Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 495: Kiên cường Đông Nhi

Giang Nam Nam cũng đã chạy đến, mọi người vây chung quanh Vương Thu Nhi! Ánh mắt tràn đầy địch ý.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Không cho ta nói rõ ràng, ta sẽ không giao hắn cho các ngươi. Ta muốn cho các ngươi biết, hắn và ta đã làm gì."


Bối Bối tiến tới một bước, đã muốn phát tác. Nhưng Vương Đông Nhi lập tức giơ hai cánh tay lên, hướng các đồng bạn lắc đầu, nói: "Mọi người đừng như vậy. Hãy cho nàng nói hết đi. Muội thừa nhận được."


Trong ánh mắt buồn bả của Vương Đông Nhi càng nồng đậm thêm vài phần, nhưng lúc này nàng căn bản không có tâm tình đi so đo với Vương Thu Nhi. Vũ Hạo đã trở lại, Vũ Hạo đúng là đã trở lại. Mặc dù không biết trãng thái hiện tại của hắn như thế nào, nhưng nếu Vương Thu Nhi nói hắn chưa chết, vậy là hắn vẫn còn sống.


Sống là tốt rồi, chỉ cần huynh ấy còn sống trở về là tốt rồi! So sánh với Đường Nhã và Mã Tiểu Đào một chút cũng không có tung tích vẫn tốt hơn nhiều. Hiện tại trong lòng nàng đã vứt bỏ hết tất cả, cái gì cũng đều không để ý nữa. Chỉ cần Vũ Hạo còn sống trở về, bình an trở về.


Cho dù huynh ấy và Vương Thu Nhi thật sự có cái gì, nàng cũng nguyện ý nhịn. Mười ngày đợi chờ, khiến cho nội tâm của nàng chỉ có một ý niệm, chỉ cần Vũ Hạo mạnh khỏe, cái gì cũng có thể.
"Đông Nhi, Muội quá thiện lương." Bối Bối thở dài một tiếng, nhưng vẫn làm theo ý của Vương Đông Nhi.


Vương Đông Nhi buồn bã cười một tiếng, nói: "Trở về là tốt rồi. Chỉ cần huynh ấy có thể bình an, muội đã thỏa mãn. Vương Thu Nhi, ngươi nói đi."


Đôi mắt của Vương Thu Nhi lạnh lùng quét mọi người một vòng, nói: "Nhìn bộ dáng của các ngươi, tựa hồ cảm thấy ta cùng hắn đi tư tình vậy? Hừ, các ngươi đúng là bạn tốt của hắn! Nhân phẩm của hắn, giống như tưởng tượng của các ngươi sao?"


Chỉ là một câu, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Đúng vậy! Ở trong lòng bọn họ không phải suy đoán Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi cùng nhau rời đi sẽ phát sinh những chuyện gì sao?
Vương Đông Nhi cũng sửng sốt một chút, từ trong ánh mắt của Vương Thu Nhi, nàng thấy được sự phẫn uất.


Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Ta thật sự vì Hoắc Vũ Hạo cảm thấy không đáng. Các ngươi có biết, ở trong vòng ngắn ngủn mười ngày này, hắn đã có ít nhất ba lần đến gần với Tử Thần. Nhưng mỗi một lần, hắn cũng bất chấp tất cả đi về phía trước. Ta cố gắng ngăn cản hắn, không để cho hắn tiếp tục mạo hiểm, nhưng hắn thà rằng liều mạng với ta, cũng chấp nhất tiến về phía trước. Đây chính là cùng ta đi tư tình sao?"


Từ Tam Thạch cau mày nói: "Nhưng tại sao các ngươi lại cùng nhau rời đi? Hơn nữa Vũ Hạo lại còn không từ mà biệt."
Vương Thu Nhi nhàn nhạt nói: "Hắn không từ mà biệt là bởi vì tâm tình vội vàng. Ta không biết hắn từ đâu biết được, Vương Đông Nhi có bệnh."


Từ Tam Thạch trừng mắt, "Ngươi mới có bệnh."
Vương Thu Nhi ánh mắt ngưng tụ, lệ quang lóe lên, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ đè nén lại cơn giận của mình.


"Là hắn nói cho ta biết Vương Đông Nhi có bệnh. Hơn nữa còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ngày đó, hắn một mình rời khỏi học viện Sử Lai Khắc, đúng lúc bị ta thấy được, ta thấy hắn vô cùng vội vã mới đuổi theo hắn xem một chút. Ai biết chuyến đi này của hắn, khoảng cách hơn ngàn dặm. Cho nên ta mới cùng hắn cùng nhau mất tích."


"Ta chưa từng nghĩ đến một người có thể vì một người khác làm được như vậy. Thấy cái đóa hoa dán ở trên hai gò má của hắn không? Đây chính là Tiên Thảo mà hắn kinh nghiệm sinh tử, vì Vương Đông Nhi mang về. Tên là Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Có thể trị liệu nội thương của Vương Đông Nhi."


Vương Đông Nhi ngây dại, cho tới bây giờ nàng cũng không biết trên người mình có bệnh gì, có nội thương gi. Có thể lời của Vương Thu Nhi như muốn gây sự, nhưng Vũ Hạo trước mắt biến thành như vậy, nàng cũng không biết phải làm gì mới đúng.
Vương Thu Nhi khoát tay, kéo hai ống tay áo của Hoắc Vũ Hạo xuống.


Khi mọi người nhìn thấy hai cánh tay kia, không khỏi hít sâu một hơi.
Hai tay của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bị bao bọc bởi bông băng. Máu tươi cũng nhuộm đỏ hơn nửa băng gạc đó.


"Biết thương thế kia làm sao có không? Vì có thể hái đóa hoa Tương Tư Đoạn Trường Hồng này cho ngươi, hắn mạnh mẽ uống vào một ngụm Cực Hạn Hỏa dương tuyền, dùng để trung hòa uy lực của Cực Hạn Băng đang dao động trong cơ thể mình. Lúc hai tay múc dương tuyền lên bị phỏng rất nghiêm trọng. Cổ họng, khí quản, thậm chí là cả lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể hắn, toàn bộ bị thương rất nghiêm trọng. Lúc ấy hắn đã gần chết."


"A!" Thân thể mềm mại của Vương Đông Nhi chấn động, trên khuôn mặt không khỏe mạnh liền đỏ ửng, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuôi xuống.


"Đáng sợ hơn chính là ở trong lúc đó, hắn vẫn dùng ánh mắt nói cho ta biết, kêu ta đem đóa Tương Tư Đoạn Trường Thảo này mang về trị thương cho ngươi. Nếu như không phải hắn vận khí tốt, bị ta dùng một cây dược thảo bảo trụ lại sinh mệnh. Các ngươi cũng sẽ không còn gặp lại hắn được nữa."


Lập tức, Vương Thu Nhi đem tất cả những chuyện phát sinh trong mười ngày này sau khi mình đi theo Hoắc Vũ Hạo, cặn kẽ nói một lần.
Nghe nàng thuật lại, sắc mặt của mọi người không khỏi đại biến. Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu khóc đến lệ rơi đầy mặt.


Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, Hoắc Vũ Hạo rời đi mười ngày này lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Lấy sức của một mình mình, trải qua mấy lần kinh nghiệm sinh tử và đau khổ, cuối cùng mới thành công hái được đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng này.


Khi bọn hắn nghe được Cực Hạn Băng trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo dao động, tâm huyết phun ra lại ngưng kết thành băng, mới mạnh mẽ uống một ngụm cực nóng dương tuyền trung hoà uy lực Cực Hạn Băng trong cơ thể, lại lần nữa phun ra tâm huyết. Kiên cường như Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch. Cũng không khỏi đỏ bừng vành mắt.


Đây là một loại yêu say đắm cỡ nào! Hoắc Vũ Hạo dùng hành động nói cho bọn họ biết, hắn dùng tánh mạng của mình đi yêu.
Khi Vương Đông Nhi nghe đến đoạn sau thì đã ngừng khóc, nàng đã hoàn toàn không khóc nổi. Thân thể của nàng đang run rẩy, không ngừng run rẩy. Kịch liệt run rẩy.


Vũ Hạo, Vũ Hạo, Vũ Hạo…..
Giờ này khắc này, ở trong đầu của nàng, cũng chỉ có hai chữ này mà thôi. Vũ Hạo, Vũ Hạo, Vũ Hạo của muội. Huynh vì muội, thế nhưng, thế nhưng lại ……


Nội thương gì chứ, tại sao không nói cho muội biết! Tại sao không để cho muội cùng đi với huynh, đi đối diện với mấy cái này. Vũ Hạo.
Giờ khắc này, Vương Đông Nhi tan nát cõi lòng.


"Oa ——" một ngụm tâm huyết phun ra từ trong miệng của nàng, trong đó có vài giọt đúng lúc lại rơi vào trên Tương Tư Đoạn Trường Hồng bên cạnh gương mặt của Hoắc Vũ Hạo.


Tương Tư Đoạn Trường Hồng kia chợt run nhẹ rồi rũ xuống, kỳ dị nhất chính là đem mấy giọt máu tươi kia hút vào bên trong. Ngay sau đó, từ trên của hắn phát ra vẻ nhàn nhạt đỏ ửng. Trên không trung chia làm hai đường, giống như là hai vòng hào quang, chia ra bọc tại trên người Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi.


Một cái ý niệm kỳ dị cũng lan tràn ra từ trên người của Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Rõ ràng hắn không thể nói được, nhưng có thể làm cho chu vi mười thước chung quanh Sử Lai Khắc Thất Quái cùng với Vương Thu Nhi cũng có thể hiểu hàm nghĩa trong đó.


Ý tứ trong đó đại khái là: "Cùng sinh cùng tử. Khế ước yêu nhau. Một người chết, hai người cùng vong. Đồng sinh cộng tử, sinh mệnh tương liên. Bất ly bất khí, tình yêu vĩnh tồn."


Dưới sự chứng kiến của Tương Tư Đoạn Trường Hồng, ngay một khắc này, Vương Đông Nhi lại cùng Hoắc Vũ Hạo kết thành một cái khế ước kỳ dị như vậy.


Vương Thu Nhi ngây ngẩn cả người, nàng cũng cảm nhận được cái ý niệm này được truyền ra từ Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Sắc mặt của nàng càng thêm khó coi, hai tròng mắt có chút thất thần. Cẩn thận từng li từng tí đem Hoắc Vũ Hạo ở sau lưng đặt xuống, hai tay nâng thân thể của hắn, đưa tới trước mặt của Vương Đông Nhi.


"Ở trong lòng hắn, chỉ có ngươi. Mặc dù ta cùng ngươi giống nhau như đúc, nhưng mà ta cũng không có cơ hội nào tiến vào trong lòng của hắn. Khi hắn vì ngươi hái Tương Tư Đoạn Trường Hồng, ta biết, ta cũng đã yêu người nam nhân nàêu thật sâu. Ta rất thống khổ, ta tới chậm một bước. Ở trong lòng hắn, đã không thể nào dung nạp nữ nhân khác nữa. Vì hắn, cố gắng bảo trọng thân thể của mình, cố gắng chiếu cố hắn. Hắn đã phục dụng thảo dược, có thể thúc đẩy thân thể của hắn từ từ khôi phục, nhưng có thể khôi phục tới mức nào, ta cũng không rõ ràng lắm."


Nói tới đây, Vương Thu Nhi dừng lại một chút. Nhìn Vương Đông Nhi một cái thật sâu, nói: "Ngươi thắng. Hoặc là nói, ở trong mắt của hắn, cho tới bây giờ ta cũng không phải là đối thủ cạnh tranh của ngươi. Ngươi cũng không có bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào. Cố gắng thương hắn."


Vương Đông Nhi cẩn thận từng li từng tí nhận lấy Hoắc Vũ Hạo, ôm hắn hướng Vương Thu Nhi cúi người thật sâu, "Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu tính mạng của huynh ấy. Đại ân đại đức không thể không hồi báo. Ngày sau nếu có chỗ nào dùng được chúng ta. Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Đông Nhi cũng không chối từ."


Vương Thu Nhi không có lên tiếng, cũng không có đáp lời của nàng, chỉ yên lặng xoay người, sải bước đi.


Cho đến khi Sử Lai Khắc Thất Quái không nhìn thấy được nàng nữa, nước mắt mới tuôn ra từ trong cặp mắt đẹp kia của nàng, nàng tăng nhanh cước bộ, không muốn để cho người khác thấy sự yếu ớt của mình. Nhưng mà cảm giác trong lòng nàng không có bị nghiền nát sao?


Vương Đông Nhi ôm Hoắc Vũ Hạo, cảm thụ được khí tức sinh mệnh yếu ớt ba động trong cơ thể hắn. Chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng, dùng môi của mình hôn lên đội môi khô khốc của Hoắc Vũ Hạo.
Môi của nàng rất lạnh. Mang theo một tia ướt át.


"Vũ Hạo. Bắt đầu từ nay, muội sẽ là thê tử của huynh. Cho dù thương thế của huynh có thể chuyển biến tốt đẹp hay không, vĩnh viễn muội cũng là vợ của huynh. Cái khế ước kia muội rất thích. Huynh sống, muội sẽ hầu hạ huynh cả đời. Nếu như huynh chết, muội sẽ cùng huynh cùng nhau rời đi, ở một cái thế giới khác, tiếp tục hầu hạ huynh. Vĩnh viễn, vĩnh viễn. Vũ Hạo, muội yêu huynh."


Thanh âm của Vương Đông Nhi rất nhẹ, nhưng cũng chính thanh âm rất nhỏ này, khi các đồng bạn chung quanh nghe thấy, lại có một loại cảm giác khó có thể hình dung được.
Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, cũng nhịn không được nước mắt trong mắt nữa.


Giang Nam Nam lao vào ngực của Từ Tam Thạch, Tiêu Tiêu cũng lao vào ngực của Hòa Thái Đầu. Khóc không thành tiếng.
Nhưng Vương Đông Nhi không có khóc, trong cặp mắt to và xinh đẹp kia, lúc này có, chỉ là ôn nhu.
Nàng cẩn thận từng li từng tí ôm Hoắc Vũ Hạo, chậm rãi xoay người, nhìn về phía các đồng bạn.


"Đại sư huynh, có thể phiền huynh tìm cho muội một chút thức ăn được không. Muội muốn ăn vài thứ. Tam sư huynh, phiền huynh giúp muội mời trị liệu Hồn Sư tốt nhất của học viện. Muội mang Vũ Hạo trở về trước."


Mặc dù sắc mặt của nàng vẫn còn tái nhợt, trên môi còn mang theo tia máu. Nhưng mà vào giờ khắc này, ánh mắt của nàng làm các đồng học cảm thấy rung động. Bọn họ từ trong mắt của Vương Đông Nhi, thấy được sự kiên cường.


Đúng vậy, trong lúc Vũ Hạo bị trọng thương, không biết có thể tỉnh lại hay không. Vương Đông Nhi lựa chọn kiên cường. Nàng cần thức ăn, là để điều chỉnh tốt thân thể của chính mình, chỉ có như vậy, mới có thể chiếu cố Hoắc Vũ Hạo tốt hơn.


"Được, chúng ta chia nhau hành động. Nam Nam, Tiêu Tiêu, các ngươi và Đông Nhi cùng nhau trở về." Bối Bối lau nước mắt, lập tức an bài. bây giờ thân thể trạng thái của Vương Đông Nhi cũng là cực kỳ không tốt. Có Giang Nam Nam cùng Tiêu Tiêu đi theo, ít nhất có khả năng giúp đỡ được nàng.


Vương Đông Nhi không có cự tuyệt. Cũng không có phi hành. Chỉ ôm Hoắc Vũ Hạo, rón rén đi về Hải Thần Hồ.
Giang Nam Nam hiểu được ý của nàng, lập tức đưa thuyền tới. Vững vàng trở lại Hải Thần Đảo. Trở vào trong Hải Thần Các.


Trở về phòng, Vương Đông Nhi bắt đầu công việc lu bù lên, trước tiên nàng thay đổi sạch sẽ đệm chăn, sau đó mời Giang Nam Nam cùng Tiêu Tiêu ra ngoài.


Hai tay có chút run rẩy cởi bỏ y phục toàn thân của Hoắc Vũ Hạo, mở băng gạc trên tay hắn. Sau đó dùng nước sạch lau thân thể của hắn một lần. Thay quần áo sạch sẽ cho hắn. Miệng vết thương cũng băng bó lại một lần nữa. Giờ này khắc này, nàng đã hoàn toàn không đủ sức để ngượng ngùng.


Đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng trên mặt của Hoắc Vũ Hạo mà Vương Thu Nhi không thể tháo xuống, lại bị Vương Đông Nhi tháo xuống được. Để lại bên gối của hắn, im lặng nằm ở nơi đó.


Huyền Lão, Ngôn Thiểu Triết, Thái Mị Nhi cho đến các vị Hải Thần Các Túc Lão rất nhanh đã tới. Tin tức Hoắc Vũ Hạo bị trọng thương, đối với họ mà nói, cũng đồng dạng là chấn động khổng lồ!


Khi bọn họ nghe được Hoắc Vũ Hạo là vì tìm kiếm dược thảo cho Vương Đông Nhi nên mới rời đi, không khỏi đều có chút không biết làm sao. Vì tình cảm, không ngờ đứa nhỏ này thật sự đi mạo hiểm.
" Tên tiểu tử Hoắc Vũ Hạo đâu?" Huyền Lão vừa vào cửa liền không nhịn được lên tiếng.


Vương Đông Nhi vội vàng đứng lên, cung kính nói: "Huyền Lão."
Huyền Lão nộ khí trùng trùng mang theo mọi người đi vào phòng, bước nhanh đi về bên giường, đưa tay đặt ở ngực của hắn, yên lặng cảm thụ trạng thái thân thể của hắn.
Sau một hồi lâu, lão mới giở tay lên.


"Tình huống rất tệ." Huyền Lão chau mày, nhịn không được nổi giận mắng: "Tên tiểu hỗn đản Hoắc Vũ Hạo này. Xảy ra chuyện tình như vậy, hắn vì cái gì không báo cho học viện? Chẳng lẽ học viện không giúp hắn sao? Đông Nhi, rốt cuộc là ai nói cho hắn biết ngươi có nội thương. Ta xem một chút."


Vừa nói, hắn giơ tay đặt trên vai của Vương Đông Nhi, sau một lúc lâu cảm thụ, trong mắt lộ ra một tia quái dị, "Không có bị thương. Bất quá, thể nội của ngươi lại có một cổ lực lượng quái dị. Không giống Hồn Lực, nhưng rất quái lạ, lực lượng của ta cũng không có biện pháp nắm bắt được nó. Nếu quả thật muốn nói nội thương, chắc là cái này."


“ Trang Lão, ngươi xem hắn gấp." Vừa nói, Huyền Lão hướng một vị lão giả vẫy vẫy tay. Vị Túc lão này cũng là một thành viên trong Hải Thần Các. Hắn chủ tu chính là một loại Thực Vật Hệ Vũ Hồn, am hiểu nhất về trị liệu.


Trang Lão đi vào, ngồi xuống bên giường, cũng là lấy tay đặt trên ngực của Hoắc Vũ Hạo. Từng vòng Hồn Hoàn dâng lên từ dưới chân của hắn, hai vàng, hai tím, năm đem. Rõ ràng là cấp bậc Phong Hào Đấu La.


Từng cái đằng mạn mờ ảo màu xanh lục từ trên người hắn lan tràn ra, chậm rãi bò ở trên người của Hoắc Vũ Hạo. Một lát sau, đã hoàn toàn che phủ kín thân thể của hắn.


Nồng đậm Sinh Mệnh Khí Tức nở rộ ra. Nương theo mỗi cái hồn hoàn sáng lên trên người của Trang Lão. Mấy cái đằng mạn cũng không ngừng biến ảo màu sắc khác nhau.
Sau một lát, Trang Lão thu tay lại, đằng mạn cũng theo đó được thu hồi.


Nhẹ nhàng lắc đầu, nói : "Quả thật không tốt. Thương thế của hắn rất nặng. Mấu chốt nhất là thể nội có một luồng khí cực nóng cùng bản thân không hợp nhau. Cùng cực hạn băng của hắn không ngừng sinh ra xung đột. Ở bên ngoài hồn lực Cực Hạn Băng của bản thân, còn có một cổ thiên địa nguyên lực khổng lồ thuộc tính băng tràn ngập trong đó. Vô cùng hỗn loạn. Dưới tình huống như vậy, cực hạn băng không thể cùng chung mối thù đem cổ nóng cháy khí kia bài xuất hoặc là trung hoà. Mà thể nội của hắn bị bỏng rất nghiêm trọng. Nói thật, thương thế nặng như vậy, sớm đã phải chết. Nhưng mà trong thể nội của hắn tựa hồ lại có một cổ lực lượng giúp hắn bảo toàn sinh cơ của bản thân. Hẳn là một loại thiên tài địa bảo dược thảo. Đang từ từ trị liệu thân thể hắn. Chỉ là bởi vì trong thể nội băng hỏa hai loại năng lượng xung đột, dẫn đến tốc độ trị liệu vô cùng chậm."


Huyền Lão trầm giọng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có thể trị khỏi cho hắn không?"


Trang Lão lắc đầu, nói : "Ta không thể. Trị liệu của ta chủ yếu là lấy sinh mệnh lực rót vào làm chủ. Sinh mệnh lực của bản thân hắn cũng không yếu, không cần như vậy. Mà thương thế của hắn cũng không thể tùy tiện trị liệu. Một khi rót vào quá nhiều Hồn Lực, dẫn đến mấy cái lực lượng không ổn định trong thể nội của hắn kích phát ra, ngược lại lập tức sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Với hắn mà nói, hiện tại phương pháp trị liệu thích hợp nhất chính là tĩnh dưỡng. Khi nào dược lực trong thể nội chữa trị xong thương thế của nội tạng, hắn từ từ tỉnh lại. Sau đó có thể khống chế Hồn Lực vận hành. Thương thế cũng có thể hướng tới phương hướng tốt để khôi phục. Thương thế ở trên hai tay của hắn cũng giống như vậy. Cứ để tự hành khôi phục cho thỏa đáng. Không cần thông qua Hồn Lực cùng Hồn kỹ tiến hành trị liệu."


Huyền Lão trầm giọng nói: "Vậy có thể khôi phục tới trình độ nào?”


Trang Lão nói : "Khó nói. Thật sự là quá loạn, thể nội làm sao có thể để chứa nhiều Thiên Địa Nguyên lực như vậy? Thiên địa nguyên lực mặc dù là đồ tốt, nhưng chứa nhiều quá cũng không được. Hiện tại không những hắn ngũ lao thất thương, hoàn như là uống thuốc bổ quá liều. Có thể khôi phục tới trình độ nào phải xem chính bản thân của hắn hắn. Bất quá tính mạng nhất định là không phải lo."


Huyền Lão thở dài một tiếng, nói : "Tiểu tử này, thật sự là không cho người ta bớt lo! Trang Lão, mấy ngày này làm phiền ngươi."


Trang Lão gật gật đầu, nói : "Ngươi yên tâm đi. Đây là trụ cột tương lai của học viện chúng ta, nói cái gì ta cũng sẽ giúp hắn khôi phục như cũ. Về sau mỗi ngày ta kiểm tra thân thể của hắn hai lần. Theo tình huống biến hóa của thân thể, mới từng bước điều chỉnh phương pháp trị liệu đối với hắn."


Huyền Lão nói : "Vậy cũng là tốt nhất rồi. "
Lúc này, Bối Bối bọn họ cũng đều chạy đến. Bối Bối đem thức ăn cho Vương Đông Nhi. Một tô canh gà thật to. Có dinh dưỡng lại dễ tiêu hóa. Thân là đại sư huynh, Bối Bối luôn luôn tâm tư cẩn mật.


Vương Đông Nhi không khách khí, Hoắc Vũ Hạo lúc này trọng thương, nhưng tâm tình của nàng ngược lại vô cùng tốt. Chỉ là khi tâm tình tốt, cũng đau thương cực hạn.


Nhưng bất kể nói thế nào, Vũ Hạo đã trở lại. Ít nhất hắn còn sống. Mà, hắn là vì nàng mới biến thành như vậy. Vừa nghĩ đến đây, Vương Đông Nhi mặc dù thống khổ đến nội tâm, có thể coi là là đang khóc, trong nước mắt của nàng cũng bao hàm hạnh phúc.


Kiên cường, mình nhất định phải kiên cường. Vương Đông Nhi mặc dù đau lòng, nhưng nàng cũng không khóc nữa. Uống từng ngụm từng ngụm canh gà, bổ sung thể lực của mình. Nhưng ánh mắt của nàng thủy chung không có rời khỏi Hoắc Vũ Hạo.


Huyền Lão mang theo một đám Túc lão rời đi. Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu vốn muốn lưu lại giúp Vương Đông Nhi chiếu cố Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại bị Vương Đông Nhi cự tuyệt. Nàng nói cho các đồng bạn, mình cũng có thể chiếu cố tốt cho Vũ Hạo.


Mắt thấy nàng ăn hết một tô canh gà lớn, còn ăn một chút rau xanh. Bối Bối cũng yên lòng. Mọi người dù sao cũng là Hồn Sư, Vương Đông Nhi càng là cường giả cấp Hồn Đế. Mấy ngày hôm trước mặc dù trạng thái không tốt, nhưng chỉ cần nàng ăn cơm, chú ý điều trị bản thân, tốc độ khôi phục tự nhiên sẽ không chậm. Ở trong Hải Thần Các được kiến tạo bởi Hoàng Kim Thụ này, Hồn Sư có thuộc tính Quang như nàng, tốc độ khôi phục tất nhiên là nhanh nhất.


Ăn cơm xong, khuôn mặt của Vương Đông Nhi cuối cùng cũng có một chút huyết sắc. Nàng kéo một cái ghế qua bên giường, khoanh chân ngồi lên, ngưng thần minh tưởng.


Muốn chiếu cố Hoắc Vũ Hạo thật tốt, chăm sóc cho đến khi thân thể của hắn khôi phục, như vậy, đầu tiên thân thể của chính mình phải khỏe mạnh mới được.


Vương Đông Nhi cũng là đương đại nổi bật thanh niên Hồn Sư, chỉ cần nàng tỉnh táo lại, năng lực của mọi phương diện tuyệt không kém hơn so với Hoắc Vũ Hạo.


Mười ngày này, nội tâm dày vò hơn nữa bản thân không màng sức khỏe, khiến nàng quá hư nhược rồi, nhất là hôm nay sau khi phun ra một ít ngụm tâm huyết, thân thể càng hết sức yếu ớt. Ăn đồ ăn rồi cũng phải trước tiên khôi phục bản thân mới được.


Nhưng mà, có đôi khi, không phải muốn minh tưởng liền có thể đi vào trạng thái minh tưởng được. Thí dụ như Vương Đông Nhi bây giờ.
Mười phút sau, nàng lại lần nữa mở mắt ra. Trong đôi mắt đẹp tràn đầy ôn nhu cùng đau lòng.


Nàng căn bản không cách nào yên tĩnh được để cho mình đi vào trạng thái minh tưởng, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền tràn đầy hình ảnh của Hoắc Vũ Hạo. Ở bên tai nàng, càng không ngừng quanh quẩn lời của Vương Thu Nhi.


Chỉ cần nàng nghĩ tới, vì mình, Hoắc Vũ Hạo nuốt vào cực hạn hỏa dương tuyền, nước mắt liền không cầm được chảy xuống. Vũ Hạo ơi Vũ Hạo, huynh thật ngốc, huynh thật là rất ngốc!


Không nhịn được phần nhớ nhung trong lòng nữa, Vương Đông cởi áo khoác, lên giường. Thận trọng tránh cánh tay bị thương của Hoắc Vũ Hạo. Nhẹ nhàng dựa sát vào bên cạnh hắn.
Cảm thụ được hơi thở của hắn, nhắm hai mắt lại.


Nói cũng kỳ, trong lúc thân thể của nàng dựa lên người của Hoắc Vũ Hạo, lòng của nàng tự nhiên cũng bình tĩnh lại đôi chút. Hơn nữa trước nay chưa có bình yên như vậy. Nhịp tim của Hoắc Vũ Hạo đập có chút yếu ớt, phải cẩn thận lắng nghe mới có thể phân biệt được. Cứ như vậy dựa sát vào bên cạnh hắn, nước mắt trên mặt của Vương Đông Nhi dần dần khô đi, một nét mỉm cười thỏa mãn từ từ hiện lên.


Cứ như vậy tựa sát vào nhau, Vương Đông Nhi tiến nhập vào giấc mộng đẹp. Rất nhanh, hô hấp của nàng trở nên đều hơn.


Nhưng nàng không nhìn thấy được, cái gốc Tương Tư Đoạn Trường Hồng ngay tại bên gối kia bắt đầu tản mát ra nhàn nhạt hồng sắc quang mang, nhu hòa hồng quang bao phủ thân thể của hai người, toát ra một hương thơm nhàn nhạt, cứ như vậy được tách ra từ Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nương theo hô hấp của bọn họ, lặng yên dung nhập vào thể nội của họ.


Ngay lúc Vương Đông Nhi tựa vào trong lồng ngực của Hoắc Vũ Hạo im lặng hưởng thụ bình yên và say giấc mộng. Còn có một người cũng đang lặng lẽ rơi lệ.
Vương Thu Nhi đứng ở trước cửa sổ phòng mình, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã dần tối, nước mắt không tự chủ chảy xuống.


"Thì ra yêu một người thống khổ như vậy. Nhất là khi mình biết mình không thể ở cùng với hắn. Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo. Nếu như ta gặp được ngươi trước, ngươi sẽ yêu nàng ấy như yêu ta sao? Vì cái gì không cho ta gặp được ngươi sớm một chút. Ông trời ơi! Tại sao người trêu cợt ta như vậy? Vương Đông Nhi kia, thì ra không phải là con trai à?


Sáng sớm.
Khi Vương Đông Nhi mở hai mắt ra, kinh ngạc phát hiện, bản thân ngủ thẳng từ tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay. Đã lâu không có ngủ ngon như vậy. Mặc dù thân thể vẫn có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại cảm giác rất tốt.


Cự ly gần nhìn nam nhân bên cạnh, hắn vẫn ngủ rất say, rất sâu. Cũng không muốn thức dậy. Nhưng tim của hắn vẫn đập vững vàng.


Vương Đông Nhi thận trọng kiểm tra thân thể của Hoắc Vũ Hạo một chút, sau khi xác nhận hắn không có vấn đề gì. Mới nhẹ nhàng hôn vào hai má của hắn, sau đó đứng dậy. Sau khi rửa mặt, lại bắt đầu hầu hạ Hoắc Vũ Hạo.


Lại lần nữa lau người, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé mà tràn ngập hơi thở quang minh của mình xoa bóp nhẹ nhàng toàn thân da thịt của Hoắc Vũ Hạo một lần nữa. Sau đó thay quần áo sạch sẽ cho hắn.


Trạng thái hiện tại của Hoắc Vũ Hạo lúc này không ăn cơm được, ngày hôm qua trước khi Huyền Lão bọn họ rời đi, để lại một lọ đan dược, để Vương Đông Nhi đút cho Hoắc Vũ Hạo ăn. Loại đan dược này là dùng hơn mười loại dược trân quý liệu luyện chế mà thành, đủ để bù lại dinh dưỡng khi không ăn cơm.


Vương Đông Nhi lấy bình dược ra, lấy một viên đan dược ngậm vào trong miệng mình, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên môi của Hoắc Vũ Hạo, dùng lưỡi của mình mớm thuốc vào trong.


Mặt của nàng đỏ bừng, đối với một thiếu nữ chưa kết hôn, làm như vậy thật sự là quá mắc cỡ. Nhưng ánh mắt của nàng lại vẫn rất kiên định. Chỉ cần nàng nghĩ đến, Vũ Hạo vì mình đến sinh mệnh cũng có thể từ bỏ. Cái gì thẹn thùng đều ném sang một bên. Mình là thê tử tương lai của hắn, còn có gì phải xấu hổ?


Sau khi làm xong tất cả. Vương Đông Nhi mới đi ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, lại lần nữa trở lại bên cạnh của Hoắc Vũ Hạo, khoanh chân minh tưởng.
Lúc này đây, nàng cuối cùng đã tiến nhập trạng thái minh tưởng.


Trong một ngày, nàng thay quần áo cho Hoắc Vũ Hạo hai lần, đút ba lượt dược. Xoa bóp ba lượt. Rửa sạch thân thể hai lần. Đến buổi tối, nàng cũng không minh tưởng, yên lặng nằm ngủ ở bên cạnh hắn.


Khi Trang Lão tới kiểm tra thân thể của Hoắc Vũ Hạo, thấy tình huống của hắn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Thể nội của hắn duy trì sinh mạng cùng dược hiệu khôi phục rất mạnh, mà cũng có tính liên tục. Làm cho tốc độ khôi phục thương thế trong cơ thể hắn rất khá. Trang Lão nói với Vương Đông Nhi. Phải cùng Hoắc Vũ Hạo nói chuyện nhiều hơn, mau chóng giúp hắn tỉnh lại. Chỉ cần hắn tỉnh lại, bản thân có thể khống chế một ít Hồn Lực trong cơ thể, tốc độ khôi phục cũng có thể mau hơn nhiều.


Màn đêm buông xuống, Vương Đông Nhi mặc một chiếc áo choàng đơn sơ. Nằm ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.


Nhẹ nhàng vuốt ve hai má của hắn, Vương Đông Nhi ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm nói: "Vũ Hạo, muội là Đông Nhi đây. Muội đã biết huynh mang về tiên thảo. Rốt cục là từ đâu huynh biết muội có nội thương vậy! Muội thật sự có nội thương sao? Chính muội cũng không biết. Vũ Hạo, muội rất nhớ huynh, muốn nghe âm thanh của huynh. Huynh nhất định sẽ khá hơn. Vô luận như thế nào. Muội cũng ở bên cạnh huynh. Chiếu cố huynh thật tốt, hầu hạ huynh."


"Tỉnh lại được không? Huynh đã ngủ quá lâu rồi đó. Chỉ cần huynh tỉnh lại, cái gì muội cũng đáp ứng huynh. Dù là, cho dù là huynh muốn cùng muội thân mật, muội cũng không phản đối. Mỗi ngày muội cũng cho huynh ôm muội mà ngủ, được không? Đây không phải là điều mà huynh luôn luôn hy vọng sao? Từ nay về sau, muội sẽ cùng huynh, cùng huynh ngủ cùng một chỗ. Muội đã là thê tử của huynh rồi, đây là nghĩa vụ của muội."


"Kỳ thật. Huynh biết không? Muội cũng rất nguyện ý cùng huynh cùng nhau ngủ. Lúc cùng huynh cùng nhau ngủ, muội sẽ đặc biệt an tâm, ngủ đặc biệt ngon, thoải mái."
"Vũ Hạo, tỉnh lại đi. Muội thật sự rất nhớ huynh, rất nhớ huynh, rất nhớ huynh."


Nói tới đây. Trong thanh âm của Vương Đông Nhi có chút không tự chủ, đã muốn biến thành khóc nức nở.


Hôm nay nàng cẩn thận cạy mở miệng của Hoắc Vũ Hạo, nhìn cổ họng của hắn. Cổ họng của hắn hiện tại hoàn toàn là xích hồng sắc, tựa hồ có vô số thịt mềm đang ngọ nguậy, sinh trưởng. Không biết Vương Thu Nhi cho hắn ăn dược thảo gì. Nhưng đối với thương thế gần như hủy diệt kia lại có hiệu quả trị liệu rất mạnh.


Trang Lão lúc ấy cũng nói đây quả thực là kỳ tích, có lẽ, dược thảo thần kỳ kia thật sự có thể giúp Hoắc Vũ Hạo khôi phục năng lực nói chuyện.


Nhưng lúc Vương Đông Nhi nhìn thấy cổ họng kinh khủng kia của Hoắc Vũ Hạo, khóc thành lệ nhân. Điều này phải nhận bao nhiêu thống khổ đây! Cần có bao nhiêu khắc sâu yêu say đắm, mới có thể đem nóng bỏng dương tuyền kia nuốt vào trong bụng, làm như vậy, cũng chỉ vì có thể phun ra một ngụm tâm huyết không kết băng.


Chính bản thân Vương Đông Nhi cũng không biết lúc nào đã đi vào mộng đẹp, khi nàng ngủ, nụ cười trên mặt cũng vẫn mang theo nước mắt.


Thời gian một ngày, một ngày trôi qua. Vương Đông Nhi cũng giống như ngày đó nàng đã nói, dốc lòng chăm sóc Hoắc Vũ Hạo. Trong nháy mắt, lại qua mười ngày. Hoắc Vũ Hạo vẫn hôn mê.


Mười ngày, thương thế bên trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo căn bản đã khôi phục, mà ngay cả khoang miệng cùng hai tay đã thối rữa, cũng đều khôi phục thành bộ dáng bình thường. Tim đập cũng dần dần trở nên có lực. Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp.


Khoảng cách đến toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái càng ngày càng gần. Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa tỉnh lại nữa.


Vương Đông Nhi mấy ngày này càng ngày càng ít khóc hơn, nhìn thân thể của Hoắc Vũ Hạo đang dần dần khôi phục, trong nội tâm nàng rất bình yên. Mỗi ngày phục dịch Hoắc Vũ Hạo, nàng dương dương tự đắc. Mỗi ngày ít nhất nàng cũng cùng Hoắc Vũ Hạo nói hơn một canh giờ, nhẹ nhàng hô hoán tên của hắn.


Chỉ còn hơn một tháng, đại tái sẽ đến. Sử Lai Khắc Thất Quái năm người kia chính đang gia tăng ma hợp, tu luyện. Đã không còn Hoắc Vũ Hạo làm chủ khống Hồn Sư, lần đại tái này bọn họ có thể đạt được vô địch hay không cũng rất khó nói. Tông môn gia nhập, làm cục diện của đại tái đại biến. Bọn họ chắc chắn phải đối mặt với rất nhiều đối thủ cường đại.


Vương Thu Nhi cũng tới xem qua Hoắc Vũ Hạo vài lần. Đối với những lần này, Vương Đông Nhi không có bất kỳ cản trở nàng ta. Ngược lại rất nhiệt tình chiêu đãi nàng.


Nhưng mỗi lần Vương Thu Nhi tới, đều không nói lời nào. Chỉ là đứng ở bên giường, yên lặng nhìn Hoắc Vũ Hạo trong chốc lát. Sau đó sẽ xoay người rời đi.


Vương Đông Nhi nhìn ra được phần bi thương kia trong ánh mắt của nàng. Nhưng mà có nhiều thứ không thể nhường được. Nàng đồng tình Vương Thu Nhi, nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ có một, hắn là nam nhân của nàng.


Lại qua năm ngày, Hoắc Vũ Hạo trở về đã hơn nửa tháng. Thương thế trên người cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ có hai cổ Hồn Lực trong cơ thể vẫn xung đột.


Vương Đông Nhi không dám dùng hồn lực của mình trợ giúp hắn dung hợp khôi phục, nàng lo lắng khi mình tham gia sẽ xuất hiện hiệu quả ngược lại. Nàng thà rằng để hắn khôi phục chậm một chút, cũng không muốn có nửa phần nguy hiểm.


Nằm trên giường mười lăm ngày, ngược lại Hoắc Vũ Hạo lại mập hơn, hiệu quả của dinh dưỡng dược thảo tương đối không tồi. Vương Đông Nhi mỗi ngày đều mớm cho hắn ăn và uống thuốc, cũng cho hắn uống một ít nước. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, trạng thái thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng bảo trì tương đối tốt.


Chạng vạng. Lại đến lúc nàng nói chuyện với hắn.
"Vũ Hạo, huynh biết không? Khuya hôm nay muội đã ăn hai cái bánh bao nè. Thật nhiều. đúng không? Muội sợ mình sẽ phát phì nè." Vương Đông Nhi vừa nói, vừa cúi đầu, nhìn vòng eo tinh tế không có nửa phần sẹo của mình.


"Hôm nay cơm của nhà ăn đặc biệt ngon. Huynh yên tâm đi, muội nhất định sẽ chiếu cố mình thật tốt. Xem như vì huynh, muội cũng sẽ không làm tổn thương đến thân thể của chính mình. Chờ khi huynh tỉnh lại, muội nhất định phải cho huynh thấy được một Đông Nhi thật khỏe mạnh. Nói ngư vậy, huynh sẽ đặc biệt vui vẻ đúng không? Muội sẽ cho huynh thấy, Đông Nhi của huynh lại đẹp lên nha."


Trên khuôn mặt của nàng nhất thời mỉm cười ngọt ngào, Vương Đông Nhi tiếp tục nói: "Huynh biết không? Đôi khi, kỳ thật muội cũng không quá sốt ruột đối với việc huynh tỉnh lại. Nửa tháng gần đây. Muội trải qua rất phong phú. Muội rất thích hưởng thụ loại cảm giác được phục dịch huynh. Trước kia đều là huynh chiếu cố muội, kí túc xá của chúng ta đều là do huynh quét dọn. Hiện tại đến lượt muội, muội mới biết được những năm qua huynh lặng lẽ hy sinh cho muội bao nhiêu. Bất quá, khi đó huynh còn chưa biết muội là con gái. Huynh thật sự là tên ngốc của muội! Chúng ta ở cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, huynh cũng không phát hiện ra được. Hiện tại nhớ tới. Muội cũng còn muốn cười vào mặt huynh."


"A, đúng rồi. Đại sư huynh bọn họ gần đây tu luyện rất chăm chỉ. Nhưng mà do không có huynh làm chủ khống, đối với mọi người ảnh hưởng sẽ rất lớn. Mà bởi vì tình trạng của huynh như bây giờ, muội cũng không có khả năng đi dự thi. Hôm nay muội cùng đại sư huynh nói, muội sẽ lưu lại với huynh. Đại sư huynh cũng đồng ý. Lần này mọi người đại biểu Đường Môn dự thi. Đại sư huynh nói, trước tiên đưa Nana vào danh sách đội viên bổ sung. Thực lực của nàng cũng không tệ. Sau đó từ trong tông môn tùy tiện tuyển thêm vài cá nhân cho đủ nhân số."


"Nếu huynh có thể tỉnh lại thì tốt rồi! Xem như tình trạng thân thể của huynh vẫn không thể dự thi, nhưng được huynh cổ vũ, mọi người nhất định sẽ đấu chí sục sôi."
"A. Đúng rồi, buổi tối còn chưa có đút thuốc cho huynh uống, trước tiên muội đút cho huynh ăn. Sau đó mới tiếp tục nói chuyện với huynh nha."


Vương Đông Nhi lấy ra dược bình. Lấy một viên đan dược đưa vào trong miệng mình, cùng giống như lúc trước, đút vào trong miệng của Hoắc Vũ Hạo.


Công việc làm đã nửa tháng, hiện tại nàng đã có chút thói quen. Dùng đầu lưỡi đẩy răng của Hoắc Vũ Hạo ra, sau đó dùng đầu lưỡi của mình ngăn chận đầu lưỡi của hắn. Như vậy dễ dàng đưa nước thuốc vào trong cổ họng của hắn, có thể ăn được.


Hết thảy cũng rất thuận lợi, cũng không có gì bất đồng. Nhưng mà ngay lúc Vương Đông Nhi muốn đem đầu lưỡi của mình thu trở lại. Đột nhiên, nàng cảm thấy cái lưỡi của mình tựa hồ là bị đụng chạm nhẹ nhàng một chút.


Đầu tiên, Vương Đông Nhi là lặng đi một chút, Ngay sau đó, nàng lập tức hiểu được, vội vàng ôm chặt Hoắc Vũ Hạo, tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình đi thăm dò, nhẹ nhàng đụng chạm lấy đầu lưỡi của hắn.


Bởi vì kích động, thân thể mềm mại của Vương Đông Nhi run rẩy nhẹ. Huynh ấy, huynh ấy tỉnh rồi sao?


Nhưng mà đầu lưỡi của Hoắc Vũ Hạo không có cử động nữa, Vương Đông Nhi không ngừng dùng đầu lưỡi của mình đi đụng chạm lấy đầu lưỡi của hắn, thế nhưng hắn lại một chút phản ứng cũng không có.


Chẳng lẽ là ảo giác? Vương Đông Nhi thật không cam lòng! Trong lúc nàng đem đầu lưỡi thu trở lại, ánh mắt lại lần nữa trở nên ảm đạm.
Xoay người, nhẹ nhàng lau chùi nước mắt chảy ra trong mắt, Vũ Hạo ơi Vũ Hạo, chừng nào thì huynh mới có thể tỉnh lại đây!


Đúng lúc này, một cái thanh âm mỏng manh mà có chút khàn khàn đột nhiên vang lên tại sau lưng nàng, "Nữa đi. . . , hôn nhẹ. . ."


Thân thể của Vương Đông Nhi đột nhiên cứng đờ, tiếp theo một cái chớp mắt, nàng đã nháy mắt đảo ngược. Nàng nhìn thấy, là một đôi mắt vô thần. Nhưng mang theo ấm áp, mỉm cười, ôn nhu nhìn mình.