- Sư phụ, người…
Hoắc Vũ Hạo nhất thời chấn động.
Mục lão mỉm cười, cực kỳ thoải mái nói:
- Ừ, con người ai lại không phải chết, trừ phi có thể đột phá cánh cửa cuối cùng kia. Nhưng đó là điều rất khó, vô cùng khó. Ta đã sống hơn hai trăm năm, cái chết đối với ta cũng không còn đáng sợ nữa. Năm đó ta và tên Độc Tất Tử đánh nhau lưỡng bại câu thương, cũng nhờ trận chiến sinh tử đấy mà ta đã khám phá được một chút huyền bí của cực hạn, vì thế mà thành công tiến giai đến cấp 99 và sống đến bây giờ, ta so với hắn đã quá hời rồi.
- Mấy năm gần đầy, ta càng lúc càng cảm nhận được cơ thể mình không ngừng suy yếu, sinh mệnh dần trôi là chuyện không thể thay đổi được. Ta không biết chính xác mình còn có thể sống bao lâu nữa, nhanh thì ba năm, chậm thì 5-6 năm. Ta không còn nhiều thời gian để bảo vệ cho Sử Lai Khắc nữa. Thế nên, ta cần tận dụng chút thời gian ít ỏi còn lại để làm một vài chuyện cho Sử Lai Khắc.
- Nếu sinh mệnh của ta vẫn còn tốt như trước thì tiếp tục giữ bí mật là lựa chọn tốt nhất. Nếu tương lai có xảy ra chiến tranh, dựa vào thực lực của ta chắc chắn có thể thay đổi chiến cục, ít nhất đủ vốn liếng để làm đế quốc Nhật Nguyệt bị thương nặng. Nhưng hiện giờ không thể nữa. Cơ thể ta đã quá suy yếu rồi, ta chỉ còn cách để người bên ngoài biết được sự tồn tại của mình, uy hϊế͙p͙ và áp chế dục vọng chinh phục thống nhất đại lục của bọn chúng.
Thực tế, hôm nay Mục lão để Kính Hồng Trần vào Hải Thần các không chỉ đơn giản như những gì lão nói. Thật ra bên trong đó còn rất nhiều ý vị sâu xa nữa.
- Hai năm tới là khoảng thời gian rất quan trọng với các con, các con sẽ không còn thời gian nghỉ ngơi nữa. Hai năm sau, Vũ Hạo dĩ nhiên phải đế học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, còn Vương Đông, con quyết định thế nào?
Vương Đông ngẩn ngơ, chần chừ nói:
- Sư phụ, con không thích Hồn Đạo Khí, cũng không có thiên phú về phương diện này. Nhưng mà, con và Vũ Hạo…
Mục lão gật đầu nói:
- Vũ Hồn dung hợp sẽ không biến mất vì khoảng cách quá xa, còn về phương diện thiên phú, thật ra con không hề kém so với Vũ Hạo. Nhưng phương hướng phát triển của hai con không giống nhau. Cho nên, khi Vũ Hạo sang đế quốc Nhật Nguyệt, ta hi vọng con sẽ ở lại học viện tiếp tục nhận đào tạo chuyên sâu hơn.
Vương Đông nghe Mục lão nói xong liền do dự, hắn hoàn toàn không muốn tách khỏi Vũ Hạo, huống chi lần này chia tay đến ba năm… quá lâu. Có điều, chuyện này là chuyện của hai năm sau, hiện giờ hắn không có gì để nói nữa.
Mục lão híp mắt nói:
- Kính Hồng Trần nói không sai, nương theo sự phát triển của Hồn Đạo Khí, một ngày nào đó, tác dụng của Hồn Đạo Khí sẽ phát triển dung nhập vào mỗi người mỗi nhà. Nó sẽ thay thế vị trí của binh khí bình thường hiện nay. Mà cũng vì như thế, chiến tranh càng khó mà tránh khỏi. Mặt khác, về phương diện Hồn Đạo Khí, ba đế quốc lớn còn kém bọn họ quá xa, ta chỉ có thể giúp các con kéo dài năm đến mười năm. Sau đó, chiến tranh chắc chắn không thể kéo dài được nữa, mà có lẽ, rất nhiều chuyện sẽ phải thay đổi.
Vương Đông hỏi dò:
- Sư phụ, sao hôm nay ngài không ra tay giết Kính Hồng Trần?
Mục lão nói:
- Giết hắn chỉ làm đế quốc Nhật Nguyệt càng liều lĩnh thêm mà thôi, hơn nữa hắn nói không sai. Trên người hắn có một ít Hồn Đạo Khí khiến ta cảm nhận được uy hϊế͙p͙ rất lớn. Nếu xử lý không tốt thì sẽ trở thành cục diện lưỡng bại câu thương, mà cơ nghiệp vạn năm của học viện Sử Lai Khắc chúng ta không thể để xảy ra chuyện được. Con người Kính Hồng Trần này rất lợi hại, co được giãn được, biết nắm thời cơ và thuận theo tình huống mà hành động. Tương lai, hắn nhất định sẽ là kẻ địch lớn nhất của chúng ta.
***
Sáng sớm.
Tiết trời có chút âm u, thế nên màn sương mù quanh bờ hồ Hải Thần lại càng thêm dày đặc.
Bốn bóng người lặng lẽ rời khỏi học viện Sử Lai Khắc, có điều, vừa bước đến cổng, cả nhóm liền dừng bước.
Huyền lão cầm bình rượu đứng trước mặt, nhìn ba cô cậu bé, vẻ mặt lờ đờ say, nói:
- Được rồi. Chúng ta đi thôi. Các con đều còn nhỏ, để một lão già như ta đi theo cũng chỉ làm phiền các ngươi thêm. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ở đâu hẳn các con đều biết, các con đến đấy, tự tìm Hồn Thú thích hợp với mình. Ta sẽ âm thầm đi theo bảo vệ các con. Có điều, nếu trong quá trình thu thập Hồn Hoàn, các con mà để ta phải ra tay thì điểm sát hạch của các con sẽ bị trừ 10%.
- Dạ.
Ba người đứng trước mặt Huyền lão dĩ nhiên là Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu. Trong ba người, vốn chỉ có Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu là cần phải tìm thêm Hồn Hoàn, còn Vương Đông đi theo cũng vì hắn xung phong nhận việc, lý do của hắn rất đơn giản, có hắn đi cùng thì sức chiến đấu của Hoắc Vũ Hạo sẽ tăng gấp đôi. Vũ Hồn dung hợp kỹ của cả hai ở thời điểm quan trọng sẽ phát huy được tác dụng rất lớn. Nếu ba người liên thủ thì dù phải đấu với hồn thú ngàn năm cũng không có vấn đề gì. Mà Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu cũng chỉ cần thu thập Hồn Hoàn cấp bậc ngàn năm mà thôi.
Huyền lão dặn dò ba người xong liền lặng lẽ biến mất. Có điều, dù không có lão đi theo bên cạnh, ba người Hoắc Vũ Hạo cũng không cảm thấy lo lắng. Có một Siêu Cấp Đấu La cấp 98 âm thầm đi theo bảo vệ, ba con nghé con mới lớn như bọn họ cũng có gan vào tận khu vực trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Cả ba ngay tức thì liền bước nhanh về phía nam của học viện Sử Lai Khắc, tiến về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Học viện Sử Lai Khắc thật ra rất gần khu rừng này, nếu không làm sao lần thú triều trước, thành Sử Lai Khắc lại phải đứng mũi chịu sào chứ?
Trong tình huống dốc toàn lực, chưa đến hai ngài, ba người Sử Lai Khắc đã đến bên ngoài Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Tuy lúc này chưa thật sự đến nơi nhưng bầu không khí đã tươi mát hơn rất nhiều, khi hít thở cũng sảng khoái hơn. Ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu tuy hai hôm nay đều phải di chuyển liên tục nhưng tâm trạng vẫn còn rất hưng phấn.
Từ ngày vào học viện Sử Lai Khắc, bọn họ luôn phải trong tình huống gấp rút tu luyện, làm sao có thời gian thư giản cơ chứ?
Sau khi kết thúc năm học đầu tiên, Vương Đông và Tiêu Tiêu tốt xấu gì cũng được về thăm gia đình, còn Hoắc Vũ Hạo lại phải đến vùng Cực Bắc xa xôi lạnh giá kia, tuy cuối cùng đã có thêm được vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt mạnh mẽ nhưng đồng thời đấy cũng là một lần lịch lãm tương đối khó khăn. Mà vừa về đến học viện, hắn và bạn bè của mình lại phải bắt đầu khắc khổ tu luyện, kế đến là tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Tinh thần lúc nào cũng phải suy nghĩ đủ chuyện, căn như dây đàn.
Lần này tuy trên danh nghĩa là bọn họ đi thu thập Hồn Hoàn nhưng bọn họ cũng rất hưng phấn. Hơn nữa, sau lần bế quan, cả ba đều có cảm giác bản thân mình đã thay da đổi thịt. Cả ba đều muốn thông qua lần thu thập Hồn Hoàn này mà thử nghiệm những gì mình mới thu hoạch được.
Bởi vậy, hai ngày nay bọn họ không những không thấy mệt mỏi mà ngược lại tinh thần còn vô cùng hưng phấn, cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái tốt nhất.
- Tiêu Tiêu, cậu có ý định tìm Hồn Hoàn như thế nào không?
Hoắc Vũ Hạo vừa đi vừa hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu đáp:
- Cũng có nghĩ một chút. Nhưng sư phụ nói việc tìm Hồn Hoàn chỉ dựa vào may mắn. Nếu đã gặp thì không thể bỏ qua. thậm chí nếu thấy nó thích hợp với vũ hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu thì mình cũng sẽ suy nghĩ xem có dung hợp hay không. Nói thật, mình không thể đợi được nữa, nếu để Vũ Hồn đầu tiên có đủ chín Hồn Hoàn rồi mới phụ thêm Hồn Hoàn cho vũ hồn thứ hai thì đúng là tốt nhưng quá chậm. Mình định song song với việc tu luyện vũ hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh thì cũng sẽ phụ thêm cho vũ hồn Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu ba đến bốn Hồn Hoàn. Nếu không chắc mình sẽ không đuổi kịp được hai cậu mất.
Ở đây chỉ có ba người bọn họ nên Tiêu Tiêu cũng không nói vòng vo hay giấu giếm suy nghĩ của mình.
Sau cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, Tiêu Tiêu đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông. Hoắc Vũ Hạo có thể từ dưới vượt lên trên, trở thành người lãnh đạo của ba người bọn họ, mà Vương Đông lại có đến hai vũ hồn là Quang Minh Nữ Thần Điệp và HạoThiên Chùy, cái nào cũng là vũ hồn mạnh mẽ. Tính ra, hai vũ hồn của mình có phần yếu kém hơn. Bất kể là con đường trở thành Chiến Hồn Sư hệ Phụ Trợ hay việc quyết định phụ thêm Hồn Hoàn cho vũ hồn thứ hai cũng một phần xuất phát từ việc Tiêu Tiêu không muốn bị tụt lùi so với hai người bạn của mình. Cô bé rất thông minh nên đã sớm cảm nhận được nếu mình còn để hai người bạn kia vượt lên nữa thì e là mãi mãi không còn cơ hội đuổi kịp họ.
Vương Đông nói:
- À đúng rồi Tiêu Tiêu, khối Hồn Cốt thứ hai của cậu là gì?
Tiêu Tiêu cười hì hì nói:
- Bí mật, không nói cho hai cậu biết đâu. Dù sao mình cũng biết chắc khối Hồn Cốt thứ hai của Hoắc Vũ Hạo là khối Hồn Cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt rồi.
Vương Đông cười nói:
- Không nói thì thôi. Dù sao khi liệp sát hồn thú thì cậu nhất định cũng phải sử dụng. Cậu còn chưa nói cậu định phụ thêm Hồn Hoàn như thế nào cho vũ hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh kìa.
Tiêu Tiêu đáp:
- Con đường của mình là đi theo hướng Chiến Hồn Sư hệ Phụ Trợ, nên dĩ nhiên phải chọn Hồn Hoàn có tác dụng Phụ Trợ, nhưng vẫn phải giữ ưu điểm của Chiến Hồn Sư. Mình định tìm Hồn Kỹ theo hướng Khống Chế, hoặc tăng lực phòng ngự cho Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh. Lần này nhờ tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mà mình mới biết được hóa ra lực phòng ngự của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh rất lớn, nếu sử dụng tốt thì hiệu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Huống chi mình còn có hai kỹ năng Đỉnh Chi Chấn và Đỉnh Chi Đãnh nữa.
Hoắc Vũ Hạo nói với vẻ tán tụng.
- Tiêu Tiêu, phân tích của cậu về vũ hồn rất thấu đáo. Mình cũng thấy Hồn Hoàn thiên về lực phòng ngự rất thích hợp với cậu. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh về mặt trói giữ đúng là rất có hiệu quả. Ngày đó lúc mình chiến đấu với bảy người lớp 2, nếu không nhờ sự trói chặt và khống chế của nó, chúng ta cũng không thể chiến thắng dễ dàng như vậy.
Tiêu Tiêu nói:
- Còn cậu? Cậu định thế nào? Vũ Hồn Linh Mâu của cậu muốn phụ thêm Hồn Hoàn không phải dễ tìm đâu? Hồn Thú hệ Tinh Thần không những hiếm thấy mà còn rất mạnh nữa.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Thế nên chúng ta chỉ có thể làm đến đâu tính đến đó. Nhờ vào may mắn hôi. Chúng ta cứ đi, gặp Hồn Thú thích hợp thì liệp sát, đừng giết chóc lung tung.
Tiêu Tiêu nói:
- Ừ. Hồn thú so với con người chúng ta còn khó phát triển hơn. Nếu chúng ta cứ tiếp tục giết Hồn Thú cấp thấp thì e là con cháu chúng ta sau này muốn thu thập Hồn Hoàn chất lượng cũng thật khó.
Vương Đông nhíu mày nói:
- Không thể nói như thế, hồn thú cũng có sinh mệnh, sao có thể hình dung nó như một nguồn tài nguyên như thế? Chúng ta liệp sát hồn thú cũng giống như hành động cá lớn nuốt cá bé thôi.
Tiêu Tiêu nhìn Vương Đông với vẻ mặt kinh ngạc:
- Không ngờ cậu cũng lương thiện như thế.