Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 207: Thập Đại Hung Thú (Thượng)

Tiếu Hồng Trần và em gái của mình là Mộng Hồng Trần liếc nhau gượng cười:
- Sử Lai Khắc, giỏi cho một Sử Lai Khắc. Muội nghe thấy chưa, bọn chúng đều mới mười hai tuổi, so với chúng ta còn kém hai tuổi. Năm năm sau, bọn chúng sẽ là đối thủ của chúng ta.
Mộng Hồng Trần vẫn như trước, có chút không phục nói:


- Thì sao? Bọn họ chưa chắc có thể là đối thủ của chúng ta.
Tiếu Hồng Trần gượng cười nói:


- Nhưng ta lại cảm thấy sợ hãi. Không phải vì thực lực hay vì bọn chúng có Vũ Hồn Song Sinh, mà vì trên người bọn chúng tỏa ra một tinh thần rất khủng bố. Loại tinh thần này chỉ thuộc về học viện Sử Lai Khắc của bọn họ, mà chúng ta, thì thiếu những cái đó.
Mộng Hồng Trần im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói:


- Ca, huynh hiểu được tại sao bọn họ lại cố chấp như vậy không? Đáng sao? Đây chỉ là thi đấu thôi mà, bọn họ không sợ bị thương nặng quá mà thoái hóa tu vi sao? Có khi còn tàn phế nữa?
Mã Như Long không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh hai người bọn họ trầm giọng nói:


- Vì chúng ta không phải đệ tử của học viện Sử Lai Khắc nên không thể hiểu được. Hôm qua chúng ta vừa nhận được tin tức từ học viện. Tin báo là bên phía học viện Sử Lai Khắc chấp nhận trao đổi học viên với học viện chúng ta. Học viện quyết định chọn các ngươi, hi vọng các ngươi với tài năng của mình sau này đến học viện Sử Lai Khắc có thể tìm được kết quả mình mong muốn.


Ánh mắt Tiếu Hồng Trần lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn ngây người một lúc lâu mới gật đầu nói:
- Được.


Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy hắn cảm thấy cả người vô cùng đau đớn. Cơn nào này dường như bắt nguồn từ khung xương của hắn, sau đó truyền khắp cơ thể đến cả kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, thậm chí cả đầu. Đúng là không có nơi nào không đau.


Cơn đau làm hắn không kềm được mà rên lên một tiếng. May mà lúc này hắn đã dần dần tỉnh táo lại, nên với ý chí cứng khỏi, hắn dần dần điều khiển được cơ thể, và thích ứng với đau đớn.


Hắn lại nhắm mắt, trong lòng không hề nóng lòng muốn nhìn mọi thứ bên ngoài, vì với cảm giác mềm mại của chiếc giường hắn đang nằm, hắn đã biết mình về đến tửu điếm rồi. Hắn bắt đầu kiểm ra cơ thể, cho dù không dùng kỹ năng gì, với Tinh Thần Lực của mình hắn cũng có thể cẩn thận kiểm ra đầy đủ chi tiết. Lúc này Hoắc Vũ Hạo phát hiện cơ thể mình không có gì không ổn cả. Ngay cả hồn lực cũng khôi phục được một chút, có lẽ được 10-20% gì đó. Nhưng không hiểu sao cơ thể lại vô cùng đau đớn, nhất là kinh mạch và khung xương, cảm giác đau đớn này làm hắn nhớ đến ngày xưa khi dung hợp với Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Đây không phải chỉ là cảm giác đau bình thường mà có chút ngứa ngáy nữa.


Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt? Hoắc Vũ Hạo giật mình, đúng rồi, nhất định là vì Băng Đế đã sử dụng năng lượng từ Hồn Cốt ấy. Bản thân mình ngay cả không còn đủ khả năng sử dụng tiếp Hồn Kỹ mạnh mẽ như vậy dĩ nhiên bản thân không thể chịu nổi, kinh mạch và khung xương xuất hiện vấn đề là chuyện không thể tránh khỏi.


Hoắc Vũ Hạo đã đoán được nguyên nhân nên bắt đầu tập trung tinh thần thúc dục Hồn Lực di chuyển theo lộ trình của Huyền Thiên Công, Huyền Thiên Công ngày xưa có thể giúp mình chữa thương, chắc lúc này vẫn còn dùng được.


Quả nhiên, hồn lực bắt đầu di chuyển xoa dịu các kinh mạch thì các cơn đau đang truyền đến cũng giảm bớt rất nhiều.
Đau đớn giảm đi, ý thức của hắn cũng dần tỉnh táo lại. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là:
"Chúng ta thắng rồi sao?"


Trong đầu hắn chỉ nhớ dường như lúc cuối cùng, mình xin Băng Đế ra tay giúp mình, còn sau đó hắn không nhớ gì nữa.
Vì trận đấu này, cả nhóm bọn họ đã bỏ ra nhiều nhiều lắm, làm sao Hoắc Vũ Hạo lại không quan tâm đến kết quả đây? Hắn thậm chí còn chưa kịp mở mắt đã lên tiếng hỏi:


"Thắng không?"
"Yên tâm đi, chúng ta thắng rồi, chúng ta đã bảo vệ được danh dự của học viện Sử Lai Khắc."


Một giọng nói du dương vang lên trong tai hắn, sau đó, hắn cảm nhận được có một luồng khí ấm áp chảy khắp toàn thân, trong khoảnh khắc đó, hắn có cảm giác cơ thể mình tựa như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.


Thắng, chúng ta thắng, chúng ta bảo vệ được vinh quang của học viện Sử Lai Khắc. Hoắc Vũ Hạo đã nghe được đáp án mình muốn, nhưng lúc này hắn không thể mở mắt ra nữa, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ sâu. Cơ thể quá suy nhược, trước tiên phải từ từ khôi phục đã.


- Mấy đứa nhóc các ngươi thật lợi hại.
Mã Tiểu Đào ngồi bên giường Hoắc Vũ Hạo khẽ nói, lúc này nàng đã biết rõ hoàn cảnh hiện nay lận trận chiến vừa rồi của cả nhóm.


Sau khi trận đấu kết thúc, bảy người Hoắc Vũ Hạo gần như đều bị thương hoặc kiệt sức, tính ra thương thế của Vương Đông là đỡ nhất, nhưng cũng hôn me rồi. Cuối cùng chỉ còn Giang nam Nam là tỉnh táo.


Trong hoàn cảnh vậy, chỉ có mỗi Vương Ngôn làm sao lo cho xuể đây, hắn buộc lòng phải gọi ba người bị thương đã đỡ hơn trước là Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đến giúp đỡ. Còn trận đấu kia, Vương Ngôn cũng không thể giấu diếm nữa, đành nói hết sự thật.


Sau khi nghe Vương Ngôn kể lại tình hình, ba người Mã Tiểu Đào im lặng một lúc lâu, sau đó lập tức chủ động nhận công việc chăm sóc mấy người Hoắc Vũ Hạo.


Vương Ngôn cùng mấy nhân viên trị liệu của đế quốc Tinh La chữa trị cho Tiêu Tiêu và Bối Bối, Đái Thược Hành chăm sóc Hòa Thái Đầu, Lăng Lạc Thần lo cho Vương Đông, còn Mã Tiểu Đào dĩ nhiên là trông nom Hoắc Vũ Hạo rồi.


Có thể nói hiện nay người vui vẻ nhất là Từ Tam Thạch, tên ngốc kia vì trong tình huống không còn ai rảnh rỗi chăm sóc mình, mặc dù Giang Nam Nam không muốn cũng không thể để hắn tự sinh tự diệt. Cho nên với diễn xuất cực kỳ xuất sắc của Từ Tam Thạch, nàng cuối cùng cũng nhận trách nhiệm chăm sóc hắn.


Mãi đến khuya hôm ấy, Hoắc Vũ Hạo mới mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy. Vương Đông có lẽ chỉ kiệt sức nhưng không biết tại sao vẫn ngủ say chưa tỉnh, Hòa Thái Đầu với cơ thể cường tráng nên chỉ cần chữa trị một lúc đã đỡ hơn rất nhiều.


Ngay cả Bối Bối bị thương rất nặng cũng đã tỉnh. Trong nhóm chỉ còn mỗi Tiêu Tiêu vì bị thương quá nặng mà vẫn hôn mê sâu như trước, cũng may thương thế so với ban đầu đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng cô bé cần thời gian bao lâu để khôi phục lại thì rất là khó nói.


Bên phía đế quốc Tinh La về phương diện an bài trị thương có thể nói là hoàn thành vô cùng tốt, bất kể cái gì bọn họ cần cũng được sắp xếp mang đến.
Mã Tiểu Đào giúp Hoắc Vũ Hạo đắp lại mền rồi xoa đầu hắn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng nói:


- Tiểu Vũ Hạo, đệ có biết không? Thật lòng tỷ giận lắm, tỷ giận mình thân là đội trưởng vậy mà lại để mọi người gánh trách nhiệm thay tỷ. Yên tâm đi, kế tiếp, trách nhiệm bảo vệ danh dự của học viện Sử Lai Khắc giao hết cho bọn tỷ. Tỷ sẽ không cho bất cứ ai khinh thường học viện Sử Lai Khắc nữa.


Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giọng nói của nàng tuy rất dịu dàng nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy đáy mắt ẩn ẩn một chút hàn ý.


Lần trước thất bại trong trận chiến với Tà Hồn Sư đã là một đả kích không nhỏ với nàng, vậy mà trong trận đấu này, bảy người Hoắc Vũ Hạo còn phải thay bọn nàng làm bao nhiêu chuyện. Cho nên có thể nói, chưa bao giờ trong lòng Mã Tiểu Đào bừng bừng chiến ý như lúc này.


Khi Hoắc Vũ Hạo thật sự tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Cơ thể hắn vốn có được Hồn Cốt thân thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt đã có biến hóa long trời lở đất. Hôm qua vì không đủ hồn lực mà Băng Đế còn dùng cơ thể hắn sử dụng năng lượng phong ấn bên trong Hồn Cốt mới làm cơ thể hắn không chịu nổi thôi.


Sau một đêm tịnh dưỡng, cơ thể hắn với sự tự hồi phục khủng bố cuối cùng đã đỡ hơn rất nhiều.
Hoắc Vũ Hạo vừa mở mắt đã thấy Mã Tiểu Đào ở ngay bên giường mình.


Hôm nay Mã Tiểu Đào đặc biệt không mặc quần áo màu đỏ, nàng mặc một bộ váy dài màu trắng, lẳng lặng ngồi một chỗ, mái tóc đỏ dài buông xõa sau lưng, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng cực kỳ xinh đẹp.
- Tiểu Đào tỷ.
Hoắc Vũ Hạo có chút giật mình.


Mã Tiểu Đào mỉm cười nói:
- Thế nào rồi? Khá hơn chưa?


Hoắc Vũ Hạo chăm chú quan sát cơ thể, hồn lực đã khôi phục hơn phân nửa, tùy cả người vẫn cực kỳ đau nhức nhưng không có vết thương nào. Chuyện này không khỏi làm hắn nhớ đến câu nói cuối cùng Băng Đế nói với hắn trước khi tiếp quản cơ thể.


Khống chế, chỉ có khi nào mình có thể khống chế cơ thể và năng lượng một cách hoàn hảo thì mới có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.


Thực lực thật sự của Băng Đế đúng là với cơ thể hiện nay của Hoắc Vũ Hạo, hắn không thể nào chịu nổi, nhưng cuối cùng, bản thân mình lại không bị thương gì, điều này chứng tỏ tất cả nhờ sự khống chế tài tình của Băng Đế. Bấy nhiêu đã đủ để Hoắc Vũ Hạo cảm thán và khâm phục rồi.


- Đệ đỡ hơn nhiều rồi.
Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng ngồi dậy, mền đang đắp trên người khẽ tuột xuống, lúc này hắn mới phát hiện, không ngờ bản thân chẳng mặc gì cả, không khỏi hét to, hai tay theo phản xạ khoanh trước ngực.
- Haha.
Mã Tiểu Đào nhìn dáng vẻ xấu hổ của hắn không nhịn được cười.


- Xấu hổ cái gì? Không phải là tỷ đây chưa từng thấy hạt đậu nhỏ của đệ.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người một lúc, sau đó đỏ bừng mặt nói:
- Của đệ không giống hạt đậu nhỏ.
Mã Tiểu Đào càng lúc càng cười to, gương mặt đã xinh đẹp nay càng động lòng người hơn.


- Quả nhiên bất kể người đàn ông nào cũng có lòng tự ái về phương diện đó. Được rồi, không đùa với đệ nữa. Nếu không có gì thì đứng lên đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi. Sau đó nghỉ ngơi cho tốt.
Nàng vừa nói vừa đứng dậy vươn vai một cái.


Nàng đã ở đây trông nom Hoắc Vũ Hạo suốt đem, cho dù nàng tu vi không thấp nhưng thương thế chưa khỏi hẳn, cơ thể cũng có chút mệt mỏi. Lúc này nàng vươn vai một cái, gần như phô bài toàn bộ những nét quyến rũ của cơ thể về phía Hoắc Vũ Hạo. Gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Vũ Hạo lại càng đỏ thêm.


Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, một người từ bên ngoài bước vào. Theo gốc độ của hắn thì thấy rõ ràng Mã Tiểu Đào đang ngồi cạnh giường Hoắc Vũ Hạo, còn Hoắc Vũ Hạo thì đỏ bừng mặt, trên người lại không mặc gì.