DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 6

Khi John đẩy chiếc xe đạp từ từ lên đồi, ngọn đèn khí trước xe chỉ soi sáng khoảng đường trước mặt chàng thôi. Chàng mệt nhoài. Chàng, làm việc suốt cả ngày; từ khi đến phòng khám lúc 8 giờ rưỡi đến giờ, chàng không nghỉ được tay. Bệnh nhân đến khám chỉ đau nhẹ, thỉnh thoảng mới có người sốt nặng hay viêm cuống phổi. Rồi lại xảy đến chuyện của ông Steel.

Bây giờ đã bảy giờ rồi, chiều nay băng đã tan nhưng thể nào mặt đất cũng đóng băng lại. Chàng phải hết sức cẩn thận; chàng đã suýt trượt chân rơi vào một cái mương hồi nãy cách đây một đoạn ngắn, may mà chàng níu được một thân cây nhỏ, không thì chắc đã nguy rồi.

- Chàng ngẩng đầu nhìn, có ánh đèn chiếu sáng trên triền đồi, khi chàng đến gần, người cầm đèn dừng lại lên tiếng:

- Bác sĩ đây à?

- Ồ, ồ, xin chào. Ông Wallace. Trời sắp đóng băng lại rồi:

Dave Wallace không đáp mà lại hỏi:

- Ông có thấy thằng con tôi ở đâu không?

- Thằng Jackie phải không? Không. À mà nầy, ông hỏi khi nào? Mới đây hay là cách đây khoảng hai giờ?

- Lúc nào cũng được. Nó đi mất tiêu suốt ngày. Tôi tưởng thế nào đến tối nó cũng về chứ.

- Có phải nó trốn học không?

- Không. Không. Nó không đi học cả tuần nay rồi, hay gần như thế, vì nó không được khoẻ trong người.

- Ồ thế à. Tôi tưởng nó trốn học, vì tôi có gặp nó. Ồ, để xem, tôi gặp nó vào khoảng 4 giờ ở địa phận Giám mục. Tôi không biết nó làm gì ở đây ngoài việc lượm đá chơi ở nông trại cũ. Tôi phân vân không biết tại sao nó không đi kiếm củi, chắc nó không thiết tha gì đến việc sưởi ấm như bọn trẻ.

- Ở địa phận Giám mục à? Ồ, cám ơn bác sĩ. khoảng 4 giờ à?

- Đúng, khoảng ấy. Nó thường không đi chơi lâu thế sao, Nó không đi suốt ngày chứ?

- Không, không bao giờ:

- Dave Wallace dừng lại một lát rồi nói tiếp - Tôi vừa đi bán súc vật mới về, đi một chuyến lâu. Tôi nghe - lại dừng một chút -

ông Steel vừa chết. Tôi nghe ông ta bị một thân cây đè chết.

- Phải, phải. Chuyện xảy ra thật thê thảm. Một cành cây mục rớt xuống.

Chắc ông biết thời tiết mùa nầy thường xảy ra chuyện như thế. Sấm chớp dễ làm gãy cây lắm. Chỗ nguy hiểm nhất là trong rừng, nhất là khi trời băng giá như sáng nay.

- Chuyện xảy ra lúc mấy giờ Dave Wallace hỏi.

- Ồ khoảng giữa buổi mai.

- Xảy ra trong rừng à?

- Phải, phải, không xa nhà ông mấy.

Ông ta không nói năng gì nữa, đột ngột bỏ đi, John đứng yên nhìn cây đèn đung đưa mạnh, chàng biết ông Wallace nhảy qua con mương để vào cánh đồng dẫn đến địa phận Giám mục. Chàng muốn nói: "Đợi một chút, để tôi đi với ông"

- Nhưng chàng thấy người quá mệt, và lại đói nữa. Thế rồi chàng lại nhớ đến những chuyện kỳ quái xảy ra cho khách của vợ ông ấy trong quá khứ hay ít ra đã xảy ra trong cuộc sống của họ. Mới rồi, ông Steel từ trại của họ ra về; rồi thằng bé đi mất tiêu cả ngày, và bây giờ Dave Wallace đau đớn khổ sở. Tất cả những chuyện nầy có liên quan với nhau. Thế rồi chàng không ngạc nhiên khi bỗng nghe giọng mình cất to lên:

- Đợi tôi một chút, Dave, để tôi đi với ông.

Sau khi lấy cây đèn trên xe đạp ra, chàng đẩy chiếc xe xuống dưới mương, rồi nhảy qua mương.

Dave Wallace vẫn tiếp tục bước, nhưng khi John bước tới kịp ông ta, ông nói:

- Không cần, bác sĩ à. Xin cám ơn bác sĩ.

Hai người trèo qua một bức tường đá để vào địa phận Giám mục, rồi họ theo một con dốc thoai thoải đi đến các nông trại đã bị cháy rụi, còn trơ lại xác nhà.

Khi đến gần, John đưa cao cây đèn lên khỏi đầu, chiếu sáng một bức tường không có cửa đã bị hư lỗ chỗ nhiều nơi. Nhưng toàn bộ mái nhà đã mất hết, có lẽ ngói đã được mang đến chắp vá vào nhà của một chủ trại nào đấy rồi. Khi chàng hạ thấp cây đèn xuống lại, Dave Wallace đã bước qua cửa, và John thấy qua ánh đèn; chú bé nằm chèo queo trong một góc nhà. Chú ta nằm yên không nhúc nhích, nhưng hai mắt vẫn nhìn và miệng há hốc ra.

Hai người đến bên chú bé, quỳ xuống bên cạnh, Dave Wallace nói:

- Ổn rồi, con. Ổn rồi, ổn rồi. Con nghe không? ổn cả rồi.

John nắm cổ tay chú bé, bắt mạch. Mấy ngón tay nó lạnh cóng, cho nên chàng phải thoa bóp cho nó. Mặt thằng bé tái mét, chỉ còn cặp mắt màu xanh thôi.

- Bố, con… con không muốn làm thế, - Được rồi, con, được rồi. Đừng nói nữa.

- Nhưng ông ta… Ông ta chết. Con… con không định làm thế, bố à.

- Bố biết. Bố biết con không định làm thế.

- Con chỉ… chỉ doạ thôi… chỉ doạ cho ông ta sợ thôi. Cành cây đã mục rồi.

Con tưởng chắc không sao. Con không muốn làm thế. Bố à.

- Thôi được rồi. Nào đứng lên.

Hai người đỡ chú bé đứng lên, nhưng chân chú ta khuỵu xuống, cho nên họ phải để chú ta nằm xuống lại, thoa bóp hai chân cho khỏi tê cóng.

- Con không… không định làm thế.

John lên tiếng:

- Thôi! Bây giờ im lặng đi. Bố cháu đã biết cháu không định làm thế rồi.

Lần đầu tiên chú bé để ý đến ông bác sĩ, cậu há hốc mồm nói:

- Đừng…đừng đem… đừng đem tôi đi.

- Không ai đem cậu đi đâu hết mà sợ. Có điều là - John vỗ nhẹ vào má chú bé - cháu hãy nghe ta nói nầy. Đừng nói gì hết về chuyện nầy, nghe chưa? Đừng nói gì hết về chuyện nầy. Cháu nói lại cho ta nghe nào?

- Đ…dùng n… nói gì hết… về chuyện nầy.

- Tốt. Tốt. Ngoài cháu ra không ai biết hết. Bố cháu không biết, chú không biết, mà chỉ có cháu thôi. Vì vậy cháu đừng nói gì hết. Cành cây đã mục gãy. Ai cũng nghĩ thế hết. Cháu hiểu không?

- Đừng…đừng nói gì hết. D… dạ, thưa bác sĩ. Cháu nóng. Cháu… … cháu lạnh.

Con lạnh lâu rồi, bố à. Con lạnh.

- Con sắp về nhà rồi đây. Nào ta đi. Đứng lên.

Hai người đỡ chú bé đứng lên, nhưng hai chân chú ta vẫn còn run, họ dìu chú ra khỏi ngôi nhà bỏ hoang, rồi lên dốc. Mười phút sau, khi về đến nông trại chú bé đi một mình được, nhưng đầu vẫn cúi gầm xuống và hơi thở hồng hộc.

Khi thấy Dave Wallace đưa chân đá mở cửa nhà, John nghĩ ông ta đã mất bình tĩnh.

Căn phòng dẫn vào nhà bếp, vợ ông chủ nhà đang đứng một bên bàn, đầu vừa gật gật vừa nói:

- Ông tìm ra nó rồi hả? Cứ gây rối hoài. Lại có thêm ông bác sĩ về với nó nữa chứ. Lạy Chúa! Đêm nay ta có khách phải không? Ta đã làm gì mà được cái hân hạnh nầy nhỉ?

Dave Wallace không trả lời câu nói bông lơn của vợ như thể ông không nghe, không trông thấy bà ta. Ông dẫn đứa con và ông bác sĩ đi qua chân cầu thang nằm ở giữa phòng, rồi qua cánh cửa vào một phòng ngủ.

Vào phòng, ông ta ném cây đèn lên một chiếc tủ thấp có nhiều ngăn kéo, rồi dẫn chú bé đến giường.

Nếu chú bé mở miệng nói được điều gì thì chắc nó sẽ nói đây là giường của bố mẹ nó; nhưng nó không nói gì mà cứ để mặc cho bố nó và ông bác sĩ cởi hết áo quần nó ra, lấy khăn khô lau chùi mình mẩy cho nó, rồi cho nó nằm lên giường, đắp chăn kín lại.

Khi nghe John nói nho nhỏ: "Tôi phải về phòng mạch; nó cần một ít thuốc", Dave Wallace liền bình tĩnh đáp:

- Nhờ ông ngồi với nó thêm năm phút nữa rồi về được không? Tôi có việc cần phải làm một chút.

- Được, được Dave. Ông cứ làm đi.

Dave Wallace bước từ từ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Ông lặng lẽ bước đến chiếc bàn nơi vợ ông đang đứng, rồi không nói một tiếng, ông đưa tay đấm mạnh vào giữa hai mắt bà ta; bà ta thét lên vừa nhào lui, ông liền chụp lấy vạt áo trước ngực bà ta lại, kéo đến thật sát vào người ông đến nỗi hai người phả hơi thở vào nhau. Đoạn ông rít lên:

- Mầy là con đàn bà hư hỏng, bẩn thỉu! Mày không đáng sống. Tao sẽ cho mầy đi theo hắn cho đẹp đôi. Mầy đã phục vụ hắn hết mình trước khi hắn bị cành cây đánh gục. Tốt đấy, như thế tốt hơn là tao phải dùng súng với hai đứa bây, vì tao khỏi mang tội vào thân. Bây giờ thì mầy hãy lên lầu lấy hết đồ đạc của mầy rồi cút đi, đồ đĩ dơ bẩn. Không chần chừ gì nữa. Không hứa hẹn gì nữa.

Cút! Cút mau! - Tiếng ông ta cất cao lên như hét. Ông đẩy mạnh chị ta về phía cầu thang lầu, lưng chị đập vào trụ cầu thang, té xuống nền nhà. Thế rồi, chị ta đưa tay ôm trán và nói:

- Anh… anh không thể làm thế được. Tôi biết đi đâu!

- Sao? Không biết đi đâu à? Khách của mầy để làm gì? Vợ chúng nó sẽ giang rộng tay đón mầy, nhất là vợ thằng Gladys Knowles. Vợ hắn sẽ nhổ tóc mầy ra, nếu mụ ấy biết mầy lại muốn phục vụ hắn. Thôi, bây giờ hãy đứng lên kẻo tao lại đá vào đầu mầy đấy.

- Ông ta dợm chân như muốn đá vào chị ta, khiến chị ta phải lập cập ngồi dậy, bước lên thang lầu. Ông ta đi theo.

Trên đầu cầu thang, một chiếc tủ lớn choán hết một nửa diện tích, ông lôi mạnh hai cánh cửa tủ mở ra, rồi lấy một cái túi xách vải có quai và ném vào chân chị, ông nói:

- Của mầy đấy! Hãy tộng hết đồ đạc quí giá của mầy vào, nếu không hết thì đeo vào cổ. Làm đi. Làm mau đi. Nếu mầy còn chần chừ thì tao sẽ ném hết ra cửa để rồi ném mầy theo luôn đấy.

Chị ta đứng yên, lì lợm, môi dưới run run, chị nói:

- Ơ sao bỗng nhiên làm ra ta đây thế?

- Thôi, mau lên, - ông hét lớn - Lạy Chúa, mau lên. Nếu trên đời nầy có kẻ cực kỳ điên khùng, thì người ấy là tao. Lấy đồ mau lên - Lần nầy ông đưa chân đá thật vào cái túi xách, và nói tiếp:

- Tao báo cho mà biết, tao chỉ dành cho mày ít phút thôi đấy.

- Chị ta giận dữ lấy áo quần, váy và đồ lót tộng vào túi xách. Rồi khi lấy những thứ linh tinh ở kệ dưới tủ, chị nói:

- Túi xách đầy rồi, mà tôi còn nhiều thứ ở dưới nhà nữa.

- Ồ đúng, còn nhiều thứ nữa. Đồ nữ trang rẻ tiền và son phấn. Mầy phải lấy đi cho hết; mà mầy cần những thứ nầy để hành nghề chứ.

- Nói xong ông chạy vội xuống thang lầu, đến sau cửa bếp lôi ra một cái túi xách nhỏ và chạy vào phòng ngủ. Ông đẩy cây đèn trên tủ sang một bên rồi đưa tay lùa hết những hộp trang sức vào túi xách. Đoạn, ông mở rộng ngăn hộc phía trên tủ ra và đỗ hết những thứ linh tinh vào túi xách luôn.

Trong lúc ông ta làm thế, John vẫn ngồi yên ở giường, xoa bóp tứ chi cho thằng bé. Thế nhưng, chàng vẫn để ý đến giọng của chị ta hét lên:

Dave Wallace, anh biết là tôi chỉ sống nhờ vào anh. Và… anh biết bây giờ tôi không có tiền.

- Thế sáng nay thằng ấy không trả tiền cho mày à? Cút mau! Cút đi kẻo tao làm điều có tội với Chúa đấy Có tiếng đóng mạnh cửa vang lên.

Dave Wallace không trở vào phòng ngủ ngay, vì ông ta cảm thấy như vừa trải qua một trận ẩu đả lâu dài. Ông tựa người vào cửa, gục đầu xuống ngực, và đúng yên như thế mấy phút. Nhưng John cảm thấy mấy phút nầy trôi qua thật lâu, chàng bèn bước ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng ngoài đến phía ông ta.

Chàng quàng cánh tay quanh vai ông và. nói:

- Thôi vào ngồi trong giường đi. Thằng bé đang cần ông đấy. Nó hỏi ông hoài. Còn tôi thì phải về; nhưng lát nữa tôi sẽ trở lại. Ông chỉ cần giữ nó cho ấm - để một lò than dưới giường và cho nó uống nước nóng.

Dave Wallace không thốt ra được lời cám ơn nào, nhưng ông ta để cho chàng dìu vào giường. Ông ta quàng tay ôm con và đỡ mặt thằng bé nhìn vào mặt mình.

Khoảng một giờ sau thì John trở lại nhà của Dave, chàng đi vào rất lặng lẽ.

Dave Wallace vẫn còn ngồi bên giường. Ông ta đang nắm tay con và rõ ràng ông ta đang khóc.