DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 29

Thế được đấy, cưng! Ráng lên. Con đầu lòng. A, nó ra rồi, thằng bé hay con bé đây không biết. Trời! Giỏi đấy! Thế! giỏi đấy! - Trong khi Rosie nằm bẹp dí xuống giường, John đưa đứa bé ướt mèm khóc oe oe cho bà mụ, miệng nói:

- Thằng bé có phổi bạo thật, nó tuyên bố mình là dân Tô Cách Lan.

- Ôi, trời ơi! - Bà Annie MacIntosh giang hai tay để đón thằng cháu nội.

Bà mụ nói:

- Lau mặt cho nó.

- Biết rồi, biết rồi.

- Giọng bà Annie oang oang trả lời rồi bà gọi lớn: -

Robbie! Robbiet!

Cánh cửa mở ra, Robbie tuôn vào phòng, nhưng thay vì nhìn đứa bé trên tay mẹ mình anh chạy đến giường vợ, mặt mày đẫm mồ hôi, miệng tươi cười.

Anh cúi xuống, cô đưa tay vuốt tóc anh và nói:

- Con trai, Robbie. Anh có con trai rồi.

Anh không đáp. Anh cúi mặt áp vào mặt cô, hai tay quàng quanh vai cô, nâng cô lên ôm sát vào long mình. Anh không nói, nhưng John nói, chàng nói lớn:

- Để cho cô ấy nằm nghỉ. Còn làm vệ sinh nữa. Và cô ấy đang còn mệt. Tôi chưa thấy ai đẻ con đầu lòng mà dễ dàng như thế. Bà có thấy mình sinh con nhẹ nhàng không, bà MacIntosh?

Rosie quay qua nhìn John, cô đáp:

- Dễ à, John - Tôi không thấy dễ dàng tí nào hết.

- Dễ chứ, cô cứ tin tôi đi. Còn ngài Robbie: ngài có muốn xem con cho biết không, hay ngài muốn trả nó lui?

Bà mụ nghe thế cười khúc khích; bà Annie bước tới đưa đứa bé cho bố nó.

Robbie nhìn đứa bé. Thấy bé nhấp nháy mắt nhìn lên. Đôi môi nhúc nhích như muốn nói. Tóc trên đầu rậm.

- Đưa nó cho mẹ, con. Con sao thế? - Mẹ anh giành lấy đứa bé trên tay anh; bà ngạc nhiên nhìn theo anh đi ra khỏi phòng. Đoạn bà quay qua nói chuyện với bà mụ, bà nầy đang chăm sóc cho Rosie, bà ta nói:

- Chuyện nầy không có gì lạ lùng hết, bà MacIntosh à, bà phải nhớ là con trai bà vừa có con, mà có con tức là phải lao động cật lực rồi.

Mọi người đều cười xoà, kể cả Rosie. John nói:

- Bà khoẻ không, bà MacQueen?

- Khoẻ, bác sĩ à. Cứ để công việc đấy tôi làm cho.

- Tôi đi rửa ráy một chút, - chàng nói_rồi bước ra khỏi phòng, xuống lầu, đến nhà bếp, ở đây chàng thấy Robbie đang ngồi nơi bàn. Chàng đến, vỗ tay lên bình tĩnh đi. Rồi sẽ quen hết.

- Tôi chờ lâu quá. Tôi có cảm tưởng như chuyện xảy ra không thực.

- Nầy ông bạn, ta uống gì. Cà phê đậm nhé.

Chàng rửa tay, rửa hai cánh tay và cúi đầu vào bồn tắm cho nước chảy xuống đầu; và khi đứng thẳng người để lau khô, bỗng chàng cảm thấy thấm mệt. Hai mươi bốn giờ qua, chàng đã làm việc liên tục và mệt nhất là đấu tranh với gã đàn ông cho đến khi gã phải ra đi. Chưa đầy một giờ sau, chàng được gọi đến một chỗ xảy ra tai nạn trên đường: một con ngựa bị hai tên du đãng đâm vào chân sau đã chạy như điên, tông vào hai người trên đường, khiến họ bị trọng thương. Tiếp theo, phòng mạch của chàng đầy ắp bệnh nhân, và sau đó, chàng còn nói chuyện với bác sĩ Cornwallis nữa, chàng kể lại chuyện xảy ra ở Col

Mount cho ông ta nghe. Ông già tỏ ra rất tử tế với chàng, ông khuyên: "John nầy, bây giờ anh cứ từ từ mà tiến. Nhưng anh đừng quên bà Beatrice đang còn đứng ngáng trước mặt anh đấy".

Mãi gần tám giờ chàng mới về đến nhà, và một lần nữa, chàng kể hết chuyện đã xảy ra cho mẹ chàng nghe, làm cho bà phải bối rối.

Bà hỏi:

- Vụ nầy có gây ảnh hưởng không hay cho nghề nghiệp của con không?

Chàng đáp:

- Nếu có cũng chịu thôi. Nhưng con tin sẽ có nhiều bà đến tìm cách kiểm tra xem anh chàng bừa bãi nầy có đáng trách không?

Mẹ chàng cười to và đáp:

- Con nói đúng.

Khi đi nằm, chàng mới có thì giờ để suy ngẫm đến chuyện mà chàng cho là biến cố quan trọng nhất trong ngày, đó là việc Helen khóc. Nước mắt của nàng đã làm cho mọi việc sáng tỏ.

Rồi chàng nghĩ đến Robbie. Robbie cũng đã khóc vì Rosie sinh cho anh ta đứa con trai. Robbie khóc khi nào nhỉ. Chàng quên mất.