DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 20

Khi cho xe chạy theo con đường vào nhà, vừa trông thấy ngôi nhà, John liền tự hỏi tại sao chàng đề nghị chở Robbie và Rosie trên xe của chàng. Robbie có thể chở Rosie trên chiếc xe con của anh ta cũng được. Cô ấy cần gì để ý đến chuyện xe họ chạy chậm, miễn có anh ta bên cạnh cô là đã rồi.

Giọng của Robbie nhẹ nhàng cất lên nói với chàng:

- Ngôi nhà đẹp quá. Rất tuyệt.

- Bên trong còn tuyệt hơn nữa, - Rosie đáp, anh cười với cô và không nói gì thêm.

John cho ngựa dừng lại dưới chân tầng cấp nhà có bốn bậc thấp; nhưng trước khi rời khỏi chỗ ngồi, chàng nhìn Helen đang đứng ở tầng cấp trên cùng, tim chàng nhảy thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, chàng cảm thấy nỗi đau đớn cũ bỗng bùng dậy.

Nàng đi nhanh xuống tâng cấp, ôm ghì lấy Rosie rồi quay qua chào Robbie:

- Gặp chú tuyệt quá, Robbie.

John vẫn không rời chỗ ngồi, nàng nhìn lên, chào chàng, giọng không được tự nhiên:

- Chào John.

- Chào Helen, - chàng cố cười chỉ vào con ngựa. Tôi cho con ngựa vào đâu đây?

- Ồ, để Henry lo chuyện ấy. Anh ta đến kìa.

Một người đàn ông nhỏ con hiện ra, nàng chỉ con ngựa và nói:

- Henry, nhờ anh cho con ngựa vào chuồng được không?

- Vâng, thưa bà.

- Anh ta đáp rồi cười toe toét; nhưng bỗng anh ta ngẩng đầu lên nhìn John, khi ấy chàng đang buộc xuống xe và nói:

- Ồ chắc,tôi không ở lại lâu đâu. Anh chỉ cho ngựa nghỉ dưới mái che là được rồi vì tôi sợ - chàng ngước mắt nhìn lên trời - sắp mưa rào hay mưa giông rồi đấy.

- Được rồi, thưa ông. Được lồi.

- Anh ta nói, rồi dẫn ngựa và xe đi.

John đi bên cạnh Robbie, theo sau hai chị em, đầy là lần đầu tiên chàng vào biệt thự Col Mount (Đèo Núi - tạm dịch).

Chàng nhớ cái ngày Helen chỉ ngôi nhà nầy cho chàng thấy từ trên đỉnh ngọn Craig’Tor, và bỗng chàng cảm thấy cái tên không hợp với ngôi nhà chút nào hết. Cái tên nghe có vẻ rất phong trần, nhưng trong khi đó thì tiền sảnh được trang hoàng bằng giấy dán tường màu hồng, tranh lồng khung mạ vàng nền và… bóng lộn, lác đác vài tấm thảm trải nhà, ghế bọc nệm màu tía và màn treo rất thanh lịch. Có lẽ những bức tường đóng panô và chiếc cầu thang rộng rãi bằng gỗ sồi mới có thể xem như thích hợp với cái tên đặt cho ngôi nhà.

Tất cả đi vào phòng khách, và ở đây, sự trang trí trong phòng lại càng thanh nhã hơn nữa. Nhưng cảnh phòng khách đẹp đẽ không lôi cuốn chàng được, vì chàng chăm chú nhìn người đàn ông đang từ chiếc ghế bành đứng lên để bắt tay Robbie. Chàng không thể nào tin được đây là người đàn ông chàng đã ghen tị mấy năm về trước, người mà chàng thường hình dung ra trước mắt là một người cao lớn với bộ quân phục đầy đủ quân hàm. Anh ta vẫn còn cao, nhưng gầy gò hốc hác.

- Xin chào bác sĩ, gặp lại ông thật thú vị. Đã lâu rồi ta mới gặp lai nhau.

- Vâng, thưa ông, lâu rồi mới gặp lại nhau.

- Chàng dừng lại một lát mới hỏi tiếp:

- Ông khoẻ không?

- Kia, đừng đứng như thế chứ. Xin mời quí vị ngồi… Chào cưng, - ông ta quay qua phía Rosie nhưng không hôn cô mà cũng không quàng tay ôm cô ông chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên má cô mà thôi.

John chưa ngồi, Helen phải lặp lại lời chồng:

- John, mời anh ngồi đi chứ.

- Chàng phân vân tại sao không ngồi mà cứ đứng như trời trồng vậy; nhưng chàng đã biết rõ lý do tại sao, vì anh chàng nhà binh trước mắt chàng như bóng ma lơ lửng, dù anh ta ngồi xa chàng, nhưng chàng vẫn thấy tử khí hiện ra trên mặt ông ta.

Khi chồng ngồi xuống, Helen nói:

- Xin phép mời trà quí vị nhé.

- Nghe giọng nàng, chàng biết nàng rất đau khổ, nàng cũng thay đổi nhiều: trông nàng già hơn, nhưng có vẻ đẹp hơn.

Sau đó, chàng không nhớ chàng đã ăn gì để uống trà. Chàng chỉ nhớ có việc là Leonard đã pha trò với hai cô giúp việc mang trà vào, Hannah và Betty, hai chị nầy tuổi trung niên, mắt sáng, má hồng. Sau khi uống trà, tách đĩa được dọn đi hết, năm người ngồi yên lặng một lát lâu, sau đó Rosie mới lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng. Cô nói:

- Em… em và Robbie sắp lấy nhau.

- Cô đưa tay nắm tay Robbie.

- Nhưng chuyện nầy xảy đến quá đột ngột, em muốn nhờ anh John nói giúp chuyện nầy.

- Cô quay qua chàng nói tiếp:

- John, nhờ anh nói cho anh chị ấy nghe. Nói hết đi, nói cho đầy đủ chi tiết đi anh, John.

Chàng cảm thấy mặt mình đỏ rần. Chàng không ngờ có chuyện như thế nầy.

Chàng nghĩ cô ấy nên tự mình kể lại theo cách của mình thì hay hơn, nên chàng nói:

- Rosie, cô nên nói ra thì hay hơn.

- Không, không, John. Anh làm ơn nói giúp cho tôi đi. Tôi không nói được.

Tôi muốn… - Cô cúi đầu xuống, thấy thế, chàng nhìn Helen và nhìn qua Leonard, và sau một lát im lặng, chàng đành nói:

- Thôi được, chuyện xảy ra như thế nầy. Vừa rồi tôi đi Lon don bốn ngày, hai ngày dự khoá tu nghiệp và khi trở về, chúng tôi gặp nhau.

- Chàng dừng lại rồi nói tiếp.

- Tôi muốn nói là gặp Teddy Golding.

- Teddy Golding à? - Helen cất cao giọng hỏi, vẻ kinh ngạc, và chồng nàng thấy thế bèn đưa tay vỗ lên đầu gối nàng, nói:

- Suýt? Lắng mà nghe, em yêu. -

Và khi John kể tiếp, nàng ngồi im lắng lắng nghe. Thỉnh thoảng nàng quay nhìn Rosie, vẻ mặt như muốn nói: "Tôi không tin nổi".

Khi John kể gần hết câu chuyện, chàng không kể chuyện xảy ra giữa Beatrice và chàng. Nhưng chàng nói:

- Tôi nghĩ chuyện nầy không nên nói ra, nhưng tôi cũng nghĩ Rosie đã có cảm nghĩ như thế nào. Như cô ấy đã nói, mặc cảm bị ruồng rẫy nhiều lúc làm cho cô ấy đau khổ chịu không nổi, vì cô không biết lý do của sự ruồng rẫy nầy.

Chuyện Teddy phụ cô ấy có vẻ quá tình cờ, vì trước đó hai người rất hoà thuận, cho nên cô thấy sự việc xảy ra không thể nào giải thích được. Còn một lý do khác nữa làm cho cô ấy đau khổ là nếu cô ấy lấy chồng, thì mặc cảm bị ruồng rẫy vẫn còn mãi trong lòng cô, vì cô đã mất niềm tin nơi đàn ông.

- Đến đây chàng nhìn Rosie, chàng thấy cô đang nhìn, hai mắt ươn ướt.

- Và việc nầy đã ngăn cản cô ấy không nói cho Robbie biết mặc cảm của mình.

- Chàng hít một hơi thật dài mới nói tiếp.

- Phần còn lại Rosie sẽ nói cho quí vị nghe. Nhưng, tôi nghĩ vẻ mặt của cô ấy đã nói lên đầy đủ rồi.

Helen đứng lên khỏi ghế, đi đến bên Rosie, kéo cô đứng dậy khỏi cái ghế nệm dài ôm lấy Rosie, nhưng cô không tìm ra được lời để nói, cho nên Rosie nói:

- Ổn rồi, chị Helen. Em… em ổn rồi. Vì John đã nói cho em biết sự thực, nên cái cảm giác bị tình phụ đã được xua khỏi tâm trí em rồi, em không còn cảm thấy đau khổ nữa: Nhưng, John hiện đang gặp nghịch cảnh. Cuộc sống của anh ấy rất thê thảm.

Nghe thế, John đáp lời tức khắc - Rosie, cô khỏi lo cho tôi. Chuyện thê thảm đã qua rồi.

- Rồi anh sẽ làm gì? - Helen hỏi. Chàng không đáp lại liền. Khi trả lời, chàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn nàng.

- Tôi sẽ bỏ cô ta. Thật ra, tôi đã từ giã cô ấy rồi. Tôi đã chuyển đến ngôi nhà phụ với mẹ tôi rồi và, - chàng dừng lại một hồi lâu mới nói tiếp: tôi sẽ gửi đơn xin ly dị.

Mọi người im lặng, một sự im lặng nặng nề, và cuối cùng Leonard thay đổi đề tài, ông ta nhìn Rosie và Robbie rồi hỏi:

- Khi nào làm đám cưới.

- Ồ, Robbie hếch cằm lên - Theo tôi thì vào tuần sau. Nhưng theo bà nầy - anh nhìn Rosie - bà muốn làm đám cưới ở nhà thờ.

Rosie cười nói thêm:

- Nhà thờ sẽ tuyên bố chính thức kết hôn vào chủ nhật.

- Tốt. Tốt. Tôi mừng cho cô cậu. Và Helen cũng thế phải không?

Helen nhanh nhảu đáp:

- Ồ, phải, phải. Nhưng đáng ra chuyện nầy xảy ra từ lâu rồi mới phải. Anh là dân Tô Cách Lan cứng đầu. Anh có biết thế không? - Nàng đưa ngón tay trỏ chỉ về phía Robbie - Đáng ra anh phải thổ lộ tâm tình lâu rồi mới đúng.

- Helen! Helen! - Leonard kéo nhẹ váy nàng về phía ông ta và nói.

- Người nào cũng có lý do của mình, và Robbie có lẽ cũng có. Không ai giống như anh, anh mới là người dám đến nơi các thiên thần cấm đoán.

John không cảm thấy ghen tị, nhưng chàng đau nhói trong ngực khi thấy hai người tình tứ nhìn nhau. Rồi Leonard lại thay đổi đề tài, ông ta nhìn chàng và nói:

- Anh chơi bài brít được chứ?

- Chơi brít à? - John lắc đầu. Bỏ chơi lâu rồi, từ ngày còn đi học đã bỏ chơi rồi.

- Thế còn bài uýt?

- Ô, bài uýt thì có. Tôi học môn chơi bài hai người nầy để chơi với mẹ tôi.

Môn nầy rắc rối lắm. Phải vận dụng nhiều đến trí óc như môn cờ tướng vậy.

- Anh cũng biết chơi cờ à?

- Biết, biết chứ, tôi thích chơi cờ, bất cứ khi nào thuận tiện là tôi chơi. Nhưng tôi có ít thì giờ rảnh rỗi lắm - Chàng định nói tiếp thì bỗng Helen đứng dậy nói với Rosie:

- Rosie, ta đi chỉ cho Robbie xem cách trồng rau quả ra sao. Chúng tôi cũng có vườn rau đấy nhé.

Robbie nhìn nàng, cười và nói:

- Tôi sẽ ra xem để học cách trồng trọt, thưa cô Helen, - anh chỉ liếc nhìn nhanh về phía Leonard rồi xin lỗi:

- Ồ, tôi xin lỗi. Đây là thói quen. Tôi muốn nói…

- Đừng để ý đến chuyện ấy làm gì, - Helen nói nhanh xen vào, - chú bỏ các từ thưa cô ấy đi, vì chú sắp thành em rể tôi rồi.

- Nàng cười nhìn anh. Rồi một lát sau nói tiếp:

- Chúng tôi rất vui mừng được có chú làm em rể. Mà thôi, ta đi thôi cô cậu, kẻo trời sắp mưa rồi.

Còn lại hai người đàn ông, họ nhìn nhau như người nào đợi người kia nói trước.

Sau cùng, chính Leonard là người nói trước, và khi cất tiếng, giọng ông nghe có vẻ gay gắt:

- Cái bệnh của tôi thật khốn kiếp, phải không?

Đột nhiên John nhấp nháy mắt nhiều lần rồi liếm môi, trả lời:

- Tôi nghĩ người ta đang ra sức nghiên cứu để tận diệt bệnh nầy.

- Phải, tôi nghe nhiều người nói thế. Nhưng hiện tại người ta phải đi nghỉ ở bờ biển miền Nam hay sang Thuỵ Sĩ. Mà có được gì không? Chỉ kéo dài sự đau đớn thôi.

- Bỗng ông cất cao giọng, hỏi chàng:

- Có lẽ anh biết bác sĩ Peters chứ?

- Biết, biết, chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần:

- Chàng gượng cười, đáp.

- Ông ta mày mò tìm cách chữa trị và bác sĩ Cornwallis cùng tôi cũng mày mò tìm cách chữa trị.

- Anh có nhiều bệnh nhân bị lao phổi không?

- Ít thôi. Thường họ chữa trị ở nhà.

- Anh có thấy họ bị người ta xa lánh không?

John nhướng cao mày, lặp lại:

- Bị người ta xa lánh à? - Rồi sau một hồi suy nghĩ, chàng nói tiếp:

- Phải, họ được đưa đến một nơi cách ly. Nhưng không có ác ý dâu, mà người ta sợ thôi.

- Phải, sợ.

- Leonard gật đầu.

- Chúng tôi đã trải qua hoàn cảnh nầy rồi.

Nhưng tôi thì cóc cần. Chỉ tội cho Helen thôi.

- Ông ta đi đến chỗ ghế bành, nhưng rồi ông quay người nhìn về phía cửa sổ và chậm rãi nói - Anh biết không, khi chúng tôi mới lấy nhau và thường đến dây thăm bạn bè của Helen, nhà nầy khách khứa đông đúc, tất cả đều muốn cùng vui chơi với chúng tôi khi chúng tôi đến thành phố cũng thế, nhất là sau khi tôi không may được nhận tước hiệu, nhà cửa lúc nào cũng đầy khách. Nhưng khi tôi mang cái bệnh nầy - ông ta vỗ nhẹ vào ngực - chỉ có lưa thưa vài người đến thăm, còn bao nhiêu đều biến mất như tuyết tan dưới ánh mặt trời, nhất là những người có con còn nhỏ. Nhưng, - ông mỉm cười chua chát - tôi nghĩ đây là chuyện thường tình thôi. Tôi tự hỏi, nếu tôi là họ tôi có làm như họ không? Nhưng - ông thận trọng quay nhìn John, nói tiếp.

- Tôi không quan tâm đến việc bạn bè đến chơi, tôi chỉ lo cho Helen thôi.

Cô ấy không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy có cảm giác bị bạn bè ruồng rẫy. Như các gia đình Maldon, gia đình Oswals và gia đình Fenwich chẳng hạn. Thực vậy, tôi biết có nhiều người lớn tuổi thường đến thăm viếng nhà nàng, nhưng nay nàng chỉ gặp các gia đình Conislee, và Maguire, bà dĩ nhiên gia đình Dashing Daisy. Ôi, tôi không hiểu làm sao cô ấy chịu đựng được nếu không có

Daisy. Rồi anh sẽ gặp bà ta.

- Ông cười vui vẻ rồi nói tiếp:

- Bà Lena Conislee thì điếc đặc, mà ông chồng thì nói to như bò rống. Anh biết không, tôi rất mong họ đến thăm, vì không làm sao nín cười được khi thấy họ nói chuyện với nhau, nhất là khi bà vợ trả lời những câu hỏi mà ông chồng không hỏi. Rồi bà ta hét lên:

- Tôi không phải đồ điếc" - Gia đình Maguire thì khác hơn: họ lặng lẽ, rất có thiện cảm. Nhung không bao giờ họ đem hai đứa con trai đến đây chơi. Tôi thông cảm cho họ, vì nếu tôi, tôi cũng làm thế. Nhưng khi tôi nhận ra vì tôi mà Helen phải chịu…

John cắt ngang lời ông ta ngay, chàng nói:

- Ông không nên nghĩ như thế. Tôi tin Helen không suy nghĩ như thế đâu. Cô ấy rất lo lắng cho ông, thế đấy, cô ấy không nghĩ về mình đâu. Và tôi tin chắc cô ấy chỉ muốn có ông ở bên cạnh thôi.

Leonard nhìn John một hồi lâu mới nói tiếp:

- Thỉnh thoảng mời anh đến chơi uýt, chơi cờ hay chơi gì đấy, được không?

- Vâng, tôi rất thích đến chơi. Nhưng xin thú thực, thời gian của tôi rất eo hẹp. Ông thấy đấy, tối nào tôi cũng bận công việc ở phòng mạch; mỗi tuần chỉ nghỉ được một ngày và một tháng mới được nghỉ trọn ngày cuối tuần. Chỉ các buổi chiều mới được rảnh, từ hai giờ rưỡi đến 5 giờ.

- Thế là tốt rồi. Phải, phải. Nhưng hết giờ khám buổi chiều, anh làm gì? Ồ, xin lỗi tôi quên mất. Tôi thật ích kỷ. Anh còn mẹ đấy, và tôi biết bà ấy cũng bệnh hoạn.

- Ồ mẹ tôi không có bệnh gì đáng quản ngại, bà ấy đau khớp chân nên đi đứng khó khăn thôi.

- Bà ấy có ngại gặp tôi không?

- Ngại… gặp ông à? - John nói kéo dài ra, rồi lặp lại rất nhanh:

- Mẹ tôi ngại gặp ông à? Bà sẽ rất sung sướng. Nhưng chỉ sợ tôi không đỡ bà lên chiếc xe của tôi đi. Xe quá cao.

- Đi cỗ xe thấp được không? Nghĩa là đi xe của chúng tôi. Xe có hai bậc riêng rẽ. Bà có to không?

- Không, không to.

- Thế thì đỡ bà lên xe được thôi. Xe chạy rất êm.

John suy nghĩ một lát, rồi chàng mỉm cười, nói:

- Mẹ tôi thích đấy. Ồ, phải. Bà không bao giờ đi ra ngoài. Phải, phải. Quả thật, bà muốn đi lắm.

- Chúng ta tổ chức việc gặp nhau nhé? - Leonard hỏi, rồi cười với John, nét mặt hốc hác căng ra, John thấy ông ta hớn hở ra mặt khi chàng đáp: "Cám ơn" -

Và khi Leonard nói: "Tôi rất sung sướng khi có anh đến thăm sẽ làm cho tình hình thay đổi hẳn", - thì John không thấy được lý do gì khiến cho việc chàng đến thăm lại làm cho tình hình thay đổi. Nhưng bỗng chàng không hiểu sự khao khát của ông ta muốn chàng thường đến thăm, thậm chí đẩy chàng vào tình thế khó khăn như chuyện thuê ngôi nhà phụ không, thậm chí có thể gây cho chàng những hậu quả tai hại nữa.