DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 18

Suốt hai ngày qua, John theo học khoá bồi dưỡng tại bệnh viện London, và khi chàng vừa rời khỏi Quảng trường Trafalgar đi đến phố Regent thì bỗng chàng thấy một bóng người hớt hãi hiện ra giữa hai chiếc xe, chạy đến dừng lại trước mặt chàng, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Tôi… tôi nghĩ là ông, nhưng tôi không chắc.

John nhìn người đàn ông cao, rám nắng, ăn mặc lịch sự, chàng ngơ ngác một hồi không nhớ ra anh ta là ai, cho đến khi anh ta nói tiếp:

- Ông từ Fellburn lặn lội tới đây. Tôi không mong có người từ đấy về tận đây, và… hôm nay là ngày cuối của tôi. Ngày mai tôi đi rồi.

Mãi cho đến khi ấy John vẫn không nhớ được anh ta là ai. Và khi nghe nói đến tên, chàng giật mình sửng sốt. Anh ta là Teddy, Teddy của Rosie; Edward olding, người mà chàng đã gặp lấn đầu tiên tại buổi tiệc vườn vào ngày lễ sinh nhật thứ 2l của Beatrice. Nhưng đây không phải là Teddy đã phụ tình Rosie.

Anh ta đã thay đổi. Anh chàng Teddy kia chỉ còn lại cái danh thôi; trẻ, rất trẻ. Còn anh chàng Teddy nầy là một thanh niên chín chắn. Bây giờ anh ta muốn biết tình hình ở Fellburn ra sao. Chàng gay gắt trả lời:

- Bình thường thôi, cách đây ba ngày trước khi tôi đến đây, mọi việc vẫn bình thường.

Người thanh niên hỏi, giọng nho nhỏ, mặt lo lắng:

- Rosie có khỏe không?

Anh ta có vẻ lo sợ, vì đã hỏi sức khỏe của Rosie. Nghe thế, chàng trả lời một cách cục cằn:

- Cô ấy rất khỏe và rất mê say công việc.

- Rosie làm việc à? Cô ấy đã khỏi bệnh rồi à?

John ngoẹo đầu sang một bên, đáp lời anh ta:

- Khỏi bệnh à? Tôi không biết Rosie đau bệnh gì, ngoại trừ cảm lạnh.

- Ông nói sao? Ông… là bác sĩ, phải không?

- Phải, tôi là bác sĩ.

- Và… và ông nói cô ấy không bao giờ bệnh hoạn gì hết à?

- Phải, tôi nói như thế đấy.

John nhìn người thanh niên, anh ta đưa mắt nhìn dòng xe cộ đông đúc chạy ngoài đường, rồi anh ta đưa ra một bàn tay như muốn để tay tựa trên cửa sổ tiệm buôn, như thể tinh thần bị giao động. Rồi bỗng anh ta nói nhanh:

- Có… đằng kia có tiệm cà phê. Mời… mời ông đến đấy… ta nói chuyện một lát được không?

John đáp:

- Được thôi. Còn một giờ nữa tàu mới chạy.

Hai người không ai nói với nhau lời nào cho đến khi họ vào trong tiệm cà phê, ngồi vào một góc xa. Trong tiệm rất vắng vẻ; chỉ có hai người khách ở trong tiệm thôi. Chính John gọi cà phê và trong lúc chờ đợi người ta mang cà phê đến, John nhìn người thanh niên đưa tay vuốt mái tóc dày rồi anh ta lên tiếng nói:

- Ông nói Rosie không bao giờ đau ốm gì à?

- Tôi đã nói thế rồi, ngoại trừ… - Nhưng John chưa nói hết câu đã bị người thanh niên lên tiếng cắt ngang lời chàng:

- Nhưng… nhưng tôi đến hai lần thì lần nào người ta cũng nói cô ấy bị sởi.

Và rồi sau khi ba cô ta chết, tôi có gặp ông, và… ông không để cho tôi gặp cô ấy.

- Đúng, tôi không để cho anh gặp cô ấy là vì tôi đã cho cô ấy uống thuốc an thần. Cô ta cần uống an thần. Cô ấy vừa được biết về tư cách không ra chi của ba cô ta. Ông ta đã để lại cho các cô con gái nợ nần lút óc vì chơi gái và đánh bạc.

- Nhưng cô ấy đã bị di truyền cái bệnh quái ác ra sao?

- Bị di truyền à? Bị di truyền bệnh quái ác gì thế? - John hỏi, chàng đăm đăm nhìn người thanh niên.

Anh ta xòe bàn tay ôm lấy trán và đáp:

- Di truyền bệnh của bà cô, bà em gái của ông nội cô ấy, bà ấy chết trong nhà thương điên. Tôi… tôi đã xem bì thư và… và tôi không thể…

- Trời đất ơi! Anh nói cái gì thế? - John ngồi thẳng người trên ghế nhìn Edward Golding.

Anh ta, nuốt nước bọt rồi nói nho nhỏ:

- Beatrice… chị ấy đến Newcastle… và đưa bức thư cho tôi xem. Bức thư nói đến chuyện bà cô, em gái ông nội, đã chết trong nhà thương điên. Bức thư đã nói tình trạng điên loạn của bà ấy.

- Anh ta dừng lại, liếm môi, vẻ rất bối rối, và ngập ngừng một lát mới nói tiếp.

- Bà ta… rõ ràng là bà ta nổi cơn điên… và tôi nghĩ cơn điên rất ác liệt mới cởi hết quần áo ra… Tôi nhớ lời ông luật sư đã nói, bà ta cởi áo quần, và đi khắp nơi. Và… và chính chị Beatrice đã nói rằng, - anh ta chống hai khuỷu tay lên bàn, ôm lấy đầu một lát cho đến khi John hỏi nhỏ:

- Nói gì?

Vẫn ngồi với tư thế như cũ, nhưng giọng nói thì thào anh ta đáp:

- Nói Rosie đã bị di truyền… và vì thế mà tôi không gặp cô ấy trong hai lần tôi ghé nhà. Chị ấy… chị nói rằng thế nào trước sau gì mọi người cũng biết tin nầy, nên chị ta có bổn phận phải nói cho tôi biết. Chị ấy còn nói, nếu sang Mỹ mà bệnh tình cô ấy bộc phát thì tình hình sẽ rất bi đát cho cả hai chúng tôi; ở đây cô ấy có thể chữa trị dễ dàng và được chăm sóc chu đáo.

Anh ta ngẩng mặt nhìn John, nhưng chàng cảm thấy không thể nào thốt được nên lời, và anh ta nói tiếp:

- Ông… chắc ông nhớ Rosie rất vui nhộn; quả vậy, lần đầu tôi gặp cô ấy, cô ta đang leo lên một cái cây. Và cô ấy múa hát luôn mồm.

- Anh ta nhắm mắt lại.

- Thực trạng rất ăn khớp với lời lẽ trong thư. Tôi… tôi rất đau đớn. Tôi yêu Rosie ghê lắm.

- Anh ta nói những lời nầy nho nhỏ trong miệng - và… bây giờ tôi vẫn còn yêu. Mấy năm qua, tôi rất đau đớn cho cô ấy. Rồi bỗng anh ta chồm người tới trước cho gần John, anh hỏi với giọng đầy thắc mắc:

- Tại sao? Tại sao? Tại sao chị ấy làm như thế?

John chỉ biết trả lời cho anh ta hay rằng: Vì cô ấy là kẻ ác độc, lừa dối.

- Cô ta đã nói về Rosie cho anh chàng nầy nghe những điều quái ác: Cô ta đã có những hành động lừa dối với chàng: cô ta đã dùng mánh khóe để bẫy chàng vào hôn nhân, cô ta làm ra vẻ mình là người dịu dàng tế nhị, nhưng thực ra cô ta không có đức tính nầy. Cô ta làm ra vẻ mình là người cô độc. Cô ta sợ sống cô độc, có lẽ vì thế mà cô ta tìm cách để chia rẽ đôi tình nhân, hòng giữ Rosie lại để ở với mình.

Chàng thanh niên lại cất tiếng nói tiếp:

- Chị ấy bắt tôi hứa đừng nói cho Rosie biết lý do tại sao tôi phải ly hôn với cô ấy, vì nếu tôi làm thế chỉ gây cho cô ấy thêm rối loạn thần kinh mà thôi.

Bỗng John đưa tay qua nắm cổ tay của anh ta và nói:

- Hãy đến đây với tôi; Rosie vẫn còn ở đấy. Tôi nghĩ Rosie không bao giờ quên anh đâu. Anh đã làm một việc rất tồi tệ, nhưng bây giờ hiểu ra tôi thấy anh không đáng trách.

Edward Golding lại gục đầu xuống và đáp:

- Tôi… không thể đi được. Tôi đã lấy vợ. Tôi… tôi vừa có đứa con gái cách đây một tháng.

John thả tay anh ta ra, ngồi tựa người vào lưng ghế, nhìn người thanh niên ngồi cúi đầu trước mặt mình và lẩm bẩm trong miệng: "Lấy vợ rồi, có đứa con gái". Phải thôi, chuyện rất thường tình, người ta phải cần có ai đấy để quên mối sầu trong lòng.

Bỗng anh ta ngồi thẳng người lên và nói lớn:

- Chính con mẹ ấy. Tôi phải tìm gặp chị ta để bóp họng chị ta mới được. Tại sao? Tại sao chị ta làm thế?

- Tại vì cô ta không muốn sống cô độc một mình. Nếu anh cưới Rosie và sống ở Newcastle thì có thể được, khi ấy chắc anh không biết gì hết về chuyện nầy, nhưng vì cô ta nghe anh cưới cô ấy rồi đi xa, trong khi hai cô em kia cũng đi xa rồi, cho nên cô ta không chịu được. Nhưng than ôi, đấy không phải là cái cớ để làm một việc ác độc được. Lạy Chúa lòng lành! Tôi khẳng định đấy là một hành động ác độc!

Bỗng Edward Golding chồm người tới trước và nói nhỏ với chàng, giọng căng thẳng:

- Nhờ ông nói lại với Rosle được không? Nhờ ông giải thích cho cô ấy hiểu được không? Nhờ ông nói… tôi luôn luôn nghĩ đến cô ấy, lo sợ cho - anh ta lắc đầu như thể không muốn nói ra cái từ anh ta nói tiếp theo đấy - bệnh tình cô ấy.

Nhiều khi nghĩ đến chuyện ấy là tôi không chịu đựng nổi. Cô ta rất đẹp, rất… rất vui. Chính thế đấy.

- Anh ta gật dầu. - Chính thế mà Beatrice cho rằng cô ấy đã có triệu chứng về bệnh điên của bà cô.

- Anh có đọc bức thư không?

- Ồ có, có. Mới gặp tôi là chị ta đưa cho tôi xem bức thư liền. Thú thật với ông tôi hầu như hoàn toàn thất vọng. Nhưng bây giờ tôi mới biết chị ta đã lập muu để phá hoại tôi. Tôi không được gặp mặt Rosie. Và trên thực tế là tôi phải có phép cưới cô ấy mới mang cô ấy đi được, và tất cả đều do kế hoạch của chị ta. Thế mới có chuyện. Vì Rosie có vẻ không được hạnh phúc, nên Beatrice cho rằng… ờ, cô ấy ý thức được hoàn cảnh của mình và chính vì thế cô ấy muốn đi khỏi nhà hy vọng rằng hôn nhân sẽ làm cho cô ấy lành bệnh. Chị ấy không có chồng. Chị ta còn cho rằng ông nội chị cũng điên điên tàng tàng, vì thế mới đem đất cho người hầu cận hay người trung sĩ hay kẻ nào đấy. Chắc ông biết cái anh chàng ở bên hàng xóm cô ấy là con trai của người được tặng đất.

John nhắm mắt lại, bỗng chàng tập trung tư tưởng vào hoàn cảnh trước mắt của mình. Chàng đã cưới cô ta, cô ta không để cho chàng ra đi, trừ phi chàng ly dị với cô. Và dựa vào lý do nào mà xin ly dị? Lấy lý do vợ chàng là kẻ ác độc, là kẻ có mưu đồ xấu xa à?

- Ông… ông sẽ làm giúp cho tôi được chứ?

- Đươc, tôi sẽ làm.

- Ông sẽ nói cho Rosie hiểu chứ? Nếu ông nói cho Rosie biết sự thật, biết lý do tại sao tôi chạy khỏi cô ta như đồ vô lại, lòng tôi chắc sẽ đã thanh thản phần nào. Tôi thú thực với ông tôi cảm thấy tôi là đồ vô lại hạ cấp.

Hai người im lặng một hồi, Edward Golding mới lên tiếng nói lại. Anh ta hỏi:

- Thế Beatrice còn ở trong ngôi nhà ấy phải không? Tôi biết chị ta không có tiền.

Đến đây, John cài nút áo vét lại, đưa tay lấy mũ và cái cặp trên ghế bên cạnh, rồi đứng lên, và nói:

- Phải, cô ta còn ở đấy. Tôi đã cưới cô ta từ 18 tháng nay. Do hậu quả âm mưu khác nữa của cô ta.

- Ôi, lạy Chúa! - anh ta thốt lên, vùa đứng dậy theo chàng và lẩm bẩm nói tiếp:

- Tôi… tôi xin lỗi.

Tôi không biết.

- Không sao, không sao đừng ân hận thêm nữa làm gì. Tôi cũng mới thấy mình sai lầm một thời gian gần đây thôi. Thôi, ta ra khỏi đây cho rồi. - Chàng thọc tay vào túi lấy ra mấy đồng tiền lẻ, để trên tờ hoá đơn tính tiền nằm ở góc bàn. Khi đã ra ngoài đường, hai người đứng nhìn nhau một hồi với giọng nhỏ nhẹ John hỏi:

- Anh lấy vợ có được hạnh phúc không?

Edward Golding im lặng một lát mới đáp:

- Có, cũng tạm được, vì cô ta… cô ta cũng dễ thương.

Cô ta dễ thương… anh ta dễ thương. Chàng như nghe được giọng Helen lặp lại lời của Rosie: "Anh ta dễ thương.”

- Nghĩa là sao nhỉ, cô ta dễ thương, anh ta dễ thương, là sao?".

Chàng đưa tay ra, khi hai người bắt tay nhau, chàng nói:

- Anh đang có cuộc sống trước mắt. Hãy quên chuyện cũ đi. Tôi nghĩ cuối cùng thế nào Rosie cũng tìm được hạnh phúc với Robbie… Robbie MacIntosh.

Anh ta là người ở bên hàng xóm. Đã từ lâu cô ấy xem anh ta như một người anh, nhưng anh ta không xem cô ấy với tinh thần ấy. Hai người đã làm việc với nhau lâu nay rồi. Cho nên, anh đừng lo lắng cho cô ta làm gì nữa. Cứ tiếp tục sống cuộc sống của mình. Anh còn phải chăm lo cuộc sống cho vợ con.

Chàng thanh niên có vẻ khó tìm được ra câu trả lời. Khi anh ta tìm ra được ý để nói, giọng anh ta ngập ngừng:

- Dù sao tôi cũng rất sung sướng được gặp ông. Nhưng tôi cũng rất buồn vì thấy ông đang gặp chuyện không may; chắc ông thông cảm, tôi… tôi không biết chuyện của ông.

- Không sao, không sao! Đừng nghĩ đến chuyện ấy làm gì. Tôi đã quen với nhiều chuyện khó khăn rồi; tôi sẽ giải quyết được chuyện nầy.

- Khi chàng nói đến đây bỗng lời nói từ trong tâm khảm chàng đột nhiên bùng ra, chàng nói lớn:

- Lạy Chúa! Tôi sẽ giải quyết được. Phải, tôi sẽ giải quyết được! - vì cơn giận trong lòng chàng tuy bùng ra, nhưng chưa đến cực điểm.