DẤU ẤN TRONG TIM

Chương 16

Rosie nhớ mãi ngày đầu năm khi cô trở về nhà gặp chị Beatrice rạng rỡ tươi mới, cô đã vô cùng kinh ngạc. Điều đầu tiên khiến cho cô kinh ngạc là mặt người chị lộ vẻ hết sức sung sướng và giọng chị rất niềm nở khi đón cô trở về.

Rồi sau đó, khi vào phòng làm việc, chị kể hết sự tình cho cô nghe. Nghe xong, cô không nói năng gì hết, khiến cho Beatrice phật ý, chị la lên:

- Tại sao cô nhìn tôi như thế? Tại sao tôi không được phép lấy chồng?

Lúc đó, cô mới ấp úng trả lời:

- Không… có gì hết, chỉ vì tôi… ngạc nhiên thôi, kinh ngạc thôi.

- Kinh ngạc vì John… ông bác sĩ yêu tôi à?

Ông bác sĩ yêu chị ấy ư? Rosie nhớ hầu như cô đã nói to câu ấy ra, ngoại trừ việc cô đổi từ "chị ấy" ra "chị". Cô lại ấp úng khi trả lời:

- Chúng tôi… ờ, chuyện… quá bất ngờ. Tôi không biết chị yêu ông ta.

- Có khối chuyện về tôi mà cô không biết.

- Phải, phải, chị Beatrice, chị nói đúng.

- Cô gật đầu nhìn chị và nói tiếp: -

Tôi mừng cho chị.

Sau đó, câu chuyện trở nên nhạt nhẽo và cô lên lầu, thay áo quần. Khi Beatrice thấy cô đi xuống, mặc áo khoác cũ và đội mũ, chị ta biết cô em sẽ sang nhà hàng xóm, chị nhìn cô, gay gắt nói:

- Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi vẫn không thay đổi ý kiến về những người hàng xóm của chúng ta và việc cô thường xuyên sang chơi bên ấy.

Nghe thế, cô trả lời gọn lỏn:

- Tôi cũng thế, chuyện của chị cũng không làm thay đổi ý định của chị…

Cả Robbie và bà Annie đón tiếp cô rất niềm nở khiến cô cảm thấy như cô về nhà mình thật sự. Nhưng khi bà Annie nói với cô:

- Cho tôi biết tin tức về Helen đi, - thì cô đáp:

- Cháu sẽ nói về chuyện đi thăm Helen sau; trước hết, cháu xin nói cho bác biết chuyện xảy ra ở nhà bên kia đã.

Và khi cô kể cho bà nghe xong, cả hai mẹ con bà Annie đều sửng sốt nhìn cô, vẻ không tin. Bà hỏi:

- Ông bác sĩ với Beatrice à?

Còn Robbie nhận xét:

- Ông bác sĩ là người rất thực tế. Chuyện nầy xảy ra khi nào?

- Chúng tôi mới nói chuyện qua loa, nhưng tôi biết chuyện nầy xảy ra vào đêm Giáng sinh.

- Chắc ông ta say.- Bà Annie gật gù nói.- Đúng thế. Nầy cô, tôi nói cho cô biết, rượu vang tự chế dễ say hơn rượu bán ngoài tiệm. Tôi biết rõ mà.- Nói xong bà gật gù cái đầu như thể lời bà nói ra là đúng phóc.

- Nhưng có điều nầy tôi tin chắc là đúng, - Rosie nói, - là chị ấy không còn cô độc và không cần tôi. Cho nên, tôi phải kiếm công việc gì đấy để làm.

- Công việc à? - Robbie quay qua hỏi cô. - Công việc à? Cô có thể làm việc gì? Cô phải đi học kế toán hay đi học cái gì đấy mới làm việc được.

- Tôi không muốn đi học kế toán, tôi muốn làm việc ở nông trại. Tôi có nhiều kinh nghiệm về chăn nuôi ở đây rồi, phải không? Tôi đã chăm sóc ngựa, bò, heo và các loại gia cầm khác, phải không? Tập chăm sóc chúng nhiều năm nay rồi. Vậy anh không thấy tôi có năng lựa làm việc trong một nông trại à?

Robbie và mẹ anh nhìn nhau, rồi Robbie nói:

- Ừ có; cô có nhiều kinh nghiệm thật, kinh nghiệm qua hai con ngựa, hai con bò cái và hai con heo.

Nghe thế, cô nói thêm:

- Anh đừng quên những thứ anh đem bán: cải bắp, hành tây, cà rốt, tỏi, ngoài những thứ nằm trên mặt đất ra, còn có những thứ bò trên tường nữa.

Để trả lời câu nói của cô, cả hai mẹ con đều phá ra cười. Một lát sau, Rosie cười theo họ, rồi cô nói tiếp:

- Sao, bác và anh nghĩ sao? Tôi nói đúng chứ.

- Phải, đúng, cháu à, - bà Annie đáp rồi ngồi xuống bàn trước mặt cô.

- Tôi không làm việc nầy được - Bà nhìn sang con trai và hỏi:

- Phải không?

- Nếu con biết không lầm thì con xin nói là không, mẹ không làm nổi công việc nầy đâu, mẹ à?

Bà Annie lại nhìn Rosie và nói:

- Mới hôm qua thôi, anh ấy - bà hất đầu về phía con trai - ra chợ dò hỏi để xem có thanh niên nào có thể đến làm giúp anh ấy một tay không, làm hay học việc cũng được. Có đúng thế không? - Bà lại nhìn sang Robbie.

Anh gật đầu với Rosie và nói:

- Phải, đúng như thế đấy. Chúng tôi không làm nổi công việc trong trại; thực ra, hôm nay sẽ có hai thanh niên đến đây gặp tôi. Nếu cô ngồi nán lại chơi, cô sẽ gặp họ. Nhưng điều mẹ muốn nói là chúng tôi cần đến ba người giúp việc. Cô có hiểu không?

Dĩ nhiên Rosie hiểu, mặt cô sáng lên, cô hỏi:

- Thật chứ?

- Thật. Cô biết đấy, tôi có hai con ngựa phải giữ chúng ở nhà trong mùa đông, đồng ruộng ít ra cũng bỏ hoang một nửa. Cho nên tôi định trồng trọt thêm. Thành phố đang phát triển mở rộng: họ sẵn sàng mua đất của tôi với giá tôi đưa ra. Đất ấy lâu nay tôi chia lô để trồng trọt. Đấy, cô nghĩ sao?

- Ồ, tôi thích làm công việc ấy, - Rosie nói. Phải - Cô đưa tay qua bên kia bàn, nắm hai tay bà già, - được ra khỏi nhà suốt ngày, đến tối mới về, là tôi sung sướng rồi. Và bây giờ chắc chị ấy không phản đối nữa. Vả lại - cô nhún vai -

Chị ấy khác trước rồi. Nhìn mặt chị ta thì biết. Chị ấy đã 24, 24 già khụ, thế mà bây giờ trông còn trẻ hơn tôi nữa.

- Rồi cô nhìn qua Robbie, nói tiếp:

- Mà tôi có lương không? Dĩ nhiên là có lương, nhưng bao nhiêu?

- Hừ! Khởi đầu, - anh gật đầu với mẹ - là chuyện tiền nong. Giống như một người ngoài chợ nói với con bao nhiêu? Được rồi, thưa cô - anh lại nhìn cô, mặt có vẻ nghiêm khắc - lương tiền còn thuộc vào khả năng của cô, cô Steel à. Nếu cô làm đạt yêu cầu, cô sẽ lĩnh được khởi đầu 10 si linh một tuần và ăn uống cả ngày. Tôi cam đoan với cô giá nầy gấp đôi giá chị cô trả cho bà đầu bếp.

Rosie không đáp lại lời đùa bỡn của anh, mà cô chỉ nhìn xuống bàn rồi nói:

- Anh biết không, chưa bao giờ tôi có tiền riêng; cái gì tôi cần đều được người ta mua. Thỉnh thoảng người ta cho một si linh, đến ngày sinh nhật cũng được cho tiền để ăn quà. Thế nhưng, từ khi ba mất, chẳng có gì hết… Chị ấy…

Beatrice, miễn cưỡng lắm mới cho tiền mua vé tàu đi đến nhà chị Helen, và tôi không có tiền để mua quà Giáng sinh. Tôi thấy quá khủng khiếp. Nhưng Helen thật tốt. Helen luôn luôn tốt. Tôi… tôi muốn ở lại đấy với hai vợ chồng chị ấy và lẽ ra tôi có thể ở lại, chỉ ngặt một nỗi là họ đi Thuỵ Sĩ Leonard không được khỏe, anh ấy phải rời quân ngũ, và anh phải ở bên ấy mấy tháng. Anh và bác biết sao không? - Cô nhìn người nầy người nọ, mắt ươn ướt, rồi nói tiếp: - Helen cho tôi 5 bảng trước khi tôi ra về hai vợ chồng còn cho tôi rất nhiều quà Giáng sinh nữa.

- Đừng khóc, cháu. Đừng khóc. Dù sao cháu cũng luôn có Helen. Và mặc dù chúng tôi không sánh nổi với Helen, nhưg cháu vẫn luôn luôn có chúng tôi bên cạnh.

Rosie nhấp nháy mắt, cô đáp:

- Ồ phải, cháu có bác và anh Robbie. Và chắc bác biết chuyện rồi chứ? Nếu không có bác và anh ấy, cháu không ở đây đâu; cháu sẽ bỏ đi, làm những việc ngu ngốc. Bác biết cháu từng có hành dộng bốc đồng, điên cuồng, giống con trai hơn là con gái, nhưng là người mơ mộng, cháu luôn luôn là người mơ mộng. Nhưng hết rồi, hết rồi.

Khi cô gục đầu xuống lại, bà Annie nói rất nhanh:

- Thôi được rồi, thưa cô, nếu cô bắt đầu làm việc, thì không có lúc nào bằng lúc nầy, và chúng tôi không trả lương cho cô để ngồi uống trà, ăn bánh ngon của tôi. Dù sao, bánh chỉ ăn khi uống trà. Nào, bây giờ đứng dậy, ta đi làm.

Đó là chuyện xảy ra hôm Rosie về nhà. Còn chuyện nầy xảy ra vào hôm khác: chuyện đám cưới của Beatrice và John.

John đứng quay mặt nhìn bác sĩ Cornwallis. Họ mặc comple đen, cài hoa cẩm chướng trên khuy áo. Bác sĩ Cornwallis lên tiếng nói: "Đã đến ngày hành quyết", - rồi ông bước tới hai bước gần Jchn, để tay lên vai chàng và nói:

- Anh có thấy khỏe không?

- Khỏe, rất khỏe.

- Tôi không muốn nói đến thể xác, tôi muốn nói tinh thần; anh cảm thấy chuyện nầy có yên ổn không? Anh biết tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh lấy cô ấy, vì tôi biết tính tình cô ta rất rõ.

- Người nào cũng có hai mặt, thưa ngài.

- Anh đã thấy được mặt tốt của cô ấy ư?

- Ồ! thấy, thấy. Tôi đã thấy mặt tốt của cô ấy.

- Anh sung sướng khi lấy cô ta chứ?

- Đương nhiên là sung sướng.

- Giọng John nghe có vẻ gay gắt.

- Tốt, đấy là điều nên biết. Rồi anh phải làm việc cật lực đấy. Tôi biết nhà ấy nợ nần như chúa chổm, nhưng bù lại, ngôi nhà rất đẹp, cũng xứng công anh trả nợ đấy, chú em ạ. Đấy là ngôi nhà đẹp nhất trong vùng, ngoại trừ toà Thị chính, và ngôi nhà còn ấm cúng như hầm bia. Nhưng có một điều tôi muốn hỏi anh:

Tại sao anh không làm đám cưới ở nhà thờ?

- Cô ấy không muốn làm đám cưới ở nhà thờ, thưa ông. Cô ấy muốn làm đám cưới lặng lẽ. - Anh không nói thêm: "và cho nhanh", Beatrice lo sao đám cưới xong ngay cho rồi. Chàng tự hỏi không biết có phải nàng cảm thấy có gì đáng ngờ nơi chàng không. Thế nhưng, chàng dẹp ý nghĩ nầy sang một bên, nàng là một cô gái dễ thương, tốt và rất, rất thích chàng. Và rồi ra chàng phải lấy vợ thôi, vì chàng muốn có một gia đình. Và ngôi nhà ấy được làm ra cho một gia đình. Chàng hình dung ra cảnh ngôi nhà có nhiều con nít. Phải, chàng muốn có một gia đình, còn nàng thì muốn có con. Ồ phải, nàng đã nói huỵch toẹt ra rồi: nàng muốn có con và có bao nhiêu con cũng được.

- Thôi thì giờ cấp bách, ta đi thôi - Bác sĩ Cornwallis chìa tay ra.: John, tôi chúc anh vạn sự như ý. Chúng ta đã quen nhau khá lâu đủ cho tôi xin phép anh được nói lên hai điều tôi thích anh: anh là người thẳng thắn và là một bác sĩ cực kỳ giỏi. Và - ông nghiêng đầu tới trước - một người không than phiền khi Betsy Ann - Ông chỉ cái chân của mình - quyết định bà ta muốn nghỉ ngơi; và vì thế, tôi rất cám ơn anh.

- Thôi, thưa ông, tôi… tôi rất sung sướng được ở đây và hy vọng còn ở đây lâu dài và làm việc với ông trong thời gian lâu nữa với Betsy Ann - Hai người cùng cười. Ông đẩy vai chàng, nói:

- Thôi ta đi. Hãy đến với cuộc sống lo âu, thất vọng và ân hận.

Khi John đi trước, chàng lặp lại lời nói của ông ta trong lòng: "Cuộc sống lo âu, thất vọng và ân hận". Ồ không! Chàng hy vọng không như thế. Nhà ấy sẽ được hạnh phúc, và điều hạnh phúc nhất là mẹ chàng đã ổn định được cuộc sống, mẹ chàng có cuộc sống thoải mái và sung sướng, vì đã có sự thu xếp ổn thoả, bà chăm sóc cho Beatrice và Beatrice chăm sóc cho bà. Phải, đấy là điều lợi chủ yếu, hai người cùng chăm sóc cho nhau…

Khi Rosie nhìn chăm chú người đàn ông đứng sau bàn và lắng nghe ông ta tuyên bố lễ kết hôn cho chị cô với John Falconer, ông bác sĩ đáng mến, như cô thường nghĩ về chàng. Cô không thể nào tin được rằng đây là một lễ cưới: khắp nơi đều trống trải, trông có vẻ quá bủn xỉn và không có bóng dáng của Chúa. Cô cảm thấy đây là một điều thật kỳ quặc, vì cô nghĩ: lễ cưới không có màu sắc tôn giáo sẽ không có tính thiêng liêng để buộc hai người lại với nhau suốt đời. Buổi lễ chỉ diễn ra trong vòng vài phút là xong, và sau đó cô đến hôn Beatrice rồi hôn John. Và John quàng tay quanh cô khiến cô lại nghĩ: chàng thật dễ thương. Cô tự nhủ: "Anh ấy thấy cái gì đẹp trong người Beatrice nhỉ?" nhưng ý nghĩ ấy chập chờn một lát trong óc cô rồi biến mất.

Bàn ăn dọn thật đẹp, mà chỉ có vỏn vẹn 10 người ngồi quanh bàn. Nhưng người ta nói chuyện thật lớn và thật vui, phần nhiều do bác sĩ Cornwallis nói.

Rồi vào lúc ba giờ, xe đến đậu ngoài cửa, họ chào mọi người ra xe để đi hưởng trăng mật ở St. Leonardo, nằm trong địa phận của vùng Hastings, nơi nầy John rất quen thuộc, và do mẹ chàng đưa ý kiến hai người nên đến đấy. Rõ ràng Beatrice không thích đi hưởng trăng mật ở nơi nào hết. Vì cô ta đã cười và nói với mẹ chàng rằng: "Đi đâu cũng được, chẳng thành vấn đề, thậm chí ở Bogs

End cũng được, miễn sao có John bên cạnh là đủ rồi". Câu nói khiến mọi người cười ồ vì ai cũng biết Bogs End nằm ở dưới cùng của vùng Fellbourn và nơi đây là quê hương của giới cùng đinh.