Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 90: Lăng Tiêu

Người gác cổng của đại hoc Vân Khai e rằng là nghề nhàn nhất rồi.

Công việc chỉ có trông cổng quét dọn,thì lại có người tranh làm,đến chuyện pha trà đánh cờ thì có người hầu, cho nên người gác cổng được hâm mộ không thôi, cái này đâu gọi là đi làm người gác cổng? Thực ra là nghỉ phép thư giãn thôi.Không đúng, không phải là nghỉ phép thư giãn, mà là chỉ việc cầm tiền lương thôi, cái này a, phải gọi là nghỉ phép vẫn được nhận lương.

Muốn hỏi làm người gác cổng có bí quyết gì ư? Vậy phỏng chừng đã khó nay càng thêm khó.Bạn có một đứa cháu ngoại sao? Bạn có một đứa cháu ngoại xinh xắn sao? Bạn có một đứa cháu ngoại càng nhìn càng đẹp sao? Bạn có một đứa cháu ngoại cười nghiêng nước nghiêng thành sao?.

Không có sao? Vậy thì đừng có mơ tưởng.

Tiêu Chinh vẫn còn nhớ cái buổi chiều nào đó của năm năm về trước.

Đứa con gái duy nhất Tiêu Mẫn Nhi không biết tung tích, Tiêu Chinh kiên trì tìm kiếm cô hơn năm năm rốt cuộc đau khổ mà bỏ cuộc, thậm chí để khỏi ‘thấy cảnh sinh tình’ mà bán hết tài sản nhà cửa, sự nghiệp cũng bỏ, chạy đến đại học Vân Khai của thành phố J để làm người gác cổng.

Vào một buổi xế chiều,khi các sinh viên vừa mới tan học vội vàng chạy về nhà, Tiêu Chinh cúi lưng xuống, dưới trời chiều mà điều chỉnh lại bảng hiệu của cổng.

Chỉ nghe thấy một giọng nam dễ nghe từ phía sau truyền tới.

“Xin hỏi, ông có phải là Tiêu Chinh không ạ?”.

Tiêu Chinh xoay người lại, ánh sáng của buổi chiều tà làm chói mắt ông, ông mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên phát ra ánh sáng.


Chờ khi ông ấy ra sức híp mắt lại mới nhìn rõ, là một thiếu niên thanh tú.

“Là ông.Cháu tìm ông có chuyện gì không?”.

Thiếu niên kia mỉm cười: “Cháu chào ông ngoại”.

Tiêu Chinh căn bản là không có thời gian để nghe lời nói của thiếu niên, chỉ nụ cười của thiếu niên kia đã làm cho ông sớm hoảng hốt, giống như thế gian không còn gì đẹp hơn, chính là làm cho người ta bây giờ có chết luôn cũng không còn gì để hối tiếc.

Tiêu Chinh ngây ngốc đứng gần nửa tiếng đồng hồ, đột nhiên tỉnh táo lại,định nói lời tạm biệt thiếu niên trước mặt, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên thanh tú thôi mà, trong lòng không khỏi đem tất cả mọi thứ đổ cho ánh mặt trời làm cho mình lóa mắt và ảo giác của chính mình, nhưng vẫn có một chút ngượng ngùng: “Hả,lúc nãy, cháu nói cái gì?”.

Thiếu niên thanh tú không để bụng, kiên nhẫn nói lại một lần nữa: “Cháu chào ông ngoại”.

Tiêu Chinh lại ngây dại ra, sao đang yên đang lành lại có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi gọi mình là ông ngoại chứ? Rõ ràng, rõ ràng mình chỉ có mỗi mình Tiêu Mẫn Nhi là con gái mà —–Chẳng nhẽ——

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên xúc động, nói có chút lắp bắp: “Cháu, cháu, là, Mẫn, Mẫn Nhi….”.

Thiếu niên gật đầu: “Ông ngoại, cháu là con của con gái ông –Tiêu Mẫn Nhi, cháu tên là Lăng Tiêu”.

Đến đoạn này, chắc là mọi người đã sớm biết, thiếu niên tên là Lăng Tiêu này chính là Tiêu Dật vừa mới bỏ nhà đi.

Lúc đó vì chuẩn bị cho kế hoạch đào thoát được thành công, Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương đã bàn tính rất lâu, đắn đo rất nhiều, ngay cả Mộc Tuyết Thần cũng bị kéo vào giúp không ít.Dựa vào đầu óc không ai có thể địch được của Tiêu Dật và thế lực của Mộc gia, Tiêu Dật đổi tên thành Lăng Tiêu, tìm được Tiêu Chinh đang ở thành phố J.

Tiêu Chinh thấy đứa con gái tưởng như đã thất lạc nay lại tìm lại được và vui mừng vì đứa cháu ngoại không ngờ tới, không kiềm chế được niềm vui tột độ mà khóc lên.


Ông cứ thế bám lên người Tiêu Dật, nói không lên lời, chỉ biết liên tục gật đầu, sau đó vất vả lắm mới khôi phục lại bình tĩnh, ông mới có thời gian hỏi về tình hình của Tiêu Mẫn Nhi và Tiêu Dật.

Đối với gia thế phức tạp của mình, Tiêu Dật cũng không nói nhiều, thậm chí còn che dấu rất nhiều, nó chỉ nói vơi Tiêu Chinh rằng: Tiêu Mẫn Nhi đã lấy một người rất tốt,hiện tại cô là một thiếu phu nhân giàu có ‘cơm no ba bữa, quần áo mặc cả ngày’, bởi vì muốn mình đến thăm ông ngoại và muốn mình va chạm xã hội nên tìm đến nơi này.

Tiêu Dật còn nói rõ,cuộc sống ban đầu của hai mẹ con không được tốt cho lắm,lại không liên lạc được với Tiêu Chinh, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được ông, hiện giờ mẹ Tiêu Mẫn Nhi còn có chuyện không rứt ra được, cho nên mới để con trai tới, trước là để bầu bạn cùng ông ngoại, sau là để làm yên lòng ông, sau này, khi có thời gian sẽ đến gặp ông.

Tiêu Chinh đột nhiên được hạnh phúc như thiên thạch rơi xuống, hoàn toàn không để ý đến sơ hở trong lời nói của Tiêu Dật, hiện tại ông có một đứa cháu là đã quá đủ rồi, những chuyện khác đều ném qua một bên.

….

“Tiêu! Tiêu”.

Một cô gái có khuôn mặt vui vẻ, hoạt bát lanh lợi chạy về phía phòng của người gác cổng, nhìn sang hai bên.

“Tiểu Nhã Hân không nhìn thấy lão già như ông đây sao?”.Tiêu Chinh trêu chọc nói.

Kiều Nhã Hân, sinh viên năm nhất của đại học Vân Khai, cục cưng của tổng giám đốc tập đoàn Kiều Thiên, đỏ mặt lên, hờn dỗi nói: “Ông Tiêu, cháu đến tìm Tiêu, cậu ấy ở đâu vậy?”.

Vừa nhìn thấy Tiêu Dật từ bên trong đi ra, Kiều Nhã Hân liền lập tức chạy vào.

“Tiêu, hôm nay mình vừa học xong tiết nữ công gia chánh, có làm một cái bánh ga-tô, cậu nếm thử có được không”.

Nói xong, lấy từ trong túi ra một cái bánh ga-tô sô-cô-la.


“Đúng vậy, ha ha xem kìa,cái bánh ga tô này, đến cả người anh trai ruột này cũng không được nếm đó nha”.

Một người đàn ông trẻ tuổi cười cười bước vào.

“Anh!”.Mặt của Kiều Nhã Hân lại đỏ thêm vài phần.

Người đàn ông vừa tiến vào, Kiều Nhã Lạc, sinh viên năm 2 trường đại học Vân Khai, thái tử gia của tập đoàn Kiều Thiên, đồng thời cũng là nhân vật làm mưa làm gió của đại học Vân Khai, hội trưởng hội học sinh.

Anh ta bề ngoài nhã nhặn khôi ngô, lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra phong độ tao nhã, hơn nữa gia thế hơn người, không ít tâm hồn thiếu nữ đều đánh rơi ở trên người anh ta.

Dùng thìa xúc lấy một khối nhỏ, Tiêu Dật đưa vào trong miệng, cảm giác ngọt đến phát ngấy kia lập tức choán đầy khoang miệng, làm cho nó không khỏi nhíu mày một chút, ngọt quá rồi.

Kiều Nhã Hân lòng tràn đầy vui vẻ không nhận ra được, còn giục Tiêu Dật ăn bánh ga tô, nhưng mà Kiều Nhã Lạc đã nhìn thấy được chi tiết trong nháy mắt kia, bỗng nhiên bước về phía trước, cầm lấy chiếc thìa trong tay Tiêu Dật, xúc lấy một miếng bánh gâ tô đưa vào miệng ăn,trên mặt liền hiện ra vẻ khó chịu.

“Trời ơi, Tiểu Hân,em làm bánh ga tô chocolate gì thế này, ngọt quá à, sao không biết xấu hổ mà lại còn đưa cho Tiêu ăn vậy chứ? Ngọt như vậy, sẽ bị sâu răng mất thôi”.

Kiều Nhã Hân biến sắc, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào cái thìa trong tay Kiều Nhã Lạc, liền muốn tiến lên cướp lấy.

Kiều Nhã Lạc thân thủ nhanh nhẹn, né sang một bên: “Đã bao nhiêu lần nói em ăn quá ngọt rồi, em nêm nếm cũng như vậy, đừng trách anh trai không báo trước với em, cứ ăn như thế sẽ có ngày béo phì đấy”.

Sau khi Kiều Nhã Lạc lấy đi chiếc thìa,Tiêu Dật thở phảo nhẹ nhõm, tuy rằng vẫn đứng ở chỗ kia, nhưng tâm tư của nó không biết đã sớm chạy đến chỗ nào rồi, bị vây ở trong trạng thái trống rỗng.

……


Nhìn thấy hai anh em đang rượt nhau, Tiêu Chinh lại một lần nữa vì sự hấp dẫn của cháu ngoại mình mà cảm thán không thôi.

Thực ra, khi Tiêu Dật mười ba tuổi đi đến chỗ của Tiêu Chinh, cùng Tiêu Chinh ở một chỗ cũng rất ít khi ra ngoài.

Tiêu Chinh là người gác cổng, ăn ở đều ở trong đại học Vân Khai,nhưng mà đứa cháu ngoại ruột ở cùng mình lại thực sự có thể hai năm đằng đẵng không xuất hiện trước mặt người bên ngoài.

Ngay từ đầu,Tiêu Chinh còn vì Tiêu Dật lo lắng không thôi, ngẫm lại nó mới có mười ba tuổi đầu, vài lần khuyên Tiêu Dật đến trường học, năm  lần bảy lượt cam đoan rằng tuy thoạt nhìn thì ông chỉ là một người gác cổng không có tiền đồ, nhưng trên thực tế tiền riêng có không ít, không cần phải lo lắng tốn tiền của ông ngoại.

Nhưng mà, từ khi ông nhìn thấy đứa cháu ngoại không kiên nhẫn được nữa, đem đến trước mặt ông chiếc máy vệ sinh cũ kĩ đã vài năm không còn chạy nữa làm cho nó chạy ngon lành, thậm chí còn dùng những linh kiện còn lại làm cho mình một chiếc máy mát xa, lúc này ông mới phát hiện ra, đúng là trời xanh có mắt, Tiêu Dật không hề thừa hưởng tính cẩu thả của mẹ, đã thế còn là một thần đồng.

Vì thế ông không còn đề cập đến chuyện đi học nữa.

Chưa đến một năm sau, Tiêu Chinh lại bắt đầu lo lắng, đứa bé này suốt ngày nằm ì ở trong phòng có thể trở thành người mắc bệnh tự kỷ hay trầm cảm không, cho nên khuyên mãi mới đem Tiêu Dật kéo ra khỏi cửa.

Lần đầu tiên đi ra ngoài, là Tiêu Chinh để cho Tiêu Dật giúp mình đóng cổng.Như thế là tốt nhất, giờ tan học là lúc đông người nhất.Lần đầu tiên Tiêu Dật thể hiện,quả là không phụ sự mong đợi của mọi người, chỉ trong mười phút thông tin ‘ông gác cổng có một người cháu ngoại xinh đẹp’  đã truyền khắp trường.

Lại nhìn Tiêu Dật -đang ngẩn người- một cái, Tiêu Chinh không biết nên cười hay nên khóc mới là tốt, rõ ràng lúc trước mới gặp, vẫn chỉ là một đứa trẻ thanh thú, chưa đến vài năm sau đã trở thành ngày càng xinh đẹp.

Chẳng lẽ đây là cơ thể dậy thì sao? Nhưng sao những đứa bé khác khi cơ thể dậy thì đều là giọng nói ồm ồm, mặt có mụn trứng cá, cơ thể cao lên.Tiêu Dật thì lại rất tốt, giọng nói vẫn trong trẻo như xưa, vóc dáng thì có cao thêm, nhưng mà dáng người hơi gầy một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn kia, dần dần sáng rực lên,rõ ràng là một bé con xinh xinh đẹp đẹp.

Vì có một đứa cháu ngoại xinh đẹp như thế, phòng bảo vệ của ông suýt chút nữa bị người ta chen chúc phá hỏng.Người đẹp thì không có thiếu a, nhưng mà thông minh như Lăng Tiêu mà còn là người xinh đẹp vô bờ bến, gặp cũng không nhiều a.

Sau này, vẫn là đứa cháu ngoại ngoan ngoãn có bản lĩnh, lạnh nhạt đi về phía đám người, nói một câu vô cùng đơn giản: “Mọi người ngăn cản công việc của ông ngoại tôi rồi”.Một đống người liền lập tức biến mất như là tân binh được huấn luyện.


Chuyện phát sinh tiếp theo tốt ngoài ý muốn của Tiêu Chinh, mỗi ngày đều có người đến nịnh bợ, hơn nữa vì không biết Tiêu Dật thích cái gì, liền đến lấy lòng ông ngoại của nó.Chuyện gì cũng không cần làm, ngay cả bưng trà rót nước cũng có người đưa đến.Tiêu Chinh cảm thấy rằng mình là đang hưởng sớm phúc từ con cháu rồi.

Bây giờ Tiêu Dật mười tám tuổi, tùy tiện đứng ở chỗ nào, đều là trung tâm tiêu điểm chú ý của mọi người, Tiêu Chinh vì có đứa cháu ngoại tài sắc vẹn toàn như vậy mà lấy làm tự hào.

Tiêu Chinh biết, Tiểu Lăng của ông có những suy nghĩ của riêng mình, ông không hỏi nhiều, cũng không quản nhiều, ông tin Tiểu Lăng rồi sẽ tìm được hạnh phúc mãi mãi, bởi vì sự tốt đẹp của nó, bởi vì người ông ngoại luôn luôn chân thành chúc phúc cho nó.