Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 7: Dật dật

Sáu năm sau.

Một tiểu nam hài đại khái sáu tuổi, mặt vô biểu tình mà đẩy cửa phòng.

Mặc dù là thiếu đi vẻ mặt hoạt bát, sinh động của một đứa trẻ sáu tuổi nên có.Nhưng mà tiểu nam hài với khuôn mặt đẹp kinh ngạc cũng đủ làm cho người ta trầm mê.Khuôn mặt nho nhỏ,nước da như tuyết,như ngọc nhẵn nhịn mượt mà,mi như viễn sơn đại(*)  , nhỏ mỏng mà lại tinh tế,mũi xinh xắn nhỏ thẳng,môi giống như phấn cánh hoa anh đào,thủy nộn mê người.

(*) nguyên là : 远山黛 do ta không biết nghĩa nó là gì nên cứ để nguyên thôi, ai biết chỉ ta với

Nhất là cặp mắt đẹp kia,nhưng lại không giống người bình thường, dường như là thuần túy tử sắc(màu tím) trong suốt trong sáng, lưu quang tràn đầy màu khúc xạ quang mang.Khiến người ta không kiềm chế nổi cảm than,nhỏ đã như vậy, sau này lớn lên sẽ thành phong hoa tuyệt đại a.

Hắn lập tức đi đến bên giường, âm thanh non nớt thanh thúy mà dễ nghe vừa làm người ta trong lòng trở nên thư thái “mẹ, dậy đi, ngươi bị muộn giờ làm rồi”.

Trên giường vật thể được che như hình người,bất thình lình lăn qua lăn lại theo một đường qua bên kia vừa vòng trở lại, từ bên trong truyền ra giọng nữ làm nũng “Ứ chụi đâu, ứ chụi đâu, Dật Dật để mẹ ngủ tiếp năm phút nữa, năm phút nữa nha có được không?”.


Tiêu Dật chính là do Linh đầu thai thở dài,giống như một vị đại nhân một cách bất đắc dĩ “ta mặc kệ ngươi,bất quá đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, như thế này thì Maria sẽ đến sửa sang giường đệm”.

Linh bị A Phong đá một cước tiến vào sau bụng của Tiêu Mẫn Nhi,thuận lợi đầu thai đi ra.Tuy rằng khiếp trước hắn sống mười lăm năm nhưng với tư cách là một đứa trẻ sống cùng mẹ thì là một cuộc sống chưa từng có.

Mà Tiêu Mẫn Nhi này một chút cũng không có tự nhận thức đã làm mẹ,vừa ham chơi vừa thích ngủ,lười biếng.Lại còn thích đem con trở thành món đồ chơi mà chà đạp.Hoàn hảo trong nhà có một bà ngoại Trương Ngọc Quyên có thể chủ trì đại cục,bằng không Tiêu Dật thực không biết có thể hay không có khả năng tự lo liệu, trước khi bị Tiêu Mẫn Nhi ngoạn rớt cái mạng nhỏ (thảm    )

Thế nhưng, cái ôm, cái ôm của Tiêu Mẫn Nhi,lúc trước khi hắn ngủ,ôm chặt lấy hắn, thực sự ấm áp,thực sự rất thơm, đem sự trống rỗng cho đến nay trong lòng Linh mà nhét vào.

Hóa ra đây là cái ôm của mẹ a, thực rất an lòng ni.Linh đi vào giấc ngủ như thế.

Trong chăn âm thanh gì cũng không có,phỏng đoán Tiêu Mẫn Nhi đã sớm ngủ mất rồi.

Tiêu Dật buông tha, xoay người rời đi,ở hành lang  gặp thoáng qua chủ nhân của cái lên giọng kia.

Không quá một phút, chợt nge trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai: “Maria,ta không phải chắn mền,ngươi không cần đem ta gâp tới gấp lui đi!…A, đau…Dật Dật nhanh lên làm cho người này mau dừng tay!…”.

Tiêu Mẫn Nhi trên đỉnh đầu tóc rối tung,ngồi cạnh bàn ăn,vừa nhìn con trai còn đang chăm chú ăn bánh mì trong lòng càng phát ra khó chụi,thò tay đem mặt bé con lao về đây,một trận trà đạp,chờ nước bọt phân bố đều trên khuôn mặt xinh đẹp dễ thuong kia,lúc này mới buông tay.

“Mẫn nhi ngươi ngươi không việc gì cậy lớn khi dễ Dật Dật làm gì”.Từ trong phòng bếp đi ra,Trương Ngọc Quyên vừa cười vừa nói.

“Ta chính là khó chụi a,dựa vào cái mà Maria chỉ nghe lời hắn,quấy rầy ta ngủ lại còn xem ta như chăn mền mà gấp lên gấp xuống.Hơn nữa ta sinh ra một bé trai đáng yêu khả ái như thế này,không khi dễ một chút thì thật là phí phạm rồi.Ta là mẹ của hắn đương nhiên là phải có phúc lợi rồi!” Mẫn Nhi tiếp nhận sữa mà mẹ nuôi đưa tới.


“Dật dật,mẹ lệnh cho ngươi đem Maria ném xuống”. Cắn một ngụm to bánh mì lại rót một hơi sữa,Mẫn Nhi là mẹ hắn nên đương nhiên có hiệu lực.

“Hảo”.

“Ngươi phải nghe mẹ nói,mẹ phải….hảo? a?”Mẫn Nhi đang chuẩn bị phát biểu tràng giang đại hải về quyền lực tối cao của người mẹ “Về sau giường chính mình trải, quần áo tự mình giặt,tự mình phơi khô,tự mình là ủi,tự mình gom lại, tự mình…………”.

“Dừng, dừng, dừng,ta sai rồi, hãy để cho Maria đại nhân lưu lại đi”.Mẫn Nhi nghe xong thì đầu cũng to ra.Hay nói giỡn, hiện tại chỉ là nghĩ đến những hình ảnh như vậy đã muốn té xỉu rồi, phải thực như thế sao, còn muốn sống không a?

Maria là ai?Không phải ai mà phải nói là cái gì vậy.

Đúng vậy, Maria là một người máy dùng trong nhà.

Lấy tình huống hiện tại,mỗi nhà có một người máy là chuyện bình thường,ít nhất là ở Lưu Kim.Ở những vùng miền khác,đại khái chỉ những người có tiền mới dùng.

Tiêu Mẫn Nhi,nhà bọn họ nguyên lai không có người máy.Ngay từ đầu có một Mẫn Nhi, sau này them Tiêu Dật nữa thật sự là không đủ sức mua người máy.


Vừa hay chính là Tiêu Mẫn Nhi làm việc tại quán cà phê.Trong quán cà phê có một người máy dọn dẹp nhưng liên tục hỏng.Sau này ông chủ cũng không kiên nhẫn luôn phải mời người đến sửa,dù sao thì cũ kỹ quá rồi, liền vất đi.

Mẫn Nhi thấy thế,khi tan ca lén chạy ra thùng rác phía sau quán cà phê, từ trong thùng rác nhặt người máy về.

Nhưng mà, người máy này đúng là dùng cho công việc vệ sinh nơi công cộng,mà lại còn bị hỏng nữa.Vậy phải làm sao bây giờ.Không nên gấp gáp,không phải chũng ta có một tiểu thần đồng tài năng xuất chúng đó sao?.

Tiêu Dật sau khi sinh ra vẫn duy trì trí nhớ và khả năng của Linh trước đây.Tuy rằng hắn trong đầu đầy những kiến thức bách khoa toàn thư trong tương lai cũng chỉ là sắp xếp không có quá nhiều công dụng.Chỉ số thông minh của hắn cao đến 300 và thuần thục sử dụng 50% tế bào não,song kiếm hợp bích,còn cái gì,chắc không biết?.

Hắn lại một lần nữa rồi chương trình của người máy,đổi mới một số linh kiện.Vì vậy một người máy dùng cho gia đình chính thức được ra đời.Vẫn là chuyên môn phù hợp với tính lười biếng của Tiêu Mẫn Nhi mà thiết kế.

Về phần cái tên Maria,cũng là do trí nhớ Tiêu Dật chưa hề tiêu biến, vẫn cho rằng một người hầu sơ sài cũng được gọi là Maria.Vậy không biết làm sao lại đưa ra một lý luận, quyết đinh như vậy.