Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 36: Nhất khởi lai BBQ

(*)BBQ: Tiệc nướng ngoài trời (chắc cái này ai cũng biết nhưng thôi kệ cứ chú thích ra đây 😀)

Trong nhà có tiểu hài tử,nhất là cái loại bảy tám tuổi,nhất định sẽ phi thường náo nhiệt.

Thế nhưng,thời điểm Tiêu Mẫn Nhi còn đang lớn tiếng oán hận hài tử không thân thiết của mình,nhóm ba người Ti gia giống như mọi ngày ríu rít đi xuống lầu.

“Ai nha,chào các bạn nhỏ”.

Tiêu Mẫn Nhi bày ra khuôn mặt mà nàng cho là ôn hòa nhất ra,lần trước nói xấu cha của người ta,hiện tại tới địa bàn của bọn chúng,vẫn là nên thu liễm mốt chút mới tốt.

Là cái dì gặp một lần mà khóc lóc rất kinh khủng,đây là ý nghĩ của Ti Lưu Du.

Ô,daddy,cái thím rất có lực sát thương đã tìm đến cửa,đây là ý nghĩ của Ti Lưu Giác.

Người phụ nữ có một chút điên muốn đến cướp Dật,đây là ý nghĩ của Ti Lưu Cẩn.

“Ai u u,sao lại náo nhiệt như vậy a,chẳng lẽ các tiểu khả ái biết ta đến,nên đặc biệt tới đón ta? Ha hả ha hả ha hả”.

Nghe được một trận cười từ cổng truyền đến,da đầu tiểu hài tử phát ngứa lên.

Bọn chúng vẻ mặt đau khổ: “Thu tỷ tỷ”.

“Quản gia Lâm,hai vị này là?”.

Liêm Thu vẫn tao nhã động lòng người như trước đến để đưa trang phục mùa đông mà nàng làm tốt cho Tiêu Dật.Vốn dĩ không cần nàng tự mình đưa đến,nhưng mà vì sắc đẹp,chỉ với điểm ấy cũng đủ để nàng đi tới rồi.

“Đây là mẹ của tiểu thiếu gia, tiểu thư Tiêu Mẫn Nhi,còn đây là bà ngoại của tiểu thiếu gia, phu nhân Trương Ngọc Quyên”.Lông mày Lâm Văn Thanh nhảy hai cái.


Vị đại tiểu thư này làm sao lại dám tới? Lần trước đưa trang phục mùa hè tới,lấy danh nghĩa thay quần áo cho tiểu thiếu gia mà giở thủ đoạn,bị ông chủ lưu đày đến bắc cực đứng xem tình trạng chim cánh cụt sinh sôi nảy nở,thật vất vả mới được trở về,hiện tại lại muốn làm cái cái trò gì đây?.

“Là mẹ của tiểu thiếu gia a,ai nha, ngươi thật sự là quá vĩ đại rồi”.

Liêm Thu kích động mà xông lên cầm tay Tiêu Mẫn Nhi.

“Đâu có,đâu có”.Tiêu Mẫn Nhi đối với phản ứng nhiệt tình như thế có chút không thích ứng.

“Không cần khiêm tốn,có thể sinh ra hài tử đẹp như thế,ngươi thật là tạo phúc cho toàn bộ nhân loại rồi”.

“Coi ngươi nói kìa,ta cũng không có vĩ đại đến như vậy.Bất quá,Dật Dật nhà chúng ta thật sự là rất đẹp”.

“Đúng vậy,đúng vậy,ngươi xem con mắt mê người của hắn,thuần khiết đến nỗi tựa như muốn đem hồn người ta lôi ra”.(Mộng: vậy có thể đem hồn của ngươi lôi ra …làm sao mà thuần khiết được…Căn bản là không có khả năng nhả lời ra cùng nhau…Là bản thân ngươi đang ở YY có đúng không?).

“Ừ ừ,còn có làn da trơn nhẵn kia,ngươi nhẹ nhàng sờ,có thể bóp ra vết phấn phấn”.

“Đúng,ta đã sờ qua,ta đã sờ qua,đúng là cái dạng này,ngươi xem đã từng hắn…”.

Hai nữ nhân,ăn nhịp với nhau,lập tức kịch liệt vùi đầu vào trong thế giới YY,như chỗ không người,nước miếng bắn tứ tung,trên mặt sung huyết,ánh mắt phát quang,hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa rồi.

Ba tiểu hài tử đơn thuần non nớt rõ ràng cảm thấy từ các nàng bay tới một khối sức mạnh hắc ám tà ác,nắm chặt tay nhau,làm sao bây giờ,hãy để cho bọn nó hợp lại đi.

…..

“Mommy?”.

Tiêu Dật tỉnh ngủ cùng Ti Tu Dạ từ lầu ba bước xuống,nhìn thấy Tiêu Mẫn Nhi đang cùng Liêm Thu gặp mặt,hận thiếu chút nữa là nâng cốc nói chức mừng rồi,thử kêu lên một tiếng.

“Dật Dật!”.

Tiêu Mẫn Nhi vẻ mặt hạnh phúc,thét chói tai rồi bổ nhào đi lên.

Liêm Thu đôi mắt mong chờ mà nhìn tiểu mỹ nhân,cũng muốn chậm rãi dời qua cọ cọ chiếm một chút tiện nghi,kết quả bị ánh mắt rét lạnh không gì sánh được của Ti Tu Dạ liếc xuống một cái,vừa mới vươn tay nhấc chân liền thu về.


“Bà ngoại,dì Liêm”.

Trong ma trảo của Tiêu Mẫn Nhi vẫn bình tĩnh như thường,Tiêu Dật hướng Trương Ngọc Quyên chân tay đang luống cuống và Thu Liêm đang ai oán chào hỏi.

Trương Ngọc Quyên yêu thương mà cười cười,nhìn bộ dáng của Dật Dật,đích thực là rất tốt.

Mà Thu Liêm giận không dám nói gì,người ta không phải là dì mà,người ta vẫn được nói là cô gái xinh đep thanh xuân vô địch a.

Nhưng mà không chỉ có khí trường của Ti Tu Dạ áp bách,còn có Tiêu Dật phía trước đang mệt,làm cho nàng chỉ có thể nghiêm mặt tiếp nhận.

Nàng cũng không muốn trải qua một lần nữa mất đi trợ thủ đắc lực,còn bị phân cho nhiều công việc đến nỗi thời gian ngủ cũng không có,người ta mặc dù là cô gái xinh đẹp,nhưng cũng cần phải ngủ ngon,chú ý bảo dưỡng nhan sắc.

Hoàn hảo ngẫu nhiên đem cục cưng A Đại cho tiểu mỹ nhân mượn,sau khi trở về không xảy ra vấn đề gì,Liêm Thu vui mừng mà vỗ ngực nghĩ.Không biết Tiểu Dật Dật đem A Đại của nàng tháo ra lắp lại,lắp lại rồi lại tháo ra,từ đầu đến chân,từ trong ra ngoài,triệt để nghiên cứu một lần.

…..

“Oa,thật đáng yêu a”.

Cùng nhau ăn sáng,nhưng dưới ánh mát hai nữ nhân nhìn chằm chằm,đành phải vội vàng kết thúc.

Liêm Thu đưa ra trang phục mùa đông vì Tiêu Dật mà làm như dâng vật báu,nhìn thấy Tiêu Mẫn Nhi kích động không thôi,lập tức bắt Tiêu Dật đi thử quần áo.

Ti Tu Dạ ngồi ở bên kia của ghế salon cùng chủ quản công ty đối thoại qua video.Nghe thấy tiếng nữ nhân đề-xi-ben cao tán thưởng,mà quay đầu lại.

Chỉ thấy Tiêu Dật đang khoác một bộ áo choàng  mùa đông,dài đến mắt cá chân,lông thú bên ngoài trắng noãn mềm mại làm nền cho đôi mắt tử sắc của Tiêu Dật càng thêm tinh khiết,môi mím lại càng lộ ra màu hồng hoa anh đào,hơn nữa Liêm Thu còn cố ý ở chiếc mũ của áo choàng gắn thêm hai cái tai thỏ thật dài,khi đứng lên hai cái tai thỏ trên chiếc mũ sẽ cụp xuống,trang bị cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật,muốn bao nhiêu gọn gàng động lòng người thì có bấy nhiêu gọn gàng động lòng người.

“Ánh mắt tử sắc của thỏ con thật sự là rất đẹp”.

“Thu Thu a,lần sau làm cho Dật Dật của chúng ta một bộ mèo con đi,chó con này,gấu con nữa”.

“Mẫn Mẫn,ngươi thật sự là tri kỷ của ta a,ngươi xem đây là cái gì?”.

“Bộ gấu con,Thu tỷ tỷ ngươi mau đưa cho Dật Dật thử xem,nhất định là rất đáng yêu”.

Thấy Tiêu Dật bị nữ nhân và bọn nhỏ vây quanh đùa nghịch,mi vũ lăn tăn bất đắc dĩ làm cho cho Ti Tu Dạ lúc trước vì Tiêu Dật không thèm để ý tới khiến cho u ám, nay đã giảm bớt được không ít,trong ánh mắt cũng mang theo ý cười.


“Tiểu thiếu gia,lão gia gọi điện,mời theo ta lên thư phòng”.La Tĩnh vô thanh vô tức mà xuất hiện,cắt ngang hứng thú của mọi người.

Vẻ mặt của Ti Tu Dạ trầm xuống,Lâm Văn Thanh thấy thế khiển trách La Tĩnh: “Như thế nào lại không nói với ông chủ một tiếng?”.

“Ta nghĩ ông chủ một ngày để ý đến rất nhiều chuyện,chuyện nhỏ này không cần làm phiền ông chủ”.La Tĩnh cung kính đáp.

“Không có việc gì,bác quản gia”.Tiêu Dật ở trước mọi người đang trong hàn khí đông lạnh của Ti Tu Dạ mà nói:”Người thái gia gia tìm chính là ta,loại chuyện này đương nhiên không cần hướng daddy báo cáo”.

Lại nhìn về phía Ti Tu Dạ:”Chỉ là nói chuyện thôi mà”.

Thấy sắc mặt Ti Tu Dạ từ từ trở lại bình thường,Tiêu Dật theo La Tĩnh đến thư phòng.

….

“Thái gia gia,ngươi tìm ta?”.

Trong hình ảnh(thời này gọi điện bằng video call ấy mà J),Ti Ngự Long ngồi ở ghế gỗ lim đang thưởng thức trà.

“Ừ,lần trước ngươi đi gấp gáp,chuyện đổi tên cho ngươi cũng chưa có hảo hảo bàn bạc.Ngươi xem,đến thế hệ cua ngươi,đều là một chữ Lưu là tên đệm,trong gia phả thứ tự từ trên xuống dưới là: Lưu Du,Lưu Giác,Lưu Cẩn,kế tiếp nên là Lưu Cửu rồi,ngươi cảm thấy như thế nào?”.

“Ngươi bỏ họ của ta thì không nói,nhưng như thế nào mà ngay cả tên cũng bỏ đi?”.Tiêu Dật trừng mắt.

“Đây là quy củ”.

“Lại quy củ”.Tiêu Dật khinh thường mà nói: “Không được,ta không thích cái tên đó”.

Thấy Ti Ngự Long muốn đem ra thao thao bất tuyệt,Tiêu Dật lại nói: “Bằng không,ngươi tự mình tìm lấy một đứa cháu đúng quy củ là được rồi.Vừa lúc mommy ta ở đây,ta bây giờ có thể cùng nàng trở về khi đó ta chính là Tiêu Dật”.

“Chúng ta mỗi người nhường nhau một chút,kêu là Ti Lưu Dật có được không?”.Ti Ngự Long dở khóc dở cười,đứa nhỏ mới có tí tuổi đầu,đã có thể uy hiếp người,hơn nữa người này là lão gia của Ti gia.

“Miễn cưỡng chấp nhận được,ta còn có một điều kiện,đối với người ngoài ta có thể gọi là Ti Lưu Dật, nhưng đối với người thân ta vẫn chính là Tiêu Dật”.

“Được được được,tùy ngươi”.


Đóng video lại,Ti Ngự Long nhấp một ngụm trà “Đứa bé này đưa ra một đống điều kiện,không biết trời cao đất dầy”.

“Lão gia thoạt nhìn không giống như tức giận,thật ra trong lòng cảm thấy rất vui vẻ đi”.

La Hành một bên hầu hạ môt bên rót nước nói.

“Hừ”.Ti Ngự Long hừ một tiếng liền không nói tiếng nào nữa.

Đích thực là vui vẻ a,cũng đã bao nhiêu năm rồi,cuối cùng,cũng có một người thân nguyện ý không giả tạo,theo bản tính mà nói chuyện với mình.

….

“Ngươi vẫn là không yên lòng”.

Vừa ra tới cửa phòng,liền thấy Ti Tu Dạ nghiêng người dựa vào cánh cửa.

“Nào có,ta đến đón Dật Nhi”.Ti Tu Dạ nghiêm trang nói,thuần thục mà ôm lấy Tiêu Dật,hướng dưới lầu đi xuống.

“Có ý gì?”.

“Quản gia Lâm ở vườn hoa đã chuẩn bị một cái lò than,bọn họ cũng đi rồi,ta sợ ngươi không biết”.

Xuyên qua đại sảnh,đi vào vườn hoa,ánh nắng tươi đẹp bên ngoài từng mảng lớn mảng lớn rơi vào trong mắt Tiêu Dật.

Một góc vườn hoa,Trương Ngọc Quyên mang theo nụ cười quen thuộc đang lật tới lật lui vỉ nướng,Ti lưu Du thấy mới lạ mới đứng bên cạnh nàng,tay bé nhỏ chỉ trỏ,hỏi cái này hỏi cái kia.

Bên kia gần đài phun nước loại nhỏ,Lâm Văn Thanh cùng La Tĩnh đang chỉ huy người máy đem bàn ăn màu trắng ngà đặt vào chỗ,đồ uống tươi diễm ly ly chén chén tấp nập được bày trên bàn.

Cách đó không xa,Liêm thu cầm tay Ti Lưu Cẩn,Tiêu Mẫn Nhi cầm tay Ti Lưu Giác,đang làm mẫu cách làm như thế nào để chà đạp tiểu hài tử đáng yêu.

Hai anh em đáng thương đang giãy dụa thoát ra không được,đỏ mặt(bị bẹo má mà đỏ),khóe mắt xuất hiện một chút lệ quang,rất có một phen hương vị lê hoa đái vũ.

“Vui không?”.Ti Tu Dạ cúi đầu ghé vào tai Tiêu Dật hỏi.

“Vui”. Tiêu Dật trả lời,quay đầu lại cho Ti Tu Dạ một nụ cười sáng lạn.


Giống như một dạng yêu tinh,Ti Tu Dạ nhất thời không để ý,bị nụ cười kia làm cho chói mắt,ánh mặt trời nhất thời biến thành bảy màu,thế gian hết thảy mọi thứ chỉ còn lại nụ cười tuyệt mỹ của Tiêu Dật.

……

“Ừ,ta đổi tên rồi,hiện tại là Ti Lưu Dật”.

“Nga…mặc kệ Dật Nhi tên gọi là gì,vĩnh viễn vẫn là Dật Nhi của ta”.