Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 18: Dự triệu

Bị Tiêu Dật bất thình lình lao vào lòng,người nọ nao nao,lập tức cực kỳ thuần thục mà ôm lấy Tiêu Dật: “Ngoan,bảo bảo đùng sợ,có ba ba ở đây,không có việc gì được”.

“Vị tiểu thư này,ngươi rốt cuộc có chứng cứ gì nói bảo bảo trộm đồ”.

Triệu quản đốc nhìn nam nhân trước mắt không quá hai mươi tuổi,bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua,trong lòng không khỏi rùng mình một cái,rõ ràng là một nam tử thanh tú,ưu nhã,làm sao lại có ánh mắt như thế.

“Hừ,con của mình cũng không trông cẩn thận,làm cho nó tùy tiện chạy tới chạy lui,ta cảm thấy nó rất đáng khả nghi không có sai a!”.

Nói xong,nàng gương cao đầu đẩy đám người rồi đi ra ngoài,bóng dáng cũng chật vật.

……….

“Chú,ngươi muốn ôm tới khi nào?”.Tiêu Dật bị nam tử lập tức đi ôm ra cửa hàng đồ điện gia dụng.

“Bảo bối,ngươi đang nói gì a? Ba ba đây không phải là đang muốn mang ngươi về nhà hay sao?”.nam tử trẻ tuổi khẽ cười.

“Để ta xuống dưới”.Mất âm thanh làm nũng của trẻ em bình thường,Tiêu Dật đẩy cánh tay nam tử ra.


Nam tử đâu có dám nói không đồng ý,đem Tiêu Dật buông xuống.

“Ngươi chính là đối xử ân nhân của ngươi như thế sao,ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có”.Thấy Tiêu Dật một chút tựa như không quen biết hắn,bình thường quay đầu bỏ đi.Nam tử theo phía sau nói.

“Ta không cho là với một ông chú kỳ quái đi sau tiểu hài tử,mà còn muốn nói tiếng cám ơn”.Tiêu Dật cũng không quay đầu lại.

Nam tử nhãn tình sáng lên:“Bảo bối,ngươi vẫn biết ta vẫn đi theo sau ngươi?”.

“Tới đây,nói cho chú biết,ba ba cháu là ai?”.Thấy Tiêu Dật khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng nhìn phía trước,không để ý tới mình,nam tử vẫn kiên trì tới cùng.

Bỗng nhiên,Tiêu Dật dừng bước,quay lại vẽ lên một nụ cười với nam tử “người của Ti gia,cũng bát quái giống như ngươi sao?”.

Ánh mắt nam tử một trận mơ màng,đúng là ở Tiêu Dật nụ cười lạnh nhạt chứa sự mỉa mai kết hợp với mất hồn.

“Người đẹp cười nghiêng thành,ta cuối cùng xem như đã mở mang kiến thức”,nam tử tự giễu mà cười,sự hưng phấn trong mắt không giảm “nhỏ vậy có thể phong tình dường này không biết lớn lên còn có thể như thế nào”.


Chờ khi hắn tỉnh táo lại bóng dáng Tiêu Dật đã sớm không thấy tung tích.

Tự mình độc thoại,xoay người ra phía bên ngoài,bước đi từng bước,nam tử trừng mắt “người của Ti gia,hắn sao biết ta là người của Ti gia, ha ha,xem ra ta đây có một cháu trai không đơn giản a ”.

……..

“Dật Dật,ngươi hôm nay về hơi muộn,có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không?”.Tiêu Mẫn Nhi vừa hỏi vừa tiến đến cửa liền tắt nguồn điện của Maria,mở khóa cửa,nghiên cứu Tiêu Dật một hồi lâu.

“Không có việc gì”.Tiêu Dật đem chuyện gặp Ti Tu Khải vứt qua một bên “Mẹ, Maria có  có một số linh kiện xảy ra vấn đề,động tác mới chậm lại,ta sẽ viết tên linh kiện kia ra,ngày mai tan tầm ngươi cứ theo những gì ta ghi, đem linh kiện mua về nhà.”

“A,biết rồi”.Tiêu Mẫn Nhi trả lời,nhìn như thế,không biết ai là người lớn ai là trẻ con.

“Dật Dật,nghỉ ngơi một lát,rồi lại đây ăn cơm chiều ”.Trương Ngọc Quyên đem thức ăn bưng ra,quan tâm đến Tiêu Dật.


Nhìn thấy Tiêu Dật chậm rãi ăn cơm,Trương Ngọc Quyên trong lòng một lần nữa mà do dự,cuối cùng vẫn hỏi “Dật Dật,ba tiểu hài tử Ti gia kia vẫn đến tìm ngươi sao?”.

“Ừ,hôm nay còn muốn ta đi tới nhà bọn họ chơi,chỉ có điều ta không đồng ý”.Tiêu Dật tất nhiên hiểu rõ trong lòng Trương Ngọc Quyên bất an là vì cái gì,gương mắt nhìn xem tình yêu thương của bà dành cho mình. “Bà đừng lo lắng”.

Hôm nay gặp được Ti Tu Khải như vậy, ngày gặp người kia của Ti gia cách cũng không bao xa rồi.Thật là người định không bằng trời định a.Huống chi,chính mình nói toạc thân phận của Ti Tu Khải ra rồi.

“Ta ăn xong rồi,đi trước làm bài tập đây”.Tiêu Dật buông bát đũa xuống,đi ra cửa.

Đều nói,hài tử đi học là thời gian tốn tiền nhất,cho dù Tiêu Dật được miễn học phí tại tiểu học Lưu Kim,về đến nhà làm bài tập vẫn là lên giá tiền.

Bài tập của học sinh đều được giáo viên giảm tải để học sinh chuyên môn vào máy học(*) có khả năng đọc ra,nhưng mà ngay cả cái bàn máy học nho nhỏ,Tiêu Dật cũng không có.

(*) máy học là thuật ngữ tin học( trí tuệ nhân tạo), có nghĩa là người máy cũng có khả năng học tập như con người .

Kỳ thật tiền tích góp của Trương Ngọc Quyên cũng có chút đỉnh,chính là Tiêu Dật kiên quyết không chụi,tình nguyện dùng khuôn mặt tươi cười đi đến các hài tử cùng tuổi hàng xóm mượn dùng.

“Bà,ngươi thu nhận mẹ,nuôi dưỡng ta,đối với chúng ta đã là quá tốt rồi,ta không thể lại xài tiền tích góp của bà được”.

“Dật Dật ngốc,bà cũng không đưa cho ngươi không,chờ Dật Dật trưởng thành,kiếm nhiều tiền,trả lại cho bà là tốt rồi”.


“Nhưng Dật Dật biết thân thể bà không tốt,nếu Dật Dật không có khả năng kịp kiếm đủ tiền,bà nếu có chuyện gì xảy ra…Tiền này nhất định giữ lại để ngừa lúc cần gấp”.

Trương Ngọc Quyên hiểu rõ Tiêu Dật, đứa bé này bản tính thiện lương,dù sao cũng là đứa trẻ một tay mình nuôi lớn.

Hắn không giống những đứa trẻ bình thường khác,không ầm ĩ không quấy phá,vẫn đều là tính tình lạnh nhạt.Có thể làm cho hắn có một chút quan tâm,cũng chính là mấy năm qua cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau cũng chỉ có Mẫn Nhi và mình thôi.

Nhưng một đứa trẻ như vậy,vì làm cho mình cùng Mẫn Nhi yên lòng,bắt hắn chụi đựng những tiếng ồn ào mà từ trước đến nay không thích,giống như mang bộ mặt búp bê đón ý hùa theo người khác,nhưng lại chưa từng oan giận lấy một câu.

Hắn vốn là phải hưởng thụ vinh hoa phú quý,nhận hết sủng ái,cao cao tại thượng,là do mình tư lợi,đem hắn giữ bên mình.

Dật Dật có lẽ biết đến thân thế của hắn,nhưng cũng không nói.Ba đứa trẻ kia cả ngày vây bên cạnh hắn,có lẽ cuộc sống phải không lo như thế,hắn cũng nhìn thấy, nhưng cũng không oán.

“Ta có phải đã sai lầm rồi không?”.Trương Ngọc Quyên thở dài.

“Mẹ,ngươi nói cái gì?”Đang ăn vui vẻ mơ hồ nghe được Trương Ngọc Quyên nói câu gì đó.

“Không có gì”.Trương Ngọc Quyên trừu mến hướng Tiêu Mẫn Nhi cười cười,khiến cho Dật Dật ở bên cạnh ta nhiều hơn một chút thì có sao chứ.