Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 110: Câu chuyện của cô bé quàng khăn đỏ

Trên một khu đất trống rộng có đủ các loại lều trại, căn nhà nhỏ, các quầy bán hàng chen chúc nhau.

Mặc chiếc tạp dề đáng têy, tay bưng khay đồ ăn bày đủ các loại lương cao mỹ vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, mấy nữ sinh lôi kéo: “Lại đây xem một chút, bánh bông lan rất ngon, các món điểm tâm ngọt rất vừa miệng, đến với câu lạc bộ nấu ăn của chúng tôi, không những được thưởng thức các món ngon mà còn học được cách làm nhiều món ăn ngon khác”.

Bày ra một chiếc bàn lớn các loại dụng cụ, còn bốc lên những làn khói màu sắc quỷ dị, thêm vào đó là những ánh sáng rực rỡ, hơn nữa còn tràn lan ra khắp bàn, một người máy bán thành phẩm vẫn lặp đi lặp lại: “Hoan nghênh các bạn gia nhập câu lạc bộ khoa học, nơi đây là thiên đường để các bạn biến giấc mơ của mình trờ thành hiện thực”. Chắc các bạn muốn hỏi: thế người của câu lạc bộ khoa học đi đâu hết cả mà để cho người máy làm thế kia? Xin thưa rằng: cả đám đang ngồi phia sau bàn chuyên tâm vào công việc nghiên cứu của mình.

“Qua đây lại đây, đừng có bỏ lỡ, câu lạc bộ thám hiểm của chúng tôi có thể cho bạn những trải nghiệm không thể tưởng tượng được.Không tin sao? Không tin thì hãy qua đây xem đi”.Một nam sinh mặc bộ đồ thám hiểm biết ăn nói vén cửa lều ra, có thể nhìn thấy bên trong là hình ảnh toàn bộ trái đất trên màn ảnh sống động như thật, cùng với đó còn nghe được một tràng những tiếng khâm phục của các sinh viên.

…………………

“Nơi này quả thực là rất náo nhiệt”.Tiêu Dật và Nam Cung Hạo Nhiên sánh vai nhau đi tới,cảm thấy như đang đi vào một phiên chợ nhộn nhịp.

“Dật Dật, cậu có thấy thích câu lạc bộ nào không?”.Nam Cung Hạo Nhiên hỏi.

“Không, sao vậy?”.

Nam Cung Hạo Nhiên chỉ vào đám sinh viên đang hăng hái bừng bừng xung quanh:”Quy định của trường là: mỗi một sinh viên phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ, nếu không thì sẽ bị trừ học phần, không thể tốt nghiệp được”.

“Thế à”.Tiêu Dật giờ mới hiểu vì sao những sinh viên kia lại cảm thấy hứng thú khi kết nạp những thành viên mới đến vậy: “Vậy còn cậu? Cậu là người của câu lạc bộ nào?”.

“Mình không tham gia câu lạc bộ nào cả, vì nếu đã gia nhập hội học sinh thì không cần phải tham gia bất cứ câu lạc bộ nào.Mình nghĩ, nhà trường làm như vậy là muốn tất cả các học sinh có thể tham gia các hoạt động đoàn thể thôi”.


Nhất định phải chọn một sao? Tiêu Dật đảo mắt qua các câu lạc bộ, chọn cái nào mới tốt nhỉ?

Những sinh viên đang mồm to mồm nhỏ kêu gọi sinh viên tham gia vào câu lạc bộ của mình từ lúc Tiêu Dật xuất hiện đã chú ý đến nó rồi, nhìn thấy bộ dáng kia thì chắc là tân sinh viên rồi, nếu đã là vậy thì tuyệt đối không thể buông tay, có được một mỹ nhân như vậy trong câu lạc bộ của mình thì còn sợ không có người tham gia nữa sao?.

Mọi người của các câu lạc bộ bắt đầu âm thầm xắn tay áo lên, bởi vì bên cạnh Tiêu Dật còn có Nam Cung Hạo Nhiên đi cùng nên cũng không được tiện cho lắm, bọn họ liền chờ cho Tiêu Dật đi tới, dùng hết sức lực và tâm trí kéo nó về câu lạc bộ của mình,

“Thực ra, Dật Dật có thể đến hội học sinh mà”.Nam Cung Hạo Nhiên đề nghị.

Tiêu Dật lắc đầu: “Thôi, như thế phiền phức lắm”.

Chưa nói đến chuyện hội học sinh là tổ chức tự trị của nhà trường nên công việc rất bận bịu, chỉ nói đến chuyện mình và hội trưởng hội học sinh có quan hệ với nhau cũng đủ khiến cho mọi việc rối tung và tin đồn thất thiệt bay tứ tung rồi, đến lúc đó, công việc vừa bận bịu lại còn dư luận, như vậy còn có thể có thời gian rảnh rỗi hay sao?

“Cái trại màu hồng phấn kia là câu lạc bộ nào vậy?”.Tiêu Dật nhìn thấy một chiếc trại to màu hồng phấn nổi trội hơn các câu lạc bộ khác, tò mò hỏi Nam Cung Hạo Nhiên.

Nam Cung Hạo Nhiên nhìn thoáng qua cái màu sắc kia liền thận trọng nói với Tiêu Dật: “Dật Dật, dù cậu dừng lại thăm quan bất cứ câu lạc bộ nào cũng được nhưng phải nhứ rõ tránh xa cái trại có màu hồng phấn ra”.

“Vì————”.

“Hội trưởng”.

Một thành viên của hội học sinh chạy tới,dừng lại nói bên tai Nam Cung Hạo Nhiên vài câu.

“Nếu cậu đã có việc thì cứ đi đi, mình không sao đâu”.Tiêu Dật nhìn thấy Nam Cung Hạo Nhiên khó xử liền nói.

“Vậy”. Nam Cung Hạo Nhiên chần chừ một lát, lại lo lắng dặn dò: “Được rồi, cậu cân nhắc xem câu lạc bộ nào tốt nhất rồi đi đăng ký.Nhớ, không được tiến gần đến cái trại có màu hồng phấn kia!”.


Thấy Nam Cung Hạo Nhiên và thành viên hội học sinh kia vội vàng chạy đi, Tiêu Dật nhìn chằm chằm vào cái trại mà Nam Cung Hạo Nhiên dặn đi dặn lại phải cẩn thận.

“Có cái gì kinh khủng lắm sao?”.

Nó tự nói với chính mình.

“Đúng vậy, kinh khủng đến thế sao?”.

Bên cạnh cũng xuất hiện một câu nói giống như vậy.

“Cậu là ai?”.Tiêu Dật quay đầu qua, thấy đứng bên cạnh mình là một tiểu nữ sinh đáng yêu.

“Mình hả,”.Tiểu nữ sinh chớp chớp mắt, khẽ cười rồi chỉ vào chính mình: “Mình là Ngả Tình, cậu có thể gọi mình là Ngả Ngả a”.

“Ngả Tình?”.Tiêu Dật suy nghĩ: “Đúng là một cái tên kì quặc”.

“Thế thì làm sao chứ!”.Ngả Tình vội vàng vì tên của mình mà giải thích: “Tên của mình và chữ ‘ái tình (tình yêu)’ là cùng âm, cho nên, người ta thường nói tình yêu thật là đẹp, thì có nghĩa là nói mình rồi nà”.(=)))

Nhìn Ngả Tình dương dương tự đắc tự khen bản thân, Tiêu Dật liền tạt một ca nước lạnh: “Nếu nói như vậy thì, tình yêu làm người ta bị tổn thương, cũng là nói cậu, đúng không nà?”.

Ngả Tình tức giận nói: “Không phải, không phải, không phảiiiiiiiiiiii! Những điều tốt đẹp mới là nói về mình, còn những điều xấu thì không liên quan gì đến mình một tẹo nào cả”.

Cảm thấy nói chuyện cùng với tiểu nữ sinh ăn nói càn quấy không chút muối bên cạnh thật là nhàm chán, Tiêu Dật liền quay người đi đến các bàn tuyển người tham gia của các câu lạc bộ.

“Ơ kìa, cậu đừng có đi mà”.Ngả Tình vội vàng kéo Tiêu Dật: “Mình vẫn chưa nói xong mà”.

“Vậy cậu muốn nói cái gì?”.


“Cậu có phải là em trai bảo bối mà Tiểu Du Du và Tiểu Giác Giác thường hay nói, Tiểu Dật Dật không?”.

Những lời nói của Ngả Tình điệu đến nỗi muốn ói, nhưng mà kết hợp với khuôn mặt cùng giọng nói như trẻ con của cô thì cực kì phù hợp.

“Cậu quen chị Du và anh Giác sao?”.Tiêu Dật hỏi.

Ngả Tình vênh mặt lên kiêu ngạo: “Cái gì mà quen với chả không? Người ta là bạn thân cũng là bạn học của hai người kia đó!”.

“Hả,”.Tiêu Dật cẩn thận quan sát lại Ngả Tình một lần nữa: “Cậu là bạn học của hai anh chị ấy?”.

Vào lúc Tiêu Dật nhìn thấy Ngả Tình gật đầu xác nhận, liền đưa kết luận: “Vậy chắc hẳn là cậu rất thông minh”.

“Cái đó là đương nhiên rồi, con mắt của Tiểu Dật Dật quả thực là rất tinh tường”.

Ngả Tình liên tục gật đầu, nhưng mà câu sau của Tiêu Dật khiến cho Ngả Tình suýt chút nữa té ngửa.

“Học vượt nhiều lớp như vậy, thật là vất vả quá đi”.

“…….”.Ngả Tình nhảy dựng lên không khác gì quả bóng cao su, kích động hét lên: “Tôi năm nay 19 tuổi rồi đấy! 19, 19, 19, 19 tuổiiiiiiiiiiiii”.

“Người ta chỉ là nhỏ nhắn xinh xắn một chút, khuôn mặt có hơi đáng yêu một chút, giọng nói hơi dễ thương một chút.Người ta chính là một cô gái độc nhất vô nhị trên thế gian này đó nha”.

Vì để đề phòng Ngả Tình lại bạo phát một lần nữa, Tiêu Dật cũng vội hùa theo: “Ừ ừ, cậu 19 tuổi, tôi biết rồi, biết rồi”.

Sau khi bình tĩnh lại, Ngả Tình lại làm ra vẻ mặt vui vẻ ngọt ngào: “Tiểu Dật Dật à, cậu đã đứng lâu như vậy, có thấy mệt không? Hay là đến câu lạc bộ của chúng tôi ngồi chơi một lúc ha? Vừa có trà ngon để uống lại có bánh ngon để ăn đấy nha”.

Người nào chỉ cần có mắt thì liếc qua đã thấy được khuôn mặt nịnh nọt dụ dỗ của Ngả Tình, thật giống như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.


“Mỹ nhân à, ngàn lần vạn lần đừng để cô ta lừa gạt nha”. Đây chính là tiếng lòng của những người chiêu nạp tân sinh xung quanh. Trong lòng vừa căng thẳng cùng hồi hộp.

“Cô bé quàng khăn đỏ” Dật Dật của chúng ta làm sao có khả năng nghe tiếng lòng của những người xung quanh, cho nên, nó đắn đo vài giây, rồi trong con mắt thống khổ của mọi người, gật đầu đi theo Ngả Tình.

Tại sao, tạo sao? Đó là “tấm bảng chiêu mộ sống” của câu lạc bộ chúng tôi trong tương lai đó! Trụ cột tương lai của chúng tôi đó! Ông trời, người thật sự có công bằng không? Một người tốt như vậy, chẳng lẽ người lại nhẫn tâm để cho cậu ấy rơi vào tay của Ngả Tình sao?.

Chú cừu non ngây thơ, cậu không biết cậu đang đi về đâu sao? Cậu có biết bộ mặt thật của Ngả Tình không? Ta đành trơ mắt nhìn cô ta mang cậu đi, vì ta không đủ khả năng ~~~~.

Mọi người giận mà không dám nói, chỉ là sau lưng cắn chiếc khăn tay nhỏ bé mà rơi lệ, trong đầu là những câu độc thoại tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.

……….

“Chỗ này là……”.

Đứng trước một chiếc trại màu hồng phấn to lớn, ngửa đầu lên là một bảng hiệu hình trái tim có bốn chữ lớn.

“Cho ta yêu yêu? Cái gì thế này?”.Tiêu Dật đọc từng chữ từng chữ một, thắc mắc dâng trào.

“Khà khà khà khà”.Lúc nghe Tiêu Dật đọc mấy chữ kia, Ngả Tình bắt đầu che miệng cười trộm: “Đây chính là tên của câu lạc bộ chúng tôi đó”.

“Ơ kìa, đừng có đứng ngây ra đó chứ, vào trong ngồi đi”.

Đừng có thấy dáng người nhỏ bé của Ngả Tình mà xem thường, thật ra cũng rất khỏe, một mạch kéo Tiêu Dật vào trong.

“Nhưng mà vừa rồi Hạo Nhiên có……….”.

Có nhắc mình không nên đến gần chỗ này, nhưng ảnh hưởng của cái nơi mà chỗ nào cũng toàn màu hồng phấn này, Tiêu Dật không tự chủ mà nuốt nửa câu còn lại xuống.


Ghế hình trái tim, bàn hình trái tim, thảm hình trái tim, rèm cửa hình trái tim, gối tựa hình trái tim, mọi vật về ngoài đều có hình trái tim. Trong lòng Tiêu Dật không khỏi cảm thán, không biết rốt cuộc những người ở trong cái lều trại này có bao nhiêu đam mê cuồng nhiệt với hình trái tim a.

“Tiểu Dật Dật, lại đây ngồi này”.Ngả Tình vỗ vỗ cái đệm hình trái tim bên cạnh, “Có bánh chocolate mềm xốp và hồng trà nữa nà”.

Nhìn thấy Tiêu Dạt đang từng bước từng bước tiến đến, Ngả Tình tiếp tục chậm rãi nói  : “Sau khi ngồi xuống, chúng ta có thể, từ từ nói chuyện”.