Dark Desiring

Chương 4

Helen ngồi ở ghế hàng khách của chiếc Mercedes màu trắng sáng bóng, đầu cô dựa vào phía sau, mắt nhắm lại. Không thể tin rằng mới hôm qua cô còn ở nhà với Gran, bận rộn đóng gói đồ, háo hức khi nghĩ tới chuyến đi công tác hai ngày ở Silicy. Giờ, chỉ 24 giờ sau, cô đang đi trong đêm tối với một người đàn ông tàn nhẫn độc đoán, trên đường đi gặp cha chồng tương lai.

Cô thấy mình quá không tưởng khi tin rằng Carlo vẫn muốn cưới cô, chỉ vì trả thù. Ở Rome, họ đã tình cờ gặp nhau, và có cơ hội, thậm chí với cha cô thông qua cô chắc hẳn dường như quá tốt để bỏ lỡ cơ hội. Nhưng cô sẽ không bao giờ cho anh ở cùng với loại người chỉ ngồi đó chỉ chỏ và lên kế hoạch trong hai năm, và bản thân anh được ở vị trí sáng giá nhất. Chắc hẳn anh mất một món lớn mới mua lại được công ty của Garson.

Không, anh quá giống với những người thế hệ 80, thực tế và phức tạp, vì câu chuyện của anh vang lên thực tế. May mà Maria và cha cô đã mất, dù anh có làm gì cũng không thể làm hại được họ. Đúng cô đã bỏ rơi anh, nhưng chuyện đó không giống với bây giờ. Nếu việc cô chạy trốn thật sự làm anh tức giận, anh sẽ phải đuổi theo cô ngay chứ. Nhưng anh đã không để ý, rõ ràng không thích thú gì.

Trán Helen nhăn lại khi cau mày. Chắc hẳn phải có lý do gì đó lớn hơn sự trả thù. Anh đã nói là anh muốn một cậu con trai và cô tin điều đó. Nhưng tại sao lại là cô. Có cả triệu phụ nữ nhảy lên vì mong muốn làm vợ anh. Anh đã nói gì nhỉ? “Một người vợ người Silicy ngoan ngoãn.” Chắc là thế rồi.

Nghĩ đến việc Helen sẽ bị giam giữ một cách an toàn trên hòn đảo như một cái máy sinh con đáng ca ngợi, con lợn có thể theo đuổi lối sống xa hoa hưởng lạc theo hiểu biết chắc chắn cô sẽ không dám chống lại, nơi đây với bất cứ người đàn bà nào khác ít nhất anh sẽ phải trài qua cảm giác là một người chồng đáng chú ý biết yêu thương. Nhưng có lẽ vì lý do nào ấy anh không thể kết hôn với người đàn bà anh yêu.

Họ đi mất khoảng 10 phút hoặc hơn thế trong sự im lặng chết người, những suy nghĩ của Helen trượt đi vô vọng giữa quá khứ và hiện tại. Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng trong xe, giống như một cái tù vô hình chầm chậm nuốt chửng cô. Giờ thì họ đang đi quá nhanh. Những cái lốp xe cọ xát mạnh khi chiếc xe đi vào góc cua, ném cô nghiêng người trên ghế, ngã mạnh vào vai Carlo.

Cô nhanh chóng ngồi thẳng lên, “Anh không nghĩ là mình đang lái xe quá nhanh sao?” Cô bực bội nhìn nhanh qua anh. Vết sẹo trên trán lấp lánh màu trắng trong đèn phản chiếu của những chiếc đèn phía trước ô tô khi anh hơi quay đầu.

“vậy em có thể nói rồi! Tôi đang bắt đầu nghĩ là em định giận dỗi trong suốt chuyến đi này chứ,” anh nói giọng mỉa mai, lờ đi câu hỏi dù chiếc xe cũng chạy chậm lại rõ rệt.

Cô tuyệt vọng tìm kiếm điều gì đó để nói, cuối cùng nhớ đến lý do cho chuyến đi.

“Hãy nói cho tôi biết, cha anh sẽ nghĩ chuyện này vớ vẩn không, sự xuất hiện của anh với một cô vợ sắp cưới mà ông ấy không biết gì cả? Anh sẽ giải thích thể nào về việc gặp gỡ của chúng ta? Sẽ thế nào nếu ông ấy hỏi tôi? Tôi khó có thể nói ông ấy biết sự thật, rằng anh đã bắt cóc tôi sao!” Giọng nói của cô to hơn vì kích động khi nghĩ đến buổi tối hôm trước. “Tôi sẽ không giỏi giả vờ đâu.”

“tiếp đi Helena. Em đang tự đánh giá thấp bản thân đó. Anh nhở khi ở Rome em là một diễn viên nhỏ xuất sắc,” anh chế giễu.

“Em không biết ý anh là gì, và à…”

Anh hung hăng ngắt lời cô, “Không… anh không đỉnh để em làm vậy, và em sẽ quan tâm ít hơn.”

Helen nhìn chằm chằm vào anh, ngạc nhiên trước lời bình luận chát chúa ấy. Sự oán giận cháy bùng trong tĩnh mạch của cô. Nếu bất cứ ai đã diễn ở Rome, thì đó là anh, cô dứt khoát nghĩ vậy. Anh đã không giả vờ yêu cô, để cô tự biến mình thành một con ngốc, tất cả vì sự trả thù của một người tình kì lạ anh tưởng tượng ra và gắn tên mình vào sao?

“Không có gì để nói sao Helena? Có việc gì, em không thích nhắc tới một người tình rất đồng cảm như em sao?” Một nụ cười chẳng lấy gì làm hài hước xuất hiện trên môi anh khi anh nói tiếp, “Tận tới khi cha em quyết định cho em, nếu không nó vẫn là vậy.”

Trong câu nói của anh có một phần sự thật đủ để biến nó thành một lời tranh luận vô lý, cô không cảm thấy gì cả với sự lạnh đạm của riêng cô, rồi cô đáp. “Tôi không quan tâm tới quá khứ. Tôi không có đủ sức trả thù như anh. Tôi chỉ muốn biết tôi nên nói gì với gia đình anh để thoát được buổi tối này với ít tình tiết tăng thêm tội nhất. Ngày hôm nay tôi đã chịu đủ rồi,” cô buồn rầu nói hết câu.

Mái đầu đen quay về phía cô, chủ tâm nhìn cô thật lâu trong im lặng. Sau đó anh quay lại nhìn đường đi. “Em không phải lo lắng gì cả. Cha anh biết sự thật. Ông ấy là một người Silicy với truyền thống cổ xưa, và xem chuyện anh kết hôn với em hoàn toàn tự nhiên. Chuyện này giải quyết quan niệm trả thù của ông một cách hoàn hảo,” anh dịu dàng nói.

“Vì toàn bộ gia đình và bạn bè anh tin rằng chúng ta gặp nhau khi anh ở Anh vào tháng Sáu, tiếp quản công ty quảng cáo của Garson, và làm mới mối quan hệ cũ với em. Tất nhiên Stephano biết sự thật, nhưng anh tin cậu ấy sẽ giữ im lặng.”

Stephano sẽ đau lòng khi biết toàn bộ câu truyện, biết rằng anh là một công cụ để đưa cô tới Silicy. Cô đã coi anh như một người bạn. Rõ ràng lớn hơn 2 tuổi cũng không giúp cô có thêm nhiều hiểu biết xem đàn ông quan tâm tới điều gì. Cô dễ dàng thành kẻ ngốc lần thứ hai, chỉ là giờ không có ai giúp cô thoát khỏi mớ rắc rối mà cô tự chui đầu vào.

Đọc được chính xác suy nghĩ của cô, Carlo nói tiếp, “Đám cưới sẽ được tổ chức vào thứ Sáu ở nhà thờ nhỏ trong khu đất của cha anh. Vào buổi tối, sẽ có một buổi tiệc tiếp đón ở Hilton ở Parlemo chào đón bạn bè và đối tác làm ăn của anh. Và lần này sẽ không có chuyện chạy trốn nữa,” anh nói nghiêm khắc.

“Tôi đã không chạy trốn!” cô nói lớn. “Anh biết chuyện gì đã xảy ra. Dù có khám phá ra sự thật về anh đánh nhẽ tôi nên chạy trốn ngay. Và ngay khi có cơ hội tôi sẽ rời khỏi đây,” Cô nói kịch liệt. “Anh sẽ không thể theo dõi tôi mọi lúc.” Cô vẫn chưa chuẩn bị để chấp nhận hoàn toàn kế hoạch của anh. Một tiếng cười nhạo báng của anh vang lên khi nghe lời nhận xét của cô.

“Em không cần phải làm vậy đâu em yêu. Em sẽ không thể rời khỏi hòn đảo này mà anh không biết, và em sẽ không thể đi xa mà không có hộ chiếu.”

Stephano! Cô đã đưa hộ chiếu lúc đến đây, hoàn toàn quên bảo anh ta trả lại khi họ đi qua chỗ Hải quan. Một tiếng rên nho nhỏ thoát ra khi cô thấy bất lực với cảnh ngộ của mình. “Tôi cho là anh giữ hộ chiếu của tôi?”

“Em đúng đó. Stephano đã đưa nó cho anh kèm theo cả cô em ngon lành nữa. Vậy nên anh khuyên em nên quên ý định chạy trốn đi.”

Chiếc xe dừng lại, và helen thích thú nhìn ngó xung quanh. Họ đã đậu xe ở trong khoảng sân của một chiếc nhà khá lớn, ánh đèn chiếu ra từ hàng tá những cửa sổ phía ngoài thật tuyệt đẹp, phản chiếu lên nước ở chiếc đài phun nước lớn giữa sân.

Khi cô đi đến cửa, Carlo cầm tay cô. Cô do dự trước sự động chạm của anh.

“Đợi đã!” Anh nói nghiêm khắc. Anh cho tay vào trong túi áo khoác, rối lấy ra một cái gì đó. “Đưa tay kia của em đây.”

“Tại sao?” Helen thành thật hỏi.

“Em không thể gặp gia đình anh mà không có cái này.”

Cô nhìn anh sững sờ và im lặng khi anh đeo một chiếc nhẫn kim cương lục bảo tuyệt đẹp vào ngón tay áp út của cô. Cô thở mạnh khi nhận ra nó, và cô không thể ngăn cản bàn tay đang run lên trong tay anh, và thốt lên. “Cùng một cái nhẫn đó!” Mắt cô ngước nhìn khuôn mặt anh dò hỏi.

“Tại sao không được chứ? Đó chính là cái nhẫn em đã chọn, dù mất khá nhiều thời gian tới khi đeo vào tay em,” anh chế nhạo, bỏ tay cô ra rồi bước ra khỏi xe.

Helen nhìn chằm chằm chiến nhẫn trên ngón tay cô, nước mắt trào lên khi cô nhớ lại họ đã cùng nhau chọn nó.

Trong một thoáng cô tự hỏi có lẽ cuộc đời cô sẽ hạnh phúc hơn nếu cha cô chưa từng nói cho cô sự thật đúng không. Cô sợ hãi đẩy ý nghĩ ấy sang một bên, theo bản năng ý thức được rằng những suy nghĩ nghĩ như vậy thật nguy hiểm với tình thế hiện nay của cô. Tất cả sẽ quá dễ dàng khi rơi vào bùa chú của người đàn ông ấy lần thứ hai.

Tay Carlo nắm lấy tay cô, gần như kéo cô ra khỏi xe. “Em lạnh rồi,” anh nhận xét, tay anh vòng qua lưng cô, ngón tay dài đặt lên đôi vai trần của cô. “Đáng nhẽ em nên mặc áo khoác, bổi tối có thể lạnh lắm.”

Helen không nói gì, tất cả năng lượng của cô đều được dồn vào việc giữ bình tĩnh, nên cô không trông thấy ánh mắt dịu dàng quan tâm của người đàn ông đang ôm cô. Cô cẩn thận tránh né cái ôm của anh khi giả vờ nhìn quanh. Đại sảnh khá rộng, từ sàn nhà tới trần nhà đều trang trí bằng gỗ tối màu hình ô. Những cánh cửa được mở ra cả hai phía, và ở trung tâm là một cầu thang được trạm khắc khá lớn cong cong hướng lên những cánh cửa ở trên. Những bức tranh sơn dầu cũ được treo trên tường, hầu hết là tranh chân dung, nếu như cô có thể nói được, thì chúng như đang chịu đựng sự thích thú huyền bí với người đàn ông bên cạnh cô. Cô vui sướng nhìn quanh, nơi này giống như một lâu đài thời trung cổ.

Một giọng nói phát ra ngay phía sau cô bằng tiếng Ý khá nhanh. “Carlo! Thật vui vì được gặp cháu.” Helen quay lại đúng lúc thấy Carlo duyên dáng bước đến bên người phụ nữ nhỏ bé tóc đã bạc mặc bộ đồ đen bắt buộc.

“Rosa, trông bà trẻ hơn so với thường lệ đó,” anh nói, đẩy nhẹ người phụ nữ nhỏ bé ấy ra và cười lớn, nụ cười toe toét vì niềm vui sướng làm sáng bừng những đường nét sắc nhọn của anh, làm anh dường như trẻ hơn tuổi.

Helen lo lắng chấp nhận những lời chúc mừng dào dạt tình cảm của người phụ nữ đang cười đó, và cô cho rằng đó là người quản gia. Họ theo sau Rosa tiến vào bên trái phòng khách, và Carlo giữ chặt lấy cánh tay cô.

Anh cúi đầu xuống thì thầm khi họ bước vào trong, “Chỉ cẩn nhớ phải lịch sự với gia đình anh.”

Và, trước khi cô nhận ra được ý định của anh, môi anh đã nhẹ nhàng vuốt ve môi cô. Cái vuốt ve nhẹ nhàng ấy đã khiến cô không còn đề phòng nữa, môi cô tự nguyện tách ra. Nhận thấy phản ứng tự nhiên của mình, cô quay đầu, mặt đỏ bừng lên.

Carlo rất vui vẻ thì thầm, “Đừng bối rối, em yêu, xúc tác tình dục hiếm khi thay đổi lắm,” làm cô ước mình có thể tát vào cái mặt nhăn nhở của anh.

Helen nhanh chóng đánh dấu thêm sự ngỡ ngàng của mình. Carlo đã nói cha anh không được khỏe, nhưng cô không ngờ là lại thấy ông ngồi trên ghế lăn. Carlo giới thiệu cô như anh đã nói, rồi di chuyển sang một bên ghế của cha.

Đáng nhẽ cô không cần bảo cũng biết đây là cha của anh. Sẽ không thể nhầm lẫn với những điểm giống nhau, gần như là một hình ảnh phản chiếu, trừ mái tóc và sự nhợt nhạt của người đàn ông này. Khuôn mặt đều nghiêm khắc và kiêu ngạo, nhưng có nhiều đường nét hơn, cơ thể ông yếu ớt trên những đốt xương. Thậm chí chỉ nhìn ông ngồi cũng có thể nhận ra rõ ràng ông là một người đàn ông rất to lớn. Đôi mắt cô quay sang Carlo đang dựa người tự nhiên vào bên ghế. Anh nhìn thẳng vào cô khi cha anh nói chuyện.

“Con tới muộn đó Carlo. Con biết ta ghét chậm trễ.”

Carlo không trả lời ngay, nhưng cố ý cho phép đôi mắt anh chiếu lên cô gái đứng trước anh, để ý đến mái tóc vàng xõa xuống vai cô, và đường cong của ngực cô có thể nhìn thấy qua chiếc váy lụa màu kem, sau đó hạ thấp xuống đến hông cô và đôi chân dài thon thả.

“Cha không nghĩ Helena là một lý do đủ tốt cho bất cứ người đàn ông nào chậm trễ sao?” anh quay đầu lại, khi đôi mắt anh quay trở lại cơ thể cô.

Cô cảm thấy như thể anh đang lột trần cô bằng sự đánh giá kỹ càng, và không thể ngăn cản được sắc đỏ tăng dần trên mặt cô. Hai người đàn ông cùng cười, vui vẻ trước sự bối rối của cô, cha anh trả lời, “Lần này con có thể được tha thứ, con trai ạ. Cô ấy thật sự thanh tú.”

Helen cứng người lại trước lời nói của ông, rồi tức giận. Họ đang thảo luận về cô như thể cô là một loài thú nuôi ở nơi bán đấu giá, nhưng cô không muốn làm mếch lòng họ. “Cám ơn ngài Signor Manzitti.” Cô mỉm cười ngọt ngào mỉa mai nói thêm. “Mọi người thật quá tốt bụng.”

Đôi mắt người đàn ông giá ấy sáng lên tội lỗi trên gương mặt chịu nhiều tàn phá của thời gian. “Carlo cô ấy thật cam đảm đó. Con chọn đúng rồi. Các con sẽ có những đứa con ngoan với nhau.”

“Chúng con chắc chắn là thế rồi, phải không Helena.” Carlon thách thức, nhìn thẳng vào Helen, vui vẻ trước sự tức giận đang nhảy múa trong mắt cô, và dám chắc là cô không đồng ý.

Cô định làm vậy, sẵn sàng nói với cả hai chính xác cô nghĩ gì về họ, khi anh đi chậm tới bên cô, cầm lấy cổ tay cô, ngón tay anh giống như giữ cô lại. Tất cả niềm vui biến mất khi anh đứng đó vượt lên cô giống như một loài động vật ăn thịt. Đôi mắt đen nheo lại ti hí. “Có phải không Helena?” Anh nhắc lại, giọng nói trầm và đáng sợ.

Cô nhìn anh một lúc lâu, đỏ mặt và giận giữ. Sau đó, cúi thấp đầu thì thầm. “Có, thưa anh Carlo.”

Người đàn ông già kêu lên vui sướng, nhận ra màn trình diễn sức mạnh của con trai. “Đúng rồi, con trai. Hãy để cho cô biết ai là chủ.”

Carlo lờ đi lời nhận xét của cha, quan sát Helen cúi đầu bằng cả ánh nhìn của tình yêu dịu dàng trên gương mặt anh, rồi nhanh chóng che giấu khi nói. “Chúng ta nên đi ăn tối thôi Cha, cha đang làm helen sợ đó. Cô ấy chưa quen với những người đàn ông Sikicy thẳng thắn.”

Họ bước qua cánh cửa đôi to lớn tới phòng ăn, Carlo giữ cửa cho cha anh vào trước, ngồi ở một đầu bàn, sau đó kéo ghế cho Helen ngồi bên trái cha, và ngồi vào ghế đối diện.

Helen biết ơn ngồi xuống. Tận sâu trong đầu cô có một ý tưởng mơ hồ là ném mình vào tình thương của người đàn ông già tốt bụng này người sẽ kinh hoàng trước hành vi của con trai ông và giúp cô về nhà. Sau khi gặp cha Carlo, cô không còn ảo tưởng như vậy nữa. nếu có bất cứ thứ gì, thì ông ấy còn tệ hơn cả con trai ông. Đánh nhẽ bản thân ông cũng làm nhưng điều tương tự mà không đợi được bằng nửa anh, cô đau đớn thừa nhận.

Lấy lại chính mình, cô nhìn quanh căn phòng. Bàn ăn rất to và được thiết kế hợp với bộ dao dĩa bằng bạc thật đẹp và những cái cốc thủy tinh được đặt đó để tạo lên sự hoàn hảo bằng tấm vải lanh tinh khiết. Một mảnh hoa hồng đáng yêu ở giữa bàn và lọ hoa freesia bằng bạc, thêm vào một sự tác động hoàn toàn.

Rosa bước vào, đẩy một xe đẩy lớn, theo ngay sau bà là một người phụ nữ khác, người này được cha Carlo giới thiệu là con gái ông Simonetta, khi cô ngồi xuống bên cạnh Helen. Cô là một quý bà rất đáng yêu, mặc toàn đồ đen. Helen đoán chắc hẳn cô là một góa phụ và sau cô bất ngờ nhận ra. Cô ấy là một hình ảnh của Stephano, rõ ràng đây là mẹ anh và, và trông cô không giống carlo, cô đoán rằng chắc hẳn cô ấy cư xử giống người mẹ đã chết của họ. Cô thôi suy đoán khi Rosa phục vụ món ăn đầu tiên, một món súp rau và miến, miến quá nhiều tới mức muôi gần như không thể đứng được trong bát canh.

Cuộc nói chuyên xoay quanh đám cưới và những việc cần sắp xếp với nhiều câu nói đùa nhẹ nhàng tới mức Helen thấy càng ngày càng khó, và cô thở phào khi cuối cùng cũng đứng lên và theo những người khác tới phòng nghỉ.

Đầu cô bắt đầu đau, và cô hoàn toàn mệt mỏi. Những giây phút sau khi ngồi xuống, cô phải che dấu sự ngạc nhiên của mình khi cơ thể mạnh mẽ của Carlo nằm dài trên ghế sofa cạnh cô, quá gần đến mức cô thấy không thoải mái. Mùi nước hoa nhẹ nhàng của anh trêu đùa mũi cô và cô không dám làm gì với cánh tay anh đặt quanh vai cô. Toàn bộ cơ thể cô kích động trước cái động chạm của anh.

Cô cương quyết nói ra trong sợ hãi, “anh không phiền nếu chúng ta về chứ?”

Carlo ngồi dậy và đặt tay tới bên cô, nói giọng dịu dàng hiếm thấy làm sáng lên những đặc điểm của anh, “Lại đây, em yêu, em đang buồn ngủ rồi. Đúng là một ngày dài với em.”

Trong một lúc cô ngây ngốc trước sự quan tâm của anh, và đặt bàn tay vào tay anh, cho phép anh kéo cô lên. Tay anh trượt xuống quanh eo cô, kéo cô lại bên anh. Cô thư giãn bên anh. Cô thật sự kiệt sức rồi, với chỗ thức ăn và rượu cô đã dùng, làm cho cô phản ứng chậm hơn. Cha anh và Simontta theo sau họ và khi Helen hít thở được bầu không khí trong lành ban đêm cô dần hồi phục, cứng người lại trước cái ôm của Carlo. Anh lại làm vậy, lừa cô để cô phục tùng vì lợi ích của gia đình anh, cô thầm nghĩ chống đối.

“Không tệ như em nghĩ phải không?” Carlo hỏi.

Helen ngước nhìn người người đàn ông ngồi sau tay lái, không thể đánh giá hoàn toàn được biểu hiện của anh trong chiếc xe mờ ảo này. “Simonetta thật đẹp. Em thích chị ấy.”

“Cha anh không phải đẹp như thế sao? Tại sao không chứ? Ông ấy hút hồn em. Em làm cho tất cả bọn họ kinh ngạch đó, sự lo lắng của em chỉ làm em giống một cô gái gặp gỡ gia đình tương lai của cô ấy lần đầu tiên. Anh chúc mừng em. Tối nay mọi việc đều rất tốt.”

“Cám ơn anh,” Helen mỉa mai đốp lại. “Anh luôn luôn lôi kéo mọi người thậm chí cả gia đình anh phải không?” Cô nhận ra Carlo đã khôn khóe dẫn dắt cuộc nói chuyện suốt cả tối, khéo léo đáp trả bất cứ câu hỏi ngớ ngẩn nào, làm cho Simonetta thấy lạc đề khi cô ấy hỏi tới gia đình Helen, và người chuẩn bị làm những người chứng kiến tại đám cưới thông báo rằng ngày mai họ sẽ đi ăn trưa với bạn của anh- những người đó đã đồng ý đứng về phía họ.

“Đừng cám ơn anh, em yêu,” anh mỉa mai. “Anh làm việc đó vì anh. Anh không muốn bị kiệt sức vì lo lắng trong đêm tân hôn của chúng ta.”

Không có câu trả lời cho điều đó. Đề cập tới đêm tân hôn của họ làm cô sợ hãi, suy nghĩ đến người đàn ông sở hữu cô này quá đáng sợ để có thể chiêm ngưỡng. cô trượt sâu vào ghế, xúc động xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay. Chúa ơi, thật là một mớ hỗn độn!

Trong những giấc mơ trẻ con của cô về ngày cưới, cô đã tự nhìn thấy mình lướt trên thánh đường trong vòng tay cha, rạng ngời hạnh phúc khi lấy một người đàn ông tốt bụng dịu dàng. Tất cả gia đình và bạn bè cô sẽ ở đó chúc cô may mắn…

Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra lúc này. Ai có thể nghĩ được hai năm có thể tạo ra những thay đổi to lớn đến thể trong cuộc đời một cô gái? Những giọt nước mặt tự xót thương bản thân trào lên trong mắt cô. Tức giận, cô gạt chúng đi bằng tay. Cô sẽ không bao giờ cho anh cảm giác thỏa mãn nhìn thấy cô khóc.

Buộc bản thân nói chuyện như thường, cô hỏi “Ai sẽ đóng vai trò cha em trong đám cưới này?” Nhớ là anh trai Maria sống ở Silicy, cô trả lời câu hỏi của chính mình. “Roberto, được không? Chú ấy là một người bạn của anh.” Cô thấy hơi đau lòng vì anh ta không tham dự tang lễ của Maria, nhưng cô vẫn nói tiếp, “ Sau tất cả mọi chuyện, thì em vẫn biết ơn vì chú ấy là người họ hàng là nam giới của em đủ tuồi với việc này,” cô đau lòng nói hết câu.

Chiếc xe đi chệch hướng và dừng lại bên đường.

“Em không biết à?”Carlo hung dữ hỏi, xoay người trên ghế nhìn cô, miệng anh nhếnh lên nụ cười ngây ngốc.

“Biết gì cơ?” Cô thận trọng hỏi, tự hỏi sao họ lại dừng lại.

“Cậu ấy đã chết. Cậu ấy chết trước Maria một tuần.”

Helen thở gấp vì sợ hãi, một bàn tay run rẩy che miệng và rơi thỏng xuống. “Oh, không! Không đâu Carlo, Em không tin điều này. Chú ấy còn quá trẻ, tràn đầy nhựa sống.”

Carlo nghiêm khắc nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhìn vào phía anh, cơn sốc và sợ hãi vẫn ở đó, thậm chí còn thông minh trước óc hài hóc của anh. “Hoặc em là một diễn viên xuất sắc nhất, hoặc cô thật sự không biết. Tôi tự hiểu không biết em là ai?”

“Thật sự em không biết.” Giọng nói không rõ vì cảm xúc, “Chắc hẳn phải có một đám tang, nhưng Maria chưa từng rời khỏi nhà.” Cô hỏi như buộc tội, “ Anh đã báo cho dì biết kịp lúc để dì đến dự không?” Cô sẽ không thể nghĩ là anh đã chậm trễ để thông báo cho họ, đơn giản vì báo thù sai.

“Oh, anh đã nói với cô ấy, đúng thế. Cô ấy biết chính xác những gì xảy ra. Cậu ấy bị mất tích ngoài biển. Một cơn bão lướt qua khi cậu ấy đang ở ngoài khơi. Họ đã tìm ra cái thuyền, nhưng không tìm thấy thi thể. chính lý do vì sao em không được kể lại khiến anh phải suy nghĩ. Cha em chắc hẳn sợ anh hơn anh nghĩ nhiều.”

“Cha em chưa từng sợ bất cứ ai, và chắc chắn không phải sợ anh,” Helen can đản đáp lại, rồi nói thêm, “Có lẽ em không ở nhà vào khoảng thời gian đó.”

Giọng cô yếu hơn, và cô cụp mắt xuống giấu đi sự không chắc chắn của chính mình. Cô bí mật tử họi tại sao không ai nói với cô. Sau khi tới Rome, Cha cô tuyên bố rằng không được đề cập tới chuyến đi tới đó, nên chắc chắn không phải bao gồm cả Roberto. Suy nghĩ của cô tập trung vào trọng tâm, cô thở dài, nhận ra rằng có lẽ đó là lỗi của riêng cô. Cô đã quá quyết tâm bỏ tất cả chuyện ấy ra khỏi tâm trí của mình đến mức cô chưa từng nói chuyện với Maria về cha của dì. Cô gặp chú ấy chỉ có một lần, chính là cái đêm Carlo cầu hôn với cô, và thật quá đau đớn khi nhớ tới chuyện ấy.

Tay của Carlo vòng quanh vai cô, kéo cô về phía anh, và lấy tay giữ cằm cô buộc cô đối mặt với anh. Bầu không khí trong xe tinh tế chuyển thành một nỗi căng thẳng mới. Helen sập vào cái bẫy bởi cái nhìn mãnh liệt của anh, không thể phá vỡ mối liên hệ. Chuyện cứ như thể anh có thể đọc được mọi suy nghĩ của cô.

“Nhớ đến rồi phải không, em yêu.” Anh kéo dài dọng đầy quyến rũ, tay anh trượt từ gương mặt cô xuống nấn ná trên ngực cô. “Tôi còn có những kí ức đầy sống động về một cô gái trẻ xinh đẹp tan chảy trong tay tôi, đôi môi tinh nghịch vuốt ve cơ thể tôi, đã hứa là làm vợ tôi.”

Helen rùng mình trong vòng tay anh, mặt cô tràn ngập sắc đỏ, không thể bác bỏ sự thật trong câu nói của anh. Đầu anh cúi thấp xuống khi tay anh di chuyển khum lấy ngực cô. Cô phải ngừng anh lại trước khi cô lại làm chính xác những gì mà anh nhắc cô nhớ, và lại tan chảy trong vòng tay anh. Cô đã cảm thấy được ngọn lửa nho nhỏ cuộn lên trong bụng cô.

Cô cố gắng phi thường để kiềm chế, đẩy tay anh ra và buột miệng, “Thứ duy nhất tôi cần nhớ là cha tôi đã nói sự thật về anh với tôi. Anh đã đính hôn với Maria, và cái tôi của anh sẽ không thể để mặc dì ấy lấy cha tôi. Anh thận trọng sắp xếp để thuyết phục tôi lấy anh, chỉ để trả thù thôi. Và anh không thể phản bác,” cô dừng lại khó khăn hít thở.

Lờ đi sự bùng nổ của cô, môi Carlo và cái lưỡi ẩm ướt của anh nhẹ nhàng lướt trên môi cô. Anh ngẩng đầu lên, nụ cười khàn khàn chế giễu làm cô bẽ mặt vang lên bên tai cô.

“Theo trí nhớ của anh, em còn hơn cả sẵn lòng được thuyết phục đó.” Sau đó anh nói thêm, hoàn toàn ý thức được cố gắng của cô che dấu ảnh hưởng của anh lên cô. “Và nhanh chóng lại như vậy.”

Helen nâng tay để lên ngực anh để đẩy anh ra, nhưng anh tóm lấy cổ tay cô, đôi mắt đen lạnh lùng và, giọng dễ vỡ như thủy tinh, nói tiếp, “Tôi đã đính hôn với Maria một lần, cha em đã đúng ở điều này. Còn những chuyện khác, tôi không nghĩ nó có thể bao biện cho một lời giải thích, nhưng sau đó em không biết cha em khư khư giữ lấy riêng cho mình tới mức nào và ông ấy ghét gia đình anh tới mức nào cho tới đêm hôm đó.”

Helen mắt nhòe lệ nhìn gương mặt điển trai của anh. Đôi môi mềm mại run lên khi những cảm xúc cô đã phải chống lại suốt cả ngày hôm nay đã lấn áp cô. Nước mắt long lanh trên mi mắt giống như giọt nước mưa trước ánh nắng mặt trời, và rồi rơi nhanh giận dữ xuống gò má, cơ thể thanh mảnh của cô run lên trong tiếng khóc không thể kiềm chế nổi.

Carlo nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, bàn tay giữ lấy đầu cô, dịu dàng giúp cô dựa vào bờ ngực ấm áp của anh. “ Thôi nào, Helena, mọi chuyện ổn rồi. Anh không cố ý làm em tức giận nữa. Đừng khóc, làm ơn đừng khóc nữa,” anh dịu dàng thì thầm bên trên mái tóc mượt mà của cô.

Nhưng cô không nghe thấy gì cả, vì cô chìm vào trong tiếng khóc, vì Roberto, Maria, cha cô, và có lẽ trên hết là vì chính cô.

Helen chầm chậm kiểm soát được những cảm xúc đang vỡ vụn. Bàn tay to khỏe của Carlo vuốt ve tóc cô, hơi ấm của cơ thể anh bao phủ lấy cô, làm cô thoải mái mà không thứ gì khác có thể làm được như vậy. Cô đã quên đi sự thật anh là kẻ thù trong giây phút ấy, nấc lên từng hồi, cô vùi đầu vào trong ngực anh, thấy thật dễ chịu. Toàn bộ nước mắt của cô rơi làm ướt cánh tay anh, và trong lúc ấy anh giống như Carlo của trước kia, dịu dàng, nhạy cảm giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, đã lâu lắm rồi.

Sau đó, cô không biết được rằng người đàn ông to lớn ấy cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng nâng cô lên khi cô đang ngủ, cẩn thận đắp áo lên người cô, rồi hôn nhẹ nhàng lên môi cô.

Chiếc xe lặng lẽ đi trong đêm, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên đôi môi của người tài xế.