Khuôn mặt anh tuấn của Sầm Diễn thủy chung có biểu cảm dư thừa nào.
“Ghen chuyện gì?” Anh thản nhiên hỏi.
Ngón tay Thời Nhiễm chọc chọc lên mặt anh, hừ cười: “Nhà hàng nè, em và bác sĩ Kỷ từng đến đó ăn tối cũng ngồi cạnh cửa sổ, lúc đó Tứ ca nhìn thấy nên hôm nay không muốn ăn ở đó cũng ghét bỏ vị trí cạnh cửa kia.”
Sầm Diễn nhìn cô, không thừa nhận.
Thời Nhiễm nhéo nhéo vành tai anh, lại cười: “Sau đó chính là ngắm sao, Tứ ca dám chối thử xem, bởi vì em từng phát lên vòng bạn bè ảnh chụp mình cùng bác sĩ Kỷ ngắm sao nên anh ghen tị đúng không?”
“A, còn nữa.” Nghĩ đến gì đó, cô cười càng thêm đắc ý giảo hoạt, “Nghe tôi nói hôm nay em đi tìm bác sĩ Kỷ, lúc ấy Tứ ca có phải rất muốn đổi bác sĩ khác cho em hay không? Hửm?”
“Không có.” Sầm Diễn nhìn bộ dáng ngạo kiều của cô, vẫn phủ nhận.
Hừ.
Còn chưa chịu thừa nhận à.
Khóe môi Thời Nhiễm cười càng sâu.
“Không có à…” Cô a một tiếng, kéo dài giọng, làm như đang hồi tưởng, “Em đoán Tứ ca cũng sẽ không ghen đâu, Tứ ca đâu phải người có tính hay ghen nhỉ, anh hào phóng như vậy mà.”
Cô dứt khoát tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng anh, tiếp đó ngẩng mặt cười khanh khách nói thêm: “Bác sĩ kỷ từng cho em một viên kẹo, rất ngọt, ngọt đến tận tâm, anh ấy còn dẫn em đi ăn, mỗi nhà hàng tìm được đều đặc biệt ngon, còn nữa nha, khi ở Thanh Thành anh ấy đến khách sạn tìm em, lúc ôm em…”
Cô cố tình dừng lại.
Nụ cười rực rỡ tràn ngập hai mắt, cảm khái: “Mùi hương trên người bác sĩ Kỷ vô cùng thơm, được anh ấy ôm trong lòng cũng cực kỳ ấm nha, cảm giác ở cùng bác sĩ Kỷ rất thoải mái. Bác sĩ Kỷ còn trẻ tuổi hơn Tứ ca, nếu không phải Tứ ca giở trò xấu thì em và anh ấy đã sớm ở… A!”
Còn chưa kịp nói hết, những lời còn lại đã bị anh nuốt vào bụng.
Nụ hôn như trừng phạt hạ xuống môi cô.
Chỉ hai giây sau Thời Nhiễm thiếu chút nữa ngạt thở, cô cười trốn sang bên, vôi tội đẩy anh ra: “Tứ ca, anh làm gì vậy…A…Tứ ca…”
Nhưng mặc cho cô trốn thế nào cũng không thoát.
Cuối cùng được hôn đến thở hồng hộc, đôi mắt long lanh ánh nước.
“Tứ ca!” Cô trừng anh, vẻ mặt hờn dỗi không tự nhận thức được.
Sầm Diễn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, đôi mắt u ám nóng bỏng, cường thế nói: “Mặc kệ lúc trước em và Kỷ Thanh Nhượng ở cùng một chỗ anh cũng sẽ cướp em về, dù cho hai người đang trong lễ đường cũng thế.”
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Thời Nhiễm hung hăng run lên, sau đó một loại cảm giác ngọt ngào tê dại khó hình dung từ sâu trong nội tâm tràn ra rồi lan rộng khắp cơ thể.
Ý cười bên khóe môi không che giấu được, dù cô đã cực lực khắc chế.
“Mới không tin đâu.” Cô làm kiêu hừ một tiếng, cố ý châm ngòi, “Tứ ca sẽ không làm chuyện như vậy, ai mà không biết Tứ ca Sầm Diễn của chúng ta chưa từng đặt phụ nữ trong lòng chứ.”
“Có em.” Sầm Diễn nắm tay cô đặt lên môi khẽ hôn, “Trong mắt có em, trong lòng có em, chỉ có em.”
Rung động cuồn cuộn.
Thời Nhiễm chớp chớp mắt nhìn anh, tim đập càng nhanh hơn.
“Ồ.” Cô nghẹn ý cười, cố gắng bình thản đáp lại.
Sầm Diễn áp sát lại gần.
“Ồ là có ý gì?”
“Ồ chính là ồ nha.”
Khoảng cách gần trong gang tấc, hô hấp hai người quấn quanh nhau, trong mắt phản chiếu lẫn nhau.
Mặc dù đã đối diện nhau không biết bao lần nhưng giờ khắc này tim Thời Nhiễm vẫn không có tiền đồ mà đập như trống vỗ.
Cô cảm thấy Tứ ca của mình…
Tâm niệm khẽ rục rịch, cô muốn nói gì đó nhưng thấy đôi môi mỏng của anh hiện lên chút độ cong gợi cảm trêu người.
Cứ thế mà thản nhiên câu hồn cô, hô hấp của Thời Nhiễm hơi chậm lại, vô thức ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
Giây tiếp theo…
“Vừa rồi Nhiễm Nhiễm nói gì, ở cùng Kỷ Thanh Nhượng rất thoải mái?” Giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm vang lên rõ ràng.
Thời Nhiễm: “…”
Sầm Diễn cười nhẹ, ngón tay vuốt ve ma sát mặt cô: “Kỷ Thanh Nhượng trẻ tuổi hơn anh.”
“……”
“Không bằng chúng ta tính sổ đi? Hửm?”
Trực giác của Thời Nhiễm báo cho cô biết Sầm Diễn lúc này đặc biệt nguy hiểm, nhất là ánh mắt anh, giống như muốn ăn thịt cô vậy.
Nhân cơ hội còn cứu chữa được liền bắt lấy, cô giả ngu chối hết mọi chuyện, còn tiện tay đánh anh một cái: “Em không có, em chưa hề nói vậy, Tứ ca anh đừng nói bừa, lúc nào cũng vu khống em! Hơn nữa, nếu như không phải Tứ ca không chịu thừa nhận mình ghen thì em cần cố tình nói như vậy đúng chứ? Hừ!”
Cô giả vờ tức giận: “Em tức giận rồi, không muốn để ý đến anh nữa.”
Cô nói xong đứng dậy muốn rời đi.
“A…”
Một tiếng hô nhỏ, choáng váng mặt mày, cô bị anh….
“Tứ ca!” Cô giận dỗi trừng mắt nhìn anh.
Sầm Diễn không phản ứng, chỉ là nụ cười trên khóe môi dần dần sâu hơn, mở miệng, nguy hiểm dường như lại tăng thêm vài phần: “Nhiễm Nhiễm từng gọi anh là lão nam nhân, nói anh già rồi, thể lực không tốt, còn nhớ rõ không?”
Thời Nhiễm: “…”
Người đàn ông đáng ghét này không phải đang định….
“Em có nói sao? Không có à nha.” Cô lập tức mặt không đổi sắc phủ nhận, ánh mắt vô tội trong suốt còn có chút oan ức, “Không phải muốn ngắm sao hả? Anh đứng dậy, em muốn ngắm sao!”
Sầm Diễn kéo gỡ cà vạt, như cười như không: “Làm xong ngắm tiếp.”
“……”
Thời Nhiễm dùng sức đẩy anh muốn chạy.
Nhưng mà cô vốn không phải đối thủ của Sầm Diễn, trốn không thoát nổi.
Tiếp đó Thời Nhiễm sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là đàn ông lòng dạ hẹp hòi vùng lên so với phụ nữ còn đáng sợ hơn, còn cảm nhận được cái gì gọi là ngàn vạn lần đừng nói đàn ông không được.
Tâm trả thù của đàn ông lớn tuổi…rất đáng sợ!
“Nhiễm Nhiễm, nói cho Tứ ca biết thể lực của Tứ ca có được không?”
“……”
“Hửm?”
Ban đầu Thời Nhiễm không chịu nói nhưng anh quá xấu xa, cô im lặng anh liền cố tình…
Đến cuối cùng Thời Nhiễm bị giày vò khó chịu muốn chết.
“Được rồi! Tứ ca thể lực tốt…” Thời Nhiễm nghiến răng nghiến lợi bị ép phải nói, gượng mặt đỏ như sắp nhỏ máu.
Sầm Diễn cười, từng bước dụ dỗ: “Lớn tuổi sao?”
Thời Nhiễm thiếu chút nữa thốt ra tuổi anh lớn thật mà, nhưng đối diện với tầm mắt nguy hiểm của anh, huống chi còn có thêm động tác kia…
“Tuổi không lớn chút nào, không phải lão nam nhân…” Cô lắc đầu, cổ họng trở nên khàn đặc.
Hết lần này đến lần khác Sầm Diễn vẫn không buông tha cho cô.
“Gọi anh là gì?” Động tác của anh dần thả chậm, khóe môi cong lên như cười như không.
Thời Nhiễm ngoan ngoãn: “Tứ ca…”
Một tiếng này quá mềm mại lại mang theo sự quyến rũ ngay cả chính cô cũng không nhận ra, khoảnh khắc nghe được, Sầm Diễn thiếu chút nữa liền mất khống chế.
Anh phải cực lực khắc chế lại.
“Không đúng, gọi lần nữa.” Ánh mắt thâm trầm nhìn cô, từng chữ khàn khàn đến cực hạn.
“Tứ ca…” Thời Nhiễm sắp khóc đến nơi.
“Không đúng.”
“……”
Anh quá hành hạ người ta rồi.
Thời Nhiễm khó chịu rốt cuộc nhịn không được nổi giận: “Sầm Diễn!”
Sầm Diễn nở nụ cười.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, anh cúi đầu tiến đến bên tai cô: “Hôm trước không phải gọi anh là anh trai sao, bảo anh trai đừng như vậy chúng ta là anh em? Có đúng hay không, Nhiễm Nhiễm?”
Hô hấp Thời Nhiễm bỗng nhiên đình trệ!
Sầm Diễn nhạy bén nhận ra ngay sự biến hóa của cô.
“Hôm nay trong xe lại gọi anh là gì nào? Hửm?” Anh bức hỏi, muốn nghe chính miệng cô nói, “Nói cho anh biết, Nhiễm Nhiễm, hôm nay đã gọi anh là gì?”
Thời Nhiễm: “…!!”
Cầm thú!
Lưu manh!!
Thời Nhiễm nhất thời xấu hổ buồn bực, cả người đều phiếm hồng.
“Tứ ca!” Cô buộc miệng lớn tiếng gọi anh.
Sầm Diễn vẫn không hề động: “Gọi không đúng, buổi sáng Nhiễm Nhiễm cũng không phải gọi như vậy.”
“Sầm…”
“Nhiễm Nhiễm ngoan, kêu một tiếng.”
Ngữ điệu vô cùng ôn nhu nhưng cũng ẩn chứa thái độ uy hϊế͙p͙ rõ ràng.
Thời Nhiễm tức giận, lồng ngực phập phồng, cô thật muốn khí phách mà nói nhất định sẽ không gọi cho anh nghe, nhưng anh cứ một mực làm như vậy….
“A…”
“Sầm Diễn!” Khóe mắt Thời Nhiễm không có tiền đồ mà rơi nước mắt.
Nụ cười vô lại của Sầm Diễn vẫn không tiêu biến đi.
“Hửm?”
“……”
“Tứ ca…” Thời Nhiễm ủy khuất, vô thức làm nũng tố cáo, “Tứ ca anh khi dễ em…anh vốn không đau lòng em cũng không thương em, anh chỉ biết bắt nạt em, em không cần anh, anh lưu manh đáng ghét…”
Nói xong liền khóc lên, làm người khác thấy liền đau lòng.
“Anh khi dễ em…” Cô nhìn anh, thút thít nấc nghẹn, hai mắt đọng nước ửng đỏ vô cùng đáng thương.
Người khác còn có khả năng bị lừa, nhưng Sầm Diễn thì không.
Anh làm sao không nhìn ra cô đang giả vờ.
Anh dứt khoát không động nữa, cũng chẳng lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Thời Nhiễm khóc một hồi: “…”
Cực kỳ tức giận!
“Sầm Diễn anh lưu manh!” Cô thẹn quá hóa giận mắng anh sau đó đẩy mạnh anh ra, thậm chí còn cố gắng nhấc chân đạp anh.
Nhưng mà…
Một tiếng thét chói tai của cô trực tiếp bị lấp kín chặn ở cổ họng.
Người đàn ông này vậy mà quá xấu xa rồi…
“Anh đã nói tối nay sẽ chơi cùng Nhiễm Nhiễm nên nhất định phải làm đến cùng.” Sầm Diễn khẽ hôn lên mặt cô, vừa dịu dàng vừa mang theo sự cường thế uy hϊế͙p͙, “Nhiễm Nhiễm nhớ nên gọi anh là gì chưa? Hửm?”
Anh hỏi xong tiếp tục nằm bất động, tiến thoái lưỡng nan khiến Thời Nhiễm đặc biệt khó chịu.
Mà ánh mắt của anh rõ ràng là đang nói cho cô biết nếu cô không nhớ được anh sẽ tiếp tục đùa giỡn bắt nạt cả đêm, thậm chí sau này mỗi đêm đều sẽ như thế, đến khi nào cô ngoan ngoãn gọi cái mà anh muốn mới thôi.”
Thời Nhiễm: “…”
Mặt cô càng đỏ hơn, kiều diễm ướt át.
Cô…cô không gọi được.
Lúc trêu chọc anh cô không hề cảm thấy ngượng ngùng gì cả nhưng bây giờ lâm vào tình huống này mà gọi thế…
Thời Nhiễm khóc không ra nước mắt.
“Tứ ca…”
“Nhiễm Nhiễm ngoan một chút nào.”
Thời Nhiễm căn bản là tránh không thoát, huống chi giờ phút này còn bị anh tra tấn đến khó chịu như vậy.
Cô chỉ có thể thỏa hiệp.
Môi khẽ cong, nhỏ giọng nói hai chữ.
Ánh mắt Sầm Diễn tức khắc u ám.
“Không nghe thấy.” Anh áp sát tai cô, nặng nề nói.
Hơi thở của anh nóng rực.
Lòng Thời Nhiễm giống như có dòng diện chạy ngang, từng cơn cảm giác dị thường nổi lên, tim hung hăng nhảy thình thịch.
Giây sau, cô cắn cắn môi, nhanh chóng ôm cổ anh mềm mại nói bên tai anh…
Tưởng rằng sự giày vò này đến đây sẽ được giải thoát, nào ngờ chẳng biết qua bao lâu cô mệt đến ngủ thϊế͙p͙ đi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Ngày hôm sau.
Tất cả mọi người trong văn phòng tổng giám đốc đều cảm nhận được tâm tình hôm nay của Sầm tổng dường như đặc biệt tốt, tuy rằng thần sắc vẫn lạnh nhạt như bình thường nhưng loại khí tức quanh quẩn trên người anh thì không giống.
Mọi người tò mò, khó hiểu, chỉ có Tịch Thần so với ai khác đều sáng mắt sáng lòng biết rõ hơn.
Khẳng định là bởi vì Thời tiểu thư.
Anh đi theo bên cạnh Sầm tổng lâu như vậy cũng chỉ khi sự tình có liên quan đến Thời tiểu thư thì cảm xúc của Sầm tổng mới lặng lẽ thay đổi.
Hôm nay khóe miệng Sầm tổng còn cười nhạt, thậm chí lúc họp, quản lý phòng thị trường báo cáo công việc xảy ra lỗi anh cũng chỉ bình thản nói một câu không có lần sau rồi rồi bỏ qua, phải biết rằng trước kia vốn không phải như vậy.
Chậc chậc.
Xem ra Sầm tổng cùng Thời tiểu thư đã đắm chìm vào tình yêu nồng nhiệt.
Tịch Thần rất vui vẻ cho ông chủ.
Giữa trưa, tạm dừng công việc bận rộn trong chốc lát.
Sầm Diễn nhìn điện thoại không hề có động tĩnh gì, nhớ đến sáng nay khi anh đi làm cô còn đang tức giận, thêm chuyện anh đã in nhiều ấn ký trên người cô như vậy, Sầm Diễn liền gửi WeChat dỗ dành: [Tỉnh chưa? Anh nói Từ Tùy tới đón em cùng nhau ăn cơm?]
Không trả lời lại.
Anh suy nghĩ một chút, tiếp tục gửi thêm tin nhắn thoại: [Nhiễm Nhiễm?]
Vừa nhấn gửi giây sau hệ thống liền nhắc nhở tin nhắn của anh bị từ chối.
Anh bị cô kéo đen.
Sầm Diễn: “…”
Điện thoại trực tiếp vào máy cũng bị chặn, cuối cùng anh chỉ có thể nhắn tin cho cô, anh đang nghĩ biện pháp để cô đưa số điện thoại của mình ra khỏi danh sách đen, còn có phải thêm WeChat của cô mới được.
Thời Nhiễm vẫn không nhắn lại.
Sầm Diễn bật cười buông điện thoại xuống, xem ra chỉ còn cách buổi tối về nhà dỗ dành cô thôi.
Anh bắt đầu tập trung cao độ làm việc.
Thẳng đến giờ nghỉ trưa, một tin nhắn gửi đến —
[Xin chào Sầm tiên sinh, anh có chuyển phát nhanh ở đây này, là Thời tiểu thư muốn tạo bất ngờ cho anh đấy, ở cầu thang nhé.]
- -----oOo------