Tịch Thần: “…”
Dỗ em gái?
Xác định không phải là dỗ Thời tiểu thư?
Nhưng người lạnh như băng như Sầm tổng cũng sẽ dỗ dành một cô gái nhỏ sao?
Chơi trò tình thú anh trai em gái à?
Tịch Thần bỗng nhiên có ảo giác bản thân vừa bị nhét một nắm thức ăn cho chó.
Sầm Diễn cất điện thoại, vẫn luôn nắm tay Thời Nhiễm chưa buông ra.
Thời Nhiễm nhìn anh, hừ cười: “Tứ ca muốn dỗ em gái nào đây?”
“Chỉ có em, chỉ dỗ em thôi.” Ánh mắt Sầm Diễn thâm tình nhìn cô.
“A…” Thời Nhiễm kéo dài giọng, khẽ nhếch môi, “Tứ ca định dỗ dành thế nào? Hoặc là, nghĩ ra cách nào để lừa dối chưa? Bất quá những thứ này đều không phải phong cách của Tứ ca nha.”
Sầm Diễn theo lời cô hỏi: “Vậy phong cách của anh là gì?”
Thời Nhiễm hừ nhẹ: “Không bao giờ giải thích.”
Cố gắng giật tay muốn rút ra nhưng không có kết quả.
Anh giữ tay cô rất chặt.
“Buông ra.” Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.
Sầm Diễn khẽ động tâm, dáng vẻ của cô hiện giờ dường như thoáng giống trước đây.
“Không buông.” Anh nói, “Vẫn luôn muốn nắm lấy.”
“Hừ.” Thời Nhiễm quay mặt sang chỗ khác.
Đáy mắt Sầm Diễn tràn ra một chút ý cười, dứt khoát dùng một tay ôm cô vào lòng.
Thời Nhiễm ngọ ngoạy muốn trốn.
“Bởi vì em không vui.” Sầm Diễn hôn nhẹ lên tóc cô, cúi đầu kề sát bên tai nói, “Không muốn em mất hứng.”
Anh ôm cô chặt hơn chút, nói thẳng: “Anh và Nghê Dạng chỉ là bạn bè thôi, bên ngoài đúng lúc gặp nhau nên cô ấy hỏi một số chuyện, chỉ có vậy thôi.” Dừng một chút, giọng anh thấp hơn, “Anh ra ngoài tìm em.”
Hóa ra, anh thấy cô đi ngang đó.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Thời Nhiễm vô cảm hừ cười: “Tứ ca cho rằng em ghen sao? Đừng hiểu lầm nha, em không có đâu, không bao giờ, đừng mơ tưởng.”
Còn kém chưa nói đừng tự mình đa tình.
Sầm Diễn nghẹn giọng.
“Tung tích của Khương Họa anh chưa từng nói cho Trình Nghiệp Bắc.” Cuối cùng anh nói.
Thời Nhiễm hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, anh hẳn là thấy được Họa Họa gọi đến nên cho rằng cô giận anh vì chuyện của cô ấy, dù sao buổi tối hôm đó…
Đột nhiên, người đàn ông buông cô ra.
“Không tin?” Sầm Diễn nhìn chằm chằm cô hỏi.
Bị anh nhìn chăm chú, Thời Nhiễm không hiểu sao lại chê anh phiền.
“…… Em biết.” Cô thoáng qua anh liền muốn quay đầu đi nhưng tay Sầm Diễn nhanh hơn giữ chặt sườn mặt không cho cô nhúc nhích, rất có phong thái nếu cô không nói chuyện này cho tốt thì đề tài này vẫn còn tiếp tục.
Thời Nhiễm hơi buồn bực.
Sầm Diễn muốn giải thích, bỗng nhiên nhìn thấy biểu tình vốn đang bực bội của cô nhanh chóng biến thành ủy khuất vì bị khi dễ, lông mi và cánh môi khẽ run rẩy tựa như giây sau liền khóc lên.
Tiếp theo đó….
“Anh trai, anh đừng như vậy mà….Chúng ta là anh em….”
Thanh âm vừa điềm đạm đáng yêu vừa sợ sệt run rẩy chui vào tai anh, mà câu nói đó xuất phát từ miệng cô.
Lúc này anh mới hậu tri hậu giác nhận thấy phía sau có người đi ngang qua, không những chỉ một người mà nhiều người theo sau đều hít vào khí lạnh, cho dù không nhìn anh cũng cảm giác được tầm mắt phức tạp của họ đặt trên người mình.
Sầm Diễn: “…”
Cũng may là rất nhanh những tiếng bước chân kia dần dần xa, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Trái lại người con gái trong ngực anh nào còn dáng vẻ đáng thương khi nãy, bây giờ đã sớm bị sự đắc ý cùng giảo hoạt thay thế.
Sầm Diễn không còn cách nào với cô.
Trong mắt chứa đầy cưng chiều cùng bất đắc dĩ, ngón tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, lại mở miệng, giọng nói bất giác thấp đi vài phần, ôn nhu phảng phất như có thể dìm chết người: “Chơi đủ rồi?”
“Chưa đủ.” Thời Nhiễm vẻ mặt kiêu ngạo trả lời.
Sầm Diễn khẽ cười, trêu chọc cô: “Đến tối lại chơi cùng em, hửm?”
Chữ cuối cùng anh còn cố ý vang lên, cộng thêm giọng nói trầm thấp gợi cảm cùng ánh mắt tối đen như mực liền gợi lên chút ái muội tựa hồ muốn mê hoặc người khác cùng nhau trầm luân.
Tim Thời Nhiễm đập dồn dập.
Đều là người trưởng thành, lại từng cùng nhau làm chuyện thân mật nhất, làm sao không biết lời này có ý gì.
Nhưng cô vẫn coi như không hiểu.
Sắc mặt không thay đổi đẩy anh ra, xoay người rời đi.
Bàn tay bị bắt lại một lần nữa.
“Còn muốn hỏi gì không?” Sầm Diễn nhẹ giọng hỏi.
Thời Nhiễm theo bản năng rũ mắt xuống, nhìn bàn tay bị anh bắt lấy lúc này còn ép cô phải đan mười ngón tay đan cùng anh, trong lòng không khống chế được có chút gợn sóng.
Mà trong đầu, lời nói của Nghê Dạng khi nãy trong toilet hiện lên.
Cô nhìn anh.
Sầm Diễn cũng đang nhìn cô.
Trong mắt hai người là hình ảnh phản chiếu của nhau.
Đột nhiên, Thời Nhiễm nhẹ nhàng cười nhạt, mặt mày nhiễm đầy phong tình nhàn nhạt khiêu khích hỏi ngược lại: “Không đủ, anh còn chưa dỗ em, cái này căn bản không tính là dỗ dành.”
Sầm Diễn im lặng.
“Em muốn anh dỗ thế nào?” Anh hỏi.
Thời Nhiễm hất mặt cười: “Tứ ca không có thành ý đến vậy à? Không muốn dỗ thì cứ nói thẳng, cần gì phải vòng vo tự làm khó mình.”
Biết rõ cô cố ý, Sầm Diễn vẫn giải thích theo lời cô: “Không khó xử, không miễn cưỡng, cho tới bây giờ đều cam tâm tình nguyện.” Dừng một chút, “Thế nào em mới nguyện ý tin tưởng
Thời Nhiễm làm bộ suy nghĩ một phen, vẻ mặt vô tội, hồn nhiên nhìn anh: “Đem tim lấy ra cho em xem?”
Không trêu chọc, nhưng Sầm Diễn vẫn kìm lòng không được cúi đầu hôn khóe môi cô.
“Lấy ra rồi sẽ không dùng được nữa, sau này ai ngủ cùng em?” Anh hỏi.
Trong lúc nói chuyện, hô hấp hai người dây dưa vào nhau.
Thời Nhiễm cười, hai mắt cong cong: “Vậy cũng đơn giản thôi, đàn ông còn nhiều lắm, em sẽ tìm một người khác.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Đã nghĩ xong!”
Sầm Diễn bất đắc dĩ bật cười, cuối cùng nắm tay cô đặt trên ngực trái mình: “Em muốn gì anh cũng cho em, chỉ cần anh có, dù không có cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm cho em.”
Từng chữ từng chữ, rõ ràng lọt vào tai Thời Nhiễm, càng khắc sâu trong lòng cô.
Môi đỏ cong lên, hừ nhẹ một tiếng, ý cười không giấu được: “Thì ra Tứ ca cũng biết nói lời tình cảm nha, vậy anh khen em xinh đẹp đi, dỗ em cao hứng thì em sẽ suy nghĩ tha thứ cho anh nha.”
Khóe môi Sầm Diễn cũng bật cười theo.
“Nhiễm Nhiễm trong lòng anh là xinh đẹp nhất.” Anh nhìn cô nói, “Ngay cả khi có vô số người xung quanh anh cũng sẽ tìm được em trong nháy mắt, không để em phải rời xa anh.”
Tim Thời Nhiễm dần mất kiểm soát, ý cười ngày một sâu hơn, không tự biết bản thân đang làm nũng: “Khen em là nàng tiên xinh đẹp đi.”
“Nhiễm nhiễm là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất.”
“Khen em… A!”
Môi cô bị chặn kín.
Người đàn ông một tay nâng mặt cô dịu dàng hôn.
“Em là đẹp nhất, không ai có thể so sánh được.” Giọng nói trầm khàn phát ra từ môi mỏng của anh, thâm tình cùng lưu luyến bao quanh, khiến người nghe động tâm.
Thời Nhiễm nghe thấy, tim đập nhanh hơn, khóe môi kiềm lòng không được cười rạng rỡ, đưa tay vòng quanh cổ anh.
“Đủ chưa?”
“Chưa đủ nha…”
Sầm Diễn cười khẽ: “Vậy tiếp tục.”
……
Mà ở cửa sổ phòng riêng.
Liễu Chiêu nhìn đôi nam nữ đứng bên cạnh đình nhỏ không người đang ôm hôn, chậc chậc một tiếng, thấy Tống Nhiên và Nghê Dạng còn chưa trở về, vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi lên nhóm, cũng đặc biệt tag Sầm Diễn—
[Cầm thú, ngay cả em gái cũng không tha.]
Dừng một chút, anh lại nói thêm: [Mẹ kiếp, tôi cũng muốn yêu đương.]
Đương nhiên, không ai trả lời.
Sau khi ăn cơm xong với ba người kia, hẹn lần sau sẽ gặp lại ở Giang Thành, Sầm Diễn liền mang theo Thời Nhiễm ra sân bay.
Thẳng đến một khắc trước khi lên máy bay, Thời Nhiễm mới biết điểm dừng chân tiếp theo của bọn họ lại là Tây Thành.
Một thành phố mà nhiều người khao khát, nơi mà rất cao so với mặt biển.
Cô mơ hồ đoán được ý định của anh, nhưng không nói ra.
Đến Tây thành đã là buổi tối, hai người trực tiếp đến khách sạn, sau đó ăn cơm, tản bộ, tắm rửa.
Sầm Diễn từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy chăn gối của mình được đặt trên sô pha, người phụ nữ quỳ gối trên giường ngạo kiều khẽ nâng cằm nhìn anh, ý tứ rất rõ ràng, tối nay anh ngủ trên sô pha.
“Muốn anh ngủ trên sô pha thật à?”
Thời Nhiễm ngọt ngào cười với anh: “Đúng vậy, Tứ ca, anh có thấy anh trai em gái nhà nào cùng giường chung gối chưa?”
Sầm Diễn nghe vậy, bật cười: “Được, nghe lời em.”
Thời Nhiễm đắc ý nhíu mày, không nói gì nữa, xoay người chui vào chăn.
Sầm Diễn thu hồi tầm mắt, thờ ơ lau khô tóc, sau đó thật sự ngủ trên sô pha.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Lúc đầu Thời Nhiễm còn nghiêng người nhìn anh, thấy anh hình như đang xử lý công việc trên điện thoại, nhìn một lát liền cảm thấy vô vị thì xoay người đưa lưng về phía anh.
Cô nhắm mắt lại, buộc mình phải ngủ.
Nhưng không biết có phải đã quen với mỗi đêm đều do anh ôm ngủ hay vô tình ngầm tiếp nhận ám hiệu này mà bây giờ phía sau không có ai, cô lại có chút không quen, cố thế nào cũng không ngủ được.
Mi khẽ run, cô mở mắt ra, muốn xoay người lại.
“A…”
Hô nhẹ một tiếng, cô bị sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho giật mình, sau đó ôm chặt cô vào ngực.
Cô tức giận đá anh: “Anh dọa em.”
Sầm Diễn cười khẽ: “Anh bồi thường cho em.”
Là bồi thường không phải nhận lỗi.
Thời Nhiễm hừ hừ hai tiếng, đụng phải ánh mắt thâm sâu của anh: “Như thế nào…”
Chữ ‘bồi thường’ còn chưa kịp nói ra đã bị anh cúi đầu hôn lên.
……
Không biết qua bao lâu…
“Tứ ca…” Thời Nhiễm chớp chớp đôi mắt có chút hơi nước đẩy anh ra, ủy khuất gần như sắp khóc, “Em hình như…có phản ứng với không khí ở vùng cao…khó chịu…”
“……”
Tức khắc Sầm Diễn liền lấy lọ oxy đã chuẩn bị sẵn ra cho cô hít vào, hô hấp lúc này mới thuận lợi hơn không ít.
Cô cảm thấy rất uất ức, trừng mắt nhìn anh, ngại không đủ còn muốn đạp anh.
“Đều tại anh!” Cô lên án.
Sầm Diễn cười ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Là anh không tốt, suy nghĩ không chu đáo.”
Thời Nhiễm không nghe, vẫn đạp anh một cước, hơn nữa còn xoay người không muốn để ý tới anh.
“Thời Nhiễm.”
“……”
“Nhiễm Nhiễm.”
Thời Nhiễm mới không cần để quan tâm, nghe tiếng anh thấy phiền, tiếp tục quay ngược lại đá thêm một cái.
Nhưng đạp xong, cô bỗng nhiên phát hiện được một chuyện —
Anh chiều chuộng dung túng cô, mà tính tình cáu kỉnh hiện nay đều do anh nuông chiều mà dưỡng thành, giờ phút này hành vi của cô càng giống như đứa trẻ bị anh làm hư.
Hơn nữa tối qua sau khi không kiêng dè khóc một hồi phát tiết mọi khổ sở, giữa hai người rõ ràng có sự thay đổi, cũng không phải có liên quan đến quan hệ thân mật kia, mà là…
Thời Nhiễm thu liễm ánh mắt.
Thấy cô không có động tĩnh gì, Sầm Diễn nghiêng người nhìn cô: “Sao vậy?”
“Không có gì, ngủ.” Cô muốn che giấu mà vuốt nhẹ tới lui trên tay anh, nhắm mắt lại nhanh nhẹn nói.
Thấy vậy, Sầm Diễn không nói gì nữa, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Lần đầu tiên, anh nói câu này khi cô vẫn còn tỉnh táo chưa ngủ.
Ngày hôm sau.
Thời Nhiễm lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thành phố Tây Thành này, ngắm thật lâu cũng chỉ có hai cảm giác —
Đẹp, rung động.
Bầu trời rất xanh, là loại tinh khiết mà các thành phố khác không thể sánh bằng, vừa liếc mắt đã làm cho tâm trạng thoải mái, kiềm lòng không được phải cong môi cười.
Thật đẹp.
Dọc đường tham quan còn có cảnh một vị hành giả hoặc ba quỳ chín lạy hoặc nằm sấp về trước, từ đầu đến cuối kiên định không dao động, chỉ vì tín ngưỡng thành kính nhất trong lòng mình.
Thời Nhiễm cảm thấy hình ảnh này tuyệt đối không chỉ dùng hai chữ rung động đơn giản là có thể hình dung được.
Ở đây con người trở nên nhỏ bé, tâm trí dường như thực sự có thể được thanh lọc, tất cả những nỗi đau không muốn cam chịu cùng áp lực đều sẽ biến mất.
Có lẽ nào có nhiều chuyện luẩn quẩn như vậy, chẳng qua là chưa cứu lấy, tự cứu mình, hoặc là…nhờ vào sự ấm áp của người khác.
Trên đường đi, Thời Nhiễm không nói gì, Sầm Diễn trước sau như một luôn ít nói đương nhiên cũng im lặng, nhưng mặc dù vậy, sự ngọt ngào chỉ thuộc về hai người vẫn bao quanh hai người.
Anh nắm tay cô, che chở cô, dẫn dắt cô, giống như anh đã hứa sẽ không để cô rời khỏi anh, thủy chung ở bên cạnh cô.
Tham quan xong các điểm đến, hai người chậm rãi tùy ý đi dạo bên đường.
Sầm Diễn nhìn thấy nơi bán chong chóng.
Anh nắm tay Thời Nhiễm đi qua, chọn một màu cô thích nhất sau đó trả tiền rồi đưa cho cô.
Người bán hàng rong vui vẻ nói: “Đây là chong chóng đổi vận đặc biệt của chúng tôi, mang theo nó chạy làm cánh chong chóng chuyển động sẽ đem hết vận khí không tốt xua đi, sau đó đem đến may mắn cho bạn.”
Thời Nhiễm nhìn chong chóng chuyển vận dần dần nở nụ cười.
“Cám ơn.” Cô nói với người bán hàng rong, sau đó lại quay đầu nhìn Sầm Diễn, có chút thẹn thùng nói, “Cũng cảm ơn Tứ ca.”
Không đợi Sầm Diễn nói chuyện đã buông tay anh ra, mang theo chong chóng vui vẻ chạy về phía trước, lúc chạy đến sườn dốc nhỏ, cô xoay người, cười gọi anh —
“Tứ ca.”
Ngày ấy trời trong nắng ấm, bầu trời xanh trong, cô gái anh yêu đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt sáng cười khẽ nhìn thẳng vào anh, gọi anh một tiếng Tứ ca, trực tiếp đâm vào tim anh, là ký ức mà cả đời này anh đều không thể quên.
Khoảnh khắc đó, Sầm Diễn cảm thấy dù cho hơn hai mươi năm qua anh không có nhà không có cảm giác tình cảm gia đình, anh cũng sẽ không oán trách nhà họ Sầm, bởi vì anh đã gặp cô.
Có cô, còn có một gia đình.
Cuộc sống như vậy đối với anh đã đủ.
Buổi tối hai người không về khách sạn mà đến nơi cắm trại Hồ Thánh ở vùng có độ cao nhất thế giới.
Người cắm trại không ít, có lẽ đều muốn thưởng thức bầu trời sao trong suốt mỹ lệ nhất, lại nghe nói đêm nay xác suất có mưa sao băng rất lớn vì thế mà càng nhiều người đến.
Thời Nhiễm nằm trong ngực Sầm Diễn nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhịn không được cảm khái: “Thật xinh đẹp, không muốn đi chút nào.”
Sầm Diễn nắm lấy tay cô thong thả đùa giỡn các ngón tay trắng nõn, nghe vậy cúi đầu nhìn cô: “Nếu em thích thì mỗi năm chúng ta đều đến một lần, em muốn đến lúc nào anh liền đi cùng em.”
Thời Nhiễm hừ một tiếng: “Tứ ca bận rộn như vậy, bỏ đi.”
Nhưng tuy rằng lời nói như vậy nhưng khóe môi cô vẫn cong lên, ý cười cố nén thế nào cũng không được.
“Có thể dành thời gian.” Sầm Diễn nói.
Thời Nhiễm ồ một tiếng.
Sầm Diễn khẽ nhếch môi, hiếm khi biết rõ còn cố hỏi: “Ồ là có ý gì?”
Thời Nhiễm đang định chọc tay vào người anh, bỗng nhiên nghe tiếng hô to: “Sao băng tới rồi!”
Giật mình một cái, cô vội vàng ngồi dậy.
“Chậm một chút.” Sầm Diễn đỡ sau lưng cô.
Thời Nhiễm quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực không giấu được hưng phấn cùng vui vẻ: “Sao băng kìa! Em muốn cầu nguyện.”
Vừa dứt lời cô lập tức nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt một chỗ chân thành cầu nguyện trong lòng.
Đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy thỏa mãn như vậy.
“Cầu nguyện gì vậy?” Sầm Diễn từ phía sau ôm lấy cô, theo thói quen hôn lên mặt cô.
Thời Nhiễm cười tinh nghịch hỏi ngược lại: “Vậy anh đã ước gì?”
Sầm Diễn rất thẳng thắn: “Không ước.”
“Tại sao?”
“Điều ước chính là em, mà em đang ở trước mắt anh.”
Trong khoảnh khắc anh vừa nói xong, thân thể Thời Nhiễm hơi cứng đờ.
Cô quay lại.
“Tứ ca.”
“Ừm.”
Thời Nhiễm bỗng nhiên đưa tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.
“Tứ ca, cám ơn anh.”
Cô biết, cô đều biết mọi chuyện.
Dẫn cô đi nhảy dù là vì muốn thực hiện mơ ước lúc trước của cô, cũng vì để cô giải tỏa phần áp lực còn lại trong lòng mình, dẫn cô đến Tây Thành để cô cảm nhận được sự rung động từ thế giới bên ngoài, giúp cô thả lỏng tâm trạng.
Anh rất bận nhưng đã cố gắng dành thời gian cho cô.
Cô biết điều đó.
“Tứ ca…” Cô hôn anh, thấy anh không có phản ứng nhất thời hơi giận, hung hăng cắn anh một cái, “Anh…Ưm!”
Lời nói chưa gì đã bị nuốt chửng.
Ở hồ nước trong xanh, nhìn xa còn có thể mơ hồ thấy được núi tuyết, bầu trời sao lấp lánh như mộng, hai người hôn nhau nóng bỏng.
Vốn còn muốn ở Tây Thành thêm một ngày, nhưng sức khỏe Thời Nhiễm kháng nghị thế là hai người phải trở về sớm.
Tưởng là trực tiếp về Giang Thành, không ngờ anh lại dẫn cô đến cổ trấn Lâm Thành bên cạnh, nói là bồi thường một ngày cho cô.
Thời Nhiễm vui vẻ ra mặt liền ôm cổ anh hôn liên tục.
“Gì đấy.” Khóe môi Sầm Diễn tràn ra ý cười.
Thời Nhiễm lại hôn anh một cái: “Coi như cảm ơn, Tứ ca không thích sao?”
Cô chủ động hôn anh, lại cố ý
Cô chủ động hôn anh, lại cố tình hàm chứa ý muốn trêu chọc, Sầm Diễn ít nhiều có chút hài lòng vui vẻ, thế nhưng vẫn còn ở trên xe nên chỉ có thể ôm cô, trầm giọng nói bên tai: “Buổi tối Tứ ca nói cho em anh thích bao nhiêu.”
Thời Nhiễm cười gian xảo như hồ ly: “Đúng không?”
Sầm Diễn không để ý, chỉ dùng sức hôn cô một cái, mãi đến khi đến khách sạn đã đặt trước anh mới hiểu được vì sao lúc ở trên xe cô lại cười như vậy.
— Kỳ sinh lý của Thời Nhiễm đã đến.
Thời Nhiễm nằm sấp trên giường nhìn sắc mặt dần trở nên nặng nề của anh cười thiếu chút nữa không đứng thẳng lưng được.
Cô còn mềm giọng làm nũng, ánh mắt không chút che giấu khiêu khích anh: “Tứ ca, giúp em mua băng vệ sinh được không? Khó chịu, không muốn di chuyển.”
Sầm Diễn: “…”
Thế là anh quay ra ngoài mua chuẩn bị đi mua những gì cô cần sử dụng.
Trong trấn cổ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Sầm Diễn dễ dàng tìm được, mua nhãn hiệu mà cô thường dùng.
Trên đường trở về, Từ Tùy gọi điện thoại tới.
Sầm Diễn khẽ nhíu mày, trong lòng có suy đoán, hẳn là chuyện anh nói điều tra trước khi đi đã có kết quả.
Quả nhiên.
“Sầm tổng…”
Sầm Diễn đứng bên bờ sông, ánh mắt u ám khiến người ta không thể nhìn thấu.
“Tứ ca?”
Đột nhiên, một âm thanh từ phía sau vang lên.
Hai người nhàn nhã trải qua một ngày ở cổ trấn, sau đó trở về Giang thành vào chiều tối.
Rời đi bốn ngày, công việc của Sầm Diễn tồn đọng rất nhiều, thấy anh vất vả như vậy còn muốn cùng mình ăn tối, Thời Nhiễm dứt khoát bảo Thời Ngộ Hàn đến đón cô về biệt thự Thời gia ăn cơm, vừa lúc Tống Thanh và Thời Húc Nham cũng trở về.
Buổi tối đương nhiên là quay về căn hộ.
Hơn 11 giờ, anh mang theo công việc chất đống chưa xử lý xong đến ngủ cùng cô.
Thời Nhiễm rốt cục cũng không biết anh bận rộn đến khi nào, chỉ biết hôm sau cô tỉnh lại thì anh đã sớm rời đi, còn để lại bữa sáng và giấy ghi chú nhắc cô ăn sáng.
Vui vẻ ăn xong, Sầm Vi Nịnh hẹn buổi chiều cùng cô đi dạo phố, Thời Nhiễm không suy nghĩ liền đồng ý.
Bạn tốt ở cùng một chỗ chính là đi dạo, ăn uống và mua mua mua, hai người gom được không ít đồ cầm đến nặng tay, cuối cùng đi dạo đến hai chân đều mềm nhũn, Sầm Vi Nịnh đề nghị gọi Nhạc Hoa Hoa đến cùng nhau ăn cơm.
Thời Nhiễm đang định đồng ý thì Sầm Diễn đúng lúc gọi đến hỏi cô ở đâu, anh bảo Từ Tùy đến đón cô, chờ anh họp xong sẽ cùng nhau ăn cơm.
Sắc đẹp và bạn bè, lần này Thời Nhiễm không chút do dự lựa chọn người trước, Sầm Vi Nịnh tức giận nói cô thấy sắc quên bạn.
Thời Nhiễm cười mãi không thôi, đợi Từ Tùy đến thì vui vui vẻ vẻ ngồi vào xe rời đi.
Không kiềm nén được mà cao hứng ngâm nga một bài hát suốt dọc đường đến tập đoàn Sầm thị, lúc sắp xuống xe thì nghe có tin nhắn WeChat gửi đến, Thời Nhiễm mở ra xem, thấy của Thời Ngộ Hàn liền thuận tay trả lời, vừa định cất điện thoại vào túi thì bảng tin thông báo có tin đồn giải trí mới.
Văn phòng tổng giám đốc Sầm thị.
Ánh đèn sáng trưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Nhiễm bình tĩnh ngồi trên sô pha, rốt cục nghe được tiếng cửa mở, nghĩ anh họp xong đã trở về, xoay người tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh…”
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, huyết sắc trên mặt Thời Nhiễm đều biến mất, cả người cứng đờ.
“Kiều…Kiều Việt…”
- -----oOo------