Ai Cập là mảnh đất thần bí, phong tình vạn chủng với những hạt cát vàng ở khắp mọi nơi. Khi xuống máy bay, Ly Tâm phấn chấn hơn lúc nào hết, gương mặt tươi cười rạng rỡ như hoa, trái ngược đám Tề Mặc và Hồng Ưng đi cùng.
"Xin hỏi đây có phải là lão đại của Tề Gia không ạ?". Một người đứng đợi ở sân bay từ lúc nào vội vàng tiến lên nghênh đón đoàn người vừa xuống máy bay.
Ly Tâm thấy một người đàn ông quấn khăn trắng đúng kiểu đạo Hồi ở Trung Đông đi đến đón đoàn Tề Mặc. Ông ta kính cẩn hành lễ rồi đi đến bên một chiếc ô tô địa hình đỗ ở vệ đường, đằng sau xe địa hình là vài chiếc xe Jeep.
Hai chiếc xe Jeep mui trần đã được cải tạo trông rất hoành tráng và hoang dã. Ở đất nước này, xe Jeep còn oai phong hơn cả Cadillac hay Ferarri.
Mắt Ly Tâm sáng lên khi nhìn thấy xe Jeep. Cô chen lên trước Hồng Ưng, đi về chiếc xe Jeep đỗ ở đằng sau cùng và nhanh chóng ngồi vào vị trí tài xế. Ly Tâm thích loại xe này nhưng chưa từng lái qua. Lái xe Jeep cần sự phối hợp của con người, địa điểm và thời gian. Ở những thành phố lớn xe Jeep không thể đi nhanh, không chỉ bị hít khói bụi mà còn không đạt hiệu quả như mong muốn. Nhưng ở một đất nước bao la rộng lớn như Ai Cập, xe Jeep chính là loại thể thao mui trần đẳng cấp nhất.
Tề Mặc hơi cau mày khi nhìn thấy nụ cười rộng đến tận mang tai trên mặt Ly Tâm, nhưng hắn không ngăn cản cô. Hắn không nói một lời nào, cũng không lên chiếc xe địa hình đã được chuẩn bị sẵn cho hắn mà lên xe Jeep cùng Ly Tâm. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Tề Mặc ngồi loại xe này.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau, đành phải đi theo Tề Mặc. Người Ai Cập đứng đợi Tề Mặc ở chiếc xe địa hình thấy vậy hơi sững sờ. Ông ta không thể tin nổi Tề Mặc lại lên chiếc xe dã chiến bình dân đó. Mặc dù hoài nghi, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng đi tới, chui vào chiếc xe Jeep có Tề Mặc.
Ly Tâm huýt sáo, rồ ga lái theo chiếc xe Jeep đi trước dẫn đường. Cô có bộ dạng ngạo nghễ và hoang dã, khiến người đối diện không hề có cảm giác đây là nhân vật đứng thứ sáu ở Tề Gia mà giống một tiểu lưu manh hơn. Hơn nữa, cô mặc bộ quần áo hoa hòe hoa sói màu xanh, giống như đi du lịch ở miền nhiệt đới chứ không phải người đi giải quyết công vụ quan trọng.
Đúng là Ly Tâm coi chuyến đi Ai Cập lần này là đi du lịch. Tìm người ư? Trên đời này làm gì có người nào Tề Mặc không tìm nổi. Chỉ cần có đầu mối, dù đào ba tấc đất hắn cũng moi bằng được người đó ra, Ly Tâm khỏi cần lo lắng. Hiếm khi gặp một chuyến đi vừa ý, cô phải tự tìm niềm vui cho bản thân, tìm lại ba hồn sáu vía đã bị Tề Mặc dọa chạy mất.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng trừng mắt nhìn Ly Tâm, Hoàng Ưng ngồi bên cạnh Ly Tâm không che dấu sự phẫn nộ. Ly Tâm không thèm để ý đến bọn họ. Vẫn là câu nói cũ, Tề Mặc không lên tiếng, bọn họ không có quyền quản cô.
Thấy Ly Tâm vui vẻ làm theo ý mình, Tề Mặc cau mày nhưng vẫn không lên tiếng ngăn cấm. Hắn tựa người vào thành ghế ghế xe Jeep, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Người đâu?".
Người Ai Cập cúi đầu cung kính trả lời: "Tề lão đại, tôi không biết. Khúc chuyên gia vốn đi khảo sát ở Kim tự tháp Khufu. Hai ngày trước ông ấy đột nhiên biệt tăm biệt tích. Những nhà khảo cổ đi cùng ông ấy vẫn ở đó, chỉ có Khúc chuyên gia là không thấy đâu cả".
Tề Mặc tối sầm mặt, hắn cất giọng lạnh lùng: "Nói kết quả". Hắn không cần biết quá trình, chỉ muốn nghe kết quả. Căn cứ vào danh tiếng của người đàn ông có biệt danh Rắn đầu đất ở khu vực, hắn không tin ông ta không có bất cứ tin tức gì.
Nghe giọng nói lạnh đến ba độ của Tề Mặc và bắt gặp ánh mắt sắc bén của Hồng Ưng, người Ai Cập hơi run run: "Tôi đã tìm ra nơi cuối cùng Khúc chuyên gia đặt chân tới. Khi nhận được điện thoại của Tề lão đại, tôi đã cử người đi điều tra nhưng không thấy bóng dáng ông ấy. Tề lão đại muốn biết tôi cũng không phải không muốn nói, mà nói ra cũng chẳng có tác dụng".
"Ở đâu?". Thấy người Ai Cập hơi do dự, Hồng Ưng liền lên tiếng hỏi.
Rắn đầu đất phân vân một vài giây: "Ở một nơi cách Kajin hơn một trăm hai mươi cây số về phía Tây, đây là vị trí trung tâm nhất của khu vực sa mạc. Nơi đó rất hoang vu vắng vẻ, có một tòa kim tự tháp chưa được khai quật. Nếu không phải đi tìm Khúc chuyên gia, chúng tôi cũng không biết nơi đó có Kim tự tháp. Có lẽ do ảnh hưởng của động đất nên Kim tự tháp đó bị hủy hoại nghiêm trọng, vì vậy mới không ai để ý đến nó. Tôi nghĩ Khúc chuyên gia là người đầu tiên phát hiện Kim tự tháp, có điều...".
"Nói đi". Nghe đến nơi cuối cùng tìm thấy dấu vết Khúc Vi, giọng nói Tề Mặc mới bớt lạnh một chút.
Rắn đầu đất nhíu mày: "Những thứ ở bên trong Kim tự tháp đã bị động đến, một số còn thấy ở trên thông đạo bên ngoài Kim tự tháp. Theo suy đoán của chúng tôi, dấu chân ở bên trong là từ hai ngày trước". Nói xong, ông ta thận trọng nhìn Tề Mặc.
Ly Tâm vừa lái xe hóng gió vừa lắng nghe nội dung cuộc đối thoại. Nghe đến đây, Ly Tâm nhếch mép cười, đây chẳng phải là hành vi đào mộ trộm đồ hay sao. Chỉ có Khúc Vi mới nghĩ ra chuyện lấy danh nghĩa nhà khảo cổ để quang minh chính đại đào cổ mộ, ông ta quả là nhân tài.
Chứng kiến thái độ thận trọng của Rắn đầu đất, Ly Tâm cảm thấy rất buồn cười. Chỉ vì đối diện với Tề Mặc, ông ta không dám nói lớn tiếng, cũng không dám chất vấn nghi ngờ, mà hết sức cẩn thận. Xem ra, làm Rắn đầu đất cũng không phải dễ dàng.
"Đi Kajin". Tề Mặc ra lệnh, hắn giữ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Rắn đầu đất dường như nắm rõ tính cách và thủ đoạn của Tề Mặc, ông ta cất giọng trầm trầm: "Bây giờ chúng ta đang trên đường đi tới Kajin. Chúng ta còn cách nơi đó khoảng một trăm bảy mươi cây nữa".
Trước khi lên máy bay, Hoàng Ưng đã liên hệ với Rắn đầu đất. Dù không nắm được thông tin chuẩn xác nhất, Rắn đầu đất vẫn có thể đoán biết nơi máy bay hạ cánh. Máy bay của Tề Mặc là máy tư nhân, không đường đường chính chính đi theo tuyến hàng không chính thức và đỗ ở sân bay mà hạ cánh xuống khu vực sa mạc, một nơi hoang vu đồng thời là khu vực Khúc Vi mất tích.
Hệ thống định vị toàn cầu hay thiết bị tối tân nhất đều không có tác dụng ở nơi này. Dù là thiết bị tiên tiến đến mấy, chỉ cần sa mạc nổi cơn gió cát, đều trở nên vô tác dụng. Ly Tâm cũng vậy, ban đầu cô còn lái xe đầy sảng khoái. Dần dần, dưới sức nóng của sa mạc, người Ly Tâm dần ướt đầm mồ hôi.
Sa mạc chỉ một màu cát vàng, đường đi nhấp nhô cao thấp, thỉnh thoảng xuất hiện một hai con lạc đà, tạo thành cảnh tượng độc đáo. Ly Tâm hưng phấn tăng tốc độ, ép chiếc xe địa hình phía trước nhường đường, bám theo chiếc xe Jeep đi đầu dẫn đường. Chiếc xe phía trước dường như muốn đua với Ly Tâm nên hai xe lao điên cuồng trên sa mạc.
Tề Mặc ngồi tựa người vào thành ghế xe Jeep. Đường đi lên dốc xuống dốc không bằng phẳng mà Ly Tâm lái xe cứ như lái xe đua của cô. Nghe tiếng lốp xe lạo xạo, Tề Mặc liền nhắm mắt, khoanh hai tay trước ngực để mặc Ly Tâm muốn làm gì thì làm.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau, Ly Tâm đúng là khiến lão đại mất hết cả thể diện, nhân vật số sáu của Tề Gia lại như một tên kẻ côn đồ. Hai người đảo mắt qua Rắn đầu đất, thấy ông ta khó khăn lắm mới nhịn được cười. Hồng Ưng và Hoàng Ưng đều cảm thấy, uy nghiêm và thanh danh của Tề Gia đã bị hủy hoại trong tay Ly Tâm.
Hoàng Ưng quay đầu sang phía cửa sổ quan sát địa hình, để khỏi nhìn thấy Ly Tâm. Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy Ly Tâm làm mất mặt Tề Gia. Nhưng lão đại dung túng Ly Tâm, để mặc cô muốn làm gì thì làm thì anh ta cũng đành chịu.
Tuy nơi này là khu vực trung tâm sa mạc nhưng cũng có một vài thị trấn nhỏ, chỉ cần nơi nào có nguồn nước, nơi đó sẽ có con người sinh sống. Thỉnh thoảng, đoàn xe bắt gặp màu xanh, dấu hiệu của sự sống nhưng ít đến mức thảm thương. Đi mấy chục cây số mới gặp một hai người, cả một khu vực rộng mênh mông chỉ một màu cát vàng, không thấy màu sắc nào khác.
Do đã biết đích đến và cũng biết Rắn đầu đất không còn tin tức cụ thể nên suốt cuộc hành trình, Tề Mặc không nói một lời nào. Chỉ có Hồng Ưng trò chuyện với Rắn đầu đất, nhằm mục đích tìm kiếm những thông tin hữu dụng đối với bọn họ.
"Ý ông là có cướp sa mạc?". Rắn đầu đất giới thiệu qua về khu vực, Ly Tâm mắt tinh tai thính nghe đến hai từ cường đạo, cô đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ vô cùng.
Rắn đầu đất có mối quan hệ qua lại với thuộc hạ của Tề Mặc nhiều năm, ông ta biết rõ Tề Mặc là người thế nào. Hôm nay Tề Mặc đưa theo một người phụ nữ đến đây, chắc chắn cô gái không phải nhân vật tầm thường. Lăn lộn nhiều năm trong nghề, Rắn đầu đất là người biết nhìn mặt mà bắt hình dong.
Ly Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi, ông ta liền gật đầu: "Đúng vậy, Ai Cập vốn là một đất nước có nhiều tôn giáo, đồng thời cũng là đất nước tồn tại các thế lực địa phương tương đối phức tạp, xuất hiện cướp sa mạc cũng chẳng phải là chuyện đáng ngạc nhiên".
"Thời đại này vẫn còn tồn tại cường đạo?" Ly Tâm lẩm bẩm. Trong ý thức của cô, cường đạo xuất hiện ở thế kỷ mười tám, bây giờ đã trở thành đồ cổ. Vậy mà ở đây lại có cường đạo, đúng là không thể tin nổi.
Rắn đầu đất bật cười: "Tại sao không thể có?"
Ly Tâm gật đầu. Đúng rồi, trộm đạo từ cổ chí kim thời nào chẳng có, chỉ có điều bây giờ thiên hạ thay đổi cách gọi, bây giờ hình như gọi là hắc đạo. Dù sao cũng chỉ là những hành động đốt nhà, giết người, cướp của...ý nghĩa và thao thác vẫn không thay đổi, chỉ là thủ đoạn cao siêu hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Ly Tâm đột ngột quay sang Hoàng Ưng. Chuyện khác không bàn đến, chỉ riêng vụ dùng thuốc nổ phá hủy nhà người khác chính là phong cách cường đạo đúng nghĩa. Ly Tâm cảm thấy cô hình như cũng trở thành một thành viên cường đạo. Mặc dù Ly Tâm không hề thích sử dụng biện pháp mạnh cưỡng ép người khác nhưng cô vẫn có cảm giác "gần mực thì đen".
Hoàng Ưng sa sầm mặt, trừng mắt với Ly Tâm: "Cô nghĩ tôi là..."
"Nằm xuống". Hoàng Ưng còn chưa nói hết câu, Tề Mặc đột ngột mở mắt cất giọng đanh thép. Nói xong hắn nhanh chóng nhoài người về phía trước, túm đầu Ly Tâm ấn xuống.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đi theo Tề Mặc nhiều năm, vừa thấy Tề Mặc mở miệng, cả hai lập tức cúi rạp người xuống. Hoàng Ưng ngồi bên cạnh Ly Tâm còn túm tay cô điều chỉnh vô lăng ô tô đánh sang một bên, chiếc xe Jeep đi ngoằn ngoèo về một phía.
Rắn đầu đất cũng phản ứng rất nhanh. Tề Mặc mở miệng, ông ta cùng lúc dường như cũng phát giác điều gì đó, vừa hét "mau tránh đi" vừa tụt người xuống sàn xe.
Chỉ trong giây lát, một tiếng nổ cực lớn truyền đến, luồng hơi nóng như năng lượng mặt trời đột nhiên từ đằng sau cuồn cuộn thổi tới, khiến không khí xung quanh như tăng thêm mấy độ.
Ly Tâm bị Tề Mặc ấn đầu, cô vẫn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nổ, một hơi nóng như muốn thiêu cháy người cô và tiếng của mảnh vỡ bay lạo xạo.
Tề Mặc ở đằng sau che chắn cho Ly Tâm. Vài giây sau vụ nổ, hắn kéo cổ Ly Tâm lên, cất giọng trầm trầm: "Mau lái xe đi".
Ly Tâm đi theo Tề Mặc một khoảng thời gian không ngắn, lại từng trải qua nhiều nguy khốn, vì vậy cô không nghĩ ngợi lập tức nhấn ga, đánh tay lái, vượt qua chiếc xe Jeep đằng trước lao về trung tâm sa mạc.
Thông qua kính chiếu hậu, Ly Tâm thấy chiếc xe địa hình đi đằng sau xe cô đã biến thành biển lửa. Giữa sa mạc hoang vắng, ngọn lửa càng trở nên hùng tráng đến nhức mắt, khiến Ly Tâm từ tâm trạng đi du lịch đổi sang trạng thái đào thoát trong chốc lát.
Chiếc xe bị nổ vốn là xe chuẩn bị cho Tề Mặc, là chiếc xe duy nhất phù hợp với thân phận Tề Mặc, cũng là loại xe do chính Tề Mặc chọn lựa. Tề Mặc không có sở thích đặc biệt, tuy nhiên hắn là người ở trên cao nên thường sử dụng những thứ phù hợp với địa vị của hắn. Nếu không phải Ly Tâm nhìn trúng chiếc xe Jeep này, nếu không phải Tề Mặc bỏ xe địa hình theo Ly Tâm lên xe Jeep, không cần nghĩ cũng biết hậu quả như thế nào.
Tiếng súng, tiếng đạn pháo kịch liệt vọng tới. Có hai chiếc xe Jeep không biết xuất hiện từ lúc nào, liên tục bắn đạn pháo vào đoàn xe của Tề Mặc. Cuối cùng chỉ còn lại hai chiếc xe Jeep vốn là xe dẫn đường và xe của Ly Tâm.
Lại là tiếng nổ kịch liệt, dù Ly Tâm lái xe với tốc độ cao nhất nhưng cô vẫn có thể nghe rõ tiếng nổ ở ngay đằng sau. Hỏa lực hung hãn phát ra từ vũ khí tiên tiến nhất, đám Tề Mặc không cần nhìn cũng có thể đoán người trong xe ở đằng sau lành ít dữ nhiều.
"Trò gì thế không biết?" Ly Tâm mở to mắt, hai tay nắm chặt vô lăng. Cô chỉ biết nhấn ga phóng xe về phía trước mà không hết biết sẽ lái đi đâu. Vừa nhắc đến cướp sa mạc là gặp ngay, số cô đen đủi thật.
Tề Mặc quay đầu về phía sau, phát hiện hai chiếc xe Jeep bám theo rất sát. Đám người ở trên xe Jeep đó tương đối hung hăng, chúng còn vác khẩu đạn pháo trên vai nhằm thẳng vào xe của bọn hắn.
Bùng, lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa. Qua gương chiếu hậu, Ly Tâm thấy một xe Jeep bị trúng đạn. Cảnh tượng diễn ra như xem phim quay chậm, chiếc xe bốc cháy lộn một vòng trong không trung, vẫn còn chưa rơi xuống đất, xe Jeep nổ tung và biến thành những mảnh sắt vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Tuy Ly Tâm không dưới một lần vào sinh ra tử với Tề Mặc nhưng đây là lần đầu tiên cô thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng hủy diệt. Ly Tâm cảm thấy lạnh toát đến xương tủy, nhưng đồng thời cô cũng trấn tĩnh hơn lúc nào hết.
Ly Tâm đạp ga hết cỡ, chiếc xe Jeep lao điên cuồng trên sa mạc. Ly Tâm biết nếu cô đi theo đường thẳng sẽ trở thành mục tiêu của đạn pháo ở đằng sau, nhưng nếu cô lái xe ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo sẽ bị xe Jeep cùng loại của đối phương bắt kịp. Đến lúc đó cả đám người sẽ rơi vào tay cường đạo. Chỉ trong vài giây, trong đầu Ly Tâm hiện ra một loạt phương án và cô bắt đầu phán đoán một cách lạnh lùng.
"Phía trước là hồ nước mặn, cô không thể đi về phía đó". Rắn đầu đất cầm súng nhìn chằm chằm và chiếc xe Jeep đuổi theo phía sau, ông ta nói giọng đầy tức giận với Ly Tâm. Phía trước là hồ nước mặn đã khô cạn, mặc dù xung quanh không có cát vàng nhưng đất bùn ở đó rất mềm, nếu bị lún xuống sẽ khó thoát thân.
"Câm miệng". Ly Tâm quát Rắn đầu đất, bây giờ chỉ có thể lái xe về hướng đó, cô ghét nhất bị người chỉ chỉ chỏ chỏ trong lúc cô điều khiển xe. Nếu cô không thể bình tĩnh, chỉ e là chưa kịp đến Hồ nước mặn, cả đám sẽ đi thẳng xuống địa ngục điểm danh với Diêm vương.
"Cô...." Rắn đầu đất cau mày không hài lòng.
Tề Mặc đưa mắt qua Rắn đầu đất: "Không được quấy nhiễu cô ấy".
Tề Mặc từng ngồi xe do Ly Tâm lái vài lần. Mỗi lần đối mặt với nguy hiểm, hắn cũng không hề chỉ huy hay bắt cô phải làm thế này thế nọ. Ly Tâm là vua xe tự nhiên sẽ có bản lĩnh của một vua xe. Chỉ biết lái xe nhanh và đánh cược cả mạng sống để giành vị trí đầu không phải là bản lĩnh của vua xe. Chính vì vậy, Tề Mặc mới không bao giờ can thiệp, hắn luôn có lòng tin với Ly Tâm.
Qua gương chiếu hậu, Ly Tâm thấy người đàn ông trên xe Jeep phía sau đang vác khẩu đại bác nhằm thẳng vào xe của cô. Ly Tâm nghiến răng đánh tay lái, chiếc xe đi chệch sang hướng khác tránh một quả đạn pháo bay sượt qua trong gang tấc.
Mặc dù đối phương có vũ khí tối tân, hệ thống nhắm bắn tinh xác nhưng Ly Tâm vẫn hết lần này đến lần khác thoát được. Khoảng cách giữa xe của Ly Tâm và xe Jeep đuổi theo phía sau một lúc một xa. Người trên xe Jeep đuổi theo thấy mãi không nhằm trúng xe của Ly Tâm liền bắn bừa, những tiếng nổ lớn liên tục vang lên trên sa mạc.
Khói lửa bao vây xe của Ly Tâm, thân xe cô bị trúng đạn. Mặc dù vậy, Ly Tâm vẫn lái xe ngoằn ngoèo như cá bơi dưới nước tiến về phía trước.
Đúng lúc này, sa mạc nổi cơn bão cát, khiến đám Ly Tâm không mở nổi mắt. Cát vàng như cơn mưa dội xuống, chui vào tóc vào quần áo vào mắt của mỗi người, khiến họ không thể mở mắt.
"Khốn khiếp". Ly Tâm nhắm tịt hai mắt, tay vẫn giữ chặt vô lăng. Giống như Tề Mặc có thể phát giác ra nguy hiểm trong giây lát, Ly Tâm bây giờ lái xe cũng là dựa vào cảm giác. Cảm giác này Ly Tâm mất mười mấy năm tôi luyện, cộng thêm sự chỉ huy của Tề Mặc nên Ly Tâm dù không nhìn thấy đường vẫn lái xe như bình thường.
"Đi về bên phải". Tề Mặc cất giọng lạnh lùng vô cảm.
Ly Tâm đánh tay lái theo sự chỉ dẫn của Tề Mặc, chỉ nghe thấy đằng sau lại phát ra tiếng nổ, một luồng không khí nóng cuộn tới. Do tác động của cơn bão cát, chiếc xe đuổi theo không nhìn thấy rõ xe Ly Tâm nên lại bắn bừa.
Tề Mặc sống nhiều năm trong mưa bom đạn, hắn rành vũ khí và đạn dược hơn bất cứ ai hết. Cảm giác và thính giác của hắn nhiều lúc còn nhạy bén hơn cả thị giác. Tất cả những bản lĩnh này đều tự hắn rút kinh nghiệm từ thực chiến.
"Đám người này là ai?" Hồng Ưng ngồi thụp xuống sàn xe nên không nhìn rõ đối phương.
"Tôi không biết". Rắn đầu đất nằm bò ra ghế sau, tay bám chặt vào cửa xe.
Kẻ có hỏa lực mạnh như vậy tuyệt đối không phải là cướp sa mạc. Cướp trên sa mạc xuất hiện và biến mất rất nhanh, bọn chúng một khi cướp được đồ là bỏ đi ngay. Tuy chúng cũng giết người nhưng không có khí thế, đặc biệt là hỏa lực mạnh như đám người ở đằng sau. Rốt cuộc những người này là ai?
"Kẻ có bom loại hình mới nhất. Chú thử nghĩ xem là ai?" Hồng Ưng nói lạnh lùng.
"Shit, Lam Bang". Hoàng Ưng đấm mạnh vào ghế xe.
Bọn chúng sử dụng loại bom mới nhất trên thế giới hiện nay. Ngoài Tề Gia, chỉ Lam Bang mới có khả năng sản xuất loại vũ khí này. Hơn nữa, Ai Cập là địa bàn của Lam Bang, không cần nghĩ cũng có thể đoán đám người được gọi là cướp sa mạc rốt cuộc là ai?
"Tôi không nói cho ai biết Tề lão đại đến đây, ngay cả thuộc hạ của tôi, tôi cũng không tiết lộ". Rắn đầu đất hoảng sợ khi nghe cuộc đối thoại giữa Hồng Ưng và Hoàng Ưng.
"Câm miệng". Tề Mặc đột nhiên mở miệng, tiếng ồn ào làm hắn không thể tập trung để phán đoán. Lời của Tề Mặc khiến mấy người đàn ông im bặt.
Thấy Tề Mặc không tỏ ra tức giận trong câu nói vừa rồi, Rắn đầu đất biết hắn không trách tội ông ta. Thật ra, mọi người đều hiểu, động thái của Tề Gia không phải là bí mật đối với Lam Bang, chỉ cần mật thiết chú ý là có thể suy đoán ra. Hơn nữa, Khúc gia gây chuyện lớn như vậy, nếu Lam Bang không đoán ra Tề Mặc đi đâu, bọn họ không xứng là đối thủ nhiều năm của Tề Mặc.
"Xe không ổn rồi, cứ đi thế này không phải là cách". Cảm thấy xe Jeep lắc lư dữ dội, Ly Tâm mở miệng thông báo tình hình.
"Em nói đi". Trong lúc Hồng Ưng và Hoàng Ưng còn đang nhăn nhó chưa biết tính sao, Tề Mặc cất giọng lạnh lùng. Hắn không hỏi Ly Tâm nên làm thế nào mà muốn trực tiếp nghe kế hoạch của cô.
"Trong lúc tôi quay đầu xông về phía bọn chúng, các anh liệu có thể giết hết không?" Ly Tâm nhắm mắt, giọng nói của cô lạnh lẽo chưa từng thấy.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng lập tức hiểu ý của Ly Tâm. Một khi không trốn được thì phải quay đầu phá vòng vây. Tên lửa đạn pháo chỉ có sự uy hiếp ở cự ly xa, một khi tiến lại gần chúng không những không có tác dụng mà ngược lại có thể trở thành vật cản chí mạng.
Quyết định của Ly Tâm chính xác tuyệt đối, nhưng nhiệm vụ sau đó hoàn toàn dựa vào bọn họ. Giết sạch đối phương trong cơn bão cát không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Chỉ cần sai một ly, cả đám bọn họ có thể mất mạng.
"Có thể". Tề Mặc cất giọng lạnh lùng đầy bá khí.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đồng thời gật đầu. Nếu không có bản lĩnh, bọn họ không thể sống đến ngày hôm nay. Rắn đầu đất ngồi bên cạnh tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Được kề vai sát cánh tác chiến cùng Tề Mặc, ông ta có chết cũng không hối tiếc.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm lập tức phanh kít xe, quay đầu một trăm tám mươi độ. Sau đó cô nhấn ga phóng xe về hướng ngược lại.