Đào Thoát

Chương 76

Lam Tĩnh Nghi lấy ra hai cái chén sứ tinh xảo, đun sôi canh rồi múc vào, mở lồng bàn trên bàn ăn ra. Trên bàn là đồ ăn cô làm, đĩa sứ lịch sự tao nhã cùng với màu rau xanh ngắt nhìn rất đẹp. Lam Tĩnh Nghi bày đồ ăn rất cẩn thận.

Lúc này, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau. Hàn Phong kề mặt vào lưng cô, “Tĩnh Nghi, chúng ta kết hôn đi.”

Im lặng chốc lát. Lam Tĩnh Nghi khẽ gật đầu.

“Bây giờ đi đăng ký kết hôn được không?”

“Được.” Lam Tĩnh Nghi xoay người, chui vào lòng Hàn Phong. Hàn Phong ôm cô thật chặt.

Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch bước vào biệt thự Dật Lam. Trong biệt thự không hề có một hạt bụi nào. Bọn họ không ở đây nhưng mẹ Trần vẫn qua dọn dẹp hàng ngày. Bọn họ mở tất cả camera theo dõi nhưng không tìm được bóng dáng mình muốn.

Sao Lam Tĩnh Nghi lại chui đầu vào lưới chứ? Chính bọn họ cũng phải nghi ngờ rốt cuộc gần đây đầu mình suy nghĩ những gì. Hai người một trước một sau bước ra khỏi biệt thự Dật Lam thì nhìn thấy một ông già cung kính đứng trước biệt thự.

Nhìn thấy bọn họ đi ra, ông già cúi chào, “Địch thiếu gia, Luật thiếu gia.” Sau đó ông ngẩng đầu lên, nhìn hai thiếu niên cao to đẹp trai trước mắt một cách đầy kích động.

Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật ngẩn người, cùng kêu lên, “Bác Trần…”

“Chào thiếu gia.” Bác Trần lại run giọng chào. Bác Trần và mẹ Trần đều là người làm lâu năm của nhà Nạp Lan. Từ khi Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật hiểu chuyện thì bác Trần đã theo bọn họ. Từ khi bọn họ bốn tuổi đã mất đi tình thương của mẹ, mà ba thì chỉ gặp có mấy lần. Chỉ có bác Trần vẫn dung túng cho sự bướng bỉnh của bọn họ, thậm chí cả khi bọn họ giở trò quỷ hay đùa ác, ông vẫn nói nhỏ nhẹ, không rời đi. Lúc nhỏ Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật kiêu ngạo lại thường trêu chọc bác Trần, trong lòng họ không coi bác Trần là người thân nhất của mình. Khi bọn họ lên sáu thì bác Trần biến mất một cách bí ẩn.

Bọn họ vẫn cho rằng bác Trần chỉ là một con chó Nhật luôn quanh quẩn bên chân mình, lải nhải như một bà lão, là nô lệ không có tôn nghiêm nhưng khi bác Trần mất tích thì trên thế gian này không ai có thể bao dung bọn họ, quan tâm bọn họ như bác khiến họ thấy mất mát. Nhưng sự kiêu ngạo tự phụ từ trong xương khiến bọn họ không mở miệng hỏi Nạp Lan Tư Ý xem bác Trần đã đi đâu.


“Bác Trần, bao nhiêu năm nay bác ở đâu vậy?” mặc dù Nạp Lan Luật không biểu lộ nhiều cảm tình nhưng trong giọng nói và ánh mắt của cậu đã bộc lộ ra sự thân thiết với bác. Nạp Lan Địch cũng im lặng chờ bác Trần trả lời.

“Lão gia phái tôi đến chăm sóc Tứ thiếu gia.” Bác Trần nói.

“Lam Tứ…” Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật vừa nghe tên này thì mặt lạnh đi.

Bác Trần nói tiếp, “Lúc đầu tôi không muốn đi vì lưu luyến hai vị thiếu gia nhưng lão gia đã phân phó thì tôi chỉ có thể làm theo. Nhưng lúc tôi thấy Tứ thiếu gia thì tôi liền thích cậu ấy. Thấy cậu ấy như thấy Địch thiếu gia và Luật thiếu gia. Cậu ấy cũng giống các cậu, vừa đáng yêu lại thông minh. Phu nhân rời khỏi thiếu gia đến Mỹ vào năm cậu ấy sáu tuổi, lão gia lại rất ít xuất hiện. Tứ thiếu gia còn nhỏ như vậy mà đã là đứa bé vô cùng cô độc, tính tình cũng rất kỳ quái. Tôi thấy cậu ấy thì sẽ luôn đau lòng cho cậu ấy…”

“Bác Trần, bây giờ trở về bên người chúng tôi đi. Cậu ta không cần bác chăm sóc nữa rồi.” Nạp Lan Địch cắt lời bác Trần. Lời bác nói chạm tới nỗi đau trong lòng cậu nên cậu không muốn nghe tiếp.

Bác Trần lắc đầu, “Lần này tôi tới là để nói cho hai vị thiếu gia rằng Tứ thiếu gia không sang Mỹ.”

“Cái gì?” Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật liếc nhìn nhau, đều rất kinh ngạc.

“Cậu ấy bây giờ ở trong biệt thự, cả ngày chỉ ngồi nhìn một tấm ảnh. Có đôi khi cả ngày cũng không nói câu nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu ấy sẽ hỏng mất. Tôi biết cậu ấy không quên được người kia nên mới không chịu đi Mỹ. Thế nhưng người đó không thể ở bên cạnh cậu ấy, vì thế bây giờ tinh thần cậu ấy ra sa sút. Địch thiếu gia, Luật thiếu gia, cầu xin các cậu hãy để cho cô giáo Lam tới gặp Tứ thiếu gia đi. Chỉ cần là lời cô giáo Lam thì cậu ấy sẽ nghe.”

“Cô giáo Lam? Bác Trần, cậu ta muốn gặp cô giáo Lam thì bác tới tìm cô ấy chứ tìm chúng tôi làm gì?” Nạp Lan Luật nói.

“Thiếu gia, tôi biết hết mọi chuyện. Cô giáo Lam là người các cậu yêu nhưng Tứ thiếu gia cũng yêu cô ấy. Dù sao các cậu cũng là anh em sinh ba, sao có thể trơ mắt nhìn Tứ thiếu gia tự hủy hoại mình được? Từ nhỏ Tứ thiếu gia đã rất đáng thương. Chưa bao giờ cậu ấy thiếu ăn thiếu mặc nhưng trong mắt tôi chưa bao giờ cậu ấy có một ngày yên ổn, chưa bao giờ cười một lần. Cậu ấy rất khát vọng tình thương của ba nhưng lão gia rất ít gặp cậu ấy. Cậu ấy trưởng thành sớm hơn người thường. Cậu ấy luôn ngồi trên ghế chờ lão gia đến thăm. Thân thể nho nhỏ ngồi trên ghế khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương. Nhưng chưa bao giờ lão gia tới…Cho đến khi gặp được cô giáo Lam thì tôi mới thấy Tứ thiếu gia có sức sống…Thiếu gia, thực ra Tứ thiếu gia cũng giống các cậu, từ nhỏ đã là đứa trẻ đáng thương. Các cậu cứu cậu ấy đi, dù sao cũng là máu mủ tình thâm…”

“Bác Trần!” Nạp Lan Địch lạnh lùng kêu lên, nhìn bác Trần, “Bác nói ai đáng thương?”


“Thiếu gia…”

Nạp Lan Luật cũng im lặng, hơi nhếch môi. Trong đôi mắt cậu có chứa bi thương. Lúc này, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Nạp Lan Địch lạnh mặt cầm di động. Giọng Jack truyền tới, mặt Nạp Lan Địch càng thêm lạnh.

Cậu gấp di động lại, quay đầu nói với Nạp Lan Luật, “Tìm được cô ấy rồi.”

Thần sắc Nạp Lan Luật thay đổi, “Cô ấy ở đâu?”

“Vừa đi vừa nói.” Dứt lời, Nạp Lan Địch đã tới gần xe, Nạp Lan Luật theo nhanh sau, xe lùi nhanh lại rồi chuyển bánh rời đi một cách vội vã trước mặt bác Trần.

Bác Trầm trầm giọng thở dài.

Chiếc xe màu trắng có rèm dừng trước cửa cục dân chính. Cửa xe mở ra, Hàn Phong đỡ Lam Tĩnh Nghi bước lên. Anh nói câu gì đó bên tai cô, Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, trên môi là nụ cười ngượng ngùng.

Màn này lọt vào mắt hai thiếu niên khiến hai cậu cực kỳ ghen tỵ. Hai người vừa cười vừa nói bước vào cửa cục dân chính, hai bóng dáng cao lớn liền chắn trước mặt họ.

Hàn Phong ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn hai người trước mắt. Lam Tĩnh Nghi vừa nhìn thấy hai người thì sắc mặt tái nhợt. Cô vô thức dựa vào lòng Hàn Phong. Tay Hàn Phong nắm chặt tay cô.

Trong đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật lóe lên hàn quang, nhìn chằm chằm Lam Tĩnh Nghi không hề chớp mắt. Hàn Phong cảm nhận được thân thể Lam Tĩnh Nghi run lên, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Đừng sợ.”

Lam Tĩnh Nghi cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn hai thiếu niên đầy giận dữ vừa xuất hiện. Ánh mắt họ như muốn giết cô khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Ha ~” Nạp Lan Luật cười xòa, “Đăng ký kết hôn? Anh, không ngờ chúng ta lại gặp cô ấy ở đây. Thật là châm chọc.” Hai chữ cuối cùng nói ra đầy tàn bạo, ánh mắt lại càng thêm hung ác mà trừng Lam Tĩnh Nghi đang cúi đầu.

“Cô ấy trốn chúng ta là muốn kết hôn với người đàn ông trước mắt này. Thực là ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Trước kia chúng ta đã khinh thường thực lực của trưởng bộ môn Hàn Phong rồi…Trưởng bộ môn Hàn muốn kết hôn với cô ấy, chúng tôi không phản đối. Nhưng phải hỏi súng trong tay chúng tôi có đồng ý hay không.” Nạp Lan Địch lạnh lùng nói.

Lam Tĩnh Nghi sợ hãi ngẩng đầu thì thấy trong tay cậu đã có một khẩu súng, lóe ra ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời. Cô hoảng sợ mở lớn mắt nhìn bọn họ. Bọn họ sẽ không giữa ban ngày mà…Thân thể cô từ từ chắn trước mặt Hàn Phong.

Hàn Phong kéo cô lại, bước lên một bước, trấn định hỏi, “Các cậu muốn thế nào thì mới buông tha cô ấy?”