“Sao vậy bảo bối? Nhìn thấy học sinh của mình ở đây mà vui mừng đến nỗi thế sao?” Nạp Lan Địch nắm cằm cô, ánh mắt nhìn cô băng lãnh đến cực điểm.
“Sao Kiều Bối Nhi lại ở đây?”
Nạp Lan Luật đi tới, nâng nhẹ mày, “Kiều Bối Nhi là khách quen ở đây. Từ sơ trung cô ta đã không còn là xử nữ. Làm ở đây có tiền lương kếch xù nhưng Kiều Bối Nhi thì làm miễn phí. Cô ta chỉ muốn hưởng thụ thôi.”
Lam Tĩnh Nghi nhìn đèn lồng thủy tinh đầy khiếp sợ. Mặt Kiều Bối Nhi vặn vẹo, tiếng rên rỉ như một con thú cái thoát ra từ cái miệng đang bị vật nam tính nhồi đầy. Cô bé…Sao cô bé lại…?
Nạp Lan Luật kề sát vào tai cô, “Có phải cô giáo cũng muốn học theo cô ta, được nhiều người đàn ông…”
“Câm miệng.” Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ ửng, ngăn không cho cậu nói thêm nữa, ánh mắt hướng về phía chiếc đèn lồng kia, không nhịn được lại nôn khan không ngừng. Nạp Lan Địch nắm lấy cằm cô, cúi người, dùng đôi môi gợi cảm bá đạo ngăn cô lại.
Trong miệng của cậu có rượu vang. Một ít rượu theo lưỡi cậu vào miệng cô. Lam Tĩnh Nghi bị sặc, rượu chảy vào bụng theo cổ họng nóng rực.
“Đừng có nôn trước mặt tôi.” Nạp Lan Địch đẩy cô ra. Lam Tĩnh Nghi nằm trên thảm trải sàn, quay đầu lại nhìn cậu. Trong mắt cậu có ánh sáng tà ác băng lãnh. Sau đó cô ho khan.
Nạp Lan Luật đưa tay về phía cô, muốn kéo cô lên. Sắc mặt Lam Tĩnh Nghi tái nhợt, nhìn cậu. Cậu gật đầu với cô, khóe miệng cong lên thành nụ cười vô hại.
Lam Tĩnh Nghi đưa tay ra, cậu kéo cô nhưng lại cố ý ngã lên người cô. Ngón tay thon dài tà ác thuận thế tiến vào váy cô, chen vào bên trong đùi.
Lam Tĩnh Nghi “A” lên một tiếng, theo phản xạ liền kẹp ngón tay cậu giữa hai chân mình. Ngón tay cậu kề sát khe suối, để ngay lối vào. Chỗ đó vẫn còn khô ráo.
Nạp Lan Luật thất vọng, “Anh, không có chút nước nào. Lâu vậy không làm, có phải cô ấy bị lạnh nhạt không?”
Nạp Lan Địch nhìn Lam Tĩnh Nghi. Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ lên. Cô quay mặt qua một bên, giãy giụa dưới thân Nạp Lan Luật.
“Thử là biết ngay.” Nạp Lan Địch nói, giật hai đùi Lam Tĩnh Nghi, vén váy cô lên để lộ toàn bộ nơi tư mật. Cánh hoa hồng nộn giấu cửa động nho nhỏ.
“Các cậu làm gì vậy?” Lam Tĩnh Nghi tức giận mà hỏi. Cô biết bọn họ cũng đang ở trong một chiếc đèn lồng thủy tinh, mà tất cả những chiếc đèn lồng đều có cấu tạo giống nhau. Nói cách khác những khách khác cũng có thể tùy ý nhấn nút để thưởng thức từng người biểu diễn mà cô thì không muốn mình trở thành tên hề.
“Yên tâm, phòng dành cho khách quý của chúng ta được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt. Chúng ta có thể thấy người khác nhưng họ không thể thấy chúng ta được. Đừng xấu hổ như thế. Chúng tôi có thể dùng cách khác đấy. Nếu cô giáo còn kêu nữa, tôi và Địch sẽ lấy tiết khố nhét vào miệng cô giáo đấy.” Nạp Lan Luật trêu đùa, chặn cô lại khiến cô không thể nhúc nhích.
Nạp Lan Địch chen đầu gối vào giữa hai chân cô, ngón tay thon dài sạch sẽ đẩy cánh hoa nữ tính của cô ra. Cánh hoa hồng nộn lộ ra, còn có cái miệng nhỏ đang hé ra khép lại dụ hoặc mắt hai người.
Nạp Lan Luật cũng thò đầu vào xem. Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng. Cô kêu lên, “Buông tôi ra, buông tôi ra đi.”
Nạp Lan Địch cười ta, Nạp Lan Luật nắm lấy cằm cô xoay về phía chiếc đèn lồng thủy tinh kia. Giọng nói mị hoặc của cậu vang lên bên tai cô, “Mời cô giáo xem một chút xem những cô gái khác lấy lòng đàn ông như thế nào. Đừng nhắm mắt đó, nếu không…” Lam Tĩnh Nghi cảm thấy được có một thứ cứng rắn đặt trên eo mình. Đó là phân thân của Nạp Lan Luật. Nó đang trong trạng thái đầy hưng phấn.
Ba vật nam tính thô to đang ra vào cùng nhau trong miệng, hoa huy*t và cúc hoa của Kiều Bối Nhi. Phân thân của những người đàn ông khác đang dâng trào, chờ phát động. Bọn họ thô lỗ xoa nắn nhũ phong và thân thể Kiều Bối Nhi và cả chỗ đang tiếp xúc. Trên mặt họ đầy dâm đãng. Kiều Bối Nhi kêu rất lớn, thân thể như bị những người đàn ông kia xuyên thủng. Cô không biết mình đã bị một đám đàn ông động dục chơi đùa bao lâu.
Thân thể Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng giãy giụa. Nạp Lan Địch chen giữa hai đầu gối cô, ngón tay đẩy cánh hoa của cô ra. Một đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào vách tường đang khép mở tràn đầy dụ hoặc.
“Có nhìn thấy không? Có phải vật nam tính của những người đàn ông kia rất thô rất đáng sợ, nhưng tất cả những cái động trên người cô ả kia đều chứa một cái. Bọn họ như sư tử đang kỳ động dục. Không thấy được cô ả kia đang bị họ chơi đùa tới chết mà vẫn kêu không ngừng…” Giọng nói trầm thấp lười biếng của Nạp Lan Địch vang lên, toàn những lời dâm dục.
“Có muốn chúng tôi không? Chúng tôi lớn hơn bọn họ, để chúng tôi chơi đùa cô như thế, hung hăng đâm vào hoa huy*t chặt khít của cô…Có phải cô rất muốn thế không, hả?” giọng Nạp Lan Luật nhỏ như lời thì thầm nhưng cô nghe rất rõ ràng từng chữ một.
Lam Tĩnh Nghi cắn chặt môi. Dưới sự trêu đùa của họ, thân thể cô đã có phản ứng. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch đều thấy. Họ đẩy cái miệng nhỏ đang khép chặt ra, ở đó có một dòng nước đang chảy ra tới cúc hoa.
“Thật mẫn cảm nha!” Nạp Lan Luật chớp mắt với Nạp Lan Địch. Nạp Lan Địch càng mở rộng cánh hoa của cô ra.
“Lâu không làm, chắc giờ cô ấy đang muốn chúng ta lắm.”
“Có đúng không?” Nạp Lan Luật hôn lên khóe môi cô, “Chỗ đó của cô chảy thật nhiều nước. hoa huy*t run run, chắc muốn muốn chết rồi. Bây giờ cầu xin chúng tôi thượng cô, để chúng tôi hung hăng đi vào. Nơi đó của cô thật nhỏ, chỉ một cái sẽ khiến cô căng đầy. Nếu tôi và Địch cùng đi vào, hung hăng đâm vào hoa huy*t của cô…”
“A…Đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Lam Tĩnh Nghi bịt tai lại. Ngực cô phập phồng, thân thể run lên. Cái miệng nhỏ ở hạ thân không ngừng chảy ra dịch thể trong suốt khiến hạ thân cô ướt đẫm.
Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cùng nở nụ cười tà ác.
“Bảo bối của chúng tôi sao lại mẫn cảm như thế chứ. Chỉ nói thôi mà đã có phản ứng lớn như vậy rồi.” Nạp Lan Luật trêu chọc. Nạp Lan Địch đè chặt đùi cô, nhìn hoa huy*t đang không ngừng run run mà phun ra mật dịch.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Nạp Lan Địch lạnh giọng nói. Lam Tĩnh Nghi hoang mang nhìn cậu. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật đã rất thong dong chỉnh lại váy cho cô, ôm cô vào lòng.
Người vừa vào không thể phát hiện ra trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, trừ khuôn mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ lên không bình thường.
Bốn thiếu niên tuấn mỹ bước vào, nâng trên tay hai thứ được bọc bằng lụa.
“Đây là điểm tâm Ngũ ca chuẩn bị cho thiếu gia. Mời thiếu gia nếm thử.” Dứt lời, bốn người phục vụ kính cẩn lui ra. Lúc này, Nạp Lan Luật ôm Lam Tĩnh Nghi vào lòng. Cô nhỏ nhắn xinh xắn nằm trong lòng cậu như một chú thỏ con ngây thơ. Một tay cậu nhẹ nhàng, diu dàng vô cùng vuốt mái tóc dài của cô. Ngón tay lạnh lẽo nhẹ vuốt mặt cô nhưng một cái tay khác của cậu thì luồn vào trong váy cô, ngón tay thon dài vùi sâu vào nơi ấm áp đã sớm ẩm ướt của cô mà xoay tròn. Đôi mắt đen láy của cậu theo dõi nét mặt của cô.
“Ngô…” Lam Tĩnh Nghi kẹp chặt cậu, cắn chặt răng vào môi. Cậu trừng phạt cô, đâm mạnh vào.
“A…” Thân thể Lam Tĩnh Nghi nâng lên, nhẹ nhàng thở dốc trong lòng cậu, uyển chuyển rên rỉ. Nạp Lan Địch đi tới, nhẹ nhàng xốc tấm lụa lên. Hai thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt cậu.
“A…” Lam Tĩnh Nghi rên lên một tiếng đầy thống khổ bởi vì ngón tay tà ác của Nạp Lan Địch đang trêu chọc trong hoa huy*t của cô.
Món điểm tâm theo lời của người phục vụ không ngờ lại là phụ nữ, mà còn là phụ nữ cởi sạch đồ như thế.
Không, nói chính xác hơn là trẻ con. Hai cô bé kia chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, thân thể vẫn còn rất non nớt. Trên khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con nhưng chúng đã biết cách dùng mắt dụ hoặc đàn ông. Hai người nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật.
Trong ánh mắt là sùng bái, là si mê… Bởi vì các cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai mà lại giàu có như thế. Lần đầu tiên của các cô dành cho nhân vật như thần tiên thế này khiến các cô có chết ngay lập tức cũng đáng.
Nạp Lan Địch đang đùa giỡn Lam Tĩnh Nghi nhưng người ngoài không thể nhìn ra. Cậu nhẹ ôm lấy cô, dịu dàng vỗ về chơi đùa tóc cô. Hành động của cậu khiến hai cô bé kia nhìn Lam Tĩnh Nghi bằng ánh mắt đầy thù địch.
“Mở chân ra cho tôi xem.” Nạp Lan Luật ra lệnh. Trong mắt hai cô bé hộ ra sự si mê, mở chân ra, phơi bày nơi tư mật không chút thẹn thùng trước mặt đàn ông.
Nạp Lan Luật híp mắt, dùng tay đẩy hoa huy*t trắng mịn ra.
“Địch, mau đến đây.” Cậu gọi. Ngón tay Nạp Lan Địch tăng tốc, không ngừng ra vào nơi hạ thân Lam Tĩnh Nghi. Lúc cô sắp tới cao trào thì cậu rút ngón tay ra. Trên đó dính đầy mật dịch.
Cậu chuyển ngón tay lên môi khẽ liếm một chút đầy ái muội. Động tác này gợi cảm mà mị hoặc tới cực điểm. Cậu nhìn sâu vào mắt Lam Tĩnh Nghi rồi xoay người đi tới cạnh Nạp Lan Luật.
Ngón tay tà ác của Nạp Lan Địch như còn trong thân thể cô. Lam Tĩnh Nghi cảm thấy thân thể trống trải vô cùng. Cậu châm lửa nhưng đột nhiên lại rút củi đi. Hạ thân cô run rẩy, cô nằm trên bàn thở dốc.
Nạp Lan Luật mở đùi của một cô bé ra, dùng ngón tay đẩy cánh hoa đang đóng chặt cho Nạp Lan Địch nhìn. Cô bé phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ dụ hoặc. Mặc dù các cô vẫn còn nhỏ nhưng đã trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc nên biết cách làm thế nào để khiến đàn ông hưng phấn.
“Thật đầy đặn.” Nạp Lan Luật nói đầy xấu xa.
Nạp Lan Địch hừ nhẹ, quay đầu nhìn Lam Tĩnh Nghi. Lời của Nạp Lan Luật cô đã nghe thấy, liền quay đầu không nhìn. Nạp Lan Địch đi tới, lôi cô lại, ép cô phải nhìn nơi tư mật của cô bé.
Nơi đó còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Thân thể Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng run lên.
“Địch, lâu rồi không làm trẻ con. Còn nhớ lần trước chúng ta cùng chơi đùa một người, thiếu chút nữa khiến cô bé chết…Nhưng lúc đi cô bé đó còn kéo chân chúng ta không buông, xin chúng ta tiếp tục chơi đùa nó. Nếu còn làm tiếp sợ là sẽ chết người mất. Lần này đừng làm cùng nhau nữa. Đã lâu không làm cùng nhau rồi, hoa huy*t đầy đặn thế sợ là chúng ta sẽ làm hỏng mất.”
Khuôn mặt như thiên sứ, đôi môi khêu gợi, giọng nói như tiếng suối nhưng lời nói lại dâm mỹ như thế. Lam Tĩnh Nghi nghe không vào nữa, xoay người muốn bỏ chạy.
Nạp Lan Địch kéo cô lại.
Hơi thở của Nạp Lan Địch phất lên mặt cô, “Được, hôm nay làm một. Nhưng muốn cô ấy cầu xin chúng ta, như thế mới kích thích.”
Nạp Lan Luật đá đá cô bé dưới thân, “Này, hai người mau cầu xin chúng ta đi. Ai cầu xin dễ nghe hơn thì chúng tôi sẽ thượng người đó.”
Hai cô bé bò lên, ôm chân Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch, “Thiếu gia, làm tôi đi, xin các cậu đấy, chơi làm tôi đi, dùng sức mà làm chết tôi đi…”
“Thiếu gia, tới đây đi. Nhanh lên, tôi chịu không nổi, nhanh làm chết tôi đi…”
“Địch, ai hay hơn?”
“Ai cũng được.” Nạp Lan Địch nói, “Nhưng các cô muốn chúng tôi làm chết các cô thật à?”
Hai cô bé đồng thanh, “Thiếu gia, xin các cậu, mau làm tôi, dùng đại phân thân của các cậu làm chết tôi đi.”
Nạp Lan Luật bật cười, “Thực là miệng thô. Ai dạy các cô? Được, hôm nay tôi và Địch sẽ khai sát giới. Địch, người này đi. Cùng lên nhé. hoa huy*t đầy đặn này hình như muốn chúng ta làm tới chết…”
“Nằm sấp xuống.” Nạp Lan Địch nói với cô bé. Cô bé ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất như một con chó, mở thật rộng hai chân, trong mắt lóe lên sự hưng phấn và chờ mong.
Nạp Lan Luật vỗ mạnh mông cô, bắt đầu cởi dây thắt lưng.
“Đừng.” Lúc này, Lam Tĩnh Nghi đột nhiên vọt tới, “Các cậu đừng làm vậy được không? Họ còn nhỏ…” Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch nhìn nhau cười giống như đã thực hiện được âm mưu.
“Mau tránh ra.” Nạp Lan Địch nói.
Lam Tĩnh Nghi không tránh mà vẫn che trước người cô bé kia.
“Thấy chúng tôi chơi đùa người khác, cô ghen à?” Nạp Lan Luật vuốt khóe miệng, nói.
“Thả họ đi. Họ còn nhỏ thế này… Các cậu làm vậy là phạm pháp đấy…Bọn họ sẽ chết mất…”
Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch cười ha ha, “Phạm pháp? Bảo bối thuần khiết của tôi, cô nói chuyện thật buồn cười. Có phải cô cam lòng thay thế bọn họ không? Nếu cô cam lòng thì chúng tôi sẽ thả họ đi…nếu không…làm họ chết thì cũng chẳng ai để ý ở Tàng Hành thiếu mất một kỹ nữ đâu.”
“Các cậu thả họ đã.” Lam Tĩnh Nghi nói. Dù sao thì cô đã thế này rồi. Nếu hai cô bé này ở lại thì cô hoàn toàn tin rằng hai ác ma thị huyết này thực sự sẽ ăn sạch họ đến xương cốt cũng không chừa.
“Được. Là cô nói đấy nhé. Đừng có hối hận đấy. Cô hầu hạ chúng tôi cho tốt, không được phản kháng. Cô phải chủ động một chút, nếu không chúng tôi sẽ gọi họ tới bất kỳ lúc nào. Cô nên biết rằng mặc dù họ là xử nữ, lại còn nhỏ nhưng kỹ thuật tốt hơn cô nhiều. Bọn họ có thiên phú về cách lấy lòng đàn ông chứ không giống cô, cứ như bị cưỡng gian vậy. Này, các cô đi đi.”
Hai cô bé đứng lên, hung hăng trừng Lam Tĩnh Nghi, cực kỳ không tình nguyện mà đi ra ngoài.
“Nhìn đi, bọn họ không cám ơn cô đâu. Bọn họ thà rằng được chúng tôi đặt dưới thân, hung hăng…” Nạp Lan Luật dán vào tai cô.
Lam Tĩnh Nghi co rúm lại, biết cậu lại muốn phun ra lời nói ô uế nhưng Nạp Lan Luật lại dừng lại, “Vì vậy cô cười một cái cho chúng tôi xem, để chúng tôi biết cô rất nguyện ý hầu hạ hai chúng tôi.” Nạp Lan Luật nhấn mạnh chữ “hai”.
Lam Tĩnh Nghi không cười nổi.
“Không muốn sao?” Nạp Lan Địch nói.
Lam Tĩnh Nghi nhếch môi, nở nụ cười không tự nhiên.
“Thật không có cách nào với cô. Cười xấu thế mà cũng khiến tôi có phản ứng.” Nạp Lan Địch nhấn mạnh từ “có phản ứng” rồi ôm lấy cô để cô cảm thấy dục vọng cứng rắn của cậu.