Đào Thoát

Chương 19

Trong sân trường Lam Sơn, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại. Trong chiếc xe xa hoa, một thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng ngồi trên ghế lái, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trắng nõn đang nằm trong lòng cậu. Cô gái đang ngủ, lông mi khép lại, khuôn mặt hơi tái. Thiếu niên ôm chặt cô, ngón tay thon dài của cậu nhẹ vuốt mái tóc dài của cô. Động tác rất nhẹ nhàng, không giống cậu thường ngày. Dường như cậu sợ sẽ đánh thức cô gái trong lòng.

Thời gian cứ trôi qua, trong xe rất yên tĩnh.

Lam Tĩnh Nghi mở mắt ra, thấy mình nằm trong lòng Nạp Lan Luật. Vừa mở mắt thì chạm phải đôi mắt hẹp dài tà mị xinh đẹp. Cô đỏ mặt, lui lại, giật mình kêu to, “Chết rồi, muộn mất rồi, sao không gọi tôi sớm một chút?”

“Sao tôi đành lòng.” Nạp Lan Luật nói.

Lam Tĩnh Nghi giật mình. Không biết sao hôm hay cô cảm thấy Nạp Lan Luật là lạ.

“Tôi muốn xuống xe. Còn phải vào phòng làm việc chuẩn bị một chút.” Cô cúi đầu muốn xuống xe, Nạp Lan Luật kéo cô, dựa sát vào cô, “Còn đau không?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

Lam Tĩnh Nghi nhìn cậu, mắt Nạp Lan Luật lóe lên, “Chỗ đó.” Cậu nhẹ giọng hỏi rõ.

Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt ngay lập tức, không biết nên trả lời ra sao, nỗi đau đớn trong thân thể lại bắt đầu trỗi dậy.

Nạp Lan Luật cởi quần của cô.

“Làm gì vậy ?” Lam Tĩnh Nghi vô thức khép chặt hai chân.

“Tôi muốn kiểm tra một chút.” Nạp Lan Luật mặc kệ sự phản đối của cô, vừa nói đầy xấu xa xong thì đã giật đùi cô lại, ngón trỏ lật tiết khố của cô ra một bên. Nơi tư mật của con gái hoàn toàn lộ ra, cánh hoa nho nhỏ nửa khép nửa mở, lộ ra tiểu huyệt bị chà đạp quá mức.

“Trời ơi, vẫn còn sưng.” Nạp Lan Luật than nhẹ.

“Đừng nhìn nữa.” Lam Tĩnh Nghi vặn vẹo người, giọng nói run run.

“Đừng động đậy.” Nạp Lan Luật nói. Một tay cậu đè đùi của cô lại, một tay vươn ra cầm lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo.

“Đừng động đậy đấy.” Nạp Lan Luật lặp lại. Cậu nhíu mày với cô, nhìn cô. Lam Tĩnh Nghi quay mặt đi, không dám nhìn cậu. Hai tay cô quặt ra sau, đùi giang rộng, tư thế rất ái muội.

Nạp Lan Luật buông cô ra, mở hộp.

“Tôi bị muộn rồi…” Cô không dám động đậy, nhưng trong lời nói đã chứa chút hy vọng.

Trong hộp là cao trong suốt. Đó là dầu bôi trơn. Lúc người dục vọng của người con trai quá mạnh, không thể làm khúc dạo đầu với người con gái thì dùng thứ này. Nó có tác dụng bôi trơn thông đạo của người con gái.

Bọn họ chưa từng cho cô dùng qua, bởi vì thân thể cô quá mẫn cảm nên họ vừa đụng vào thì cô đã có phản ứng rồi.

Nhưng thiếu niên tà ác này lại để thứ này trên xe!

Ngón trỏ của Nạp Lan Luật vén tiết khố của cô qua, khẽ động ngón tay, bắt đầu bôi loạn ở nơi tư mật mẫn cảm của cô.

Lúc ngón tay thon dài ướt át của cậu khẽ bóp cánh hoa của cô thì cô nhịn không được, khẽ ‘ừ’ một tiếng, hạ thể nảy lên.

“Vật nhỏ mẫn cảm.” Nạp Lan Luật cười khẽ, ngón trỏ đã chen vào tiểu huyệt đang sưng tấy.


“A~~” Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu kêu nhỏ.

“Đừng kêu, tôi chỉ đang bôi thuốc thôi. Nếu kêu nữa tôi liền…” Đôi mắt hẹp dài mang ý cười liếc cô.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, “Ừ ~~” cô hừ nhẹ đầy đau đớn.

Cũng may mà ngón tay thon dài rút khỏi thông đạo rất nhanh.

“Tôi muộn mất rồi…” Cô hơi thở gấp.

“Được rồi, còn một chỗ nữa thôi.” Cậu mặc áo cho cô, đụng vào hồng mai trên nhũ phong, “Chỗ này sưng nhiều nhất” tiếng than nhẹ có kèm ý cười.

Lam Tĩnh Nghi thật muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống. Sao thân thể cô luôn luôn phản bội lý trí của cô . Chuyện này là chuyện khiến cô đau khổ nhất. Sau khi bôi dầu bôi trơn xong, Nạp Lan Luật không nhịn được, cúi đầu xuống, ngậm đóa hồng mai vào miệng.

Đôi môi đỏ mọng ướt át của thiếu niên khiến đóa hồng mai càng sưng hơn, như muốn nhảy vào miệng cậu vậy. Tiếng động cực kỳ ái muội vang lên trong xe, thật lâu sau cũng không tan đi.

“A ~~” Lam Tĩnh Nghi khẽ kêu. Cô đụng vào đầu thiếu niên đang vùi vào ngực mình, nhưng tay chỉ có thể nắm lấy mái tóc màu vàng mềm mượt, “Nạp Lan Luật…Tôi từ bỏ…Xin cậu…A~~ Tôi…Muộn rồi…”

Thiếu niên rời môi ra, đóa hồng mai nhảy ra khỏi miệng cậu, đứng thẳng trong không khí, đẹp như hoa anh đào đang độ nở. Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào điểm đỏ tươi đó, “Mèo con, chưa gì đã cứng như vậy. Người con gái khác chỉ cứng như thế khi được con trai đưa lên cao trào thôi.”

“Tôi muộn mất rồi…” Lam Tĩnh Nghi sắp khóc. Trước mặt bọn họ cô biến thành một tiểu nữ sinh ngây ngô rồi. Cô không biết rằng sự ngây ngô ấy chỉ khiến ham muốn giữ lấy của thiếu niên càng mạnh hơn thôi.

Nạp Lan Luật chỉnh lại quần áo cho cô, nhặt di động rơi trên ghế đưa cho cô.

“Rơi nữa sẽ bị đòn đấy.” Nói xong, vỗ lên cái mông nhỏ của cô, “Mau đi đi, bước chậm một chút, nếu không sẽ khiến chỗ đó đau đấy.”

Nghe được cậu thả mình đi, Lam Tĩnh Nghi nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe. Chân cô lảo đảo một chút. Hạ thân đau quá. Nhưng để không phải ở trên xe cho thiếu niên kia nhìn chằm chằm vào, cô nhịn đau, đi rất nhanh, đến dưới mái hiên mới thở ra nhẹ nhõm.

Đau quá, cô hít một hơi. Cảm giác sợ hãi nảy lên trong lòng.

Cô chưa từng bị đau như thế này. Mặc dù trước đây cũng rất đau nhưng chưa từng nghiêm trọng như thế. Nhớ tới cách họ đối xử với mình tối hôm qua, thân thể cô nhẹ run lên.

Hai người bọn họ muốn cô cả đêm, sáng sớm lại luân phiên muốn cô. Bọn họ đang thời kỳ tràn đầy tinh lực, đối với cô, dường như dục vọng của họ không bao giờ được thỏa mãn. Hơn nữa bọn họ còn coi đó là một loại hưởng thụ.

Cô nên làm gì bây giờ ? Vô lực khép mắt lại, cố gắng cử động thân thể đau nhức đi lên lầu. Có tiếng bước chân trên hành lang . Cô ngẩng đầu lên, một đôi mắt đẹp nhưng lạnh nhạt đang đứng trên cao nhìn chằm chằm vào cô.

Là Lam Tứ. Cậu đang bước về phía cô.

Đôi mắt đó khiến cô nhớ lại tình cảnh xấu hổ bên bể bơi ngày đó. Mặt cô đỏ lên, không dám nhìn cậu.

Ánh mắt của thiếu niên vẫn không rời khỏi thân thể của cô. Mặc dù cô không nhìn cậu nhưng cảm nhận được nhiệt độ trong ánh mắt đó. Lam Tứ đi tới, cô căng thẳng cúi đầu, quay mặt qua một bên mà bước tiếp. Thiếu niên đi qua người cô thì dừng một chút rồi đi xuống lầu.

“Rầm” Thân thể cô run lên, chụp di động màu trắng trong tay đang rơi lại.


Lam Tĩnh Nghi hoảng sợ, nhìn xuống. Cô thấy đôi mắt lạnh lẽo của Lam Tứ trên di động. Cô cắn môi, cố gắng nhặt nó lên. May mà di động không bị rơi hỏng, nếu không sao cô ăn nói với họ được.

Cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của thiếu niên.

Cô mở miệng nhưng lại không thể thốt lên lời nào

Sắp vào giờ học rồi, cậu muốn đi đâu? Sao có thể trốn học được? Nếu là bình thường cô đã sớm đuổi theo chất vấn cậu. Thế nhưng giờ đây, cô lại sợ phải đối mặt với cậu.

Một giáo viên nữ lại bị học sinh nam nhìn thấy bộ dạng này, rất khó để ra oai giáo viên trước mặt cậu ta.

Cô cắn môi, vừa suy nghĩ vừa đi về phía phòng học.

Rốt cuộc cô cũng kiên trì đến lúc tan học. Cô có vẻ rất mệt mỏi. Hạ thân càng ngày càng đau. Cô thở thật sâu, lại còn lo lắng cho Lam Tứ. Cô phải làm sao với cậu đây? Cô có cảm giác mình đã mất đi tôn nghiêm của một giáo viên trước mặt cậu. Cách duy nhất là – để cho cậu chuyển lớp. Như thế là tốt cho cả hai.

Hàn Phong với khuôn mặt tươi cười chờ cô trong phòng làm việc.

“Học trưởng, anh đã về?” Lam Tĩnh Nghi nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Hàn Phong đưa váy đã xếp gọn cho cô, “Được gặp em sớm thật sự rất vui.”, anh liếc nhìn cô, lại thấy mặt cô tái nhợt.

Sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn, “Tĩnh Nghi, thân thể em không thoải mái à?”

Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, môi không có chút huyết sắc nào, khuôn mặt mệt mỏi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô vẫn nở nụ cười miễn cưỡng, “Không có. Học trưởng không cần lo lắng đâu.” Cô không thể kể khổ nên chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ.

Hàn Phong nắm vai cô. Đôi vai nho nhỏ dưới bàn tay to của anh có vẻ rất nhỏ bé yếu ớt, “Tĩnh Nghi, gần đây xảy ra chuyện gì? Em có việc gì giấu anh à?”

Lam Tĩnh Nghi cười, bỏ tay anh ra khỏi vai mình, “Học trưởng, thực sự không có gì. Chỉ là…”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đỏ lên, Hàn Phong liền hiểu. “À…Vậy em phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy. Có cần đến bác sĩ không?”

“Không cần đâu. Em muốn đến gặp hiệu trưởng để bàn bạc chút việc.” Vừa nói Lam Tĩnh Nghi vừa ra ngoài. Cô biết Hàn Phong tưởng mình đến kỳ sinh lý. Cũng tốt, như thế anh sẽ không phải lo lắng cho mình.

“Cô giáo Lam” hiệu trưởng ra hiệu cho cô ngồi xuống, nheo mắt nhìn cô một lúc, “Cô giáo Lam càng ngày càng đẹp khiến tôi nhận không ra đấy.”

Lam Tĩnh Nghi cười, “Hiệu trưởng…Hôm nay tôi tìm ông là muốn bàn chuyện chuyển lớp cho Lam Tứ…”

“Cái gì…?” Hiệu trưởng giật mình.

“Lam Tứ là một học trò tốt. Ở lớp tôi thì hơi tiếc cho em ấy. Tôi sợ sẽ ảnh hưởng tới thành tích học tập nên muốn chuyển em ấy tới lớp chọn. Như thế mới có lợi.”

“Này…” Hiệu trưởng trầm ngâm, dời mắt tới cửa.

Nhìn sắc mặt hiệu trưởng thay đổi, Lam Tĩnh Nghi xoay người lại. Lam Tứ đang đứng ở cửa!

Mặt thiếu niên rất lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài trừng cô, “Nếu cô muốn đuổi em đi thì làm ơn đừng có viện cái cớ dễ nghe như thế. Nếu muốn em biến mất thì rất dễ…” Hình như cậu mỉm cười, rồi quay bước rời đi.

Lam Tĩnh Nghi ngẩn ra. Cô không ngờ chuyện mình nói với hiệu trưởng lại bị cậu nghe được.

Hiệu trưởng phản ứng rất nhanh. Ông đứng lên đuổi theo, “Cậu Lam, chờ một chút…” Nhưng trong hành lang đã chẳng còn ai, bóng dáng thiếu niên sớm đã biến mất.

“Aiz, chuyện này thành họa rồi…” Ông vừa lẩm bẩm vừa vào phòng làm việc.

“Mẹ của Lam Tứ là cổ đông quan trọng của trường…Điều kiện để bà ấy đầu tư chính là cho cậu ấy vào lớp của cô…Lý do cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Nhưng không thể đắc tội Lam Tứ được…” Hiệu trưởng nói đầy bất đắc dĩ.

Lam Tĩnh Nghi ngơ ngác ngồi đó. Cô không biết lai lịch của Lam Tứ lại lớn như vậy. Nhưng sao Lam Tứ lại muốn vào lớp cô? Cô thực sự nghĩ không ra.

Nhìn bộ dạng của Lam Tĩnh nghi, hiệu trưởng liền khuyên cô, “Cô về trước đi. Cứ làm tốt việc của mình. Tôi sẽ giải quyết chuyện Lam Tứ…”