Mái tóc cậu ướt sũng dán hai bên gò má, đôi lông mi dài che lại đôi mắt hẹp dài đạm mạc nhưng vẫn không giấu nổi nét lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Lam Tĩnh Nghi chần chừ, lo lắng. Bởi vì cô không biết làm thế nào để cậu nghe lời cô. Mấy lần cô định mở lời nhưng lại chẳng thể thốt ra thành câu.
Lúc này, Lam Tứ mở mắt. Cậu không động đậy, chỉ ngửa đầu nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của cậu khiến cô kinh hãi. Sau đó, Lam Tứ đứng lên, nhảy vào hồ, bơi ra xa.
Khoảng 5’ sau cậu bơi trở về, lên bờ, trên người chỉ có một cái quần bơi. Thân hình cao lớn hoàn mỹ, đôi chân thon dài hữu lực. Cậu uống nước rồi lại “tùm” một tiếng, lao xuống hồ.
Dường như đã coi cô là không khí.
Lam Tĩnh Nghi vẫn luôn nhìn cậu nhưng cậu chỉ chớp mắt mà không nhìn cô. Lam Tĩnh Nghi rất ít khi bị học sinh đối xử bằng thái độ này nên rất khó chịu. Tôn nghiêm của một giáo viên lại bị học sinh Lam Tứ này coi thường như thế.
“Lam Tứ, em dừng lại được không?” Rốt cuộc cô không nhịn được, mở miệng gọi cậu nhưng gọi đến lần thứ hai vẫn không thấy cậu có phản ứng gì.
“Lam Tứ”, cô nâng cao âm lượng, “Lên đây một chút, cô muốn nói chuyện với em.” Sắc mặt cô đã thay đổi.
Lam Tứ dừng lại cạnh chân cô, trầm mặc nhìn cô một lúc rồi vươn tay về phía cô. Lam Tĩnh Nghi không suy nghĩ gì, đưa tay muốn kéo cậu lên. Nhưng Lam Tứ không có ý l%C�s�n bờ mà là muốn kéo cô ngã xuống.
“Ùm”, cô rơi xuống nước, chìm dần xuống. Cô không biết bơi. Lam Tứ vươn tay ra, ngay lập tức cô ôm lấy cậu. Từ khi chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm người khác giới. Cô ướt sũng, tóc dính bết lại, hai tay ôm chặt cổ cậu như dây mây.
Hai người dán sát vào nhau.
“Lam Tứ, đưa cô lên đi”, cô thở gấp, đùi vô ý thức quấn lên hông thiếu niên.
Đôi mắt lạnh nhạt của thiếu niên từ từ có thay đổi.
Lam Tĩnh Nghi cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn đang chĩa vào hạ thân cô.
“A”, cô kêu lên đầy sợ hãi, mặt đỏ ửng.
“Ôm tôi chặt vào” Lam Tứ ôm chặt nàng bơi lên bờ. Sóng nước dập dờn, Lam Tĩnh Nghi như một bông hoa đang hé nụ. Lam Tứ ném cô lên bờ không chút thương hương tiếc ngọc nào.
“A”, Lam Tĩnh Nghi bị ném đau, nằm trên mặt đất. Cái váy ướt đẫm lộ ra một góc khiến kiều đồn trắng nõn không còn gì che đậy.
Đôi mắt của Lam Tứ thoáng hiện sự kinh ngạc và tức giận. Cậu cúi người, “xoạt” một tiếng xé cái váy đi.
Lam Tĩnh Nghi không kịp ngăn cản. Cô dùng hai tay che hạ thân theo phản xạ nhưng đã muộn. Bụng dưới bằng phẳng trắng nõn, vùng tam giác được che bởi khu rừng rậm rạp cùng với đôi chân thon dài hoàn toàn lọt vào mắt Lam Tứ.
Lam Tĩnh Nghi kéo váy lại, ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân thể bằng hai tay. Cô cắn môi nhìn về phía thiếu niên dã man kia.
Cậu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên tia u ám. Dục vọng của cậu sớm đã sừng sững dựng lên. Cái quần bơi bó sát nó lại càng khiến nó vươn cao ngạo nghễ.
Lam Tĩnh Nghi quay mặt sang chỗ khác, chôn mặt vào đầu gối. Thật sự cô không muốn sống nữa…
“Cô…Không biết xấu hổ”, giọng nói đầy oán hận của thiếu niên vang lên.
Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Lam Tứ đã ra khỏi bể bơi.
Cậu nói cô…
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, từng giọt từng giọt như trân châu lăn xuống.
Cô đứng dậy, đi vào phòng thay đồ, lưỡng lự một chút rồi cầm điện thoại lên.
“Alo…Sư huynh ạ? Em đang ở…bể bơi. Anh có thể mượn cho em một bộ quần áo được không…?”
Hàn Phong đến rất nhanh. Nhìn thấy cô chật vật như vậy, anh liền nắm chặt vai cô, “Tĩnh Nghi, có chuyện gì vậy ?”
Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười, “Sư huynh, em không sao đâu. Chỉ là không cẩn thận nên rơi vào bể bơi thôi.”
Hàn Phong còn muốn hỏi thêm tại sao cô không biết bơi mà vô duyên vô cớ lại rơi vào đó, nhưng anh không ép hỏi mà chỉ nói một câu quan tâm, “Mau đi thay đồ đi. Bộ đồ này là của Tiêu Anh đó.” Nói xong, anh đưa cô đến cửa phòng thay đồ.
Đó là một bộ váy ngắn tới đâu gối và một chiếc áo thun. Mặc dù váy hơi ngắn nhưng chỉ có thể bất chấp mà mặc. Cô cởi quần áo ướt ra, thay bộ đồ đó vào.
Lam Tĩnh Nghi vừa đi vừa kéo váy xuống. Hàn Phong lập tức ôm lấy vai cô. Thoạt nhìn cô rất yếu ớt.
“Đưa quần áo cho anh, anh cho người sấy khô cho em. Nghỉ ngơi một chút đi.”
Lam Tĩnh Nghi gật đầu, tựa vào vai của anh, dựa vào cánh tay đang ôm chặt mình mà bước. Cô mệt quá rồi.
“Cạch” một tiếng – cửa mở ra. Một thiếu niên cao to ướt đẫm đi tới, cầm trên tay một bộ quần áo. Cậu dừng chân lại, lạnh lùng nhìn hai người đang thân thiết.
Lam Tĩnh Nghi ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn Lam Tứ. Cậu ướt đẫm, mái tóc ngắn dính bên má, từng giọt nước rơi xuống sàn nhà. Trên khuôn mặt đẹp trai là từng giọt từng giọt nước, nhìn có vài phần trẻ con, vài phần gợi cảm.
Cô không ngờ cậu lại quay lại.
Hàn Phong cũng sửng sốt. Anh nhìn thiếu niên ướt sũng này rồi lại nhìn Lam Tĩnh Nghi, thầm đoán chắc chắn giữa bọn họ đã xảy ra chuyện. Tay anh nắm vai cô càng chặt hơn.
Lam Tứ bước tới, đứng trước mặt cô, đôi mắt lạnh nhạt xa cách.
“Cô giáo” cậu lạnh lùng nói, một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống môi của cậu, “Rốt cuộc cô có bao nhiêu bạn trai vậy?”
Thân thể Lam Tĩnh Nghi run lên. Hàn Phong càng nắm vai cô chặt hơn, “Lam Tứ, đang trong giờ học, xin chú ý đến lời nói và hành động của em.”
Lam Tứ chuyển mắt nhìn anh. Hàn Phong thấy trong đôi mắt hiện lên ý đối địch.
“Không ngờ cô lại là loại con gái này” Lam Tứ nhìn Lam Tĩnh Nghi, chế giễu. Cậu ném bộ đồ trong tay cho cô, “Đồ của cô. Nhưng xem ra bây giờ cô không cần nữa rồi.” Nói xong thì cậu bỏ đi.
Đó là một bộ váy màu vàng, vẫn còn mác, hiển nhiên là vừa mới mua. Trong hộp còn có một bộ nội y.
Hàn Phong nhìn cái hộp, trong lòng khẽ động.
“Đi thôi.” Anh ôm vai cô, dịu dàng nói, “Bây giờ em cần nhất là nghỉ ngơi.”
Gió nhẹ nhàng lay động những nhánh cỏ xanh. Cỏ trải khắp sườn núi như một tấm thảm nhung. Bốn bề im lặng, chỉ có vài tiếng động khẽ vang lên trong rừng cây nhỏ. Một thiếu niên xông vào, ngã “phịch” một cái lên cỏ, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.
Bộ quần áo ẩm ướt dán sát vào thân thể cường tráng của cậu. Cậu không nhìn được dáng vẻ chật vật của mình vì đã dùng tay che kín mắt. Trước mắt cậu hiện ra hình ảnh một cô gái không mặc quần áo, khu rừng rậm rạp, kiều đồn trắng nõn, đôi chân mượt mà. Dưới khu rừng rậm là nơi tư mật…
Đột nhiên một đôi tay mềm mại nhỏ bé trượt vào trong quần thiếu niên, cầm lấy nam căn sớm đã hưng phấn bừng bừng. Thiếu niên dời tầm mắt, mặt hờ hững.
Kiều Bối Nhi nháy mắt với thiếu niên. Tay nhỏ bé vẫn không dừng xoa nắn nam căn.
“Đi đi” thiếu niên lạnh lùng nói.
“Anh càng nóng tính càng hấp dẫn”. Kiều Bối Nhi không cho là đúng, vẫn xoa nắn nam căn, “Thật lớn. Lớn thế này sao có thể cho vào hoa huy*t của con gái đây? A~ em không chịu nổi nữa rồi. Anh đã muốn thì sao không cho em? Chịu đựng như thế không giống Lam thiếu gia”. Cô gái phát ra những tiếng thở gấp.
Lam Tứ ngồi dậy, đặt thiếu nữ dưới thân ngay lập tức. Cậu giơ cao một cái chân của cô đầy thô bạo. Váy đồng phục của Kiều Bối Nhi bị vén lên tới tận hông, lộ ra nội y trong suốt bên trong.
“A~~” Kiều Bối Nhi yêu kiều kêu lên, mắt mông lung nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên.
Lam Tứ xé nội y đi, ngón giữa thon dài của cậu không hề thương tiếc mà chen vào hạ thân của thiếu nữ.
“A~~” Kiều Bối Nhi ưỡn người lên, hướng kiều đồn vào ngón tay của thiếu niên, muốn nhiều hơn nữa.
Nhưng ngón tay của thiếu niên rút ra rất nhanh. Trên đó đã dính đầy mật dịch. Cậu vén đồng phục của cô lên, lau sạch sẽ ngón tay của mình.
Huyệt khẩu của thiếu nữ co lại rất nhanh, một cỗ dịch mật tràn ra, Kiều Bối Nhi rên rỉ, “Tứ, cho em, cho em…”
Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên nhìn thiếu nữ đang bất mãn, hừ nhẹ đầy lãnh khốc, “Tôi không muốn chạm vào đàn bà người khác đã dùng qua.”
“Anh…” Kiều Bối Nhi đỏ bừng mặt. Cô là hoa hậu giảng đường của trường Lam Sơn, chưa từng bị người con trai nào đối xử như vậy. Cô đứng dậy, nhìn thiếu niên, “Anh chờ đó”. Dứt lời, cô xoay người chạy về phía rừng cây nhỏ.
Trên cỏ còn một cái nội y.
Lam Tứ nằm xuống, tựa như vừa rồi chẳng có chuyện gì cả.
Có điều nhịp thở hỗn loạn đã tiết lộ bí mật của cậu. Khuôn mặt tuấn mỹ của cậu vẫn không có thay đổi nhưng nam căn sớm đã sừng sững hiên ngang.
Thân thể thiếu niên trướng đau vì dục vọng.
Một loạt tiếng động truyền đến, Lam Tứ mở mắt ra.
Kiều Bối Nhi đã trở lại, một nữ sinh đi bên cạnh.
“Cô ấy là xử nữ. Nếu không phải, anh muốn xử lý em thế nào cũng được.”
Lam Tứ nhắm mắt lại, đau đớn trong người cậu càng mạnh hơn.
“Cô là ai?” Cậu hờ hững hỏi.
“Cô ấy là Tiêu Anh, bạn học của em. Cô ấy và em thầm thích anh rất lâu rồi. Khát vọng lớn nhất của người con gái là được ngủ với người con trai mình thích. Học trò ngoan mấy cũng vậy thôi. Cô ấy là học trò ngoan của cô giáo Lam đấy.”
Lam Tứ nhíu mày, trước mắt hiện ra gương mặt thanh tú, da búng ra sữa. Cô cũng giống thế phải không?
“Thật vậy chăng?” Cậu miễn cưỡng nhìn về phía thiếu nữ vẫn cúi đầu không nói.
Kiều Bối Nhi đẩy Tiêu Anh, “Nói đi. Đây là cơ hội duy nhất để cậu tiếp xúc với anh ấy đấy.”
“Vâng” Tiêu Anh gật đầu, đôi mắt thẹn thùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc của thiếu niên.
Cô là học sinh rất được quan tâm…Ý nghĩ này xẹt qua đầu cậu. Cậu ngồi dậy, đưa hai tay ra sau, mắt nhìn Tiêu Anh, “Cô qua đây.”
Tiêu Anh đi tới, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi mặt thiếu niên.