Một thiếu niên mặc đồ ngủ màu trắng đang đứng trước cửa. Hắn gương mặ vô cảm, con ngươi thâm sâu không bỏ sót bất cứ động tĩnh nào trong phòng.
Cô gái hoàn toàn không để ý tới hắn đang tiến đến gần nàng. Trong mắt nàng lúc này chỉ phản chiếu hình bóng “ học sinh” của mình. Bàn tay thiếu niên bắt đầu không tự chủ, luồn vào áo nàng, chụp lấy bầu vú nàng. Trong nháy mắt khiến nàng giật mình kinh sợ.
“Cô, cô làm sao vậy?” Nạp Lan Luật mở to mắt nhìn nàng, “Hôm nay tôi muốn làm một học trò ngoan, cô đừng phát mất tâm trạng tốt của tôi được không?”
“Bài này làm như thế nào? ” Nạp Lan Luật chỉ chỉ vào sách.
Nạp Lan Địch cách một lớp quần áo bắt đầu chà đạp bầu vú nàng. Trong bầu không khí lạnh lẽo, nhất thời chạm phải bàn tay nóng như lửa đốt, còn chưa cùng âu yếm, nụ hoa của nàng đã sớm cứng rắn. Cảm giác lực đạo xoa nắn càng lúc càng tăng, càng ngày càng suồng sã.
“Cô đúng là hồ ly phóng đãng” Thiếu niên nhỏ giọng như than thở. Hắn cúi đầu xuống, vén áo ngực của nàng lên, bắt đầu phủ phục trên bầu vú của nàng.
“Cô, xảy ra chuyện gì vậy?” Nạp Lan Luật vờ thắc mắc hỏi.
“Đề bài này rất đơn giản, cậu chỉ cần… A ~~~” Cảm cảm giác tê dại từ nụ hoa truyền đến. Thiếu niên hiện đang chon mặt trước ngực nàng, không ngừng dung răng day cắn nụ hoa.
Đau đớn cùng khoái cảm thi nhau ập đến, khiến cơ thể nàng phản ứng một cách chân thực, nguyên thủy nhất.
Đôi môi lạnh lẽo, khoang miệng nóng bỏng ngậm lấy bầu vú trướng đại của nàng mà lôi kéo bút mút. Lam Tĩnh Nghi chợt cảm giác cả người đang trôi bồng bềnh. Chỉ còn nụ hoa trước ngực đang thừa nhận sự đối đãi tàn bạo.
“A ~~ Đừng, Nạp Lan Địch. . . A ~~” Lam Tĩnh Nghi theo bản năng ưỡn ngực lên, hai luồng nhũ phong không ngừng nhún nhảy. Tay còn lại của Nạp Lan Địch nắm lấy nụ hoa bên kia, ra sức kéo mạnh.
“Địch, anh đừng phá nữa!” Nạp Lan Luật kháng nghị.
Nạp Lan Địch từ trước ngực Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu lên, trong tay còn đang cầm một bên tuyết phong, ánh mắt hắn lười biếng nheo lại, “Ai quấy phá ở đây? Anh “ăn” của anh, cậu học của cậu, việc ai nấy làm không phiền đến nhau”.
“Sao có thể không phiền, cô giáo Lam bị anh quấy rối không ngừng phóng đãng rên rĩ, quầy rầy suy nghĩ của tôi”. Đôi mắt hẹp dài của Nạp Lan Luật nhìn khuôn mặt phiến hồng kiều diễm, sau đó lại nhìn xuống bầu vú đang bị xoa nắn đến biến dạng, nhũ tiêm cứng rắn mà ẩm ướt.
Bọn họ cố ý , cố ý vũ nhục nàng. Lam Tĩnh Nghi dùng toàn bộ sức lực đẩy Nạp Lan Địch ra, rồi lảo đảo chạy đi.
“Bại hoại, hai người các cậu là đồ bại hoại, các cậu cố ý …” Nét mặt của nàng mang theo thống hận cùng nhục nhã.
“Cô giáo sao có thể nói tôi như vậy?” Nạp Lan Luật ủy khuất kêu lên, nhưng tay hắn lại giữ chặt Lam Tĩnh Nghi, ôm lấy nàng ném lên giường lớn.
Hai người thiếu niên lập tức nhào tới, thuần thục cởi bỏ quần áo trên người nàng. Lam Tĩnh Nghi trong chốc lát đã trở nên trần trụi trước mắt họ. Thân thể mảnh dẻ, bắp đùi thon dài. Nhũ tiêm như bạch ngọc không ngừng phát sáng.
“Buông tôi ra…” Lam Tĩnh Nghi giãy giụa.
“Được, vậy nói cho tôi biết, cô đã dụ dỗ nam sinh kia thế nào? ” Nạp Lan Địch chau mày hỏi.
“Cô giáo, cô nói đi, nếu không Địch sẽ nhất quyết không tha!” Ngón tay Nạp Lan Luật trêu chọc mái tóc đen của nàng.
“Không có, tôi căn bản không biết Vu Bội sẽ viết thư cho tôi…” Nàng tuyệt vọng nói.
Hai thiếu niên nhìn nhau cười.
“Không nói đúng không, tôi sẽ có biện pháp buộc cô phải nói”. Nạp Lan Địch trầm giọng đe dọa.
“Thật không phải là…” Bất luận Lam Tĩnh Nghi có cố phân trần thế nào cũng không thể thoát khoải bàn tay họ. Hai thiếu niên đã phát khởi công kích đối với thân thể xích lõa của nàng. Nạp Lan Luật dùng đầu gối ngăn kìm chặt tay nàng. Bàn tay vươn đến xoa xoa bầu ngực mềm mại. Đem nhu phong tung lên rồi chụp lấy. Khiến nhũ tiêm càng thêm cương lớn. đầu v* đỏ tươi bị chèn ép bạo liệt. Rồi hắn cúi đầu ngậm lấy nụ hoa cứng rắn, hút lộng, gặm cắn tựa như dã thú đang khát máu.
Bàn tay Nạp Lan Luật trườn dọc qua chiếc bụng bằng phẳng, cắm vào khu rừng tậm bí ẩn, biến ngón tay thành lượt, giúp nàng chải vuốt âm mao. Đột nhiên mắt hắn chợt lóe sáng, mạnh bạo tách hai chân nàng ra, nơi nữ tính hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.
Nạp Lan Địch nhìn thấy một cỗ chất lỏng đang từ huyệt khẩu chảy ra, thịt huyệt khẩu hồng nhạt bị tình dục trêu chọc không ngừng phát run, lại một cỗ dâm dịch phun đến, nhuộm ướt hạ thể nàng.
“Mới vậy thôi đã ướt đẫm.” Nạp Lan Địch ánh mắt dừng lại nơi huyệt khẩu, tà tứ nói.
“Qủa rất lẳng lơ.” Nạp Lan Luật cười khẽ, rồi cắn một cái vào nụ hoa nàng.
“A ~~ buông ra ~~ a ~~ bại hoại…” Lam Tĩnh Nghi bị tình dục dằn vặt cơ hồ muốn mất đi lí trí. Nhưng thân thể đã bán đứng nàng, trung thực phản ánh khát vọng nguyên thủy nhất.
“Bảo bối của ta vẫn sức để mắng chửi người khác.” Nạp Lan Địch hừ lạnh, ngón tay liền nắm lấy cánh hoa chà nhẹ.
“Ách ~~ a ~~” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, rên rỉ, khóc nức nở. Nàng khó chịu, cực kì khó chịu. Trong cơ thể như có hang ngàn con kiến đang trường bì khiến nàng ngức ngáy.
Trên chiếc giường lớn màu đen, một cô gái toàn thân lõa lồ đang bị hai thiếu niên thô bạo chơi đùa. Bầu vú no đủ bị ép thành muôn hình vạn trạng. đầu v* không ngừng bị mút lấy. Hai đùi dạng thật lớn, đem hạ thể ẩm ướt lộ rõ trong không khí. Thế nhưng hai thiếu niên cao to tuấn mĩ lại quần áo chỉnh tề, khóe môi cong lên tà ác, thi nhau dùng tay, dùng răng chà đạp nàng.
“A ~~ a ~~” Lam Tĩnh Nghi vô phương khống chế chính mình, không ngừng thét lên. Một cỗ lại một cỗ dâm dịch phun vào bàn tay thiếu niên, tiểu thịt huyệt không ngừng co rút lại khát vọng bị nam nhân xen vào. Thế nhưng hắn không cho, ngay cả ngón tay cũng không.
“Là cô quyến rõ Vu Bội đúng không? Cô giáo, ngoan, nói mau đi, nói rồi chúng tôi sẽ lặp tức thỏa mãn cô.” Nạp Lan Luật nhẹ giọng nói.
Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, mái tóc bết mồ hôi ướt đẫm dán lên gò má, “Không có… Tôi không hề quyến rũ cậu ấy… Cầu xin các cậu, dừng lại… A ~~ ”
“Còn dám chối!” Nạp Lan Địch càng thêm khai mở hai đùi nàng, ngón tay nơi âm thần điên cuồng ma sát.
“A ~~~ a ~~~” Hạ thể Lam Tĩnh Nghi không ngừng co rút lại , “Tôi thật không có… Thật không có…” Nàng bắt đầu khóc nức nở, vì khát vọng của cơ thể mà cảm thấy thẹn, nhục nhã cùng dằn vặt.
Hai người thiếu niên bốn mắt nhìn nhau.
Nạp Lan Luật lạnh lùng cười, “Quên đi, hôm nay tạm tha cho cô ấy. ”
…………..
Hạ thể Lam Tĩnh Nghi không ngừng chảy ra dịch mật trong suốt, đó là một lời mời vô thức, mời đàn ông đi vào.
“Nói, muốn tôi!” Nạp Lan Luật giữ chặt đầu nàng,, ngữ điệu khiêu gợi không ngừng dụ hoặc.
Ánh mắt Lam Tĩnh Nghi có điểm rời rạc, ngón tay của Nạp Lan Địch càng vận thêm lực nhéo nhéo cánh hoa, thân thể nàng run lên, cố gắng duy trì tia lí trí còn sót lại, nàng cắn chặt môi, lắc đầu.
Nạp Lan Địch thì thầm vào tai nàng , “Nói mau, muốn tôi, cầu các cậu muốn tôi! ”
“Không…” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu.
“Nhanh lên, cầu xin chúng tôi cắm vào cô!” Nạp Lam Luật nheo nheo mắt.
“Nói, cầu chúng tôi cưỡng dâm cô đến chết!” hắn khinh bạc môi ở trên môi của nàng nhúc nhích, không hề tì vết tuấn mỹ mặt lại nói nhượng lại người khó có thể mở miệng dâm tà ngôn ngữ.
“Không…” Lam Tĩnh Nghi kiên cường kháng cự.
“Được” Nạp Lan Địch ngồi dậy, “Là do cô không muốn, đừng có mà hối hận” hắn tàn nhẫn cười.
“Địch, tôi chịu hết nổi rồi, cần phải đi tắm nước lạnh một chút. Chút nữa tôi đổi ca với anh!” Nạp Lan Luật nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm. Nạp Lan Địch gương mặt càng thêm âm trầm, hai tay vẫn không hề ngừng nghỉ đùa bỡn thân thể cô gái.
Hai người thiếu niên cứ như vậy thay phiên đùa bỡn nàng, Lam Tĩnh Nghi rên rỉ, thân thể thống khổ vặn vẹo sợ run. Dịch mật liên tục chảy ra, thấm ướt ra giường. Thế nhưng lí trí không cho phép nàng nói ra những lời đáng hổ thẹn kia.
Không biết qua bao lâu thời gian, dường như một thế kỷ dài như vậy, Lam Tĩnh Nghi ý thức dần mơ hồ, chìm vào trong mộng.
Lam Tĩnh Nghi chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Nạp Lan Địch trên người đang mặc âu phục trắng, gương mặt băng sơn lạnh lẽo nhìn mình. Nàng thu người lại, tay nắm chặt ra giường.