Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 59: Ngoại truyện 3: Mặc liên và da sói trắng

Tháng Năm, đang vào độ hoa nở rộ như gấm.

Ngày hôm đó, Âu Dương Cái từ hải ngoại trở về, mang theo một chậu hoa, khiến các cô gái trong Xuân Thủy Lầu đều vây lại ngắm nhìn. Đó là chậu hoa sen, đã có mấy bông hoa chớm nở, trong đó có một nụ sen thấp thoáng màu đen sẫm trên đầu, sắc màu rất thẫm, khiến người khác cực kỳ mong chờ khi nó nở rộ.

Loài sen đó chính là mặc liên.

“Âu Dương, chậu sen này ngươi lấy ở đâu vậy?” Sắt Sắt hỏi.

Âu Dương Cái nghe hỏi liền đáp: “Phu nhân, khi thuộc hạ ở Y Mạch Quốc, có một đứa nhỏ mang tới, nói rằng loài hoa này cực kỳ quý giá, vốn chỉ được trồng trong hồ của Y Mạch Quốc, nhưng sau đó không biết vì sao héo tàn, bây giờ trên đời chỉ còn một chậu này, đứa bé muốn thuộc hạ tặng phu nhân. Thuộc hạ nghĩ loài hoa này rất quý giá, nên mới mang về đây.”

Sắt Sắt đứng nhìn bông mặc liên, nhớ lại tình cảnh hôm đó ở Y Mạch Quốc, khi nàng ngắm nhìn cả hồ sen xanh. Lúc đó, gã nam tử dung mạo tuyệt sắc đứng trước những bông hoa do chính hắn trồng để cầu hôn nàng, còn nàng lại coi tình cảm của hắn là trò đùa, cố tình cười nghiêng ngả.

Nàng vẫn nhớ câu hắn nói với nàng khi giải trùng độc cho nàng hôm đó: “Sắt Sắt, nàng có từng yêu ta không?” Nói rồi, hắn lại không dám nghe câu trả lời của nàng, vì hắn biết thực ra trong lòng nàng không hề có hắn.

Nàng còn nhớ, hôm đó, trong hoàng cung, hắn nói với nàng: “Sắt Sắt, nàng có hận ta không?”

Nàng có hận hắn không?


Dường như nàng chưa bao giờ hận hắn, nàng chỉ tiếc nuối và đau lòng thay cho hắn.

Đóa mặc liên này chỉ hắn mới có. Có lẽ hắn đã phái người đưa tới cho Âu Dương Cái.

Có phải hắn vẫn còn sống không? Hắn tặng nàng mặc liên, có phải ám chỉ rằng hắn vẫn còn sống?

Trong lòng Sắt Sắt vụt bùng lên chút bi ai xen lẫn vui mừng. Nàng dặn dò Âu Dương Cái đặt chậu mặc liên lên bậu cửa Trích Nguyệt Lầu để Tiểu Thoa chăm chút, chỉ mong nụ hoa đó có thể nở rộ, để mọi người cùng được thấy mặc liên. Mấy ngày sau, mấy bông hoa đó đã chớm nở. Nhưng lúc sắp nở rộ, đột nhiên chậu hoa không cánh mà bay.

Trong lòng Sắt Sắt thấy rất lạ, liền tới thư phòng Dạ Vô Yên.

Dạ Vô Yên đang nằm tựa trên ghế, người mặc áo bào trắng, trong tay cầm một cuốn sách, đang xem rất chăm chú. Dáng vẻ trầm tư suy nghĩ rất chuyên tâm đó của chàng thật đẹp đẽ, đó là cái đẹp của sự cao quý mà trầm tĩnh.

“Yên, chàng có thấy chậu mặc liên trên bậu cửa của thiếp không?” Sắt Sắt chăm chú nhìn chàng.

“Thấy rồi, ta thấy trong sách nói, hoa sen không thể trồng trong chậu, ta liền đem nó thả xuống hồ ở dưới lầu rồi. Có lẽ mai sẽ nở.” Dạ Vô Yên hờ hững nói, chàng ngước mắt nhìn lướt qua Sắt Sắt, thần thái vẫn chăm chú vào cuốn sách trên tay, ngón tay thon dài nho nhã lật từng trang sách, ống tay áo khẽ đua đưa như áng mây bay.

“Trong hồ ở dưới lầu ư?” Phía trước Xuân Thủy Lầu là Yên Ba Hồ, phía sau có con sông nhỏ, nhưng đó đâu phải là nơi thích hợp để trồng hoa sen, nếu không nàng đã đem mặc liên ra đó trồng từ lâu rồi.


“Ừ, ta dặn thuộc hạ làm đó, lẽ nào phu nhân không thích thứ hoa đó ư?” Đôi mắt Dạ Vô Yên vẫn chăm chú vào sách, thờ ơ nói.

Sắt Sắt đi tới bên cửa sổ, quả nhiên thấy trong rừng hoa xa xa có thêm một hồ nước xanh. Nàng quay lại đi tới bên Dạ Vô Yên: “Chàng xem sách gì mà chăm chú thế?”

Dạ Vô Yên nhẹ nhàng đặt sách vào ngăn kéo bàn: “Là một cuốn binh pháp thôi!”

Sáng hôm sau, Sắt Sắt đi ra ngoài hồ ngắm hoa, không ngờ đóa mặc liên đó không nở mà còn héo rũ ở trong hồ.

Sắt Sắt rất tiếc nuối, nghe thợ làm vườn chuyên trồng hoa trong lầu nói, không thể đem trồng hoa trong lúc đang nở được. Nàng không hiểu về cách trồng hoa, Dạ Vô Yên có lẽ cũng giống nàng.

Hồ nước mới đào của Dạ Vô Yên cũng không bị bỏ hoang, không biết vì sao tự dưng có rất nhiều hoa sen. Hoàng hôn một ngày nửa tháng sau, Dạ Vô Yên liền đưa Sắt Sắt tới sau biển hoa tản bộ, tới bên hồ, chỉ thấy hoa sen trong hồ đã nở rộ kiều diễm. Có màu đen, màu lam, và cả màu xanh lục sẫm, tất cả đều là những màu hoa hiếm có.

“Phu nhân, thích không?” Dạ Vô Yên khẽ hỏi, nụ cười dịu dàng dưới ánh hoàng hôn đẹp như đóa hoa chớm nở.

“Thích!” Sắt Sắt vòng tay ôm lấy eo Dạ Vô Yên, vùi đầu vào ngực chàng. Thực ra nàng đã phát hiện ra, mấy ngày nay Dạ Vô Yên chăm chú xem sách trồng hoa, nhưng không ngờ chàng lại trồng được thật.


Tháng Mười một.

Xuân Thủy Lầu, tuyết bay phấp phới, nơi đâu cũng như lầu quỳnh mái ngọc. Trời vừa rét, Sắt Sắt liền nhớ ra chiếc áo bằng da sói trắng của Phong Noãn tặng nàng. Nàng lục tìm trong tủ, đem ra phơi ở hành lang. Nàng nghĩ lúc này có lẽ nên trả lại cho Phong Noãn, dẫu sao đó cũng là tấm da sói đầu tiên Phong Noãn săn được lúc bảy tuổi, là tín vật tặng cho người yêu thương. Nàng cũng rất mong Phong Noãn sớm tìm được một cô gái vừa ý mình.

Mấy ngày sau, Sắt Sắt có việc phải rời khỏi Xuân Thủy Lầu, định nhân cơ hội đó tới Bắc Lỗ Quốc một chuyến. Ai ngờ, tấm da sói đó tìm đâu cũng không thấy. Hai ngày trước phơi xong, rõ ràng nàng đã bỏ vào tủ. Hỏi Tiểu Thoa và Trụy Tử, đều nói không thấy. Lạ thật, lẽ nào tấm áo đó lại không cánh mà bay?

“Mẹ, mẹ đang tìm gì thế?” Triệt Nhi hỏi.

“Triệt Nhi, con có thấy tấm da sói trắng trong tủ mẹ không?”

“Con thấy rồi!” Triệt Nhi đáp rành rọt: “Hai ngày trước con chuột bạch của phu nhân gã Vân điên nuôi đẻ một đàn con, con đem lót ổ cho chuột con rồi.”

Sắt Sắt nghe vậy, giận gần bốc khói lên đỉnh đầu: “Triệt Nhi, đồ của mẹ sao con dám tùy tiện lấy đi?” Một con chuột bạch có cần dùng cả tấm da sói trắng lót ổ không?

Triệt Nhi chớp mắt một cách vô tội, oan ức bĩu môi nói: “Mẹ, con không lấy bừa đâu, con hỏi cha rồi. Cha bảo cái đó vô dụng, cầm đi đi, con mới dám đem đi đấy chứ! Lẽ nào tấm da sói trắng đó quý lắm sao?”

Sắt Sắt chau mày, vuốt trán con: “Không quý đâu, không sao! Con đi chơi đi!” Xem ra nàng không phải đi Bắc Lỗ Quốc nữa rồi.

Sắt Sắt muốn tìm Dạ Vô Yên để hỏi cho ra lẽ, nhưng mấy hôm nay, chàng lại không ở trong Xuân Thủy Lầu, khiến nàng tức giận mà không biết trút vào đâu.


Hoàng hôn hôm đó, Sắt Sắt nghe thấy tiếng huyên náo ở ngoài Xuân Thủy Lầu. Nàng đứng dậy đi ra, chỉ thấy Dạ Vô Yên dáng vẻ phong trần mệt mỏi đang đi tới, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ tiều tụy, có điều đôi mắt lại lóe lên ánh sáng rực rỡ. Đúng là không biết mấy ngày nay chàng đi đâu, trong lòng Sắt Sắt vẫn vô cùng tức giận, nàng quay người bỏ vào phòng.

“Khiêng thứ đó vào đây!” Chỉ nghe tiếng Dạ Vô Yên dặn dò, thị vệ của chàng đã khiêng tấm da hổ trắng vào. Tấm da hổ đó còn to hơn tấm da sói của Phong Noãn, lông cũng trắng và mềm hơn.

“Phu nhân, mấy ngày nay Lầu chủ không ngủ, chỉ vì muốn tìm bạch hổ ở Miên Vân Sơn. Khó khăn lắm mới tìm thấy, Lầu chủ không cho bọn thuộc hạ ra tay, tự mình săn được đó.” Thị vệ của Xuân Thủy Lầu nói, hắn đặt tấm da hổi trong phòng rồi chầm chậm lui ra.

“Chàng không nói lời nào mà đi, là vì muốn săn tấm da hổ trắng này ư? Chàng cho rằng tặng thiếp tấm da hổ này thì chuyện tấm da sói trắng coi như xong đúng không?” Sắt Sắt ngồi trên giường lạnh lùng nói.

Một luồng khí thế bức bách người khác ập tới, Sắt Sắt chau mày quay lại, Dạ Vô Yên đã chống hai tay lên giường, khóa chặt nàng trong khoảng chật hẹp trước ngực chàng. Chàng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy, khóe môi nở nụ cười mê hoặc như có như không: “Phu nhân không thích ư, đây là món quà đầu tiên mà phu quân ta tặng cho nàng đó.”

Sắt Sắt đưa tay đẩy chàng ra: “Không có chuyện gì thì đừng xán lại như thế. Được thôi, nếu tấm da hổ này tặng thiếp rồi, thì sẽ tùy thiếp xử trí. Thiếp muốn tặng tấm da hổ này cho ông Hoành trong thôn, nghe nói con chó vàng nhà ông ấy sắp đẻ rồi, trời lạnh thế này, tặng cho con chó đó lót ổ… ư…” Chưa nói hết lời, nàng đã bị chìm đắm trong nụ hôn bất ngờ của Dạ Vô Yên. Nụ hôn rất dài, nhưng còn chưa kết thúc, Sắt Sắt đột nhiên đẩy Dạ Vô Yên ra, bò trên giường nôn khan vài tiếng.

Dạ Vô Yên sợ hãi, khe khẽ vỗ sau lưng nàng, nghi ngờ hỏi: “Sao thế, đang yên đang lành sao lại nôn?”

Sắt Sắt nũng nịu lườm chàng một cái, nói: “Thôi thôi, nể mặt lão nhị nhà ta, thiếp không so đo với chàng nữa, tấm da hổ trắng này, để lót ổ cho lão nhị nhà ta vậy!”

Lão nhị?

Dạ Vô Yên ngẩn người ra rất lâu mới hiểu Sắt Sắt nói gì, Lầu chủ Xuân Thủy Lầu tuyệt đại phong hoa lần đầu tiên xúc động đến ngẩn ngơ như thế.