Đạo Phi Thiên Hạ

Chương 4: Lạnh nhạt bạc tình

Sắt Sắt không ngờ, Dạ Vô Yên không hề tới Giang Phủ thoái hôn như nàng vẫn tưởng.

Ngày thứ hai, Tử Mê lên núi tìm nàng, báo lại sau sự việc trên núi Hương Diểu, Dạ Vô Yên liền phái Kim Tổng quản mang lễ vật đến Giang Phủ thăm hỏi. Kim Tổng quản còn luôn miệng an ủi phụ mẫu nàng, không hề đề cập gì đến chuyện thoái hôn. Lạc Thị sớm đã đoán được việc này do Sắt Sắt chủ mưu, liền bảo Tử Mê tới chuyển lời kế sách của nàng đã hoàn toàn thất bại.

Dạ Vô Yên phái Kim Tổng quản tới Giang Phủ an ủi phụ mẫu nàng, thật đúng là không thể tin được. Trên đường lên núi, hắn đối xử với nàng lạnh nhạt như vậy, còn phái người tới phủ nhà nàng làm gì? Hay hắn không muốn mang tiếng vô tình vô nghĩa, đó chỉ là diễn kịch thôi. Hoàng đế sao có thể đồng ý cho Hoàng tử của mình lấy một cô gái mất trinh tiết chứ? Cứ chờ thêm một thời gian nữa, sau khi mọi chuyện qua đi, có lẽ Dạ Vô Yên sẽ đến thoái hôn chăng?!.

Đến khi Hoàng đế định ngày đại hôn, Sắt Sắt vẫn quyết ý ở lì trong am không có ý quay về phủ, thậm chí còn nhờ người chuyển lời, nói rằng tự thấy mình không xứng với Tuyền Vương, chỉ muốn được bầu bạn với nhang đèn.

Nàng nghĩ, Tuyền Vương chỉ làm bộ, nàng đã cho hắn con đường lui, thế nào hắn cũng thuận thế mà hủy bỏ ý hôn ước.

Nhưng Sắt Sắt không ngờ, kiệu nghênh thân lại tới tận am Hàn Mai để đón nàng.

Sắt Sắt ngớ người, sớm biết thế này, mấy ngày trước nàng đã cho người chuyển lời mình xuống tóc đi tu rồi. Bây giờ, nàng chẳng thể làm được gì khác ngoài việc miễn cưỡng mặc hỷ phục lên mình.

Trời hôm đó rất ấm, ánh nắng hơi gắt tỏa trên đỉnh đầu. Trong am, hàn mai bắt đầu tàn lụi, từng cánh hoa tung bay trong gió, rơi lả tả trên hỷ phục màu đỏ của Sắt Sắt, mũi nàng còn ngửi thấy mùi thơm lạnh nồng nàn của hàn mai.

Sắt Sắt phát hiện ra, hàn mai nở lần cuối cùng là lúc mùa đông qua đi.

Từ núi Hương Diểu dến Tuyền Vương Phủ không xa lắm nhưng là đường núi, vừa đi vừa về cũng mất đến hơn hai canh giờ. Khi kiệu của Sắt Sắt đến Tuyền Vương Phủ, Tuyền Vương và Y Doanh Hương đã bái đường xong, còn nàng đã bỏ lỡ giờ lành. Vì thế, Sắt Sắt bị đưa luôn đến động phòng, lễ tiết bình thường đều bị bỏ qua hết.

Thanh Mai thấy vậy không vui, nhưng Sắt Sắt chẳng quan tâm, thậm chí còn cảm thấy như vậy rất tốt. Không bái đường, trong lòng nàng, hắn càng không phải là phu quân.

Sắt Sắt kéo khăn hỷ xuống trước sự kinh ngạc của đám a hoàn, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ mũ phượng. Nàng biết Dạ Vô Yên đêm nay sẽ không đến đây, vì thế nàng chẳng ngốc nghếch đến mức ngồi chờ hắn tới bỏ khăn che mặt cho nàng.

“Các ngươi đi ra đi, ta không cần ai hầu hạ cả.” Sắt Sắt nói khẽ, mấy tiểu a hoàn biết điều nhanh chóng lui ra.

Sắt Sắt đưa mắt ngắm nghía căn phòng hoa chúc một lượt, cách bài trí rất có không khí. Chăn gấm màn nhung hoa lệ, hình thêu linh thú cát tường ở khắp mọi nơi, hương thơm phảng phất cả gian phòng.

Đêm xuống rất nhanh, có a hoàn đến phòng dọn cơm. Sắt Sắt vừa mới ăn thì nghe trong viện có tiếng bước chân, Thanh Mai nhếch khóe miệng, vội vã ra mở cửa.

Sắt Sắt hồi hộp, không phải là Dạ Vô Yên chứ? Nàng là Thứ phi, dù có muốn thì đêm nay cũng không tới lượt nàng được động phòng hoa chúc! Huống hồ trong mắt họ nàng còn là một cô gái không còn trinh tiết.

Cửa phòng mở ra, người bước vào không phải Dạ Vô Yên mà là một tiểu cung nữ và một lão ma ma.

Lão ma ma tiến tới trước mặt nàng hành lễ rồi nói: “Bái kiến Giang Thứ phi, lão nô là ma ma nghiệm thân trong cung, phụng lệnh Thái hậu tới nghiệm thân cho Giang Thứ phi.”

Nghiệm thân?

Sắt Sắt ngẩn người, đến khi hiểu rõ ý nghĩa câu nói, nàng lại ngẩn ra tiếp. Nàng cười khẽ rồi nói: “Không cần kiểm tra đâu, bà chỉ cần về bẩm với Thái hậu nói ta không còn tấm thân hoàn mỹ nữa là được rồi!”

“Lão nô phụng lệnh hành sự, xin Giang Thứ phi đừng giận!” Lão ma ma nói một cách cứng nhắc.

“Ta không giận, ta nói thật, ma ma không cần kiểm tra làm gì. Cứ theo lời ta về bẩm với Thái hậu là được. Nghiệm thân à? Ta không đồng ý!” Sắt Sắt lạnh lùng đáp.

“Nhưng lão nô nhất định phải nghiệm thân mới có thể về bẩm lại với Thái hậu.” Lão ma ma rất cố chấp, không hề có ý nhượng bộ, cặp mắt nhìn Sắt Sắt ánh lên tia nhìn khinh bỉ.

Sắt Sắt trong lòng cười lạnh, quay người ngồi xuống ghế, cười khẽ nói: “Nếu thế ma ma làm đi.” Tay phải nàng đã sớm nắm lấy bình hoa trên bàn, ra vẻ ngắm nghía. Nếu bà ta dám bước tới, nàng sẽ ném bình hoa về phía bà ta.


Dù cho tấm thân nàng không còn hoàn mỹ, thì cũng không cho phép ai được làm nhục nàng.

Lão ma ma nhìn Sắt Sắt, cảm thấy cô gái trước mặt có đôi mắt trong như làn nước, sóng mắt lưu chuyển, giống như dòng sông băng, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, khiến bà ta không dám nhìn thẳng. Bà ta lại nhìn chiếc bình hoa không ngừng chuyển động dưới những ngón tay thon thả ngọc ngà của nàng, lập tức ngây người, trong lòng nhất thời nảy sinh nỗi sợ hãi không thể diễn đạt thành lời.

Kiểm tra ư, không dám! Không kiểm tra ư, vậy biết ăn nói sao với Thái hậu.

Hai bên đang giằng co, bỗng cửa phòng bật mở, Dạ Vô Yên nhanh chóng bước vào.

“Ma ma lui ra đi, Bản vương sẽ nói lại với Thái hậu!” Thanh âm của Dạ Vô Yên ôn nhu uyển chuyển, nhưng thấp thoáng trong đó khí thế oai nghiêm.

Lão ma ma như bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, vái chào Dạ Vô Yên và Giang Sắt Sắt rồi theo tiểu a hoàn ra ngoài. Thanh Mai thấy Dạ Vô Yên đến liền mừng rỡ bỏ đi, trong chốc lát, mọi người đều lui ra hết, chỉ còn lại Sắt Sắt và Dạ Vô Yên người ngồi kẻ đứng.

Hai người đều mặc hỷ phục, dưới ánh nến chiếu rọi, màu đỏ càng được tôn lên vẻ đẹp rực rỡ, nhưng trong lòng Sắt Sắt lại không vui chút nào. Còn Dạ Vô Yên, nếu có vui chắc cũng không phải vì Giang Sắt Sắt nàng.

Dạ Vô Yên đứng đó, nhìn Sắt Sắt ngồi trên ghế tay cầm bình hoa, cười nhạt nhẽo. Hắn không ngờ Sắt Sắt lại to gan đến thế, dám ngang nhiên trái lệnh Thái hậu.

Hắn và nàng đã định hôn nhiều năm nhưng rất ít khi được gặp nhau, càng không hiểu chút gì về nhau. Đêm đó trong yến tiệc, nàng vì hồi hộp mà gảy đứt dây đàn, trên núi Hương Diểu đối mặt với giặc cướp, nàng chỉ khóc lóc sụt sùi. Hắn cho rằng nàng là người nhát gan khiếp nhược, nhưng đêm nay, nàng không hề giống những gì hắn từng nghĩ.

Sắt Sắt không hiểu Dạ Vô Yên sẽ nói lại với Thái hậu thế nào. Dưới ánh nến, nhìn bóng hắn dần dần tiến lại gần, nàng bỗng thấy có phần căng thẳng.

Hắn đứng im cách nàng vài bước, hỷ phục ánh lên khiến cả người hắn đẹp như mỹ ngọc. Mái tóc dày đen nhánh được búi chặt trong chiếc mũ vàng, để hiện ra khuôn mặt tuấn tú rạng ngời. Đôi mắt đen lấp lánh như vì sao lạnh giá, khuôn mặt mịn màng như ngọc, đôi môi mỏng khẽ mím tạo thành một đường cong đẹp đẽ, khóe miệng như treo một nét cười.

Sắt Sắt nhìn hắn, bất giác cảm thấy đây quả là gã đàn ông đến trời cũng muốn bảo vệ.

Hắn cúi người, đưa tay lấy chiếc bình hoa trong tay nàng, khẽ đặt lại lên bàn.

Lúc hắn cúi người, một mùi thơm lạ lùng của người đàn ông thấm vào cánh mũi khiến Sắt Sắt cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.

Sao hắn lại tới đây?

Đêm nay tuy là đêm động phòng hoa chúc của họ, nhưng Sắt Sắt không quên, nàng chỉ là thân phận Thứ phi. Đêm nay, người hắn nên bầu bạn không phải là nàng. Huống hồ, trong mắt hắn, nàng còn là một cô gái mất hết trinh tiết, hắn càng không thể ở đây với nàng được.

Sự việc ở núi Hương Diểu khiến nàng thấy được sự lạnh nhạt vô tình của hắn, vì thế nàng sẽ không ngốc nghếch mà cho rằng hắn sẽ cảm thông với một cô gái đã phải chịu sự lăng nhục như nàng.

“Nghỉ sớm đi!” Hắn mở miệng nói, thanh âm thuần hậu mà ôn nhã, nhưng lại mang chút xa cách lạnh nhạt.

Hắn không nhìn nàng, bước chậm tới bên giường, tao nhã cởi bỏ hỷ phục đỏ rực ra, chỉ còn lại bộ quần áo lót màu trắng bên trong. Sau đó hắn lấy một tấm vài trắng từ trong tay áo ra, trải lên đệm.

“Chàng muốn làm gì?” Giương mắt nhìn hắn cởi áo, thanh âm của Sắt Sắt có chút run rẩy.

Rất nhanh sau đó, nàng hiểu rằng mình đã hỏi thừa, hắn quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái rồi hỏi vặn: “Cô nói xem?”

Dáng điệu nhẹ nhàng thanh thoát của hắn khiến Sắt Sắt bất an, đôi mắt đen láy càng thâm sâu khó lường, Sắt Sắt chỉ đành cười nhạt rồi nói: “Vương gia, chàng nên quay về chỗ Vương phi đi.”

Đôi lông mày dài của Dạ Vô Yên nhướng lên, hắn quay đầu nhìn Sắt Sắt rồi lạnh lùng nói: “Cô đuổi ta đi ư?”

Sắt Sắt biết điều cúi đầu, khẽ nói: “Thiếp không dám, nhưng thiếp chỉ là Thứ phi, hơn nữa, thiếp…” Nàng muốn nói, hơn nữa, thiếp đã không còn nguyên vẹn, nhưng những lời tự bôi xấu bản thân đó khiến nàng cảm thấy chua chát cất không thành tiếng.

Người thông minh như Tuyền Vương đương nhiên hiểu ý Sắt Sắt, hắn lạnh nhạt nhìn quét qua Sắt Sắt, thấy đôi má trắng mịn như tuyết trên khuôn mặt xuất thủy phù dung của nàng có chút ửng hồng, trong lòng hắn bỗng có vài phần hoang mang. Đến tận lúc này, hắn mới nhìn rõ khuôn mặt nàng. Đôi lông mày đen nhánh thuôn dài, đôi mắt sáng trong veo, môi hồng nhỏ xinh, nàng như đóa hoa sen chớm nở, cao khiết thanh nhã. Dung nhan đẹp đẽ thanh khiết thế này vốn không cần dùng son phấn, hắn không biết vì sao khi tới núi Hương Diểu, nàng lại bôi trát như thế. Nếu không phải nghe nói tiểu thư Giang Phủ gặp nạn, hắn hoàn toàn không thể nhận ra nàng.

“Theo quy định, Bản vương nên tới chỗ Vương phi, nhưng chẳng phải Bản vương cần trả lời Thái hậu sao?” Hắn nói rất thản nhiên.

Sắt Sắt nhớ ban nãy hắn nói “trả lời”, phải, vì hắn phải trả lời Thái hậu nên bây giờ mới ở đây. Có điều, trả lời thế nào? Hắn không định lấy thân mình ra thử thật chứ? Nàng không tin hắn sẽ làm thế. Đàn ông có thể năm thê bảy thiếp, cũng không cho phép thê thiếp của mình có chút tì vết nào. Dạ Vô Yên xem ra không phải loại người không quan tâm đến điều đó.

Dạ Vô Yên ngưng thần nhìn khuôn mặt không ngừng thay đổi của Sắt Sắt, đôi mắt đen tuyền như màn đêm của hắn khẽ nheo lại.

“Yên tâm, ta không động đến cô đâu. Chỉ cần ngày mai trên chiếc khăn này có mấy chấm đỏ là được rồi!” Bất kể nàng đã từng bị lăng nhục hay chưa, hắn đều không muốn động tới nàng. Có điều người con gái trước mắt khuôn mặt căng thẳng như sợ hắn sẽ đụng vào nàng vậy.

Sắt Sắt nghe Dạ Vô Yên nói vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nàng biết hắn làm vậy không chỉ vì phải trả lời Thái hậu, mà còn vì muốn cứu vãn thể diện cho chính hắn. Trên khăn có vệt máu hồng chứng tỏ hắn thực sự đã ngủ cùng nàng, hắn có thể hiên ngang nói với mọi người rằng Thứ phi của hắn vẫn còn trong trắng.


Đúng là cao minh, xem ra trước khi tới, hắn đã nghĩ cách ổn thỏa rồi.

Sắt Sắt kéo áo, định mặc cả quần áo lên giường, Dạ Vô Yên liền ngăn nàng lại, nói: “Cởi ra!”

Sắt Sắt ngẩn người.

“Làm vậy sẽ có người nghi ngờ đó!” Hắn nói, có chút chán nản.

Sắt Sắt hiểu ra, nếu không cởi áo, sáng mai a hoàn vào hầu hạ, thấy quần áo nàng chỉnh tề sẽ nghi ngờ. Nhưng muốn nàng cởi áo quần trước mặt hắn, nàng không chịu.

“Vương gia, thiếp tắt nến nhé!” Sau mấy lớp rèm châu, những cây nến đỏ long phụng to như cánh tay lúc này đang bập bùng nhảy nhót.

Thấy Dạ Vô Yên không có phản ứng gì, Sắt Sắt quay người thổi nến, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. Nàng khẽ cởi áo váy, để lộ ra làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc buông dài như suối, giây phút đó vẻ đẹp đẽ yêu kiều của nàng nảy nở trong bóng tối.

Nàng nằm xuống, hai người họ đắp chung một tấm chăn gấm lớn, chỉ có điều quay lưng lại với nhau, ở giữa có một khoảng cách không rộng cũng không hẹp.

Nhưng chút khoảng cách đó lại rất xa vời, giống như một khe sâu vậy.

Khe sâu đó, Sắt Sắt không hề muốn vượt qua.

Tuy không được thoái hôn như ý nguyện, nhưng ít ra nàng vẫn có thể giữ được sự trong sạch của bản thân, những ngày tháng sau này, tin rằng Dạ Vô Yên sẽ không đụng vào nàng nữa. Rồi sẽ có một ngày nàng trốn thoát khỏi chiếc lồng này.

Trong bóng tối, Sắt Sắt cười lạnh nhạt, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, mây nhẹ bay cao, sương mỏng tan dần, những tia sáng vàng rực rỡ xé mây rọi xuống nhân gian. Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao dưới hành lang khẽ đung đưa trong làn gió sớm, chữ hỷ lớn màu đỏ trong ánh sáng bình minh hiện lên như mộng ảo. Ánh nắng ban ngày lọt qua ô cửa sổ vuông xua tan sự u ám trong căn phòng.

Sau mấy tầng màn trướng, trên chiếc giường nạm vàng, Sắt Sắt tỉnh giấc mộng, nhưng nàng chưa vội mở mắt.

Nàng nghe thấy tiếng hít thở sâu mà đều đặn của Dạ Vô Yên đang nằm bên cạnh, cảm thấy cánh tay hắn đặt trên eo thon của nàng ấm áp lại có lực. Ngửi thấy mùi đàn ông trên người hắn, nàng kinh hãi phát hiện ra, không biết từ lúc nào, nàng đã nằm gọn trong lòng hắn. Nàng đã ngủ trong vòng tay hắn suốt đêm, thậm chí còn ngủ rất say!

Đáng chết! Nàng âm thầm nguyền rủa bản thân. Nàng định đẩy mạnh hắn ra, nhưng chưa kịp động thủ, nàng bỗng cảm thấy cái ôm khẽ động, Dạ Vô Yên dường như đã tỉnh giấc. Quả nhiên, Sắt Sắt nghe rõ tiếng thở mạnh từ trên đỉnh đầu truyền lại.

Dạ Vô Yên đêm qua ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại, thấy trong lòng ấm ấm mềm mềm, hắn cực kỳ thoải mái, đang định ôm vật ấm ấm mềm mềm đó ngủ tiếp, bỗng hắn mở to mắt nhìn xuống.

Hắn thấy người mình đang ôm trong lòng là Thứ phi của hắn.

Bị bao phủ bởi ánh bình minh, nàng trông như một chú mèo con, ngoan ngoãn nép mình trong lòng hắn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, làn da trắng nõn như bạch ngọc, mái tóc đen xõa dài. Hắn vừa cử động, những sợi tóc mềm mại không ngừng cọ vào mặt. Tệ hơn nữa, làn da dưới cánh tay hắn mịn màng mềm mại giống như là tuyết vậy.

Trái tim hắn đang bị một thứ gì đó không thể gọi tên bóp chặt, hắn phát hiện dường như mình đang tham lam lưu luyến hình dáng tuyệt đẹp trước mặt. Phút chốc, cơ thể hắn nóng bừng lên.

Đôi mắt phượng nheo lại, hắn thở dài lạnh lẽo, vô tình đẩy Sắt Sắt ra, rồi ngồi thẳng dậy, cau mày khó chịu, hắn đâu có thiếu đàn bà, sao có thể hứng thú với cô gái này chứ.

Bị hắn đẩy ra, Sắt Sắt vùi đầu vào chiếc gối gấm, tự cười cợt bản thân. Hay thật, nàng còn chưa đẩy hắn ra, hắn đã đẩy nàng ra trước rồi.

“Sao cô lại chui vào lòng Bản vương?!” Hắn lạnh lùng chất vấn, sớm biết nàng không có liêm sỉ thế này, hắn đã không quyết định cưới nàng.

Sắt Sắt co người vào trong chăn, nhìn bộ dạng hắn tránh nàng như tránh rắn rết, cứ như hắn bị thiệt vậy. Cái gì mà nàng chui vào lòng hắn, nàng còn chưa hỏi hắn, hắn đã tiên phát chế nhân[1] rồi. Được lắm, nếu hắn đã cho rằng nàng chui vào lòng hắn, định dụ dỗ hắn, nàng sẽ không để hắn phải thất vọng. Đàn ông đều là loại không có được thì càng quý trọng, nàng càng dính vào hắn, hắn nhất định càng chán ghét nàng.

[1]. Ra tay trước để giành ưu thế.

Nghĩ vậy, Sắt Sắt liền dịu dàng nói: “Vương gia, thiếp bị Vương gia mê hoặc, vì thế mới không thể kìm lòng… Mong Vương gia thương lấy thiếp, cho thiếp được toại nguyện.” Nói rồi, nàng lại nép vào người Dạ Vô Yên.

Dạ Vô Yên chau mày, không hề che giấu sự chán ghét trong ánh mắt, đẩy Sắt Sắt ra không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Cút ra! Giang Sắt Sắt, chưa nói tới việc cô đã thất thân, cho dù cô còn nguyên vẹn, Bản vương cũng chẳng thèm động vào. Bản vương vốn niệm tình cô đã đợi ta bao năm, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lại thất thân, sợ không ai lấy cô nên mới miễn cưỡng lấy cô về phủ. Nhưng cô thực chẳng có chút tự trọng, còn định quyến rũ Bản vương. Cô đừng nằm mơ, cả đời này Bản vương cũng không sủng hạnh cô đâu!” Nói xong, hắn liền mặc áo đứng lên.

Sắt Sắt “ư ư” mấy tiếng, rồi nằm bò lên gối, bắt đầu khóc thút thít.

Dạ Vô Yên thấy vai nàng rung lên, đoán nàng đang rất buồn nên sắc mặt cũng ôn hòa hơn, nhẹ nhàng nói: “Cô không cần phải khóc, chỉ cần cô yên phận, Bản vương sẽ không bỏ cô đâu. Vị trí Thứ phi này vĩnh viễn là của cô.”

Trước khi bỏ đi, hắn không quên nhặt chiếc khăn trên giường lên, rút thanh chủy thủ nhỏ tinh xảo trong giày ra, đâm vào ngón tay mình rồi bôi mấy giọt máu lên tấm vải trắng.

Nghe tiếng bước chân hắn xa dần, Sắt Sắt mới ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đẹp như ngọc chẳng có lấy một giọt nước mắt. Nàng đương nhiên không khóc, vừa rồi thút thít chỉ để phối hợp với Dạ Vô Yên. Vương gia nổi cáu, đương nhiên nàng phải buồn bã mới đúng kiểu. Nhưng nàng chẳng buồn chút nào, từ khi thấy sự vô tình của hắn với nàng trên núi Hương Diểu, một chút tình cảm còn sót lại nàng đành cho hắn cũng đã tiêu tan. Hắn nói cưới nàng vì thương hại khiến nàng ngạc nhiên, hắn cũng biết thương người ư? Nếu đúng là vì thương hại, vậy vở kịch thất thân của nàng đã phí công diễn rồi, lại còn chữa lợn lành thành lợn què nữa.


Nàng hy vọng biết bao nhiêu hắn sẽ bỏ nàng. Nếu ngày nào nàng cũng dính lấy hắn, không chừng hắn sẽ bỏ nàng thật. Căn cứ tình hình ban nãy, nàng vẫn còn chút hy vọng.

Hắn cho rằng cưới nàng về, cho nàng ăn ngon mặc đẹp, cho nàng vị trí phi tử của Vương gia thì nàng sẽ thỏa mãn, sẽ cảm tạ đại ân đại đức của hắn rồi ở lại trong vương phủ ư? Nàng sẽ không làm như hắn muốn, ngày nào nàng cũng sẽ đong đưa trước mặt hắn, đến khi hắn chán ghét, chịu để nàng rời khỏi vương phủ mới thôi.

Chủ ý đã định, trong lòng Sắt Sắt rất vui vẻ.

Thanh Mai bưng nước rửa mặt vào phòng, Sắt Sắt rửa mặt xong, liền ngồi vào bàn trang điểm. Nàng muốn trang điểm thật cẩn thận, quyết khiến cho Dạ Vô Yên kinh ngạc một phen.

Mái tóc đen nhánh của Sắt Sắt rất mượt, trước đây nàng chỉ cần chải đơn giản nhìn đã rất sinh động bắt mắt. Hôm nay nàng bắt Thanh Mai chải cho nàng kiểu tóc Lăng Vân trang trọng quý phái, bên trên cắm một chiếc trâm vàng lấp lánh, trên tóc còn dán rất nhiều hoa khảm vàng. Nàng lại vẽ lông mày vừa to vừa dày, sau đó bôi son trát phấn đỏ lòe trắng bệch lên khuôn mặt đang đẹp như ngọc.

Thanh Mai thấy bộ dạng của Sắt Sắt, “á” lên một tiếng, hỏi nàng đầy nghi hoặc: “Tiểu thư, người định làm gì vậy? Đi diễn kịch à?”

Sắt Sắt nhìn Thanh Mai buộc hai túm tóc đáng yêu trên đầu, khuôn mặt rạng rỡ đầy kinh ngạc. Nàng tự nhìn lại mình, phát hiện nàng và Thanh Mai giống hệt như vai hề chính và đồng tử trong các vở kịch nàng vẫn thường xem.

“Đúng thế, nha đầu Thanh Mai ngày càng thông minh. Chúng ta đi diễn - kịch - thôi…” Sắt Sắt kéo dài giọng, cười đáp.

Chủ tớ hai người một trước một sau kéo ra khỏi phòng. Lúc đi qua vườn hoa, Sắt Sắt còn hái một đóa mẫu đơn đang nở rộ cài lên trên tóc. Sau khi hỏi các a hoàn Tuyền Vương Dạ Vô Yên đang ở đâu rồi, nàng lập tức tới đó.

Tuyền Vương Phủ do Hoàng đế ban thưởng cho Dạ Vô Yên sau khi hắn thắng trận hồi kinh. Trước khi xuất chinh, hắn chưa được phong vương, đương nhiên không có phủ đệ.

Tòa phủ này rất có tiếng ở chốn đế đô, nghe nói được giữ lại từ tiền triều. Dọc lối đi, trên cột kèo chạm vẽ, mái ngọc lầu quỳnh, quả nhiên có những dấu ấn rất riêng chỉ tiền triều mới có. Ví như tấm đá xanh lát đường, bức bình phong hơi hướng ảm đạm, rèm cửa bằng sa xanh thêu hình hàn mai ngạo tuyết…

Về lý mà nói, Dạ Vô Yên nên sửa sang lại chỗ này một chút, nhưng hắn không làm gì, khiến người khác không thể không hoài nghi liệu hắn có định ở đây lâu dài.

Vân Túy Viện là nơi ở của Y Doanh Hương, trước cửa có một chiếc hồ nhỏ, trên mặt hồ có mấy đóa thụy liên lớn bằng đồng tiền. Hè đến, lá sen phủ kín mặt hồ, cá chép bơi như thoi đưa, nhất định sẽ rất đẹp. Tiếc là nàng không có phúc, khu viện của nàng chỉ có hai cây đào già.

Hai người đến trước cửa Vân Túy Viện, một a hoàn vội vã vào trong bẩm báo. Sắt Sắt không chờ hồi đáp, thướt tha bước vào.

Y Doanh Hương là Chính phi, theo quy định, nàng nên tới thỉnh an. Huống hồ Sắt Sắt nghe nói Dạ Vô Yên dùng bữa sáng ở đây, nàng đương nhiên không thể không tới. Nhưng nàng biết mình không phải là người được chào đón, ngay cả tiểu a hoàn vén rèm cửa nét mặt cũng thật khó coi.

Sắt Sắt không thèm để ý, cười tươi rói, chầm chậm bước vào, lập tức cảm nhận bầu không khí trong phòng không tốt, dường như có tiếng thút thít vọng ra.

Sắt Sắt không thấy Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương đâu, nàng liền đứng trong sảnh, vừa cười nhạt vừa nhìn ngắm cách bài trí trong phòng.

Trong phòng hai bên đều có giá gỗ lim khảm vàng, bên trên bày nhiều đồ bằng ngọc quý, màu sắc kiểu dáng đều rất trang nhã, tinh tế. Chính sảnh trải một tấm thảm đỏ, đặt một chiếc bàn bằng gỗ lim, bên trên bày toàn những món ăn ngon lành. Nhưng bên bàn không có ai, chỉ có hai tiểu a hoàn tay bê khay đứng sắp xếp món.

Ánh mắt hai a hoàn đó thỉnh thoảng nhìn về phía Sắt Sắt đầy vẻ khinh bỉ, chế nhạo. Lúc đó Sắt Sắt mới tỉnh ngộ, nàng đã đoạt mất đêm động phòng của Y Doanh Hương. Trong phòng có những tiếng thút thít mơ hồ, e rằng đó là Y Doanh Hương đang ngồi khóc. Sắt Sắt không khỏi cảm thấy có chút tội lỗi. Nếu đúng thế thật, lúc này nàng tới đây chẳng phải càng khiến Y Doanh Hương thương tâm hay sao? Nhưng tình thế trước mắt nàng đã không còn cơ hội thoái lui nữa rồi.

Bức rèm châu trong phòng được tiểu a hoàn vén lên, Dạ Vô Yên nắm tay Y Doanh Hương sóng vai bước ra.

Dạ Vô Yên đã thay bộ hỷ phục, chỉ mặc một chiếc cẩm bào màu tím sẫm, thắt lưng đeo một miếng bạch ngọc long phượng, khóe môi hắn mang một nụ cười nhạt, phong thái thật tuấn tú. Y Doanh Hương trang điểm yêu kiều xinh đẹp, như chú chim nhỏ tựa vào người Dạ Vô Yên. Nhìn hai người mới thân mật, xứng đôi làm sao.

Sắt Sắt hơi ngập ngừng, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười rất tự nhiên.

Dạ Vô Yên thấy Sắt Sắt đứng giữa sảnh, không khỏi dao động trong giây lát, khóe môi thoáng run.

Lần này về kinh, hắn nghe nói thiên kim của Định An Hầu là tài nữ chốn đế đô, cầm kì thi họa đều tinh thông, hắn luôn bán tín bán nghi, lúc này lại càng khẳng định, đó chẳng qua chỉ là lời đồn đại.

Cô gái trước mắt hắn mặc tấm áo bằng gấm xanh nhạt bên trên, màu sắc vốn rất đẹp đẽ đáng yêu, nhưng lại thêu thêm mấy bông hoa đào màu hồng. Chiếc váy màu vàng nhạt bên dưới còn thêu đủ các loại hoa màu sắc sặc sỡ khiến ai nhìn thấy cũng phải chóng mặt. Chiếc váy hoa lốm đốm chói mắt thì chớ, còn chải kiểu đầu già như các quý phu nhân thường chải, cái này cũng đỡ, nhưng lại cài thêm đóa mẫu đơn nở xòe bên tóc mai, thôi thì vẫn chấp nhận được. Điều khiến người ta không thể chịu đựng được chính là cách trang điểm khuôn mặt quá đậm, cảm giác như không thấy nổi cả màu da thật.

Dạ Vô Yên nhớ lại bộ dạng Sắt Sắt lúc trên núi Hương Diểu, càng chắc chắn cô gái trước mặt phẩm chất chỉ đến thế. Cũng phải, cha nàng ta là tướng quân chinh chiến nhiều năm, mẹ ngày trước lại là đạo tặc khét tiếng ngoài Đông Hải. Hai con người thô lỗ như thế, làm sao có thể sinh ra người con gái là tài nữ đế đô được? Cho dù dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn rồi cũng biến thành loại son phấn thô thiển mà thôi.

Nhớ lại trong buổi dạ yến, nàng ta trang điểm còn coi được, không biết ai đã giúp nàng ta, có điều lúc đó hắn không đặt tâm tư vào nàng, cũng không chú ý gì đến nàng. Nàng ở trước mặt hắn lúc này khác hẳn nàng tối qua, khuôn mặt trong sáng đã bị đống son phấn che lấp.

Dạ Vô Yên lạnh lùng “xì” một tiếng, nhìn đi chỗ khác, dáng điệu không muốn làm bẩn mắt mình.

Sắt Sắt nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng khẽ cười thầm.

Đôi mắt Y Doanh Hương vốn khóc đến sưng mọng, lúc này thấy cách trang điểm của Sắt Sắt, không hề che giấu liền cười thành tiếng, đôi môi cong cong như vầng trăng khuyết: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây, mau ngồi đi. Y Na, mau đi pha trà!”

Sắt Sắt nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Y Doanh Hương, xua tay đáp: “Vương phi không cần khách khí, tuy Sắt Sắt lớn tuổi hơn Vương phi, nhưng trưởng thứ khác biệt, Vương phi cứ gọi thẳng tên Sắt Sắt là được rồi.”


“Tỷ tỷ khách sáo rồi, trong lòng Doanh Hương chỉ coi tỷ là tỷ tỷ thôi. Tỷ tỷ đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ăn đi.” Y Doanh Hương khách khí đưa lời mời.

“Sáng nay Sắt Sắt dậy muộn, vừa nhớ ra phải đến thỉnh an Vương phi nên chưa kịp ăn sáng. Nếu Vương phi không ngại, Sắt Sắt không chối từ đâu.” Nói rồi, nàng chủ động kéo ghế ngồi xuống.

Nàng vốn đến đây để cho người ta ghét nên chẳng hề khách khí.

Sắt Sắt quả thực đang đói, đêm qua còn chưa kịp ăn no đã bị ma ma trong cung đến làm phiền, sáng nay dậy muộn lại chưa kịp ăn gì. Giờ thấy vô số món ăn ngon, nàng đương nhiên rất vui.

Dạ Vô Yên đứng đó, hơi kinh ngạc. Khóe miệng hắn tuy vẫn giữ độ cong nhất định của một nụ cười, nhưng xung quanh toát ra khí vị lạnh lùng. Hắn không nói lời nào, ngồi xuống, ăn uống lãnh đạm, đôi mắt đen sâu không thấy đáy dường như có thể nuốt gọn linh hồn của người khác.

Sắt Sắt không thèm để ý đến gương mặt lạnh lùng của hắn, cứ ăn uống ngon lành, còn không quên gắp thức ăn cho Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương.

Y Doanh Hương khách khí nhận lấy, nhưng Dạ Vô Yên lại có vẻ không dễ hầu hạ. Thấy Sắt Sắt gắp thức ăn cho vào bát tới đầy ngọn, hắn liền vứt đôi đũa ngọc xuống, đứng dậy đi ra.

“Yên ca ca, chàng ăn no rồi ư?” Y Doanh Hương vội vã đứng dậy.

Dạ Vô Yên cười nhạt, vỗ nhẹ vào đầu Y Doanh Hương trìu mến nói: “Hương Hương, ta có việc phải đi trước.”

Hắn quay người, trước khi đi còn lạnh lùng lườm Sắt Sắt, ánh mắt hắn chứa đầy sự căm hận.

Cái lườm đó khiến Sắt Sắt mất hết tâm trạng diễn kịch, nàng cúi đầu dùng bữa, đến khi no căng mới bỏ đũa nhìn Y Doanh Hương đang ngồi đối diện. Y Doanh Hương quả là một mỹ nhân giống như đóa hoa hồng nở rộ dưới ánh ban mai, yêu kiều rạng rỡ. Một cô gái xinh đẹp như thế thực hiếm gặp ở Nam Nguyệt Quốc.

“Tỷ tỷ, hôm đó trên núi Hương Diểu, tỷ tỷ quả thực bị tên cướp đó… làm nhục ư?” Y Doanh Hương bỗng ngẩng đầu hỏi.

Sắt Sắt lặng người, lẽ nào người Bắc Lỗ Quốc nói chuyện thẳng thắn thế ư? Sắt Sắt nheo mắt nhìn Y Doanh Hương, nhưng tiểu cô nương này dường như không cho rằng lời nói của mình có chỗ nào không thỏa đáng. Đôi mắt đen láy trong trẻo như sương sớm có ý chờ đợi. Nhưng không hiểu sao trong đôi mắt đó lấp lánh một tia ý niệm phức tạp mơ hồ khiến Sắt Sắt có phần khó hiểu.

Nàng ấy đang quan tâm tới nàng ư?

“Đương nhiên là không, cũng may Vương gia và Vương phi tới kịp thời nên thiếp mới thoát khỏi tai kiếp.” Nhớ lại sáng sớm nay Dạ Vô Yên đã lưu mấy vết máu trên chiếc khăn trắng, Sắt Sắt liền thuận theo mà đáp lời.

“Vậy ư?” Y Doanh Hương thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đen sáng trong lấp lánh một tia vui mừng. “Vậy thì tốt quá. Hôm đó Doanh Hương lo lắng cho tỷ tỷ muốn chết, sợ rằng kẻ đó đã làm ô nhục sự trong trắng của tỷ tỷ.”

Sắt Sắt cười mỉa mai, hóa ra trong mắt thế nhân, sự trong trắng của nàng đã bị vấy bẩn. Có điều sự quan tâm của Y Doanh Hương vẫn khiến nàng cảm thấy có vài phần ấm áp. Nàng ấy dường như không hề có ý đối địch với nàng. Một cô gái trong sáng đơn thuần thế này, chẳng trách Dạ Vô Yên hết mực trân trọng, yêu thương.

Từ Vân Túy Viện đi ra, Sắt Sắt và Thanh Mai liền đi thẳng về Đào Yêu Viện nơi họ đang ở. Từ xa đã thấy trước cửa có hai thị vệ mặc áo đen, khí thế lạnh lẽo như băng tuyết, Sắt Sắt nhận ra đó là những binh tướng Dạ Vô Yên đưa về từ biên quan, không biết vì sao lúc này lại làm thần giữ cửa cho nàng.

Lẽ nào Dạ Vô Yên đang ở chỗ nàng? Trong lòng Sắt Sắt có chút bất an. Vừa bước vào phòng, quả nhiên nàng thấy bóng dáng cao lớn mà anh tuấn của Dạ Vô Yên.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắc như hai vệt đao quang. Trong giây lát, Sắt Sắt tưởng như bản thân đang bị băng tuyết lạnh cóng bao phủ. Nàng nghĩ, ánh mắt hắn nhìn kẻ địch trên chiến trường chắc cũng chỉ lạnh lẽo đến thế này mà thôi.

“Giang Sắt Sắt, cô thật to gan!” Dạ Vô Yên nói, thanh âm lạnh như băng hàn.

Nàng đã làm hắn giận điên lên rồi. Nàng chỉ đến chỗ Chính phi của hắn dùng bữa, làm phiền lúc hắn và Chính phi đang chàng chàng thiếp thiếp, có cần phải thế này không? Hắn nhỏ mọn vậy, chắc sẽ bỏ nàng luôn chứ? Sắt Sắt có chút mong chờ, nhưng nét mặt không dám lộ ra chút biểu hiện nào cả.

“Thiếp không biết Vương gia đang nói gì.” Sắt Sắt vẫn cười tươi, vừa có chút vô tội, lại có chút hoảng hốt.

Dạ Vô Yên nghe vậy, trong ánh mắt sâu không thể dò đoán của hắn phát ra những tia giận dữ sắc lạnh.

Sắt Sắt đón lấy ánh mắt ấy, nụ cười dần trở nên cứng đờ. Nàng vốn không phải cao thủ diễn kịch.

“Khuôn mặt mới vô tội làm sao!” Dạ Vô Yên khinh bỉ nói, bỗng giơ tay, nhéo cằm Sắt Sắt.

“Nếu cô không hiểu, Bản vương cũng không ngại giải thích. Sau này không cho phép cô tới Vân Túy Viện tìm Vương phi, càng không cho phép cô có ý xấu gì với Vương phi. Nếu để Bản vương phát hiện cô cố tình gây bất lợi cho Vương phi, Bản vương sẽ khiến cô phải sống không bằng chết!”

Lời nói hắn thốt ra câu nào cũng độc ác, lạnh lùng mà nghiêm khắc.

Sắt Sắt không khỏi kinh sợ, xấu hổ, lại phẫn nộ.

Hắn đối với Y Doanh Hương quả thực quá bảo vệ, nâng niu!

Nàng chẳng qua chỉ ăn một bữa cơm ở chỗ Vương phi, vậy mà hắn đã cảnh cáo nàng ghê gớm như thế. Lẽ nào nàng sinh ra đã có khuôn mặt của kẻ ác? Lẽ nào nhìn nàng giống một nữ nhân hiểm độc? Nàng chẳng làm gì Dạ Vô Yên đã căng thẳng thế này, nếu Y Doanh Hương vì nàng mà xảy ra chuyện gì thật, chắc nàng sẽ không giữ được tính mệnh.


“Nếu Vương gia cho rằng thiếp là người độc ác, vậy sao không bỏ thiếp đi, để Vương gia khỏi phải lo lắng đề phòng thiếp làm hại Vương phi!” Sắt Sắt nở một nụ cười như có như không, lạnh nhạt nói.

Dạ Vô Yên nhìn nụ cười ẩn hiện trên khóe miệng Sắt Sắt, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội.

Sáng sớm nay nàng còn quyến rũ hắn, hắn mắng nàng là kẻ thích hư vinh, là loại nữ nhân lòng dạ khó lường. Khi nàng trang điểm lòe loẹt đến Vân Túy Viện tìm hắn, hắn có thể lường trước được nếu nữ nhân này cùng Y Doanh Hương tranh đoạt ngôi vị Chính phi thì một cô gái ngây thơ thuần khiết như Hương Hương không thể là đối thủ.

Về lý mà nói, ngôi vị Chính phi vốn là của nàng, nàng có oán thán cũng không có gì quá đáng. Nhưng hắn quyết không để bất kỳ ai làm gì tổn hại tới Hương Hương. Có điều, vừa rồi nàng nói muốn hắn bỏ nàng là thực lòng hay muốn bắt lại giả vờ tha, hắn cũng không có hơi sức đâu để suy ngẫm.

“Bản vương còn một câu nữa muốn nói. Chỉ cần cô đừng vọng tưởng tới ngôi vị Vương phi, sống an phận, giữ đúng phép tắc thì vị trí Thứ phi này mãi mãi là của cô. Nghe rõ chưa?” Dạ Vô Yên nói xong liền bỏ cằm nàng ra.

“Vương gia dạy bảo, thiếp xin ghi nhớ trong lòng.” Sắt Sắt nhẹ chớp hàng mi, khẽ đáp.

Nàng lại hy vọng hão rồi, cho dù hắn đoán chắc nàng đã thất tiết nhưng vẫn lấy nàng, giờ sao có thể vì ghét nàng mà bỏ được đây! Hắn đường đường là Tuyền Vương, đương nhiên không ngại nuôi thêm một người rỗi việc. Thôi vậy, từ nay về sau nàng sẽ chỉ ở trong vương phủ cho qua ngày. Muốn thoát khỏi đây phải tìm cách khác thôi. Nếu không vì sợ liên lụy đến phụ mẫu, nàng đã bỏ đi ngay cho xong rồi.

Dạ Vô Yên nhìn bộ dáng Sắt Sắt cúi đầu cụp mắt, biết lời nói của hắn cuối cùng cũng có tác dụng, đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh giá, rồi bỏ đi không chút lưu tình.