Nghe vậy sắc mặt Sắt Sắt không khỏi trầm xuống, Khả Hãn lại muốn nàng làm Tế Tư sao? Đúng là buồn cười thật, nàng là người Nam Nguyệt, sao có thể làm Tế Tư Bắc Lỗ Quốc.
Khả Hãn vừa nói ra điều này, sắc mặt Phong Noãn liền lập tức tái biến, hắn không ngờ phụ vương lại muốn Sắt Sắt làm Tế Tư hắn phải làm sao đây? Hắn quay đầu nghiêm giọng nói với tên thị vệ đứng bên: “Đi mau vào trong xe ngựa lấy tấm da sói trắng của Hoàng tử ra đây” cho dù trong lòng nàng có hắn hay không, hôm nay, hắn nhất định phải công bố với thiên hạ, nàng là người con gái hắn vẫn thầm ngưỡng mộ, bất kỳ ai cũng không được làm tổn hại tới nàng.
Thị vệ thất kinh, trợn mắt nhìn hắn hỏi một cách rất kỳ quái “ Nhị Hoàng tử là tấm da sói trắng mà lần đầu tiên người săn được năm tám tuổi ư?”
“Đúng thế! Mau đi đi!” Phong Noãn trầm giọng đáp
Thị vệ đó chưa bao giờ thấy sắc mặt và giọng của Phong Noãn đáng sợ như thế, hắn liền vội vã cưỡi lên tuấn mã phi đi như tên bắn, có điều chuyện khiến tên thị vệ đó vui mừng hơn cả là, Nhị Hoàng tử cuối cùng cũng đưa tấm da sói đó ra.
Dạ Vô Yên nghe lời Khả Hãn vừa nói, lông mày vừa cau chặt lại, bàn tay dấu trong tay áo thoáng run lên. Lúc này, chỗ ngồi của hắn ngay cạnh Khả Hãn, hắn chậm rãi nói: “Khả Hãn đúng là biết đùa, cô gái này là Thứ phi của Bản Vương, sao có thể làm Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc được?!” Ngữ khí của hắn dịu dàng, nhưng thấp thoáng trong đó là khí thế oai nghiêm, cứng rắn.
Khả Hãn hơi ngẩn người, nhưng liền bật cười ha ha nói: “Hóa ra là Thứ phi của Tuyền Vương? Chẳng trách nào, giai nhân xinh đẹp lại có khí phách như thế, Tuyền Vương đúng là có phúc”.
Trận cười lớn qua đi, ông ta cũng không đề cập tới việc để Sắt Sắt làm Tế Tư nữa. Sắt Sắt đứng xa Khả Hãn, không biết Dạ Vô Yên nói gì. Trong lúc nàng vẫn đang lo lắng vì sợ phải làm Tế Tư, đang định cự tuyệt thì liền nghe thấy có người gọi tên mình.
“Giang Sắt Sắt!”. Ngữ khí cực kỳ dịu dàng, dÂu Dương bay trong làn gió.
Sắt Sắt từ trên đài cao nhìn xuống, thần sắc có chút mê mẩn, chỉ thấy bầu trời sáng trong, ánh nắng chan hòa đang soi rọi con dân Bắc Lỗ Quốc. Lúc đó, vẻ tán thưởng về khúc nhạc vừa rồi của nàng trong ánh mắt họ vừa lắng xuống, liền hiện lên vài phần kinh ngạc, như thể vừa gặp phải ma quỷ. Điều quái lạ hơn là, ánh mắt các thiếu nữ trên thảo nguyên nhìn Sắt Sắt không ngờ lại biến thành sự đố kỵ sâu sắc và sự tuyệt vọng vô cùng.
Là chuyện gì thế này? chẳng qua chỉ là đàn một khúc nhạc, vậy mà thành ra đắc tội với tất cả các cô gái trên thảo nguyên ư? Sớm biết vậy, nàng đã không giúp Dạ Vô Yên rồi, đúng là mất công mà chẳng được đền ơn.
Trong lòng Sắt Sắt không ngừng than thở, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt nàng đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy dưới đài, trong ánh nắng mặt trời Phong Noãn đương chầm chậm bước tới. Tấm áo bào đen viền vàng nhẹ bay trong gió, càng khiến hắn thêm vài phần ngang tàng, khí phách. Trên khuôn mặt anh tuấn như được đẽo gọt mang thần tính vô cùng dịu dàng, nhất là nụ cười trên môi, rực rỡ mà êm ái.
Sắt Sắt chưa bao giờ thấy Phong Noãn cười rạng rỡ như lúc này, một hán tử vốn rất lạnh lùng, một khi vui vẻ nở nụ cười, đó sẽ là điều khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc. Nụ cười đó khiến Sắt Sắt có ảo giác như trăm hoa đang đua nở.
Điều khiến Sắt Sắt kinh ngạc hơn cả là trong tay Phong Noãn cầm một tấm da sói trắng, dưới ánh nắng rực rỡ, tấm da sói trắng đó tỏa ra sắc màu dịu dàng, một màu trắng thuần khiết mà ấm áp, chỉ nhìn thôi cũng biết là tấm da thượng hạng. Phong Noãn cầm tấm da đó trên tay như châu báu, nhanh chóng cất bước về phía nàng. Gã muốn làm gì đây?
Trong lúc Sắt Sắt đang còn nghi hoặc nghĩ ngợi, Phong Noãn đã bước tới đến đài cao. Hắn tung người nhảy vọt lên, đứng trước mặt Sắt Sắt. Vừa rồi Sắt Sắt còn cúi đầu nhìn Phong Noãn, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, thân hình cao lớn của hắn đã đứng trước mặt nàng, mang theo bá khí sắc bén ghê người.
“Hách Liên Hoàng tử, huynh tính làm gì vậy?” Sắt Sắt hỏi hắn đầy nghi hoặc, cảm thấy có điều gì đó rất quái lạ sắp xảy ra thì phải.
Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của Phong Noãn, trái tim nàng cũng vì thế mà bất giác đập loạn lên. Gã Phong Noãn này rốt cuộc định là gì chứ? Hôm nay mặt trời quá chói chang, khiến người nàng bỗng nhiên nóng rực. Hơn nữa, điều khiến Sắt Sắt bất an hơn cả là, lúc này, nàng dường như là tiêu điểm của mọi người, những ánh mắt mang vô số tinh thần khác nhau bắn tới, khiến nàng gần như không thở được.
“Huynh không nói gì, vậy ta đi xuống đây!” Sắt Sắt đang cố để nhịp tim của mình bình thường lại, hờ hững nói.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay người, Phong Noãn đã hành động khiến nàng cực kỳ khó hiểu.
Hắn ôm tấm da sói trắng trên tay, quỳ một gối xuống trước mặt nàng. Sắt Sắt kinh ngạc đến ngẩn người ai cũng nói dưới đầu gối nam nhi là vàng, nhưng gã nam tử này tại sao lại quỳ trước mặt nàng, còn quỳ một cách tao nhã và tự nhiên như thế. Lẽ nào hắn có việc muốn cầu xin? Đừng nói là hắn muốn nàng là Tế Tư nhé. Nhưng Phong Noãn đâu có để nàng đi làm Tế Tư được, lẽ nào hắn cũng là một con dân cực kỳ sùng kính Thần Phật? Hay là vì chuyện gì khác nữa?
Theo bản năng, nàng định đỡ Phong Noãn dậy, nhưng thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt hắn, nàng có chút luống cuống.
Không biết phải làm sao, một người luôn trầm tính điềm đạm như nàng, vào khoảnh khắc này, trái tim có chút hoảng loạn.
“Huynh mau đứng dậy đi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra” Sắt Sắt tránh ánh mắt dịu dàng của hắn, thấp giọng nói.
Phong Noãn vẫn không hề đứng dậy, chỉ nâng tấm da sói lên, dùng thanh âm vô cùng ấm áp của mình nói thứ ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu gì cả. Lúc nói Phong Noãn cố ý dùng nội lực thanh âm hồn hậu và ấm áp đó mang theo sự dịu dàng đến không thể tưởng tượng được, cùng một ma lực khiến người ta không thể kháng cự, bay tới bên tai mọi người.
Lời nói của hắn vừa cất lên như sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người trên thảo nguyên đều ngẩn người. Trong bầu không khí tĩnh lặng, dường như có tiếng con gái khóc hu hu. Chuyện gì thế? Sắt Sắt thấy Khả Hãn và Yên Thị khi nghe thấy lời Phong Noãn nói há miệng mãi mà không sao khép lại được. Còn Dạ Vô Yên đang ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc lạnh như băng, đôi mắt phượng hiện lên một làn khói lạnh, những ngón tay thon dài đang cầm chiếc chén khẽ run lên.
“Tuyền Vương, chuyện gì vậy, nàng ta không phải thứ phi của ngài sao? Sao Ngạo Thiên lại cầu hôn nàng ta chứ?” Khả Hãn kinh ngạc quay sang hỏi hắn.
Dạ Vô Yên lạnh lùng đáp: “Bản Vương vừa rồi nói sai rồi, cô ta đã từng làm phi tử của Bản Vương”. Nói rồi, hắn cầm ly rượu, đang định uống một ngụm, nhưng bàn tay lại run đến khủng khiếp, lúc ly rượu khó khăn lắm mới đưa được lên miệng, hắn đã không tài nào uống được nữa. Đôi mắt đen lay láy mang chút lo lắng ánh lên qua miệng chén, nhìn thẳng vào phía đôi nam nữ đang đứng trên đài cao.
Bất luận người khác kinh ngạc tới độ nào, Sắt Sắt cũng không tài nào hiểu rõ những lời Phong Noãn vừa nói. Hắn dùng ngôn ngữ gì vậy? Có lẽ là tiếng Bắc Lỗ Quốc chăng? Xem ra ngoại trừ nàng, mọi người ai cũng đều hiểu cả, ngay đến Dạ Võ Yên e rằng cũng hiểu.
“Nàng không phải nói gì cả, chỉ cần nàng nhận tấm da sói trắng này là được! Tượng trưng cho tình hữu hảo giữa Nam Nguyệt các nàng với Bắc Lỗ Quốc chúng ta.” Phong Noãn thấp giọng nói, lần này hắn dùng tiếng Nam Nguyệt, không dùng nội lực, thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ Sắt Sắt nghe thấy. Hắn vừa nói vùa cười nụ cười dễ thương mà dịu dàng, nhưng lại mang chút gian sảo.
Là thế ư? Sắt Sắt ngước nhìn Phong Noãn, trực giác mách bảo nàng không phải như vậy. Nhưng nàng quả thực rất sợ làm Tế Tư, vì thế liền nhận tấm da sói trắng không chút chần chừ.
Vào khoảnh khắc, khi Sắt Sắt nhận tấm da sói trắng của Phong Noãn, chiếc chén trong tay của Dạ Vô Yên không biết vì sao bị bóp chặt, rồi đột nhiên bị vỡ vụn, mảnh vỡ bị cứa vào tay, từng rọt máu đỏ tươi chảy xuống. Nhưng hắn không hề biết, đôi mắt lạnh lùng chỉ cuộn lên từng đợt mây đen, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn lên đài cao phía trước.
Trên đài cao, sau khi đưa tấm da sói trắng vào Sắt Sắt, Phong Noãn liền đứng dậy, thân hình cao lớn của hắn nhẹ nhàng đi sau bảo vệ nàng, bước xuống dưới đài.
Phía sau đài cao là một tầng màn trướng, sau tầng màn trướng có rất nhiều cô gái của Thiên Hựu Viện, lúc thấy Sắt Sắt và Phong Noãn đi tới, đôi mắt đẹp đẽ của họ đều ánh lên cái nhìn ngưỡng mộ. Xem ra không phải tất cả những cô gái của Thiên Hựu Viện đều tình nguyện hầu hạ Thần Phật, nên khi thấy nàng và Phong Noãn ở bên nhau, sao họ lại ngưỡng mộ đến thế? Chỉ có Y Lãnh Tuyết, nàng ta không hổ là Tế Tư, lúc này vẫn yên lặng đứng trong bóng râm ở bên ngoài, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không hề có chút biểu cảm, bộ váy tuyết nhẹ bay trong gió nhìn như tiên tử trên cung trăng đang nhìn xuống đám người trần tục.
Bên cạnh Y Lãnh Tuyết là Y Doanh Hương trong bộ y phục đỏ. Y Doanh Hương lúc này khiến Sắt Sắt cảm thấy có chút lạ lẫm. Nếu nói hai lần gặp mặt trước, Y Doanh Hương đều tiều tụy do đau khổ vì tình thì lúc này tuy nàng ta vẫn tiều tụy, nhưng đôi mắt đen láy lại như đang bốc lửa, nộ khí trong ánh mắt và bộ váy áo đỏ càng rực sáng khiến người ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi thất kinh.
“Giang Sắt Sắt, ta hận cô!” Y Doanh Hương nghiến răng nói từng lời từng chữ.
“Ta biết! Cô đã nói rồi, không cần lúc nào cũng phải nhắc lại đâu!” Sắt Sắt hờ hững nói. Y Doanh Hương chưa từng bao giờ che giấu nỗi căm hận của cô ta với nàng, sao nàng có thể không biết? Thật buồn cười làm sao, nàng bị cô ta hại cho thất thân, vậy mà bây giờ cô ta còn căm hận nàng. Đúng là chẳng còn thiên lý gì nữa.
Có điều Sắt sắt không muốn so đo với cô ta nhiều, với một người cố chấp như vậy, e rằng chẳng thể nào thấu hiểu được đạo lý trong cuộc đời này.
Sắt Sắt nhẹ nhàng đưa gót sen, chầm chậm đi tiếp, nàng vẫn cảm nhận rất rõ ánh mắt phẫn hận của Y Doanh Hương đang dán chặt sau lưng mình. Ánh nhìn của cô ta mạnh tới nỗi có thể đục thủng thành lỗ trên người nàng.
Phong Noãn ngược lại không đi theo Sắt Sắt nữa mà dựa vào một thân cây. Đôi mắt chim ưng hẹp vào nheo lại, thanh âm trong trẻo lạnh đến mức không có chút tình cảm: “Y Doanh Hương, cô có thể lý trí một chút được không? Muốn hận, cô hãy hận ta, là ta không thích cô, đừng đem thù hận của cô đổ lên người nàng ấy. Nói thực nàng ấy còn chưa thích ta đâu! Nhưng cho dù nàng ấy không thích ta, ta và cô cũng không thể nào đến với nhau được. Ta hi vọng cô có thể sớm dứt ra, đi tìm hạnh phúc của đời mình”.
“Hạnh phúc của ta, còn có thể tìm được sao?” Y Doanh Hương lẩm bẩm hỏi, rồi ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phong Noãn. Trái tim cô ta cùng lúc cuộn lên sự tuyệt vọng khôn cùng.
Vì Sắt Sắt tấu khúc Quốc Phong làm chấn động con dân Bắc Lỗ Quốc nên việc chọn Tế Tư càng khó khăn hơn, bởi không có cô gái nào của Thiên Hựu Viện tài năng như Sắt Sắt. Cuối cùng Khả Hãn bèn quyết định, Y Lãnh Tuyết vẫn là Tế Tư, có điều chỉ là tạm thời, Tế Tư mới sẽ để sang năm chọn lại.
Với Dạ Vô Yên mà nói, một năm chờ đợi sẽ ngắn hơn bốn năm nhiều. Bất luận thế nào, nàng cũng đã giúp được hắn, Sắt Sắt cười khổ nghĩ.
Sắt Sắt tránh khỏi đám đông, chầm chậm dạo bước trên thảo nguyên. Cảnh sắc trên thảo nguyên đẹp vô cùng, nhưng Sắt Sắt lại không thấy vui vẻ mà thưởng thức. Nàng chầm chậm đi dọc bờ Vân Thủy Hà, đột nhiên thấy phía trước, dưới bóng dâm một cây có một bóng người đang đứng, phong thái vô cùng tiêu dao tự tại, đó chính là Dạ Vô Yên. Tấm áo rộng của hắn tung bay trong gió, ở con người hắn khiến Sắt Sắt có cảm giác thê lương lạnh lẽo.
Sắt Sắt muốn đi vòng để tránh hắn, nhưng không ngờ hắn đã phát hiện ra nàng đang đi tới, liền chầm chậm quay người, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm yên lặng nhìn nàng. Khuôn mặt anh tuấn đến kinh tâm động phách không hề có chút biểu cảm.
Sắt Sắt chăm chú vào đôi mắt hắn, nếu nàng không nhìn nhầm, dường như nàng thấy trong đáy mắt hắn mang chút khổ đau.
Nàng đã hoài nghi mình đã nhìn lầm, nhưng chờ khi nhìn vào đó, lại thấy ánh mắt của Dạ Vô Yên chăm chú nhìn vào tấm da sói trắng trên tay mình. Ánh mắt sâu thẳm đột nhiên trở lên sắc bén, khuôn mặt vốn lạnh lùng vào thời khắc ấy như phủ một làn sương lạnh.
Hắn đứng đó, im lặng, đôi mắt sâu như biển khiến Sắt Sắt không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Hắn chăm chăm nhìn vào tấm da sói trắng trong tay nàng, đôi môi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh giá: “Bản Vương có lẽ nên chúc mừng cô!” Giọng của hắn rất lạnh, mang theo một chút châm biếm.
Chúc mừng nàng ư? Nàng có gì mà để chúc mừng? Sắt Sắt cau mày, tỏ ý không hiểu.
“Ta nghĩ ta nên chúc mừng ngài mới phải, sang năm Y Tế Tư có thể làm vương phi của ngài rồi!” Sắt Sắt không hề khách khí, lạnh lùng đáp.
Thân người Dạ Vô Yên đột ngột cứng đờ, trên khuôn mặt đẹp đó hơi có chút rung động, dường như lời chúc mừng của Săt Sắt không hề khiến hắn vui chút nào. Hắn đột nhiên quay người, nhìn về phía Vân Thủy Hà, bóng hình rắn rỏi dưới ánh mặt trời vẽ lên một bóng người nghiêng nghiêng trầm ổn.
Sắt Sắt đứng lặng lẽ sau lưng hắn, nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không vui. Thấy giai nhân trong mộng rồi, lẽ ra hắn phải mừng mới phải. Có điều Sắt Sắt luôn cảm thấy mình không hiểu được gã đàn ông này. Nhưng lúc này nàng cũng chẳng muốn đoán hắn có vui hay không, giờ đâu có liên qua tới nàng.
Sắt Sắt quay ngươi đi về phía đám đông, những người này đều nhìn nàng bằng con mắt cực kỳ cung kính, có người còn thi lễ và mỉm cười với nàng, trong miệng nói những lời mà nàng nghe không hiểu. Sắt Sắt cảm thấy rất kỳ quặc, lẽ nào chỉ vì nàng tấu khúc Quốc Phong mà bọn họ trở lên sùng bái nàng rồi sao? Thật không thể nào mà tin được.
Đêm tối, Đại hội Tế trời còn có tiết mục cuối cùng, đó là lễ hội nhảy múa tế thần quanh đống lửa.
Nghe nói các cô gái ở Thiên Hựu Viện đều múa rất đẹp. Sắt Sắt thầm nghĩ cô gái múa trống bụng mà nàng thấy lúc ban ngày không biết có tham gia không? Nếu tham gia không biết nàng ấy múa tế thần có đẹp không?
Rồi màn đêm cũng chầm chậm buông xuống.
Bầu trời đêm trên thảo nguyên cực kỳ trong trẻo, vầng trăng trong vắt càng đẹp đến mê hồn, trăng trắng như ngọc, thuần khiết như tuyết.
Đống lửa cao ngút cuối cùng cũng được nhóm lên, cháy đỏ cả một góc trời, ngay đến vầng trăng trong trẻo dường như cũng bị ánh lửa làm đỏ hồng khuôn mặt. Tiếng trống tùng tùng dÂu Dương, hòa cùng tiếng Mã Đầu không ngừng vang lên, các cô gái chàng trai Bắc Lỗ Quốc trong trang phục dân tộc rực rỡ, nhảy liên hồi theo nhịp phách trên khu đất quanh đống lửa.
Sắt Sắt ở Nam Nguyệt chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, nàng đứng trong đám đông, nhìn những người say mê nhảy, múa, khẽ mỉm cười. Bên đống lửa có một dãy bàn, Khả Hãn và Yên Thị cùng với hoàng thân quốc tộc đều đang ngồi đó vừa uống rượu vừa xem nhảy múa.
Màn nhảy múa đầu tiên vừa kết thúc, tiếng trống ngưng bật, chỉ còn điệu nhạc tuyệt vời của Mã Đầu cầm vẫn dÂu Dương trong không trung mãi không dứt.
Hai ba chục cô gái của Thiên Hựu Viện vẫn mặc những bộ trang phục màu trắng, tóc được búi cao, trên tóc cắm các loại lông vũ, trên vai khoác thêm các dải vải màu, giống như tiên nữ trên chín tầng trời. Tay trái ai cũng cầm chuông đồng, tay phải nắm lấy những hình người nhỏ bằng đồng đúc. Tay nắm lấy tay, họ nhảy những điệu nhảy vô cùng đơn giản, rất chỉnh tề và đều tăm tắp, những dải lụa màu uyển chuyển nhẹ bay trong gió, tạo thành những dải cầu vòng trong màn đêm. Cùng với những động tác đó, những chiếc chuông đồng trong tay trái của họ không ngừng phát ra âm thanh leng keng vui tai.
Đây chính là điệu múa tế thần, tuy đơn giản nhưng lại rất đẹp.
Tiếng Mã Đầu cầm như cao sơn lưu thủy, lúc bay bổng khi ngừng ngắt, những cô gái ấy vây thành vòng tròn, giống như đóa tuyết liên nở ra từng cánh, đẹp như mộng ảo. Bỗng cô gái mặc áo đỏ trắng như đóa thụy liên trong gió hiện thân, đẹp đến vô ngần.
Đó chính là Tế Tư Y Lãnh Tuyết!
Y Lãnh Tuyết lúc này đang múa những điệu múa vô cùng uyển chuyển, dáng vẻ nàng ta lúc này đã bớt đi vài phần lạnh lẽo, thêm vào đó là vài phần dịu dàng đẹp đẽ. Những cô gái áo trắng kia nhanh chóng vây quanh nàng ta, còn nàng ta đứng giữa vòng tròn đó, bắt đầu vung ống tay áo và giải lụa đỏ trên vai ra.
Phiêu dật như gió, kiềm diễm như hoa, điệu múa của Y Lãnh Tuyết, rất đẹp.
Sắt Sắt nhìn ánh mắt si mê của những người đang đứng xung quanh, chầm chậm bước ra khỏi đám đông. Y Lãnh Tuyết quả là một giai nhân hiếm có, dung mạo khuynh thành, điệu múa mê hoặc lòng người.
Nhiệt độ trên thảo nguyên chênh lệch khá lớn, ban ngày còn có nắng ấm chiếu rọi, ban đêm liền có gió lạnh không ngừng thổi tới. Sắt Sắt bỗng cảm thấy hơi lạnh, liền khoác tấm da sói trắng Phong Noãn tặng lên người, che bớt đi từng cơn gió lạnh ban đêm.
Vân Khinh Cuồng đi theo Sắt Sắt thấy nàng khoác tấm da sói trắng lên vai, đôi mắt đen có pha chút chấn động. Một kẻ luôn cười đùa hi ha như hắn đột nhiên trở lên nghiêm túc, ngay đến khuôn mặt Tiểu Thoa và Trụy Tử cũng có chút lãnh ý.
“Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?” Sắt Sắt chau mày hỏi, khi thấy thái độ ba người họ rất không vui.
“Đương nhiên là nhìn tấm da sói trắng của cô rồi.” Trụy Tử lạnh lùng nói, thanh âm mang chút bất mãn.
“Tấm da sói này làm sao?” Sắt Sắt ngược mắt hỏi, chỉ là tấm da sói, họ có cần thể hiện cảm xúc đến mức thế không?
“Lẽ nào cô không hiểu tặng tấm da sói này có ý nghĩa gì ư?” Trụy Tử trừng mắt hỏi.
“Còn ý nghĩa gì à? Chỉ là tấm da sói thôi mà.” Sắt Sắt không hiểu nhướng mày, trong lòng đột nhiên thầm kinh hãi.
Tiểu Thoa mỉm cười nói “Giang Cô nương không biết thật sao? Trên thảo nguyên có một phong tục là, tấm da thú đầu tiên mà người đàn ông đó săn được trong đời sẽ chỉ dành tặng cho ý trung nhân của mình. Nếu cô gái nhận tấm da thú mà chàng trai dâng tặng, có nghĩa là chấp nhận tấm lòng chàng, và sẽ không ai còn tặng tấm da khác cho cô gái nữa.”
“Cái gì cơ?” Trong lòng Sắt Sắt thầm kinh hãi, nàng không ngờ Bắc Lỗ Quốc lại có phong tục như vậy. Nói vậy, tấm da sói mà Phong Noãn tặng nàng này, không phải là tấm đầu tiên hắn săn được chứ?
Sắt Sắt cười nói: “Tấm da sói này có lẽ không phải có ngụ ý đó đâu, hoặc nó không phải tấm da thú đầu tiên mà Hách Liên Hoàng tử săn được.” Câu này nói ra, ngay đến chính Sắt Sắt cũng không tin được. Nàng không thể quên nụ cười của Phong Noãn khi đó, dịu dàng và dạng rỡ đến chừng nào.
“Lẽ nào cô không biết Hách Liên Hoàng tử quỳ trước mặt cô nói những gì ư?” Trụy Tử hỏi.
“Huynh ấy nói những gì?” Sắt Sắt nghi ngờ hỏi.
“Ngài ấy nói nàng có bằng lòng nhận tấm da sói của ta, làm bạn với ta suốt đời không? Còn cô lại đi nhận tấm da sói đó. Bấy giờ trong mắt thần dân Bắc lỗ Quốc, cô đã là ý trung nhân của Nhị Hoàng Tử của họ rồi.” Trụy Tử lạnh nhạt đưa lời giải thích.
Hóa ra là thế. Sắt Sắt ngẩn người, chẳng trách Phong Noãn lại dùng tiếng Bắc Lỗ Quốc để nói mấy câu đó với nàng. Hắn sợ nàng cự tuyệt! Thời khắc đó, Sắt Sắt đột nhiên hiểu ra, vì sao Y Doanh Hương lại căm hận nàng đến thế, vì sao Dạ Vô Yên lại chúc mừng.
Nàng, và còn cả nụ cười và cách hành lễ mà người dân thảo nguyên dành cho nàng nữa. Hóa ra là đều có nguyên nhân cả.
Khoảnh khắc này, vô số dư vị đều cuộn lên trong tim Sắt Sắt, hòa trộn làm một, phức tạp đến mức chính nàng cũng không nói rõ được.
Nàng biết Phong Noãn thích nàng, nhưng nàng không ngờ hắn lại thể hiện tình yêu với nàng ngay trước mặt tất cả con dân của Bắc Lỗ Quốc. Tình cảm của hắn dành cho nàng đã sâu nặng tới mức ấy rồi sao?
Sắt Sắt cúi đầu, để mặc gió đêm thổi tung mái tóc đen nhánh của mình.
“Mọi người đi xem lễ hội múa đi, ta muốn đi dạo một mình để yên tĩnh một lát.” Sắt Sắt nói với Tiểu Thoa và Trụy Tử.
“Đừng đi xa quá đó.” Tiểu Thoa cười khẽ nói.
Sắt Sắt gật đầu đi về phía trước, đồng cỏ rộng như biển rập rờn trước mắt nàng, Sắt Sắt ngồi trong biển cỏ, yên lặng nhìn vầng trăng sáng trên cao.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phong Noãn không biết từ lúc nào đã tới bênh cạnh nàng, thấp giọng hỏi.
“Ta đang nghĩ, vì sao huynh lại lừa ta?” Sắt Sắt không nhìn Phong Noãn, chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng. Tấm da sói trắng khoác trên người nàng, dưới ánh trăng toát ra thứ ánh sáng như màu trắng bạc, càng làm ánh lên dung nhan thanh tú, xinh đẹp như hoa của nàng.
Ngữ khí của nàng rất nhẹ nhàng chậm rãi, dường như chỉ đang nói về một chuyện rất vu vơ. Nhưng Phong Noãn biết nàng có để tâm. Lúc trước khi là Tiêm Tiêm công tử, nàng càng lạnh lùng, càng vô tâm thì có nghĩa nàng càng tức giận.
“Nàng có biết ngụ ý của tấm da sói không?” Phong Noãn nhướng cao đôi lông mày đen rậm, cúi người xuống đưa tay xoay mặt Sắt Sắt lại, bắt nàng phải đối diện với hắn.
“Ta muốn tất cả mọi người trên thảo nguyên đều biết, nàng là cô gái mà Hách Liên Ngạo Thiên ta ngưỡng mộ, không ai được làm hại nàng, càng không thể bắt nàng làm Tư Tế.” Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, kiên định nói từng câu từng chữ, đôi mắt chim ưng đen láy như có hai đốm lửa đang rực rỡ thiêu đốt.
Sắt Sắt chau mày, đẩy tay Phong Noãn ra, cười nhạt nói: “Ta biết huynh vì muốn cứu ta, nhưng vì sao huynh lại dùng thứ ngôn ngữ mà ta không thể hiểu được để nói trước mặt biết bao người?”
“Nếu nàng hiểu rồi, nhất định sẽ cự tuyệt. Lẽ nào không phải thế sao?” Phong Noãn cúi đầu nhìn nàng, thanh âm trầm thấp lộ ra chút thất vọng.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng chần chừ, Phong Noãn nói đúng, nhất định nàng sẽ cự tuyệt hắn. Như thế hắn có thể sẽ không cứu được nàng, nàng có thể sẽ bị ép làm Tế Tư. Nhưng nàng vẫn không thích cảm giác bị người khác cho rằng nàng là ý trung nhân của Phong Noãn.
Nàng giơ tay, kéo tấm da sói trắng đang khoác trên người xuống, khóe môi nhếch lên, nhẹ cười nói: “Trả lại huynh!”
Trong ánh mắt đen sâu thẳm của Phong Noãn chợt lóe lên một tia thất vọng, nhưng hắn cười nhạt nói: “Không cần trả lại ta vội thế đâu, đêm lạnh lắm, nàng cứ khoác vào cho ấm.”
Sắt Sắt khẽ nheo mắt, trong đôi mắt đen, sóng mắt lấp lánh, nàng cười đáp: “Noãn, đừng quên rằng ta là Tiêm Tiêm công tử, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt thì hơn. Tấm da sói trắng này ta nghĩ nhất định huynh sẽ tìm được một người con gái xứng đáng để trao tặng.”
Hắn buộc chặt mũ của tấm áo da sói cho nàng, sau đó đứng dậy nói: “Ta đi xem tiếp múa tế thần đây.” Dường như hắn sợ Sắt Sắt sẽ trả lại tấm da sói cho mình nên bước đi rất nhanh.
Sắt Sắt nhìn bóng trắng của Phong Noãn đang ngày một xa dần, khẽ than dài một tiếng rồi chầm chậm đứng dậy trên đồng cỏ tối.
Lúc đó, múa tế thần dường như đã vào đoạn cao trào, chỉ nghe thấy tiếng trống rất hăng, âm thanh của Mã Đầu cầm cũng cuồn cuộn theo tiếng nước chảy trên núi cao, Sắt Sắt phủi mấy lá cỏ trên tay áo, đang định đi xem múa tế thần.
Đột nhiên nghe tiếng Phong Noãn hét lên: “Y Doanh Hương!”
Sắt Sắt sợ hết hồn, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một mũi tên đã nhằm thẳng vào trước ngực nàng bắn tới.
Thế bắn của mũi tên rất mạnh, như sét đánh, mà có lẽ còn nhanh hơn cả thế. Vì tiếng trống nhạc quá to, khiến nàng không hề nghe thấy tiếng gió rít, và mũi tên đó đã bắn tới trước mặt. Giây phút đó nàng biết, nàng đã không thể tránh kịp nữa rồi.
Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt thấy Phong Noãn vốn đã đi tới vòng ngoài của đám hội liền tung người nhảy về phía nàng, nhưng đã còn không kịp nữa, mũi tên đó như xé gió lao tới trước ngực nàng.
Trong ánh chớp tóe lửa, một bóng người với tốc độ nhanh đến không tưởng tượng được từ bụi cỏ bên người nàng vụt ra, người còn chưa tới, tay đã giơ ra ôm lấy nàng. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong khoảnh khắc người đó đã đẩy được Sắt Sắt ra, đứng vào vị trí của nàng.
Sắt Sắt ngã ngửa trên thảm cỏ mềm, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng mũi tên cắm vào da thịt, nhưng nàng không hề thấy đau.
Nàng nằm trên lớp cỏ xanh mềm mại, những lá cỏ êm ái cọ vào mặt nàng, nhưng nàng không cảm thấy gì hết, chỉ có duy nhất thứ cảm giác tê dại mà thôi.
Nàng mở to hai mắt nhìn về phía người vừa cứu mình, liền bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Dạ Vô Yên đang chăm chú nhìn vào nàng.
Trong khoảnh khắc Sắt Sắt không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng? Vừa rồi hình như hắn đang nằm trong bụi cỏ, và vào lúc nguy hiểm nhất đã kịp thời nhảy vào cứu nàng.
Thân hình hắn lảo đảo, đứng không vững, rồi đổ ập lên người nàng. Đầu hắn gối lên bộ ngực mềm mại của nàng, không hề động đậy.
Sắt Sắt hoảng sợ theo phản xạ giơ tay ra sờ lên lưng hắn, chỉ cảm thấy ngón tay nàng đang dinh dính, đưa ra nhìn dưới ánh trăng, chỉ thấy ngón tay toàn là màu đỏ của máu. Trái tim Sắt Sắt đột nhiên thắt lại, đập lên cuồng loạn không cách nào khống chế được.
Dạ Vô Yên bị thương, vì nàng mà bị thương.
Sắt Sắt dường như tưởng mình đang nằm mê, sao lại xảy ra chyện này được chứ?!
Nàng nằm trên cỏ không dám động đậy, nàng sợ mình chỉ cần động đậy khẽ là đụng phải vết thương của hắn. Hắn nằm trên người nàng, Sắt Sắt dường như cảm thấy trái tim hắn đang đập rất nặng nề.
Phong Noãn bay người tới, tốc độ cực nhanh, mang theo một làn gió lạnh lẽo. Hắn cẩn thận đỡ Dạ Vô Yên dậy, để Sắt Sắt bò dậy từ mặt cỏ. Nàng mở to hai mắt, chỉ thấy sau lưng Dạ Vô Yên, máu đỏ đã thấm ra ngoài áo bào của hắn, tuy tối nay hắn mặc áo màu sẫm nhưng nhìn vẫn đáng sợ.
Bởi mũi tên đó cắm ngay vào hậu tâm hắn.
Sắc mặt Dạ Vô Yên lúc này trắng bệch, đôi lông mày dài cau chặt, dường như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn của thể xác.
Phong Noãn vừa rồi hét lớn, sớm đã làm kinh động đến mọi người đang xem múa, Vân Khinh Cuồng liền chạy ra khỏi đám người. Thấy Dạ Vô Yên bị thương, sắc mặt hắn đột nhiên sầm lại, giơ tay điểm vào mấy huyệt trên lưng Dạ Vô Yên.
“Ngài ấy có sao không?” Sắt Sắt khẽ nói, nàng cảm thấy thanh âm của mình hoàn toàn run rẩy, dường như không phải giọng nói của chính mình nữa.
Vân Khinh Cuồng mím chặt môi, lãnh ý trong môi, mắt đen lạnh đến ghê người.
Sắt Sắt chưa bao giờ thấy biểu cảm trầm uất lạnh lẽo đến vậy của Vân Khinh Cuồng. Chỉ thoáng thấy hắn cẩn thận rạch áo sau lưng Dạ Vô Yên, khi thấy mũi tên cách hậu tâm nửa thốn, hắn mới nhẹ nhõm được vài phần, ngước mắt đáp một cách lạnh lẽo: “Tuyền Vương mạng lớn lắm! Diêm vương không cướp đi được đâu.”
Sắt Sắt nghe vậy, trái tim như đang treo trên cổ họng cuối cùng cũng dần trở về vị trí.
Dạ Vô Yên đỡ tên hộ nàng, sự thực này khiến Sắt Sắt cực kỳ chấn động. Vì sao hắn lại liều mạng cứu nàng? Sắt Sắt nhìn Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn yên lặng ngồi trên thảm cỏ, để Vân Khinh Cuồng trị thương cho mình.
Ánh trăng như dòng suối bao phủ lên người hắn, khuôn mặt anh tuấn giờ trở nên trắng bệch, nhưng lại vô cùng thuần khiết, có điều trong ánh mắt phượng sâu không thấy đáy của hắn lóe lên một tia nhìn mừng rỡ mà dịu dàng. Sắt Sắt đứng gần hắn nhất khi nhìn thấy tia sáng vui mừng đó, nàng cảm thấy không thể tin được, vì sao bị thương mà lại vui như vậy chứ?
Tiếng trống và Mã Đầu cầm đã ngừng từ lúc nào, người xem múa tế thần cũng đều tới cả, Khả Hãn và Yên Thị đứng cạnh Dạ Vô Yên, trên mặt đều mang thần tình kinh hãi. Tuyền Vương của Nam Nguyệt bị thương ở Bắc Lỗ Quốc hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ. Không khéo còn gây ra thảm họa chiến tranh nữa không chừng.
Chỉ có điều không ai nói gì. Tất cả đều yên lặng chú mục theo rõi từng động tác của Vân Khinh Cuồng. Chỉ thấy lúc này hắn khẽ vận nội công vào trước ngực Dạ Vô Yên, mũi tên thấm máu lập tức bắn từ sau lưng hắn ra. Tiếp đó, Vân Khinh Cuồng lấy từ trong túi vải bên người ra một bình thuốc, cẩn thận rắc lên vết thương rồi dùng vải quấn lại mấy lớp.
Y Lãnh Tuyết đứng trong đám người, tấm lụa đỏ trên vai buông thõng, đôi mắt đẹp đẽ chứa đầy sự lo âu. Cuối cùng cô ta cũng gỡ bỏ chiếc mặt nạ vô hình ra, có chút biểu cảm của tình người, có điều cô ta không đi về phía Dạ Vô Yên mà chỉ đứng lẫn trong đám người, yên lặng nhìn về phía hắn.
Khi Vân Khinh Cuồng đã băng bó xong vết thương cho Dạ Vô Yên, Khả Hãn mới nhẹ nhàng hỏi: “Tuyền Vương, chuyện này là thế nào?”.
Dạ Vô Yên ngồi ở đó hoàn toàn chìm trong im lặng. Sắt Sắt thấy vậy lạnh lùng hắng giọng, chầm chậm đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Y Doanh Hương đang đứng phía trước cách đó không xa, trên khuôn mặt thanh tú của nàng lạnh như sương tuyết mùa đông, trong đôi mắt trong trẻo là hàn quang của đao kiếm.
Trên tay Y Doanh Hương vẫn cầm bộ cung tên, nàng ta lúc này đang đứng ngây ra dưới ánh trăng. Dường như sợ hãi đến ngẩn người cả ra rồi. Nàng ta hận Sắt Sắt, nhưng không ngờ người mà mình bắn phải là Dạ Vô Yên, người vẫn luôn yêu thương và bảo vệ nàng ta hết mực.
Sắt Sắt biết Y Doanh Hương hận nàng, nhưng nàng không bao giờ ngờ rằng nàng ta lại dám bắn lén mình, chuyện mị dược chỉ vì nàng ta vẫn còn là một cô gái suy nghĩ đơn giản, nàng có thể không so đo tính toán, nhưng không ngờ lại thành ra có những hành động điên cuồng như thế. Lần này nàng không định tha thêm cho nàng ta nữa, vì hậu quả của việc khoan dung sẽ là việc nàng ta không biết sợ là gì nữa mà sẽ tiếp tục có những hành động điên rồ.
“Lẽ nào, lẽ nào là Hương Hương công chúa làm ư?” Khả Hãn cao giọng hỏi.
“Đúng thế!” Sắt Sắt hững hờ đáp.
“Tuyền Vương muốn trừng phạt cô ta thế nào?” Khả Hãn nhướng mày thẳng thắn hỏi.
Y Doanh Hương là con gái của tộc trưởng bộ tộc lớn nhất ở Bắc Lỗ quốc, lại được phong làm công chúa, tỷ tỷ của cô ta là Tế Tư. Còn bản thân Y Doanh Hương là Vương Phi của Tuyền Vương. Lần này tuy rằng bị Tuyền Vương đưa trả lại, nhưng ở Bắc Lỗ Quốc, nàng ta vẫn là lá ngọc cành vàng. Nhưng lúc này người mà nàng ta làm bị thương lại chính là Tuyền Vương.
Khả Hãn chau mày, chuyện này nếu xét xử thì quả thực làm khó cho ông quá. Dẫu sao Y Doanh Hương cũng từng là Vương Phi của Tuyền Vương, vì thế Khả Hãn liền đẩy chuyện này vào tay Tuyền Vương.
Dạ Vô Yên cười nhạt, lạnh lùng nói: “Chuyện này ta thấy người nên hỏi Giang cô nương đi.” Nói rồi hắn nhắm mắt lại không nói gì thêm nữa.
“Giang cô nương, cô xem nên xử lý thế nào?” Dường như lúc này Khả Hãn mới hiểu ra người mà Y Doanh Hương nhắm bắn là Sắt Sắt.
“Bắn trả!” Sắt Sắt ngẩng đầu khẳng khái đáp, giọng nói như chém đinh chặt sắt, thanh âm trong trẻo chầm chậm lan tỏa, mang theo lãnh ý khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.
Dạ Vô Yên nghe thấy vậy, đôi mắt nhắm chặt khẽ run lên.
Bắn trả!
Khả Hãn nghe vậy, liền thở phào một hơi. Ông ta hoài nghi tự hỏi, liệu một cô gái Nam Nguyệt thanh tú nhã nhặn như nàng có biết cầm cung bắn tên? Vì thế mà không do dự mà đồng ý ngay với yêu cầu của Sắt Sắt. Sau đó lệnh cho thị vệ đưa tới cho một bộ cung tên.
Bộ cung tên đưa tới được làm bằng sắt, thuộc loại dành cho đàn ông, phụ nữ rất khó để kéo ra được. Biết Khả Hãn cố ý muốn làm khó nàng, Sắt Sắt cười lạnh, đưa mũi tên lắp lên dây cung, nheo mắt kéo ra từng chút một.
Mọi người thấy vậy cũng yên lặng, hồi hộp đứng nhìn. Y Doanh Hương lúc này đang đứng xa ngoài ba trượng, khuôn mặt trắng như tuyết đã không còn huyết sắc, không hiểu vì sao, giây phút này nàng ta thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
Mọi người không ngờ một cô gái Nam Nguyệt lại có thể kéo nổi bộ cung lớn bằng sắt, ai cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc thậm chí cả vài phần thán phục.
“Cô nương, xin tha cho tiểu nữ!” Thanh âm của một người đàn ông trung niên truyền lại, người đó vốn cho rằng Sắt Sắt vốn không biết bắn tên, lúc này đã thấy nàng kéo được cung, liền lo lắng mở lời xin.
Sắt Sắt không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng nói: “Lui ra”.
Khả Hãn nghe vậy trừng mắt, lớn tiếng nói: “Tộc trưởng Y Cáp, con gái ông làm việc không phải với người khác, theo quy củ trên thảo nguyên, nhất định phải để người khác bắn trả lại, ông đừng ngăn cản. Dám làm thì phải dám chịu, ông lui ra.”
Người đàn ông đó có lẽ là cha của Y Doanh Hương, nghe thế liền lui xuống nhưng xem ra có vẻ không cam lòng.
Sắt Sắt dùng sức, dây cung lại được kéo căng lên, trên thảo nguyên trong phút chốc không còn tiếng động, chỉ còn tiếng gió đêm thổi ù ù trên ngọn cỏ.