Mưa đã nhỏ hơn. Ánh mắt Minh Xuân Thủy nhìn lướt một lượt qua hòn đảo, thấy phía trước đảo là một rừng cây, liền dặn dò thủy thủ: “Chặt cây, nhóm lửa trước đã. Mang lều bạt trong khoang thuyền ra căng lên.”
Mấy thủy thủ liền lập tức nhanh nhẹ bắt tay vào việc.
Lều bạt được căng lên, lửa cũng được nhóm, Minh Xuân Thủy lệnh cho các thủy thủ chuyển đồ trong khoang thuyền vào lều, hong khô chăn đệm. Rồi trên chiếc giường đơn giản, chàng cúi người, nhè nhẹ đặt Sắt Sắt xuống giường.
Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mắt trắng bệch của Sắt Sắt không còn chút huyết sắc, hàng mi dài cong vút nhắm chặt, đen nháy đến kinh người. Lúc đó, Minh Xuân Thủy hi vọng biết bao, hàng mi đó sẽ mở ra, để lộ đôi mắt thần tình trong trẻo lấp lánh!
Chàng cau mày, cởi bộ đồ trắng ướt sũng của mình ra, chiếc áo trắng nhè nhẹ rơi xuống. Chàng cúi người, mái tóc đen xõa tung trên làn da ở trần. Chàng giơ ngón tay, run run cởi từng lớp áo trên người Sắt Sắt. Sau đó ngón tay khẽ búng, liền dập tắt ngọn đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng hắt hiu trong lều. Rồi đó, chàng ôm nàng cuộn tròn mình trong chăn, dùng hơi ấm của thân thể để làm ấm thân người lạnh giá của nàng.
Chàng ôm nàng rất chặt, bàn tay không ngừng xoa trên thân thể nàng, từ đôi vai mềm lạnh giá đến cánh tay ngọc ngà, xoa khắp từng bộ phận trên cơ thể nàng. Đến khi cảm thấy người nàng ấm dần lên, trái tim trống rỗng của chàng mới có chút yên bình.
Minh Xuân Thủy lại ngồi dậy, mò mẫm với ly rượu trên bàn, uống một ngụm rồi cúi người, áp môi mớm vào miệng cho nàng. Vào lúc đôi môi hai người chạm nhau, trái tim Minh Xuân Thủy khẽ run, dường như có những sợi tơ êm ái đang quấn chặt lấy trái tim chàng.
Để tiện mớm rượu, chàng liền gỡ chiếc mặt nạ bạch ngọc vẫn đeo trên mặt ra, để xuống ngay bên mình.
Từng ngụm rượu cay nóng chảy vào miệng Sắt Sắt tới khi nàng khẽ ho hai tiếng, chàng mới bỏ ly rượu lại lên bàn.
Chàng đưa tay lại ôm lấy chiếc eo thon của Sắt Sắt, cảm thấy người nàng mỗi lúc một nóng lên, cuối cùng mới yên lòng chợp mắt một lát.
Đêm rất dài, bên ngòai lều chỉ nghe tiếng mưa rơi rả rích và tiếng sóng biển từ phía xa vọng lại.
Trong mê man, Sắt Sắt mơ thấy nàng một mình cưỡi trên một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên biển cả mênh mông không bến bờ, đột nhiên sóng biển ập tới, thuyền lật, nàng chìm xuống đáy biển lạnh toát. Thứ cảm giác lạnh lẽo mà cả đời nàng chưa bao giờ trải qua. Rồi nàng càng lúc càng chìm sâu xuống đáy biển, nàng sắp chết đến nơi rồi.
Bỗng một vòng tay ôm chặt lấy nàng. Vòng tay đó rất ấm, mang theo mùi hương nhàn nhạt quấn lấy nàng, bay lên chín tầng mây. Nhưng đột nhiên, vòng tay đó buông ra, khiến nàng đột ngột rơi từ trên mây xuống.
Sắt Sắt kinh hãi, choàng tỉnh giấc khỏi mộng. Trước mắt là một khoảng tối tăm, nàng khẽ cử động thân người, bên cạnh là một vòng tay ấm áp. Nàng chết rồi sao? Hay là vẫn đang còn trong giấc mộng? Cho dù chết rồi hay mơ, chỉ cần vòng tay này vẫn ở đây là được.
Sắt Sắt nở nụ cười ngọt ngào, nhắm mắt, thoải mái nép mình vào sâu trong vòng tay đó hơn.
Là vòng tay của mẹ? Mẹ nàng sống lại rồi sao?
Nàng không dám mở mắt, nàng sợ khi mở mắt ra, giấc mộng này sẽ đột ngột tan mất. Nàng giơ ngón tay ngọc ngà chạm nhẹ lên khuôn mặt đó, vuốt lông mày, mắt, mũi, miệng.
Lông mày dài và xếch lên, mang một chút cô ngạo bất kham. Đôi mắt nhắm lại không biết hình dạng thế nào, lông mi vừa dày lại vừa dài. Mũi rất cao và thẳng, đôi môi hoàn mỹ.
Trong lòng Sắt Sắt cẩn thận hình dung ra khuôn mặt đó, nhưng trước sau vẫn không mường tượng ra được hình dạng nó thế nào.
Có điều, nàng có thể khẳng định chắc chắn đây không phải là mẹ nàng, mà là một người đàn ông tuấn tú.
Đàn ông?
Nàng đang ôm một người đàn ông?
Ngón tay ngọc ngà như chạm phải bỏng lập tức rụt lại, mở to hai mắt, mọi thứ trước mắt vẫn một màu tối tăm. Thân hình yêu kiều khẽ động, mới phát hiện trên người mình nhẹ bẫng, không còn quần áo gì nữa. Và bộ ngực mà hai tay nàng chạm vào lại ấm áp và mịn màng hiển nhiên cũng chẳng mặc gì.
Sắt Sắt không khỏi thất kinh, nàng đang trần trụi nằm trong chăn ôm ấp một người đàn ông ư? Chuyện này là thế nào?
Tuy Sắt Sắt thông minh lanh lợi, nhưng cũng bị sự kỳ quặc này làm cho hoảng hốt đến muốn ngất xỉu, nhất thời mất hết cả bình tĩnh. Nàng dùng lực đẩy vòng tay trước mặt ra, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn có lực dưới bàn tay mình. Ngón tay thon thả của nàng liền run lên bần bật. Điều khiến nàng hoảng hốt hơn cả là từng cơn đau dồn dập ở nàng sườn truyền tới khiến nàng không thể dùng được chút sức lực nào.
Sắt Sắt thở một hơi nặng nề, đang định dịch người ra, đột nhiên cảm thấy bàn tay lớn dưới eo khẽ động, trước mặt một bóng đen khẽ vụt qua, bộ ngực ấm áp đó đã đè lên phía trên nàng.
“A!” Nàng kinh hãi kêu lên, nhưng vì yếu ớt nên thanh âm đó nhỏ như tiếng nói mê.
Bên cánh mũi là một mùi hương nhàn nhạt như trà mà không phải trà, như trúc mà không phải trúc đưa tới.
Mùi hương này nàng vốn vô cùng quen thuộc, đó là mùi trên người Minh Xuân Thủy.
“Minh Xuân Thủy, huynh làm cái gì vậy?” Đầu óc hỗn loạn của Sắt Sắt đột nhiên bình tĩnh lại, giây phút đó nàng cũng đồng thời nhớ lại hình ảnh hai người cùng chèo chống trên thuyền lúc trước.
Nàng ngước mắt, trước mặt là một khoảng tối om, nàng không nhìn rõ bộ dạng và thần tình của chàng, nhưng có thể cảm nhận được trong ánh mắt sâu thẳm của chàng đang rực cháy.
Lúc nàng vừa tỉnh dậy, chàng đã dậy rồi. Khi ngón tay thon thả của nàng vuốt ve trên mặt chàng, đánh vào ngực chàng một cách vô lực, khi nàng khẽ dịch người, không cẩn thận chạm tới da thịt chàng. Trong lòng chàng, ý xuân cùng lúc cuồn cuộn trào dâng. Có lẽ đó là di chứng sau lần giải mị dược cho nàng? Hoặc giả thân thể chàng thành thật hơn trái tim chàng rất nhiều, vì thế nó nhớ rất rõ những đường nét đẹp đẽ của cơ thể nàng. Rồi không cầm lòng được mà đè nàng xuống.
“Thân người nàng lạnh lắm, vừa rồi ta thực sự chỉ lo nàng không tỉnh lại nữa.” Minh Xuân Thủy thấp giọng nói bên tai nàng, lời nói mang ý tứ dịu dàng.
Tay chàng nhẹ nâng khuôn mặt Sắt Sắt lên, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve trên má nàng, giống như đang nâng niu món bảo bối mất rồi vừa tìm lại được.
Lời nói của chàng khiến Sắt Sắt ngây người bừng tỉnh, lúc này mới biết chàng chỉ đang làm ấm người cho nàng. Nhưng sự dịu dàng trong lời nói của chàng lại khiến trái tim nàng đột nhiên hỗn loạn.
Đêm rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng biển đằng xa và tiếng trái tim hai người đang loạn nhịp. Trên môi Sắt Sắt bỗng thấy mềm mại, thứ mềm mại đó là một đôi môi khác. Nhẹ nhàng khẽ chạm lên môi nàng, dịu dàng hôn nàng. Thân hình yêu kiều của Sắt Sắt khẽ run, trái tim đập cuồng loạn không dừng. Bàn tay lớn đang nắm lấy eo nàng lập tức cảm nhận thân hình nàng đang khẽ run, chút run rẩy đó như mồi lửa châm vào thuốc nổ, lý trí của chàng giây phút đó cũng sụp đổ hoàn toàn.
Đôi môi chàng khóa chặt lấy môi nàng, không còn nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, bá đạo chiếm đoạt lấy hơi thở nàng, quấn quít lấy môi và lưỡi.
Sắt Sắt khẽ hít thở, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển không ngừng, cả người nhẹ như bông, trước mắt không còn là màu đen vô tận nữa mà là pháo hoa rực rỡ. Tiếng sóng biển xung quanh cũng trở nên dịu dàng êm ái. Giây phút đó, nàng cảm thấy ngất ngây vô cùng tận.
Nụ hôn này cũng đồng thời phá vỡ thế giới tình cảm đang không ngừng hỗn loạn của nàng, khiến nàng đột nhiên ý thức được, không biết từ lúc nào, hình bóng chàng đã dần dần xâm chiến tâm trí nàng. Nhận ra điều này, trái tim hoảng loạn của nàng càng đập lên điên cuồng và dữ dội. Đúng vào lúc đang quấn quít không rời, thân hình Minh Xuân Thủy đột nhiên khựng lại, đôi môi nóng rực đột nhiên rời xa.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên môi đột nhiên trống trải, nàng vội vã hít một hơi thật sâu. Hai mắt khẽ mở, trong bóng tối, chỉ thấy chàng ngồi dậy, bất động và yên tĩnh.
Không biết chàng đang dằn vặt hay đang nhẫn nhịn điều gì. Thần hình rắn chắc xoay lại, liền nhanh chóng bước xuống khỏi giường.
Trong lúc mơ màng, chỉ thấy phía trước mặt bừng sáng, ánh lửa đã lại được thắp lên. Lúc này chàng đang ngồi yên lặng bên giường, quần áo đã được mặc lại hẳn hoi, vẫn là chiếc áo trắng không vướng chút bụi trần. Chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc đã được đeo trên mặt, mọi biểu cảm trên nét mặt đã hoàn toàn bị che đi. Chỉ còn lại đôi mắt đen sâu không tài nào nhìn thấy đáy.
Chàng dần lấy lại được sự bình tĩnh và ung dung, khiến ngay cả Sắt Sắt cũng phải hoài nghi, nụ hôn vừa rồi trong bóng đêm có lẽ chỉ là ảo giác của nàng hoặc giả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cơn đau ở mạng sườn đột ngột truyền đến cũng đồng thời nhắc nhở nàng, đó quyết không phải là một giấc mơ. Một người đang nằm mơ, làm sao có thể thấy đau đớn được chứ?!
Minh Xuân Thủy chau mày nhìn nàng, hoàn toàn chìm trong yên lặng, cẩn thận kéo góc chăn lên, để lộ ra vết thương của nàng rồi lại cẩn thận xem xét qua một lượt. Sau đó, chàng nhẹ xé miếng vải buộc vết thương đắp lại thuốc cho nàng.
“Đêm dài lắm, nàng ngủ thêm đi, ta ra ngoài một lát!” Chàng nói khẽ rồi quay người định rời đi.
“Đừng đi,” nàng ngước mắt chăm chú nhìn bóng dáng anh tuấn của chàng, thấp giọng hỏi một cách khó khăn: “Vừa rồi là thế nào? Nụ hôn của huynh rốt cuộc có ý gì chứ?” Hôn nàng rồi mà lại quay người lạnh lùng đi như thế sao?
Bước chân Minh Xuân Thủy thoáng khựng lại. Chàng chầm chậm quay người, dưới ánh lửa, đôi mắt đen láy đó càng sâu không thấy đáy.
Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt đột nhiên phát hiện, nàng rất ghét chiếc mặt nạ đó của chàng. Bất kể nó được làm bằng loại ngọc tốt thế nào, đẽo gọt kỳ công ra sao, nàng đều căm ghét cả. Vì nó che đi biểu cảm trên khuôn mặt chàng. Còn nàng lúc này lại rất muốn thấy được những chuyển biến tình cảm trên khuôn mặt chàng biết bao.
Chàng dường như không nghĩ rằng nàng sẽ nói chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo chút giọng điệu trêu chọc, nói: “Nàng nên biết rằng chẳng có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của hương thơm và sự dịu dàng cả. Nếu không phải nàng bị thương, có lẽ ta đã không kiềm chế được từ lâu rồi. Nàng nên biết đôi khi dục vọng của đàn ông không hề liên quan gì tới tình ái.”
Lời chàng vừa dứt, trái tim Sắt Sắt cũng theo đó mà thắt lại.
Vừa rồi, sự dịu dàng của chàng khiến nàng cảm thấy chàng hình như cũng có chút tình ý với mình. Nhưng hóa ra rốt cuộc nàng vẫn đang ảo tưởng tự huyễn hoặc bản thân. Có lẽ chàng là người đàn ông trọng tình, nhưng tình cảm của chàng cũng giống như Dạ Vô Yên không hề dành cho nàng.
“Hóa ra là thế, không sao đâu, Minh Lầu chủ đi ra đi!” Khóe môi Sắt Sắt khẽ cong lên, cười rất nhẹ rồi từ từ nhắm mắt. Khoảnh khắc khép đôi mắt lại đó, nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt chàng hiện lên chút lo lắng, xen lẫn cả một chút đau khổ nữa.
Trời đêm nay không trăng cũng không sao, đen như đổ mực, đã tới lúc trời tối tăm nhất khi bình minh lên.
Minh Xuân Thủy đứng bên kia bờ biển, mắt không ngừng nhìn theo từng cơn sóng dữ xôn xao vỗ bờ. Những phiến đá ngầm đen kịt cắm dưới mặt biển nông, lặng lẽ chịu đừng những cơn sóng không ngừng đập tới, tung lên không trung từng đám bọt trắng như tuyết. Gió biển lạnh, ẩm mang theo mùi vị biển cả, xuyên qua tấm áo mỏng, hơi lạnh, nhưng chàng không hề cảm thấy điều đó.
Phương Đông dần dần xuất hiện một mảng màu trắng như bụng cá, mặt trời đỏ thắm vùng lên từ dưới biển, khoảng giữa biển và trời là ánh sáng đỏ rực và ấm áp.
Trên mặt biển, dần xuất hiện một đốm đen, càng lúc càng gần, là Hắc Sa Hiệu của Âu Dương Cái, phía sau là mười mấy chiến thuyến. Cuối cùng họ cũng đã tìm được tới đây.
“Lầu chủ, huynh không sao chứ, đêm qua mưa bão, bọn thuộc hạ lo lắng quá. Tìm suốt cả đêm mới thấy được nơi này. Nếu không phải thấy tín hiệu của huynh, còn không biết là huynh ở đây nữa.” Âu Dương Cái nhảy xuống thuyền liền mở miệng nói liên hồi.
Tiểu Thoa và Trụy Tử cũng đang theo tới. Trên tay Tiểu Thoa là một tấm áo lông vũ trắng ngần cô ta nhanh nhẹn khoác tấm áo lên người Minh Xuân Thủy.
Tấm trường bào màu trắng khoác lên người chàng lúc này phần phật bay trong gió, toát lên sự lạnh lùng và bá khí cuồng ngạo không thể cất thành lời.
“Tiểu Thoa, Trụy Tử, hai người ôm Giang cô nương trong trướng lên thuyền lớn đi, rồi đưa nàng về.” Tấm áo trắng không ngừng tung bay trong gió, lời còn chưa dứt chàng đã đi về phía thuyền rồi.
Tiểu Thoa và Trụy Tử bị hàn ý trong ánh mắt chàng làm cho sợ hãi, hoảng hốt vội vã đi vào trong trướng. Chỉ thấy Âu Dương Cái vẫn tía lia cái mồm, nói mà không biết sợ: “Lầu chủ, người muốn đưa Giang cô nương đi đâu? Thủy Long Đảo hay nhà nàng ấy?”
“Đâu cũng được.” Minh Xuân Thủy nhẹ đáp rất thản nhiên, trong ánh mắt sâu không thấy đáy là cả một màu đen trùng trùng.
Âu Dương Cái cực kỳ thất vọng lắc đầu, trong trận chiến ngày hôm qua, rõ ràng hắn thấy lầu chủ cực kỳ quan tâm tới Giang cô nương, sao mới chỉ qua một đêm đã thành ra thế này?
“Lầu chủ, không hay rồi! Giang cô nương không hay rồi.” Tiểu Thoa đột ngột xông từ trong trướng ra hét lớn.
Trái tim Minh Xuân Thủy lập tức chùng xuống, thân hình vừa lên đến sàn thuyền liền phi ngược trở lại, bước như bay vào trong lều trướng.
Vừa bước chân vào, chàng lập tức thấy Sắt Sắt nằm gục trên giường. Trên khuôn mặt trắng nhợt nổi lên hai đốm đỏ dị thường, thân hình yếu đuối như chiếc lá bị gió thổi bay đang không ngừng run lên bần bật.
Chàng nhanh nhẹn bước lại gần, đặt bàn tay to lớn lên trán nàng, đột nhiên bị sức nóng làm cho thót tim sợ hãi. Sau đó chàng liền nhanh chóng cởi chiếc áo trắng trên người, quấn chặt lấy nàng, lập tức bế thốc lên.
Trong lúc Sắt Sắt cảm thấy đầu óc mê man, lờ mờ thấy thân người mình nhẹ bẫng. Nàng cố mở to mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu tựa bị treo vật nặng nghìn cân. Rồi bên sườn nàng đau nhói, toàn thân giá lạnh, lạnh đến mức khiến nàng không khỏi run lên bần bật. Bỗng vòng tay siết chặt lấy nàng, khiến nàng không còn run rẩy nữa.
Nàng mơ hồ thấy cái lạnh đã giảm đi một ít, thần trí đã tỉnh táo lại đôi chút liền khẽ mở đôi mắt mơ màng ra. Chỉ thấy trước mắt mình là một đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Minh Xuân Thủy đang ngưng thần nhìn mình, trong mắt ấy hiện lên khuôn mặt trắng bệch của nàng, và sự sợ hãi không thể che giấu.
“Mau báo tin cho Vân Khinh Cuồng, gọi hắn tới đây ngay.” Nàng nghe thanh âm lạnh lùng của chàng, mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự.
Nàng nhìn chiếc mặt nạ của chàng, dần trở nên mơ hồ, đến khi nàng hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Bóng tối vô cùng tận dần dần bị đẩy xa, Sắt Sắt từ trong hôn mê tỉnh lại. Đập vào mắt nàng lúc này là màn trướng trắng toát. Thấy vậy Sắt Sắt có chút hoảng loạn, không biết mình đang ở đâu. Hồi lâu mới phát hiện ra, nơi nàng đang nằm là căn phòng trên chiếc thuyền lớn Hắc Sa Hiệu của Âu Dương Cái.
Sao nàng lại ở trên chiếc thuyền này? Sắt Sắt nghi hoặc khẽ cử động, cảm thấy toàn thân trên dưới cực kỳ khó chịu có cảm giác mệt mỏi vì mất hết sức lực, cổ họng lại khô rát như sa mạc nóng rẫy. Vết thương ở mạng sườn đã được đắp thuốc, mùi thuốc nồng nặc xông lên mũi nhưng có thể cảm nhận rất rõ thuốc đó đang ngấm sâu vào da thịt, khiến vết thương nơi mạng sườn của nàng đau và nóng rực như lửa đốt.
“Nước!” Nàng thấp giọng gọi vừa mở miệng, liền cảm thấy tiếng nói của mình khàn đặc như nói mơ.
Nhưng thanh âm nho nhỏ đó của nàng vẫn có người nghe thấy.
Có người vẫn đang ngồi bên giường, lúc nghe thấy thanh âm nàng cất lên, bàn tay với những ngón tay dài thon thả của nàng lập tức nằm trọn trong đôi bàn tay to lớn. Cùng lúc ấy nàng nghe thấy tiếng than rất khẽ: “Cuối cùng nàng cũng đã tỉnh rồi.”
Rồi nàng nhìn thấy đôi mắt đen láy đầy lo lắng của Minh Xuân Thủy đập vào trong mắt, nàng chầm chậm nhắm mắt lại, khẽ nói: “Nước.”
Minh Xuân Thủy lập tức cúi người, khẽ đỡ thân hình yếu đuối của nàng dậy, bưng một chén nước ấm tới, cẩn thận cho nàng uống.
Sắt Sắt uống hết chén nước, thấy cơn khát đã đỡ hơn nhiều, liền nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ tiếp, Lần sau tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Một chiếc xe ngựa chạy cực nhanh, trang trí cũng rất hoa mỹ tinh xảo. Trong xe ngựa có hai chiếc giường, đủ cho năm sáu người ngồi. Trên một chiếc giường có hai thị nữ, mái tóc vấn đơn giản, một người cài tóc bằng chiếc trâm bạch ngọc, một người đeo đôi hoa tai dài.
Họ là a hoàn của Minh Xuân Thủy, Tiểu Thoa và Trụy Tử. Tên này có lẽ căn cứ theo cách phục sức của họ. Dường như cảm thấy ánh mắt Sắt Sắt, Tiểu Thoa quay mặt lại, lập tức cúi người xuống.
“Cô nương, người tỉnh rồi ư?” Ánh mắt trong trẻo của Tiểu Thoa lóe lên tia vui mừng.
“Ta đang ở đâu đây?” Sắt Sắt khàn khàn hỏi.
Trong đầu nàng thấp thoáng hiện lên hình ảnh trước khi hôn mê, khi đó nàng ở trên một hòn đảo, sao mới nhanh vậy đã ở trên xe ngựa rồi.
“Chúng ta đang ở trên xe ngựa.” Tiểu Thoa thấp giọng nói.
“Đưa ta đi đâu đây?” Sắt Sắt hỏi.
“Tới Xuân Thủy Lầu.” Tiểu Thoa cười dịu dàng đáp.
“Cái gì?” Sắt Sắt kinh ngạc, khẽ cúi người, không cẩn thận chạm vào vết thương, nàng khẽ cau mày.
“Đi Xuân Thủy Lầu làm gì?” Nàng hỏi, nàng chẳng phải nên về Thủy Long Đảo sao, hoặc là về phủ Định An Hầu, sao lại tới Xuân Thủy Lầu? Nàng không muốn gặp lại Minh Xuân Thủy nữa. Trước đây, khi không biết rõ tâm ý của mình, nàng còn có thể bình thản đối diện với chàng. Bây giờ, nàng quả thực không biết phải đối mặt với chàng ra sao nữa.
“Trụy Tử, tỷ mời Cuồng Y tới đây, huynh ấy chẳng phải nói cô nương tỉnh lại phải gọi huynh ấy tới ngay sao?” Tiểu Thoa cười khẽ nói.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, Trụy Tử vén rèm, hét về phía sau xe: “Vân Khinh Cuồng, Giang cô nương tỉnh rồi.”
Một lát sau, một bóng áo xám vọt vào xe, kẻ đó chính là Cuồng Y Vân Khinh Cuồng mà Sắt Sắt gặp hôm ở Tuyền Vương Phủ.
Hắn thấy Sắt Sắt tỉnh rồi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, nụ cười đó còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, khiến người khác đột nhiên thấy muốn lại gần nhưng không hiểu sao lại muốn giữ khoảng cách.
Nhìn thấy hắn Sắt Sắt nhớ lại khi ở Tuyển Vương Phủ, hắn đã trêu chọc nàng thế nào. Huống hồ, hắn là người có liên quan tới Dạ Vô yên, nàng không đừng được phải chau mày. Ai cũng nói Cuồng Y khó mời, vậy mà không ngờ Tuyền Vương và Minh Xuân Thủy đều mời được hắn.
“Ôi chao, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, hai mắt thất thần, đầu bù tóc rối, sao lần nào gặp cô, cô cũng xấu xí thế nhỉ?” Vân Khinh Cuồng nhếch miệng đùa cợt, “Ta không chữa bênh cho những cô gái xấu xí đâu.”
Hắn vừa nói, nhưng tay đã kịp để lên cổ tay Sắt Sắt rồi, hắn cẩn thận bắt mạch cho nàng.
“Ừm, phong hàn đỡ hơn rồi, sốt nóng cũng đã hạ, cái mạng của cô coi như đã được bản Cuồng Y cướp lại từ tay Diêm Vương về. Cô nói xem, cô nên cảm tạ ta thế nào.” Vân Khinh Cuồng nở nụ cười quái quỷ.
Sắt Sắt chau mày, lạnh lùng nói: “Ta có bảo ngươi cứu ta đâu.”
Vân Khinh Cuồng đúng là dẫm phải đinh, nhưng hắn không hề giận dữ, mà ngược lại cười khì khì: “Thôi được rồi, ta không thèm chấp nhặt với cô gái xấu xí.”
Chẩn mạch xong, hắn quay đầu nói với Tiểu Thoa và Trụy Tử: “Theo đơn thuốc cũ sắc thêm vài thang.”
“Cô đúng là có phúc, được tới Xuân Thủy Lầu dưỡng thương, đó là nơi bao nhiêu người khác mong còn không được đấy.” Vân Khinh Cuồng vẫn chưa đi, ngồi trên ghế cười nói hỉ hả.
Đó là nơi bao nhiêu người khác mong còn không được đấy, nhưng nàng lại không hề muốn tới.
“Bệnh của ta chẳng phải khỏi rồi sao, sao còn phải dưỡng thương?” Sắt Sắt chau mày hỏi.
Vân Khinh Cuồng trừng mắt nói: “Khỏi rồi? Ai bảo thế, nếu không phải bản y ra tay cái mạng cô đã đi tong rồi. Bị thương còn không dưỡng thương cẩn thận, ngâm người trong nước biển, vết thương toét ra rồi phát sốt, lại nhiễm phong hàn. Bệnh này của cô, ít ra phải dưỡng thương hai tháng, nếu không có bản Cuồng Y ở bên, lúc nào cô cũng có thể mất mạng đó.”
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng thoáng kinh hãi, có khi nào tên Cuồng Y này cố tình dọa nàng không? Có điều, lần này bị bệnh quả thực là lần nặng nhất từ xưa tới nay, thân thể nàng vô cùng hư nhược. Giang Sắt Sắt nàng chưa bao giờ yếu đuối như thế. Lẽ nào đúng là phải tới Xuân Thủy Lầu dưỡng thương sao?
Chẳng mấy chốc mà đã ở trên xe ngựa được nửa tháng. Khoảng thời gian này, Minh Xuân Thủy dường như mất tích, không hề tới thăm hỏi. Chỉ có Vân Khinh Cuồng, một ngày hai lần tới xem mạch cho nàng, còn Tiểu Thoa và Trụy Tử cẩn thận chăm sóc nàng.
Vân Khinh Cuồng tuy hơi điên một chút, nhưng y thuật cả hắn quả nhiên rất tinh thâm. Hắn dùng lương dược điều trị, vết thương ở mạng sườn nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, xem ra cũng không để lại sẹo. Vết thương của Sắt Sắt đã từng nứt ra một lần, có thể không để lại sẹo đúng là kỳ tích. Chỉ vì chứng ho do sốt cao và nhiễm phong hàn vẫn cần phải điều trị nên thân thể nàng vẫn rất yếu đuối.
Vốn cho rằng Xuân Thủy Lầu ở Giang Nam, không ngờ xe ngựa cứ đi thẳng về hướng Bắc. Địa thế càng lúc càng cao, mưa gió rả rích và khí hậu ẩm ướt ở Giang Nam dần được thay bằng khí hậu nắng ấm của phương Bắc.
Từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy trời rất cao màu xanh thẫm trong vắt. Trên đường đi qua vài thị trấn, kiến trúc đều không nho nhã như nhà cửa ở Giang Nam, mành châu rèm xanh cuộn lên cao, nhà cửa tráng lệ, mang đến cảm giác hùng vĩ rộng lớn.
Khi xe ngựa đi qua cánh đồng, chỉ thấy lúa cao tới đầu gối đang dập dờn trong gió, rất yên lặng an bình, cổ kính và thần bí.
Sắt Sắt tuy thường giả làm Tiêm Tiêm công tử xuất phủ, nhưng cũng chỉ dạo chơi trong Phi Thành mà thôi. Bây giờ trên đường đi về phương Bắc, nàng bỗng có cảm giác như chim sổ lồng.
Giấc mơ được xông pha trên giang hồ của nàng không ngờ lại được thực hiện bằng cách này.