Cửa biển tĩnh tại, gió sớm thổi êm đềm mang theo hương vị mát mẻ của biển cả.
Sắt Sắt cùng Thanh Mai và Tử Mê bước lên chiếc thuyền Ngân Giao Hiệu mà Dạ Vô Nhai đã chuẩn bị cho họ. Sau đó một tấm buồm lớn từ từ được căng lên, thuyền gỡ dây, nhổ neo, chầm chậm hướng ra biển.
Sắt Sắt đứng ở cuối thuyền thấy xa xa trên bờ có một cỗ xe ngựa đang phóng như bay tới. Khi tới bến, Dạ Vô Nhai mặc chiếc áo màu xanh lam nhảy từ trên xe ngựa xuống. Thấy vậy Sắt Sắt trong lòng không khỏi cảm khái, thật hiếm khi thấy một người xưa nay nho nhã như hắn lại có động tác thô lỗ như thế.
Dạ Vô Nhai vốn muốn cùng Sắt Sắt ra biển, nhưng Sắt Sắt biết chuyến đi lần này rất nguy hiểm, nên không muốn cho hắn đi cùng. Vì vậy mới sáng sớm, nàng đã dặn lại thị nữ rằng nàng chỉ đi quanh quẩn trong vùng biển gần đây để rải tro cốt của Mẫu thân nàng thôi, bảo hắn không cần phải đi cùng. Nhưng hắn vẫn tới.
Dạ Vô Nhai đứng trên bến thuyền, không ngừng vẫy tay về phía Sắt Sắt.
Sắt Sắt cười lạnh nói với thủy thủ: “Dùng hết tốc lực hướng về phía trước, đừng để Ngũ Hoàng tử đuổi theo, lần này chúng ta ra biển rất nguy hiểm, Ngũ Hoàng tử không thể theo chúng ta mạo hiểm được.
Tuy thủy thủ đều là người của Dạ Vô Nhai, nhưng sớm đã được hắn dặn dò, mọi việc đều phải nghe theo lời Sắt Sắt. Thế nên Ngân Giao Hiệu cưỡi gió đạp sóng, nhanh chóng tiến như bay về phía trước. Bóng Dạ Vô Nhai càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một điểm đen, rồi không còn thấy đâu nữa.
Được một lát, Ngân Giao Hiệu đã tới vùng biển nông.
Tuy cha Thanh Mai và Tử Mê đều là thuộc hạ của Lạc Thị và giờ hai nàng đều là đời sau của hải tặc, nhưng từ nhỏ họ đã cùng Sắt Sắt sống trong Hầu phủ, nên lần đầu thấy biển đều tỏ ra vô cùng hứng thú. Hai người chụm lại ở mũi thuyền, vui mừng không ngừng chỉ trỏ, bỗng ánh mắt ngưng thần, họ nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền lớn.
Chiếc thuyền đó quả thực rất to, to gấp bốn năm lần Ngân Giao Hiệu, ván thuyền màu nâu đen, thân thuyền dáng thuôn, cột buồm chọc thẳng lên trời, cánh buồm trắng xếp tầng xếp lớp, nhìn bề ngoài quả thực không thể miêu tả hết vẻ oai nghiêm thần thánh. Trên mũi thuyền lớn có treo một lá cờ, trên cờ có thêu hình một con chim ưng đang sải cánh.
“Chiếc thuyền lớn này là của nhà ai vậy? Thật là oai phong quá!” Thanh Mai nhìn chiếc thuyền mà hai mắt sáng rực.
“Chiếc thuyền này là của Âu Dương Cái, nhà buôn trên biển lớn nhất Nam Nguyệt tên Cô Tô Hải Thương!” Một thủy thủ khẽ đưa lời giải thích, “Lá cờ thêu hình con chim ưng đang sải cánh là biểu tượng của Âu Dương Phủ!”
Cái tên Âu Dương Cái, Sắt Sắt đã từng nghe qua.
Từ khi biết Bắc Đẩu và Nam Tinh, những chuyện lớn nhỏ trên giang hồ ngày nào cũng được cập nhật.
Nghe nói Âu Dương Cái vốn là một tên ăn mày, ngày nào cũng ra phố ăn xin. Không biết hắn gặp được vận may gì, hay được cao nhân nào chỉ bảo mà mấy năm trước hắn bỗng có được một khoản tiền lớn, vì thế liền bắt đầu buôn bán trên biển. Hắn rất có đầu óc kinh doanh, thường mang những thứ lụa là, lá trà vốn không đáng tiền ở Nam Nguyệt bán sang các nước ngoài biển. Khi quay lại, hắn đem những thứ đồ chơi kỳ lạ ở những nước đó về buôn. Những thứ đồ hải ngoại ấy rất được người Nam Nguyệt yêu thích, giá tiền đương nhiên vì thế cũng rất cao. Cứ thế chưa đầy ba năm, cái tên Âu Dương Cái đã trở thành nhà buôn trên biển lớn nhất Nam Nguyệt, nghe nói hắn ta giàu có không ai sánh bằng.
Thực ra buôn bán trên biển không chỉ có một mình hắn, nhưng không phải ai cũng làm ăn thành công như hắn.
Thương trường như chiến trường, thế nên luôn cần một người có mưu lược và gan dạ. Có thể dễ thấy, người thường không thể so bì với gã Âu Dương Cái này được. Thật không biết ai đã bới được một nhân tài như hắn từ đám ăn mày ra thế?!
“Xem ra hôm nay bọn họ cũng ra biển rồi. Dạo gần đây trên biển có rất nhiều hải tặc, e rằng chỉ có mình Cô Tô Âu Dương Phủ mới có gan ra biển buôn bán thôi.” Thủy thủ đó nhìn về chiếc thuyền lớn khẽ đưa lời cảm thán.
Sắt Sắt nhẹ gật đầu, xem ra gã Âu Dương Cái này quả thực không phải là người tầm thường.
Để tiện xuất hải, hôm nay Sắt Sắt lại giả nam trang khoác trên người bộ y phục màu xanh, mái tóc đen búi lên được cài bằng trâm hắc ngọc, nhìn thật tiêu sái mà vô cùng thanh tú. Nàng đứng ở mũi thuyền đón gió, y phục nhẹ bay, trông hệt như tiên tử muốn cưỡi gió mà đi vậy.
Việc Mạc Tầm Hoan theo Sắt Sắt xuất hải cũng phải giấu Dạ Vô Nhai. Vì thế, để tránh cho hắn hoài nghi, Sắt Sắt và Mạc Tầm Hoan đã hẹn trước sẽ chia nhau ra xuất phát. Lúc này, có lẽ Mạc Tầm Hoan cũng sắp tới nơi rồi. Còn đang mải nghĩ Sắt Sắt đã thấy sau Ngân Giao Hiệu xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ đang lao tới vun vút như tên bắn.
Chiếc thuyền nhỏ đó, chỉ chở được dăm ba người, hai đầu nhọn, cực kỳ đơn giản. Ở phía đầu thuyền là một cô gái đang đứng hóng gió, và một cô gái khác đang ngồi cúi đầu chèo thuyền đằng đuôi.
Không thể ngờ cô gái đó lại có thể khiến thuyền đi nhanh như vậy, trong giây lát đã đuổi kịp, rồi lướt đi song song với thuyền của nàng. Có thể thấy, tài nghệ chèo thuyền của cô gái cao siêu đến thế nào.
Thanh Mai thấy vậy, tính háo thắng liền nổi lên. Chiếc thuyền nhỏ xíu như vậy mà có thể đi nhanh bằng thuyền của họ sao. Nàng ta lớn tiếng dặn thủy thủ: “Chèo nhanh lên đi, cho chiếc thuyền nhỏ kia tụt lại phía sau.”
Cô gái ngồi ở cuối thuyền nghe Thanh Mai nói vậy chỉ khe khẽ mỉm cười.
Mặt trời đang dần nhô lên ở phía đằng Đông, cô gái đứng ở mũi thuyền mặc một bộ váy đỏ rực, trên váy thêu một đúa u lan lớn màu trắng. Gió biển thổi tới khiến váy áo nàng ta bay lên như đóa hoa đang nở rộ trên mặt biển, mê hoặc đến mức không thốt lên lời. Cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, khiến người ta nhìn ngắm đến mê muội, chỉ một nụ cười, dưới ánh bình minh trong khoảnh khắc như một luồng sáng có thể đâm sâu vào trái tim người khác vậy.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy dường như đã gặp cô gái đó ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Chờ khi nhìn kỹ rồi, chiếc thuyền nhỏ đó đã chèo tới trước mặt. Bóng dáng thanh tú của cô gái đó, chỉ cần nhìn thấp thoáng thôi cũng đủ khiến người ta phải động lòng. Một cô gái đẹp như vậy, nếu nàng đã từng gặp, đáng lẽ sẽ không thể nào quên mới phải. Nhưng vì sao lại cảm thấy rất đỗi quen thuộc, mà làm cách nào cũng chẳng thể nhớ ra?
“Mạc Tầm Hoan sao giờ vẫn chưa tới? Chẳng phải nói sẽ gặp nhau ở chỗ này sao?” Thanh Mai bỗng đưa lời trách móc.
Lời nói của Thanh Mai như một luồng sáng, phá vỡ sự mê muội trong đầu Sắt Sắt, nàng nhếch mép lên cười khẽ.
Mạc Tầm Hoan à Mạc Tầm Hoan, huynh giả trang giống quá đi mất. Nếu không phải Sắt Sắt nhớ ra mình đã từng bảo Mạc Tầm Hoan cải trang thì có lẽ đến giờ nàng vẫn không nhận ra được, cô gái tuyệt sắc ở mũi thuyền đó chính là Mạc Tầm Hoan giả trang mà thành.
“Thanh Mai, ngươi đi mời hai vị cô nương ở thuyền nhỏ lên đây.” Sắt Sắt khẽ dặn dò.
“Tiểu thư, sao phải mời họ lên, lẽ nào cô ăn mặc giả trai rồi chuyển sang thích con gái, thấy cô nương đó xinh đẹp, định trêu chọc người ta hay sao?” Thanh Mai nghi ngờ hỏi.
Sắt Sắt nghe Thanh Mai nói vậy không khỏi phì cười, rồi nói: “Thanh Mai, ngươi lại sai rồi, phải gọi ta là công tử chứ. Sau này ta không thích đàn ông nữa, chỉ thích các cô nương thôi. Ngươi mau mời hai vị cô nương đó lên thuyền đi.”
Tử Mê nghe vậy, liền ngưng thần nhìn cô gái trên chiếc thuyền nhỏ rồi mím môi cười khẽ.
Thanh Mai nghĩ lời nói của Sắt Sắt là thật, sợ đến mức trợn trừng hai mắt: “Tiểu thư, lẽ nào cô bị Tuyền Vương làm cho tổn thương, rồi đầu óc bị ảnh hưởng? Tiểu thư, đừng nói là cô thích các cô nương thật nhé. Cô đừng có mà mê em đấy.”
Tử Mê không thể nhịn được, liền giơ tay gõ vào đầu Thanh Mai, cười nói: “Đúng là mắt gà mờ.”
Sắt Sắt từ trên sàn thuyền cúi người xuống, nói với hai cô gái trên thuyền nhỏ: “Hai vị cô nương, chèo thuyền như vậy vất vả quá, chi bằng lên thuyền của bản công tử đi! Chúng ta sẽ tiện đường đưa hai cô nương đi một thể.
Cô gái ở mũi thuyền khẽ đáp một tiếng đồng ý.
Sắt Sắt liền quay sang đám thủy thủ bảo họ chèo thuyền chậm lại, rồi thả một chiếc thang xuống, để cô gái đó theo thang trèo lên.
“Cái gì mà mắt gà mờ, sao mắt muội lại gà mờ được?” Thanh Mai vẫn ở đó hậm hực. Chờ khi thấy rõ cô gái cúi đầu chèo thuyền đó là Nhã Tử rồi, lúc này nàng ta mới hốt hoảng nhận ra cô gái đứng ở mũi thuyền lúc nãy chính là Mạc Tầm Hoan cải trang, liền vội đi quanh một vòng rồi mới kinh ngạc kêu ầm lên: “Hóa ra là huynh!” Ngữ khí của nàng ta vừa kinh ngạc vừa thất vọng.
Không ngờ đàn ông cải trang lại còn xinh hơn cả con gái.
Hôm đó Sắt Sắt muốn Mạc Tầm Hoan cải trang, nhưng không ngờ hắn lại quyết định cải trang thành con gái. Có điều, hắn cải trang rất giống, bởi lúc chưa hóa trang đã rất giống con gái rồi.
“Kéo thuyền nhỏ đó lên đi.” Lông mày Mạc Tầm Hoan hơi nhướn lên, cười nhạt nói.
Đôi lông mày rậm được hắn tỉa lại cho mảnh, vừa nhướn lên, lại càng rõ vẻ dịu dàng của nhi nữ.
Sắt Sắt không nhịn được nheo mắt cười lớn, rồi ra lệnh cho thủy thủ kéo chiếc thuyền nhỏ lên.
“Sao Anh Tử không tới?” Thanh Mai nghi ngờ hỏi.
“Sẹo trên mặt cô ấy dễ bị người khác nhận ra.” Nhã Tử nhẹ nhàng đáp.
“Tiểu thư, cô nhìn chiếc thuyền lớn phía sau kìa, nó đuổi tới nơi rồi.” Thanh Mai nhìn chiếc thuyền lớn lúc nãy đã thấy ở bến, nói một cách ngưỡng mộ.
Chiếc thuyền lớn đó chính là thuyền của đại thương gia trên biển Âu Dương Cái.
“Thanh Mai, người ta có đuổi theo chúng ta đâu, họ ra biển làm ăn, chỉ là ngẫu nhiên cùng đường với chúng ta mà thôi.” Sắt Sắt nói.
Sau vùng biển nông, Ngân Giao Hiệu đã ra tới vùng biển lớn. Nơi đây biển xanh đến ngút tầm mắt.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, biển lại phẳng lặng, mặt biển màu lưu li, nhìn trong xanh không chút vẩn đục. Gió không lớn nhè nhẹ thổi, mặt biển lăn tăn những gợn sóng lấp lánh. Bầu trời trên biển vô cùng rộng lớn, thi thoảng có vài chú hải âu bay qua bay lại, phát ra những tiếng kêu vui vẻ giòn giã. Trên mặt biển thi thoảng lại có những chú cá nhảy vọt lên, vẽ thành những đường cong đẹp đẽ trong không khí.
Sắt Sắt nhanh chóng bị mê hoặc bởi sự rộng lớn và yên tĩnh của biển cả. Nhất là lúc về đêm biển lại càng đẹp đến lạ thường.
Màn đêm như tấm lụa đen buông xuống mặt biển, sao trời lấp lánh như những viên bảo thạch sáng lung linh. Ánh trăng và sao trời cùng trải một lớp ánh sáng lên mặt biển, màu bạc óng ánh khiến biển đêm màu lam thẫm như được phủ lên một tấm sa mỏng, mơ hồ phiêu diêu như ở trên tiên giới.
Những tháng ngày trên biển chẳng hề cô đơn, có thể nhìn mây, ngắm biển, có thể đánh đàn, chơi cờ hoặc bắt cá làm vui.
Chiếc thuyền lớn của Âu Dương Phủ cứ thong dong đi sau thuyền Sắt Sắt, có lúc cách bọn họ rất xa, xa tới mức trông chỉ như một điểm đen nho nhỏ, có lúc lại tới rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng đàn sáo bên thuyền đó vọng lại.
Trên biển có thêm một chiếc thuyền nữa làm bạn, cũng không phải là chuyện không tốt.
Đi được ba bốn ngày, bỗng sáng sớm hôm đó, rõ ràng trời đang trong xanh không một gợn mây, Thanh Mai nhìn lên trời một lát, liền chậm rãi nói: “Hôm nay trời sẽ mưa.”
Sắt Sắt biết cha Thanh Mai vốn là thầy âm dương của Mẫu thân, có khả năng xem thiên tượng, mẹ nói Thanh Mai đã được chân truyền từ cha. Nhưng trời trong xanh sáng sủa thế này thì sao lại có mưa được chứ?
Sắt Sắt và Tử Mê vốn không tin lắm, nhưng từ sau giờ ngọ, trời đột ngột có rất nhiều mây, sắc trời sầm sịt. Những giọt mưa rả rích bắt đầu rơi xuống. Rốt cuộc, hai người bọn họ đã phải nhìn Thanh Mai bằng con mắt khác.
Trận mưa này không lớn, chỉ như những trận mưa nhỏ của vùng Giang Nam, cứ rả rích mà không đủ ướt áo, lại không có gió lớn, nên mặt biển vẫn phẳng lặng như thường.
Sắt Sắt lấy “thiên lý nhãn” trộm được trong Truyền Cơ Phủ hôm nào ra, đưa lên trước mắt, nhìn ra tít đằng xa. Qua ống đồng, nàng nhìn thấy thấp thoáng ở vùng biển phía trước có mấy đốm đen nhỏ đang từ từ đi tới.
Trong lòng Sắt Sắt thoáng lo lắng, ngấm ngầm có một dự cảm không hay.
Lẽ nào là hải tặc? Nghĩ vậy nàng liền nhanh chóng nhắc nhở mọi người phải phòng bị cẩn thận.
Được một lát, mấy đốm đen đó đã lại gần trước mặt. Hóa ra là sáu chiếc thuyền nhỏ, trên mỗi chiếc thuyền có dăm ba gã đàn ông đang đứng, trên thân bận những bộ y phục kỳ lạ. Quả nhiên là hải tặc, có điều lại không đông. Sắt Sắt vì thế cũng có phần xem nhẹ.
Bọn hải tặc đó chẳng để ý đến chiếc thuyền lớn của Âu Dương Phủ mà xếp thành hàng một, chặn trước mặt Ngân Giao Hiệu. Bọn hải tặc nhãi nhép này xem ra cũng chỉ có thể cướp chiếc thuyền nhỏ của nàng. Với chiếc thuyền lớn như thuyền của Âu Dương Phủ, e là chúng không dám động tới.
“Các huynh đệ, lên!” Tên cầm đầu đám hải tặc lớn tiếng hạ lệnh.
Mấy chiếc thuyền nhỏ liền nhanh như chớp sáp lại gần Ngân Giao Hiệu.
“Các vị đại ca, chúng ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, lần đầu ra biển làm ăn, trên thuyền cũng chẳng có gì đáng giá, chỉ có ít lá trà, mong các vị đại ca nương tay, tha cho chúng tôi qua. Đợi khi về có ngân lượng rồi, xin kính biếu các vị.” Thanh Mai lớn tiếng nói.
Nhưng Thanh Mai vừa dứt lời bọn hải tặc liền cười rú lên.
“Cô em, bọn ta thích ngân lượng, cũng thích cả mỹ nữ như cô nữa, lại càng muốn cả thuyền của cô luôn. Vì thế không đợi được đến lúc về đâu, ha ha ha!” Lại một trận cười chói tai, lợm giọng vang lên.
Xem ra bọn hải tặc này là loại giết người cuồng bạo thập ác bất tác[1], khác hẳn so với những hải tặc do Mẫu thân nàng Lạc Thị quản giáo khi còn làm Hải tặc Vương.
[1] Câu tục ngữ của Trung Quốc, ý chỉ mười việc ác không có việc gì là không dám làm. Mười việc ác đó bao gồm: mưu phản, mưu đại nghịch, mưu bạn, ác nghịch, bất đạo, đại bất đạo, bất hiếu, bất mục, bất nghĩa, nội loạn.
Nghe Mẫu thân kể, khi bà làm Hải tặc Vương, quản giáo thuộc hạ rất nghiêm, không bao giờ cướp sắc hoặc giết oan người vô tội, cũng không bao giờ lấy hết tài vật trên thuyền buôn. Năm xưa, bà định ra “Thuế một phần mười”, lấy số ngân lượng bằng một phần mười số hàng hóa mà các thuyền bè đi ngang qua, những thuyền buôn nộp thuế rồi sẽ được bảo vệ, tránh gặp phải bọn hải tặc khác đến cướp.
Không ngờ bọn hải tặc bây giờ lại dám ngông cuồng đến mức không chỉ cướp tiền mà còn muốn cướp sắc, thậm chí không ngại phải giết cả người nữa. Xem ra không thể nào nói chuyện phải trái với bọn hải tặc này, có lẽ chỉ còn cách cho chúng một bài học đắt giá thôi.
Sắt Sắt khẽ chau mày, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên một tia nhìn lạnh buốt.
Bọn hải tặc lúc này đã áp sát chiếc thuyền nhỏ, có tên nhảy xuống nước, bò từ thành thuyền lên, có tên biết võ công, liền nhảy thẳng từ thuyền bọn chúng sang.
Thanh Mai thấy vậy hoảng hốt nói: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Sắt Sắt cười uể oải, chậm rãi đáp: “Thanh Mai, ngươi và Mạc Vương tử, cả Nhã Tử nữa, vào trong khoang thuyền ẩn nấp đi. Đừng ra đây.”
Thanh Mai và Mạc Tầm Hoan không biết võ công, còn Nhã Tử võ công bắt nguồn tử Y Mạch Quốc. Nếu trực tiếp đối đầu sẽ rất dễ bị bại lộ thân phận.
Lúc này trên thuyền chỉ có Sắt Sắt và Tử Mê là có thể đối đầu với bọn hải tặc.
Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt, đôi mắt đen láy, thần sắc đạm bạc, thẳm sâu trong đôi mắt lóe lên một tia nhìn ấm áp. Chiếc váy đỏ rực khẽ bay, hắn quay người chui vào trong khoang thuyền.
Mưa trên biển bắt đầu to hơn, sóng từng đợt cuộn lên, chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên sóng biển.
Trên sàn thuyền, Sắt Sắt và Tử Mê đang đánh nhau với bọn hải tặc.
Binh khí trong tay Sắt Sắt chỉ là một thanh kiếm bình thường, thanh Tân Nguyệt loan đao dắt bên eo nàng vẫn chưa muốn rút ra.
Trời đang từ mưa bụi chuyển sang mưa phùn lây rây, tấm áo bào xanh tung bay trong gió mưa cực kỳ mờ ảo, mỗi chiêu thức nàng đánh ra đều vô cùng nhẹ nhàng phiêu dật, dường như không phải đang quyết đấu, mà là đang múa vậy. Có điều, thanh kiếm trên tay nàng luôn đâm vào bọn đạo tặc những lúc chúng không hề ngờ tới.
Khi Sắt Sắt còn là Tiêm Tiêm công tử cũng đã từng giết người, với bọn hải tặc không còn tình người trước mặt, nàng cực kỳ căm ghét, nhưng nàng không muốn đuổi cùng giết tận. Sau khi đâm chúng bị thương, nàng liền đá chúng xuống biển luôn.
“Ối da, công tử cứu ta!” Trong khoang thuyền đột ngột vang lên một tiếng kêu dịu dàng. Mạc Tầm Hoan đang vội từ trong khoang thuyền bò ra, trên khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn sự kinh hoàng.
Sắt Sắt khẽ mỉm cười, gã Mạc Tầm Hoan này thật khéo giả vờ. Hôm trước khi bị truy sát, rõ ràng mặt hắn không hề biến sắc, vậy mà giờ đây sao lại thành ra hoảng hốt đến nhường này.
Sắt Sắt đá tên hải tặc cuối cùng xuống biển, liền tiêu sái quay người lại, nhìn Mạc Tầm Hoan khẽ cười, đưa lời an ủi: “Không phải sợ, xong hết rồi.”
Lời vừa mới dứt, liền thấy trong khoang thuyền một tên hải tặc trẻ tuổi nhảy ra. Cũng không rõ tên hải tặc này lên thuyền từ lúc nào mà Sắt Sắt không hề hay biết. Xem ra, gã này võ công không tầm thường, nghĩ vậy Sắt Sắt liền không dám coi thường.
Tên hải tặc trẻ tuổi này đang đuổi theo Mạc Tầm Hoan, miệng không ngừng kêu lớn: “Tiểu nương tử, nàng chớ chạy.”
Thanh Mai và Nhã Tử cũng từ trong khoang thuyền chui ra, nói với Sắt Sắt: “Công tử, gã này đúng là đồ vô lại mà. Người mau đánh cho hắn một trận đi.”
Tên hải tặc đó chẳng buồn để ý người khác nói hắn thế nào, từ trong khoang thuyền chui ra, nhìn Mạc Tầm Hoan nói: “Tiểu nương tử, mau theo phu quân về nhà nào!”
Mạc Tầm Hoan sợ hãi nấp sau lưng Sắt Sắt, nhẹ kéo áo của nàng, khẽ đưa lời thẽ thọt: “Ai là nương tử của nhà ngươi chứ?”
Sắt Sắt nheo mắt nhìn tên hải tặc trẻ tuổi, hắn không hề xấu xí, thậm chí ngũ quan còn có phần đẹp đẽ, chỉ có điều da hơi đen, có lẽ vì ở trên biển lâu quá, phía trên môi là một hàng ria mép, nhìn khá thú vị. Bộ dạng hắn nhìn không ra là kẻ dâm tặc háo sắc. Thần sắc hắn nhìn Mạc Tầm Hoan không hề ghê tởm mà rất đỗi si tình.
Sắt Sắt cười lạnh, để Mạc Tầm Hoan ở phía sau, lạnh giọng nói: “Ai là nương tử của nhà ngươi? Đây rõ ràng là phu nhân của ta mà!”
Ngân Giao Hiệu của bọn Sắt Sắt gặp hải tặc, chiếc thuyền lớn của Âu Dương Phủ cũng không đi nữa mà dừng lại cách đó không xa, ý chừng muốn xem trò vui?!
Trên vọng lâu tầng hai, một vị công tử áo trắng đang đứng. Gió biển thổi tới, chiếc áo trắng như mây nhẹ nhàng bay. Trong tay cầm chiếc Thiên lý mục, hắn đang hướng ống kính về phía Sắt Sắt.
Một nam tử áo xanh từ trong khoang thuyền chậm rãi đi tới bên công tử áo trắng, khẽ hỏi: “Lầu chủ, có cần ra tay giúp đỡ họ không?”
Bạch y công tử bỏ Thiên lý mục xuống, lộ ra chiếc mặt nạ bằng bạch ngọc được đẽo gọt tinh xảo và sóng mắt tinh anh. Hắn chính là Minh Xuân Thủy, Lầu chủ Xuân Thủy Lầu.
Minh Xuân Thủy nghe nam tử áo xanh nói vậy, liền lạnh lùng đáp: “Không cần!”
Sau đó, hắn lại nhấc Thiên lý mục lên, nhìn về phía con thuyền nhỏ của Sắt Sắt, rồi nhanh chóng đưa chiếc Thiên lý mục cho nam tử áo xanh, lạnh lùng nói: “Âu Dương Cái, ngươi biết đọc khẩu hình, nhìn xem họ đang nói gì.”
Âu Dương Cái nhấc Thiên lý mục lên, lúc này Sắt Sắt đang đứng đối diện với họ, hắn chăm chú nhìn vào môi Sắt Sắt, một lát sau rồi nói: “Công tử áo xanh đó nói: Ai là nương tử của nhà ngươi? Đây rõ ràng là phu nhân của ta mà! Ngươi muốn cướp nàng ấy? Phải hỏi xem thanh kiếm trong tay ta có đồng ý không đã!”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, ánh mắt thâm sâu bỗng trở nên sắc bén kèm theo vài phần phức tạp.
Âu Dương Cái không hề hay biết lại tiếp tục nói: “Nhìn công tử áo xanh bảo vệ cô gái đó như thế, chắc là nương tử của hắn thật! Ngài nhìn xem, nương tử của hắn yểu điệu tuyệt sắc thế kia, chẳng trách hắn bảo vệ nàng ta đến vậy. Nhưng công tử áo xanh đó cũng đẹp trai thật đấy, không kém phần so với nương tử của hắn ta. Hai người này đúng là một cặp trời sinh, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Trước đây, Âu Dương Cái vốn là một kẻ ăn mày, vì phải sinh tồn nên đã luyện cho cái miệng trở nên dẻo quẹo. Một khi đã mở miệng là không thể ngừng lời.
Minh Xuân Thủy lúc này đang ngồi trên giường, lúc này nếu không đeo mặt nạ, khuôn mặt hắn hẳn sẽ như biển lớn lúc cuồng phong, đầy căm tức và phẫn nộ.
“Ôi chao, xem ra tên hải tặc kia sẽ đánh nhau với công tử áo xanh rồi. Tên hải tặc đó cũng thật là thú vị, một đôi người ngọc trời sinh như thế mà hắn cứ muốn họ phải chia lìa.” Âu Dương Cái vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt.
Bỗng nhiên, tay hắn trống trơn, Thiên lý mục đã bị Minh Xuân Thủy cướp lấy.
“Âu Dương, phạt ngươi một ngày không được mở miệng nói chuyện!” Minh Xuân Thủy cầm Thiên lý mục, ngồi chênh chếch trên giường, nói một cách bình thản. Lời nói của hắn dịu dàng như suối chảy, nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo.
“Lầu chủ, vừa rồi là huynh bảo ta nhìn khẩu hình bọn họ, hỏi xem họ nói gì. Ta nói rồi huynh lại phạt ta, phạt thế thật không công bằng! Lầu chủ...”
Âu Dương Cái chưa nói hết, đã nghe giọng Minh Xuân Thủy ung dung: “Phạt thêm ngày nữa!”
Âu Dương Cái vội vã bịt miệng, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ ấm ức. Phạt hắn hai ngày không được nói chẳng phải bắt hắn phải nhịn nói đến chết sao. Xem ra lần này Lầu chủ không nói đùa, có điều, hắn quả thực không biết mình sai ở đâu. Uổng cho hắn xưa nay lúc nào cũng tinh ranh vậy mà không biết lần này sao lại chọc tức Lầu chủ.
Lẽ nào? Trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, hắn bất chợt hiểu ra, liền gật đầu. Xem ra, Lầu chủ nhắm trúng tiểu nương tử tuyệt sắc bên đó rồi. Vừa rồi mình có nói nương tử đó và công tử áo xanh là một cặp trời sinh, vì thế Lầu chủ mới cáu giận. Xem ra lần này Lầu chủ ra biển với hắn chắc chín phần là vì cô gái này.
Minh Xuân Thủy nhấc Thiên lý mục lên, nhìn một lát, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sắc bén, sau đó đưa tới dặn dò: “Âu Dương, ngươi phái mấy người lặn xuống biển, đục thủng thuyền của họ cho ta.”
Âu Dương Cái không mở miệng, chỉ liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi khâm phục mưu kế của Lầu chủ. Thuyền nhỏ bị nước vào, họ chỉ còn cách cầu xin bọn họ giúp đỡ. Như thế, cô nương tuyệt sắc mà Lầu chủ nhắm tới sẽ có thể ngày đêm ở bên Lầu chủ rồi.
“Sao không nói gì?” Minh Xuân Thủy quay đầu về phía Âu Dương Cái, chỉ thấy hắn dùng ngón tay liên tục chỉ vào mồm mình.
Minh Xuân Thủy thấy vậy cười nhạt nói: “Trước mặt ta có thể nói, nhưng không được nói chuyện với người khác!”
Trên mặt Âu Dương Cái bỗng hiện lên bộ dạng đau khổ, chẳng thà không được nói trước mặt Lầu chủ mà được nói chuyện với người khác còn hơn.
Hắn lớn tiếng đáp “vâng” rồi lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Những giọt mưa lây rây rơi trên mặt biển trong xanh, sóng biển bắn tung lên những đám bọt nước trắng xóa. Mây đen trên trời lúc này một lớp dày kịt, là là bay xuống rất thấp.
Tên hải tặc trẻ tuổi đưa mắt nhìn Sắt Sắt, chỉ vào Mạc Tầm Hoan đứng sau lưng nàng, nói một lời chắc nịch: “Có thể trước ngày hôm nay nàng là phu nhân của ngươi. Nhưng từ hôm nay trở đi, nàng là nương tử của ta.”
Đám hải tặc bị Sắt Sắt đá xuống biển, đứa nào cũng bị thương hết. Lúc này đều đã ở trên thuyền của mình, không dám xông lên nữa. Nhưng có điều lạ là tên hải tặc trẻ tuổi này thấy đồng bọn thất bại rồi mà vẫn không hề có chút run sợ, thậm chí còn muốn bắt người mang đi. Xem ra không phải là loại nhát gan.
“Ngươi tên gì?” Sắt Sắt cười nhạt hỏi.
“Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Mã Diệu.” Tên đạo tặc trẻ tuổi lớn tiếng đáp.
“Mã Diệu! Tên cũng hay đấy chứ.” Sắt Sắt ngước mắt khẽ cười.
Mã Diệu tự vỗ lên cánh tay rắn chắc của mình, nhìn Mạc Tầm Hoan cười ha ha nói: “Tiểu nương tử, nàng nhìn xem, ta không chỉ dáng vẻ anh tuấn, mà còn tay gấu lưng cọp, bụng hổ lưng sói. So với phu quân ẻo lả của nàng thì ta oai phong hơn nhiều. Tiểu nương tử, nàng đi theo ta đi. Phu quân của nàng chỉ đẹp mã thôi chứ chả được tích sự gì đây.”
Sắt Sắt nghe vậy liền nheo mắt, không nhịn được, bật cười thành tiếng, chưa bao giờ nàng thấy tên hải tặc nào thú vị như thế này! Có lẽ nên gọi hắn là hải tặc hái hoa thì hơn.
“Vậy được! Ta có thể để phu nhân của mình đi theo ngươi. Nhưng trước đó chúng ta thử so tài một phen xem sao?” Sắt Sắt nhướng mày: “Nếu ngươi thắng, phu nhân của ta sẽ thuộc về ngươi. Sao hả?” Sắt Sắt nhẹ đưa tay vuốt kiếm, lạnh lùng nói.
Nàng vốn không định lằng nhằng với mấy tên hải tặc này. Nhưng thấy Mã Diệu ngông cuồng như vậy, nàng lại có ý muốn làm nhụt nhuệ khí của hắn, xem hắn sau này còn dám cướp đàn bà con gái nữa không?
“Được, nói phải giữ lời. Ta sẽ đấu với ngươi một trận xem sao. Nhưng nếu đánh chết ngươi, phu nhân của ngươi phải thuộc về ta đấy nhé.” Mã Diệu lập tức rút một thanh đoản đao từ bên thắt lưng ra, kéo tay áo lên, ngửa mặt cất tiếng cười lớn.
Gió biển không ngừng thổi ù ù, hai người nhanh chóng bắt đầu giao thủ trên sàn thuyền.
Vừa mới bắt đầu giao chiến, Sắt Sắt liền cảm thấy bản thân mình lúc trước đã có chút coi thường Mã Diệu. Không ngờ tên tiểu tử này võ nghệ cũng rất khá, mỗi chiêu đánh ra đều sắc bén hiểm độc. Nhất là sức lực của hắn, thật đáng kinh ngạc. Nội lực Sắt Sắt mới ở tầng thứ tư, mỗi lần đao kiếm chạm nhau, nàng đều cảm thấy hổ khẩu[2] hơi tê. Trong khi bộ “Liệt Vân đao pháp” nàng đang luyện đó phải dùng thứ binh khí mềm như Tân Nguyệt loan đao mới có thể phát huy được sức mạnh đến tối đa. Dùng thanh kiếm bình thường thế này, uy lực đã giảm đi một nửa.
[2] Huyệt giữa kẽ ngón tay cái và ngón tay trỏ. Khép ngón trỏ và ngón cái sát nhau, huyệt ở điểm cao nhất của cơ ngón trỏ và ngón cái.
Sắt Sắt bỗng thấy nghênh chiến với tên Mã Diệu này có phần mất sức. Không ngờ chỉ một tên hải tặc cỏn con, võ nghệ cũng không thể xem thường được.
Hai người đang đấu rất hăng, đột nhiên nghe tiếng Thanh Mai thất kinh kêu lên: “Chết rồi, thuyền bị nước vào rồi! Có tận đến mấy chỗ thủng, chúng ta không thể bịt lại rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Sắt Sắt vô cùng tức giận. Nàng thầm nghĩ chắc chắn là do bọn đạo tặc giở trò. Giờ thì hay rồi, nếu chiếc thuyền nhỏ này mà chìm, sẽ phải làm sao đây?
Sắt Sắt nghiến răng, nói một cách lạnh lẽo: “Mã Diệu, ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi.” Nàng ném thanh kiếm trong tay đi, nhanh chóng rút từ thắt lưng ra thanh Tân Nguyệt loan đao. Đao xuất khỏi vỏ tỏa ra thứ ánh sáng xanh tuyệt thế khiến người ta nhìn vào mà lạnh cả sống lưng.
Sắt Sắt khẽ vung tay, đao quang hình trăng lưỡi liềm lóe tới, một chiêu thức uyển chuyển nhẹ nhàng đâm thẳng về phía trước. Tên hải tặc Mã Diệu ngẩn ra chốc lát, vừa vung kiếm lên chặn lại thì thanh đao đã quét vào đầu vai hắn từ phía sau lưng.
“Tân Nguyệt loan đao?! Lẽ nào ngươi đang dùng Tân Nguyệt loan đao?” Mã Diệu kinh ngạc cất lời hỏi.
“Đúng thế!” Sắt Sắt cười gian xảo, một cước đá hắn bay xuống biển.
Sau đó Sắt Sắt liền xông vào khoang thuyền, chỉ thấy trong đó đã ngập đầy là nước. Lần này chết thật rồi, chiếc thuyền nhỏ này chắc chắn sẽ bị chìm, không còn nghi ngờ gì nữa.
“Dùng chiếc thuyền nhỏ của chúng ta đi.” Mạc Tầm Hoan nói, khóe miệng hắn nở một nụ cười êm ái như dòng nước.
“Có điều, chiếc thuyền đó chỉ chở được vài người, trên thuyền còn có mấy thủy thủ nữa!” Sắt Sắt chau mày nói. Xem ra, chỉ còn một cách là cầu cứu thuyền lớn của Âu Dương Phủ thôi.
Tử Mê lấy lá cờ cầu cứu ra, vẫy về hướng chiếc thuyền của Âu Dương Phủ. Liền đó có một người trên thuyền vẫy cờ lại, rồi thuyền lớn từ từ sáp tới, chỉ thấy tên thuyền khắc ba chữ “Mặc Sa Hiệu”.
Mấy thủy thủ trên thuyền lớn thả những chiếc thuyền cứu sinh nhỏ xuống. Bọn Sắt Sắt nhanh chóng được đưa lên thuyền lớn. Đám hải tặc vừa rồi còn vây quanh chiếc thuyền nhỏ thấy thuyền lớn của Âu Dương Phủ, liền quay lưng bỏ chạy về phía trước.
Âu Dương Cái tuy là thương nhân trên biển, nhưng cực kỳ khẳng khái, chính nghĩa, trên giang hồ cũng được xem là có tiếng tốt. Bây giờ hắn trượng nghĩa ra tay cứu giúp, quả là danh bất hư truyền.
Từ bên ngoài nhìn, thấy Mặc Sa Hiệu oai phong thần thánh, vào trong thuyền lại phát hiện thêm cách bài trí nơi đây cực kỳ tinh tế. Hơn nữa phần lộ ra của chiếc thuyền rất lớn, nhưng phần chìm xuống nước cũng rất sâu. Thuyền có ba tầng, tầng đáy, tầng một và tầng hai.
Thuyền đi rất vững.
Một nam tử áo đen nhanh nhẹn đi tới, lập tức sắp xếp chỗ ở cho họ. Mạc Tầm Hoan được đối đãi tốt nhất, ở trên nhã thất tầng hai. Thanh Mai, Tử Mê và Nhã Tử ở tầng một, ba người chen chúc trong một gian phòng. Sắt Sắt và hơn mười thủy thủ ở với nhau, bị ghép xuống tầng đáy. Nghe nói đó là Âu Dương Cái sắp đặt.
Hóa ra Âu Dương Cái mà mọi người hay kể, thương gia trên biển giàu có nhất cả nước lại là một công tử trẻ tuổi như vậy. Nàng cứ tưởng đó phải là một gã trung niên.
“Lần này đa tạ Âu Dương công tử đã trượng nghĩa giúp đỡ.” Sắt Sắt ôm quyền thủ lễ nói.
Âu Dương Cái ngước mắt nhìn Sắt Sắt, cười khẽ rồi xua tay.
“Tại hạ có việc muốn cầu xin, không biết Âu Dương công tử có thể đi qua Thủy Long Đảo được chăng?” Sắt Sắt cười hỏi.
Âu Dương Cái vẫn không ngừng xua tay.
Lúc này Sắt Sắt mới thấy có điều kỳ dị, gã Âu Dương Cái này là một thương gia trên biển kỳ tài, chắc không phải bị câm đấy chứ? Một người buôn bán trên biển sành sỏi, tinh ranh như hắn làm sao lại bị câm được? Nếu như thế, làm sao hắn bàn chuyện làm ăn? Nhưng vì sao hắn không nói chuyện? Nàng cảm thấy có chút bực mình.
Âu Dương Cái cũng ngước mắt thầm đánh giá Sắt Sắt. Phút chốc hai mắt hắn sáng rực, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Vừa rồi hắn dùng Thiên lý mục nhìn Sắt Sắt từ xa, cảm thấy phong thái của nàng bất phàm, nhưng rốt cuộc vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ được. Lúc này hắn không khỏi vô cùng kinh ngạc trước phong độ của Sắt Sắt.
Tuy nàng không cao lắm, nhưng thân hình thanh tú, chiếc áo xanh trên người hơi rộng, càng làm nổi bật chiếc eo thon. Ống tay áo cực rộng, rủ xuống như mây, bay bổng phiêu dật khiến phong thái của nàng có vài phần xuất trần, trác tuyệt. Đôi lông mày đen dài mang nét anh khí như được vẽ trên vầng trán trắng mịn. Đôi mắt đen láy, giống như hồ nước trong trẻo tĩnh mịch ngày xuân, lại vừa trong suốt như băng tuyết.
Nếu chỉ đẹp thôi thì đã đành, từ con người nàng còn tỏa ra thứ khí chất siêu quần. Nàng đứng yên ở đó, như vầng trăng lạnh từ trên cao, trong trẻo sáng ngời, như đóa phù dung chớm nở, tao nhã thơm hương. Dung nhan như vậy, nếu là nữ tử, không biết sẽ ăn đứt bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân, chỉ có điều là nam nhi nên vẻ đẹp có chút mềm yếu.
Âu Dương Cái nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới, tia nhìn kinh ngạc trong ánh mắt bỗng trở lên ảm đạm, xem ra Lầu chủ gặp phải cường địch rồi.
“Âu Dương công tử?” Sắt Sắt thấy Âu Dương Cái mãi không nói gì, liền chau mày hỏi lại.
Âu Dương Cái than dài một tiếng rồi gật đầu, bắt hắn không được nói chuyện đúng là khó chịu thật! Lầu chủ đúng là biết cách trừng phạt hắn.
“Âu Dương công tử sao không nói gì? Xin hỏi Âu Dương công tử có thể đưa chúng ta tới Thủy Long Đảo được không?” Sắt Sắt lại nhướng mày hỏi.
Âu Dương Cái cầm cây bút lông trước mặt, viết thật nhanh lên tờ giấy: “Đưa mọi người đi Thủy Long Đảo.” Trong lòng Âu Dương Cái thầm nghĩ, tới Thủy Long Đảo rồi, hắn sẽ để công tử áo xanh và mấy thị nữ kia lên đảo, sau đó sẽ nghĩ cách giữ cô nương tuyệt sắc kia lại.
Sắt Sắt chau mày, không thể ngờ Âu Dương Cái danh tiếng lẫy lừng lại đúng là một gã câm. Nhìn mấy chữ hắn viết, trong lòng Sắt Sắt liền cảm thấy thư thái, nàng nở nụ cười nói: “Đa tạ Âu Dương công tử.”
Nụ cười làm lộ ra hai núm đồng tiền trên má Sắt Sắt, khiến Âu Dương Cái nhìn đến ngây người.
Một anh chàng lại có lúm đồng tiền mê người đến thế sao? Tình địch mạnh thế này, xem ra Lầu chủ muốn chiếm được trái tim của cô nương tuyệt sắc kia thật không dễ dàng gì.
Nhưng khó khăn lắm Lầu chủ mới lại động lòng, hắn quyết phải tác thành chuyện này mới được, Âu Dương Cái nheo mắt, trong đôi mắt đen ánh lên những tia nhìn giảo hoạt.
“Đa tạ Âu Dương công tử đã giúp đỡ, có điều có một chuyện nữa ta muốn phiền Âu Dương công tử, không biết có thể để tại hạ ở cùng mấy thị nữ được không?” Sắt Sắt cười nhạt nói, nàng không thể nào ở dùng những thủy thủ dưới tầng đáy này được, dù gì nàng cũng là phận gái.
Âu Dương Cái lắc đầu rồi lại xua tay, ra ý không được.
“Nếu như không được, vậy Âu Dương công tử có thể cho tại hạ ở tầng hai không?” Ở cùng Mạc Tầm Hoan, dẫu sao còn hơn ở chung phòng với cả đám đàn ông khác.
Lần này Âu Dương Cái càng lắc đầu hăng hái hơn. Mặc cho Sắt Sắt có nói thế nào, Âu Dương Cái cũng chỉ ngồi yên trên ghế, không nói năng gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sắt Sắt. Lúc này, coi như hắn đã ngộ ra cái hay của việc không được nói rồi, có thể mặc kệ những câu hỏi của đối phương. Buồn cười thật, hắn cố tình để cô nương tuyệt sắc đó ở trên tầng hai, cùng tầng với Lầu chủ, đương nhiên là có dụng ý riêng, sao có thể để Sắt Sắt làm phiền được?
Sắt Sắt thấy dù mình có nói thế nào Âu Dương Cái cũng không đồng ý, liền đành cáo từ lui ra. Hắn đã có lòng tốt cứu mọi người, nàng ở đâu mà chẳng được, cùng lắm nửa đêm trốn lên phòng bọn Thanh Mai nằm đất là xong.