Đạo Mộ Bút Ký - Trọn Bộ

Quyển 1 - Chương 28: Lửa

Đó là một gương mặt máu me be bét, chẳng biết là làn da đã tróc ra để lộ các thớ thịt bên trong, hay là máu từ trong cơ thể chảy ra rồi bết lại trên mặt. Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy gương mặt này vô cùng quen thuộc, nhìn kỹ thì chợt nhận ra đó là Đại Khuê, trong lòng hoảng hốt: một người mới rồi còn khỏe mạnh vui tươi, vậy mà giờ đây đã thê thảm đến mức này!

Bên trái đầu hắn bị một viên đạn cày toác cả da, nhìn thấy cả xương sọ, cũng may không tổn thương đến đại não bên trong. Tôi thấy hắn bị thương rất nặng nhưng không đến nỗi mất mạng, trong lòng không khỏi mừng rỡ, vội nói: “Mau lên đây, không chừng còn có thể cứu được!”

Nhưng hắn vẫn chẳng nhúc nhích chút nào. Ánh mắt hắn toát lên một vẻ thù hằn đến tận xương tủy, chắc là không cam lòng bị chúng tôi bỏ lại. Tôi vô cùng sợ hãi, nhưng có thể làm gì được chứ, tay tôi đang bị hắn nắm rất chặt, màu máu đỏ ghê rợn trên người hắn đã nhanh chóng lan sang tay tôi. Cảm nhận được từng trận ngứa ngáy nóng rát trên tay mình, trong lòng tôi thầm kêu gào: “Xong đời rồi!”

Trong miệng Đại Khuê phát ra những thanh âm ngắt quãng mơ hồ, đột nhiên hắn ra sức kéo tôi xuống dưới. Nghĩ đến tình cảnh da thịt toàn thân nóng chảy vô cùng thê thảm của hắn, tôi bỗng phát điên, gắng sức giằng tay mình ra, nhưng hắn lại túm được chân tôi, há to mồm như muốn nói: tao chết thì mày cũng phải chôn cùng!

Tôi gào to: “Đại Khuê, mau thả tôi ra! Anh bị thế này chẳng qua do số đen! Nếu muốn sống sót thì đi theo tôi, không chừng còn có thể trị lành! Bằng không có kéo tôi chết chung thì anh cũng đâu thể sống lại được!”

Nghe những lời này, giống như bị kích thích mạnh, hắn điên cuồng nhào lên, hai con mắt ngập tràn tơ máu toát lên vẻ hung ác, dường như đã mất hẳn lý trí rồi. Đột nhiên hắn giơ hai tay lên bóp mạnh cổ tôi, muốn lấy luôn cái mạng bé nhỏ này.

Hiểu rõ đây là thời khắc một mất một còn, tôi đột nhiên nổi sát tâm, ra sức tung cho hắn một cú đấm. Thừa dịp hai tay hắn hơi buông lỏng, tôi nhanh chóng chĩa súng vào ngực hắn rồi bóp cò. Đạn đã lên nòng đều đều là đạn súng lục được mài bằng đầu nên uy lực rất lớn, máu hắn tuôn xối xả văng ra khắp nơi. Hai tay hắn chới với trên không trung như ra sức bắt lấy thứ gì đó, nhưng chưa kịp làm gì thì thân thể to lớn của hắn đã nặng nề ngã vào giữa đống bọ ăn xác.

Lúc này, cánh tay bị hắn nắm lấy đã tê dại đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa. Tôi thậm chí không biết tay mình có còn nắm lấy nhánh cây kia nữa hay không. Bất chợt cảm thấy cơ thể mình đang rơi, tôi vội vươn tay kia ra chụp lấy mớ dây leo bên cạnh. Đáng chết, trên tay tôi còn có dính một ít bụi đá thiên tâm nham, mớ dây leo lập tức né ra xa; tôi thầm rủa một tiếng, cả người tuột xuống, va phải một cành cây to.

Trên cành cây nhung nhúc những bọ, bị tôi đụng phải thì rớt xuống không ít. Tôi gắng gượng dùng chút khí lực kẹp hai chân lại để khỏi tiếp tục rơi, nhưng bốn phía đã bị lũ bọ kia vây kín. Tôi không khỏi cười khổ, không ngờ lúc này tôi lại có nhiều kiểu chết để lựa chọn như vậy, một là ngã chết, hai là bị đám bọ khốn kiếp gặm chết, còn không thì bị chất độc ngấm dần mà chết. Ông trời đối xử với tôi thật không tệ nha.

Đang chán nản cùng cực, đột nhiên Bàn Tử ở phía dưới leo lên, giơ chân đá văng mấy con bọ ăn xác. Thì ra cha nội này leo còn chậm hơn cả tôi, hắn thấy tôi mới mắng một tiếng: “Con mẹ nó cậu còn nhàn nhã nằm đó mà ngắm cảnh hả, cậu nhìn coi mông ông đây bị cắn thủng mấy lỗ rồi!” Hắn vừa nói vừa leo lên đỡ tôi, tôi kêu to: “Đừng đụng vào tôi! Tôi trúng độc rồi, anh cứ đi một mình, mạng tôi coi như xong!”

Bàn Tử không nhiều lời, vươn tay cõng tôi lên: “Cậu kiếm cái gương ngắm thử coi, con mẹ nó sắc mặt còn tốt hơn cả tôi, vừa hồng hào vừa sáng láng, trúng độc thế quái nào được?”

Tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tay mình chi chít mẩn đỏ trông như bị cả ngàn con muỗi đốt. Nhưng màu đỏ kia chỉ kéo dài đến bả vai, giờ lại đang từ từ biến mất. Tôi ngạc nhiên không nói nên lời, tại sao chất độc kia không có tác dụng với mình nhỉ?

Bàn Tử cõng tôi, cắn răng tiến lên phía trước. Tôi nằm trên lưng hắn làm cái lá chắn sống, mấy con bọ chết tiệt chứ nhắm cái mông đáng thương của tôi mà tiến, há mỏ cạp liên tục, tôi đau đến mức mắng to: “Bàn Tử chết toi, tôi còn tưởng anh tốt bụng, con mẹ nó thì ra là muốn đem tôi làm bia đỡ bọ hả!”

Bàn Tử mắng to: “Cậu lắm chuyện vừa thôi, không phục thì xuống mà cõng tôi đi! Không thấy mông ông đây đã chẳng còn miếng nào lành lặn rồi hả!”

Tôi chẳng buồn cãi cọ với hắn nữa, cái cây Cửu đầu xà bách này càng tới gần thân thì đám dây leo lại treo càng nhiều thi thể, mật độ dày đặc. Thỉnh thoảng Bàn Tử đụng trúng một vài bộ xương, may mà đám bọ ăn xác cũng gặp phải phiền phức y chang bọn tôi. Quá nhiều thứ treo lủng lẳng nên bọn chúng chẳng phân biệt được, không ít con nhảy sang đám xác khô bị chúng tôi đụng phải mà cắn loạn.

Bàn Tử vừa nhìn đã cảm thấy kể ra đó cũng là cách hay, bèn bảo tôi xô mấy cái xác kia, nếu có thể thì cứ đẩy rớt xuống luôn, để tạo chuyển động đánh lừa lũ bọ. Đương nhiên tôi chẳng cam tâm tình nguyện tí nào, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn.

Dọc theo đường đi tôi thấy một cái là đá một cú, thoáng chốc những thi thể xung quanh chỗ chúng tôi đi qua đã xoay vòng trên không trung. Mấy con bọ kia đương nhiên không thể thông minh bằng con người, vừa thấy đám thi thể bay qua lượn lại, chẳng biết nên đuổi theo chúng tôi hay cạp những thi thể kia thì hơn, thế là đậu lại một chỗ quay mòng mòng. Bàn Tử thừa cơ tăng tốc, thoáng cái đã tạo được một khoảng cách khá an toàn, rốt cuộc chúng tôi đã có thể thở phào một hơi.

Tay chân tôi vừa trải qua trận hỗn chiến vừa rồi, giờ đã khôi phục mấy phần cảm giác. Trong lòng thầm nghĩ, cảm giác lúc tôi trúng độc rất giống với những gì ông nội miêu tả trong bút ký, mà cuối cùng ông nội không chết, chẳng lẽ vì thế nên cơ thể tôi có sức miễn dịch rồi?

Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không sao hiểu nổi, tôi thấy chân tay đã có thể cử động bèn bảo Bàn Tử thả mình xuống. Thấy mặt mũi hắn nhễ nhại mồ hôi, ngồi bệt xuống mà thở hổn hển, tôi tự nhủ lúc ở trên đài mình cõng hắn muốn hộc máu, giờ coi như huề nhau. Bất chợt, tôi thấy một người ngồi trên nhành cây phía sau Bàn Tử, nhìn tôi vẫy vẫy tay.

Tôi khẽ run, vội vàng dụi mắt, lại chẳng thấy người kia đâu nữa, có lẽ đã trốn sau lùm cây rồi. Tôi nghiêng đầu nhìn sang, Bàn Tử kêu to: “Đừng lề mề nữa, chuồn mau!”

“Chờ một chút!” Tôi kéo hắn lại, “Bên trái bên trái! Vừa rồi tôi thấy có người vẫy mình!”

Hắn thở dài, sợ hãi bò theo tôi sang phía đó, nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ có một hốc cây nhỏ gắng lắm thì cũng nhét vừa một người, bên trong tối đen như mực, chẳng biết có thứ gì không nữa.

Bàn Tử bật đèn pin chiếu vào, sợ hết hồn, bên trong hốc cây có một đống dây leo cuốn chặt một cái thi thể đã rữa nát, đôi ngươi màu lam đục ngầu, miệng mở lớn, hình như muốn nói gì với chúng tôi. Bàn Tử nhìn tôi: “Sao lại là người chết, không phải là cậu thấy quỷ đó chứ!”

Trên đường tới đây đã gặp phải quá nhiều chuyện kỳ quái rồi, bây giờ ai bảo có quỷ thì tôi cũng tin. Tôi nghĩ, nếu hắn đã vẫy tay gọi chúng tôi lại thì hẳn là có việc quan trọng. Nghĩ tới đây, tôi theo thói quen nhìn vào miệng hắn, nhưng cằm hắn đã rữa nát, nếu có ngậm gì chắc cũng rớt ra rồi. Tôi tiếp tục tìm, phát hiện hình như tay hắn nắm thứ gì đó, gỡ ra mới biết là một mặt dây chuyền.

Đám bọ ăn xác phía dưới lại bắt đầu tràn lên, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà lục lọi đồ đạc trên người hắn nữa. Tôi nhìn bộ quân phục hắn đang mặc, cung kính vái một cái, sau đó leo lên trên. Bàn Tử leo rất nhanh, cái khe phía trên cách chúng tôi không còn xa, dăm ba bước là đã leo tới nơi.

Chúng tôi leo ra khỏi khe nứt, đồng thời nhìn xuống dưới, chỉ thấy đám bọ ăn xác chẳng có ý định ngừng lại, hình như cũng sắp tuôn ra khỏi khe. Bàn Tử kêu to: “Giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, chạy mau!”

Tôi ở dưới mặt đất đã lâu nên tạm thời mất phương hướng, chợt thấy một người chạy ra khỏi bụi cỏ phía trước, vai còn vác theo thứ gì đó. Tôi nhận ra là chú Ba, không khỏi mừng rỡ, chú Ba thấy tôi thì kêu to: “Mau ra đằng kia khiêng mấy thùng xăng lại đây!”

Tôi chạy lại nhìn, thì ra cái khe này cùng với đạo động chúng tôi đi xuống chỉ cách nhau một vách đá thấp, ước chừng chưa tới mười thước. Trang bị của chúng tôi vẫn còn nguyên, trông thấy mấy thùng xăng, tôi tức giận nhủ thầm: “Tốt, có cái này thì bọn mày xong đời rồi!”

Khi tôi và Bàn Tử mỗi người khiêng một thùng chạy tới thì chú Ba đã tưới thùng thứ nhất xuống, lúc này lũ bọ ăn xác cũng đã gần như bò lên khỏi mặt đất. Chú Ba ném mồi lửa xuống, lửa vừa bùng lên, một mùi khét lẹt lập tức xộc vào mũi, đám bọ vừa ào lên như thủy triều trong nháy mắt đã lui xuống. Đống xăng tạo thành một bức tường lửa bao quanh cái khe. Nhìn đám bọ ở bên trong bị thiêu rụi, tôi thấy thật hả lòng hả dạ. Chúng tôi đổ thêm xăng vào lửa, nhanh chóng tưới nốt hai thùng còn lại. Thoáng cái lửa từ trong khe bốc lên đã cao hơn hai đầu người, hơi nóng bức tới khiến lông mày tôi như muốn cháy luôn.

Tôi lùi ra sau mấy bước, nhìn mặt dây chuyền trong tay một chút, phía trên có khắc chữ James, hẳn đó là tên của cái xác kia. Tôi lau qua rồi bỏ vào túi áo, trong lòng nhủ thầm lúc nào có cơ hội thì sẽ mang trả cho người nhà anh, giờ anh hãy yên nghỉ đi. Bàn Tử sắp bị hấp chín, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hỏi chú Ba: “Hai người kia đâu?”

Chú Ba chỉ chỉ phía sau: “Phan Tử không ổn lắm, hình như sốt rồi, còn Tiểu Ca thì tôi không thấy. Tôi còn tưởng Tiểu Ca đi cùng hai người chứ.”

Tôi đưa mắt nhìn Bàn Tử, hắn thở dài một hơi: “Sau vụ nổ thì tôi không thấy hắn đâu nữa, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Chú Ba lắc đầu, nói: “Chắc là không đâu. Người này xuất quỷ nhập thần, hơn nữa vừa rồi hắn ở phía trên chúng ta, cho dù có bị thổi bay thì cũng phải văng lên trên mới đúng.”

Tôi nhìn vẻ mặt của chú Ba, biết là chú cũng chẳng chắc chắn gì. Muộn Du Bình dẫu lợi hại đến đâu mà động vào thuốc nổ thì cũng giống như chúng tôi thôi. Nếu hắn bị sức ép hất văng ra khỏi cái cây thì đúng là thập tử vô sinh.

Chúng tôi đi xung quanh tìm một vòng mà không thu hoạch được gì, cũng chẳng thấy dấu vết có người rời đi. Chú Ba thở dài, nhìn tôi cười khổ một tiếng.

Chúng tôi trở lại lều thu dọn đồ đạc, nhóm một đống lửa, hâm nóng đồ hộp dự trữ. Tôi đói quá rồi nên thứ gì cũng ăn được, chú Ba vừa ăn vừa chỉ phía sau vách đá nhỏ: “Mọi người nhìn xem, lều này ở bên cạnh cái khe, xem ra thụ yêu mà ông lão kia thấy chính là cây xà bách này. Chắc là buổi tối lúc họ ăn mừng gây ra tiếng động quá lớn, hấp dẫn xà bách từ trong khe bò ra ngoài. May là chúng ta không qua đêm ở đây mà trực tiếp xuống đạo động để vào mộ, nếu không thì e là đã bị xà bách tha xừ đi rồi.”

Bàn Tử nói: “Không biết đám lửa kia có thể cháy trong bao lâu, nếu như lửa tắt, mấy con bọ chết toi lại chui ra thì phiền to. Bây giờ trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi khu rừng này đã rồi nói tiếp!”

Tôi bới bới dập tắt đống lửa, gật đầu. Bàn Tử và chú Ba thay phiên nhau cõng Phan Tử, chúng tôi xuất phát hướng về phía khu rừng.

Dọc đường chúng tôi cứ lẳng lặng cất bước, chẳng ai nói được lời nào. Lúc đi thì vừa đi vừa hát vô cùng vui vẻ, khi về thì mỗi người đều mang trong mình một nỗi buồn bực khó nói nên lời, gần như là chạy thoát thân.

Nguyên một buổi tối không được nghỉ ngơi, tinh thần lại căng thẳng cao độ, bây giờ thể lực cũng đạt tới cực hạn rồi. Có thể duy trì đến tận lúc này hoàn toàn nhờ vào sức mạnh tinh thần, nếu như phía trước tự nhiên mọc ra cái giường, chắc chắn tôi vừa đặt lưng xuống chưa tới hai giây đã ngủ khò. Chúng tôi đi bộ gần nửa ngày, đến chiều thì ra khỏi rừng cây, sau đó băng qua con dốc nhỏ tạo thành từ đất đá lở, rốt cuộc cũng nhìn thấy thôn trang nhỏ quen thuộc.

Chúng tôi không dám nghỉ ngơi, trước tiên mang Phan Tử tới trạm y tế của thôn. Bác sĩ vừa nhìn thấy, lông mày nhíu chặt, vội vàng gọi y tá tới. Tôi nằm xuống băng ghế, vừa mới nghe bọn họ nói vài câu đã ngủ mất tiêu.

Đó là một giấc ngủ mệt mỏi tới cực điểm, chẳng có lấy một cơn mộng mị. Không biết ngủ trong bao lâu, lúc tôi tỉnh lại, chợt nghe thấy bên ngoài thật ồn ào, không biết đã có chuyện gì xảy ra.