Mạt chược bắt đầu bày ra, mấy người trẻ tuổi trong Lão Cửu Môn cũng bắt đầu đấu võ mồm, mà trời mưa lúc nửa đêm, dường như có chút ý vị bi thương sâu xa.
“Nhị gia, ngài muốn chơi hoa màu gì ạ?” Người hầu bàn cầm vài bộ mạt chược, đứng chờ ở bên cạnh Nhị Nguyệt Hồng. Mấy bộ bài mạt chược này đều là vật phẩm hiếm thấy do Nhị Nguyệt Hồng thu thập từ khắp nơi đem về, phần lớn đều là ngà voi, có màu sắc và hoa văn khác nhau. Màu sắc và hoa văn này cũng rất đáng chú ý, nói ví dụ như bộ bài mà ông ta thích nhất chính là Cửu Vĩ Miêu, hoa văn của bộ bài này đều là hình của các loài mèo, chạm khắc vô cùng tinh tế. Một số bộ khác mỗi cái đều được khắc mỗi kiểu màu sắc và hoa văn, bên trên mặt còn khảm thêm hoa bằng thạch anh, vô cùng xinh đẹp. Mà khuyết điểm chính là, trọng lượng của chúng chênh lệch nhau quá nhiều, tay của trộm mộ tặc đều đặc biệt ổn định, chỉ cần sờ qua một chút, là có thể biết được bài có hoa màu gì.
Nhị Nguyệt Hồng nhìn, có phần không yên tâm, Tề Thiết Chuỷ ở bên cạnh đã uống hơi nhiều, dựa vào ghế thái sư*, nói rằng: “Cậu cũng đã quá coi trọng rồi, đánh bài mà còn phải hoa văn như vậy sao, tôi nói cậu cứ tuỳ tiện đập một bộ xuống là rõ ngay thôi.”
“Đánh ba tử nhi, tôi có cho cậu một số mười ba Giang Khai cũng sẽ không thắng được bao nhiêu. Chúng ta chủ yếu chơi chỉ là vì cao hứng thôi, chứ không phải là vì thắng thua. Bát gia, nếu như cậu đang rãnh rỗi buồn chán, vậy thì chúng ta đi Tình Thường Trai mở một bàn, thu hết thứ có được vào đêm một tháng trước ấy, vậy cũng rất phù hợp với phong cách của ngài đó.” Cẩu Ngũ nói nói.
“Đừng, tôi biết Cẩu Ngũ cậu có một bộ mạt chược, cậu muốn chơi lớn thì cứ chơi, chúng tôi lại thích chuyện như vậy nhất, chỉ đánh một vài cái tử nhi làm gì chứ, cứ phái ra một trăm tử nhi của cậu luôn, nếu thua thì chó nhà cậu tôi sẽ tuỳ ý bắt một con làm lẩu, cậu dám không?” Tề Thiết Chuỷ nói: “Đây mới là tác phong của ngài đây. Đảm bảo không tính toán, chỉ nhờ vào vận may.”
“Vậy thì muốn tôi phải thắng sao?” Cẩu Ngũ cười hì hì nói, trong lòng thầm mắng tên què chết tiệt, ngươi tàn nhẫn như vậy, không có chân là đáng đời lắm.
“Cậu thắng tôi cho cậu đâm vài đao, sẽ để cho cậu trực tiếp sờ vào chuôi Tam Thốn đao.”
“Bát gia, tôi đâm ngài thì tôi có được lợi gì chứ? Sao tôi đâm ngài, nếu không thì vậy đi, tôi thắng tôi sẽ đem cái quyền lợi này bán lại cho Tứ gia, nhất định là cậu ta rất thích.”
“Vậy thì không được, cậu thắng thì cậu phải tự mình đâm, tôi biết cậu mềm lòng không dám ra tay, muốn đẩy cho tên Trần Bì A Tứ khốn kiếp kia, hằng ngày chỉ hận là không thể ám toán tôi, hắn mà đâm thì nhất định ngay cả cái mông hắn cũng sẽ thọc tới. Tuổi nhỏ nông cạn, mấy đại ca kia chúng ta đừng có chọc vào, biết không?”
Cẩu Ngũ liền cười: “Thôi cũng đừng nói nữa, ngày hôm nay Nhị gia là lớn nhất. Nhị gia mừng thọ, thì Nhị gia làm chủ.” Nói rồi liền nhìn về phía Giải Cửu.
Giải Cửu ở bên cạnh bọn họ vẫn không lên tiếng, chỉ đưa mắt ra hiệu, để cho bọn họ đừng nói nữa. Cẩu Ngũ quay đầu lại nhìn, phát hiện Nhị Nguyệt Hồng vốn không có nghe bọn họ nói, mắt chăm chăm nhìn thẳng vào bài mạt chược.
Cẩu Ngũ nhẹ giọng hỏi: “Nhị gia làm sao vậy, hành động không được bình thường nha.”
Người hầu bàn bưng mạt chược ở bên cạnh nhanh tay chặn lại, vẻ mặt cũng xanh mét, quay đầu hướng qua nhìn vài người bọn họ đưa ánh mắt cầu cứu.
Cẩu Ngũ cũng nhìn Tề Thiết Chuỷ một chút, thấy “thần bói” chỉ tự nhiên tiếp tục uống rượu, lại nhìn qua Giải Cửu một cái, Giải Cửu lắc đầu để cho ông chuyển sang lão đại, Cẩu Ngũ mềm lòng, không thể làm gì khác hơn nên quay qua Nhị Nguyệt Hồng nói: “Nhị gia, chọn không được, thì tùy tiện đặt một bộ đi.”
Nhị Nguyệt Hồng đang trong lúc ngây người mới bình thường trở lại, thở dài một hơi, nói: “Tôi nói làm như thế nào cũng không tìm được, hay đấy, tiếp tục đi.” Nói xong liền cười cười, nhìn ba người nói, “Các người đừng có cãi cọ nữa, nghe tôi đã, vậy thì như vậy đi, tôi thua, thì tôi hát cho các cậu một khúc các cậu thích, còn nếu như tôi thắng, ba người các cậu, mỗi người xuống dưới làm một tô mì cho tôi ăn, thế nào?”
(Tôi nói là các ông vui tính quá đi, tôi thích!!!!!!!!!)
Ba người nhìn nhau, đều gật gật đầu, Cẩu Ngũ suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được nói: “Để cho Giải Cửu xuống dưới làm, Nhị gia này, ngài không sợ chết sao?”
“Nhưng tôi đâu nhất định là phải ăn, nếu ngửi thấy mùi vị không hợp thì tôi nhất định sẽ đổ cho chó ăn.”
Cẩu Ngũ hiểu ra ý tứ thâm sâu liền cười khổ: “Nhị gia, tôi đã từng thử qua rồi, chó cũng không dễ dàng chịu được đâu nha, buông tha cho tụi nó đi.”
Giải Cửu đẩy kính mắt một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Tề Thiết Chuỷ và Nhị Nguyệt Hồng liền ha hả cười phá lên.
Sau hai năm vợ mất, Nhị Nguyệt Hồng tổ chức mừng thọ, chỉ mời mấy người còn trẻ tuổi thế hệ sau, nửa đêm mưa rơi xuống, bài mạt chược bắt đầu bày ra, ông hình như đã chẳng còn đau khổ nữa, mà những nỗi đau khổ này, lại dường như là đang tản mác trong tất cả ngõ ngách trong căn phòng này. Bất kỳ lúc nào cũng có thể giẫm lên một chút.
(Cả truyện vui ơi là vui, kết rất đau lòng 😥)