Editor: Tiêu
Hừng đông tỉnh lại, đây là ước định cuối cùng, tôi lay Bàn Tử dậy. Rửa mặt.
Anh ta sẽ xuất hiện thế nào đây?
Câu nói đầu tiên sẽ là gì?
Khi bước ra anh ta đi một mình? Một đám người, muốn lôi anh ta ra ngoài cũng được chứ? Tôi kiểm tra lại một chút đạn dược, ngồi lại trước cửa Thanh Đồng, bưng hai cây súng.
Suy nghĩ một lúc, lại thấy không hợp lý lắm.
Kỳ thực cả đêm không ngủ, tôi ngáp dài một cái, để súng ra đằng sau.
Bàn Tử tới, đưa tôi một cái điện thoại di động, “Nghe nhạc chứ? Hôm nay cậu muốn nghe cái gì?”
“Anh có cái gì?” Tôi đi tới, rà soát trong App, trong danh sách âm nhạc, đều là hòa âm của Tiananmen Square, mở cái này Tiểu Ca chắc sẽ phải lùi vào luôn, tuy vậy nhưng tôi nghĩ cũng rất thích thú.
“Anh không có bài nào hợp với tình hình hơn sao?”
“Có một bài, gần đây rất nổi, là của một tiểu cô nương bên Ba Nãi gửi tôi.” Bàn Tử lấy lại, rà soát nửa ngày, bật ra: “See you again.”
Tôi ngả người, yên tĩnh, giọng hát không quá lớn. Là tiếng Anh. Tôi lặng lẽ nghe bài hát, Bàn Tử cũng không nói gì.
“It’ s been a long day without you my friend and I’ll tell you all about it when I see you again ”
Bàn Tử ngâm nga, vẫn còn rất dễ nghe. Vì thế mà tôi trầm mặc, lắng nghe thật lâu.
Sẽ không ra sao. Tôi thở dài, Bàn Tử lại ngủ, ở bên cạnh ngáy khẽ.
Tôi đẩy cao tinh thần, nhưng nghe nhạc vào quả thực là bất giác cảm thấy mệt mỏi.
Trong mông lung, tôi thấy Thanh Đồng môn mở cửa.
Tôi nghĩ mình chính là cô bé bán diêm ấy, xoa xoa mặt mình, lại mở hai mắt.
Quả nhiên không hề.
Tôi biết như vậy không được, vì thế lại nhìn về phía Bàn Tử, bắt đầu nói với anh ta.
“Cái thôn đó, người dân trong thôn có một loại điểm tâm, dùng gạo nếp và đường đỏ để làm, vì lượng mưa dồi dào nên trong thôn có một loại cỏ dại đặc biệt phát triển tốt, gọi là Vũ tử tham, trong món điểm tâm ấy, có cánh hoa Vũ tử tham, ăn vào có thể lấy lại được ký ức. Đương nhiên, đây cũng chỉ là truyền thuyết địa phương.”
Tôi nói, xong lại ngáp một cái thật to, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Nhưng vẫn cứ nói tiếp. Không biết mình đã nhịn trong bao lâu, bỗng nhiên, tôi cảm thấy trong mơ hồ, có người từ từ ngồi xuống bên cạnh mình.
Tôi chần chừ một chút, nghiêng đầu nhìn, đối phương cũng nghiêng đầu nhìn lại tôi.
Bàn Tử từ từ tỉnh lại, nhìn chúng tôi.
Tôi thấy hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt lạnh nhạt, được chiếu sáng bởi ánh lửa.
Mọi người nói, quên một người, trước hết là phải quên đi thanh âm của người đó. Nhưng khi giọng nói của người đó vang lên, tôi không hề cảm thấy một chút xa lạ nào.
“Cậu già rồi”. Người đó nói.
Âm nhạc vẫn đang phát đi đều đều, tại nơi gần với địa ngục nhất trần gian này.
Bàn Tử bật dậy, ôm chầm lấy bả vai Muộn Du Bình, khiến cho anh ấy có chút lảo đảo: “Sao có thể là Tiểu Ca nhà cậu được chứ? Cậu cũng chịu đi ra rồi ư!”
Muộn Du Bình bị lay cho nghiêng ngả, xiêu vẹo.
Tôi kéo tay áo xuống, che đi vết sẹo trên tay mình, đứng lên.
Anh ta nhìn tôi cười cười, tôi cầm ba lô lên: “Đi thôi.”
Chúng tôi chỉ là,
Đã lâu không gặp.
Ngã cư bắc hải quân nam hải, ký nhạn truyện thư tạ bất năng;
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng
(Tôi ở Nam Hải anh tại Biển Bắc, không thể nhờ chim nhạn gửi thư tạ ơn;
Đào lý xuân phong nâng chén rượu, đèn giăng khắp chốn đêm mưa đã mười năm)
Chương trình cuối cùng: Thanh Đồng môn mở cửa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vậy là cũng ra rồi, *ôm mặt khóc*, tôi hạnh phúc quá, Tiểu Ca anh cũng biết Ngô Tà đã già sao, cậu ấy già thật rồi, từ giờ trở về hãy ở bên cạnh cậu ấy, cả Bàn Tử nữa, tôi chúc phúc cho mọi người…