[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau

Chương 27

Editor: Tiêu

“Không có?” Trong lòng tôi buồn bực. Bàn Tử và Bạch Xà bên cạnh cũng trồi lên trên mặt nước. Chúng tôi nhìn quanh, chợt không còn thấy bóng dáng lão già ấy đâu nữa.

“Đi đâu rồi”. Bàn Tử đóng bình dưỡng khí lại. Bò nửa người lên: “Ây, lão già ấy vẫn còn rất nhanh nhẹn thật.”

Tôi tính toán lại thời gian, từ lúc chúng tôi mặc đồ lặn, không mất mấy phút, khẳng định là đi chưa được bao xa.

Bàn Tử hỏi tôi nghĩ sao, tôi lấy đèn pin soi xuống nước, ít nhiều tôi cũng phải tìm ra một ít manh mối, chiếu quanh một vòng, chợt thấy lướt qua ngoài hai người trên mặt nước, còn có thêm một cái đầu nữa.

Đầy một đầu tóc che kín mặt, thấy không rõ diện mạo, nhưng có thể nhận ra thấp thoáng hình dạng, móng tay còn rất dài, khi chìm trong nước có vẻ mềm mềm, giống như là rong rêu phiêu động vậy.

“Cụ ơi, cụ đi tắm sao?” Bàn Tử nhẹ giọng hỏi. “Cậu hỏi cụ xem cụ có cần chà lưng cho không đi?”

Tình hình chúng tôi rất bất tiện, chân vịt đeo bên dưới, lưng lại cõng bình dưỡng khí rất nặng không có sức di chuyển dưới tình huống cấp bách, ở chỗ nước nông chúng tôi giống như cá mắc cạn vậy, đứng không được mà bơi cũng chẳng xong.

Tôi hất cằm với bọn họ, ba người chậm rãi thoái lui về khu nước sâu, từ từ chìm vào trong nước.


Đèn pin chìm xuống, bước gần về phía trước, hai bước, cột sáng xuyên qua làn nước đục soi rọi khối thi thể bên dưới.

Nó đứng lặng trong nước, nếp nhăn trên da tái nhợt, gần như là da bọc xương. Giống với một bức tượng sáp ngâm mình trong thứ dịch thể formalin. Tôi thấy hình xăm trên người lão ta.

Đây không phải là kỳ lân, là một hình xăm của thời ngày xưa. Màu sắc rất nhạt, vì nếp nhăn trên da xô đẩy, giờ nhìn không ra là cái hình gì.

Là Lão Tứ, cho dù tôi không nhìn được mặt và mắt của lão. Nhưng tôi nhận ra hình xăm này.

Bàn Tử kéo tôi mau đi thôi, cùng lúc, tôi còn liếc thấy cổ của thi thể kia, có một vật hiện ra.

Tôi nheo mắt lại không thấy rõ đó là cái gì, nhưng trong lòng bỗng dâng lên một trực giác, đã chết lâu như vậy rồi mà vẫn còn đeo trên người thứ gì sao. Cái đó chắc chắn vô cùng đáng lưu tâm, điều này chứng minh rằng món đồ ấy rất quan trọng đối với người đã chết.

Tôi chỉ chỉ về thứ đeo trên cổ, Bàn Tử lắc đầu. Tôi lại chỉ chỉ lần nữa, Bàn Tử vẫn lắc đầu. Tôi thoáng nhìn qua Bạch Xà, chỉ chỉ thứ trên cổ kia, Bàn Tử và Bạch Xà cùng lắc đầu.

Tôi hất tay Bàn Tử ra, cúi người lặn xuống đáy nước, định luồn ra phía sau Lão Tứ một chút, đột nhiên trong nước có chấn động, tôi bị giật mình giây lát, hai mắt mờ đi. Lập tức chỉnh lại tư thế bản thân. Lại thấy Lão Tứ kia đã biến mất trước mặt tôi, đồng thời trong nước có một cái bóng bơi đi, động tác cực giống hải hầu tử.

Đây không phải là cương thi, trong lòng tôi kinh hãi, nhớ lại bản di chúc của ông nội.

Thứ này không phải là cương thi, mà nó là một thứ khác nữa.

Không kịp nghĩ cho kỹ cái ý niệm trong lòng. Bạch Xà phản ứng lại đầu tiên, trong nước lại có xô đẩy, hắn là người thứ hai biến mất bên cạnh tôi, tôi và Bàn Tử hướng về khu nước sâu, lấy đèn pin soi qua, liền thấy hai cái bóng trắng hiện lên bên cạnh chúng tôi. Chớp mắt đã bơi xa tít. Xem ra từ lúc Bạch Xà phát hiện ra bánh tông biết bơi, tức khắc vứt bỏ hết khả năng của bản thân mà bỏ chạy.

Tôi thực không biết phải làm gì đây? Lần đầu tiên đụng phải thứ này so với lần trước gặp, phương pháp tốt nhất là bỏ chạy. Tôi và Bàn Tử liếc nhau, bản thân chợt bình tĩnh lại, lý trí lập tức trở về.

Chẳng cần nghĩ gì nữa, tẩu vi thượng sách!

Tôi và Bàn Tử bơi cuống cuồng, theo bóng Bạch Xà phía trước, bơi thẳng tới chỗ nước cạn, Bàn Tử vứt lại bình dưỡng khí và chân vịt. Ngẩng đầu đã thấy Bạch Xà bò lên. Hai người lập tức chạy lên trên vách đá.

Tôi cũng bỏ lại chân vịt mà đạp nước sâu tới thắt lưng chạy lên bờ, bỗng bốn phía dưới nước lay động, mắt cá chân tôi chợt cọ vào một vật kỳ quái. Tiếp theo có một lực cực mạnh kéo ngược tôi vào trong nước.

Tôi vùng đứng dậy, dụng cụ hô hấp rơi ra, bốn phía đầy những bọt nước, trong lúc hoảng loạn, tôi thấy giữa bọt nước có một đôi mắt trắng dã vô thần vô nhân hiện ra.

Tiếp theo, luồng lực khổng lồ ấy dìm tôi xuống đáy nước. Chỗ mắt cá chân càng thêm đau nhức, rõ ràng là đã bị cái gì đó tóm chặt lấy.

Tôi cố sức lần cuối cùng ngoi lên mặt nước, thấy Bàn Tử đang lao tới, hướng về phía tôi mà túm lấy.

Trong giây lát tôi đã bị đẩy sâu xuống. Lần này lý trí tôi nói phải ngậm chắt lấy ống thở, vội nhét nó vào miệng mình.

Tiếp sau đó tôi bắt đầu xoay vòng vòng, không ngừng va đập lên bãi đá, tôi có thể cảm giác được mình bị kéo vào trong một khe hở chật hẹp, trong tay vẫn nắm chặt đèn pin, tôi biết đây là hy vọng duy nhất của mình, chỉ cần tôi có hai ba giây thì bản thân sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó, nhưng tất cả các biện pháp đều cần tới ánh sáng. Chỉ có điều một khắc sau tôi liền nhận ra mình không thể nắm chặt như trước đây, có thể là vì tôi từng bị gãy tay, tiếp theo đèn pin bị tuột ra, nhìn ánh đèn càng lúc càng rời xa, bốn phía nhất thời rơi vào khoảng không tối đen như mực.

Trong hỗn loạn tôi hít lấy một ngụm khí lớn, đèn báo lập tức bật sáng. Rất nhanh sau đó tôi nhận ra khả năng hít thở đang giảm mạnh- hết dưỡng khí.

Cả người tôi bỗng lạnh đi, lập tức ép bản thân phải bình tĩnh lại. Làm sao để hô hấp thật chậm, tay chân cũng ngừng giãy dụa.

Bốn phía vô cùng yên lặng, dần dần bắt đầu cảm nhận được sỏi đá ở tầng đáy, ngoại trừ đèn dưỡng khí, tôi chẳng thấy được thêm gì nữa. Nhưng từ việc cảm giác sỏi đá trượt qua mặt và tốc độ dòng chảy, tôi biết mình vẫn đang bị lôi đi trong nước với tốc độ vô cùng nhanh.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ một hai phút nhưng cảm giác trong bóng tối dưới đáy nước lại rất lâu, nhiệt độ cơ thể tôi giảm sâu, xúc giác và ý thức cũng dần chuyển sang mơ hồ.

Ý thức của tôi khôi phục tương đối nhanh, tôi dần cảm thấy ấm áp, không biết đã qua mấy phút, cảm giác này giống như ngồi xe mà ngủ gật vậy, bỗng trong lúc đang ngủ thì tỉnh lại nghĩ mình đã ngủ được một giấc dài rồi.


Tiếp theo tôi nhận ra ống thở không còn trong miệng mình nữa, nhưng tôi vẫn có thể hô hấp. Mặt lại đau đau.

Mở mắt, ánh đèn hồng hồng của dưỡng khí chiếu sáng được một khoảng rất nhỏ. Nửa người trên của tôi nổi lên mặt nước, nhưng nửa người dưới lại vô cùng lạnh, có thể cảm giác mắt cá chân mình vẫn đang ngâm trong nước.

Tôi thử đứng dậy, cử động cánh tay, thậm chí tôi còn không biết có phải là tay không, hoàn toàn vô lực.

Tôi hít thở theo cách Hắc Nhãn Kính dạy mình, lại thử nhích người xem chỗ nào còn hoạt động được, cảm giác cũng nhanh chóng lan tràn. Tôi ngồi dậy.

Không tìm thấy bình dưỡng khí của mình đâu, chỉ còn lại một vài linh kiện đồ lặn vương vãi trên đất.

Đây là một mặt đá, tôi có thể chạm vào được, nhặt đèn báo dưỡng khí lên, cảm giác như trong tay đang giữ lấy ngôi sao duy nhất trong vũ trụ vậy. Tôi cúi sát mặt xuống sờ sờ kẽ đá, bên cạnh lại ghé cái đèn hồng vào. Cố gắng để mình nhớ ra.

Kiến trúc nơi này là do con người tạo ra, tối như vậy chắc là dưới lòng đất, ở đây, người ta chỉ xây lên cái hoàng lăng kia. Tôi vỗ vỗ, không có cái gì chiếu sáng, đèn dưỡng khí chỉ có thể dùng liên tục hai mươi tiếng đồng hồ sẽ tắt, tôi phải tiếp tục tìm kiếm trong bóng đêm. Bàn Tử và Tiểu Hoa không biết phải mất bao lâu mới tìm lại được tôi. Nhưng, tôi phải sống để tới được cánh cửa kia.

Chỉ cần có thể nhìn quanh được bốn phía, biết mình ở vị trí nào, —– nếu như tôi đang ở trong phạm vi hoàng lăng nhà Ân, vậy cho dù trong đêm tối, tôi vẫn có thể nhớ ra được vô số đường lối, không cần nhìn cũng có thể đi được.

Không biết vì sao, tôi bỗng bật cười.

Giữa bóng tối, hẳn là không một ai thấy được.