[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau

Chương 22

Editor: Tiêu

Trong thông đạo tràn ngập một mùi lưu huỳnh nhẹ, dạo này sử dụng thuốc nổ hóa học nên mùi khác với trước kia, cả mùi và uy lực đều dễ khống chế hơn. Tôi kiểm tra đèn pin cao su không thấm nước, soi vào trong nước một vòng. Ánh sáng ở trong nước có màu cam, một màu vô cùng đặc biệt.

Tôi đeo kính lặn rồi nhìn đồng hồ dưỡng khí trước khi trầm xuống. Đường phía trước thông đạo vô cùng bé, phải cúi người di chuyển, rất nhanh toàn bộ thông đạo đều chìm trong nước.

Bốn vách đường đều là tầng nham thạch màu đen, vô cùng thô ráp, tôi hoạt động trong nước, khiến cho tạp vật đều bị quấy hỗn độn lên, có thể thấy rất nhiều mảnh vải và thứ gì đó như sợi bông trôi nổi trước mặt.

Tôi quay đầu nhìn sang Bàn Tử, anh ta đang không ngừng run rẩy, nước quá lạnh. Tay ra hiệu: “Đi mau”

Bạch Xà có cơ thể cao gầy đi ở sau cùng, hắn nhất định phải nằm ngang ra thì mới có thể di chuyển được thuận tiện trong đường ống này. Tôi ra hiệu nhắc nhở bọn họ quan sát đèn bình dưỡng khí của mình, sau đó đầu hướng xuống bên dưới.

Bơi một đoạn, đã tới được nơi giống như là một thung lũng, hai bên rộng chừng hai thân người, bằng phẳng như được búa bổ ra, trước sau đều rất rộng, Bạch Xà bơi qua đầu tôi, đong đưa đôi chân dài nhanh chóng quan sát xung quanh.

Tôi có một nỗi sợ hãi cực mạnh đối với những nơi nước sâu, hoặc rơi vào những hoàn cảnh bốn phía đặc biệt tối tăm và hư ảo, tôi sẽ lâm vào trọng thái hoảng hốt cực độ. Có một phần là sợ trong hư vô kia chợt xuất hiện một vật thể bất kỳ nào đó, có một phần là sợ bản thân cũng sẽ hóa hư vô. Hai bên thạch bích nơi đây cực kỳ dữ tợn, nhưng ít ra đó là hiện thực mà tôi có thể chạm vào.

Trầm xuống hơn mười thước nữa, chúng tôi đã phân chia rõ ràng, Bàn Tử hoạt động rất nhiều để thể hiện rằng mình và Bạch Xà kia kỹ năng bơi lội không kém nhau là mấy, làm các động tác có độ khó cao. Bạch Xà lại hoàn toàn chú tâm, tia sáng trong nước bị khúc xạ, da tay dưới ánh sáng này có phần giống như một loài thủy sinh vậy.

Rất nhanh sau đó hắn ra tín hiệu ở một nơi rất xa, tôi nháy Bàn Tử, hai người cùng bơi tới gần hắn, nơi mà Bạch Xà phát tín hiệu, bai bên trên vách đá, xuất hiện một lượng lớn phù điêu.

Phù điêu phần lớn đều đã bị mài mòn, có thể thấy rất nhiều hình người, nhưng tất cả các chi tiết gần như đã biến mất. Trên phù điêu có rất nhiều lỗ sâu, bên trong có một cái ngàm sắt đã phát rỉ.

Ở đây từng có một công trình cổ đại rất hoành tráng, vị trí ngàm sắt phần lớn tập trung ở nửa dưới phù điêu, cảm giác là một sạn đạo (đường đá), phù điêu là đồ hình trang trí hai bên sạn đạo.

Thực sự là không có chú trọng chút nào, tôi thầm nói, mẹ nó đã xây mộ ở ngay bên cạnh rồi mà vẫn còn làm phách. Vì vậy theo dọc ngàm sắt bơi đi phía trước tìm kiếm, những lỗ sắt từ từ hiện ra, dường như là vô biên vô tận.

Trong lòng tôi mơ hồ lo lắng, dưỡng khí dần tiêu hao, tuy rằng vẫn mang theo mấy bình trang bị trên người, nhưng lúc này đây nếu như không có kết quả, cơ bản là phải bỏ con đường này đi.

Sắp tới đáy thung lũng, tất cả bên dưới đều là đá tảng sắc nhọn, như răng nanh đâm ra, “lớp phù điêu” tiếp đó liền ngoặt lên trên, lúc này cảnh báo bỗng phát sáng.

Để an toàn, phải theo đồng hồ cảnh báo đường trên bình dưỡng khí, bấy giờ, tôi thấy có một con cá bơi qua trước mặt mình.

Đèn pin trong tay lia theo, bị ánh đèn kích thích, con cá kia lập tức bơi ra, di chuyển lên phía trên kia.

Tôi giương mắt nhìn con cá kia, đó là một trong mấy con cá nheo chúng tôi từng thả, tôi có thể thấy rõ ràng máy phát tín hiệu gắn trên vây nó.

Cá nheo sống ở chỗ nước cạn, tôi chỉ ngón tay về phía con cá báo cho những người khác, hai người nhìn đồng hồ dưỡng khí, có chút do dự, Bạch Xà là người đầu tiên đuổi theo.