Đào Hoa

Chương 84: Phiên ngoại 17



Trên đường Quay trở về Cúc Nguyệt các, Thẩm Lãng tạm thời làm xa phu, Vương Liên Hoa, Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê đang ngồi ở bên trong xe. Nguyên bản lấy tính tình cực nhàm chán của Vương Liên Hoa, nhất định là muốn lấy hai người bọn họ ra làm trò cười, không nghĩ đến hắn thế nhưng một mực ngẩn người ngay cả ánh mắt cũng không chút nâng lên, thế nên nguyên cả chặng đường về không hề nói gì.

Cặp mắt quỷ kia không nhìn người, Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê tự nhiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Lãng lại không cho là như vậy. Lúc Vương Liên Hoa từ trong xe nhảy xuống, mắt thấy Thẩm Lãng ở bên ngoài xe nhìn hắn, nhất quyết quay đầu sang bên kia không nhìn tới y. Thẩm Lãng thấy hắn như vậy, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, đành phải cản trước mặt hắn cười nói: “Vương công tử, ngươi như vậy xoay xoay cái cổ nhìn hoài mỏi hay không mỏi?”

Vương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng nói: “Bản công tử cao hứng muốn nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ đó.” Hắn trong miệng lời này tuy thật sự tiêu sái, nhưng cũng cảm thấy được cử chỉ hành động chính mình so với Thẩm Lãng quá mức trẻ con, càng phát ra thành thẹn quá hóa giận.

Thẩm Lãng đưa tay nắm bả vai hắn cười nói: “Vương công tử, ngươi sinh khí cái gì? Cùng với tiểu hài nhi dường như, a……” Chuyện đột ngột không kịp phòng, Vương Liên Hoa quay đầu lại, cư nhiên oán hận mà ở trên tay y cắn một ngụm thật to, cắn đã hung ác lại còn mạnh, trên mu bàn tay lập tức xuất ra tơ máu.

Thẩm Lãng không những chưa thu tay về, ngược lại còn đem người nọ áp vào trong lòng ngực, một mặt nói: “Tiểu cẩu nhà ai, cửa răng hảo lợi hại.”

Vương Liên Hoa vốn nghĩ muốn nhân cơ hội cắn y thêm cái thứ hai, nghe nói như vậy, cho nên quyết định không cắn nữa, chính là đáp lời lại một cách mỉa mai nói: “Nhi tử nhà ai, cũng là cùng được nhặt về nuôi.”

(ngươi mắng ta: chó hoang, ta mắng ngươi: con hoang =]]z rất có đạo lý)

Thẩm Lãng cười khổ nói: “Hài tử dù sao cũng là vô tội.”

Vương Liên Hoa hừ một tiếng nói: “Hai người kia quỷ kế đa đoan cũng được thôi, hết lần này đến lần khác cố tình không biết phân biệt tốt xấu như vậy, ngươi lại còn nói bọn họ chỉ cần làm như không biết, bảo bọn họ một nhà toàn thân trở ra, là đạo lý gì?”

Thẩm Lãng nói: “Ngươi cũng nói, hai người này quỷ kế đa đoan, nếu là cùng chúng ta hành động với nhau, ngược lại dễ dàng hỏng việc. Chờ sau khi thành sự, lại đối bọn họ đem ra răn đe, cũng không thể không được.”

Vương Liên Hoa nghe hắn nói như vậy, mới cao hứng một chút, nói: “Nguyên lai Thẩm đại hiệp trong lòng cũng đã tính toán làm sao khiển trách bọn họ một phen, rất tốt rất tốt. Chính là tại hạ cảm thấy được, hiện tại lập tức khiển trách một phen, cũng không thể không được.”

Thẩm Lãng nói: “Hiện giờ chính sự quan trọng hơn, làm sao còn rảnh đi tiếp đón hai người kia.”

Vương Liên Hoa nhìn hắn cười nói: “Cái nghề chuyên khiển trách người này, tại hạ chính là đệ nhất hảo thủ. Ngươi chỉ cần khoanh tay mặc kệ, ta tự nhiên cho ngươi an bài thỏa đáng, hơn nữa còn tuyệt đối khả theo như lời Thẩm đại hiệp nói, ‘xem như không biết, hai là không giúp, toàn thân trở ra’.”


Thẩm Lãng nói: “Ngươi cũng không được làm quá phận.”

Vương Liên Hoa vừa nghe hắn nói như vậy, tâm tình cũng vui vẻ lên, đầu óc hoàn toàn bắt đầu tính kế như thế nào thành sự, một trận khó hiểu mới vừa rồi, cảm giác không tốt nhất thời cũng quăng ra sau đầu.

Hắn trầm tư xuống, liền đứng một chỗ bất động. Thẩm Lãng vốn định thúc giục hắn đi vào phòng, nhất thời chính mình lại luyến tiếc buông tay. Vì thế hai người đành phải giữa giờ ngọ ở dưới tán cây rậm rạp, yên lặng nằm cùng một chỗ.



Buổi sáng luận võ, buổi tối thừa dịp tập kích (đánh lén).

Vương công tử chọn thời điểm xuất môn thật là tốt, đèn rực rỡ đã được treo lên. Tìm đến Thanh Tam môn, vừa vặn vào đêm.

Ngoài Thanh Tam môn, không phải thủy lộ mà là sơn đạo, nhà thường dân cư trú nhiều ở chỗ này chính là vì ham nơi đây cách nam sơn gần, dễ dàng đốn củi, cũng có khung cảnh yên tĩnh văn nhân mặc khách tụ họp. Lúc vào đêm, trên đường liền không có người lui tới, đèn đuốc ở thanh lâu kỹ quán cũng chiếu không tới nơi này, càng phát ra có vẻ lạnh lẽo buồn tẻ vô cùng. (văn nhân mặc khách: khách vãn lai là những người có học)

Vẫn như cũ là Thẩm Lãng điều khiển xe, Vương Liên Hoa ngồi ở bên trong, Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương cũng đã có mặt. Bốn người đều là yên lặng không nói gì.

Bóng đêm hắc trầm. Tiểu đăng trước xe, cũng bất quá là một điểm nhỏ chiếu sáng phía trước. Ngã tư đường ở phía trên, chỉ có tiếng vó ngựa yên tĩnh vang vọng, ngay cả thanh âm kia cũng đều có chút do dự, từng bước một, giống như phía trước là đầm lầy sâu thẳm không tên không dáng bình thường.

Giữa tâm đường phía trước, đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người nọ trong tay ôm một vật nhìn qua có chút phiền toái, trông bộ dạng lại không muốn né tránh.

Thẩm Lãng vội vàng xiết chặt dây cương ghìm ngựa lại, đứng ở cách xa người này mười bước.

Đồng thời cũng thấy rõ được mặt người kia.

Khuôn mặt tươi đẹp đắc ý thản nhiên dưới ngọn đèn chiếu rọi, nhìn qua thế nhưng cũng có vài phần điềm tĩnh.

Vương Liên Hoa từ trong xe nhảy ra, vừa thấy là hắn, không khỏi cười to nói: “Lam Lam tiểu quan nhân, đã hơn nữa đêm rồi, tìm chúng ta làm gì?”

Lam Lam nhếch khóe miệng, cố cười một cái rất không cao hứng.

“Thẩm đại hiệp, Vương công tử, tại hạ thật sự là không nghĩ tìm nhị vị. Chính là bị người nhà sai phái, hai bên đều đắc tội không nổi, còn thỉnh nhị vị tha thứ tại hạ lỗ mãng.”

Vương Liên Hoa cười nói: “Nghe ngươi nói như vậy, nghĩ chắc là quyết tâm đến đối phó chúng ta một phen?”

Lam Lam thần sắc hoảng sợ: “Nào dám nào dám, chính là phụng mệnh chủ nhân, tiến đến tặng cho nhị vì vài món đồ.” Nói tới đây, hắn liền muốn đem đồ vật trong tay lại.

Vương Liên Hoa quát: “Không được vọng động, khả đem mòn đồ kia đặt ở phía trước.” (vọng động: làm xằng bậy)

Lam Lam cũng thực nghe lời, lập tức liền đem vật đó hướng trên mặt đất phóng một cái.

Một cái đại ngói bình đen tuyền, so ra giống với cái người bình thường dùng để yêm dưa muối.(đại ngói bình: cái bình lớn bằng sành sứ)

Có thể là cái bình kia quá nặng, thời điểm Lam Lam buông ra liền lộng một tiếng vang lên. Hắn thật không có ý tốt nói: “Hình như dùng sức quá, cái bình có điểm nứt ra.”

Thẩm Lãng nhảy xuống gỡ chiếc đèn nhỏ trước xe, cầm ở trong tay, chiếu đến phía trước.

Thân bình quả nhiên đã vỡ vụn, theo mảnh nhỏ bên trong, rất nhiều tiểu trùng màu đen mấp máy chui ra.

Lam Lam cười nói: “Vương công tử bảo nhị vị nữ hiệp Lâm gia tìm gì đó, các nàng nói không dùng được, phải trả lại cho Vương công tử.”

Nhìn chăm chú vào, tiểu trùng này tuy rằng giống với nhền nhện hay rết linh tinh, nhưng so với độc trùng bình thường có chút bất đồng.

Tuy rằng là màu đen, nhưng giữa đen lại phát đỏ, hình thể so với độc trùng bình thường cũng lớn hơn không ít, thân trùng hướng tới quá sung khí nhất thời phồng lên, chạm một cái dường như sẽ bắn ra nước mủ. Độc trùng này sau khi từ giữa chiếc bình chui ra, xếp thành một mảnh đen nghìn nghịt, hướng bò sát lại bên xe ngựa nhanh chóng vô cùng.

Tốc độ di chuyển cùng quy luật kia, đã không phải giống như mấy con sâu, mà là như cái yêu vật bình thường bị ma quỷ tác động lên thân, trong phút chốc liền tới gần trước mắt.

Vương Liên Hoa nhanh chóng từ trong xe chớp lấy ra một cái cái bình, mở nắp ra hướng đến vẩy phía trên mặt đất.

Trong không khí nhất thời nổi lên hương rượu nồng đậm, độc trùng này ngâm trong rượu quay cuồng, lại phát ra một loại hương vị khiến người sặc sụa nói không nên lời. Dù là người thích uống rượu nhất, ngửi thấy hương vị này, cũng muốn nhịn không được mà nôn mửa.

Vương Liên Hoa cười nói: “Trước đoan ngọ, tại hạ cũng đã chuẩn bị mấy bình rượu hùng hoàng, nguyên liệu bí phương (thuốc bí truyền) tuyệt đối thực là độc nhất vô nhị, Lam huynh ngươi có nên uống một chút?”

Hắn một bên cười một bên động thủ.

Chỉ thấy bên trong thân bình vỡ vụn kia, bắn ra một cái mũi tên nhọn màu vàng. Tiễn kia từ trong không trung mà phát ra, nhắm phóng thẳng tới bên xe ngựa.

Lại ở chính giữa không trung, đột nhiên rơi xuống, hung hăng nện ở trên mặt đất.

Nguyên lai là một con rắn màu vàng.

Trùng không giống trùng, đương nhiên rắn cũng không giống như rắn.

Thân rắn sần xùi như đứt đoạn, đầu rắn so với thân mình ước chừng còn lớn hơn gấp đôi, hai bên má phồng lên, trông như có nhục nang. Nhục kia gần như trong suốt, có thể nhìn thấu trong đó chính là nước màu vàng lưu động. Quỷ dị nói không nên lời đích. (nhục nang: túi thịt ; nhục: thịt) ; (lưu động: chuyển động, chảy)

Chính là ở trên thân rắn bảy tấc, cắm vào một cái vũ tiễn nho nhỏ. (vũ tiễn: mũi tên lông vũ)

Vũ tiễn màu đỏ, lông chim tinh xảo xinh đẹp đến mức không cần thiết, dường như tác dụng duy nhất chính là làm cho người ta ngắm, cắm ở trên thân rắn xem ra giống như một cái vật trang trí nho nhỏ.

Vũ tiễn giống như chủ nhân của nó, vô luận làm cái gì, đều giống như chuyên để cho người ta thưởng thức, để cho người ta tán thưởng chúng phong hoa tuyệt đại, thiên hạ vô song.

Vương Liên Hoa vỗ tay cười nói: “Lam huynh, ngươi chẳng lẽ quên, tại hạ cũng là đã xem qua Miêu Cương cổ pháp bí tịch, đối với kim xà cổ này, tốt xấu gì vẫn là biết một chút.”

Lam Lam cắn răng một cái, trong tay áo lại bắn ra một vật.


Cái đạn hoàn đại tiểu kia, cũng không hướng tới xe ngựa, mà là hướng đến kim xà quay cuồng trên mặt đất. (đạn hoàn đại tiểu: viên đạn lớn nhỏ) ; (kim xà: rắn màu vàng)

Thẩm Lãng hét lớn một tiếng, giục ngựa nhanh chóng thối lui, lùi xuống tránh xa mấy chục bước.

Viên đạn đánh trúng kim xà, đột nhiên nổ tung.

Rắn kia bị nổ tung ra từng đoạn, phần đuôi bị đứt của nó còn muốn bay tới xe ngựa bên này, tuy biết rõ nó cũng không thể bay tới được, nhưng xem bộ dáng kia, vẫn như cũ cảm thấy ghê tởm vô cùng.

Huyết cùng nhục trong túi nọc độc của rắn tự nhiên cũng cùng nhau nổ tung, vẩy xa hơn mười bước. Rơi trên mặt đất, liền bốc lên một tảng khói màu vàng lớn. Khói mù dày đặc khác hẳn so với bình thường lại kéo dài không tiêu tan, giống như là một cái linh xà chuyển động trong không khí. (linh xà: hồn của rắn)

Thân ảnh Lam Lam phía sau đám khói độc tầng tầng lớp lớp, đã sớm không còn thấy.

Vương Liên Hoa thấy tình cảnh trước mắt, bày ra tư thế trượng nghĩa chấp ngôn (bênh vực lẽ phải): “Biến ngã tư đường thành một mảnh bẩn thế này, sáng sớm mai không phải là mệt đám người thu dọn làm sạch chỗ này sao.”

Thẩm Lãng lắc đầu: “Xem ra đường này không thông, cần phải đi theo đường của hắn, tự dưng lại mất thời gian hơn.”

Hai người đều là bộ dáng vô cùng khổ não, nhưng xem ra trong ánh mắt, lại rõ ràng đều lộ ra ý cười.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, xe ngựa mới đến Lâm gia đại môn. (đại môn: cửa chính)

Dường như nghe được có người đến, phía bên trong nhà , đột nhiên thấp đèn sáng lên.

Kỳ thực, nếu là đêm đi tập kích, mà cưỡi xe ngựa, công khai đứng ở trước cửa đại môn nhà người ta, cũng khó tránh tạo động tĩnh lớn chút.

Theo ngọn đèn phát sáng, bên trong nhà cũng vang lên tiếng trẻ con khóc nức nở, còn có một giọng nữ tử trầm trầm, dường như là mềm nhẹ trấn an.

Vương Liên Hoa nghênh ngang đi đến trước cửa, cầm môn hoàn dùng sức khua gõ. (môn hoàn: cái vòng dập trước cửa)

Đêm tĩnh như nước, tiếng đập cửa này tựa như quăng xuống nước một khối cự thạch (đá lớn).

Tất cả thanh âm bên trong nhà, nhất thời đơn độc chấm dứt.