Đào Hoa

Chương 70: Phiên ngoại 3



Sáng hôm sau, Vương đại công tử theo thường lệ nướng trên giường.

Nguyên bản Thẩm Lãng vốn dậy sớm chút, không ngờ Vương công tử thực đúng lý hợp tình mà đè nặng cánh tay y ngủ ngon say, vì thế y vốn thực thanh tỉnh mà đành phải mở to mắt nhìn trần nhà ước chừng cả hơn nữa canh giờ, Vương công tử lúc này mới nhẹ nhàng động đậy, tựa hồ thực thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng, mở mắt.

“Thẩm Lãng, cánh tay ngươi cứng quá.” Vương công tử cư nhiên còn đưa ra ý kiến bắt bẻ.

Thẩm Lãng nghĩ muốn động động cánh tay, nhưng làm sao còn có tri giác, chỉ phải cười khổ nói: “Vương công tử đêm qua ngủ có ngon giấc không?”

Vương Liên Hoa quyết định thực khoan dung rộng lượng mà quên đi mâu thuẫn nho nhỏ đêm qua, vì thế rõ ràng không trả lời. Sau đó liền trở mình qua, mới vừa định tiếp tục đi vào mộng, lại thoáng nghe Thẩm Lãng nói: “Đêm qua ngoài phòng có người.”

Vương Liên Hoa lười biếng nói: “Người nào?”

Thẩm Lãng nói: “Lúc ta mở cửa đi ra ngoài, người đã không còn.”

Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Thẩm đại hiệp an cư lạc nghiệp lâu quá rồi, hay là tay chân cũng luống cuống đi?” Này hoàn toàn đúng với chính hắn thẳng ngủ nhiều không hề cảnh giác, chuyện thật làm như không thấy.

Thẩm Lãng nhìn nhìn hắn không hề có biểu tình ăn năn, vì thế cũng khẽ cười mà nói bốn chữ.

“Đêm xuân quan trọng hơn.”

Vương Liên Hoa bật ngồi dậy, biểu tình cực kỳ giống như giẫm lên phải cái đuôi mèo. Đang muốn đưa tay lấy đan y (áo mỏng ngoài) khoác lên, lại bị Thẩm Lãng một tay đè lại: “Vương công tử hôm nay dậy thật sớm.”


Vương Liên Hoa tâm vừa nghĩ loại cảm trạng hôm qua thế nhưng bị người thứ ba chứng kiến lại nghe qua, nhìn sang Thẩm Lãng cười hắn, một chút cũng nghĩ không ra câu trả lời châm chọc, đang lúc cảm giác mặt bị sượng, Thẩm Lãng nhẹ nhàng cười kéo bờ vai hắn lại nói: “Vào lúc này ngày ngắn, đừng phụ Tây Tử cảnh xuân.”

Thẩm Lãng trong lời nói rõ ràng có chuyện, Vương Liên Hoa đương nhiên hiểu được.

Mặc kệ đêm qua ngoài cửa sổ là ai, hành tung bọn họ chính là đã bị người phát giác, đương nhiên không thể ở lâu.

Vì thế Vương Liên Hoa thuận thế xuống giường, thuận tiện tố giác Thẩm Lãng: “Nói nhất định là ngươi sai.”

Thẩm Lãng ngạc nhiên: “Vì cái gì ta sai?”

Vương Liên Hoa nói: “Lúc chúng ta quyết định việc quy ẩn, nguyên bản sẽ không lộ ra dấu vết gì, trừ việc —— đưa khỏa dược cho Tần Tứ Nương kia.” Lúc Vương Liên Hoa rơi xuống đáy cốc, nguyên bản hai người tính chuyện đoạn tuyệt tiền sự (chuyện trước kia), Thẩm Lãng lại kiên trì làm một việc, đó là cấp giải dược cho Tứ Nương.

Đổng Thiếu Anh kia có chí lớn, nguyên bản muốn mượn trận tranh chấp này trên võ lâm, dương oai Minh Sa bang, nếu không phải vì Tần Tứ Nương, bản thân chiếm lợi ở sa mạc, chỉ sợ cũng chưa chắc đã bại bởi Thẩm Vương hai người, chung quy làm gì đến nỗi hoàn toàn không thu được gì, mà trở thành sở chế của Vương Liên Hoa.

Tuy rằng hai người vẫn chưa hiện thân trước mặt Đổng Thiếu Anh cùng Tứ Nương, nhưng bồ câu đưa tin mang khỏa dược kia, lại đồng nghĩa với việc nói cho người biết bọn họ còn thượng ở nhân gian.

Bọn họ đem chuyện này giấu kín, nhưng thế gian trùng hợp, nếu là có chuyện gì đem hành tung hai người lộ ra, chỉ sợ đó chính là khỏa dược này.

Thẩm Lãng vội vàng gật đầu: “Phải phải, ngươi đúng, ta sai.”

Vương Liên Hoa đối hắn nhanh như vậy liền chịu thế hạ phong có chút ý bất mãn, nhưng vẫn là quyết định không đối hắn cải cọ, chính là đảo mắt cười nói: “Mặc kệ ngoài cửa sổ đêm qua là ai, việc này không cần ngươi nhúng tay vào, liền để ta đảm nhận đi.” Hắn lúc tươi cười luôn mang chút thần khí hồn nhiên, ngữ thanh cũng ôn hòa bình hoãn, chính là đôi mắt kia tiết lộ thiên cơ.

Hoa đào mắt.

Tuyệt đẹp lại diễm lệ chính là sát (hung thần).

Thẩm Lãng chỉ phải cười: “Chỉ cần ngươi đừng làm được quá phận.” Chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên tóc của hắn.

Vương Liên Hoa hai mắt sáng long lanh cười: “Đương nhiên đương nhiên, có Thẩm Lãng Thẩm đại hiệp ở đây, đại ma đầu Vương Liên Hoa Vương tự nhiên cũng không thể làm bậy, nhưng nếu có chút người gieo gió gặt bảo, cũng đừng trách Vương đại ma đầu.” Thẩm Lãng giống như không có nghe qua Vương Liên Hoa nói, chỉ chuyên tâm mà nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc hắn, cuối cùng nhịn không được ở nhĩ tế (mép tai) hắn hôn nhẹ một chút. Vương Liên Hoa cảm thấy ngứa, nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng.

Cười cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ.

Một khoảnh khắc nước trong xanh, một chút yên lặng ôn nhu, cam chịu như vậy mãi mãi.

Bảy ngày sau, Lâm Kính Hoa lần thứ hai tiến đến.

Nàng nhận được chính là một cái được lụa trắng bao bọc, bên trong là một mảnh da hơi mỏng.

Nhưng lúc phiến da kia áp trên mặt Lâm Kính Hoa, đừng nói là Lâm Kính Hoa đối diện với chính mình trong gương đồng, ngay cả Thẩm Lãng cũng bắt đầu ngây ngốc.

Nghĩ Vương Liên Hoa nếu là nữ nhân, ý niệm như vậy trong đầu Thẩm Lãng thật cũng không phải chưa từng có, đơn giản khẽ cười một tiếng liền quên. Nhưng trên đời, đột nhiên lại nhiều hơn một Vương Liên Hoa, mà Vương Liên Hoa này cư nhiên thật đúng là nữ nhân, lả lướt thú vị, tự nhiên sinh ra trăm loại yêu mị.

Nhịn không được quay đầu lại nhìn Vương Liên Hoa, đáng tiếc Vương Liên Hoa này kỳ thực cũng dán một lớp mặt nạ, đúng là tướng mạo một người khác, ngược lại nữ tử trước mắt này, giống như mới là Vương Liên Hoa độc nhất vô nhị trên đời này.

Thẩm Lãng nhìn nhìn chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới không đúng cũng đứng lên.



Lâm Kính Hoa đã từng trăm ngàn lần tưởng tượng tình cảnh hôm nay, khi đó nàng còn cho rằng chính mình nhất định sẽ lại nghĩ đến Khổng Cầm, sau đó là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không ngờ cái đầu tiên hiện lên trong đầu, cũng chính là thiếu niên mang tặng nàng bức tranh tên gọi Tiểu Ngũ.

Ha hả, cũng đúng, hắn mới là mộng nhân của nàng tạo ra.

Thiếu niên kia năm nào quá nhỏ gầy không đúng tuổi, tóc cùng quần áo đều cực lôi thôi, hoàn toàn không giống như Hành Sơn đệ tử lấy giáo dưỡng lương thiện mà trứ danh (nổi tiếng). Hắn tuy rằng lùn, bình thường cũng luôn thẹn thùng mà hơi hơi cúi đầu cùng nàng nói chuyện, nhưng nàng lại rõ ràng cảm giác được sâu xa khuất trong ánh mắt hắn như hải lưu trộm nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng cảm thấy phi thường không được tự nhiên.

“Lâm cô nương, đây là nữ tử trong mộng của sư huynh ta, ngươi nếu có nhan sắc của nàng, sư huynh tất nhiên sẽ thích ngươi.”

Nhiều năm trước nữ tử tối nổi danh trên giang hồ, không phải chỉ Vân Mộng tiên tử. Mà cùng nổi danh, được xưng là “Hồng Liên nữ hiệp” chính là Lâm Hồng Liên. Vương Vân Mộng sắc đẹp thiên hạ vô song, nhưng nếu luận nhân tài luyện võ, cũng vẫn kém Lâm Hồng Liên ba phần. Mà Lâm Kính Hoa, cũng chính là nữ nhi của Lâm Hồng Liên.

Năm kia gặp Khổng Cầm, Lâm Kính Hoa mới vừa tròn mười chín, là một cô nương tính nết có chút bất thường. Nàng cùng theo mẫu thân đến Hành Sơn bái vọng Minh Hư đạo nhân, cảm thấy được phương pháp tỉnh giáo (giả bộ thuyết đạo) của Minh Hư thực buồn cười. Mà ngày đó lại có mấy đệ tử Hành Sơn, thấy nàng tướng mạo không đẹp, càng thêm có ý định a dua (nịnh nọt), thầm nghĩ nếu đối nàng hảo, đặt lên giá môn (cửa) hôn sự này, so với phái Hành Sơn không phải càng hãnh diện? Lâm Kính Hoa một mực kế thừa võ công trí tuệ mẫu thân, tâm khí tối cao, đối với người thanh niên chỉ trông mong làm rể của Hồng Liên nữ hiệp, nhìn thế nào cũng rõ là bụi đất.

Khổng Cầm là một nam nhân anh tuấn duy nhất trong đám đệ tử Hành Sơn khiến nàng nhịn không được muốn liếc mắt xem một cái, cũng là nam nhân duy nhất ngay cả liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Tuy rằng Lâm Kính Hoa tự biết tướng mạo không đẹp, nhưng nam tử thiên hạ đều phải nhìn sắc mặt mẫu thân nàng, liền cũng muốn đem nàng thành tuyệt thế mỹ nữ thờ phụng, chính là trước mắt nam tử này, cư nhiên không hề liếc nhìn nàng một cái.

Nàng rốt cục nhịn không được hỏi hắn: “Ngươi vì cái gì cũng không liếc mắt nhìn ta một cái?”

Hắn thực dứt khoát sáng ngời nói nàng: “Bởi vì ngươi không đẹp.”

Cho tới bây giờ đều không có người nào dám chính miệng đối nàng nói như vậy. Nàng một bên hận hắn lãnh khốc, nhưng một bên trong sâu thẩm cảm giác được hắn thật độc đáo, bình sinh lại là lần đầu tiên nghĩ đến tâm một nam tử.

Tình yêu nguyên lai bất quá là một chuyện tối hèn mọn.


Nàng bắt đầu cố tình đi tìm hiểu hắn là phủ nhận yêu cô nương nhà ai, lại vì vị hiệp nữ ấy mà ái mộ. Thẳng đến lúc một hài tử tên gọi Tiểu Ngũ dường như đùa nghịch đem nói ra: “Đại sư huynh chỉ sợ là sẽ không thú thê, hắn chính là tự ôm giai nhân trong mộng cả đời a.” Nguyên lai hắn cũng không yêu thương nữ tử nào khác, chẳng qua tự mình sa vào bên trong ảo tưởng.

Nàng từ chỗ Tiểu Ngũ chiếm được bức họa kia, gặp được giai nhân trong mộng của Khổng Cầm. Nữ tử trong bức tranh quả nhiên xinh đẹp, ngũ quan tự nhiên cực tiêu trí (duyên dáng), độc đáo chính là hồn bức tranh kia toát ra thần thái, vẻ mặt giống như mỉm cười trêu tức, như di thế đơn độc phong trí (đi vào thế giới thanh tao đơn độc).

Nghe Tiểu Ngũ nói nàng có được nhan sắc nữ tử này, liền chính là có được tâm cùng lời nói Khổng Cầm, Lâm Kính Hoa lại chỉ có thể cười khổ: “Chỉ tiếc dung nhan giống như tánh mạng, sớm đã có thiên định.”

Tiểu Ngũ cười nói: “Không lẽ, Lâm cô nương chưa từng nghe nói qua một người? Đừng nói là sửa lại dung nhan, dù là sinh tử của người, thịt bạch cốt, cũng không ở hắn nói không được?”

Người kia, đương nhiên chính là Vương Liên Hoa.

Lâm Kính Hoa cùng mẫu thân nhắc tới chuyện này, hy vọng mẫu thân có thể trợ giúp nàng.

Lâm Hồng Liên giận tím mặt: “Thân thể bên ngoài, chịu cha mẹ chi phát, ngươi như thế dám? Huống chi Vương Liên Hoa kia thân là chi tử Vương Vân Mộng, Vương Vân Mộng cùng ta nhiều năm không hòa, chính tà bất lưỡng lập (không thể cả hai cùng tồn tại), ngươi bảo ta lấy lý do buồn cười này đi cầu con trai của nàng, nói không phải là làm mất hết thể diện mẫu thân ngươi?”

Lâm Kính Hoa từ trong phẫn nộ mẫu thân nàng không ngờ liền phát hiện, mẫu thân nàng thân là giang hồ đệ nhất nữ hiệp, rõ ràng đối ác danh (tiếng xấu) Vân Mộng tiên tử mà cừu hận, nhưng lại vì Vương Vân Mộng vẻ đẹp quá mức tuyệt thế. Nguyên lai phủ lên cái cứu thế, cũng lại là đố kỵ hồng nhan họa thủy.

Vì thế nguyện vọng trong lòng ngày qua ngày càng thêm mãnh liệt.

Nàng phải đổi thành nữ tử trong tranh này, liêu liêu (ít õi) phác họa, một chút ấn tượng, cũng có thể gọi người mất hồn.

Lâm Kính Hoa còn sa vào trong tưởng nhớ, bên tai đột nhiên liền vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của Vương Liên Hoa, gọi hồn nàng trở về.

“Lâm cô nương khả vừa lòng?” Lâm Kính Hoa làm sao còn nói ra được.

Gương mặt trong kính, cùng tưởng tượng nhiều năm qua của nàng, thế nhưng giống như đúc, hoàn mỹ quá lại không giống thật.