Đào Hoa

Chương 21

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Sắc mặt Vương Liên Hoa thực sự là không tốt. Được nam nhân yêu thương, thật không thể tính là một chuyện vinh quang.

Trầm Lãng cũng chỉ có thể yên lặng không nói đi theo phía sau. Không nghĩ hắn lại đột ngột quay đầu. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp khiến cho hô hấp của y đều bị kiềm hãm. Mà chủ nhân của gương mặt này lại hướng y hỏi: “Ngươi xem ta, có chút điểm nào giống nữ nhân?”

Trầm Lãng thực bất đắc dĩ trả lời: “Một chút điểm cũng không giống.” ( dối lòng =A= )

Vương Liên Hoa yên lặng nhìn hắn sau một lúc lâu, đột nhiên cười. Chỉ lấy giọng nữ nói: “Công tử, ngươi xem thiếp thân có đẹp hay không?”

Không chỉ có thanh âm phảng phất nhị bát nữ nhân, ngay cả dáng điệu mỉm cười dịu dàng cũng thay đổi. Mi mắt buông xuống, mắt sóng lân lân, giống như hồ nước ngày xuân bình thường trong vắt mà long lanh. Môi đỏ mọng khẽ mím, hàm răng khẽ cắn, muốn nói lại thôi. Ngay cả tư thái đứng, cũng có phong tình xinh đẹp của nữ nhân. Hắn bộ dạng thật sự rất đẹp.

Mẫu thân của hắn vốn là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, nếu hắn thân là nữ tử, tất nhiên đủ để điên đảo chúng sinh. Trầm Lãng xem qua mỹ nữ cũng tính không ít, chính là nhìn Vương Liên Hoa lúc này, vẫn như là như cũ tâm đầu nhất khiêu (tư tưởng dao động). Không khỏi tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

Mà Đào Hoa này tựa như diệu nhân, thấy y vẻ mặt khác thường, đột nhiên nét tươi cười chợt tắt, đoan trang dáng vẻ, không ngờ biến trở về cao ngạo nam tử hơn người. Tư thái tiêu sái, ánh mắt nghiêm nghị. Một chút mùi son phấn cũng không còn

Thuật dịch dung cao diệu tới đâu cũng bất quá là thay đổi hình dáng, nhưng hắn lại có thể trong nháy mắt thay đổi thần thái, chính là vô cùng thần kỹ.

Vương Liên Hoa thấy y bộ dáng này, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi thực tin theo như lời tiểu tử mới vừa rồi kia?”


Trầm Lãng cúi đầu sờ sờ cái mũi, cười khổ nói: “Ta nếu nói là tin, ngươi sẽ không để ý?”

Vương Liên Hoa nghiêm mặt nói: “Nếu ta đây nói là đối với ngươi có tình ý, giống như Khổng Cầm kia có ý với ta, ngươi có tin không?”

Trầm Lãng bật cười nói: “Này, điều này thì…” Y vốn định nói “Điều này sao có thể”, thế nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện lên Vương Liên Hoa hai tròng mắt tựa như đôi hoa đào, lập tức cái gì cũng không nói ra được.

Vương Liên Hoa cười to nói: “Trầm huynh đã không tin lời ta, sao lại tin lời nói dối của hắn? Tiểu tử này mặc dù không biết lai lịch thế nào, trước mắt lại giết không được, Trầm huynh còn cho là ta cũng tin sao?”

Ngôn ngữ nét mặt, cùng với bộ dáng mới vừa rồi đột nhiên thất thố kia, giống như không phải là một người. Trầm Lãng không khỏi thở dài nói: Đúng vậy, là… ta chỉ là bị dọa .”

Vương Liên Hoa ảm đạm cười, chỉ nói: “Chúng ta cũng nhanh chóng lên đường, cố gắng trước khi trời tối, tìm được chỗ ngủ trọ.”

Ngày đã chuyển tối, nhưng vẫn không gặp nhà người nào.

Nếu là ở Lạc Dương, giờ mới là lúc đèn sáng lên, cảnh trí ban đêm huy hoàng mỹ lệ nói không nên lời, có thể gọi là sao trên trời đều đánh mất màu sắc. Trong lúc đó tại sơn dã hoang tàn vắng vẻ này, trăng lạnh trời cao, chỉ có tiếng gió, thê lương tịch mịch nói không nên lời, duy có Vương Liên Hoa một thân hồng sam ở trong bóng đêm càng thêm tươi đẹp nhìn đến ghê người, ngẫu nhiên một lần hướng lại, hai tròng mắt tinh lượng, ánh mắt minh duệ có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta quên mất thân ở phương nào, kim tịch hà tịch ( đêm tối sao lại tối – thường dùng để khen điều gì đó thật sự đẹp )

Mắt thấy tiền phương vẫn là một mảnh hoang vắng, đến nửa điểm ngọn đèn dầu cũng không có, Trầm Lãng nhân tiện nói: “Không bằng chúng ta liền tìm chỗ nghỉ tạm một đêm, sáng mai lại lên đường.”

Vương Liên Hoa tuy là trăm điều không muốn, cũng đành phải nói: “Cũng tốt.”

Trầm Lãng lúc thiếu niên lưu lạc thiên nhai (chân trời – đầu trời cuối đất ), kinh nghiệm dã ngoại nghỉ ngơi, thực tại so với Vương Liên Hoa hơn thập bội. Vương Liên Hoa vốn tưởng rằng muốn tìm cái sơn động đến nghỉ tạm, Trầm Lãng lại nói: “Thời tiết này thật sự ẩm ướt, trong sơn động rắn, chuột, sâu bọ cũng rất nhiều, nên tìm chỗ cây cỏ khô ráo một chút.”

Cuối cùng Trầm Lãng tìm được chỗ nhưng lại khiến Vương Liên Hoa choáng váng mắt hoa. Kia một mảng đất trống, nói bằng phẳng thì cũng có một chút, cỏ dại cũng không nhiều lắm, chính là cách Huyền Nhai (vực thẳm) cũng bất quá mười hai bước, này làm sao nghỉ tạm một đêm, ngược lại giống như chờ hừng đông nhảy xuống vực. Vương Liên Hoa không khỏi nói: “Ngươi làm sao tìm được chỗ “tốt” như vậy?”

Trầm Lãng chỉ cười cười nói: “Ta biết đối với ngươi ngủ không tốt, cùng lắm ta ngủ bên ngoài chống đỡ cho ngươi.”

Vương Liên Hoa buồn bực nói: “Cẩn thận nửa đêm ta đá ngươi rơi xuống vực.”

Trầm Lãng lắc lắc đầu nói: “Ngươi cẩn thận chính mình lăn xuống đi.” Y còn khá dương dương tự đắc xem kỹ kia mảnh đất một phen, sau đó nói: “Ta đi tìm chút cây cỏ khô trải ra đất, ngươi ở chỗ này chờ ta.” Nói xong thân chợt lóe liền không thấy.

Vương Liên Hoa oán hận ngoảnh mặt về phía y đi trừng mắt liếc nhìn một cái. Hắn tùy thân mang theo hỏa chiết ( đồ tạo ra lửa giống như hột quẹt), cũng có thể đi tìm chút dã vật đến, đốt một đống lửa, nướng chín làm bữa tối, cũng tốt khôi phục chút thể lực.

Hắn cố tình cái gì cũng không có hứng làm. Thì Trầm Lãng nhất định sẽ làm, vậy sao hắn phải tự mình động thủ? Người thông minh nên hiểu được ngồi mát ăn bát vàng.

Vương Liên Hoa nghĩ đến đây, tâm tình hơi khá hơn một chút, liền ngồi xuống đất đối diện phía vực. Tuy rằng nơi này có chút kỳ quái, lại thật đúng là khá tốt. Ở chỗ này xem qua , cũng không quần sơn(đàn động vật sống ở núi) ngăn cản, liếc mắt một cái nhìn tới được phía chân trời. Bóng đêm nồng đậm, ánh sáng của nguyệt cũng rất lãnh, nhưng, cũng thần kỳ lượng (sáng), trên sườn núi chót vót một mảnh ngân huy (ánh sáng chiếu rọi màu bạc ).

Hắn kỳ thật là người thích náo nhiệt, cũng yêu phồn hoa, yêu minh (sáng tỏ) tươi đẹp. Cho nên hắn thích mặc hồng sam, tình nguyện ở tại nhà cửa trong thành Lạc Dương, một đám nữ nhân xinh đẹp cùng hắn, hàng đêm sênh ca. Hắn ở Vân Mộng các là lúc, toàn bộ ánh nến chiếu đình viện sáng trưng, hắn yêu xem màu vàng của ngọn nến, cảm thấy trong lòng giống như cũng ấm áp lên.

Ghét nhất hơn hết chính là tịch mịch. Có thể thấy được cảnh trí trước mắt, nhưng lại cảm thấy trong lòng một mảnh yên lặng mỹ lệ. Hắn đứng lên, đi đến bên vực trông xuống. Dưới vực cũng là một mảnh đen tối, trông không thấy cái gì, không khỏi có chút mất hứng.

Gió lại đột nhiên nổi lên, không chỉ thổi trúng làm vạt áo hắn phiêu động, mà còn giống như muốn đem cả người thổi xuống .

Chỉ nghe phía sau nhân đạo: “Ngươi như vậy, thoạt nhìn giống như là muốn nhảy xuống vực.”

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Ai bảo ngươi tìm cái chỗ nhảy xuống vực tốt như vậy.”

Nhìn lại, Trầm Lãng tay trái ôm một bó cây cỏ khô, tay phải bắt giữ một con thỏ con, hướng tới hắn mỉm cười nói: “Ta thuận tiện đem bữa tối mới chuẩn bị trở lại.”

Đã là người thông minh, quả nhiên dường như ít dùng sức.

Nướng con thỏ hương vị hảo ngoài ý muốn, vốn dĩ nghĩ rằng không thêm gia vị thì tư vị lại thực nhạt nhẽo. Sau khi ăn no cũng rất thỏa mãn hướng mớ cỏ Trầm Lãng trải ra ở phía trên mà nằm xuống, cỏ khô thế nhưng cũng rất mềm mại khô ráo còn mang theo chút mùi hương của ánh mặt trời, ngay cả với âm thanh vuốt phẳng sàn sạt đều rất êm tai.

Vương Liên Hoa nói: “Thật ra cho tới bây giờ ta cũng không phát hiện ra, tự nhiên lâm vào thế này cũng có chút tuyệt diệu.”

Trầm Lãng cũng nằm xuống, thân thể duỗi thẳng một chút, thỏa mãn thở dài: “Hàng ngày đều như vậy, ta cũng không biết có cái gì không tốt.”

Vương Liên Hoa quay đầu xem hắn, cười nói: “Nhìn ngươi nằm ở chỗ này, so với thấy ngươi ngồi ở trên ghế đại đường trong Nhân Nghĩa trang, cũng thuận mắt hơn rất nhiều.”

Trầm Lãng cũng không khỏi cười nói: “Ngươi vậy nói ta —— đã là một sơn dã thôn phu, dù khoác vào long bào, cũng không giống Thái tử sao —— “

Hai người cùng nhau lại cười rộ lên.

Cỏ khô trải ra sao có thể so với áo ngủ tơ lụa bằng gấm, nướng con thỏ đương nhiên không bằng Lạc Dương thần tiên lâu say cùng hùng chưởng hầm mỹ vị (hùng chưởng: chân gấu ).

Chính là hương vị tự do nhiều hơn chút, giống như trở lại thời trẻ khinh cuồng.

Y không phải minh chủ võ lâm, chủ nhân của Nhân Nghĩa trang; hắn cũng không phải là Lạc Dương công tử danh khắp thiên hạ.


Bất quá hai cái tâm cao khí ngạo của thiếu niên, đầu tiên mắt thấy, liền nhận định đối phương chính là đối thủ duy nhất kiếp này của mình. Đến nay chưa thay đổi. Có đôi khi, đối thủ nhiều năm cũng giống như sẽ có cùng loại cảm tình với nhau như bằng hữu.

Ví như hiểu nhau cùng quý trọng.

Bởi vì không ai so với bọn hắn lại có thể hiểu được sở trường, khuyết điểm, thậm chí sâu trong tâm linh ý niệm lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Trầm Lãng không khỏi nhìn Vương Liên Hoa.

Vương Liên Hoa nằm bên cạnh, thế nhưng đã nhìn y, ánh mắt tựa như trăng sáng ngời.

“Sao lại nhìn ta?”

“Ta đang nhìn ngươi sao? Chính là mắt không nhắm lại mà thôi.”

Trầm Lãng nhìn ánh mắt của hắn, chẳng lẽ cũng không có chút mê ý?

“Ngày mai còn phải lên đường, sớm ngủ đi.”

Rất nhiều năm sau, Trầm Lãng vẫn sẽ nghĩ đến khung cảnh đêm nay, nghĩ đến lúc Vương Liên Hoa nhìn y với ánh mắt sáng ngời.

“Có phải hay không rất nhiều điều đã được định trước?”

“Có lẽ vậy… Bất quá, sớm hơn tí đi…”