Đào Hoa Truyền Kỳ

Hồi 3

Tiếng vỗ tay còn chưa dứt, tiếng cười đã vang lên.

Tiếng vỗ tay trong trẻo, tiếng cười lại càng trong trẻo.

Một người theo tiếng cười từ dưới xe chui ra, nụ cười tươi tắng, ánh mắt tươi tắn.

Một nữ nhân tươi tắn mỹ lệ làm cho người ta vui tươi. Tuy trên người trên mặt bám đầy đất cát, nhưng xem ra vẫn làm cho người ta có cảm giác nàng có bộ dạng thanh cao.

Có dạng nữ nhân vô luận là dưới tình huống nào mà nhìn, đều giống như bình minh tươi tắn. Trương Khiết Khiết là dạng nữ nhân đó.

Nàng vỗ tay cười nói:

- Sở Hương Soái quả nhiên danh bất hư truyền, quả nhiên có thể lừa gạt người ta bất kể già trẻ lớn bé.

Sở Lưu Hương mỉm cười, cúi mình đáp lễ.

Trương Khiết Khiết cười nói:

- Cho nên vô luận là nữ nhân lớn tuổi tới bao nhiêu, đều ngàn vạn lần không thể nghe Sở Hương Soái nói, nữ nhân từ tám cho tới tám mươi đều không ngoại lệ.

Sở Lưu Hương thốt:

- Chỉ có một người là ngoại lệ.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Ai?

Sở Lưu Hương đáp:

- Nàng.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Tôi? Tôi sao lại là ngoại lệ?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Bởi vì nàng nếu không lừa gạt ta, ta cũng đã cảm kích quá rồi, làm sao còn có thể lừa gạt nàng?

Trương Khiết Khiết chu môi:

- Tôi đã lừa gạt chàng? Lừa gạt chàng cái gì?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ta nói không được.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Hừm, tôi biết chàng nói không được mà.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Lừa gạt người ta, người ta vẫn không thể nói gì, đó mới là cái hay.

Trương Khiết Khiết tròn xoe mắt nhìn chàng, tròng mắt bỗng đỏ ngầu, nước mắt rơi lã chã.

Sở Lưu Hương thấy lạ, nhịn không được phải hỏi:

- Nàng khóc?

Trương Khiết Khiết nghiến răng:

- Tôi thương tâm muốn khóc cũng phạm pháp sao?

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nàng thương tâm? Thương tâm chuyện gì?

Trương Khiết Khiết quẹt nước mắt, nói lớn:

- Tôi thấy chàng bị người ta ám toán, ráng trốn dưới gằm xe, muốn đợi cơ hội cứu chàng, trên đường cũng không biết đã nuốt bao nhiêu đất cát, cuối cùng được gì chứ?

Nước mắt của nàng lại bắt đầu chảy dài trên má, vừa nức nở vừa nói tiếp:

- Chàng không những không có một chút cảm kích, trái lại còn muốn chọc ghẹo mỉa mai đâm thọt tôi. Tôi... tôi làm sao mà không thương tâm được chứ.

Nàng càng nói càng thương tâm, càng khóc òa lên.

Sở Lưu Hương ngẩn người. Chàng chỉ biết nàng là nữ nhân tươi cười, chưa bao giờ tưởng được nàng cũng khóc dữ như vậy.

Theo Sở Lưu Hương thấy, nước mắt nữ nhân đơn giản còn đáng sợ hơn so với ám khí.

Vô luận ám khí lợi hại tới cỡ nào, mình ít ra còn có thể tránh né. Nước mắt nữ nhân lại muốn tránh cũng tránh không được. Vô luận là ám khí lợi hại thế nào, tối đa cũng chỉ bất quá có thể đâm lủng vài lỗ trên thân mình. Nước mắt nữ nhân lại có thể làm tim mình tan nát.

Sở Lưu Hương thở dài, dịu dàng thốt:

- Ai nói ta không cảm kích, cảm kích muốn chết luôn.

Trương Khiết Khiết nói:

- Vậy... vậy sao chàng không nói ra?

Sở Lưu Hương đáp:

- Cảm kích chân chính phải giấu trong tâm, nói ra đâu còn ý nghĩa gì.

Trương Khiết Khiết nhịn không được lại phá lên cười, dí dí vào mũi Sở Lưu Hương:

- Lão đầu tử nói quả không sai, chàng quả nhiên có cái miệng dẻo quẹo lừa gạt nữ nhân.

Sở Lưu Hương thốt:

- Đừng quên lão đầu tử cũng là nam nhân, lời nói của nam nhân không thể dùng được.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Lão đích xác là lão hồ ly, hơn nữa võ công cũng không tệ.

Sở Lưu Hương thốt:

- Nhưng lại vẫn không bằng lão thái bà, cho nên không trách gì phải sợ lão thái bà.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Chàng có phát giác thủ pháp điểm huyệt của lão thái bà rất cao không?

Sở Lưu Hương đáp:

- Nếu đem thủ pháp điểm huyệt đó ra mà luận, bà ta có thể xếp trong năm cao thủ điểm huyệt hàng đầu.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Nói như vậy, bà ta đáng lẽ là một võ lâm cao thủ rất hữu danh.

Trương Khiết Khiết nói tiếp:

- Người ta nói kiến thức của Sở Hương Soái bao la, chắc là đã nhìn ra lai lịch của bà ta.

Sở Lưu Hương đáp:

- Còn chưa được.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Nhìn không ra? Chàng có nhìn kỹ chưa?

Sở Lưu Hương đáp:

- Bất tất phải lo. Hai vợ chồng đó vô luận là ai cũng đều không quan trọng.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Tại sao?

Sở Lưu Hương đáp:

- Bởi vì bọn họ về sau chắc không dám đến tìm ta gây phiền hà nữa.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Vậy chuyện nào mới quan trọng?

Sở Lưu Hương đáp:

- Quan trọng hơn là ai đã sai bọn họ tới? Chở ta đi đâu?

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Chàng hồi nãy sao không hỏi bọn họ? Sao lại tùy tùy tiện tiện thả bọn họ?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ta nếu hỏi bọn họ, bọn họ lại tùy tùy tiện tiện trả lời cho ta biết sao?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Chắc không.

Nàng ngẫm nghĩ, lại bổ sung:

- Bọn họ nếu là người dễ dàng tiết lộ bí mật, người đó cũng không phái bọn họ đến đối phó chàng.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Đầu óc của nàng quả thật sáng suốt hơn nhiều nữ nhân khác.

Trương Khiết Khiết kênh kiệu:

- Chàng có phải là đang nịnh bợ đó không? Tôi không phải dễ dàng bị gạt như người khác đâu.

Sở Lưu Hương thở dài:

- Nàng sao lại làm khó ta chứ? Lời nói hồi nãy của ta là thật.

Trương Khiết Khiết trừng mắt nhìn chàng:

- Cho dù bọn họ ngậm miệng, chàng cũng có phương pháp làm cho bọn họ mở miệng.

Sở Lưu Hương cười khổ:

- Hai vợ chồng đó ít ra cũng đã một trăm ba chục, một trăm bốn chục tuổi, ta làm sao có thể tàn nhẫn khảo vấn bọn họ chứ?

Trương Khiết Khiết thản nhiên đồng tình:

- Chàng tuy tịnh không tốt đẹp gì, vẫn không phải là hạng hành hạ người ta.

Nàng bỗng thở dài:

- Hiện tại bọn họ đã chạy mất, xem ra tôi chỉ còn nước dẫn chàng quay lại tìm bằng hữu của tôi.

Sở Lưu Hương thốt:

- Chuyện đó cũng không cần nữa.

Trương Khiết Khiết tròn mắt:

- Không cần? Có phải đã có phương pháp tìm ra người đó?

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Ta tuy tìm không ra, nhưng y lại có thể tìm ra.

Đôi mắt tròn xoe của Trương Khiết Khiết càng to hơn:

- Ai?

Sở Lưu Hương chỉ tay về phía trước:

- Y.

Trương Khiết Khiết nhìn theo bàn tay chàng, chỉ nhìn thấy con la đang kéo chiếc xe đó. Con la đang cúi đầu gặm cỏ bên đường.

Trương Khiết Khiết ráng nhịn cười:

- Nguyên lai nó cũng là bằng hữu của chàng?

Sở Lưu Hương đáp:

- Con la ít ra có chỗ ích lợi, con la không biết nói láo.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Nhưng nó nói gì được với chàng?

Sở Lưu Hương đáp:

- Nó không cần phải nói.

Chàng bỗng hỏi:

- Ta nếu đột nhiên bỏ đi, để nàng một mình ở đây, nàng sẽ đi đâu?

Trương Khiết Khiết ngẩn người:

- Tùy tiện chỗ nào tôi cũng đều có thể đi được, tôi ít ra có một chỗ có thể về.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nếu cho nàng chọn, nàng đi đâu?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Tôi về nhà.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Không sai, nàng đương nhiên muốn về nhà, cũng nhất định biết đường về nhà.

Chàng lại nói tiếp:

- Ngoại trừ người ra, còn có một loài vật có thể nhận ra đường về nhà.

Trương Khiết Khiết đáp:

- Ngựa.

Sở Lưu Hương đáp:

- Không sai, ngựa già nhớ đường. Mình vô luận bỏ nó ở đâu, nó đều có cách tìm đường về nhà.

Trương Khiết Khiết cười nói:

- Vậy còn ngựa thồ thì sao? Ngựa cái thì sao?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ngựa thồ cũng phải về nhà, nó không có chỗ nào khác để đi. Bởi vì trên thế gian còn chưa có kỹ viện và quán rượu cho ngựa.

Ánh mắt Trương Khiết Khiết đã phát sáng:

- Ý chàng muốn nói... con la đó cũng có thể tìm đường về nhà?

Sở Lưu Hương cười cười:

- Đừng quên con la phân nửa cũng là ngựa, hơn nữa còn thông minh hơn cả ngựa.

Con la đi đằng trước, Sở Lưu Hương và Trương Khiết Khiết đi theo phía sau, đang đi Trương Khiết Khiết bỗng cười vang, cười ngặt nghẽo. Sở Lưu Hương nhịn không được phải hỏi:

- Nàng cười cái gì?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Cười tôi.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Sao vậy?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Tôi cười tôi quả là một ngốc tử.

Sở Lưu Hương cũng mỉm cười:

- Nàng sao lại bỗng biến thành úp úp mở mở như vậy?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Nếu không phải là ngốc tử, sao lại đi theo sau đít la như vậy.

Sở Lưu Hương đáp:

- Đó là vì ta muốn theo con la đến chỗ chủ nhân nó ở.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Chàng làm sao biết được chủ nhân con la có phải là người muốn hại chàng không?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ta không biết, cho nên ta mới đi thử vận may.

Trương Khiết Khiết nhìn chàng, lắc lắc đầu:

- Nghe nói một người nếu trông chờ vào vận may, nhất định gặp xui xẻo, tôi tại sao lại phải theo chàng đi gặp xui xẻo chứ?

Nàng chớp chớp mắt, lại thốt:

- Vô luận là sao, ít ra tôi luôn luôn đâu có làm hại tới chàng.

Sở Lưu Hương vuốt vuốt chót mũi:

- Nàng quả thật không có.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Tôi là nữ, chàng là nam, nam nữ thụ thụ bất thân, câu nói đó chàng chắc đã nghe qua?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ta đích xác có nghe qua.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Cho nên chàng không thể bắt tôi phải đi sau đít con la của chàng.

Sở Lưu Hương thở dài:

- Ta không thể.

Trương Khiết Khiết nghênh mặt:

- Vậy thì tôi muốn đi, tôi không chịu đi sau đít một con la làm một ngốc tử điên khùng.

Nàng vỗ vai Sở Lưu Hương, lại cười nói:

- Đợi đến lúc bị người ta hại chết, đừng quên thông tri cho tôi biết một tiếng, tôi thắp nhang cúng chàng.

Câu nói cuối cùng vừa dứt, nàng đã phóng xa ngoài bảy tám trượng, lại quay đầu nhìn lại Sở Lưu Hương vẫy vẫy tay, sau đó đột nhiên biến mất.

Sở Lưu Hương chợt phát hiện khinh công của nàng rất cao, trên thế gian nếu còn có người có thể bắt kịp nàng, nhất định là Sở Lưu Hương.

Nhưng hiện tại cả Sở Lưu Hương cũng không còn có thể đuổi kịp nàng.

Sở Lưu Hương thở dài, lẩm bẩm:

“Ta nếu quả thật bị người ta hại chết, làm sao có thể thông tri cho nàng biết?”.

Chàng phát hiện cô gái đó mỗi câu nói đều chừng như có dạng như vậy, nửa thật nửa giả, bề ngoài hợp lý, lại làm cho người ta vô luận là gì đều không thấu rõ dụng ý của nàng. “Nàng là người ra sao? Có ý tứ gì đối với ta?”.

Nếu nói nàng có ác ý, nàng lại đích xác chưa từng hại Sở Lưu Hương, hơn nữa ít ít nhiều nhiều còn tiết lộ chút bí mật cho Sở Lưu Hương biết.

Nàng trốn dưới xe, chừng như đợi chờ cơ hội để cứu Sở Lưu Hương, nhưng nếu không phải vì nàng, Sở Lưu Hương làm sao lại ngồi trên cỗ xe la đó? Làm sao có thể lọt vào bẫy của hai vợ chồng hồ ly già đó?

Sở Lưu Hương lại thở dài, chỉ hy vọng mình không gặp xui giống như lời nàng nói, chỉ hy vọng con la đó có thể chịu bước đi, nghe lời đi về nhà, dẫn chàng đến gặp người đó. Chàng thật sự muốn hỏi người đó tại sao lại muốn giết chàng?

oo Quả nhiên đã về đến nhà, về đến quê nhà của nó -- lại là một trại ngựa.

Một trại ngựa rất lớn, bên trong có đủ loại lừa, la, ngựa.

Sở Lưu Hương thất thểu đi theo nó cả nửa ngày, cuối cùng lại gặp được cha lừa mẹ ngựa của nó.

Trương Khiết Khiết có phải đã đoán đúng kết quả này? Xem ra một người nếu chịu đi theo một con la, quả thật không có kết quả gì.

Con la lắc lắc đuôi, dương dương đắc ý vì đã tìm ra đám bằng hữu thân thiết của nó.

Sở Lưu Hương lại chỉ có một mình ngây người đứng đó.

Qua một hồi rất lâu, chàng mới có thể mỉm cười, cười khổ.

Đối diện trại ngựa có tửu lâu, có tiệm bánh bao.

“Mình vốn là một ngốc tử. Một ngốc tử trên mọi phương diện”.

Không sai, chàng hiện tại đã biết có người muốn giết chàng. Nhưng chàng vẫn còn sống.

“Y đã muốn giết ta, ta tại sao không đợi y đến giết ta? Ta tại sao phải khổ cực đi kiếm y?”.

Sở Lưu Hương đã uống tới chén rượu thứ sáu, uống rất mau vì rượu không phải là rượu ngon. Ít ra dở hơn rượu chàng chôn rất nhiều.

“Cả con la còn biết về nhà, ta tại sao còn phải ở ngoài đổ mồ hôi?”.

Sở Lưu Hương quyết định uống tới chén thứ mười hai mới ngừng.

“Trước hết đi kiếm Tiểu Hồ, sau đó về nhà”.

Trong nhà không những có rượu ngon đang đợi chàng, còn có rất nhiều người ôn nhu khả ái đang đợi chàng.

Chàng quyết định lần này phải về nhà ở thật lâu, nghỉ ngơi thoải mái, hưởng thụ dài dài.

Chàng cần phải hưởng thụ.

Thạch Quan Âm, Vô Hoa, Thủy Mẫu Âm Cơ, Họa Mi Điểu, Nam Cung Sơ, Tiết Y Nhân, Tiết Bảo Bảo, Thương Lang đại sư, Biên Bức công tử...

Đám người đó không có một người nào dễ đối phó.

Sở Lưu Hương nếu không trông nhờ vào vận khí may mắn, hiện tại có lẽ đã chết bảy tám lần rồi.

Chàng vừa bắt đầu nghĩ đến chuyện cũ, không tự chủ được phải nghĩ:

“Ta có thể không lo nghĩ tới chuyện gì khác, nhưng không thể nhìn nàng chết vì ta”.

Trong tâm của chàng chợt lại có một bóng đen. Vẫn là bóng đen của bàn tay đó.

Đột nhiên ngay lúc đó, một bàn tay thò ra từ bên cạnh chàng, thò tới trước mặt chàng.

Một bàn tay rất mỹ lệ, năm ngón tay thon thả, mềm mại không xương, đang cầm lấy hồ rượu trên bàn của Sở Lưu Hương.

Chén rượu đã cạn.

Sở Lưu Hương không ngẩng đầu, chỉ nhìn rượu rót ra khỏi hồ, rót đầy chén.

Chén rượu lại cạn.

Sở Lưu Hương vẫn không ngẩng đầu lên.

Chàng đã nhìn thấy áo quần màu đỏ, đã ngửi được một hương thơm quen thuộc.

Bao nhiêu đó đã đủ cho chàng nhận ra người đó là ai.

Ngải Hồng.

Sở Lưu Hương quả thật không nghĩ đến nàng còn xuất hiện:

- Nàng đã đổi hài rồi?

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng giơ chân lên, để lộ một đôi hài thêu hoa màu xanh thanh tú, đầu hài rất mềm. Thứ hài mỏng như vậy tuyệt đối không tàng giấu được ám khí.

Sở Lưu Hương gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Các cô gái hiền lành nên mang đôi hài như vậy.

Bình trà trên bàn bốc khói nghi ngút.

Sở Lưu Hương mời:

- Nàng đã đến rồi, sao không ngồi xuống uống vài chén?

Ngải Hồng ngồi xuống.

Sở Lưu Hương bây giờ mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt hơn nhiều so với lần trước, thần tình xem ra đã biến thành buồn bả, cả nụ cười mánh khóe cũng không còn thấy nữa, mi mắt ủ rũ, phảng phất có tâm sự rất nặng nề.

Bọn thiếu nữ hay đa sầu đa cảm, ai mà không có tâm sự? Nhưng Ngải Hồng xem ra lại không giống dạng thiếu nữ đa sầu đa cảm.

Sở Lưu Hương rót rượu cho nàng, cười nói:

- Nàng có phải muốn đòi lại giày? Đến đây đòi vị bằng hữu nằm dưới bàn hôm trước trả lại cho nàng?

Ngải Hồng cúi đầu, phảng phất rất bất an.

Sở Lưu Hương lại cười:

- Nàng đừng lo, bằng hữu của ta tuy rất thích nắm chân nàng, nhưng lúc này không có trốn dưới bàn đâu.

Ngải Hồng cắn môi, chung quy cũng nâng chén uống cạn.

Sở Lưu Hương rót cho nàng một chén trà, đẩy đến trước mặt nàng:

- Uống rượu không rất dễ say, trà ở đây cũng không tệ, nàng nhấp thử đi.

Ngải Thanh bỗng ngẩng đầu, ngưng thị nhìn chàng, đôi mắt mỹ lệ ngập tràn vẻ u sầu phiền muộn. Một cô gái như nàng vốn không nên thống khổ như vậy.

Sở Lưu Hương đưa đũa cho nàng, dịu dàng thốt:

- Nàng ăn chút gì đi, rồi ta uống rượu với nàng, có được không?

Ngải Hồng thở dài nhè nhẹ:

- Chàng nói chuyện với nữ nhân đều ôn nhu như vậy sao?

Ngải Hồng lại hỏi:

- Còn nữ nhân chết thì sao?

Sở Lưu Hương không hồi đáp, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.

Nhãn quang đó thông thường càng làm cho các cô gái thoải mái hơn là những lời nói hoa mỹ.

Nhưng tròng mắt của Ngải Hồng trái lại bỗng đỏ ngầu, hiển lộ nỗi thương cảm:

- Tôi đã lừa gạt chàng, lại còn muốn giết chàng, tôi căn bản là một nữ nhân rất xấu tính, chàng vốn không nên tha thứ cho tôi.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Chuyện trước đây ta đã quên rồi, bởi vì ta biết đó tuyệt không phải là ý tứ của nàng.

Chàng bỗng phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Tả thủ của Ngải Hồng nãy giờ giấu kín trong tay áo, không lú ra chút nào.

Ngải Hồng hỏi:

- Nếu là ý tứ của tôi thì sao?

Sở Lưu Hương dịu dàng đáp:

- Cho dù là ý tứ của nàng, ta cũng không trách nàng, một cô gái mỹ lệ trong trắng như nàng, vô luận làm chuyện gì, người khác đều rộng lượng tha thứ.

Chàng đột nhiên khều tả thủ của Ngải Hồng. Sắc mặt Ngải Hồng lập tức biến đổi, biến thành trắng nhợt.

Sắc mặt của Sở Lưu Hương cũng biến đổi.

Trong tay áo trống không, Ngải Hồng đã mất một bàn tay.

Sở Lưu Hương hiện tại đã biết bàn tay nằm trên song cửa sổ là của ai.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thông thường ngoại hình của mình đã xem trọng còn hơn cả tính mạng, cho dù trên tay có một vết thẹo, đã là chuyện thống khổ phi thường, hà huống gì là thiếu mất một bàn tay.

Sở Lưu Hương không những đồng tình, hơn nữa cũng không khỏi cảm thấy thương cảm cho nàng.

Chàng quả thật đã tha thứ cho nàng từ sớm.

Nàng nếu trốn tránh chàng, hoặc cho dù đi tìm chàng, khi gặp chàng vẫn mang bộ dạng xem nam nhân như tên ngốc, tình huống có lẽ bất đồng.

Nhưng một cô gái ưu tư sầu muộn lại tự động đến tìm chàng, vô luận là nàng đã làm chuyện gì đối với chàng, chàng đều tuyệt không giữ trong tâm.

Sở Lưu Hương luôn rất mau quên lỗi lầm của người khác, lại quên không được tính tốt của người ta, cho nên chàng nhất định không những sống khoái lạc hơn, cũng sống lâu hơn người ta.

Người trong tâm không có thù hận, ngày trôi qua thoải mái hơn.

Một hồi rất lâu, Sở Lưu Hương mới thở dài nhè nhẹ:

- Vì nàng không giết ta được, cho nên nàng mới ra nông nỗi này?

Ngải Hồng cúi đầu, không nói gì, nước mắt đã rơi lã chã vào chén rượu.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Là ai đã làm chuyện này?

Ngải Hồng dùng hết sức cắn chặt môi, như muốn kềm mình không nói ra bí mật trong tâm.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Đến bây giờ nàng vẫn không dám nói? Nàng vì sao lại phải sợ y như vậy?

Ngải Hồng quả thật sợ.

Nàng xem chừng không những mệt mỏi đau đớn, mà còn sợ khủng khiếp, sợ đến nỗi toàn thân run rẩy không ngừng.

Người đó không những chém đứt một bàn tay của nàng, cố nhiên lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng.

Sở Lưu Hương nghĩ không ra có người lại có thể đối với cô gái trẻ đẹp đó tàn nhẫn như vậy, nhưng nếu không phải vì chàng, Ngải Hồng cũng không thể tao ngộ nỗi bất hạnh như vầy.Sở Lưu Hương bất giác có cảm giác rất phẫn nộ.

Sở Lưu Hương luôn luôn rất ít khi động nộ, bởi vì nộ khí dễ dàng ảnh hưởng đến sức phán đoán của con người, người phát nộ dễ dàng làm sai việc nhất.

Nhưng chàng vẫn còn là người, cũng có lúc khống chế không được, hà huống hiện tại đang là lúc tâm tình chàng không tốt đẹp gì, là lúc tâm tình không mấy ổn định.

Chàng đã quên hẳn chuyện chàng hồi nãy muốn về nhà nghỉ ngơi, đột nhiên đứng dậy:

- Nàng ngồi đây đợi ta, ta sẽ quay lại rất mau.

Ngải Hồng gật đầu, mục quang ôn nhu nhìn theo chàng, phảng phất đã xem chàng như là người duy nhất có thể nương tựa.

Lần này nàng đến, ngoại trừ muốn Sở Lưu Hương tha thứ, có lẽ cũng bởi vì nàng có cảm giác mình cô đơn không ai trợ giúp.

Sở Lưu Hương hiểu rõ ý tứ của nàng. Cho nên có chuyện chàng không thể không làm.

Xem chừng làm nghề buôn bán nào cũng phải thân mật hòa khí.

Sở Lưu Hương mới bước tới, có một gã chăn lái buôn đã đứng lên nghênh tiếp:

- Khách quan muốn mua ngựa? Hay là la? Bọn tôi ở đây bán bảo đảm toàn là loại tốt nhất.

Câu nói đó rất khách khí.

Sở Lưu Hương đáp:

- Ta chỉ muốn hỏi thăm tin tức.

Nghe không phải là chuyện mua bán, cả khách khí cũng không còn cần phải khách khí, tên lái buôn lạnh lùng thốt:

- Bọn tôi chỉ biết chuyện lừa ngựa, không biết tin tức gì.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Ta chính là muốn hỏi về chuyện một con la.

Gã lái buôn lạnh lùng nhìn chàng, nhưng nhịn không được cũng lắng nghe.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Hồi nãy có con la chạy vào đây, ngươi có thấy không?

Gã lái buôn hỏi:

- Có phải con la đó là của ông?

Sở Lưu Hương đáp:

- Không phải của ta, của ngươi.

Sắc mặt gã lái buôn xem chừng có vẻ chú ý:

- Đã là của bọn tôi, ông còn hỏi làm chi?

Sở Lưu Hương đáp:

- Nhưng con la đó đương nhiên đã bị bọn ngươi bán một lần, ta chỉ muốn hỏi ai đã mua nó.

Gã lái buôn bỗng chỉ về đằng trước:

- Ông nhìn coi, trong đó có bao nhiêu con la?

Sở Lưu Hương nhìn theo, trong đó quả thật có rất nhiều la.

Gã lái buôn thốt:

- La không phải như người. Người còn có xấu đẹp, mấy con la lại toàn giống nhau, bọn tôi mỗi ngày cũng bán ra không biết bao nhiêu con, làm sao biết ai mua con la đó?

Trên mặt gã lái buôn đã lộ vẻ bận bịu, hiển nhiên đã chuẩn bị kết thúc cuộc đàm thoại đó.

Sở Lưu Hương chỉ còn nước dùng thứ vũ khí cuối cùng của chàng, cũng là thứ lợi hại nhất.

Mình cho dù có đem vật đó đập bể đầu người ta, người ta có thể vẫn nheo mắt cảm tạ mình -- ngoại trừ tiền bạc ra, còn có cái gì có thể có ma lực lớn như vậy.

Bộ dạng của gã lái buôn lập tức thân thiện gấp bội, tươi cười:

- Để tôi coi cho ông, trên người con la đó nếu có in tiêu ký, có lẽ có thể tra ra lúc trước ai đã mua nó.

Trên người con la không có đóng dấu tiêu ký, toàn thân trên dưới đều còn nguyên vẹn, cả một chút lông tạp cũng không có. Sở Lưu Hương thở dài một hơi, đã chuẩn bị chịu thua.

Nhưng chàng ráng hỏi:

- Con la này có phải là con hồi nãy từ ngoài đi vào không?

Gã lái buôn cười đáp:

- Tôi tuy phân không được mặt mũi con nào là con nào, nhưng con nào tốt con nào xấu thì tôi có thể coi được, giống như con la này, tôi cho dù còn cách nửa dặm đã có thể nhận ra.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Con la này rất đáng giá?

Gã lái buôn đáp:

- Đáng giá phi thường, Trong một ngàn con, cũng vị tất có thể tìm ra một con tốt như nó, cho nên...

Cho nên gã lại cúi đầu, ánh mắt lại nhìn lên tay Sở Lưu Hương.

Tay Sở Lưu Hương luôn luôn rất ít khi làm cho người ta thất vọng.

Cho nên gã lái buôn lại nói tiếp:

- Hạng tốt như vậy, chúng tôi thông thường chỉ bán cho khách quen.

Mắt Sở Lưu Hương phát sáng, lập tức hỏi:

- Khách quen của bọn ngươi ở đây có nhiều không?

Gã lái buôn cười đáp:

- Trại lớn như vầy cũng không có quá mười vị khách quen.

Gã lại nói tiếp:

- Nhiều đại tiêu cục ở Tượng Vạn Thành, Phi Long Trấn đều là khách quen của bọn tôi, nhưng khách quen lớn nhất vẫn là “Vạn Phúc Vạn Thọ Viên” Kim gia.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Ngựa lừa cho toàn gia đều mua tại đây?

Gã lái buôn đáp:

- Tất cả những giống tốt từ ngoài nhập vào đây đều để cho đám thiếu gia và tiểu thư của Kim gia đến lựa trước...

Sở Lưu Hương động dung:

- Con la đó có phải đã bán cho Kim gia? Ngươi có thể xác định không?

Gã lái buôn gật gật đầu:

- Những con khác đều có đóng dấu tiêu ký vì sợ bị thất lạc, nhưng Kim gia tài hùng thế mạnh, có thể nói căn bản không ai dám động tới một cọng cỏ của bọn họ, cho dù có nhiều ngựa lừa, bọn họ cũng căn bản không thèm để ý.

Sở Lưu Hương thốt:

- Cho nên chỉ có ngựa lừa của bọn họ là trên thân không có đóng dấu tiêu ký, có phải vậy không?

Gã lái buôn đáp:

- Từ hồi tôi nhìn thấy con la này, đã nghĩ là bọn họ để lạc mất.

Sở Lưu Hương ngẩn người.

Có những chuyện chàng vốn nằm mộng cũng đều không nghĩ tới, nhưng hiện tại đã nghĩ tới.

Chàng đến nơi này, không phải chỉ có người của Kim gia mới biết hành động của chàng sao?

Đêm chuyện này phát sinh không phải là ở Kim gia sao?

Hà huống ngoại trừ Kim gia ra, vùng phụ cận căn bản không có ai có thể dùng lực lượng lớn như vậy, chỉ huy nhiều cao thủ như vậy, giăng bày nhiều võng lưới như vậy.

Ít ra Sở Lưu Hương vẫn không nghe nói phụ cận có nhân vật nào có lực lượng lớn như vậy.

Nhưng Kim gia vì sao lại muốn giết Sở Lưu Hương?

Sở Lưu Hương không những là bằng hữu của Kim Linh Chi, hơn nữa còn giúp nàng trong lúc hiểm nghèo, cứu trợ nàng qua khỏi cơn hôn mê.

Chỉ bất quá nhân khẩu của Kim gia quả thật quá nhiều, phần tử khó tránh khỏi phức tạp, kỳ trung cũng không thể chắc có oan gia đối đầu với Sở Lưu Hương hay không, cả Kim Linh Chi cũng không biết.

Nhưng theo Kim Linh Chi nói, nàng chỉ đem hành tung của Sở Lưu Hương nói cho một mình Kim lão thái thái biết, cả đám huynh đệ chú bác đều không biết Sở Lưu Hương lần này đến bái thọ.

Lẽ nào Kim Linh Chi lại nói láo?

Lẽ nào chủ mưu chuyện này lại là Kim thái phu nhân?

Tâm Sở Lưu Hương bấn loạn, càng nghĩ càng loạn, qua một hồi rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.

Nếu bị địch nhân ám toán, chàng vĩnh viễn đều có thể bảo vệ sự bình tĩnh.

Nhưng bị bằng hữu ám toán lại là một chuyện khác hoàn toàn.

Gã lái buôn đó bỗng thở dài một hơi, bổ sung:

- Nghĩ không ra giữa thanh thiên bạch nhật như vầy, không ngờ lại có người dám làm chuyện phạm pháp như vậy.

Hắn chừng như tự nói với mình, lại chừng như cầu Sở Lưu Hương trợ giúp.

Ở đây căn bản không còn ai khác, Sở Lưu Hương không thể không hỏi:

- Chuyện gì?

Gã lái buôn đáp:

- Bắt cóc.

Sở Lưu Hương nhíu mày:

- Bắt cóc? Bắc cóc ai? Ai bắt cóc?

Gã lái buôn thở dài:

- Có vài đại hán vạm vỡ bắt trói một tiểu cô nương, giữa thanh thiên bạch nhật không ngờ lại dám bắt cóc cô nương đó ra khỏi tửu lâu, quăng lên cỗ xe ngựa, trên đường có rất nhiều người, lại không có ai để ý chuyện đó.

Sở Lưu Hương động dung:

- Tiểu cô nương đó hình dáng ra sao?

Gã lái buôn đáp:

- Một tiểu cô nương rất đẹp, vận hồng y...

Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ tiếc người nghe đã đột nhiên biến mất.

Sở Lưu Hương đã phóng người quay trở lại tửu lâu.

Hành động của chàng tuy nhanh lại đã chậm một bước, không còn thấy đại hán vạm vỡ nào, cũng không thấy cỗ xe ngựa nào, chỉ thấy một thiếu phụ đang góp nhặt rỗ trái cây văng lăn lóc dưới đất, còn có một đứa bé nhìn bình dầu và trứng gà vỡ nát dưới đất khóc lớn.

Xa xa cát bụi mịt mù, ẩn hiện còn có thể nghe thấy tiếng ngựa hí.

Trái cây và hột gà nghĩ tất đều bị cỗ xe đó đụng rớt.

Bên kia đường có người đang dẫn ngựa từ trong trại ngựa đi ngang qua, Sở Lưu Hương thuận tay móc kim ngân ra nhét vào tay người đó, lập tức nhảy lên lưng ngựa.

Người đó còn chưa biết ất giáp gì, Sở Lưu Hương đã quất ngựa tung vó cát bay mịt mù.

Chàng làm chuyện luôn luôn có hiệu suất cao nhất, không cần nói dài dòng mất thời giờ.

Cho nên chàng nếu thật sự muốn mua ngựa, chỉ cần giao cho chàng, không cần phải như người trong giang hồ chọn ngựa kỹ càng, bởi vì ai ai cũng đều chọn ngựa tốt, không những bình thường có thể làm bạn lữ đồng hành, có khi lúc nguy hiểm nhất còn có thể cứu mạng.

Ngựa nếu có thể tuyển chọn người kỵ mã, nhất định chọn Sở Lưu Hương.

Kỵ thuật của Sở Lưu Hương tịnh không thể cho là tối cao, chàng không lắm khi cỡi ngựa.

Nhưng thân người chàng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơ hồ có thể làm cho ngựa có cảm giác không có ai trên mình nó.

Hơn nữa chàng rất ít khi dùng đến roi.

Vô luận đối với bất cứ sinh mệnh nào, chàng đều không chịu dùng bạo lực.

Không ai ghét bạo lực hơn chàng.

Cho nên đó tuy không phải là một con ngựa rất tốt, nhưng hiện tại lại phóng rất nhanh.

Sở Lưu Hương vỗ nhè nhẹ trên lưng ngựa, thân người tựa hồ đã thành một bộ phận trên mình ngựa.

Cho nên con lúc con ngựa tung vó, đơn giản tốc độ cũng như khi nó phi một mình.

Theo tình hình mà nói, tốc độ đó đáng lẽ đã có thể truy đuổi kịp cỗ xe đằng trước.

Một cỗ xe hai ngựa, trên xe còn có bao nhiêu người, vô luận là ngựa chạy nhanh tới đâu, tốc độ không thể nào nhanh hơn lúc bình thường.

Chỉ tiếc trên thế gian có rất nhiều chuyện không thể dùng lý mà nói.

Sở Lưu Hương đuổi cả nửa ngày cũng chưa bắt kịp cỗ xe, cả xe ngựa lẫn cát bụi tung bay đều theo ánh mặt trời hướng tây.

Đại lộ chia nhánh, một về hướng trái, một về bên phải.

Sở Lưu Hương dừng tại ngã ba đường, bên đường có một cây đại thụ, dưới cây đại thụ có một quán rượu nhỏ.

Quán rượu vắng tanh, chủ quán bán rượu lại là hai vợ chồng, trên lưng còn đèo theo một đứa bé.

Người chồng đã cỡ bốn mươi lăm tuổi, vợ lại còn rất trẻ tuổi.

Cho nên chồng có vẻ sợ vợ.

Cho nên chồng đèo con, vợ lại chỉ ngồi kế bên.

Sở Lưu Hương vừa xuống ngựa, người vợ đã đứng lên, cười chào khách:

- Mời khách quan vào uống rượu, ở đây có trúc diệp thanh thượng hạng.

Ả cười rất tươi, lại không phải là xấu xa khó nhìn, có lẽ đó là nguyên nhân tại sao chồng ả sợ ả.

Sở Lưu Hương lại nhìn ả một cái cũng không dám.

Thứ nhất, chàng chưa bao giờ có thói quen nhìn vợ người khác.

Thứ hai, gặp vận đào hoa hai ngày nay, chàng đã cơ hồ gần mất mạng, hiện tại chỉ cần là nữ nhân, chàng đã thấy có chút đáng sợ.

Chàng cố ý nhìn sang lão bản:

- Được, cho một bình rượu và đồ ăn.

Người vợ hỏi:

- Thịt bò được không? Thịt đùi hay thịt sườn?

Sở Lưu Hương đáp:

- Được, cho thịt đùi.

Ngươi vợ lại hỏi:

- Nấu chín hay nấu tái?

Sở Lưu Hương đáp:

- Sao cũng được.

Chàng có tập quán luôn luôn không tranh biện với nữ nhân, lúc đó lại thấy người chồng cười ngọt ngào, mang rượu thịt ra.

Trúc diệp thanh phải xanh, nhưng xem chừng lại vàng khè.

Thịt tối thiểu cũng đã cũ ba ngày.

Sở Lưu Hương vẫn không cằn nhằn, càng không tranh biện.

Mục đích tới đây không phải là uống rượu.

Chàng vẫn nhìn người chồng:

- Hồi nãy có cỗ xe ngựa đi ngang qua đây, các người có thấy không?

Người chồng không trả lời, bởi vì lão biết vợ của lão thích nói chuyện, đặc biệt là thích nói chuyện với khách nhân.

Người vợ đáp:

- Nơi đây mỗi ngày có rất nhiều cỗ xe qua lại, không biết khách quan muốn nói cỗ xe nào?

Chàng căn bản vốn chưa nhìn thấy cỗ xe đó hình dáng ra sao.

Người vợ chớp chớp mắt, lại nói:

- Hồi nãy có cỗ xe hai bánh phi ngang qua, chừng như ở nhà có người chết phải về chịu tang, cả dừng lại uống rượu cũng không dừng.

Ánh mắt Sở Lưu Hương phát sáng:

- Cỗ xe đó đi về hướng nào?

Người chồng ngẫm nghĩ:

- Cỗ xe đó hình như đen sì, xem chừng đã quẹo trái...

Người vợ trừng mắt nhìn lão, vừa cười vừa nói:

- Khách quan sao không ngồi xuống uống rượu, đợi tôi nghĩ cho kỹ.

Xem phương pháp buôn bán ở đây không phải là rượu ngon thịt tươi, mà là nụ cười của ả.

Phương pháp đó của ả luôn luôn rất hữu hiệu.

Chỉ tiếc lần này lại không linh nghiệm, lúc nụ cười của ả điềm mật nhất, Sở Lưu Hương cả người lẫn ngựa đã ra ngoài hai ba trượng, chỉ để lại một đĩnh bạc nhỏ. Chàng không muốn làm nữ nhân đó có ấn tượng quá tốt về chàng.

Người chồng cắn môi tiếc nuối:

- Nguyên lai là đi dự tang lễ siêu độ tống tử đó mà.

oo Hoàng hôn, sau hoàng hôn.

Đường đi càng ngoằn ngoèo khúc khuỷu, phảng phất đã đi sâu vào lòng núi.

Sắc trời bỗng âm u nặng nề.

Cánh rừng bao phủ mọi thứ, cả tinh quang nguyệt sắc cũng đều không thấy.

Sở Lưu Hương đột nhiên phát hiện mình đã lạc đường, không biết nơi đây là nơi đâu, cũng không biết con đường này dẫn đến đâu.

Dạ dày tới giờ bao nhiêu thức ăn vào lúc quá ngọ đã tiêu hóa hết, hiện tại co thắt không ngừng. Chàng tịnh không cần ăn uống, cho dù hai ba ngày không ăn gì, cũng tuyệt không gục ngã.

Hiện tại cho dù lần theo đường cũ mà về cũng không còn đuổi kịp, trên con đường đó chỉ có duy nhất một tiệm rượu ở ngã ba.

Từ đây về đó ít ra cũng tốn nửa canh giờ.

Chàng thở dài, nhìn bốn bên chỉ thấy bóng tối, sơn thạch âm trầm, nghe xa xa có tiếng gió vi vu, tiếng nước chảy róc rách...

Chàng có cảm giác mình quả thật đã gặp xui tận mạng.

Nhưng ngươi xui nhất đương nhiên vẫn không phải là chàng, Ngải Hồng so với chàng còn xui hơn nhiều.

Nàng đã mất một bàn tay, lại bị người ta bắt cóc, cũng không biết ai bắt cóc nàng, càng không biết bắt cóc nàng mang đi đâu.

Còn có Ngải Thanh.

Tao ngộ của Ngải Thanh có lẽ càng bi thảm.

Sở Lưu Hương sờ sờ chót mũi, cười khổ.

Chàng bỗng phát hiện mình cũng là “họa thủy”, nhũng cô gái đối tốt với chàng rất ít khi không gặp xui xẻo.

Tiếng nước chảy vang trong gió, giống như tiếng than thở bi ai của các cô gái.

Sở Lưu Hương vỗ vỗ bờm ngựa, lẩm bẩm:

- Xem ngươi cũng đã mệt, trước tiên đi kiếm nước uống đã.

Chàng đi đến bên dòng suối, nhìn thấy một căn nhà nhỏ bên một cây cầu nhỏ.

Tiểu kiều, lưu thủy, nhân gia.

Đó vốn là một bức tranh rất đẹp, một bức đồ họa rất có ý nghĩa.

Chỉ tiếc Sở Lưu Hương hiện tại không có chút nào muốn thưởng thức vẻ đẹp đó, nước miếng tràn trong miệng chàng, trên thế gian này bức đồ họa mỹ lệ nào cũng không thể so sánh với một chén cơm nóng ấm ruột.

Trên hàng rào trúc leo mấy dây hoa, song cửa vàng nhạt vẫn có ánh sáng rọi ra.

Trên nóc nhà khói bếp lảng vảng, trong gió ngoại trừ hương hoa ra, xem chừng còn có mùi nấu nướng, trừ tiếng nước chảy ra, còn có nhiều thanh âm khác. Bụng Sở Lưu Hương rồn rột, chàng nhảy xuống ngựa gõ cửa.

Người mở cửa là một lão đầu tử thấp lùn tiều tụy, không mở cửa liền, chỉ đứng sau cửa nhìn Sở Lưu Hương từ đầu xuống chân, ánh mắt chừng như một con thỏ sợ sệt.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Tại hạ đi lạc đường, không biết lão trượng có thể cho ngụ lại đêm nay, đến sáng sớm ngày mai sẽ đi ngay, xin hậu tạ phí tổn.

Câu nói đó xem chừng hồi nhỏ chàng có nghe một vị thư sinh nói, hiện giờ không ngờ lại rất hữu ích, hơn nữa xem ra phảng phất rất hữu hiệu.

Chàng có cảm giác ký ức của mình quả thật không tệ.

Câu nói đó quả nhiên hữu hiệu, bởi vì cửa đã mở ra.

Lão đầu đó kỳ thực không già mấy, chỉ quá bốn mươi tuổi, đầu còn chưa bạc.

Lão tên là Bốc Đảm Phu, làm nghề đốn củi, có lúc cũng săn thú đổi rượu.

Hôm nay lão may mắn bắt được mấy con thỏ, cho nên tối nay đang uống rượu, uống cũng phải ăn, cho nên lại kêu bà vợ lão nấu vài món.

Lão cười cười:

- Có lẽ nhờ uống rượu cho nên mới có can đảm ra mở cửa, nếu không giữa canh ba nửa đêm, ta làm sao dám tùy tiện cho người lạ đi vào.

Sở Lưu Hương chỉ còn nước ngồi nghe, chỉ còn nước gật đầu.

Bốc Đảm Phu lại cười:

- Ta ở đây không có cái gì đáng tiền, chỉ có một đứa con gái đẹp đẽ.

Sở Lưu Hương bắt đầu có điểm cười không ra.

Hiện tại chàng cái gì đều không sợ, chỉ sợ nữ nhân đẹp.

Có người ham rượu, uống là nổi hứng.

Uống càng nhiều, hào khí càng nổi.

Mặt Bốc Đảm Phu đã trắng nhợt, nói lớn:

- Mau đem nửa con thỏ đó ra để uống rượu cho sướng chứ.

Trong nhà lại có tiếng truyền ra ba phần cằn nhằn, bảy phần kháng nghị:

- Nửa con thỏ đó lão nhân gia không phải muốn đợi đến mai mới ăn sao?

Bốc Đảm Phu lắc đầu cười nói:

- Con gái tôi tên là A Quyên, cái gì cũng tốt đẹp, lại không ra ngoài thế gian, ta quả thật sợ tương lai của nó không cưới chồng được.

Sở Lưu Hương cả gật đầu cũng không dám gật, nghe chuyện cưới chồng của tiểu cô nương, chàng nào dám hồi đáp.

Một thiếu nữ vận quần áo thô cứng, không thoa phấn son, uyển chuyển bưng đồ ăn bước ra, cúi đầu.

Hơi thở dịu dàng, đặt chén đồ ăn trên bàn, lại cúi đầu bước đi.

Sở Lưu Hương tuy không dám nhìn, vẫn nhịn không được lén liếc một cái.

Bốc Đảm Phu tịnh không nói quá lời. Con gái của lão quả thật là một cô gái rất đẹp, tóc dài, mắt to tròn, chỉ bất quá sắc mặt chừng như đặc biệt trắng nhợt.

Con gái mắc cỡ bẽn lẽn đại đa số đều có dạng như vậy.

Nàng đã không dám gặp ai, đương nhiên cũng không thấy cả dương quang.

Sở Lưu Hương quay đầu, mới phát hiện Bốc Đảm Phu cũng đang nhìn chàng trân trân, mắt nheo nheo mỉm cười, vừa cười vừa hỏi:

- Ngươi thấy con gái ta ra sao?

Người ta đã hỏi như vậy. Mình có không muốn trả lời cũng không thành.

Sở Lưu Hương vuốt vuốt chót mũi, cười đáp:

- Lão trượng đừng lo, nàng nhất định có thể cưới chồng.

Bốc Đảm Phu hỏi:

- Nếu nó không thể cưới ai, ngươi có cưới nó không?

Sở Lưu Hương lại không dám trả lời, chỉ trách mình tại sao lại nhiều chuyện.

Bốc Đảm Phu cười lớn:

- Xem ra ngươi là người thành thật, không giống mấy tên lưu manh du đãng, ta kính ngươi một chén, thời nay thanh niên thành thật như ngươi cũng không có nhiều.

Bốc Đảm Phu đã say.

Một người dám cùng Sở Lưu Hương uống rượu, nghĩ không say cũng không được.

oo “Xem ra ngươi là người thành thật, không giống mấy tên lưu manh du đãng, ta kính ngươi một chén, thời nay thanh niên thành thật như ngươi cũng không có nhiều”.

Sở Lưu Hương cơ hồ nhịn không được phải phì cười.

Chàng có khi được người ta xưng là đại hiệp, lại có khi bị người ta coi là cường đạo, cũng có khi người ta tôn là quân tử, có khi lại bị người ta xem là lưu manh. Nhưng được người ta khen là người “thành thật”, vẫn là lần thứ nhất trong đời.

“Lão nếu biết ta 'thành thật' ra sao, nhất định hoảng sợ nhảy dựng lên ba trượng”.

Sở Lưu Hương mỉm cười nằm xuống.

Nằm trên đống rơm.

Thứ nhà như vầy đương nhiên không có phòng khách, cho nên chàng cũng chỉ còn nước ngủ ở phòng chất củi một đêm. Vô luận ra sao, chỗ này vẫn có mái che, so với giữa đường đầu trần vẫn tốt hơn nhiều.

Chàng nếu biết mình sẽ gặp chuyện gì ở đây, có thể đã thà ngủ ở cống rãnh cũng không chịu ngủ ở đây.

Đêm đã khuya, bốn bề vắng lặng.

Thâm sơn như vầy luôn luôn mang đến sự tĩnh mịch đáng sợ, người hồng trần tuyệt không thể tưởng tượng được.

Tuy có gió thổi lùa, lá cây xào xạc, nhưng cũng chỉ bất quá lại càng làm cho sự tĩnh mịch thêm phần thê lương.

Ngày dài đã trải qua quá nhiều chuyện thê lương, đến tối không khí lại thê lương như vầy, nằm dài trong phòng chất củi của người lạ, làm sao Sở Lưu Hương ngủ yên được.

Chàng bỗng nhớ đến lúc nhỏ thường nghe vị thư sinh đó kể chuyện.

“Một thư sinh trên đường lên kinh ứng thí, giữa đường lạc bước, thấy một căn nhà trơ trọi giữa thâm sơn, lão chủ nhân hiếu khách nhân từ, còn có một cô con gái mỹ lệ”.

“Chủ nhân thấy thiếu niên học vấn có nhiều hứa hẹn, muốn gả con gái cho hắn.

Hắn cũng nửa muốn nửa do dự, cho nên đêm đó đã thành thân”.

“Sang sáng ngày hôm sau, hắn mới phát hiện mình ngủ trên một nhà mồ, tân nương tử bên cạnh đã biến thành một bộ xương, vẫn còn đeo cái vòng ngọc sính lễ hắn tặng trên cổ tay”.

Sở Lưu Hương luôn luôn có cảm giác chuyện cổ tích đó rất thú vị, hiện tại bỗng phát giác không còn mấy thú vị.

Gió vẫn vi vu, lá cây vẫn xào xạc...

Thâm sơn như vầy, làm sao lại có một hộ nhân gia như vầy?

“Sáng sớm mai, khi ta tỉnh dậy, có phải sẽ phát hiện đang nằm trên một ngôi mộ?”.

Đương nhiên là không, đó chỉ bất quá là cố sự hoang đường.

Sở Lưu Hương lại mỉm cười, nhưng cũng không biết vì sao, trên lưng chàng có cảm giác đã toát mồ hôi lạnh.

Cũng may Bốc Đảm Phu không miễn cưỡng muốn đem con gái gả cho chàng, nếu không lúc đó chỉ sợ đã phải tông cửa bỏ chạy.

Gió càng mạnh, song cửa kẽo kẹt.

Ánh trăng chiếu qua song cửa sổ, trắng nhợt giống như mặt A Quyên tiểu cô nương.

Sở Lưu Hương lẳng lặng đứng lên, lẳng lặng mở cửa muốn hít thở không khí trong vườn.

Chàng vừa mở cửa, đã thấy một chuyện cả đời chàng vĩnh viễn không quên được.

Chàng chỉ hy vọng mình vĩnh viễn không mở cánh cửa đó.

Ánh trăng chiếu khắp nơi, ánh trăng trắng nhợt.

A Quyên cô nương đang ngồi dưới ánh trăng lẳng lặng chải đầu, cũng không thể coi là chuyện kỳ quái gì, càng không thể coi là đáng sợ.

Nhưng phương pháp chảy đầu của A Quyên lại rất đặc biệt.

Nàng đem đầu mình đặt xuống, đặt trên mặt bàn, tay cầm lược chải mái tóc dài tha thướt.

Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt trắng nhợt của nàng, bàn tay trắng nhợt. Đầu trên bàn, người không đầu.

Toàn thân Sở Lưu Hương lạnh như băng, từ ngón tay cho đến ngón chân tê cứng.

Cả đời chàng chưa từng gặp qua chuyện quỷ bí đáng sợ như vậy.

Thứ chuyện đó vốn chỉ phát sinh trong cố sự hoang đường nhất, chàng nằm mộng cũng không tưởng tượng được mình tận mắt chứng kiến.

Đầu của A Quyên cô nương bỗng quay lại, tay nàng bưng đầu nàng quay mặt đối diện Sở Lưu Hương, lạnh lạnh lùng lùng nhìn Sở Lưu Hương.

“Ngươi dám nhìn lén?”.

Bốn bề không có ai khác, thanh âm đó đích xác là từ miệng của cái đầu người trên bàn phát ra.

Đảm khí của Sở Lưu Hương luôn luôn rất to, luôn luôn không sợ tà ác, vô luận gặp chuyện gì đáng sợ tới cỡ nào, tay chân chàng đều không mềm nhũn.

Nhưng hiện tại chân chàng đã có chỗ mềm nhũn. Chàng muốn thoái lui, mới thoái lui một bước, trong bóng tối đột nhiên có một bóng đen phóng ra.

Một con chó mực. Con chó mực đó phóng lên bàn, há miệng ngoạm lấy cái đầu người trên bàn.

Đầu người đã bị chó ngoạm, vẫn hô vang:

- Cứu... cứu... cứu ta...

A Quyên không còn đầu. Người không đầu không ngờ cũng hô thảm:

- Trả đầu cho ta... trả đầu cho ta!