Đào Hoa Truyền Kỳ

Hồi 13

Thần cũng có thể rơi lệ sao?

Phải.

Mình có thể nói trên thế gian căn bản không có Thần, nhưng lại không thể nói Thần tuyệt không rơi lệ. Bởi vì Thần cũng có cảm tình. Không có cảm tình, người không thể thành Thần, cũng không thể coi là người.

Hiện tại rơi lệ đương nhiên tịnh không phải là Thần, là người.

Mặt nạ Thần đã tháo xuống, lộ xuất một khuôn mặt trắng nhợt mỹ lệ, một đôi mắt như đôi vầng trăng khuyết.

Khuôn mặt đó vốn vĩnh viễn tươi tắn vui vẻ, ánh mắt đó vốn vĩnh viễn làm say lòng người.

Nhưng hiện tại, mặt đã kinh hãi, ánh mắt cũng sung mãn mâu thuẫn và đau khổ.

Sở Lưu Hương lại không tưởng tượng nổi giờ phút này lại gặp nàng.

Trương Khiết Khiết.

Sở Lưu Hương có nằm mộng cũng không tưởng tượng được Thần của bọn họ là Trương Khiết Khiết. Mặt nạ còn trong tay Sở Lưu Hương phảng phất nặng ngàn cân.

Trong tay Sở Lưu Hương đã đẫm mồ hôi lạnh.

Đột nhiên có một bàn tay từ bên người chàng thò qua, đón lấy mặt nạ. Một bàn tay già cỗi khô cằn.

Sở Lưu Hương quay đầu, nhìn thấy một lão phụ nhân toàn thân vận y phục đen, dùng một tấm khinh sa che mặt. Có lẽ nào bà ta là lão ẩu đã xuất hiện trong sương khói giữa đêm trăng?

Hiện tại Sở Lưu Hương vẫn không nhìn thấy mặt bà ta, chỉ thấy đôi mắt lóe sáng sau tấm hắc sa.

Bà ta ngưng thị nhìn Sở Lưu Hương, từ từ thốt:

- Không phải ta đã nói với ngươi, chỉ cần có thể tìm đến đây, không những tất cả bí mật đều được giải đáp, hơn nữa nhất định có thể kiếm ra nàng?

Thanh âm của bà ta vừa nhu hòa, vừa từ tốn, hoàn toàn bất đồng với đêm hôm đó, lại chầm chậm hỏi:

- Ta có phải không lừa gạt ngươi chút nào?

Sở Lưu Hương thất thần gật gật đầu. Kỳ thực chàng vẫn không hiểu, so với hồi nãy lại càng hoang mang hơn.

Những đáp án hồi nãy nghĩ ra, hiện tại đã hoàn toàn bị xô ngã.

Ngải Thanh không những không phải là người chủ mưu hại chàng, hơn nữa luôn luôn ngấm ngầm trợ giúp chàng.

Nàng hồi nãy cố ý điểm trụ huyệt đạo của chàng, nghĩ chắc chỉ bất quá là vì trợ giúp chàng tiến nhập thánh đàn này.

Có lẽ đó chính là con đường duy nhất mà chàng có thể đến đây được.

Nàng không những hạ thủ rất chừng mực, hơn nữa tính toán thời gian cực chuẩn, lực lượng phong bế huyệt đạo của Sở Lưu Hương ngay vào sát na chính yếu nhất đã tự động tan biến, nếu không, Sở Lưu Hương làm sao có thể bay lên?

Ngải Hồng hiển nhiên cũng đã sớm thông đồng cùng nàng, cùng diễn xuất vở kịch đó.

Cho nên nàng ta vô luận đối với tội danh gì cũng đều không phủ nhận.

Người chủ mưu muốn giết Sở Lưu Hương đã không phải là bọn họ, thì lại là ai?

Có lẽ nào là Trương Khiết Khiết?

Nàng cũng tuyệt không thể -- nàng nếu muốn giết Sở Lưu Hương, cơ hội thật sự có quá nhiều.

Tất cả bí mật vì vậy vẫn còn là bí mật, còn chưa giải quyết.

Nhưng vô luận ra sao, chàng cuối cùng đã gặp được Trương Khiết Khiết, đối với chàng mà nói, đó mới là điểm trọng yếu nhất.

Vô luận nơi đây là thánh đàn cũng được, là hổ huyệt cũng được.

Vô luận Trương Khiết Khiết là thần, hay là người.

Những chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là chàng vẫn yêu nàng nồng nhiệt, hơn nữa chung quy đã tương tụ.

Chàng giang rộng vòng tay, ngưng thị nhìn nàng.

Nàng lao đầu vào lòng chàng.

Giữa giây phút đó, bọn họ hoàn toàn quên tất cả. Không những quên đi bọn họ đang ở đâu, cũng quên đi tất cả những người ở đó.

Nước mắt mặn nồng, lại mang theo hương vị ngọt ngào thoang thoảng.

Sở Lưu Hương nhẹ nhàng vuốt ve vết lệ ngấn trên má nàng:

- Nàng là tiểu quỷ, tiểu yêu quái, lần này coi nàng còn muốn chạy đi đâu.

Trương Khiết Khiết cắn nhẹ lên cổ chàng, thỏ thẻ:

- Chàng là lão quỷ, lão xú trùng, chàng sao lại tìm đến đây?

Sở Lưu Hương thốt:

- Nàng đáng lẽ phải biết rõ ta sẽ tìm đến. Nàng cho dù bay lên trời, chui xuống đất, ta vẫn có thể tìm ra nàng.

Trương Khiết Khiết tròn mắt:

- Chàng tìm tôi làm gì? Muốn tôi cắn chết?

Nàng cắn rất mạnh, cắn lên cổ chàng, cắn lên môi chàng, nhiệt tình của nàng đã đủ làm cho hai người bọn họ cháy rụi.

Nhưng nàng hồi nãy sao lại lạnh lùng như vậy?

Sở Lưu Hương nghĩ tới chuyện hồi nãy, liền nhớ ra chỗ này tịnh không chỉ có hai người bọn họ.

Chàng nhịn không được phải len lén liếc nhìn, mới phát hiện tất cả mọi người đều quỳ bái rạp người trên đất, không ai dám ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.

Nàng lẽ nào thật sự là Thần?

Nếu không, đám người đó sao lại tôn kính nàng như vậy?

Trương Khiết Khiết bỗng kí đầu chàng:

- Chàng biến thành người gỗ hồi nào vậy?

Sở Lưu Hương cười cười:

- Hồi nãy.

Trương Khiết Khiết hỏi lại:

- Hồi nãy?

Sở Lưu Hương đáp:

- Hồi nãy nàng nhìn thấy ta, lúc lại cố ý giả không nhận ra ta, lúc đó nàng đã biến thành người gỗ.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Không phải là người gỗ, là Thần.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Thần?

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Chàng không tin?

Sở Lưu Hương thở dài:

- Ta thật sự nhìn không ra nàng có chút gì giống Thần.

Mặt Trương Khiết Khiết ửng hồng, cắn môi:

- Đó chỉ vì tôi hiện tại đã không còn là Thần.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nàng lại biến thành người từ hồi nào?

Trương Khiết Khiết cũng cười cười:

- Hồi nãy.

Sở Lưu Hương hỏi lại:

- Hồi nãy?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Hồi nãy lúc chàng lột mặt nạ của tôi xuống, tôi lại đã biến thành người.

Nàng lại bắt đầu cắn cổ Sở Lưu Hương:

- Không những lại biến thành người, hơn nữa còn biến thành người có thể cắn, một nữ nhân có thể nhéo, một nữ nhân sống.

Không ai có thể phủ nhận câu nói đó của nàng, cắn và nhéo là hai phương diện mà nàng là chuyên gia.

Sở Lưu Hương lại thở dài cười khổ:

- Ta vẫn không hiểu, không những không hiểu, hơn nữa càng lúc càng hồ đồ.

Chỉ nghe một người thốt:

- Ngươi từ từ sẽ hiểu.

Hắc y lão ẩu đó lại xuất hiện, đứng bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ mỉm cười.

Mặt mày Sở Lưu Hương không khỏi nóng bừng lên, muốn đẩy Trương Khiết Khiết ra, lại có chút không muốn xa. Chàng có thể còn ôm được nàng vào lòng, thật sự quá không dễ dàng gì, hà huống nàng lại quả thật ôm quá chặt.

Hắc y lão ẩu cười thốt:

- Ngươi không cần phải mắc cỡ, nàng đã là người của ngươi, sau này cứ tùy tiện ở đâu ôm nàng, đều tuyệt không có ai dám can thiệp.

Bà ta chợt giơ cao song thủ, nói lớn một tràng ngữ âm quái dị phức tạp, Sở Lưu Hương cả một chữ cũng không hiểu.

Bên dưới thánh đàn lập tức vang lên một trận hoan hô.

Sở Lưu Hương đang không biết chuyện gì xảy ra, thánh đàn lại đã đột nhiên bắt đầu bắt đầu chìm xuống.

oo Chìm rất mau, chìm rất êm.

Chàng chợt phát giác bọn họ đã lọt vào một gian phòng lục giác, trên một cái bàn hình lục giác không ngờ bày biện đầy rượu thịt.

Hắc y lão ẩu cười thốt:

- Rượu là rượu bồ đào Ba Tư, đồ ăn cũng là thứ ngươi thích ăn.

Trương Khiết Khiết vỗ tay cười thốt:

- Xem chừng còn có món vi cá mà ta thích ăn.

Nàng cười tươi giống như một đứa bé.

Sở Lưu Hương lại cười không nỗi, nhịn không được hỏi:

- Bọn nàng đã sớm tính toán là ta sẽ đến đây?

Hắc y lão ẩu không ngờ cũng nháy nháy mắt cười đáp:

- Ta chỉ biết Sở Hương Soái muốn đi đâu, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ngăn cản.

Vô luận là bí mật gì, lại luôn luôn có giải đáp.

Hắc y lão ẩu chung quy đã nói ra đáp án đó.

Lần này làm cho Sở Lưu Hương giật mình hơn hết là hai chuyện.

Thứ nhất, Trương Khiết Khiết là con gái của hắc y lão ẩu.

Thứ hai, người muốn giết Sở Lưu Hương, cũng chính là hắc y lão ẩu.

Bà ta đã muốn giết Sở Lưu Hương, tại sao lại chỉ điểm dẫn đường cho Sở Lưu Hương?

Nguyên nhân nhất định quỷ bí phức tạp, Sở Lưu Hương nếu chưa từng trải, sợ cả chàng cũng không thể tin được.

“Bọn ta đích xác là một gia tộc rất thần bí, chưa từng có ai biết gia tộc đến từ đâu, thậm chí cả bọn ta cũng vô phương tìm ra cố hương xưa kia của bọn ta là ở đâu”.

“Bọn ta cũng thờ phụng một tôn giáo rất thần bí, nguồn gốc là từ Bái Hỏa Giáo ở Ba Tư, cũng có điểm tương tự với Phật giáo ngoại lai truyền vào trung thổ”.

“Thần bọn ta sùng kính là Thánh nữ trong giáo”.

“Thánh nữ là một xử nữ tuyển ra từ trong gia tộc bọn ta, Thánh nữ đời trước của bọn ta tuyển chọn người kế thừa là nàng -- cũng là con gái của ta”.

“Vô luận là ai một khi được chọn làm Thánh nữ, cả đời nàng phải hy sinh vì tôn giáo và gia đình, không thể sinh hoạt với người phàm, càng không thể có cảm tình với người phàm”.

“Vô luận là ai một khi được chọn làm Thánh nữ, không ai có thể cải biến sự thật đó, càng không ai đám phản đối, trừ phi có người xa lạ từ mặt ngoài có cách tiến nhập thánh đàn, lột bỏ mặt nạ tượng trương cho thánh linh và thần lực trên mặt nàng”.

“Nhưng nơi đây không những bí mật, hơn nữa chưa từng có người ngoài tiến nhập, vô luận là ai đến đây, đơn giản còn khó hơn so với lên trời”.

“Pháp lệnh đó đã trải qua mười thời đại, chưa từng có Thánh nữ nào có thể đào thoát ách vận cô độc tịch mịch cả đời”.

“Người khác thấy đó có lẽ là quang vinh, nhưng ta biết một thiếu nữ được coi là Thánh nữ, nàng sẽ thống khổ đến chừng nào”.

“Bởi vì ta từ lúc sinh ra nó, đã làm hộ pháp trong giáo, không ai có thể tiếp cận Thánh nữ đời trước bằng ta, cũng chỉ có ta mới từng chứng kiến lúc Thánh nữ nửa đêm chợt tỉnh, sự cô độc tịch mịch làm cho phát điên, nàng thậm chí muốn ta dùng kim đâm lên người nàng, đâm đến nổi máu chảy không ngừng”.

“Ta đương nhiên bất nhẫn nhìn con gái ta chịu đựng nỗi thống khổ đó, ta nhất định phải nghĩ ra cách giải thoát cho nó”.

“Nhưng ta tuy là hộ pháp trong giáo, lại cũng vô phương cải biến mệnh vận của nó, trừ phi quả thật có thần thánh trên trời có thể ban phát cho ta một con người xa lạ, để hắn ta vì con gái ta mà đến đây tháo gỡ mặt nạ đáng sợ đó”.

“Cho nên ta mới nghĩ đến ngươi”.

Hắc y lão ẩu ngồi xếp bằng trong hương khói phiêu diêu, kể lại đoạn cố sự.

Sở Lưu Hương phảng phất giống như đang nghe chuyện thần thoại, không khỏi ngây người.

Nghe đến đó, chàng nhịn không được:

- Cho nên bà mới kêu nàng đi tìm ta.

Hắc y lão ẩu thốt:

- Là ta muốn nó đi.

Sở Lưu Hương nhịn không được, sờ sờ chót mũi, cười khổ:

- Nhưng bà hà tất phải kêu nàng đi giết tôi chứ?

Hắc y lão ẩu đáp:

- Có hai nguyên nhân.

Sở Lưu Hương thốt:

- Tôi đang nghe.

Hắc y lão ẩu nói tiếp:

- Ta biết ngươi rất hiếu kỳ, rất thích mạo hiểm, nhưng nếu đi mời ngươi, ngươi nhất định vẫn không chịu, bởi vì ngươi và nó vốn không có cảm tình.

Sở Lưu Hương thừa nhận.

Hắc y lão ẩu thốt:

- Cho nên ta chỉ còn nước trước hết dùng phương pháp khơi dậy tâm hiếu kỳ háo thắng của ngươi, để cho hai người bọn ngươi có cơ hội tiếp xúc, để cho bọn ngươi tự nhiên phát sinh tình cảm.

Sở Lưu Hương nhịn không được phải hỏi:

- Bà biết bọn tôi nhất định có thể phát sinh cảm tình?

Hắc y lão ẩu điềm tĩnh nhìn chàng, lại nhìn con gái mình, mỉm cười đáp:

- Một cô gái giống như con gái ta, có nam nhân nào mà không thích nó?

Sở Lưu Hương thở dài:

- Nàng quả thật hiếm có.

Trương Khiết Khiết cười tươi:

- Nam nhân như chàng, nữ nhân như tôi mà không thích chàng cũng rất khó kiếm.

Sở Lưu Hương gắp một miếng vi cá đút vào miệng nàng:

- Nói không ngửi được, phải bịt miệng nàng.

Hắc y lão ẩu thốt:

- Nó nói không sai, ta nếu còn trẻ cỡ ba mươi tuổi, sợ cũng không tránh khỏi thích ngươi.

Trương Khiết Khiết cười ngất:

- Mẫu thân hiện tại lẽ nào không thích chàng?

Sở Lưu Hương nghe nói đỏ cả mặt, chàng hỏi tiếp:

- Hồi nãy bà nói có hai nguyên nhân.

Hắc y lão ẩu gật gật đầu:

- Ta hồi nãy cũng đã từng nói, vô luận là ai muốn đến đây, còn khó hơn cả lên trời, ta tuy từng nghe qua danh tiếng của ngươi, nhưng lại chưa gặp qua ngươi.

Sở Lưu Hương thốt:

- Cho nên bà mới muốn thử nghiệm ta.

Hắc y lão ẩu cười cười:

- Ta muốn thử nghiệm để xem võ công và cơ trí của ngươi, coi có giống trong truyền thuyết hay không, xem ngươi có tư cách làm con rể của ta hay không.

Sở Lưu Hương cười khổ:

- Ta nếu bị bà thử tới chết thì sao?

Hắc y lão ẩu điềm đạm đáp:

- Trong đời mỗi người đều khó tránh khỏi chết, không phải sao?

Bà nói vừa nhẹ nhàng vừa thản nhiên, xem chừng sinh mệnh của người ta trong mắt bà ta không có giá trị gì hết.

Đó có lẽ bởi vì bà ta sinh trưởng trong hoàn cảnh lạnh lẽo, phụng thờ tôn giáo kỳ quái, không quan tâm đến mọi người, căn bản quả thật chưa từng tiếp cận người ngoài có máu có thịt, cho nên trừ con gái của mình ra, đối với người khác bà không quan tâm, cũng không coi trọng.

Sở Lưu Hương nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh. Chàng vốn vẫn còn muốn hỏi vì sao lại phải chém đứt bàn tay của Ngải Hồng. Nhưng hiện tại chàng đã phát giác câu hỏi đó quá dư thừa.

Một người cả tính mệnh của người khác đều không coi trọng, làm gì để ý tới một bàn tay của người ta?

Hắc y lão ẩu thốt:

- Mỗi một chuyện bọn ngươi trải qua, đều là ta an bày, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, cho nên ta mới đến gặp ngươi đêm đó, sau đó lại sai Ngải Thanh và Ngải Hồng ra ngoài tiếp ngươi, cho nên cho dù có trầy da tróc vảy cũng nhất định có thể đến đây được.

Sở Lưu Hương nhịn không được phải thở dài:

- Hiện tại ta còn có chuyện còn chưa minh bạch.

Hắc y lão ẩu thốt:

- Ngươi cứ hỏi.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Bà vì sao không tìm người khác, lại chọn đúng ta?

Hắc y lão ẩu cười cười:

- Ta biết ngươi là nam nhân rất dễ nhìn, rất dễ làm cho nữ nhân vui vẻ, cũng biết võ công và cơ trí của ngươi trong giang hồ rất ít có người có thể so sánh bằng, hà huống ngươi cho tới nay vẫn độc thân, ta tin có rất nhiều lão thái thái nếu muốn chọn con rể, đều nhất định muốn chọn ngươi.

Sở Lưu Hương chỉ còn nước vuốt vuốt chót mũi.

Hắc y lão ẩu nói tiếp:

- Nhưng những nguyên nhân đó vẫn không phải là quan trọng nhất.

Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng.

Hắc y lão ẩu nói tiếp:

- Ta chọn ngươi, nguyên nhân quan trọng nhất là ngươi đã làm một chuyện làm cho ta cao hứng nhất, cho nên ta luôn luôn nghĩ tới cách báo đáp ngươi.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Chuyện gì?

Hắc y lão ẩu đáp:

- Ngươi đã giết Thạch Quan Âm giùm ta.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Bà và ả có thù?

Trong mắt của hắc y lão ẩu lộ xuất vẻ oán độc:

- Ả không phải là người, là yêu quái ăn thịt người, hơn nữa chuyên ăn nam nhân.

Sở Lưu Hương không cần hỏi nữa, chàng đã có thể tưởng tượng.

Lạc thú lớn nhất của Thạch Quan Âm vốn là giật lấy tình nhân và trượng phu của người ta, khi chàng giết Thạch Quan Âm, trên thế gian nhất định có rất nhiều nữ nhân muốn báo đáp chàng, cảm kích chàng.

Nhưng Sở Lưu Hương lại hy vọng lần này là lần cuối cùng, phương pháp đền ơn như vầy, chàng thật sự không nhận nỗi.

Hắc y lão ẩu thốt:

- Bọn ngươi đã rất nhiều ngày không gặp nhau, nhất định có nhiều chuyện hàn huyên, ta đi ra tốt hơn.

Sở Lưu Hương nhìn bà ta đi ra, lần đầu tiên có cảm giác bà ta ít nhiều gì cũng còn chút nhân tính.

Trương Khiết Khiết đã từ sau lưng ôm vòng qua hông chàng, lại dịu dàng cắn lên cổ chàng.

Sở Lưu Hương thở dài cười khổ:

- Cái miệng nàng ngoài việc cắn người và ăn vi cá ra, không biết còn làm gì khác được?

Trương Khiết Khiết nháy mắt một cái:

- Còn dùng làm gì nữa chứ?

Sở Lưu Hương thốt:

- Mẫu thân nàng hồi nãy không phải đã nói bọn ta nên hàn huyên sao?

Trương Khiết Khiết thốt:

- Tôi không muốn nói chuyện, tôi muốn...

Nàng lại cắn lên cổ Sở Lưu Hương một cái, sau đó mới cười ngất:

- Tôi muốn làm gì, chàng có biết không?

Sở Lưu Hương giật mình, thất thanh hỏi:

- Ở đây?

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Không ở đây thì ở đâu?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ở đây không được?

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Sao không được?

Sở Lưu Hương đáp:

- Ta phải dẫn nàng trở về với ta.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Không được.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Sao lại không được?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Không được là không được.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

- Có phải nàng lo sợ ta bị nữ nhân khác câu dẫn?

Trương Khiết Khiết cười mỉa:

- Chàng nghĩ chàng thật sự ai vừa nhìn cũng thích sao?

Nàng đột nhiên trừng mắt, nghênh mặt hét lớn:

- Chàng có muốn đi thì đi một mình đi. Tôi không ngăn cản chàng... Chàng hiện tại có đi vẫn còn kịp.

Nàng xem chừng chợt biến thành một con mèo bị chọc giận, sẵn sàng tung vuốt cào người ta.

Sở Lưu Hương nhìn nàng, vẫn mỉm cười, dịu dàng nói:

- Ta đã quyết định, bọn ta hoặc đi chung, nếu không bọn ta cùng ở lại đây.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Thật? Chàng thật sự nguyện ý ở lại đây với tôi?

Sở Lưu Hương giang tay ôm nàng vào lòng:

- Đương nhiên là thật, có lẽ nào ta còn có thể rời bỏ nàng?

Trương Khiết Khiết nấc một tiếng, chui sát vào lòng chàng.

Sở Lưu Hương dịu dàng nâng mặt nàng, bỗng phát hiện trên khuôn mặt trắng nhợt mỹ lệ của nàng đã dâng tràn lệ châu:

- Nàng khóc? Sao nàng khóc? Nàng lẽ nào không tin ta?

Trương Khiết Khiết cắn môi:

- Tôi tin chàng, nhưng tôi cũng biết cưới chồng phải theo chồng, hiện tại tôi đã là vợ chàng, chàng vô luận muốn đi đâu, tôi đáng lẽ nên theo chàng mới phải.

Nước mắt của nàng càng trào dâng, thủ thỉ:

- Nhưng cũng vì tôi là vợ chàng, cho nên mới liên lụy tới chàng, hại chàng.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Sao vậy?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Chàng hồi nãy không nghe đám ngươi đó hoan hô sao?

Sở Lưu Hương gật đầu.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Chàng có biết đó là ý gì không?

Sở Lưu Hương lắc đầu.

Trương Khiết Khiết từ từ nói:

- Ý tứ hoan hô đó cho biết bọn họ đã thừa nhận chúng ta là phu thê, đã tiếp thụ chàng làm một phần tử trong gia tộc của bọn tôi, cho nên...

Sở Lưu Hương hỏi:

- Cho nên làm sao?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Một khi trở thành một phần tử của gia tộc này, vĩnh viễn đừng hòng nghĩ tới thoát ly.

Sở Lưu Hương thốt:

- Ý tứ của nàng có phải muốn nói bọn ta vĩnh viễn không thể ly khai chỗ này?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Vĩnh viễn không thể.

Sở Lưu Hương không khỏi biến sắc, phải ở chỗ không thấy ánh mặt trời cả đời, đối với chàng mà nói, đơn giản là chuyện không thể tưởng tượng được.

Trương Khiết Khiết ngưng thị nhìn chàng, từ từ nói:

- Tôi cũng biết chàng tuyệt không thể vĩnh viễn lưu lại chỗ này, chàng nếu như quả thật muốn đi, cũng tịnh không phải tuyệt đối không có cách.

Sở Lưu Hương lập tức hỏi:

- Còn có cách nào?

Trương Khiết Khiết chầm chậm xoay người, nói từng tiếng:

- Vì chàng là trượng phu của tôi, cho nên mới thành người trong gia tộc này, tôi nếu...

Sở Lưu Hương bỗng choàng vai nàng, dụng lực ôm nàng vào lòng:

- Nàng không cần nói nữa, ta đã hiểu rõ ý của nàng.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Tôi... tôi...

Sở Lưu Hương lại ngắt lời nàng:

- Nàng nếu có chết, ta cũng không còn là người của gia tộc này, bọn họ không thể không cho ta đi, có phải không?

Trương Khiết Khiết chợt cười đáp:

- Nếu phải để chàng sống không sinh thú, tôi thà chết.

Trong mắt Sở Lưu Hương cũng đã ngấn lệ quang, ôm chặt nàng, dịu dàng thốt:

- Hiện tại ta chỉ hy vọng nàng có thể hiểu rõ một chuyện.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Chàng cứ nói.

Sở Lưu Hương nói:

- Lúc cuộc đời ta có cảm giác khoái lạc, là lúc sống cùng nàng, cho nên nàng nếu thật sự muốn ta sống khoái lạc, vĩnh viễn đừng rời xa ta.

Trương Khiết Khiết mỉm cười.

Nụ cười của nàng giống như mặt trời xua tan bóng tối, như một tia sáng ấm áp phá tan mây đen.

Nàng cũng ôm chặt chàng:

- Tôi làm sao mà rời xa chàng được... Tôi có chết cũng không thể rời xa chàng.

Trên thế gian vốn không có chuyện tuyệt đối, nhưng "thời gian" có phải là ngoại lệ?

Có những lúc trong cảm giác của con người, thời gian một ngày phảng phất chớp mắt đã thành quá khứ, bởi vì bọn họ vui sướng, sốt sắng, bọn họ biết cách hưởng thụ lạc thú, biết cách thưởng thức nhàn hạ. Cho nên bọn họ vĩnh viễn không có cảm giác thời gian quá nặng nề.

Có những lúc khác trong cảm giác của con người, thời gian một ngày xem chừng vĩnh viễn không qua khỏi. Bởi vì bọn họ bi ai sầu khổ, bởi vì bọn họ ngồi rồi rảnh việc, cho nên mới có cảm giác ngày dài như năm.

Nhưng vô luận có cảm giác gì đi nữa, một ngày là một ngày, một tháng là một tháng.

Trên thế gian chỉ có thời gian mới tuyệt không thể vì bất cứ người nào, vì bất cứ chuyện gì, mà cải biến, lại có thể cải biến rất nhiều chuyện, thậm chí có thể cải biến tất cả.

Một tháng đã qua, Sở Lưu Hương có cải biến không?

Trương Khiết Khiết ngưng thị nhìn chàng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của chàng, dịu dàng thốt:

- Chàng gầy quá.

Sở Lưu Hương cười cười:

- Cũng tốt, ta vốn luôn sợ phát phì.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Chàng cũng xem chừng ít nói hơn so với lúc trước.

Sở Lưu Hương nói:

- Lẽ nào nàng thích ta biến thành ông chồng nhiều chuyện?

Trương Khiết Khiết thốt:

- Chàng đã ở đây một tháng rồi.

Sở Lưu Hương ậm ừ:

- Ừm?

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Chàng có cảm giác một tháng nay đặc biệt dài không?

Sở Lưu Hương không hồi đáp, lại nắm chặt tay nàng, hỏi ngược:

- Nàng thật ra muốn nói gì đây?

Trương Khiết Khiết cúi đầu, trầm mặc rất lâu, mới từ từ nói:

- Tôi biết chàng chưa từng có thói quen trải qua những ngày như vầy, cho nên biến đổi, kiểu này chàng chắc vô phương chịu đựng thêm một ngày.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Ai nói?

Trương Khiết Khiết cười cười:

- Trên thế giới này còn có ai tiếp cận chàng hơn tôi? Còn có ai có thể hiểu rõ chàng hơn tôi? Tôi làm sao mà nhìn không ra chứ?

Nàng cười rất thê lương, nói tiếp:

- Tôi đương nhiên thấy chàng rất thương tôi, cũng như tôi rất thương chàng, cho nên tôi hy vọng có thể giữ chàng, hy vọng chàng có thể ở đây mà vẫn khoái lạc như trước.

Sở Lưu Hương thốt:

- Nàng vốn không nghĩ sai.

Trương Khiết Khiết lắc đầu:

- Tôi vốn cũng nghĩ mình không nghĩ sai, hiện tại mới biết đã sai, hơn nữa sai rất ghê gớm.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Vì sao?

Trương Khiết Khiết thốt:

- Bởi vì chàng... chàng vốn không thuộc về bất cứ người nào, vốn không ai có thể chiếm hữu chàng.

Sở Lưu Hương thốt:

- Nói bậy.

Trương Khiết Khiết nói:

- Chàng nên nghe tôi nói.

Nàng thở dài một tiếng, nói tiếp:

- Bởi vì ngoại trừ tôi ra, trên thế gian còn có rất nhiều người cũng cần chàng như tôi, tôi tuy không nguyện rời bỏ chàng, bọn họ cũng không thể xa chàng như vậy.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nàng muốn nói những bằng hữu ngày xưa của ta?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Không những là bằng hữu của chàng, còn có nhiều người khác.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Người nào?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Người cần được giúp đỡ, cần người giải quyết khốn nạn và thống khổ của bọn họ.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nàng nghĩ ta nên sống vì người ta?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Tôi không có ý tứ đó.

Nàng trầm ngâm, lại nói tiếp:

- Vô luận là ai sống trên thế giới này, đều nên sống có lạc thú, có ý nghĩa, có phải không?

Sở Lưu Hương đáp:

- Phải.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Có người chỉ khi trợ giúp người ta, hắn mới biến thành sống có lạc thú, có ý nghĩ, nếu không sinh mệnh của hắn cũng biến thành hoàn toàn vô giá trị.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nàng nghĩ ta là dạng người đó sao?

Trương Khiết Khiết hỏi lại:

- Lẽ nào chàng không biết sao?

Sở Lưu Hương không nói gì.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Nữ nhân đều rất ích kỷ, tôi vốn cũng hy vọng có thể hoàn toàn độc chiếm được chàng, nhưng bộ dạng của chàng dần dần đã biến thành một người khác, dần dần không còn là Sở Lưu Hương. Đến một ngày nào đó, không chừng tôi cũng không thích chàng nữa.

Nàng lại cười tươi:

- Đã như vậy, bọn ta hà tất nhất định phải đợi đến ngày đó... cho nên...

Sở Lưu Hương hỏi:

- Cho nên?

Trương Khiết Khiết thốt:

- Cho nên tôi có cảm giác tôi nên để chàng quyết định, bởi vì chàng có sinh hoạt riêng của chàng, tôi không nên quá ích kỷ, không nên dùng nỗi thống khổ cả đời chàng mà đổi lấy hạnh phúc của tôi.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mặt Sở Lưu Hương, dịu dàng thốt:

- Có lẽ đây chỉ bất quá là vì tôi đã trưởng thành, đã hiểu rõ ái tình chân chính tuyệt không thể quá ích kỷ.

Sở Lưu Hương ngưng thị nhìn nàng, cũng không biết là thống khổ, là đau lòng, hay là cảm kích.

Chàng đột nhiên phát giác nàng đích xác đã trưởng thành rất nhiều, chín chắn rất nhiều, chừng như đã hoàn toàn biến đổi.

Nguyên nhân nào đã cải biến nàng?

Sở Lưu Hương thốt:

- Vô luận là sao, nàng không thể ở lại một mình ở đây.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Tại sao không thể? Không phải có rất nhiều nữ nhân đều một mình ở nhà sao?

Bọn họ nếu cũng ích kỷ như tôi, trên thế gian làm sao có bao nhiêu danh tướng và anh hùng như vậy?

Sở Lưu Hương thốt:

- Nhưng nàng lại khác.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Khác chỗ nào? Tại sao tôi lại không thể học theo những nữ nhân vĩ đại? Tôi vì sao không thể để trượng phu của tôi ra ngoài giúp đỡ người khác?

Sở Lưu Hương đáp:

- Bởi vì nàng quá tịch mịch cô độc, ta nếu đi...

Trương Khiết Khiết chợt ngắt lời chàng:

- Chàng có biết tôi hiện tại vì sao lại đột nhiên muốn chàng đi không?

Sở Lưu Hương hỏi:

- Vì sao?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Bởi vì tôi biết về sau tôi tuyệt không còn tịch mịch nữa. Tôi biết sau khi chàng đi, vẫn còn có người ở đây với tôi.

Mục quang của nàng bỗng lại biến thành ôn nhu khó tả, tươi tắn khó tả.

Sở Lưu Hương lại nhịn không được phải hỏi:

- Người đó là ai?

Trương Khiết Khiết cúi đầu, nhẹ nhàng đáp:

- Con của chàng.

Sở Lưu Hương thất thanh:

- Nàng đã có mang?

Trương Khiết Khiết dịu dàng gật gật đầu.

Sở Lưu Hương dụng lực nắm chặt tay nàng, nói lớn:

- Nàng đã có mang mà còn muốn ta đi sao?

Trương Khiết Khiết dịu dàng thốt:

- Bởi vì tôi đã có con của chàng, cho nên mới chịu để chàng đi. Cũng chính vì tôi đã có con của chàng, chàng mới có thể an tâm mà đi. Ý tứ đó chàng cũng nên minh bạch.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Bọn ta tại sao không thể cùng nhau đi?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Những ngày qua, chàng luôn luôn tìm đường dẫn tôi đào tẩu, có phải không?

Sở Lưu Hương chỉ còn nước thừa nhận.

Trương Khiết Khiết hỏi:

- Chàng đã tìm ra cách chưa?

Sở Lưu Hương đáp:

- Chưa.

Trương Khiết Khiết thở dài:

- Chàng đương nhiên tìm không ra, bởi vì nơi đây vốn chỉ có hai đường ra.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Hai đường nào?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Một đường ở nghị sự sảnh, đường đó ai ai cũng biết, nhưng lại không ai có thể tùy ý xuất nhập, bởi vì ở đó ngày đêm đều có mười vị thái trưởng lão canh phòng, chàng cho dù có chuyện động trời, cũng đừng mong đám lão nhân đó cho đi ra.

Sở Lưu Hương cũng chỉ còn nước thừa nhận, lại nhịn không được phải hỏi:

- Còn đường thứ hai?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Đường thứ hai chỉ có một người biết.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Ai?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Giáo trợ hộ pháp.

Ánh mắt Sở Lưu Hương phát sáng:

- Là mẫu thân nàng?

Trương Khiết Khiết gật đầu:

- Tôi nếu cầu mẫu thân thả chàng đi, mẫu thân có lẽ có thể đáp ứng.

Trong mắt Sở Lưu Hương dâng đầy hy vọng:

- Mẫu thân có lẽ có thể cho bọn ta cùng đi.

Trương Khiết Khiết thở dài:

- Đương nhiên tôi hy vọng như vậy, nhưng...

Sở Lưu Hương thốt:

- Vô luận ra sao, bọn ta nên trước hết hỏi thử, đừng quên bà ta vẫn làm mẹ ruột của nàng, không có người mẹ nào không hy vọng con gái mình được hạnh phúc.

Mẹ đương nhiên hy vọng con gái mình hạnh phúc, vấn đề là, cái gì mới là hạnh phúc chân chính?

Hạnh phúc không phải là tuyệt đối, hạnh phúc trong mắt mình, có lẽ là bất hạnh trong mắt người khác.

Nơi đây mỗi một gian phòng vốn đều âm u, nhìn không thấy ánh mặt trời, không thấy gió.

Trong căn phòng này phảng phất có gió, lại càng âm u, càng hắc ám, ai cũng không biết gió từ đâu thổi tới.

Hắc y lão ẩu ngồi tĩnh tọa trên lộc đoàn trước thần án, không động đậy, lại phảng phất đã ngồi đó từ lâu, phảng phất đã hoàn toàn không còn cảm giác. Cho nên Trương Khiết Khiết tuy đã tiến vào, tuy đã quỳ trước mặt bà ta, bà ta vẫn không động, không mở mắt. Trương Khiết Khiết cũng quỳ im lặng, phảng phất cũng đột nhiên bị một thứ trầm tĩnh lấn chiếm không thoát được.

Sở Lưu Hương cúi đầu quỳ kế người nàng. Chàng biết đây là giây phút quyết định hạnh phúc cả đời bọn chàng, cho nên cũng chỉ còn nước nhẫn nại.

Cũng không biết đã bao lâu, hắc y lão ẩu chợt mở mắt, trong ánh mắt của bà ta xem chừng có một thứ lực lượng đáng sợ có thể nhìn thấu tâm của bọn họ.

Bà ta nhìn bọn họ chằm chằm, lại một hồi rất lâu sau mới hỏi từng tiếng:

- Bọn ngươi có phải muốn đi?

Trương Khiết Khiết càng cúi thấp đầu, cả hô hấp cũng đều như đã đình đốn.

Sở Lưu Hương chung quy nhịn không được phải nói:

- Bọn tôi muốn đi, chỉ cầu xin lão nhân gia thả cho bọn tôi một con đường sống.

Chàng từ xưa đến nay chưa từng cầu xin bất cứ người nào, chưa từng nói qua lời ủy khuất cầu toàn như vậy. Nhưng vì nàng, vì hài tử của bọn chàng, chàng đã không ngần ngại hy sinh tất cả.

Hắc y lão ẩu ngưng thị nhìn chàng, chầm chậm hỏi:

- Ngươi đã không còn có thể ở lại đây?

Sở Lưu Hương ngập ngừng.

Hắc y lão ẩu lạnh lùng thốt:

- Phải là phải, không phải là không phải, nói chuyện trước mặt ta không nên ấp a ấp úng như vậy.

Sở Lưu Hương thở dài:

- Phải, tôi đã không muốn ở lại chỗ này nữa.

Hắc y lão ẩu hỏi:

- Vì nó, ngươi cũng không nguyện lưu lại đây?

Sở Lưu Hương đáp:

- Tôi muống mang nàng đi.

Hắc y lão ẩu hỏi:

- Ngươi đã quyết định chủ ý?

Sở Lưu Hương đáp:

- Phải.

Hắc y lão ẩu ngưng thị nhìn chàng rất lâu, đột nhiên thốt:

- Được, ta có thể để ngươi đi.

Hắc y lão ẩu không để chàng nói gì, lập tức nói tiếp:

- Ta chỉ có một điều kiện.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Điều kiện gì?

Hắc y lão ẩu đáp:

- Trước hết hãy giết ta.

Sở Lưu Hương ngẩn người.

Hắc y lão ẩu thốt:

- Ngươi nếu không giết ta, ta vẫn phải giết ngươi, giết ngươi rồi mới để ngươi ra khỏi đây!

Bà ta từ từ đứng lên, lạnh lùng thốt:

- Vợ của ngươi lẽ nào chưa nói chưa ngươi biết, ngươi đã làm trượng phu của Thánh nữ của bổn tộc, nếu còn muốn đi, phải chết.

Sở Lưu Hương thất kinh nhìn Trương Khiết Khiết:

- Đó cũng là quy củ của bọn họ sao?

Trương Khiết Khiết gật gật đầu, thần sắc không ngờ vẫn rất bình tĩnh.

Sở Lưu Hương hỏi:

- Nàng... nàng sao không nói cho ta biết?

Trương Khiết Khiết từ từ đáp:

- Bởi vì hiện tại đã không còn ai có thể giết chàng.

Hắc y lão ẩu biến sắc:

- Tại sao?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Bởi vì tôi đã có hài tử của chàng, tôi cũng đã quyết định cho đứa con này làm Thánh nữ của gia tộc, cho nên chàng cũng đã là phụ thân của Thánh nữ.

Ánh mắt nàng phát sáng trong bóng tối, gằn từng chữ:

- Ai cũng không thể giết chết phụ thân của Thánh nữ.

Hắc y lão ẩu giống như đột nhiên bị người đánh nặng nề, cả đứng cũng đứng không vững, qua một hồi rất lâu mới miễn cưỡng cười lạnh:

- Ngươi làm sao biết hài tử trong bụng là nam hay là nữ?

Trương Khiết Khiết đáp:

- Tôi không biết -- Hiện tại ai cũng không biết, cho nên...

Hắc y lão ẩu trầm giọng:

- Cho nên vẫn có thể giết hắn, bởi vì con của ngươi vị tất là nữ nhân.

Trương Khiết Khiết thốt:

- Nếu như là nữ nhân...