Danh Môn Độc Sủng

Chương 52: Đánh bay tiểu tam*

Editor: Hắc Thiên

Beta-er: Nhạc Dao

Phùng Vân Hi nhấc chân đá cửa, động tác vô cùng lưu loát!

Mọi người chỉ nghe một tiếng ""ầm"" thì cửa mở ra, cánh cửa lung lay rồi kêu "cót két" không ngừng.

Mấy người trong phòng bất động như pho tượng, thậm chí, còn có một trợ lý nhỏ vì bị giật mình nên run tay, vung vãi hết phấn xuống đất.

Váy đỏ của Phùng Vân Hi bay nhè nhẹ, đôi giày cao gót kêu "lộp cộp", cô dừng bước khi đi đến cửa rồi nở một nụ cười đầy khinh bỉ: "Không phải cứ đi nước ngoài quay phim thì sẽ được gọi là nữ diễn viên quốc tế đâu. Có lẽ có người không được hoan nghênh ở quốc nội nên mới đi nước ngoài thì sao?"

Đây thực sự là khiêu khích mà!

Quản lí của Trịnh Lam là người đầu tiên hồi hồn lại, sự tức giận trên mặt ả hiện rõ mồn một: "Cô xin lỗi liền cho tôi! Mau lên! Còn không thì đừng mong bản thân sẽ sống được trong giới giải trí nữa!"

Vì Phùng Vân Hi đã đụng vào vết thương của Trịnh Lam nên người quản lí của ả cực kỳ tức giận, nói chuyện cũng rất khó nghe.

Phùng Vân Hi tựa vào khung cửa, vì cô sợ ồn nên lấy chân vịn cửa: "Các người muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi đã nói quản lý của tôi liên lạc với phòng quan hệ công chúng rồi. Nhưng bây giờ các cô phải để tôi nói hết chứ."

Cuối cùng Trịnh Lam cũng phản ứng kịp, ả lạnh lùng nhìn về phía Phùng Vân Hi, nhưng sự lạnh lùng là thật hay giả thì chỉ có ả biết thôi: "Khi nãy cô ở ngoài cửa nghe lén ư?"

Phùng Vân Hi vuốt vuốt tóc: "Giọng của cô không tệ đâu, âm lượng cũng rất lớn và rõ, có tố chất làm ca sĩ soprano đó*."

*Soprano: là một loại giọng nữ và có âm vực cao nhất trong tất cả các loại giọng. m vực của loại giọng này trải dài từ nốt C trung (C4) tới nốt A cao (A5) trong dàn hợp xướng, hoặc tới nốt "C soprano" (C6) hoặc cũng có thể cao hơn trong các buổi opera. (Nguồn: Wikipedia)

Khi nãy giọng của Trịnh Lam rất lớn, cả hành lang đều có thể nghe được ả nói gì.

"Cô có hai sự lựa chọn, một là cô đi ra ngoài thay mặt fan của cô để xin lỗi fan của tôi, rồi xin lỗi tôi công khai. Hai là, cứ để chuyện này cứ ầm ĩ như vậy, cô chọn đi!" Phùng Vân Hi nói xong rồi, nhưng có vẻ cô lại nghĩ thêm được chuyện gì nên nói tiếp: "Nhưng cô cần phải nhớ rằng, tôi thừa nhận danh tiếng của tôi không bằng cô nhưng mà xin lỗi nha, trong lòng cô chắc chắn đã có đáp án ai tổn thất hơn nếu làm lớn chuyện này."

"Lẽ nào, tất cả diễn viên mới nổi bây giờ đều không hiểu phép tắc như cô sao. Cô dựa vào việc mình có người chống lưng nên mới làm xằng làm bậy chứ gì? Cô còn chưa kết hôn với người ta đâu, đừng vội lên mặt!" Quản lí của Trịnh Lam rất tức giận.

"Câu này phải tặng cho các người mới đúng chứ. Còn chưa thành nữ minh tinh quốc tế nên cô đừng vội phách lối. Tuy các cô lừa được người xem trong nước nhưng chưa chắc cô đi ở trên đường đã có người nước ngoài nào đã nhận ra cô đâu." Nói xong, Phùng Vân Hi cầm lấy điện thoại gọi một cú điện thoại.

Thậm chí, cô còn bật loa lên.

Điện thoại vừa kết nối, cô không đợi anh mở miệng thì đã nói trước: "Thẩm tiên sinh à, có người nói anh sẽ không lấy em đó. Người ta còn nói em chưa gả cho anh nên khuyên em đừng quá kiêu ngạo."

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi đáp: "Chỉ cần em đồng ý gả cho anh thì lúc nào anh cũng sẵn sàng cưới em."

Tất cả mọi người câm nín, còn mặt Trịnh Lam lúc đỏ lúc trắng.

MC chương trình A Uyển: Quá dã man!

Phùng Vân Hi nói qua loa với Thẩm Tử Mặc vài câu rồi cúp máy, cô nói: "Tôi có Thẩm tiên sinh của tôi, cô có địa vị của cô, tôi cảm thấy rất công bằng đó. Còn nữa, đừng so nỗ lực với tôi, không phải ai cũng nói ra sự nỗ lực của bản thân đâu!"

Trịnh Lam vốn dĩ vẫn có thể nói thêm vài lời nhưng tình thế bây giờ đã khác, lợi thế duy nhất của ả cũng không còn nữa rồi.

Bọn họ vẫn có thể đối phó với Phùng Vân Hi bằng cách bôi đen danh tiếng của cô ta. Danh tiếng là thứ mà dù có Thẩm Tử Mặc thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, nhưng Phùng Vân Hi vốn không hề quan tâm đến chuyện đó.

Phùng Vân Hi nhún vai một cái rồi nhìn thẳng vào Trịnh Lam: "Cô mau chọn đi!"

Không biết quản lý đài truyền tới đây khi nào nhưng khi họ thấy phiên bản chị đại Phùng Vân Hi thì những lời chuẩn bị nói đã bị gió thổi bay đi mất.

Phùng Vân tố cáo trước: "Tôi chỉ là một công dân yêu hoà bình thôi, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, các người cũng không cần phải nói gì cả. Nếu cô ta thật sự muốn làm lớn chuyện thì tôi đảm bảo chuyện này không dính dáng gì đến đài truyền hình của các người cả. Thật ra chuyện rất đơn giản, fan cô ta đòi đoạt địa bàn của fan tôi, tôi đang định thương lượng với cô ta thì lại nghe thấy cô ta nói rằng Thẩm tiên sinh nhà tôi sẽ không chịu cưới tôi, tôi nghĩ nên thông não cho cô ta nên đá văng cửa. Chuyện chỉ có vậy thôi."

"..."

Muốn nói chuyện thì cứ nói thôi, cần gì phải đạp cửa chứ? Hình tượng tiên nữ hạ phàm bay đâu hết rồi, sao cô lại trở nên tàn bạo như vậy! Còn nữa, công dân yêu hoà bình là cái quỷ gì?

Quản lí của Trịnh Lam giận điếng người, quát tháo: "Cô dám thay trắng đổi đen!"

"Ừ, cô định thay trắng đổi đen à? Nhưng tôi không sợ, tôi có cả nhân chứng và vật chứng thì không sợ cô thay trắng đổi đen đâu."

Quản lí của Trịnh Lam còn muốn nói thêm nhưng Trịnh Lam đã ngăn ả lại: "Chúng tôi chọn điều một!"

"Em..."

Không đợi ả quản lí nói hai chữ "điên rồi" thì Trịnh Lam đã trấn an ả bằng ánh mắt, hai người không nói thêm điều gì nữa.

Nếu mà bọn họ đã quyết định thì tất nhiên Phùng Vân Hi không cần phải ở lại đây nữa.

Đến khi Phùng Vân Hi đi ra từ căn phòng đó, ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi, nhất là MC A Uyển. Cô ấy cẩn thận nhớ lại khi nãy phỏng vấn Phùng Vân Hi có nói sai gì không, cô không muốn bị Phùng Vân Hi đối xử như Trịnh Lam đâu.

Ngay cả Trịnh Lam mà còn không phải đối thủ của Phùng Vân Hi thì cô ấy đã bõ bèn gì, nếu đắc tội Phùng Vân Hi thì sẽ bị cô ném lên tận trời luôn quá.

A Uyển suy nghĩ rất lâu mới nói được một câu: "Thật ra, nước uống khi nãy rất ngon."

"..."

Khi cô đến cửa sau, fan của cô và fan của Trịnh Lan vẫn còn cãi nhau, họ đang tranh cãi đến địa vị của thần tượng luôn rồi.

"Chỉ là một minh tinh hạng ba trong nước thôi, lúc nào gặp mà chả được. Cô ta bị đám fan cuồng các người tâng bốc quá rồi, người không biết còn tưởng cô ta là minh tinh hạng nhất đấy."

"Các người quan tâm đến địa vị của idol nhà chúng tôi làm gì, nữ thần nhà chúng tôi có nhan sắc mĩ miều, diễn xuất tuyệt vời, chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để chúng tôi thích cô ấy rồi!"

"Không biết khi cô ta gặp được Trịnh Lam của chúng tôi thì sẽ tỏ thái độ thế nào nhỉ, nói không chừng còn phải gọi chị cơ, các người cứ tiếp tục làm vậy thì có lẽ lát nữa cô ta sẽ ra bắt các người nói xin lỗi cho xem."

"Câu đó phải dành cho các người thì có, idol nhà chúng tôi sẽ chẳng bao giờ làm vậy đâu."

"Phim Trịnh Lam nhà chúng tôi đóng toàn là bom tấn quốc tế!"

"Idol nhà chúng tôi xinh đẹp hơn cô ta gấp ngàn lần!"

"Nhìn tố chất của fan của Phùng Vân Hi là đã biết cô ta là người ra sao rồi!"

"Chỉ cần nhìn các người là chúng tôi đã biết Trịnh Lam là hạng người gì rồi, nói cô ta đừng làm mất mặt đất nước ở bên nước ngoài nữa, mau cuốn gói về nước đi!"

Phùng Vân Hi đi đến cửa, vẫy vẫy tay với fan của mình rồi mới cực kỳ ôn hoà nói: "Chờ Trịnh Lam ra xin lỗi xong thì tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn trưa ở gần đây nhé? Nhưng tôi không thể chơi với các bạn lâu quá được, buổi chiều tôi còn bận công việc nữa."

Tất cả mọi người đều không tin, fan của Trịnh Lam còn chỉ tay vào mặt Phùng Vân Hi rồi mắng: "Cô chưa tỉnh ngủ hả? Còn bày đặt nói Trịnh Lam sẽ ra xin lỗi nữa mới ghê chứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà."

Rất hiển nhiên, họ không tin lời của Phùng Vân Hi!