Đánh Cược Với Tình Yêu

Chương 16

Diane khen ngợi Oliver vì đã không đuổi theo cô xuống cầu thang.

Xét đến cơn đau nhức nhối chạy khắp người cô thì có lẽ anh không thể chạy theo. Cô nén tiếng cười khúc khích có phần cuồng loạn và tiếp tục đi xuống tiền sảnh. Ồ phải, cô đã khao khát anh. Nhưng ít nhất bây giờ họ đã gần như cân bằng điểm số. Cô cần phải suy nghĩ khi Anthony liên tục buông lời cáo buộc và dọa dẫm. Thân mật với Oliver chỉ khiến việc nghĩ ngợi trở nên khó khăn hơn.

“Thưa phu nhân?”

Cô chớp mắt lúc Juliet xuất hiện trước mặt cô. “À, phải. Quên chuyện tôi nói ban nãy đi.” Cô nhăn nhó xoa dịu sự căng thẳng siết chặt bầu ngực. “Dù sao tối nay tôi vẫn sẽ nghỉ ngơi ở Adam House. Nhờ ai đó chuẩn bị bồn tắm nước lạnh.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Thậm chí cả khi cô cởi bỏ bộ váy đen tuyền và trầm mình trong làn nước lạnh lẽo ba mươi phút sau đó thì tâm trí cô vẫn tiếp tục xung đột với thân thể. Tại sao cô lại từ chối một đêm khoái lạc – với Oliver Warren thì chắc hẳn là rất thỏa mãn – chỉ bởi vì anh ta đã phạm lỗi hai năm trước chứ?

“Phạm lỗi”, cô lẩm bẩm, hét lên một tiếng lúc ngồi xuống bồn tắm và nước lạnh dâng lên ngang ngực. Nếu phạm lỗi bao gồm bỏ rơi người khác mà không nói một lời – còn người khác đó đã bắt đầu rất quan tâm đến anh ta và xứng đáng nhận vài lời giải thích mà anh ta vẫn chưa đưa ra – thì đúng là anh đã phạm lỗi. Rất nặng.

Cô không phải loại người nhút nhát, mong manh ngã vào vòng tay anh chỉ vì anh hôn giỏi và biết ăn nói. Hay bởi vì anh đã chứng minh mình tháo vát hơn yêu cầu cô đưa ra lúc tống tiền. Đồ khốn.

Ít nhất nước lạnh cũng làm nguôi ngoai cơn cuồng nhiệt của cô. Vì Chúa, hai mươi phút trước khó khăn lắm cô mới nói được hai câu có nghĩa. Thở phào, Diane nhắm nghiền hai mắt và vỗ nước lên mặt. Nếu anh đáng khen vì không đuổi theo cô thì cô cũng đáng khen vì đã thoát khỏi anh trong khi cô rất muốn cảm nhận trọng lượng cơ thể anh trên người và vật đàn ông của anh di chuyển bên trong cô.

Cô gầm gừ hất nước tung tóe, thở hổn hển khi nước dâng lên quá ngực. Tiếng động mạnh đột ngột vang lên dường như làm rung cả căn phòng và cô lại há hốc mồm.

“Mary?”, cô gọi, giật mình khi nghe thấy tiếng thình thịch dội xuống từ trần nhà. Cô hầu của cô hẳn đã xuống bếp phụ dọn thức ăn trong giờ cao điểm nhất của phòng Demeter.

Một tiếng thịch nước. Lần này, bụi và thạch cao lộp độp rơi xuống. Cú va đập tiếp theo, thứ gì đó trông như lưỡi rìu cắt một nhát trên trần nhà và lại biến mất. “Thần thánh ơi”, cô lẩm bẩm và vội vàng bước ra khỏi bồn tắm.

Kéo chiếc áo choàng mỏng manh qua vai và cột lại thắt lưng, cô đi đến thành giường để lấy súng. Gỗ và thạch cao rơi xuống sàn lúc cô chụp lấy súng và kéo cò.

Trần nhà vỡ tung với tiếng thịch cuối cùng. PHần lớn mảng trần nhà đập vào nền đất cách cô vài thước, theo sau là một đôi chân xuất hiện, rồi một người rơi xuống. Là anh.

“Oliver?”, cô há hốc miệng, chĩa súng vào anh.

“Langtree và đám hà mã chết tiệt của em không cho tôi trở lại câu lạc bộ”, anh lẩm bẩm trong lúc phủi bụi khỏi vai và đứng lên. “Đừng bắn tôi lần nữa đấy, chết tiệt.”

“Anh đã khoét một cái lỗ trên trần nhà của tôi?”

“Không, tôi đã khoét một cái lỗ trên sàn nhà phía trên. Hy vọng không có ai ngã xuống đây. Tôi đã đặt một cái bình chắn ngang nhưng không bao giờ biết chắc được.” Anh nhún vai.

“Anh điên rồi.”

Di chuyển nhanh hơn cô, anh giật súng khỏi tay cô và ném nó vào bồn tắm. “Có vẻ vậy?” Hướng ánh mắt khó dò vào cô, anh đi qua một bên cho đến khi nhúng được ngón tay vào bồn tắm. “Lạnh nhỉ”, anh nói đầy ẩn ý. Không đời nào cô nói cho anh biết.

Việc này còn hơn cả điên rồ. “Anh đã giải phóng tôi khỏi vụ thương lượng ngu ngốc của anh. Biến đi!”

“Em đã nói muốn tôi chứng tỏ mình đã thay đổi.”

“Đúng, chứng tỏ chứ không phải... dọa tôi gần chết bằng cách rơi từ trần nhà xuống.”

“Làm sao tôi thuyết phục em được khi em cứ tránh mặt tôi? Tôi hiểu em và em hiểu tôi hơn bất cứ phụ nữ nào trong cái thế giới khỉ gió này. Em muốn hoa? Trang sức? Hay lụa là gấm vóc?” Anh bước về phía cô. “Thơ tình à? Em sẽ cười vào mặt tôi mất.”

“Hoa nghe hay đấy”, cô đáp, loạng choạng trên nền gạch ướt để trở lại phòng khách riêng.

“Đàn ông tặng hoa cho em mỗi ngày. Tôi cược em không nhớ nổi những kẻ đã tặng hoa cho em hôm nay.”

“Tôi đã nói nhiều lần là tôi không cá cược.”

“Ngài Quence, Michale Penn-Haller, và ngài Peter Selse.” Anh bước thêm một bước. “Tôi sẽ không tặng hoa cho em.”

Tim cô xốn xang. “Anh chú ý những người tặng hoa cho tôi ư?”

Đôi mắt xám của Oliver nheo lại. “Hàng ngày.”

Diane lùi lại thêm một bước, xương sống cô đập vào cửa phòng ngủ. “Tôi nghĩ anh nên biết khoét lỗ trên trần nhà và không chịu tặng hoa cho tôi sẽ chỉ chứng tỏ cho tôi thấy anh bị tâm thần thôi.”

“Vậy sao?” Đứng cách cô một bước, anh vươn tay và vuốt ngón tay dọc từ cổ đến phần cổ áo khép lại gần với ngực cô. “Tôi có thể cảm nhận được tim em đang đập.”

“Tim thì phải đập chứ.”

“Em mạo hiểm danh dự, tiền của em, tiền của tôi, mọi thứ em có vào Tantalus. Làm sao vài bông hoa có thể lay động được em? Đừng lố bịch như thế.”

Cô ghét phải thừa nhận anh đã nói đúng. Sau cuộc hôn nhân kết thúc trong nghèo túng thì hoa lá đối với cô chỉ có vẻ ủy mị và vô nghĩa. “Vậy phá nát nhà tôi là chiếc lược anh chọn để... lay động tôi sao?”

“Có hiệu quả không?”

Ngay lúc đó luồng nhiệt nóng lan xuống sống lưng cô và sự phấn khích làm tay cô run rẩy, cô không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì khuấy động hơn một người đàn ông – hay chính xác là người đàn ông này – phá trần nhà để đến với cô. “Đến giờ thì có.” Nếu cô tin tưởng anh hơn một chút thì có lẽ cô đã không do dự. Ý nghĩ đó khiến cô giật nảy.

Oliver móc ngón trỏ vào áo choàng và kéo cô dựa sát vào cơ thể vạm vỡ của anh. Cô không biết ai hôn ai trước, nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã bị quấn vào anh đến nỗi không biết đâu là anh đâu là cô, cho dù họ vẫn mặc nguyên quần áo.

“Hãy nói em muốn tôi đi”, anh thì thầm, tuột áo choàng của cô xuống vai và hôn lên cổ cô.

Cách anh nói và chất giọng khàn khàn khiến cô bị khuấy động trở lại. Có thể anh đã phá nhà để đến với cô, nhưng có vẻ anh cần được biết cô vui mừng vì anh đã đến. Quả thật rất không giống gã hầu tước ngạo mạn phách lối mà cô nghĩ mình biết rõ như lòng bàn tay.

Dù có là trò chơi hay không thì ngày nay cô sẽ lấy thứ cô muốn. Thậm chí cô còn có nguyên tắc như thế. “Tôi muốn anh, Oliver”, cô thở ra, luồn ngón tay vào mái tóc nâu dày của anh. “Nhưng không phải ở đây.”

Anh tách ra, cau mày. “Chuyện quái gì vậy?”, anh bực dọc.

“Có một cái lỗ trên trần nhà”, cô thận trọng giải thích. Rõ ràng anh không tỉnh táo lắm. “Tôi không muốn người làm nghe hoặc nhìn thấy chúng ta.”

Nét mặt anh dãn ra. “À, tôi xin lỗi. Máu trong não tôi đã chảy xuống dưới hết rồi.” Anh ném cho cô ánh nhìn bí ẩn đầy nhục cảm. “Em cũng biết rồi đó.”

“Tôi biết.” Cô nhoẻn miệng cười và vòng tay ra sau lưng để mở cánh cửa dẫn ra phòng khách.

Loạng choạng ra khỏi phòng, họ đổ nhào lên sô pha. Miệng anh dán vào miệng cô, hai mắt cô nhắm nghiền, tận hưởng cảm giác anh bao bọc cô, bàn tay anh vuốt ve da thịt cô.

“Cánh cửa”, cô chật vật tập trung ý chí để đẩy anh ra.

“Em nghĩ tôi sẽ nghe theo hả?”

“Cánh cửa.”

Oliver tựa đầu lên trán cô và hôn cô lần nữa. “Như ý em.”

Anh đóng sập cửa phòng ngủ, sự tự chủ đã rời bỏ anh từ giây phút cô bỏ mặc anh cô đơn trơ mắt nhìn cửa phòng khép lại. Trong vài phút ngắn ngủi anh đã cố gắng suy nghĩ thấu đáo bằng cô có vẻ muốn tổn thương anh, và theo khía cạnh nào đó thì họ đã cân bằng.

Nhưng rồi anh nhận thấy nếu cho phép cô kiểm soát mối quan hệ của họ thì anh đã thua thiệt quá nhiều. Anh sẽ trở thành nhân viên hay trợ lý của cô, việc anh không tuân theo hoặc ra lệnh lại càng quan trọng hơn. Nhưng quan trọng nhất vẫn à anh sẽ phải ngủ một mình, đau đớn, căng cứng và giận dữ.

Trở lại bên cô, anh cởi thắt lưng và mở áo choàng của cô. Chúa ơi, cô thật đáng yêu. “Em đẹp quá”, anh nói to.

Diane đáp lại bằng cách đẩy áo vét khỏi vai anh và giúp anh cởi áo gi lê nhanh đến mức làm cúc áo văng ra. “Ồ, xin lỗi”, cô thì thầm và ném chiếc áo xuống nền nhà.

Anh toét miệng cười. “Cúc áo bù cho trần nhà, Diane. Tôi không than phiền gì cả.” Anh cúi đầu ngậm lấy bầu ngực mềm mại, lưỡi anh quét qua núm vú cô.

Cô thở gấp gáp trong lúc anh chuyển sang ngực bên kia, cố gắng phớt lờ cơn đau thắt từ bộ phận đàn ông của mình. Đây chính là Diane Bechley mà anh nhớ, tự do biểu lộ khoái cảm. Dù có thể không hoàn toàn nhưng cô đã bắt đầu tin tưởng anh từng chút một.

Nhờ chiếc sô pha dài và rộng nên sau khi đá giày ra anh có thể nằm dài cạnh cô. Anh cẩn thận gỡ những cái kẹp trên mái tóc uốn cong của cô, làm suối tóc đen nhánh nồng nàn mùi hoa oải hương trải dài trên vai cô. Bàn tay cô lần xuống chạm vào quần anh lúc anh cúi xuống hôn cô.

Khi cô kéo quần xuống đùi anh thì anh đá nó thẳng xuống nền nhà. “Anh ấm quá”, cô thở ra, cong mình áp sát vào anh.

“Em vừa ngâm mình trong nước lạnh. Hãy để anh sưởi ấm cho em.” Anh mỉm cười cúi xuống hôn lên ngực cô, bụng và đùi cô rồi tách hai chân cô ra. Anh chà lưỡi và ngón tay lên hai cánh hoa của cô khiến cô hổn hển rên rỉ. CHúa ơi. Nếu cô lại phát ra âm thanh đó rất có thể anh sẽ lên đỉnh ngay lập tức, như cậu học sinh trong sáng nào đó đang ân ái với cô nàng đầu tiên trong đời cậu ta.

“EM ấm rồi, cảm ơn anh”, cô rên rỉ, lùa ngón tay vào tóc anh khi anh cúi xuống lần nữa.

Anh âm thầm cười rồi nhắm mắt và tưởng tượng ra hình ảnh thùng rác và lão già mắc bệnh gút lúc cô chồm lên người anh. Anh tiếp tục trêu chọc và nhấm nháp nơi ẩm ướt của cô cho đến khi anh không thể chịu nổi thêm một giây phút nào nữa, anh lật cô lại.

Đè lên cô, Oliver lại tiếp tục hôn cô, mê mẩn cái cách cô cong người lên, dán sát vào anh. Cô vòng mắt cá chân quanh đùi anh và anh đẩy hông mạnh mẽ vào trong cô. Mọi thứ bùng cháy: môi anh trên môi cô, nơi ấm áp của cô bao bọc anh, tay chân quấn chặt – thời gian duonwgf như ngưng đọng trong giây phút đó, không còn gì ngoài tiếng hít thở hổn hển và tiếng kêu răng rắc nhịp nhàng của chiếc sô pha thấp bên dưới họ.

Cô đã lên đỉnh, co thắt mạnh mẽ quanh anh, nhưng anh vẫn cố gắng khống chế bản thân. Chậm rãi thúc vào để kéo dài khoái cảm tuyệt vời của cô, anh quan sát đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh lúc cô thở dồn dập bên dưới anh. Hai năm trước anh đã chạy trốn điều này. Anh đã bị quỷ ám chăng? Lúc hơi thở cô hơi bình ổn anh liền tăng tốc và chôn vùi mình vào trong cô sâu hơn, sâu hơn nữa, căng cứng, nhanh, mạnh mẽ. Anh gầm gừ rồi trút toàn bộ vào cô.

Lát sau họ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, môi dán vào nhau khi anh lăn qua một bên. Anh thầm ước được chạm vào cô, được vuốt ve cô mãi mãi... và rồi anh nhớ ra. Anh chạy trốn chính vì điều này. Không phải thứ tình dục trên cả tuyệt vời này mà là nhu cầu được gần gũi cô chiếm hết thời gian của anh. Khao khát được thỏa mãn cô, được gánh vác mọi vấn đề của cô và được chứng kiến phiền não cùng lo lắng rời khỏi đôi mắt cô đã làm anh bỏ chạy.

Nhưng phần kỳ quặc nhất là trong lúc anh vẫn nhớ những ký ức kinh hoàng ấy thì ý tưởng gắn bó với cô không còn khiến anh... buồn bực như trước. Anh không biết liệu có phải thời gian đã làm anh thay đổi hay bởi vì hai năm nay anh đã thử tìm kiếm thứ khoái lạc mà bản thân không muốn và thất bại thê thảm.

“Em có một câu hỏi cho anh”, cô hổn hển thì thầm.

“Tâm trí anh vẫn chưa ổn định nhưng anh sẽ cố gắng hết sức trả lời em”, Oliver đáp, bất thình lình có hứng thú với vòm họng mềm mại của cô. Anh vội hôn lên mạch đập hối hả trên cổ cô.

“Anh đã từ bỏ tám giờ kia và hy vọng em sẽ biết ơn mà lên giường với anh phải không?”

“Không phải.”

Diane nhướng một bên mày và ngước nhìn anh. Anh tự hỏi cô đã nhìn thấy gì. “KHông ư?”, cô lặp lại. “Anh đã sử dụng những biện pháp khá cực đoan để tìm em lúc em từ chối.”

“Anh đã muốn cuối cùng chúng ta sẽ như thế này”, anh nói, ngón tay xoay tròn trên ngực cô. “Nhưng anh muốn chúng ta hòa nhau, có thể nói thế.”

“Anh không muốn cưỡng ép em?”

“Anh không đời nào làm như thế nhưng đúng là anh muốn em tự nguyện ở lại.” TỐi nay anh đã rất thành thật, cho dù sự điên rồ nào đó đã chui vào đầu óc anh lúc anh cho rằng đục thủng trần nhà cô là cách hoàn hảo để thu hút sự chú ý, vẫn không giảm sút.

“À, Oliver”, cô thở dài, duỗi người làm anh căng cứng trở lại. “Anh, em và chiếc giường luôn rất hợp nhau. Em không hề nghi ngờ điều đó.”

“Em biết không, cuộc sống ở đây... có vẻ gần gũi đời sống gia đình nhất mà anh từng có từ khi mười hai tuổi. Phải mất chút thời gian để anh quen với nó.”

Cô cười khúc khích, vuốt dọc hông anh. “Nếu Tantalus là đời sống gia đình mà anh nói thì anh đã có khá nhiều thời gian rồi.” Nụ cười của cô nhạt đi. “Anh sẽ nói cho em biết vì sao anh chạy khỏi Vienna chứ? ĐỪng nhắc đến chuyện cần hội ngộ với bác của anh đấy nhé.”

Cảm xúc đang hình thành giữa họ có thể sẽ bị hủy hoại bởi một lời nói dối. Nhưng rất có thể sự thật cũng gây tác hại tương tự - đặc biệt là khi anh vẫn cố lý giải tình cảm vừa mới vừa cũ của chính mình. “Anh sẽ kể với em”, anh từ tốn nói, “nhưng không phải tối nay.”

“Nghe không có vẻ bảo đảm lắm.”

“Đủ để nói hiện giờ anh không bỏ chạy.” ANh hít vào. “Và cũng không định làm thế.”

Ánh mắt xanh lục bảo của cô dán vào một lúc lâu. “Em cần một vài bằng chứng.”

Oliver xoay cô ra ngoài rồi vòng tay vuốt ve ngực cô. “Anh sẽ cố hết sức”, anh thì thầm vào tai cô và nhấc một chân cô lên, từ từ thúc vào cô từ phía sau. Miễn là chừng nào nhiệm vụ còn bao gồm cả làm tình với Diane Benchley thì anh rất sẵn lòng sửa chữa.

***

Gần bình minh anh mới ngủ thiếp đi trên sô pha, Diane nằm trên ngực anh và một tấm chăn mỏng che chở hai người khỏi cái lạnh ban đêm. Nhưng chưa đến mười phút thì anh bị đánh thức bởi tiếng rống của một phụ nữ.

“Diane!”

Cửa phòng khách bị cô bật mở, cô nàng người Pháp khó chịu và hai cô gái cáu kỉnh nhanh chóng xuất hiện. Lần này Martine mang theo một khẩu súng lục và trông có vẻ cô ta rất biết cách sử dụng.

“Tôi vẫn ổn, Jenny”, Diane mơ màng nói trong lúc ngủ dậy trước mặt anh và lấy chăn bao quanh người. “Tôi đã bảo Juliet là tôi không rảnh.”

“Đúng, nhưng lúc đó cô ở trong phòng anh ta. Khi cô bỏ đi cô ấy nghĩ là kế hoạch của cô đã thay đổi.” Cô gái trừng mắt với anh qua vai Diane. “Cô biết có một cái lỗ trên hành lang nền nhà ở tầng trên mà. Nó nhìn thẳng xuống phòng ngủ của cô.”

Diane hắng giọng. “Ừm, tôi biết”, cô đáp, giọng thấp thoáng vẻ hài hước. “Chúng ta sẽ phải gọi Dunlevy đến sửa sang lại.”

“Cô chỉ nói bấy nhiêu thôi sao?”

“Vào lúc này thì chỉ như thế. Chúng ta có thể nói chuyện sau, bạn thân mến. Nhưng trước tiên tôi thật sự cần ngủ một lát.”

“Với anh ta ở đây?”

“ ‘Anh ta’ muốn ở lại”, Oliver xen vào, anh cảm thấy có phần bực tức vì bị ngó lơ. “Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai nếu cô muốn.”

“Cochon(1)”, cô ta cáu gắt.

(1)Tiếng Pháp: Đồ con lợn.

“Gọi tôi như thế có vẻ sớm quá đấy”, anh nhận xét, ngả lưng ra và khịt mũi ra vẻ bị xúc phạm.

Diane thúc khuỷu tay vào sườn anh. “Tôi sẽ xuống ăn sáng với cô, Jenny”, cô nói. “Vào lúc mười giờ.”

“Được rồi, tôi thấy ở đây không còn việc gì để làm nữa.”

Mọi việc đã được giải quyết xong hết rồi, nhưng nếu anh nói ra thành tiếng thì có thể cô ta sẽ cầm khẩu súng lên lần nữa. Ngay khi Genevieve cùng các cô gái rời khỏi phòng và đóng cửa lại, Diane ngả người ra sô pha. “Chuyện này có thể đã diễn ra kịch tính hơn.”

“Anh không đồng ý, lần này không có ai bắn anh.”

Anh cảm nhận được tiếng cười khúc khích của cô. “Suy cho cùng thì có lẽ mọi việc đang trở nên sáng sủa hơn.”

Ôi, chắc chắn anh phải đồng ý với cô thôi. Giờ anh có thể bắt đầu lo lắng về mưu đồ của Cameron và Greaves.

*****

“Anh ta muốn tôi chú ý”, Diane nói, bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. CÔ đứng lên lấy thêm một lát thịt nguội từ tủ búp phê. “Anh ta đã thành công.”

“Anh ta khoét một cái lỗ trên trần nhà phòng ngủ của cô”, Jenny phản bác. Cô ta đã nhắc đi nhắc lại điều đó bốn hoặc năm lần, hình như Diane không hiểu cô đang nói gì. “Nếu anh ta muốn cô chú ý thì đáng lẽ phải tặng hoa cho cô chứ.”

“Tôi đã đề nghị như vậy.” Cô ngồi vào bàn ăn và nói. Jenny vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn cô nên cô đặt nĩa xuống. “Tôi không yêu anh ta đâu, nếu cô đang bực tức vì điều đó. Tôi không lặp lại sai lầm của mình.”

“Vậy tại sao cô mỉm cười suốt cả buổi sáng thế? Cô khinh bỉ ngài Haybury cơ mà, hay cô đã quên rồi?”

Khó khăn là ở chỗ đó. Thật lòng cô không nhớ mình đã xỉa xói Oliver với Jenny bao nhiêu lần. Những lời lăng mạ đó không nhằm mục đích tìm sự cảm thông hoặc biến anh thành kẻ xấu mà bởi vì cô cảm thấy mình đã sai lầm. Thực sự là vậy. Nhưng bây giờ đã khác. “Tôi không quên”, cô nói to.

“Vậy thì cái gì...”

“Tôi hy vọng cô thấy gần đây anh ta rất chịu khó hợp tác. Tôi không than phiền về màn trình diễn cả đêm của anh ta.” Không một chút nào.

Jenny quắc mắt. “Tôi chỉ hy vọng cô không bị lừa thêm lần nữa. Ban đầu có thể cô đã khiến anh ta kinh ngạc nhưng anh ta không ngu đâu. Anh ta không thích thua cuộc. Tôi cam đoan anh ta đang vạch ra kế hoạch của riêng mình.”

“Tôi không nghi ngờ đâu.” Kế hoạch mà theo cái cách anh nhắc đến mái ấm và hứa hẹn không bỏ đi... khiến cô lúng túng.”

“Cô nghĩ Công tước Greaves và ngài Larden đến đây vì cô hay vì anh ta? Anh ta đang rước về rắc rối.”

“Anh ta không rước về Anthony.”

“Tôi đồng ý với cô. Gã bá tước mới dành cả tối qua để sờ lên giấy dán tường, săm soi rèm cửa và nhẩm đếm từng đồng câu lạc bộ thu được.”

Diane thở dài đặt nĩa qua một bên. “Có lẽ vẻ ngoài của tôi đã hơi quá đà. Trang phục có lẽ đã thuyết phục đám quý ông tin tưởng tôi không gian lận nhưng Anthony cũng đã nghĩ tôi và Tantalus rất giàu có.”

“Cô nghĩ chúng ta nên làm gì để làm anh ta cụt hứng đây?”

Trong giây lát Diane không chắc Jenny đang ám chỉ Anthony hay Hầu tước Haybury. Lần lượt xử lý từng vấn đề, cô tự nhắc bản thân. Trước tiên cô cần bảo vệ câu lạc bộ rồi mới lo cho trái tim mình. “Tôi chưa chắc chắn. Tôi có thể ngăn cản Anthony gia nhập câu lạc bộ nhưng nếu hội viên hiện giờ mời anh ta đến làm khách...” Cô quắc mắt. “Thật phiền phức! Câu lạc bộ là của tôi, anh ta không thể nhúng tay vào. Tôi sẽ tìm cách.”

“Tốt.” Cuối cùng Jenny quay lại với bữa sáng của mình. “Nhân tiện chừng nào ông Dunlevy trở lại sửa trần nhà của cô thì cô nghĩ đến việc cho vài nhân viên cao cấp có phòng riêng không?”

Diane gật đầu. “Tôi thấy lấy một hai phòng chung và chia ra thành phòng ngủ cá nhân cũng không thiệt hại gì. Tôi muốn các nhóm trưởng cảm thấy an toàn. Biến nơi này thành một ngôi nhà đúng nghĩa.”

Jenny nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. “Tôi chưa bao giờ mong nghe cô nói điều đó.”

“Tôi đã đọc vài cuốn sách ngu ngốc được Phu nhân Dashton và đám bạn của bà ta xuất bản. TÔi nghi ngờ họ sẽ không gọi nhân viên của tôi là điếm nếu họ có quá nhiều con gái và không đủ tiền để nuôi nấng chúng. Lạy Chúa, không phải ai cũng muốn trở thành gia sư hoặc bạn tâm tình của một quý bà.”

“Hoặc là kết hôn”, Greaves cảm thán. “Tantalus thú vị hơn hội thêu thùa rất nhiều.”

Diane bật cười và nâng ly lên. “Bạn thân mến, cô không biết được đâu.”

“Trở lại vấn đề ban đầu nào. Hứa với tôi cô sẽ cẩn thận với người mà cô... tin tưởng cho dù con quỷ đó có cư xử dễ chịu như thế nào đi chăng nữa.”

“Tôi hứa.” Có tiếng gõ cửa vang lên, cô quay đầu lại. “Vào đi Sally.”

Cô hầu gái nhanh nhẹn nhún gối chào. “Thưa phu nhân, Grace nói có người cần gặp cô.”

Grace đã chứng tỏ là một người quản gia khá tốt nhưng không ghê gớm bằng Juliet. Tuy nhiên cô Langtree đáng thương không thể đứng chắn ngay cửa hai mươi bốn giờ một ngày. “Cô ta có nói là ai không?”

“Có ạ. Xin phu nhân thứ lỗi. Đó là ngài Cameron.”

Cảm giác nôn nao dâng lên trong bụng cô mỗi lần cô nghĩ đến việc Anthony Benchley đoạt lấy Tantalus từ tay cô. “Đưa anh ta vào văn phòng của tôi.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

“Khốn kiếp.” Diane đẩy ghế ra và đứng lên. “Theo dõi anh ta, dù anh ta muốn gì thì tôi cũng không cho anh ta có được nó.”

“Dĩ nhiên.”

Thay vì đến thẳng văn phòng, Diane lại vòng trở về phòng ngủ và phòng thay đồ. Smith và Jacobs đang chắp vá cái lỗ trên trần nhà, cô ngồi vào bàn trang điểm và cởi bỏ sợi dây chuyền ngọc trai cô đã đeo vào lúc Oliver về phòng anh.

Thay vì đến thẳng văn phòng, Diane lại vòng trở về phòng ngủ và phòng thay đồ. Smith và Jacobs đang chắp vá cái lỗ trên trần nhà, cô ngồi vào bàn trang điểm và cởi bỏ sợi dây chuyền ngọc trai cô đã đeo vào lúc Oliver về phòng anh. Gặp gỡ ngài Cameron là lúc không thích hợp để xuất hiện với vẻ hào nhoáng. Đôi bông tai ngọc trai cũng chui vào ngăn kéo, cô đeo vào một đôi bông thủy tinh xanh lục và vòng tay cùng màu quanh cổ tay. Không đeo nữ trang thì lại càng không nên.

Cùng lúc cô nghĩ đáng lẽ mình nên cẩn thận hơn từ lần đầu Anthony đặt chân đến Adam House. Cô đã đánh giá thấp đối thủ và xếp gã vào loại vô tích sự như anh trai gã.

Về mặt luật pháp, cô đã trộm Adam House và ngôi nhà bé nhỏ ở Vienna từ Anthony bởi vì cô cảm thấy mình xứng đáng... được hưởng một thứ gì đó cho bao nhiêu năm ròng rã chịu đựng nỗi thất vọng và sầu muộn, Bá tước Cameron mới kế nhiệm vẫn còn căn nhà ở London và hai gia sản thừa kế. Gã ta có mái nhà che đầu và sẽ luôn có nó. Khi Fredrick qua đời cô đã đếm kỹ từng xu từng cắc còn lại trong nhà mình. Cô có bảy bảng và hai xu cho phần đời còn lại. Vì vậy cô phải giành lấy thứ cô cần để tồn tại. Anthony không thể đòi lại nó.

Với suy nghĩ vững chãi đó, cô nhìn mình trong gương và hít thở sâu. Cô không còn là Diane Hastings, cháu gái Hầu tước Clansey nữa. Cô không khúm núm trước bất kỳ ai và không dựa dẫm ai ngoài chính bản thân mình.

Cho ngài Cameron đợi khoảng mười lăm phút thì cô mới tiến vào văn phòng gọn gàng với cửa sổ lớn. Anthony đang ngồi sau bàn làm việc và lấy dao nạy ngăn kéo.

Cảnh tượng đó thực sự đã trấn an cô một chút. Nếu chiến thuật của gã ta chỉ có như vậy thì không phải cô đã đánh giá thấp gã. “Buổi sáng tốt lành, ngài Cameron”, cô nói.

Gã đứng thẳng người. “Diane. Tôi cứ nghĩ cô sẽ gọi tôi là Anthony chứ.”

“Vậy chúng ta vẫn giả vờ cư xử hòa nhã hả?” Cô đứng yên. “Anh có lý do gì để cố nạy bàn làm việc của tôi không Anthony?”

“Thẳng thừng thế.”

“Tôi không thấy cần phải tế nhị sau khi anh kéo Larden và Greaves đến đây tối qua, tôi cho là để đe dọa tôi phải không? Anh muốn gì?”

Anthony nhìn cô chăm chú và ngả lưng ra ghế, nện gót giày lên mặt bàn. Gã ta bắt chéo chân, lấy xì gà ra khỏi túi áo khoác nâu.

Màn trình diễn sự thong thả chỉ thể hiện một trong hai điều. Hoặc là gã cực kỳ tự tin rằng mình đã nắm chắc chìa khóa tống cổ cô ra khỏi Adam House và Tantalus, còn không thì gã muốn cô nghĩ như vậy trong lúc tìm khe nứt trên bộ giáp của cô.

Cô sẽ không đưa súng để gã tấn công cô. Diane đứng lại ngay cửa văn phòng và cho phéo kẻ đáng ghét nhất trên thế giới ngồi và bàn làm việc của cô. Cánh cửa kín đáo đằng sau vai phải gã vẫn đóng kín như cô biết Jenny ở ngay bên ngoài.

“Cô muốn biết cũng được”, gã nói, “tôi muốn xem qua sổ sách của cô. Từ đám đông tối qua và tổng quan Tantalus mà nói thì hẳn là cô đang kiếm bộn tiền.”

“Cũng chỉ là đồng ra đồng vào thôi. Tôi không được mua chịu số rượu đỏ và nhân viên của tôi không làm không công. Sổ sách của tôi chỉ ra rằng đây là chỗ làm ăn.”

“Tôi vẫn muốn tận mắt nhìn qua chúng.”

“Không”, cô hoài nghi nói. Hắn thô lỗ quá. “Tôi không có liên hệ hay không nợ nần gì anh cả. Anh ở đây chỉ vì tôi từng lấy anh trai anh. Giờ thì còn chuyện gì nữa không?”

“Diane, tôi đến vì tôi thừa biết Fredrick nghèo rớt mồng tơi và nợ ngập đầu khi anh ấy qua đời. Vậy mà cô mở được cả một câu lạc bộ cho quý ông. Tôi đã tham vấn vài chủ nợ của anh ấy và cô cũng đã trả nợ gần hết. Tôi đã nghe nói cô về London một cách hoành tráng.” Gã hạ chân ngồi xuống. “Adam House thì khác. Nếu cô có được tiền từ Fredrick thì nó là của tôi.”

“Thứ duy nhất tôi có được từ Fredrick”, cô cứng rắn, “là một chiếc nhẫn và ngôi nhà ba phòng ử Vienna. Tôi dùng nó để trả cho các chủ nợ.”

“Còn nơi này?” Anthony vung tay chỉ vào căn nhà và câu lạc bộ. “Anh ấy cũng đã chuyển Adam House cho cô.” Khuôn mặt gã nhăn lại. “Hay là do cô nói thế. Tôi đã nhờ luật sư nghiên cứu tập tài liệu rất lý thú mà Fredrick đã soạn ra ngay trước khi qua đời. Thực sự chứa đựng tâm tư và trí tuệ. Nhưng lại đáng thất vọng vì Adam House vốn phải thuộc về tôi.”

“Tôi không dựa dẫm vào thứ ‘vốn phải’ đâu Anthony. Fredrick không thiên vị cả hai chúng ta. Có lẽ anh ấy cảm thấy ăn năn vì đã lôi tôi tới Vienna. Tôi cho rằng chúng ta không bao giờ biết rõ anh ấy đã nghĩ gì. Do đó chúng ta phải biết chấp nhận như thế thôi.” Cảm ơn Chúa là cô đã luyện thuần thục chữ ký của ông chồng quá cố.

“Cô vẫn chưa giải thích về Tantalus. Mở cửa kinh doanh nơi này xem chừng mất nhiều hơn khoản tiền cô nói là có được từ anh trai tôi.” Anthony ngoắc ngón tay về phía cô. “Có người đang nói dối, Diane.”

“Tôi không nói dối, và cũng không cần đính chính gì với anh. TÔi chán ngấy nghe anh nghi ngờ rồi. Giờ xin mời anh đi đi.”

“Tôi không nghĩ là cô hiểu. Cô vẫn là Phu nhân Cameron trừ phi cô bẫy được một quý ông nào đó. Điều đó khiến chúng ta vẫn còn quan hệ bà con. Tôi cũng đang chán ngấy việc bị nói là thấy sang bắt quàng làm họ rồi.”

Cô đã mất hai năm trải nghiệm sự khó khăn của một phụ nữ không tiền bạc, sống đơn độc nơi xứ người để ngăn bản thân vướng vào thảm họa thật sự. Xét đến quan hệ bà con của họ thì cô chẳng có chút thương xót gì dành cho Bá tước Cameron mới. Dù vậy cô cần phải lựa chọn lời lẽ một cách cẩn thận. Như Oliver đã nói, tất cả đều là chiến thuật. “Vậy đừng đeo bám tôi nữa, Anthony. Tôi sẽ không xin lỗi vì đã nói sự thật nhưng vì lợi ích của cả hai, anh cần phải chấp nhận nó. Tôi không chia sẻ nơi này với anh hay bất kỳ ai.”

“Hừm. Tôi vẫn không tin cô.” Gã đứng lên. “Thực ra là tôi sẽ nói chuyện với Hầu tước Haybury. Nếu có ai biết cách cô kiếm tiền để mở câu lạc bộ này thì chắc chắn người đó là... anh ta. Anh ta cũng sẽ biết cô có chịu chia sẻ nó hay không. Hay cô có đối tác nào không.”

Cơn giận dần thay thế cho sự cáu kỉnh khi gã tiếp tục nhìn cô chòng chọc với nét mặt kẻ cả và phách lối. Cô nhìn gã, hai tay khoanh lại. “Tôi không quan tâm anh nói chuyện với ai, Anthony, miễn là anh cút đi. Nếu có hội viên nào tháp tùng anh đến đây thì anh vẫn được chào đón. Còn không thì tránh xa ra.”

“Cô đã thay đổi”, gã nhận xét. “Rõ ràng Fredrick đã quá nuông chiều cô nên cô mới dám đứng đó và đối đáp với bậc bề trên như thế.”

“Bậc bề trên?” Cô phun ra. “Tôi không thấy ai xứng đáng với mô tả đó. Giờ thì cút khỏi nhà tôi.”

Gã đi về phía cô. Diane lùi lại, không chịu bị đẩy vào thế bí ngay trong văn phòng của mình. Qua vai gã cửa phòng khách lặng lẽ hé mở và Jenny xuất hiện với một khẩu súng trên tay.

“Tôi sẽ trở lại”, gã nói, mắt vẫn nhìn Diane khi rời khỏi phòng và đi ra hành lang. “Tôi không tin sự lo xa của Fredrick cũng như lòng tốt anh ấy dành cho cô.”

“Đồ khốn”, cô gầm gừ với Genevieve lúc gã nện gót đi dọc hành lang.

“Tôi có phải để anh ta hẹn Haybury không?”, bạn cô hạ giọng hỏi.

Suýt nữa cho em chồng quá cố của cô ăn đạn, Diane không nghĩ ra cách ngăn cản gã ta. “Ừ, cứ mặc hắn”, cô đáp. “Chỉ cần đảm bảo hắn ta không gây rắc rối trong câu lạc bộ là được.”

Dường như cô có lòng tin về phẩm giá đang thay đổi của Oliver Warren. Vì có tin tưởng anh sẽ không tổn hại cô hoặc câu lạc bộ mà anh bị buộc phải hỗ trợ tài chính. Chúa giúp bọn họ nếu anh cho thấy cô đã sai.