Bởi bữa “đại tiệc lẩu” lúc
trưa Tiểu Lâm thật sự gọi rất nhiều, cho dù một mình cô bé giải quyết
hơn phân nửa, Giản Tình cùng Tần Tiểu Ý giải quyết một nửa còn lại,
nhưng Giản Tình vẫn no căng bụng.
Tần Tiểu Ý có thói quen ăn
lẩu nhất định phải uống rượu, vì thế ba cô gái vừa ăn vừa uống, khi ăn
xong thì mỗi người cũng đã uống không ít, cuối cùng vẫn là Tần Tiểu Ý
gọi ba cô đến lái xe đưa mọi người về nhà.
Khi Giản Tình về đến nhà
thì đã hơn hai giờ chiều, Phương Khiêm vẫn chưa về. Trước lúc cô ra
ngoài đã nhắn tin cho anh, đến bây giờ anh vẫn chưa hồi âm, không biết
có nhận được hay không.
Cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại mùi lẩu trộn lẫn với mùi rượu, đầu Giản Tình hơi choáng váng, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa thoải mái xong, mùi lẩu đã biến mất, nhưng mùi rượu vẫn không bay đi. Cảm giác người càng
lúc càng say, Giản Tình tiện tay quấn chiếc khăn bông to lên người rồi
bước ra khỏi phòng tắm, thầm nghĩ chắc uống trà sẽ làm bớt đi cảm giác
chuếnh choáng, liền đích thân pha một chén trà xanh đậm đặc.
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không biết có phải vì đã uống rượu hay không mà ý thức dường như đã rời khỏi lý trí, Giản Tình đột nhiên rất muốn gặp Phương Khiêm ngay lập tức, rất muốn anh ở đây im lặng ôm chặt lấy cô.
Ngồi ngơ ngẩn trên sô-pha
một lúc, Giản Tình gần như không ý thức được hành động của mình, tay cầm lấy điện thoại bấm ngay số điện thoại quen thuộc nhất. Tuy cô biết chắc lúc này anh đang bận việc xã giao, nhưng cô vẫn rất muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh dù chỉ một lát.
Điện thoại vang lên vài
tiếng đã được đối phương nhận máy, ngay sau đó, Giản Tình nghe được
giọng nói êm tai như trong tưởng tượng vang lên ở đầu bên kia. Anh dùng
giọng điệu vô cùng thân thiết nói, “Tình, là anh.”
Trong lòng ấm áp, khóe
miệng Giản Tình nở nụ cười thật hạnh phúc, giọng nói đượm mùi rượu cất
lên: “Khiêm, có thấy tin nhắn của em không? Vừa rồi em và Tiểu Ý ra
ngoài ăn cơm, giờ đã về nhà rồi.”
“Ừ, có nhận được, không phải em uống rượu đấy chứ?” Nghe được giọng điệu khác thường của cô, Phương Khiêm cười khẽ hỏi.
“Đúng vậy, em uống không ít, vừa tắm rửa qua, đầu vẫn còn choáng váng.” Giản Tình nhỏ giọng nũng nịu.
Nghe thanh âm kéo dài mềm
mại của cô, tay cầm di động của Phương Khiêm hơi run lên, cảm thấy bên
tai cũng đang run lên, anh quay sang nhìn thoáng qua những người đang
ngồi xung quanh, khẽ gật đầu xin lỗi mọi người rồi cất lời: “Các vị cứ
tiếp tục, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.”
Đi đến một góc ít người,
Phương Khiêm mới chuyên tâm nói chuyện điện thoại với cô gái nhỏ đầu bên kia, “Sao lại uống nhiều như vậy? Sớm muộn gì cô nàng Tần Tiểu Ý kia
cũng sẽ làm hư em thôi.”
Giản Tình cúi đầu cười cười, “Tụi em ăn lẩu rất cay rồi uống rượu rất ngon, không ngờ lại uống nhiều như vậy.”
“Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một lát đi.”
“Không ngủ được, nhớ anh.”
Giản Tình mang theo cảm giác say chuếnh choáng, cách nói chuyện rõ ràng
là lớn mật hơn so với bình thường.
Nghe cô nói trắng ra như vậy, Phương Khiêm cũng không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng trêu chọc cô: “Nhớ thế nào?”
“Rất nhớ, rất rất nhớ.” Hơi ấm trong phòng khách bốc lên cùng với hơi nóng sau khi uống rượu làm
cho Giản Tình không thể không nới lỏng khăn tắm ra một ít, “Muốn gặp anh ngay lập tức.” Nếu đã dám gọi điện thoại thì nói một hai câu bốc đồng
cũng đâu là gì.
Cô gái nhỏ làm nũng khiến
cho Phương Khiêm rất thích thú. Anh thầm nghĩ về sau nếu thỉnh thoảng để cô uống chút rượu, hiệu quả chắc sẽ rất thú vị, “Em ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ là có thể gặp anh.”
“Được rồi, anh đi làm việc đi… A…” Giản Tình còn chưa nói xong, lại đột nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Thanh âm mặc dù thấp, nhưng Phương Khiêm vẫn nghe được: “Sao vậy?”
Giản Tình thẹn thùng lắc
đầu, một tay cầm di động, tay kia luống cuống chỉnh lại khăn tắm. Vừa
rồi vì đã thả lỏng khăn tắm một chút, cho nên khi cô có động tác hơi
mạnh, khăn tắm liền nhanh chóng tuột đến tận thắt lưng, lộ ra phần lớn
da thịt trắng hồng cùng với hai quả đào căng tròn trước ngực.
Nghe Phương Khiêm hỏi như vậy, cô cũng rất tự nhiên đáp: “Không có gì, khăn tắm vây quanh người bị rớt.”
Giản Tình chưa nghe thấy
bên kia trả lời lại, đã bất giác phát hiện câu nói vừa rồi của mình có
bao nhiêu ám muội. Mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua.
“Em tắm xong mà không mặc quần áo?” Phương Khiêm cảm thấy lúc này sự tự chủ của mình đang phải trải qua thử thách rất lớn.
Giản Tình đỏ mặt, gật gật
đầu, lại nhớ ra hai người đang nói qua điện thoại, anh sao có thể nhìn
thấy động tác của cô. Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Em có quấn khăn
tắm mà.”
Phương boss chợt nhận ra
rằng đứng ở nơi này nói về vấn đề này chỉ có tự mình hại mình mà thôi.
Phải biết rằng lực sát thương của việc nửa che nửa hở so với khỏa thân
là mạnh hơn rất nhiều, anh giống như đang nhóm lửa tự thiêu mình, nuốt
nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng: “Trời lạnh, mau tìm quần áo mặc
vào.”
“Nhưng mà em nóng…” Cô gái nhỏ ở đầu bên kia không ngượng ngùng tiếp tục nũng nịu.
Phương Khiêm im lặng một lúc.
“Phương tổng, bọn họ đang
gọi cậu.” Đang lúc Phương Khiêm cầm di động ngẩn người trước bức tường
thì có người ở phía sau gọi anh.
Quay lại, Viên Dịch cao lớn một tay cầm chén rượu, dựa vào vách tường, vẻ mặt cười mà tựa như không cười nhìn anh.
“Biết rồi.” Cúp điện thoại, Phương Khiêm ỉu xìu liếc nhìn hắn.
Đang định đi vào phòng họp, chợt nghe Viên Dịch nói: “Cậu thật ra rất thương cô gái của cậu, nếu đã như vậy tại sao lại giấu diếm mối quan hệ?”
“Việc này không cần cậu quan tâm.”
“Mình đương nhiên không quan tâm, có thể có người cảm thấy quan tâm thôi.” Viên Dịch chợt lỡ miệng nói.
Phương Khiêm đương nhiên
biết Viên Dịch nói “có người” là ám chỉ ai, anh nhíu mày, dừng bước,
trầm ngâm nhìn Viên Dịch một lúc, đột nhiên cong miệng nở nụ cười, “Viên Dịch, cậu đối phó những người bên trong hộ mình nhé, mình đi trước
đây.”
Viên Dịch giật nảy mình
trước thái độ thình lình xoay chuyển của Phương Khiêm, nhìn anh quay
người đi sang hướng khác, bèn vội vàng kéo lấy cánh tay anh, “Ê, cậu
đừng ác như vậy chứ, một mình mình làm sao đối phó được với những người
trong đó.”
Phương Khiêm lạnh lùng
cười, chậm rãi rút tay về, “Cậu bảo mánh khóe của cậu cao tay lắm mà,
vậy chứng minh cho mình xem.” Nói xong, anh không thèm quay đầu lại,
bước thẳng ra ngoài.
Để lại Viên Dịch đứng lặng
tại chỗ, liên tục cười khổ, thầm nghĩ người nhà họ Phương đúng là đều
khó chơi, mà anh lại bị kẹp giữa hai bên, quả thực là khổ không nói hết.
Giản Tình cúp điện thoại,
tựa vào sô-pha bưng tách trà uống. Không biết vì sao tuy cô cảm thấy đầu choáng váng, nhưng lại không muốn vào phòng ngủ, mà lười biếng nằm ườn
trên sô-pha.
Ánh mắt đảo quanh phòng,
đột nhiên nhìn thấy dưới bàn trà có cái rổ nhỏ đựng đồ linh tinh, bên
trong có mấy bình sơn móng tay. Vì thế cô chợt nổi hứng, nhảy ra khỏi
sô-pha, ngồi xuống thảm chọn một lọ sơn móng tay màu tím, bắt đầu tô
điểm cho bàn chân.
Khi Phương Khiêm dùng chìa
khóa mở cửa đi vào, một hình ảnh rơi ngay vào mắt khiến cho tim anh
suýt nữa ngừng đập: Cô bé của anh quấn khăn tắm quanh người, ngồi trên
thảm sơn móng tay…
Mái tóc dài lượn sóng được
cô dùng cái kẹp nhẹ nhàng cố định ở phía sau đầu, vài sợi bướng bỉnh
vương trên cái cổ trơn bóng và trên vai cô. Một chiếc khăn tắm màu lam
quấn quanh người, hai phần ba quả đào đầy đặn đã lộ ra bên ngoài, hơn
nữa chiếc khăn tắm lại khá “thiếu vải”, làm cho khi cô co chân, một hình ảnh mờ ám hiện ra khiến không khí trở nên ám muội.
Nhìn cảnh tượng như vậy,
cho dù không say, Phương Khiêm cũng vẫn cảm thấy chuếnh choáng. Cô bé
này, rõ ràng là tiểu yêu tinh ông trời phái xuống giày vò anh!
Nhanh chóng cởi giày, Phương Khiêm bước nhẹ nhàng đi đến bên người cô.
Giản Tình không biết là do
tác dụng của cồn hay bởi vì đang mê mẩn tô vẽ mà khi Phương Khiêm ngồi
xuống trước mặt cô, cô mới ngốc ngếch phát hiện anh vừa nói chuyện điện
thoại cùng cô, mà giờ lại đang ở trước mặt cô, sao có thể nhanh như vậy? Chẳng lẽ là cô uống rượu nhiều, xuất hiện ảo giác?
“Sao anh đã về rồi?”
Trong lúc sững sờ, cô chỉ nghe thấy anh dịu dàng nói: “Anh giúp em.”
Sau đó, Phương Khiêm cầm
lấy bình nhỏ trong tay Giản Tình, ôm lấy một cái chân của cô, đặt lên
đùi mình, rồi cầm chiếc chổi quét, giúp cô sơn móng chân. Có điều khi
ánh mắt ngẫu nhiên rơi xuống chỗ giữa hai chân thì động tác trên tay anh lại tạm ngưng một chút.
Giản Tình ngơ ngác nhìn
khuôn mặt khôi ngô của anh, sau đó nhanh chóng sa vào động tác thâm tình của anh, tâm trạng ngọt ngào lại như cỏ dại lan tràn.
Một lúc sau, cuối cùng
Phương Khiêm cũng tô điểm xong cho bàn chân của cô, anh nâng chân cô lên cẩn thận quan sát, vừa lòng gật gù, ánh mắt lập tức quay sang cô, nhẹ
nhàng nói: “Rất đẹp.”
Giản Tình phục hồi tinh
thần, mới phát hiện bản thân đang ngồi trước mặt anh với một tư thế cực
kỳ mờ ám, hơn nữa quanh thân chỉ quấn độc một cái khăn tắm, cô lập tức
nhớ lại cú điện thoại vừa rồi, chính mình đã nói nhớ anh. Liên tiếp hồi
tưởng lại, Giản Tình cảm thấy đầu càng thêm choáng váng nóng rực lên.
Chất cồn còn đang quấy phá
trong cơ thể, lúc này Giản Tình không còn e lệ như bình thường, đối mặt
với anh dũng khí cũng tăng thêm vài phần. Tiếp theo Giản Tình nghe thấy
giọng nói mang theo chút khiêu khích của bản thân mình: “Ai đẹp chứ? Sơn móng chân đẹp hay là em đẹp?”
Sự khiêu khích đột ngột của cô quả thật làm cho Phương Khiêm kinh ngạc, có điều cô gái nhỏ tình cờ
làm loạn vẫn khiến cho anh rất vừa lòng. Xem ra rượu cũng không có hại
cho lắm.
Anh bèn buông chân cô ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cười đáp, “Em đẹp làm cho anh không thở nổi.”
Phương Khiêm cảm thấy sự tự chủ của mình xem ra là không tệ. Nếu vừa rồi khi bước vào cửa, anh mà
thiếu tự chủ thì đã đổ gục ngay lập tức rồi, chắc chắn không thể chờ đến bây giờ. Có điều được nhìn thấy bộ dáng hiếm hoi của cô, Phương Khiêm
cảm thấy sự nhẫn nại vừa rồi rất có ý nghĩa.
Tuy rằng anh rất thích bộ
dáng như chim nhỏ nép vào người lúc bình thường của Giản Tình, nhưng anh cũng yêu sự chủ động trong giờ khắc này của cô. Đàn ông, quả nhiên là
giống loài ưa chuộng sự kích thích thú tính.
Lời khen của Phương Khiêm
làm cho nụ cười Giản Tình càng thêm quyến rũ, cô lập tức đứng dậy ngồi
lên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấn chặt quanh thắt lưng anh, đôi mắt
sáng ngập nước nhìn anh chớp chớp: “Nếu đã đẹp như vậy thì anh còn chờ
gì nữa.”
Cô gái nhỏ vừa nói ra lời này, người nào đó rốt cuộc cũng hoàn toàn hóa thú.
Kế tiếp, Phương Khiêm yêu
cô mãnh liệt dâng trào, làm cho cô gái nhỏ khắc sâu trong lòng: Đàn ông
không thể khiêu khích lung tung được!
Toàn bộ buổi chiều, hai
người đều ma sát ở các góc phòng, thể lực Phương Khiêm quá tốt làm cho
Giản Tình “bội thực”. Bởi vậy đến buổi tối, hai người tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài rồi đi ngủ sớm.
Cho đến ngày hôm sau rời
giường, khi Giản Tình nhớ lại hành vi điên cuồng hôm qua của mình, xấu
hổ đến ngay cả giường cũng không muốn rời. Cô cuộn mình trong chăn, mặc
cho Phương Khiêm dỗ dành như thế nào cũng không thò đầu ra.
Hành động đáng yêu này làm
cho Phương Khiêm thích thú không dứt. Tuy miệng an ủi nhưng trong lòng
lại đang ngấm ngầm tính toán hôm nào đó sẽ tìm cơ hội cho cô say thêm
lần nữa. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là vẻ say rượu của cô chỉ có thể ở trong nhà và chỉ có thể để một mình anh hưởng thụ.
Chủ nhật này là ngày vừa
vui vẻ lại vừa dằn vặt, bởi sau khi trải qua một tuần đấu tranh tư
tưởng, Giản Tình rốt cục cũng hạ một quyết định quan trọng, cô sẽ đi
chụp áp-phích tuyên truyền kia.
Đúng như lời Tần Tiểu Ý, nếu đã bị động như vậy thì chi bằng nghĩ biện pháp để cho mình trở nên chủ động.
Có câu nói nửa thật nửa giả đùa vui của Phương Khiêm, hơn nữa có thêm Tần Tiểu Ý cổ động, Giản Tình cảm thấy nếu mình còn lảng tránh thì sẽ rất hèn nhát. Người đàn ông của cô mạnh mẽ như vậy mà mình lại không kiên cường thì sao có thể sánh vai cùng anh chứ.
Giản Tình sinh ra nơi nông
thôn xa xôi, tuy rằng lên trung học đã được người nhà đưa đến tỉnh thành học tập, nhưng trong lòng cô vẫn có một ít tư tưởng truyền thống ăn sâu bén rễ. Ví như con gái thì nên dịu dàng hiền lành, không nên xuất đầu
lộ diện quá nhiều. Tư tưởng này tuy đã trải qua nhiều năm nơi thị thành
nhưng cô vẫn không thể vứt bỏ.
Cũng bởi vì có tư tưởng như vậy nên cho dù bề ngoài cô có xinh đẹp động lòng người, có nhiều người
theo đuổi, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái hồn nhiên luôn trân trọng mối
tình đầu, cho đến khi cô gặp gỡ Phương Khiêm mới trở nên liều lĩnh.
Vì vậy, khi biết cô có thể
trở thành nữ nhân vật chính của áp-phích tuyên truyền, Giản Tình không
hề mừng rỡ như bao người khác, mà lại từ chối không chút do dự. Bởi
trong lòng cô luôn cho rằng, sắc đẹp của mình chỉ dành cho người đàn ông của mình mà thôi.
Vì đã hạ quyết định, sáng
sớm thứ hai cô luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, dù Phương Khiêm đã nói
chuyện cùng cô, cô cũng luôn không yên lòng, làm cho Phương Khiêm tưởng
thân thể cô không thoải mái, suýt nữa đã cho xe chạy đến bệnh viện, muốn cô đi khám sức khỏe toàn thân.
“Em thật sự không sao chứ?” Lúc chỉ còn cách công ty hai con đường, Phương Khiêm dừng xe để Giản
Tình xuống, vẫn không yên tâm muốn hỏi lại một lần nữa…
Mặc dù Giản Tình mặc áo giữ ấm chất liệu xịn, nhưng vừa xuống xe gặp phải cơn gió lạnh, cô vẫn bất
giác run lên. Xoa xoa tay rồi đeo găng vào, Giản Tình nhìn vào trong xe, môi nở một nụ cười ngọt ngào, “Em không sao, đường đông, anh lái xe
chậm thôi nhé.”
Phương Khiêm nhìn chóp mũi
ửng đỏ của cô, đau lòng thở dài. Rõ ràng có thể ngồi chung đến bãi đỗ xe của công ty, cô lại cố tình muốn xuống xe ở chỗ này.
Tuy nhìn cô hiền lành dễ
thương, nhưng lại khiến anh phải khoanh tay chịu trói. Anh lớn như thế
này, chưa có chuyện gì là không xuôi chèo mát mái, chỉ có cô mới có thể
làm cho anh nhấm nháp mùi vị của “thất bại”.
“Ừ, có chuyện gì thì gọi
điện cho anh.” Nhớ tới buổi chiều hôm kia cô nhiệt tình hiếm có, ngoài
ra tính tình khăng khăng cố chấp của cô, Phương Khiêm không thể không
thừa nhận một lần nữa, cô quả nhiên tiểu yêu tinh trên trời phái xuống,
hơn nữa là tiểu yêu tinh làm anh mê mẩn điên đảo.
Giản Tình đến công ty,
nhưng không đến phòng thị trường, mà đi thẳng vào phòng quan hệ xã hội
phụ trách công việc áp-phích. Tuy phòng quan hệ xã hội đã thay đổi
trưởng phòng, nhưng trong lòng Giản Tình vẫn còn tồn tại bóng ma tâm lý
với nơi đây. Nếu không phải là có lời quan trọng cần nói, cô thật sự
không muốn đến nơi này.
Vì từng có một đoạn thời
gian làm việc chung, phần lớn người của phòng quan hệ xã hội vẫn nhận ra Giản Tình. Thấy cô đến, họ hưng phấn vây lấy cô, mồm năm miệng mười
tranh nhau lên tiếng.
“Giản trưởng ban, cô đã đến, cứ nghĩ là cô quên chúng tôi rồi chứ.”
“Giản trưởng ban, cuối cùng cô cũng đồng ý chụp áp-phích, xem ra công phu theo đuôi của Lý Duy vẫn rấ hiệu quả…”
“Giản trưởng ban, lúc chụp áp-phích, giúp tôi hỏi có thể tăng thêm người chụp cùng không nhé, tôi cũng muốn lên hình bìa nha…”
“…”
Nơi nào nhiều phụ nữ quả nhiên là nơi nguy hiểm, Giản Tình chưa có cơ hội nói chuyện, đã bị một đống nước miếng bao phủ.
“Được rồi, lúc đi làm, mọi
người đều tự giác đi.” Rốt cục có người mở miệng chặn ngang cơn cuồng
phong của các cô, Giản Tình cảm kích nhìn sang đối phương – một gương
mặt xa lạ, chẳng lẽ đây là trưởng phòng quan hệ xã hội mới?
“Xin chào, Giản trưởng ban, tôi là trưởng phòng quan hệ xã hội Vu Khiết, mời cô đến văn phòng tôi
nói chuyện.” Đối phương là một cô gái khôn khéo có năng lực, đối lập với Bạch Lị Lị, tuy không quyến rũ bằng nhưng lại khôn khéo hơn.
Giản Tình gật đầu, theo cô
ấy vào văn phòng. Văn phòng này lúc trước được Bạch Lị Lị bố trí rất nữ
tính, giờ đã đổi mới hoàn toàn. Toàn bộ văn phòng lấy tông lạnh là chủ
đạo, làm cho tâm trạng người ở trong sẽ tự giác trở nên nghiêm túc.
“Giản trưởng ban, đã lâu không gặp.” Bên trong đã có người vào trước cô, mở miệng chào hỏi.
Giản Tình ngẩng đầu, bất ngờ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô-pha, “Viên quản lí?”