Trong căn phòng rộng một trăm mét vuông, ngoại trừ tiếng đánh máy và tiếng nói chuyện bị âm thanh ầm ĩ của máy
in cản trở thì không nghe được bất cứ tiếng gì khác. Thỉnh thoảng có
những nhân viên đi qua đi lại như thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhẹ nhàng
không một tiếng động. Mọi người phải thật cẩn thận, nguyên nhân là do
Bạch Lị Lị vừa mới từ bên ngoài trở về.
Bình thường cho dù tâm trạng
Bạch Lị Lị không tốt cũng sẽ không thể hiện bất cứ cảm xúc gì trên khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng chiều nay Bạch trưởng phòng không biết uống nhầm
thuốc gì, vừa bước vào văn phòng đã bắt đầu chửi mắng mọi người, nhìn
thấy ai là quát người đó, từ việc phê bình thái độ công tác của cấp
dưới, đến việc ăn mặc không ngay ngắn, rồi lại trang điểm không đẹp mắt. Vì những việc vặt vãnh không đáng kể này mà nhân viên trẻ đang thực tập trong văn phòng xém chút nữa bị cô mắng cho phát khóc.
Mọi người thấy tình hình căng
thẳng đều khôi phục tinh thần, tập trung làm việc, đề phòng bất trắc xảy ra. Vì thế, trong văn phòng xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, bình thường
những mỹ nữ vẫn thích đấu võ mồm giờ lại chăm chú ngồi trên bàn giấy.
Cảnh tượng này đã lâu không thấy, nay xuất hiện cũng có phần thú vị.
Bởi vì chuyện xảy ra lúc trưa, cả buổi chiều Giản Tình ngồi ngẩn ngơ, xem một tập tài liệu đến nửa
ngày. Cô ngồi yên không động đậy, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm
chằm vào màn hình máy tính, , người nào tinh mắt vừa nhìn đã biết cô
đang có tâm sự.
Mãi mới lấy lại tinh thần,
ngồi trước máy tính đánh máy, nhưng khi gõ đến chữ “Phương”, cô lại ngây người. Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Phương Khiêm trong điện thoại
trưa nay, tâm trạng như lao tít lên mây xanh rồi tụt ngay xuống đất.
Cảm xúc lúc này vừa buồn khổ
lại vừa uất ức, như lớp mây mù nặng trĩu, chèn ép đến nỗi không thở
được, cô rất muốn khóc nhưng chỉ mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Gặp
phải chuyện này, đâu phải vài giọt nước mắt là có thể giải quyết được.
Điều này cô đã rút ra được từ khi đi học xa nhà.
Trên con đường trưởng thành,
bề ngoài xinh đẹp đã gây không ít bất lợi cho cô. Thời còn là cô trò nhỏ ngây ngô, vì quá xinh xắn, cô rất khó kết bạn, các nữ sinh thường thích tụm năm tụm ba, nhưng cô luôn bị gạt ra bên ngoài.
Hoàn thành xong chương trình
học, bước ra ngoài xã hội, có vẻ ngoài xuất sắc, vượt qua mọi khó khăn
thăng chức, bình hoa[1] – là đánh giá của hầu hết mọi người dành cho cô. Đến hôm nay, khi cô đã lên được chức trưởng ban, vẫn có rất nhiều người mỉa mai cô là bình
hoa, dựa vào sắc đẹp để thăng tiến.
Trước khi vào Phương thị, cô
cũng đã đi làm ở một số nơi với các chức vụ khác nhau, nhưng phần lớn
đều bị “quấy rối tình dục” nên tạm rời cương vị công tác. Trải qua nhiều cay đắng khiến cho cô trở nên kiên cường hơn.
Nhưng sau này khi ở cùng với
Phương Khiêm, cô cảm thấy mình thay đổi rất nhiều. Phương Khiêm yêu
thương, chiều chuộng cô, kể cả trong cuộc sống hay công việc, nếu cô gặp khó khăn, anh luôn sử dụng uy quyền của mình để giúp cô, cho dù không
thể trực tiếp ra mặt, nhưng anh luôn có biện pháp để sự việc được giải
quyết một cách ổn thoả.
Có lẽ người đàn ông của cô quá lớn mạnh, làm cho cô luôn nghĩ anh là người thống trị cuộc sống của mọi người. Vì vậy khi cô thật sự gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên sẽ
là nhờ vả anh, bằng không, sẽ không tự giác lựa chọn cách trốn tránh.
Bây giờ, gặp vấn đề bản thân không thể tự xử lý, bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Trong lúc cô đang ngẩn người
suy nghĩ, một tờ giấy vo tròn chuẩn xác bay thẳng vào đỉnh đầu. Giản
Tình nhíu mày xoa đầu, cầm lấy tờ giấy mở ra xem.
“Giản trưởng ban, cô ngơ ngẩn
suy nghĩ gì thế? Mất tập trung như vậy, chẳng lẽ là đang suy nghĩ đến
đàn ông nên phát dục ư?” Rõ ràng có người nhìn thấy cô hồn bay phách
lạc, nên mới viết tờ giấy này để chế nhạo cô.
Giản Tình trừng mắt nhìn người đã vứt tờ giấy sang cho mình,tiện tay vẽ lên giấy cái đầu heo, đang
muốn ném trả lại, đột nhiên thấy nét mặt cô gái kia thay đổi, động tác
trên tay Giản Tình hơi ngừng lại, lập tức nghe thấy phía sau có người
lạnh lùng nói: “Giản trưởng ban, tất cả mọi người đều đang tập trung làm việc, còn cô thì lại rảnh rỗi ngồi đây chơi đùa.”
Giản Tình nhanh chóng quay
đầu, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Lị Lị, nhìn ánh mắt của cô ta vô
cùng sắc bén, dường như hai người được ông trời sinh ra làm kẻ thù không đội trời chung.
“Tôi không hề chơi đùa, Bạch
trưởng phòng hiểu lầm rồi.” Giản Tình khẽ mím môi giải thích, trong lòng lại ai oán. Ngày hôm nay cô chẳng gặp được việc gì tốt đẹp cả.
“Không chơi đùa? Thế đây là
cái gì?” Bạch Lị Lị đoạt lấy tờ giấy trong tay Giản Tình, vẫy vẫy trước
mặt cô, nhìn thấy trên tờ giấy viết gì, Bạch Lị Lị càng cười dữ tợn hơn, “Giản trưởng ban, cô thân là người quản lý nhân viên, là người đi đầu
mà trong giờ làm việc lại có hành vi như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?
Bộ phận quan hệ xã hội chúng tôi nhờ cô đến giúp đỡ chứ không mời cô đến để vui chơi, chẳng lẽ những người trong bộ phận của cô đều làm việc với thái độ này ở công ty sao?”
Lời nói của Bạch Lị Lị làm cả
văn phòng lặng ngắt như tờ, người người mím môi, cúi đầu không dám lên
tiếng, còn cô gái vừa rồi ném tờ giấy cho Giản Tình, khuôn mặt càng ngày càng ửng đỏ.
Tất cả mọi người đều biết tính tình Bạch Lị Lị không tốt, nhưng vì luôn muốn duy trì hình tượng thục
nữ thanh nhã trong mắt mọi nhân viên trong công ty nên rất ít khi thay
đổi sắc mặt ở trước nhân viên. Đột nhiên cô bây giờ lại chanh chua như
vậy làm cho các nhân viên nữ cảm thấy sợ hãi.
Giản Tình nghe Bạch Lị Lị nói
xong, khuôn mặt tái xanh khẽ nở nụ cười, cô mím môi, “Bạch trưởng phòng, vừa rồi đang làm việc mà phân tâm, quả thật là tôi không đúng, tôi sẵn
sàng xin lỗi, nhưng cô không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.”
“Hừ, chẳng lẽ tôi nói sai à!
Điều kiện của cô như vậy cũng có thể lên làm trưởng ban, tôi đang rất
nghi ngờ năng lực của bộ phận thị trường đây.” Mấy ngày nay đều cảm thấy ghen tị oán hận, rốt cục bây giờ cũng có cái cớ để phát tiết, Bạch Lị
Lị sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lị Lị
trời sinh có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Lúc nhỏ học nghiên cứu
sinh, cô luôn ở trong tốp những nữ sinh ưu tú nhất, thành tích tốt, dung mạo tốt, tại sao lúc quay về lại không được mọi người nâng niu trong
lòng bàn tay để yêu thương?
Lúc ra trường tìm việc, dựa
vào chính năng lực của mình, cô cũng nhanh chóng trở thành trưởng phòng
của bộ phận quan hệ xã hội. Ở công ty, ai cũng biết Bạch Lị Lị là một cô gái xuất sắc.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thất
bại, là khi các nhân viên nam bình chọn cô đứng thứ hai trong danh sách
thập đại mỹ nữ của công ty. Khi cô biết rằng mình bị thất bại bởi một
người chưa từng gặp mặt, quả thật cô đã rất tức giận. Hôm đó tan tầm, cô không nhịn được âm thầm đi xem mặt người đó ở bộ phận thị trường. Đúng
là không tồi, vừa nhìn thấy Giản Tình, mầm mống ghen tỵ liền xuất hiện,
mọc rễ nảy mầm ở một góc trong lòng cô.
Lần trước ngẫu nhiên gặp ở cửa hàng quần áo, rồi ở dạ hội đêm Nô-en, Giản Tình càng ngày càng đẹp động lòng người, cô cũng càng ngày càng oán hận hơn. Dựa vào cái gì mà một
trưởng phòng như cô lại thất bại bởi một trưởng ban nhỏ bé, ngay cả bạn
trai Cao Nguyên của cô khi tham gia dạ hội xong cũng xúc động nói, “Giản Tình quả nhiên là một đại mỹ nhân.” Vì câu nói vô tư này của anh, bọn
họ đã xảy ra chiến tranh lạnh một tuần, đến tận bây giờ Cao Nguyên vẫn
chưa tới tìm cô để xin lỗi.
Dùng biện pháp điều Giản Tình
đến đây, bắt cô làm tăng ca, khiến cô mệt nhọc, nhìn cô từ sáng tới tối
tất bật làm việc xung quanh mình, sự ghen tỵ mãnh liệt trong lòng mới có thể thoáng giảm bớt. Cô gái đáng ghét này, cô nhất định phải nghĩ ra
biện pháp khiến Giản Tình bị đuổi khỏi Phương thị mới được.
Hôm nay bắt được nhược điểm của cô, Bạch Lị Lị đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Lúc này, người nào ngu dốt
nhất cũng có thể nhìn ra Bạch Lị Lị đang cố ý làm khó Giản Tình. Nói ra
những lời khó nghe như vậy, ai nghe trong lòng cũng đều thấy không thoải mái.
Giản Tình cũng không phải
ngoại lệ, nghe Bạch Lị Lị nói xong, cô thật sự tức giận, “Bạch trưởng
phòng, thân là một người gương mẫu, cô không biết mình nói như vậy là
quá chanh chua sao?”
Bạch Lị Lị bị cô lên án, lập
tức trừng lớn mắt, lạnh lùng cười: “Bình thường cô luôn im ỉm, không ngờ bản lĩnh tranh cãi cũng rất lợi hại. Là do cô sai, không thể trách tôi
chanh chua được.”
“Tôi làm sai, tôi cũng đã xin lỗi rồi. Bạch trưởng phòng cứ tiếp tục như vậy sẽ bị người khác chê cười đấy.”
“Giản Tình, một trưởng ban nhỏ như cô cũng dám đứng ở đây ăn nói ngang ngược, có tin tôi sẽ khiến cho
công ty đuổi việc cô không?”
Tình hình phát triển đến mức
này đã có phần không kiềm chế được. Hai người cãi nhau, nghiễm nhiên
lệch khỏi chủ đề công việc, mà dáng vẻ của Bạch Lị Lị giống hệt những
người đàn bà chanh chua hay chửi bóng gió.
Giản Tình nhếch miệng cười:
“Có đuổi việc tôi hay không cũng đâu đến lượt cô quyết định, hơn nữa
người đang giương oai ở đây không phải tôi, mà là cô. Xin Bạch trưởng
phòng hãy tự trọng một chút.”
Đối diện với gương mặt trước
sau vẫn bình tĩnh của Giản Tình, Bạch Lị Lị sớm mất đi lý trí, “Tôi ở
đây giương oai? Được, bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là giương
oai.” Bạch Lị Lị vừa nói xong, nhanh chóng bước đến gần,vung tay tát
thẳng vào má trái của Giản Tình.
“Bốp…”
Một âm thanh vang vọng làm hô
hấp của mọi người trở nên khó khăn, Giản Tình chưa kịp chuẩn bị tâm lý,
đã bị cô ta cho một bạt tai. Một tay cô ôm mặt, khó tin mở to mắt, “Bạch Lị Lị, cô đừng có quá đáng!”
Bạch Lị Lị cũng bị hành vi của chính mình làm cho hoảng sợ, dù sao tát Giản Tình được một cái cô cũng
cảm thấy trong lòng vui sướng lạ thường. Đang lúc đắc ý, lại cảm thấy
mặt mình bỏng rát, “Bốp” một tiếng, âm thanh này lại vang lên.
Lúc này người tát là Giản
Tình, còn người bị tát, đương nhiên là Bạch Lị Lị kiêu ngạo. Giản Tình
lạnh lùng nói: “Đừng kinh ngạc, cái tát này là trả lại cho cô.”
Tình hình tiếp theo, chỉ có
thể dùng từ rối loạn để hình dung. Người vừa bị ăn tát nằm đè lên cô,
Bạch Lị Lị không cam lòng bị Giản Tình đánh trả, định đè lên người Giản
Tình để đánh cô, nhưng Giản Tình đã sớm có phòng bị, ra sức đẩy cô làm
Bạch Lị Lị nháy mắt ngã chổng vó.
Thế này thì hay rồi, quần áo
xộc xệch, tóc cũng rối tung, trang sức rơi đầy xuống sàn. Cuộc chiến của phụ nữ, độ sát thương không thể khinh thường.
Mọi người ai nấy đều bó tay,
đồng loạt xông lên khuyên can, lôi lôi, kéo kéo, văn phòng một trăm mét
vuông lập tức loạn hết cả lên.
“Các cô đang làm gì?” Một giọng nói nghiêm khắc từ cửa văn phòng truyền vào.
Mọi người đang đấu tranh quyết liệt, khi nghe thấy âm thanh này đều lập tức dừng lại, nhìn ra cửa.
Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã đầy người, có trưởng phòng, quản
lí, còn có một số nhân viên đi ngang qua đứng lại xem.
Còn người vừa mới lên tiếng
khiển trách các cô, chính là người đang đứng ở trung tâm, Phương Khiêm – đại boss của công ty.
Ánh mắt Phương Khiêm lạnh lùng liếc qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở hai nhân vật chính, “Rốt cục
đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi mọi người đang ở trong phòng họp, một quản lý nhận được điện thoại, liền lo lắng đứng dậy rời
đi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ rằng ở trong công ty lại có người đánh nhau. Phương Khiêm vừa nghe tin tức này thì cảm thấy
lo lắng. Cô gái nhỏ của anh đang ở bộ phận quan hệ xã hội, không lẽ cô
đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ vậy, Phương Khiêm cũng
đứng ngồi không yên, vừa chạy vừa vung tay cho mọi người tan họp, còn
mình thì chạy theo vị quản lý kia xuống dưới. Khi chạy tới bộ phận quan
hệ xã hội, nhìn thấy cảnh tượng này, anh lập tức toát mồ hôi lạnh, không tin được cô gái nhỏ của anh luôn luôn hiền lành lại có thể đánh nhau
như vậy.
Khí thế của Phương Khiêm cũng
không phải bình thường, nhìn anh đứng ở giữa văn phòng, những người khác lập tức nao núng cúi đầu, không ai dám quan sát sắc mặt của anh.
Giản Tình bắt đầu sửa sang lại quần áo, nhìn thấy Phương Khiêm xuất hiện, trong lòng không khỏi thở dài
Phương Khiêm quan sát cô, thấy má trái của cô hơi hơi sưng đỏ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, tầm
mắt chiếu thẳng vào Bạch Lị Lị: “Bạch trưởng phòng, cô giải thích sao về chuyện này?”
Bạch Lị Lị nghe thấy Phương
boss bảo cô giải thích trước, đắc ý lườm Giản Tình: “Boss, cô ta mắc lỗi trong khi làm việc, tôi mới nhắc nhở có một câu, cô ta đã cãi lại.Tôi
nhất thời tức giận mới xảy ra xung đột với cô ta.” Bạch Lị Lị nghĩ rằng
mình là trưởng phòng, cho dù có mắc sai lầm gì, tổng giám đốc cũng sẽ
không làm khó cô trước mặt mọi người, vì thế mới can đảm tố cáo tội lỗi
của Giản Tình, đổi trắng thay đen.
Ở đây phần đông người chứng
kiến nghe thấy cô nói như vậy đều trừng to mắt, nhưng ngại cô ta là
trưởng phòng, nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhiều nhất trong
lòng cũng chỉ dám cầu nguyện cho Giản Tình.
Phương Khiêm nghe cô ta nói, nét mặt không chút thay đổi, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Là ai ra tay trước?”
Bạch Lị Lị nhìn thấy ánh mắt
lạnh lùng của anh, lập tức sởn tóc gáy: “Bởi vì cô ta ăn nói rất khó
nghe, tôi nhất thời không nhịn được, nên….”
“Không phải. . .” Không gian
im ắng, đột nhiên có người lớn tiếng nói, “Mọi việc không phải như Bạch
trưởng phòng nói.”
Mọi người quay lại nhìn người
vừa nói, nhận ra người này chính là cô gái vừa mới ném tờ giấy vào đầu
Giản Tình. Nhìn thấy cô dám dũng cảm đứng ra, trong lòng mọi người đều
thở phào nhẹ nhõm.
Phương Khiêm nhíu mày, hỏi cô gái kia: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra? Cô nói cho tôi nghe.”
Cô gái liền dũng cảm, thuật
lại mọi việc từ đầu đến cuối cho Phương Khiêm nghe, cuối cùng còn chốt
một câu, “Nếu Phương boss không tin, có thể hỏi lại những người khác.”
Bạch Lị Lị lúc này mới ý thức
được tình hình không thuận lợi, cuống quýt thanh minh với Phương Khiêm:
“Tổng giám đốc, mọi việc không phải như cô ta nói đâu, anh đừng tin.”
Giản Tình đứng ở một bên, từ
đầu đến cuối chỉ im lặng, chuyện xảy ra thật khôi hài. Vừa rồi nếu mình
cố gắng nhịn một chút, không tranh cãi với Bạch Lị Lị, có lẽ mọi chuyện
sẽ không thành thế này, cũng sẽ không làm kinh động tới Phương Khiêm.
Bây giờ Phương Khiêm đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ
qua.
Phương Khiêm nhếch miệng, tuy
rằng lộ ra nét cười nhợt nhạt, nhưng lại mang đầy vẻ nực cười, anh thản
nhiên nói: ” Sở dĩ công ty thiết lập bộ phận quan hệ xã hội, mục đích là để bảo vệ cho hình tượng của công ty. Hôm nay xảy ra chuyện này, vẫn
phải chú trọng đến hình tượng của bộ quan hệ xã hội. Tôi không quan tâm
ai đúng ai sai, thân là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội – Bạch
Lị Lị – cô không biết đây là trách nhiệm của cô sao? Thật sự tôi cảm
thấy rất thất vọng trước hành động của cô!”
Nghe Phương Khiêm nói xong,
Bạch Lị Lị cảm giác như mình đang rơi xuống hố băng. Cô gặp ảo giác ư?
Tại sao từ khi Phương boss đến đây chỉ nhắm vào mình cô? Còn Giản Tình ở kia, tại sao anh không chất vấn tới nửa câu.