Đành Buông

Chương 6-1

Đối với trò khôi hài này, Lý Hách nhìn mà chẳng để ý, như thể mặc kệ Nghiêm Hân hay ai làm gì cũng chẳng liên quan tới mình. Lúc cửa khép lại, anh như nhớ ra điều gì mà đi vào phòng, tự nhốt mình trong đó, bỏ lại một đám người đang đứng bên ngoài

–   Quốc Tân, anh thực sự cho rằng ông chủ vẫn còn tình cảm với Nghiêm Hân, để ý đến đoạn tình cảm còn nhiều khúc mắc đó?

Tiểu Triệu nhìn cánh cửa vừa đóng sập lại. Nếu hai người thực sự vẫn còn tình cảm thì biểu hiện của sếp có phải là đã quá lạnh lùng?

–    Đương nhiên, sau khi xuất ngũ, lúc mọi người trong nhà tìm đối tượng cho cậu ấy cậu ấy chẳng từ chối một ai, còn nói nếu chẳng phải là Nghiêm Hân thì ai mà chẳng được, có thể thấy cậu ấy dành cho Nghiêm Hân tình cảm sâu đậm cỡ nào

Với điều này, Giang Quốc Tân không hề nghi ngờ. Tuy anh ủng hộ Dương Dương nhưng đàn ông mà, thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất. Thứ hai, Nghiêm Hân trông cũng rất hợp khẩu vị của đàn ông

–    Đúng vậy, tháng trước ngày chị Dương Dương đến văn phòng luật, bởi vì em rất ghét Nghiêm Hân nên mới cố ý xông vào muốn nói là chị Dương Dương đã đến, không ngờ lại thấy Nghiêm Hân đang dựa vào lòng sếp mà khóc lóc. Nếu nói giữa bọn họ không còn tình cảm thì em cũng không tin

Tằng Tiểu Muội nhớ tới cảnh hôm đó mà đột nhiên cảm thấy tiền Dương Dương đưa tới thật sự là nóng bỏng tay

–     Nhưng Lý luật sư của chúng ta lúc nào cũng nhắc đến “vợ yêu”, chẳng lẽ là nói dối?

A Hưởng nghi ngờ

–     Được rồi anh đi vào hỏi cho rõ ràng, mọi người đợi đó.

Giang Quốc Tân xung phong

Anh ta đi tới phòng ngủ, gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại, anh mở cửa đi vào, phát hiện Lý Hách đang nhìn tủ quần áo mà ngẩn người

Anh hắng giọng rồi nói:


–     Là Dương Dương gọi điện đến bảo bọn mình đến với cậu.

Nghe vậy, Lí Hách vội quay đầu:

–    Cậu nói là Dương Dương gọi điện cho mọi người?

–    Đúng, cô ấy sợ hôm nay cậu tâm tình không tốt nên hỏi bọn mình có thể đến tâm sự với cậu không. Sao cậu lại không vui? Cãi nhau với Dương Dương?

Anh suy sụp ngồi đó, hai tay bưng mặt:

–     Dương Dương bỏ lại đơn ly hôn rồi đi rồi

Giang Quốc Tân nghĩ một lát rồi cố lấy dũng khí thử nói:

–    Thế chẳng phải vừa khéo, cậu ly hôn, Nghiêm Hân cũng ly hôn, hai người sẽ được quang minh chính đại mà ở bên nhau

Lý Hách đang bực bội không có chỗ xả, lời Giang Quốc Tân nói vừa vặn xé toạc một lỗ hổng, như khiến anh bùng nổ

–    Đến cả cậu cũng nói thế? Mọi người uống nhầm thuốc gì thế, vì sao ai cũng cảm thấy mình và Nghiêm Hân có cái gì? Bọn mình cùng nhau hẹn hò hay là biểu hiện tình yêu cuồng nhiệt gì sao?

Anh đem cơn giận trút lên đầu bạn thân khiến Giang Quốc Tân hoảng hốt vội rụt người lại. Hix, người này mới uống nhầm thuốc, hung hăng quá đi mất. Thậm chí lúc chia tay Nghiêm Hân cũng chẳng khủng bố đến mức này.

–     Chẳng phải cậu đã ngoại lệ vì Nghiêm Hân đấy sao? Cậu vốn chẳng bao giờ nhận những vụ ly dị cả

–     Mình chỉ muốn giúp bạn cũ thôi

Nhìn cô ấy khóc lóc thảm thương như vậy anh không thể từ chối. Năm đó, nếu anh không giấu diếm gia thế của mình thì có lẽ cô ấy sẽ không vì tiền mà chọn Vương Sùng Lâm. Với cuộc hôn nhân thất bại của cô ấy, anh có cảm giác áy náy, hơn nữa quan trọng không phải là việc ly hôn mà anh muốn giúp cô ấy đòi quyền giám hộ với con. Bảo anh trơ mắt nhìn đứa bé ở lại bên người cha vũ phu thì anh sao chịu được

–     Vậy… nếu mình muốn li hôn cậu có giúp không?

Câu hỏi của Giang Quốc Tân khiến anh á khẩu không trả lời được.


–     Nếu giữa cậu và Nghiêm Hân không có gì thì cậu có nói chuyện này cho Dương Dương biết không? Nói với cô ấy rằng cậu có ngoại lệ cho “bạn gái cũ”; nói với cô ấy, vì giúp bạn gái cũ thắng kiện mà cậu phải đưa hai mẹ con Nghiêm Hân đi chơi vườn bách thú; nói với cô ấy, bạn gái cũ của cậu vì quá đau lòng nên mới nhào vào lòng cậu mà khóc lóc

Mỗi một câu nói của Quốc Tân khiến mặt anh tái đi một phần

–     Những việc mình làm thật dễ gây hiểu lầm?

–     Thế à? Hay là cậu đang cầu trời khấn phật cho mình gặp may, vừa giấu được vợ lại vừa cùng tình cũ ôn lại kỉ niệm ngọt ngào

–     Cậu nói gì thế, mình là loại người này sao?

Lý Hách bực tức nói. Anh chưa từng nghĩ sẽ cùng Nghiêm Hân có bất kì điều gì khác.

–      Cho nên những việc cậu làm vì Nghiêm Hân đều là xuất phát từ đạo đức luật sư? Được rồi, mình hiểu rồi, lúc về mình sẽ nói trước với vợ cho rõ ràng.

Giang Quốc Tân bĩu môi, cợt nhả nói

–     Cậu nói lại cho rõ xem nào, lời này là có ý gì

–     Dù sao vợ mình luôn mong mình thi được bằng luật sư, làm luật sư nổi tiếng. Mình phải về nói với cô ấy, sau khi mình làm luật sư rồi, nếu đương sự dựa vào lòng mình khóc thì cô ấy không được tức giận, đương sự của mình nhân lúc cô ấy đi vắng mà ăn mặc khiêu gợi đến nhà uống rượu với mình thì cô ấy cũng không được tức giận. Mặc kệ người đó có phải là bạn gái cũ của mình hay không bởi vì là cô ấy muốn mình làm luật sư.

Lí Hách nghe hiểu, chuyện anh cảm thấy “chả có gì” thì ở trong mắt người khác chính là có quỷ. Bất luận anh có tự thanh minh thế nào cũng là vô dụng. Giấu diếm quá khứ là sai, biết rõ Nghiêm Hân cố ý nhưng lại làm như không biết cũng là sai. Tình ngay lý gian, chúng khẩu đồng từ nhà sư cũng chết, mặc dù anh chẳng có ý đó nhưng lại thành ra không ra gì.

–     Mình không cho rằng cậu sai, nếu cậu còn yêu Nghiêm Hân, muốn ở bên cô ấy, con người mà, người không vì mình trời tru đất diệt. Mình là bạn của cậu, cho dù mọi người có chửi bới cậu cỡ nào thì mình vẫn ủng hộ cậu. Nhưng nếu người cậu yêu là Dương Dương thì đừng phí thời gian ngồi đây hối hận nữa. Ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc xem làm thế nào để Dương Dương chịu hồi tâm chuyển ý. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải suy nghĩ nghiêm túc, rõ ràng, không được chần chừ bởi vì đến cả đơn ly hôn cũng đã kí có nghĩa là Dương Dương đã hạ quyết tâm bỏ đi rồi. Nhưng Nghiêm Hân lại hạ quyết tâm muốn hợp lại với cậu nên mới nhân lúc Dương Dương đi vắng mà đến đây. Hơn nữa bọn mình đều có giác quan thứ sáu của người làm luật, nếu Nghiêm Hân không nịnh hót người nhà cậu thì cô ấy sẽ không nhanh chóng biết được cậu và Dương Dương có vấn đề như vậy.

Giang Quốc Tân vỗ vỗ bả vai Lý Hách rồi đi ra ngoài nhưng vừa mở cửa thì đã có tiếng ồn ào…

Anh liếc mắt ra dấu với bọn họ, ba người Tằng Tiểu Muội vội vàng đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường

Sau đó mọi người chen chúc trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hợp lực nấu lẩu

Tằng Tiểu Muội dùng muôi lớn khuấy canh, giận dữ nói:

–    Ly hôn, đã nghiêm trọng đến thế rồi sao? Chúng ta đều chẳng biết gì cả


–    Chị dâu không gây rối thì làm sao chúng ta biết được?

Tiểu Triệu thở dài, gặp phải bà vợ không thích gây lộn thực sự chẳng biết là may hay rủi đây

–     Mấy hôm trước chị dâu xẩy thai, Lý luật sư còn cùng Nghiêm Hân ăn cơm trong phòng họp, nghĩ đến đây tôi lại thấy bực mình thay cho chị dâu. A Hưởng nói tiếp.

Lúc đó, anh hẳn là nên đi vào báo với Lý luật sư là chị dâu gọi điện, có việc khẩn cấp thì sẽ không phải đến lúc cảnh sát tới nơi báo thì Lý luật sư mới biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn

–      Tôi không phải là phụ nữ mà cũng thấy lấy phải ông chồng như sếp thực sự quá khổ, vừa phải giúp chồng mở văn phòng rồi lại còn phải phụ trách chi tiêu của văn phòng. Chồng thì đi sớm về muộn, chẳng có ai ở bên, không ai chăm sóc, lúc gặp chuyện không may cũng chỉ có một mình. Lấy phải loại chồng như thế… Chị dâu không phải là tốt bụng đâu mà là Bồ tát mất rồi. Tiểu Triệu nói.

–     Thật ra đều là lỗi của em

Tằng Tiểu Muội nói, ba đôi mắt còn lại lập tức nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt như muốn nói: “Sếp ngoại tình liên quan gì đến em”

Cô bĩu môi, từ tốn nói:

–      Nếu không phải em cứ thấy tiền là sáng mắt thì có lẽ sẽ không xảy ra việc này… Mà em cũng là nghĩ cho chị dâu thôi, nếu nhận được khoản tiền này chưa biết chừng một, hai tháng tới sẽ không phải bắt chị dâu lo liệu tiền nong nữa. Chị dâu đã quá vất vả rồi, chị ấy chỉ là nhà văn chứ đâu phải máy in tiền

–     Nói cho rõ ràng chút đi, đừng khiến mọi người khó hiểu chứ

Giang Quốc Tân lớn tuổi nhất lên tiếng

–     Chồng Nghiêm Hân – Vương Sùng Lâm là anh họ của em, em phải gọi Nghiêm Hân là chị dâu đấy nhưng cô ta quá đáng quá mà, đến em là ai cũng chẳng nhận ra

Một câu “oppa” đã khiến cô ta nghĩ rằng mình là em gái của sếp

–      Cho nên là nếu anh chị họ nhà em không ly hôn thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay?

A Hưởng tức giận hỏi. Thế này thì cũng lằng nhằng quá

–      Không phải đâu, sếp của chúng ta nghe Nghiêm Hân nói là anh họ em ngoại tình thì mới chịu giúp Nghiêm Hân. Nhưng quan trọng là anh họ em bị vô sinh, đừng nói có con riêng bên ngoài mà đứa con với Nghiêm Hân cũng chẳng phải của anh ấy. Nếu không phải lén xét nghiệm DNA thì anh họ em sao có thể biết đứa con đó không phải của anh? Cũng cần gì đến mức độ ly hôn? Cho nên Nghiêm Hân nói muốn giành quyền giám hộ, muốn sếp và mẹ con chị ta đến vườn bách thú chẳng qua chỉ là lấy cớ. Anh họ em cần gì đứa bé kia


–     Cái gì? Ý em là… Từ đầu tới cuối Nghiêm Hân đều nói dối? Sao em không nói sớm?

–     Nói thì được cái gì? Dù sao cũng đã cùng nhau đi chơi rồi. Hơn nữa anh họ em giàu lắm, cho dù cho Nghiêm Hân tiền trợ cấp cũng chẳng sao. Dù sao cô ta muốn nuôi con là được, quan trọng nhất là văn phòng của chúng ta sẽ có thu nhập…

Giọng Tằng Tiểu Muội càng lúc càng nhỏ dần

Cô thực sự đã sai rồi

–     Quốc Tân, ngày mai gọi điện thoại hẹn Vương Sùng Lâm hộ mình, mình muốn gặp anh ta một lần rồi mới quyết định có giúp Nghiêm Hân hay không

Không biết Lý Hách xuất hiện từ bao giờ, vừa nghe thấy giọng anh thì mọi người đều vội quay lại

–     Sếp…

–     Lý luật sư…

–     Làm gì mà nhăn mặt cả lũ thế, lẩu nấu xong chưa?

Lý Hách lấy phong thái ông chủ

–      Sắp, sắp được rồi

Tằng Tiểu Muội làm sai việc nên chột dạ dáp

–     Nấu xong thì mang sang nhà ăn đi…

A Hưởng day day mũi rồi khẽ bực bội nói:

–     Sếp còn ăn được sao? Chị Dương Dương muốn ly hôn rồi

Lý Hách bước lên trước, biết bọn họ đều bất bình vì Dương Dương. Vẻ buồn bã trên mặt như đã quét sạch, anh hỏi:

–    Không phải nói giúp anh nghĩ kế đưa chị dâu của mấy người về sao? Không nhanh lên, định nấu cả đêm à?


Lời Lý Hách nói khiến mọi người thấy như có thêm hi vọng. Đúng thế! Đây mới là Lý luật sư của bọn họ

Giang Quốc Tân cười với bạn thân. Quyết định nhanh như vậy thì xem ra Lý Hách và Nghiêm Hân… chỉ là anh hiểu lầm rồi

A Hưởng vỗ vỗ tay, hô to:

–     Nào, cùng chung tay làm nhanh lên nào!