Đành Buông

Chương 3-2

Cô quay lại văn phòng luật, ngẩng cao đầu, đẩy cửa ra

Thấy Dương Dương, Tằng Tiểu Muội, Tiểu Triệu, A Hưởng và Giang Quốc Tân đều trợn tròn mắt

A Hưởng theo trực giác vội đứng chắn trước cửa phòng họp:

–     Chị dâu, Lý luật sư đang bận

–     Vẫn là bận vụ li hôn đó à?

Theo bản năng, cô khẽ cười lạnh

–       Ờm… ờ… không có, không phải… là… là một vụ án khác

Tiểu Triệu không biết nói dối, xem ra cậu ấy cũng đã nghe đến câu chuyện tình yêu của Lý Hách. Người mềm lại, Dương Dương cảm thấy sự cố chấp của mình càng lúc càng nực cười

–       Không sao, chị nói với Lý Hách mấy câu thôi rồi đi ngay

Cô mạnh mẽ bước tới bên cửa, nắm lên nắm đấm cửa. Tằng Tiểu Muội không nghĩ ngợi gì, vội kéo Dương Dương ra, không cho cô mở cửa thậm chí còn kéo cô ra xa phòng họp một chút

–     Cái này… không tiện lắm đâu… Chị à, chúng ta đến văn phòng của sếp ngồi chờ đi, chắc luật sư Lý sắp ra rồi

–    Mọi người đang lo lắng gì thế?

Cô chẳng qua là muốn xem một chút, Nghiêm Hân mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn trông thế nào, nếu có thể rút ngắn khoảng cách thì có lẽ cô sẽ cố gắng thử một lần nhưng nếu khác biệt quá lớn thì dù cố gắng thế nào cũng chỉ là phí công. Cô có thể nghĩ đến việc rút lui có trật tự.

–    Chúng em lo lắng… làm gì…làm gì lo lắng gì đâu… Chị dâu nhìn nhầm rồi. Hay là… hay là tới đây uống cốc nước đi đã

A Hưởng lắp bắp nói rồi đi đến bên Dương Dương, vươn tay mời cô vào văn phòng

Cô nhìn thẳng vào bọn họ, không hề muốn nhường bước. A Hưởng và Tiểu Triệu nhìn nhau, cả hai đều không biết nên làm gì mới tốt

Đang lúc đám người giằng co thì cửa bật mở, Lí Hách và Nghiêm Hân đi ra, ánh mắt Dương Dương đảo qua Nghiêm Hân một vòng. Thật đau lòng nhưng cô không thể không ngầm đồng ý, Giang Quốc Tân nói không sai!

–    Dương Dương, sao em lại đến đây?

Nhìn thấy cô, Lý Hách hoảng hốt, vội bước đến bên cô, khẽ hỏi

–    Hôm nay là đầu tháng, hơn nữa em có chút việc muốn nhờ anh

Cô cố ép mình mỉm cười, không muốn tại thời điểm này, trước mặt nhiều người lại bị yếu thế

–    Được, chờ anh một chút, anh tiễn khách

Thấy Lý Hách vội tiễn Nghiêm Hân ra cửa mà không giới thiệu hai người thì Dương Dương cười thê lương. Bất kể là vẻ kinh ngạc khi nãy của anh hay sự cố gắng không giới thiệu hai người với nhau cô đều cho rằng đó là vì chột dạ.

Thấy Dương Dương cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, trường hợp này rất khó đối phó

Lý Hách không tốn nhiều thời gian đã vội quay vào, anh thở phào một hơi, cười hỏi Dương Dương:

–    Ăn chưa?

–    Ăn rồi, anh còn chưa ăn sao? Thế đi ăn luôn đi, em chỉ định nói mấy câu rồi đi luôn


Cô không muốn anh lừa tôi gạt nhưng con người… luôn có những lúc thân bất do kỉ

–    Nói nhiều cũng không sao, giờ anh rỗi mà

Anh cười híp mắt lại, kéo tay cô định vào văn phòng

Dương Dương lắc đầu, đè tay anh lại:

–     Thực sự không có gì đâu, em biết là anh bận, chỉ nói mấy câu thôi

–     Được rồi, em nói đi

–     Em hẹn với mấy người bạn cũng viết sách mấy ngày tới đi du lịch một chuyến, tối Chủ nhật sẽ về, anh ở một mình được chứ?

–     Thì ra là chuyện này, nghe khẩu khí nghiêm túc của cô anh còn tưởng đã xảy ra truyện gì, lòng thầm hoảng hốt cơ

–     Em nên đi nghỉ ngơi từ lâu rồi, nếu em nói sớm cho anh thì chưa biết chừng chúng ta có thể cùng đi

Anh khẽ vỗ vỗ vai cô.

Dương Dương cười khổ nhìn lại Lí Hách. Không thể nào, anh sao có thể rảnh rỗi được. Bất kể là trước kia hay bây giờ đều như vậy, anh chỉ là khách sáo vậy thôi, nhưng vợ chồng với nhau cần gì phải thế? Có lẽ là vì, cô chưa bao giờ là người vợ mà anh mong muốn…

–     Là đột nhiên nổi hứng đi thôi, không có kế hoạch từ trước

Anh khách khí cô cũng khách khí, anh diễn trò thì cô cũng phải diễn phối hợp.

–      Thế à, ừ anh biết rồi, để anh đưa em đến chỗ tập hợp nhé

–     Giờ em phải về nhà chuẩn bị hành lý để đi, chiều anh còn có việc đúng không, em tự đi cũng được mà

Lí Hách gật đầu.

–     Đúng rồi, hội em đột nhiên có kế hoạch này là vì có một người bạn muốn ly hôn, bọn em muốn ở bên cạnh cô ấy để khuyên nhủ cô ấy nhưng nếu cô ấy vẫn kiên quyết li hôn thì anh có thể giúp làm luật sư cho cô ấy không?

Cô lại thử một lần nữa dù rằng đã biết rõ đáp án

Anh vô cùng thân thiết mà xỉa xỉa trán cô rồi nói:

–    Lại nữa rồi, anh đã nói nhiều lần rồi, chuyện xấu phá hoại nhân duyên của người khác thế này anh không làm đâu

Anh không hề để ý, khi nói những lời này, A Hưởng, Tiểu Triệu, Tằng Tiểu Muội đều thở dài.

Dương Dương cũng làm bộ không phát hiện, cười nói:

–     Chỉ một lần thôi cũng không được sao? Đó là một người bạn rất tốt của em, cô ấy sự giúp đỡ mà.

–     Không được, một lần cũng không được, anh tuyệt đối sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình đâu

Dương Dương cũng không cố nài ép, cô khẽ gật đầu. Thử một lần không đủ còn muốn thử lại lần nữa sao. Nếu không phải không tin vào chính mình thì chính là ngốc nghếch rồi. Mà cô cho rằng, cả hai đều đúng.

–     Được rồi. Tiền tháng này em đưa cho Tằng Tiểu Muội rồi, em về nhà thu dọn hành lý đây

–     Ừ, chơi vui nhé, đến nơi nhớ gọi điện cho anh đấy

–     Em biết rồi

Dương Dương cũng không nói nhiều, cô rời khỏi văn phòng luật, bước chân có chút dồn dập, bởi vì cuối cùng cũng không khống chế nổi những giọt nước mắt kia…

Cửa vừa đóng, cô mơ hồ nghe thấy Tiểu Triệu oán giận mà nói:

–     Lý luật sư, anh thảm rồi…

Lí Hách thảm sao? Không, cô cảm thấy người thảm là mình mới đúng.

※※※

Cô ở khách sạn đợi hai ngày, sau đó đi đến vườn bách thú

Rời đi là vì không chắc chắn có thể diễn trò trước mặt Lý Hách, anh là một luật sư, ngoài tài ăn nói xuất chúng thì khả năng quan sát cũng không tồi.

Hồi nhỏ cô giáo dạy mọi người, ôm cây đợi thỏ là việc làm cực kì ngu dốt nhưng ngoài việc ngốc nghếch này thì cô còn có cách nào.


Ông chồng luật sư của cô từng dạy, muốn định tội danh cho ai đó thì cần có đầy đủ chứng cứ cho nên cô cũng phải “thu thập đủ” chứng cứ để định tội.

Cô mua quần áo mới, kiểu dáng rất thịnh hành, trong tủ quần áo của cô tuyệt đối không xuất hiện loại quần áo này. Cô chưa từng đi giầy cao gót, buộc tóc lên cao, trang điểm như những thiếu nữ mới trưởng thành, đeo kính râm màu nâu, xách túi xách lớn đang rất thịnh hành, hơn nữa còn trang điểm rất đậm. Cô rất chắc chắn rằng, dù Lý Hách đứng ngay trước mặt thì anh cũng sẽ không nhận ra cô.

Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng thấy Lý Hách xuất hiện. Cô vội xếp hàng mua vé sau đó xoay người nhìn lại, thấy cách đó không xa là Lý Hách, Nghiêm Hân và một cô bé khoảng 4 tuổi

Lại chứng thực, Giang Quốc Tân không nói dối

Giống như bị ai cầm lọ axit tạt vào tim, sự đau đớn như ăn mòn khiến cô đau đến nhíu mày. “Tình yêu” trong trí nhớ biến thành chiếc miệng lớn đang ra sức cười nhạo cô.

Anh yêu cô? Ha ha… Cô cũng muốn cười quá đi. Rõ ràng là nói dối nhưng sao anh có thể nói thoải mái như vậy, thành khẩn động lòng người đến vậy

Cô chờ ở chỗ cổng soát vé, mãi đến khi Lý Hách và Nghiêm Hân cùng dắt tay một cô bé, cười nói đi vào công viên thi cô mới đi theo bọn họ

Ngày nghỉ, vườn bách thú đông dã man. Cho dù Dương Dương có đi sát bọn họ cũng chẳng khiến ai thấy lạ cả.

Cô chụp ảnh, trên màn hình, chế độ nhận diện khuôn mặt hiện rõ, là người đàn ông thích cười, người phụ nữ hạnh phúc và đứa trẻ vui vẻ. Hình ảnh hòa hợp như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng thành người một nhà

–     Mẹ! Mẹ nhìn kìa!

Cô bé đang đứng ở khu bán đồ lưu niệm chỉ vào con rối hình gấu trúc

Lý Hách ôm cô bé lên, một tay cầm con gấu cọ cọ lên mặt cô bé khiến cô bé cười khanh khách. Anh cũng bật cười, sau đó Nghiêm Hân cũng cầm lấy một con rối rồi cọ cọ lên mặt Lý Hách, anh né phải né trái, ba người cười đùa rất vui vẻ

Dương Dương cầm máy ảnh, lưu nụ cười của bọn họ vào đó

Tim thắt lại. Cô đang làm gì đây, một bài học còn chưa đủ, còn tự ép mình thêm nữa sao? Khẽ thở dài, cô bưng mặt, thống hận những gì mình đã làm

Không có tôn nghiêm sao? Không có kiêu ngạo sao? Cô còn cần bao nhiêu chứng cứ mới có thể thuyết phục mình ngẩng cao đầu mà rời khỏi thế giới của anh…

Oán hận dậm chân, không đi nữa

Cô vội rời khỏi đây, rời khỏi nơi đáng ghét này.

Dường như là chạy trối chết vậy, cô vội vã muốn chạy trốn đến một nơi an toàn

Chờ đến khi cô đi đến trạm xe điện ngầm, dựa người vào tường thì cô mới bật cười. Cô ôm bụng, bưng miệng mà cười, cười thật thê thảm, cười đến độ nước mắt rơi không ngừng, cười đến độ bụng rung lên dữ dội

Cô ngẩng đầu, tìm bịch khăn ướt, giận dữ lau đi lớp trang điểm dầy cộp trên mặt, hết lần này đến lần khác. Chỉ là… khăn ướt lau sạch phấn son trên mặt cô nhưng có thể lau sạch sự bi thương trong lòng cô sao? Có thể lau sạch những việc làm nực cười của cô? Có thể lau sạch nụ cười đầy thống hận này sao?

Cô run lên, cả người căng cứng đến đau đớn

Không sao, Lý Hách không yêu cô thì cô tự yêu bản thân mình. Không sao, trên đời đâu phải ai cũng cần có tình yêu. Không sao, đau lòng rồi cũng sẽ qua, vết thương lòng sẽ dần se lại… tình yêu đó cũng có thể sẽ phai nhòa. Không sao… thực sự không sao cả, đừng sợ hãi, Dương Dương, đừng sợ hãi gì hết…

Cô lau nước mắt, hết lần này đến lần khác, cô nắm chặt áo khoác, không ngừng tự động viên mình đừng sợ hãi

Cô không khóc, cô muốn cười

Cha từng nói: “trên đời này không có cửa ải nào là không thể vượt qua”

Mẹ cũng nói: “Chỉ cần còn cười được thì con vẫn có thể tiếp tục”

Đúng, cô trịnh trọng gật đầu, không thua, cô không thua.

Mở di động, di động có đến 13 cuộc gọi nhỡ, đều là Lý Hách tìm cô. Cô từng nói đến nơi sẽ gọi cho anh nhưng cô chưa gọi. Lúc này, cô thở sâu, lau mặt lại một lượt rồi mới gọi lại

Điện thoại kêu vài tiếng, Lý Hách nghe máy, câu đầu tiên chính là:

–    Dương Dương, sao em không gọi cho anh, anh rất lo lắng

Giọng anh nghe có vẻ rất chân thành, nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh anh và bạn gái cũ chơi vui vẻ như vậy thì cô sẽ tin rằng anh vì lo lắng cho cô mà sống rất bất an

–     Em xin lỗi, em quên mất

–     Vì sao không mở máy?

–     Điện thoại hết pin

–     Sao thế, vừa ra khỏi cửa đã vứt chồng ra sau gáy?

Giọng của anh có chút oán trách cũng có chút nũng nịu


Thực sự, thực sự nếu không phải có nhiều chứng cứ như vậy thì cô sẽ tin rằng anh yêu cô, để ý đến cô. Cô sẽ tự nhủ với mình rằng cho dù cuộc hôn nhân của bọn họ tồn tại rất nhiều vấn đề khó giải quyết nhưng dựa vào tình yêu đó bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường…

–     Anh đang ở đâu? Cô hỏi lại

–       Anh… anh ở chỗ khách hàng. Còn em?

Anh hơi lắp bắp mới nói xong

Xe điện ngầm đến, cô bước vào, tiếng radio vang lên rất rõ ràng

Ở đầu bên kia, Lý Hách nghe được rất rõ:

–      Dương Dương, sao em lại ở bến xe điện ngầm?

Giọng anh có chút lo lắng

–      Hành trình của bọn em đã đi qua một số địa điểm quan trọng nhưng em hơi mệt nên bắt xe đi về trước. Lý Hách, đã lâu rồi em không đến vườn bách thú, rất muốn đi, anh có muốn đi không?

Còn chưa hết hy vọng? Còn muốn thử? Cô càng ngày càng khinh thường chính mình.

–      Lần sau đi, lần sau anh dành thời gian đi cùng em. Giờ em về nhà nghỉ ngơi trước đi được không?

–      Cũng được, em về nhà đây

–     Chắc khoảng 3,4h anh sẽ về, em nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn.

–      Lý Hách! Cô đột nhiên gọi giật anh lại

–      Sao thế?

–      Anh… có còn yêu em không?

Cô cố gắng, cố gắng để hỏi ra câu này

Đây là thứ mưu kế quỷ quái gì, cho dù anh ở trước mặt Nghiêm Hân nói “anh yêu em” thì có sao, có thể biểu thị công khai quyền sở hữu sao? Cô đúng là giống như Giang Quốc Tân nói: lừa mình dối người.

Nhưng cô đã nhầm, anh nói là “đương nhiên” chứ không phải là “anh yêu em”. Cô cho rằng anh sẽ như bình thường mà luôn miệng nói “Anh yêu em”… Ai dà, khi Nghiêm Hân ở cạnh vẫn sẽ có chút bất đồng. Cô nhíu mày, cố nuốt sự nghẹn ngào vào lòng

–    Lý Hách, anh có muốn li hôn với em không?

–    Em đang nói linh tinh gì thế? Đừng bị bạn bè làm ảnh hưởng, anh đang bận, cúp nhé!

Nói xong, đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh đang vội, vội vàng hẹn hò với bạn gái cũ…

Cô khẽ nhắm mắt lại, để mặc cõi lòng tan nát, vỡ vụn thành hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu mảnh… vỡ vụn thành tro bụi…

※※※

Lí Hách nói khoảng 3,4h về nhưng giờ đã qua 8h. Không sao, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên, nó đã lặp đi lặp lại quá nhiều, đủ để khiến cô học được thế nào là chết lặng.

Phòng không bật đèn. Cô cuộn tròn người mà nằm trên sofa, trời không lạnh nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Không sao, lạnh lẽo sẽ khiến đầu óc người ta tỉnh táo hơn

Lách cách! Đèn bật lên, cuối cùng Lý Hách đã về, nụ cười trên mặt anh vẫn còn đó

Hôm nay anh… đã thực sự vui vẻ? Chắc chắn rồi, không cần nghi ngờ điều này

–      Dương Dương, xin lỗi, anh về muộn, đã bảo là sẽ ra ngoài cùng ăn, hay là bây giờ…

Thấy sắc mặt cô khang khác, anh cũng không nói tiếp.

Cô lắc đầu, trong lòng đầy nước mắt, sao còn có thể giả vờ để che đậy

–     Xin lỗi, khách hàng..

Anh định giải thích nhưng lại bị cô cắt lời

–     Không sao

Cô không muốn nghe anh nói dối thêm nữa


Dương Dương ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh. Nghĩ cả buổi chiều, cô cho rằng mình đã nghĩ thông nhưng nào ngờ trong khoảnh khắc đối mặt với anh cô lại hỗn loạn… Cô từng nghĩ nên thoải mái xoay người bước đi nhưng đến khi anh đứng trước mặt thì cô lại không muốn. Quyết định phải mất mấy tiếng đồng hồ mới nghĩ thông chỉ trong khoảnh khắc lại tan thành mây khói.

Cô đó, phải làm sao đây? Nói thì thoải mái nhưng hành động lại rất gian nan. Khó trách anh luôn cho rằng cô nói chia tay là nói đùa

Anh cười, ôm cô vào lòng:

–     Em luôn mãi là người thông cảm cho anh nhất, bao dung với anh nhất vợ hiền của anh ạ!

Cho nên anh có thể lãng phí sự bao dung, thông cảm của cô?

Cô lẳng lặng đáp lại:

–     Nhưng … chuyện gì cũng có giới hạn của nó cả

–     Em có ý gì?

–     Trên đời này cái gì chẳng có giới hạn, bất kể là thông cảm, tha thứ hay bao dung. Nếu có ngày anh đi đến giới hạn đó, dùng hết sự bao dung đó thì sẽ chẳng còn nữa

Cô không muốn tức giận, không muốn lại tự biến mình thành người phụ nữ đanh đá, chua ngoa. Nếu chi tay là chuyện ngày mai, ngày kia hoặc một ngày nào đó thì hãy để cho nhau một ấn tượng tốt đi.

–     Đang viết tiểu thuyết sao? Nói gì mà cao siêu thế?

Anh cười cười, vuốt vuốt mái tóc dài của anh

Cô ngẩng đầu nhìn, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mày của anh rồi nhàn nhạt nói:

–     Có một thời gian, em đã cảm thấy mình thật may mắn!

–     Ý là gì?

Anh nhíu mày, có cảm giác cô rất lạ

–      Những lúc ấy em thường nghĩ, em là người vốn chẳng xinh đẹp cũng chẳng thông minh, không có bằng cấp tốt, gia thế cũng chẳng có gì, ngay cả việc nội trợ cũng không đảm. Nếu người có phân chia cấp bậc thì em là loại X, anh là loại A. Khoảng cách giữa chúng ta lớn như vậy, sao em có thể lấy được người như anh? Anh hẳn nên lấy một người thông minh, xinh đẹp, lấy em quả thực là đã quá lãng phí.

Cô dựa vào lòng Lý Hách, khẽ mở bàn tay anh ra, cẩn thận vẽ lên đường tình duyên của anh. Từ rất lâu cô đã phát hiện, đường tình duyên của anh có đường rẽ, có người nói đó là biểu hiện của việc ngoại tình, lúc đó cô đã không tin nhưng giờ thì … tin!

–     Ai nói thế, Dương Dương nhà chúng ta rất đẹp, anh mà là A thì em là A++.

Anh duỗi tay, nắm lấy tay cô

Cô không đáp lời anh, vẫn tiếp tục nói:

–     Em đã tự nhủ với mình, phải giữ gìn sự may mắn đó trong tay thật cẩn thận, phải thật cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận, nếu rời khỏi người đàn ông này thì em chẳng còn được sự may mắn đó nữa

Lời ngon tiếng ngọt là độc quyền của anh, hôm nay cô cũng sẽ lấy trộm một chút

–     Đúng rồi, em giữ rất chắc, anh là sự may mắn của em, em cũng là may mắn của anh

Anh tựa cằm lên trán cô, hít sâu hương thơm nhàn nhạt trên mái tóc của cô

–     Nhưng càng bước sâu vào hôn nhân, dần dần đã mài mòn đi cảm giác may mắn đó của em. Em bắt đầu lắm miệng, bắt đầu bất mãn, bắt đầu biến thành bà vợ khiến người ta chán ngán. Em tin, có rất nhiều khi, anh cũng muốn nổi cáu với em.

–    Đúng, nhưng đôi vợ chồng nào mà chẳng như vậy?

–     Cảm ơn anh đã đối xử với em như vợ chồng, ý nghĩ này của anh đã hóa giải rất nhiều điều

–     Giờ có phải lại cảm thấy mình càng may mắn, có thể lấy được ông chồng tốt tính như anh không? Anh đùa đùa

Cô gật đầu nói:

–     Rất nhiều lần, em đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện li hôn nhưng anh luôn cho rằng em chỉ thuận miệng mà nói. Mỗi lần gặp tình huống như vậy, anh sẽ cho rằng em đến kì sinh lý nên mới như thế. Qua vài năm nữa, có lẽ anh sẽ nói em đến tuổi tiền mãn kinh nên mới thế. Nhưng mỗi lần như vậy em đều rất nghiêm túc. Em nghiêm túc mà tin tưởng, nếu cuộc sống vợ chồng giữa hai người không thể đi tiếp, so với việc dùng lời qua tiếng lại hành hạ nhau thì chẳng bằng chia tay trong hòa bình. Lý Hách, ba năm qua, em đã chán cãi cọ, cũng chán việc anh hết lần này đến lần khác cam đoan rằng anh yêu em

Anh vội đẩy cô ra, mặt đối mặt, nhíu mày hỏi:

–     Em nói vậy là có ý gì?

Thấy anh lo lắng sao? Cô lại mỉm cười, đã nói chia tay nhiều lần như vậy nhưng đây là lần thứ hai anh nghiêm túc với lời đề nghị của cô, là vì thái độ khác biệt so với quá khứ sao? Thì ra không cãi nhau còn có uy lực lớn hơn nhiều

–      Em không chấp nhận chia tay nhưng em rất để ý nếu tin tức này là từ người khác nói lại cho em. Nếu anh muốn ly hôn, xin nói thẳng cho em, em có thể chấp nhận được sự thật đau đớn nhưng em không muốn nghe những lời nói dối có thiện ý

–     Dương Dương… hôm nay em rất lạ, bạn của em…


Là bị ảnh hưởng bởi chuyện li hôn của bạn sao? Cả người cô chỉ có một từ để hình dung: lạ!

–     Đừng truy cứu chuyện bạn em nữa, em đang nói chuyện của chúng ta, nếu thực sự có một người con gái xinh đẹp, thông minh yêu thương anh mà anh cũng động lòng thì xin hãy thành thật nói cho em biết, đừng giấu diếm em

Đầu óc Lý Hách quay mòng mòng, nghĩ đến một chuyện rất không thể nhưng lại là hợp lý nhất để giải thích sự khác lạ này của cô:

–     Dương Dương, hôm nay em đến vườn bách thú đúng không? Em đã nhìn thấy chuyện gì đó đúng không?

Đôi mày rậm của anh nhăn tít lại, hai tay nắm chặt vai cô, ép cô nhìn thẳng vào anh

Cô cười yếu ớt, chuyển đề tài:

–    Lý Hách, em mệt rồi, em về phòng nghỉ trước đây, anh cũng nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa.

Trong khoảnh khắc quay đi, cô đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai. Mỗi lần đều là cô muốn nói chuyện, bất kể là gây rối cỡ nào cô cũng muốn ép anh phải nhìn thẳng vào vấn đề giữa hai người nhưng đến khi thực sự gặp chuyện thì chính cô lại là người trốn tránh. Còn nghĩ rằng mình đã lấy được dũng khí nhưng không ngờ khi chuyện tới trước mắt thì lựa chọn đầu tiên của cô lại là trốn tránh.

Giờ cô có chút cảm thông với anh, đối mặt với mình luôn có khí thế ép người, anh đã phải tủi thân cỡ nào.