Đành Buông

Chương 2-2

Lúc xe dừng trước cửa nhà, Lý Hách hỏi:

–    Đi tản bộ một chút nhé?

Dương Dương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, biết vì sao anh lại đề nghị như vậy nên chỉ cười nói:

–    Yên tâm, em không sao

–     Anh biết, thái độ hôm nay của mẹ so với trước kia chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng mà… em có mệt không? Nếu không mệt, chúng ta hẹn hò đi

Hẹn hò? Lần hẹn hò cuối cùng là chuyện đã bao lâu rồi?

Bình thường khi đàn ông đề nghị chuyện này có nghĩa là anh ta đã làm chuyện có lỗi với vợ, vậy hôm nay cảm giác có lỗi của Lý Hách là vì mẹ của anh, chuyện tiền nong hay là… chuyện khác?

–      Đừng mẫn cảm như vậy. Không phải là anh muốn chuộc lỗi gì cả, anh chỉ nghĩ, Trung thu hẳn nên là một ngày vui vẻ chứ không phải là một ngày mệt mỏi

Anh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của cô, xuống xe, đi đến bên kia, anh mở cửa xe cho cô rồi tháo dây an toàn

Dương Dương cười cười, xuống xe, ôm lấy cánh tay Lý Hách mà nói:

–     Em xin lỗi, đây là thói quen của mọi bà vợ thôi, khi chồng tốt với mình, vô duyên vô cớ tặng quà, bỗng dưng nói những lời ngon tiếng ngọt thì ai cũng đều nghi ngờ chồng mình ngoại tình hết đó!

–     Cuối cùng anh đã hiểu vì sao càng ngày càng có nhiều vụ li hôn rồi

Anh cười rồi nắm tay Dương Dương, hai bàn tay đan vào nhau rồi kéo tay cô vào túi áo của mình. Cô là của anh!

–    Vì sao?

–     Bởi vì lòng tin của vợ dành cho chồng càng ngày càng thấp.

–     Có lẽ vì thực tế đã có rất nhiều án lệ không hay rồi

(*án lệ: những bản án điển hình, tiêu biểu được pháp luật thừa nhận để dẫn chiếu cho những vụ án tương tự. Hình thức xử án này rất phổ biến trong pháp luật Anh Mỹ nhưng ở Việt Nam thì chưa được công nhận)

–     Bởi thế suy ra, truyền thông đại chúng không phải là điều tốt lành gì

Cô xoay người mỉm cười hỏi:

–     Lúc nào thì chiếu cuộc phỏng vấn của anh?

–     Bắt đầu biên tập xong rồi, phóng viên đã đưa qua bản chỉnh sửa cho anh xem qua, chắc tuần này hoặc tuần sau sẽ chiếu, đến lúc đó bọn họ sẽ báo lại cho anh.

–    Sau đó thì thành người nổi tiếng rồi

Cô thực sự rất phục con mắt tinh đời của mình, Lý Hách quả đúng là người có tài

–     Đây cũng có phải lần đầu anh được phỏng vấn đâu, ba năm nay bao nhiêu tạp chí phỏng vấn anh rồi còn gì

Dương Dương lườm anh rồi nói:

–     Nhưng TV thì khác, sau khi văn phòng luật nổi tiếng hẳn là sẽ có thêm nhiều khách hàng hơn nhỉ


–     Trời ơi, điều em nghĩ thì ra là thế này, anh còn cho rằng em sẽ thấy chồng em có tài mà tự hảo, cảm thấy mình gả đúng người cơ

Anh dừng bước, xoay người nhìn cô, khẽ véo má cô

–    Em cũng đã cảm động rồi, giờ vẫn nên nghĩ đến chuyện thực tế

Cô tự chỉ vào đầu mình, nghiêm mặt nói

–     Mỗi lần em nói chuyện như vậy anh sẽ nghi ngờ, người vợ xuất trần thoát tục, không vương khói lửa nhân gian của anh có phải đã bị ai lén đổi đi rồi không

Anh kéo ngón tay đang chỉ đầu của cô xuống, nâng mặt cô lên

–     Hối hận rồi sao? Có muốn đổi người khác không

Cô cũng nâng mặt Lý Hách lên. Thật tuấn tú, dù nhìn anh đến lần thứ một vạn cũng không thấy chán

–     Không cần, từ em anh đã có thể hiểu một điều, bất kể là tiên nữ nào, chỉ cần bước vào hôn nhân đều sẽ trở nên tục khí

–    Làm sao bây giờ? Tìm một người phụ nữ, không cần tiến tới hôn nhân xem sao?

Cô nhướng mày, khiêu khích nói với anh.

–     Thôi đi. Loại đàn bà muốn làm bồ nhí thì đã chẳng phải là tiên nữ. So ra thì một tiên nữ tục khí còn hơn ma quỷ nhiều

Anh cúi người hôn chụt lên môi Dương Dương.

Dương Dương thở dài, vùi người vào lòng anh

–     Giờ nghĩ lại, tiến tới hôn nhân không phải là chuyện gì tốt cả, chỉ yêu đương thôi là tốt rồi

Không cần chịu trách nhiệm, không cần trải qua nhiều thực tế, không cần bởi vì những chuyện lặt vặt khác mà phân tâm, cả ngày sống trong bong bóng màu hồng là tốt rồi

–     Anh lại cảm thấy, mỗi sáng rời giường có thể thấy bên cạnh có một người con gái đáng yêu đang buồn ngủ cười ngu ngơ, chảy nước dãi vì vẻ tuấn tú của anh, lúc về nhà, cho dù có cãi nhau cũng tốt hơn một mình ôm TV mà tưởng tượng nhiều

Anh ôm lấy cô, khẽ vỗ vỗ lưng cô, anh thích cảm giác hai người gần gũi như vậy

–    Anh có bao giờ nghĩ xem vì sao lại muốn kết hôn với em không?

Cô ngẩng đầu lên hỏi anh

–   Có

–   Vì sao?

–    Chỉ là cảm thấy cùng cô gái này đi đến hết cuộc đời sẽ rất tốt, nếu không nhanh chóng ra tay thì sẽ bị người đàn ông khác cướp đi mất, vì thế… kết hôn thôi.

Anh luôn nghĩ, cô là vật báu của riêng anh, những gã đàn ông khác đừng có mà mơ! Nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy rất vui.

–      Anh đang vui mừng vì cướp được hàng tốt giá rẻ sao? Cô hơi đẩy anh ra

Lí Hách bật cười. Dương Dương nhà cô đúng là tiểu thuyết gia, hình dung từ rất phong phú.

–      Không phải, em không phải là hàng tốt giá sale, em là hàng hiệu rất đắt tiền

Có gì khác biệt không? Chẳng qua chỉ đổi vài chữ, tân trang lại bề ngoài nhưng bên trong vẫn là một. Miệng lưỡi luật sư không thể tin được.

–      Dương Dương, vì sao em muốn kết hôn?

Đến lượt anh hỏi, hẹn hò ba tháng đã quyết định lấy một người đàn ông thì phải cần dũng khí cỡ nào.

–      Bởi vì cô đơn.

Cô không hề nghĩ ngợi mà trả lời anh

Năm cô tốt nghiệp trung học, cha mẹ cô đều qua đời, họ hàng hai bên bình thường cũng không quá thân thiết, hơn nữa lại thêm tính chất công việc của cô nên cô giống như kẻ độc hành vậy


Anh gật gật đầu, ôm cô vào lòng rồi tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

–     Nhưng sau khi kết hôn, có đôi khi em cảm thấy mình còn cô đơn hơn cả trước khi kết hôn, lúc ấy, em sẽ tự hỏi mình, kết hôn là đúng hay sai

Cô đột nhiên nhớ tới một câu, rồi nói tiếp:

–     Có người từng nói, người viết truyện là vì rất thích nói chuyện nhưng lại không có người chịu nghe nên đành phải nói cho máy tính nghe. Nếu đúng thế thì hóa ra em lại là người thích nói chuyện, cần người làm bạn, không chịu được cô đơn. (Thế thì mình là đứa thích kể chuyện của người khác:v)

Cô nói nhiều cũng không hoàn toàn là vì chuyện tiền nong, còn bởi vì cô đơn… Lý Hách thở dài, anh nắm chặt tay Dương Dương, chân thành mà nói:

–    Anh xin lỗi!

Cô lắc đầu:

–     Nghe nói mỗi người khi bước vào hôn nhân đều phải học hỏi thêm rất nhiều, có lẽ thích nghi với cô đơn là điều mà em phải tự học hỏi

Ai bảo chồng cô tài tình như vậy, bất phàm như vậy, anh chính là người mà cô liếc mắt một lần đã chọn được

Không sao cả, chỉ cần có tình yêu thì bọn họ có thể vượt qua mọi thử thách, nắm tay nhau đi đến cuối đường, cho dù đường đi có những khó khăn, trong cuộc sống có những tranh chấp, oán trách nhưng cũng vẫn có thể vững bước mà đi tới, chỉ cần… có tình yêu

Anh ngửa đầu, thở sâu rồi nói:

–      Đã bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện thoải mái được như vậy?

–      Ừm, không cãi nhau, không giận dỗi, chỉ là nói chuyện đơn thuần, cảm giác rất tốt

Dương Dương cười híp mắt lại, cô đâu nhất thiết phải trở thành người đàn bà chanh chua đâu?

–      Về sau chúng ta nên hẹn hò thường xuyên thôi

–      Anh có thời gian rảnh sao?

–      Bận thì bận nhưng cũng vẫn nên thử thay đổi, bởi vì anh thích vợ anh không cáu giận

Cho anh chút thời gian, chờ Quốc Tân thi đỗ, chờ văn phòng dần dần ổn định, chờ anh không còn việc gì cũng phải tự làm thì anh sẽ có thời gian

–      Nghe qua thì cuối cùng là em đang giận

–      Đúng, anh đã khiến em phải giận dữ rất nhiều

Hơn nữa vì văn phòng luật mà cũng khiến cô phải cực nhọc

–      Anh là đang nhắc nhở em nên thay đổi sao? Cô nhìn anh dò xét

–      Những lời anh, nghe có mùi thuốc súng đây!

Anh cười to rồi kéo cô vào lòng

Dương Dương cũng cười. Lúc trước khi anh coi cô là luật sư đối thủ thì chính cô cũng coi anh là quân địch cứng đầu… Lần sau thử không giận dữ, không suy nghĩ nhiều xem sao

–     Vợ à! Anh khẽ gọi

–     Chuyện gì?

–      Em rất thích công việc mà Lý Vi đề nghị sao?

–      Thích!

–      Vì sao?

–     Em chưa từng xuất ngoại, mọi hiểu biết đều từ trên mạng mà có, em cũng muốn biết cảm giác khi đứng trong phòng gương của lâu đài Versailles soi gương thì sẽ có gì khác biệt, em muốn biết nếu ở Cửu Trại Câu thì có thể cảm thấy mình là Tiểu Long Nữ hay không, em có rất nhiều điều tưởng tượng về thế giới bên ngoài, rất muốn được chứng thực nó

–      Nếu anh không phản đối thì em sẽ nhận công việc đó chứ?

Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi trịnh trọng trả lời:

–      Không đâu


–      Nhưng em nói thích mà

–     Nhưng việc đó rất tốn thời gian, mà tiền nhuận bút lại không đủ để ổn định cuộc sống

Cô nói thật lòng nhưng lại khiến tim anh thắt lại

Anh muốn hoàn thành giấc mộng của mình thì lại phải hi sinh giấc mơ của cô, anh thành công thì cũng có nghĩa là phải hi sinh thành công của cô, hi vọng của anh phải dùng sự hi sinh của cô mà đổi lại….

Anh cố nén sự chua xót trong lòng, xoay người nhìn cô, dùng sức nắm chặt bả vai cô, anh không hiểu mình phải nói bao nhiêu lời xin lỗi với cô mới đủ

–    Sao vậy?

Cô không hiểu vì sao anh đột nhiên trở nên khác lạ như vậy

–    Đi làm đi, nếu đó là điều em thích thì đừng nghĩ ngợi nhiều

Chỉ mấy câu này nhưng cô lại có thể thấy được cảm giác hối lỗi của anh. Ngẫm lại, anh là một người đàn ông tốt, biết chăm sóc, lương thiện, nếu không phải vì quá bận rộn thì cô tin anh sẽ đối xử với cô rất tốt

–     Em sẽ làm, nhưng mà chờ văn phòng luật của anh ổn định đã

–     Nếu văn phòng không thể ổn định?

Cô cười đáp:

–     Nếu đến ngày nào đó em không chờ nổi nữa thì em sẽ đăng báo, tìm chồng mới

Anh ôm cô, lại rất muốn nói lời xin lỗi với cô

–    Được, đến ngày không chịu đựng nổi anh nữa thì hãy đăng báo đi

Ngoài miệng anh nói như vậy nhưng anh lại tự thề với mình, tuyệt đối không thể để cô chờ đợi quá lâu được

Hôm nay trăng rất tròn, hôm nay không khí rất tuyệt vời, cô dựa vào vòm ngực ấm áp của anh, hương thơm quen thuộc vấn vít, cô hơi hiểu ra một điều, là cái gì đã khiến cô dù chịu bao khổ cực như vẫn luôn vui vẻ chấp nhận.

–      Ông xã…

–      Sao thế em?

–      Nếu anh luôn luôn yêu em thì em sẽ không rời khỏi anh đâu.

–      Được!

Anh mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa chua xót:

–     Anh yêu em, rất yêu em… Dương Dương của anh!

Anh cúi xuống hôn lên môi cô. Anh rất yêu đôi môi của cô, tươi mát như bình rượu mới mở, mùi thơm thuần dịu, càng uống càng say lòng người…

***

Điện thoại vang lên vào lúc 7h tối, là Lý Hách sao?

Chắc thế rồi, anh sẽ đúng giờ gọi điện về mà dặn cô ăn cơm, nếu lười nấu thì ra ngoài mua đồ ăn, đừng dùng café lấp bụng.

Lý Hách thử thay đổi bản thân, cô có thể cảm nhận được.

Tuy rằng anh vẫn rất bận rộn, bận đến long trời lở đất nhưng sẽ thường xuyên nhắn tin hoặc gọi điện, luôn có thể thình lình xuất hiện trước khi cô cảm thấy cô đơn, khéo léo đuổi nỗi cô đơn đó đi

Nhấc điện thoại lên, kẹp bên tai, ngón tay cô vẫn tiếp tục lướt trên bàn phím, môi khẽ mỉm cười, tưởng tượng vẻ mặt của anh ở đầu dây bên kia khi vừa đọc tài liệu vừa dặn dò cô.

–    Alo, chào cô, tôi là Chu Dụ Dân, tôi không phải là nhân viên tiếp thị gì đâu, tôi chỉ muốn tìm người tên là Dương Dương để nói chuyện thôi, nếu cô là Dương Dương, hơn nữa nếu cô không vội thì có thể cho tôi 30’ được không?

Cô thoáng kinh ngạc, lời kịch này rất quen, giọng nói cũng không lạ, a, cô nghĩ ra rồi!

–    Anh là..


–    Đúng, là tôi. Tôi không cố công điều tra cô đâu, chỉ là vừa khéo điện thoại nhà tôi có hiện số, tôi cho rằng công bằng là điều rất quan trọng, tôi từng cho cô 30’, cô hẳn nên tặng lại tôi 1800s

Cô cố gắng lý giải thông tin đối phương truyền tới, nghĩ, đúng thế, sao không nghĩ tới máy có hiện số, về sau không thể gọi loạn cho người lạ được nữa

Chu Dụ Dân không đợi cô đáp lời đã tiếp tục nói chuyện.

–     Tôi tên là Chu Dụ Dân, lúc còn ở trong nước, cha mẹ đã bỏ số tiền lớn để cho tôi qua Canada du học, nơi đó hoàn cảnh rất tốt, việc học cũng không có gì khó khăn nhưng tôi lại khó thích ứng với hoàn cảnh lạ, lúc nào cũng chỉ muốn về Đài Loan. Cha mẹ tôi biết chuyện thì rất tức giận, bọn họ không hiểu, vùng đất như thiên đường này vì sao mà tôi lại không thích, vì sao cứ đòi quay về Đài Loan mà chịu áp lực học hành? Bọn họ muốn tôi hết hi vọng nên nói, trừ phi tốt nghiệp đại học ở bên đó xong, bằng không thì đừng nghĩ đến việc quay về Đài Loan. Khi đó tiếng Anh của tôi rất tệ, văn hóa khác biệt khiến tôi đi học nhưng không có bạn. Hơn nữa những lời cha mẹ nói khiến việc duy nhất tôi có thể làm chỉ là liều mình học tập mà thôi. Dần dần, thành tích học của tôi càng ngày càng tốt, học ngành Y ở trường John Hopkins, sau khi tốt nghiệp tôi quay về Canada làm bác sĩ, lấy được người con gái tôi yêu đã lâu. Chúng tôi đều là những người Hoa thành công

–      Sau này cha mẹ về hưu cũng sang Canada, đó là giấc mơ cả đời của bọn họ nhưng bọn họ cũng giống tôi, văn hóa và cuộc sống khác biệt khiến bọn họ cảm thấy rất khó thích nghi, hơn nữa cũng không nỡ rời xa những người bạn thân thiết nên cuối cùng, bọn họ quay về Đài Loan, quay về địa ngục náo nhiệt đến điên cuồng này. Sau đó tôi nói với bọn họ rằng tôi không muốn ở lại Canada, nhưng lần này người ngăn cản tôi lại chính là vợ tôi. Tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy lại càng yêu thiên đường. Chúng tôi tranh chấp, cãi nhau hết lần này qua lần khác. Tất cả mọi người đều nghĩ tôi điên rồ. Vứt bỏ công việc tốt với mức lương hậu hĩnh và người vợ tôi yêu tha thiết, tôi cũng tự thấy mình điên mất rồi, nhưng… Đối với quyết định không lí trí này, tôi lại chẳng hề hối hận.

Dương Dương không biết từ bao giờ mình đã dừng việc gõ phím, cô như chìm vào câu chuyện của anh, tưởng tượng cảnh một thanh niên một thân một mình lập nghiệp nơi xứ người

–    Chỉ cần không hối hận thì sẽ chẳng sao cả

Nghe xong câu chuyện dài kia, cô đưa ra kết luận này

–     Nhưng có đôi khi cảm thấy hối hận thì sao?

Anh không cần hỏi ý kiến ai nhưng đột nhiên lại muốn biết ý kiến của Dương Dương. Có phải là anh… rất cô đơn?

Cô dùng “nhất chỉ thần công” mà gõ ra hai chữ “Hối hận” rồi nói:

–      Vậy cũng chẳng sao cả, cuộc đời vốn là những sự hối hận chồng chéo nhau

–      Cô lúc nào cũng chuẩn bị ra hai loại đáp án để đáp lại người khác sao?

Anh đang cười sự khôn khéo của cô

–      Đây là cách không đắc tội người khác

Cô mỉm cười, tự thừa nhận rằng khả năng an ủi người khác của mình dở tệ.

–      Cô còn nói rằng mình không có bạn sao, tôi cảm thấy cô hẳn là sẽ có nhiều mối quan hệ, nhân duyên rất tốt

–      Đây là lần đầu tiên có người nói khả năng giao tiếp của tôi tốt, nếu không phải anh là một người tốt thì anh chính là kẻ quá dối trá

Chu Dụ Dân cũng mỉm cười, ở đầu kia điện thoại

Cô cũng cười, ở đầu dây bên này

Hai tiếng cười xa lạ như đang nhuộm lên hai tâm tình tốt. Người chưa từng gặp nhau cũng có thể thành bạn bè sao? Cô không biết nhưng cô rất có hảo cảm với Chu Dụ Dân

–     Vấn đề giữa cô và chồng cô đã giải quyết được chưa?

–      Anh là người từng kết hôn, hẳn là rất hiểu, cuộc sống hôn nhân lúc nào cũng sẽ nảy sinh những vấn đề khác nhau, chờ đợi hai người cùng giải quyết

–     Tôi đồng ý, chỉ là cách giải quyết của mỗi người lại rất khác nhau, cho nên hai người…

–     Tạm thời thì an toàn vượt qua cửa này.

Cô cho anh đáp án mà anh muốn.

–     Vậy là tốt rồi.

–      Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô là muốn nói với cô một câu, tiền rất quan trọng nhưng so với hôn nhân thì nó chẳng là gì cả. Ngữ khí của anh vô cùng thành khẩn.

–     Anh chắc chắn rằng anh chính là Chu Dụ Dân, một bác sĩ từ Canada trở về Đài Loan chứ không phải là Lý Hách chồng tôi?

Anh cười khanh khách đáp:

–    Xem ra Lý Hách cũng hay nói với cô như vậy

–      Không sai, tôi cho rằng chỉ luật sư mới am hiểu việc dùng ngôn ngữ để tẩy não người khác, thì ra bác sĩ cùng vậy

–      Những bác sĩ có tài ăn nói thì sẽ có nhiều bệnh nhân muốn tới khám hơn. Đúng rồi, điện thoại bàn nhà cô có hiện số không?

–     Có, làm gì?


–     Lưu số của tôi lại, lần sau khi nào không tìm thấy ai để tâm sự thì tôi lại cho cô 30’

–      Đừng nói trùng hợp anh chính là bác sĩ tâm lý đấy nhé. Tôi không vung tiền để tìm người tâm sự đâu

–     Tôi biết cô sẽ không tiêu tiền linh tinh, cô chỉ biết gọi điện thoại lung tung mà cướp 30’ của người khác thôi

Cô lại bị anh chọc cười, bởi vì khiếu hài hước của anh

–     Được, tôi sẽ lưu số của anh lại, mỗi khi tôi muốn cướp bóc ai, người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ là anh

–    Được rồi, tạm biệt, Dương Dương.

–     Cảm ơn anh, tạm biệt, bác sĩ!

Cô cúp máy, lại vùi đầu vào công việc. Cô cầm di động, lưu số điện thoại của Chu Dụ Dân lại.