Đằng Tiên Bắc Ngạo

Hồi thứ ba mươi sáu

Docsach24.com

ích Nhân khi đến đây đã cải lại dung mạo. Côn Luân tứ kiếm mừng rỡ cùng bước tới tham kiến. Quần hào thấy rõ, nếu không có Tích Nhân xuất hiện kịp thời, dù đông người hơn, họ và Bạch liên giáo sẽ bị người áo trắng che mặt giết hại rất nhiều. Võ công của người áo trắng đúng là khủng khiếp, ra tay là người chết. Quần hào cũng tự biết không ai có khả năng như vậy, không ai có thể cản trở nổi, và chỉ trong thời gian ngắn cục diện trận chiến sẽ thay đổi ngay. Tích Nhân đúng là cứu tinh đã xuất hiện kịp thời. Một người có công lực có thể cản trở người áo trắng, buộc lão phải vội vã rút lui bằng thủ đoạn đê hèn, cũng phải có công lực bảy tám chục năm hỏa hầu, nhưng Tích Nhân trước mặt họ chỉ là một thanh niên quá trẻ thì không ai không khỏi ngạc nhiên. Nghe Côn Luân tứ kiếm tham kiến Tích Nhân, mọi người càng ngạc nhiên hơn. Chiêu Hòa thiền sư hoan hỉ niệm Phật hiệu:

- Thì ra thí chủ là người mà Côn Luân lão nhân đã ủy thác trọng trách võ lâm. Lành thay! Lành thay!

Tích Nhân cung kính tham kiến mọi người:

- Vãn bối có cơ may gặp gỡ Lão nhân, trong lúc người tự biết tử kỳ không về Côn Luân kịp, nên chỉ nhờ chuyển cây kiếm và ba chiêu kiếm pháp mới nghiên cứu được. Không ngờ có việc được xem là trưởng lão côn Luân làm vãn bối rất ngượng ngập.

Chiêu Hòa thiền sư thở dài:

- Kiếp nạn võ lâm sắp tới sẽ phải nhờ thí chủ ngăn cản cho. Hôm nay, không có thí chủ xuất hiện, thì các phái đã tổn hại rất nhiều. Trong cõi mênh mông mọi việc đã được dự liệu. Lành thay! Lành thay!

Thiên cơ cười kiều mỵ, lớn tiếng:

- Vị công tử kia có công đuổi lão Tiêu Bân, nhưng Bạch liên giáo chúng tôi đã phải nhọc công rất nhiều, mấy người anh em bị chết, không nghe Hòa Thượng nói một tiếng cảm ơn!

Chiêu Hòa không đáp lời Thiên cơ mà quay sang Tứ thánh:

- Lão nạp xin lỗi quý vị. Chúng tôi cũng đang muốn nghe cho biết sự việc xảy ra như thế nào. Tại sao cô nương kia lại đề cập đến Tiêu công công? Bọn tấn công là ai. Tại sao Bạch liên giáo lại xuất hiện?

Tiêu thánh:

- Lão phu nghĩ trong lòng Thiền sư đã rõ ít nhiều. Nhưng để lão phu nói thêm cho rõ ràng hơn. Việc chúng ta cùng biết Huệ đế còn sống, và bị bọn Tiêu Bân, Dương Khanh đưa người đến giết, là nguyên nhân cần diệt khẩu. Với Bạch liên giáo chúng tôi, chúng không dễ gì tìm ra để giết cho hết và cho rằng Bạch liên giáo có nói gì thì cũng chỉ là tiếng rêu rao của những người đang chống triều đình, nên chúng không ngại. Chúng ngại nhất là từ miệng những người trong danh môn chính phái nói ra. Bạch liên giáo do giáo chủ văn thành thánh võ biết rõ ý đồ của chúng, biết chúng giết hết toàn bộ thuộc hạ của Dương Khanh, bọn hắc đạo chỉ mua chuộc bằng tiền bạc. Biết việc chúng sẽ cố tình giả danh Bạch liên giáo để tiêu diệt mọi người, vừa diệt khẩu, vừa làm cho các phái thù oán thêm Bạch liên giáo chúng tôi, nên chúng tôi phải ra tay ngăn cản.

Chiêu Hòa thiền sư nhắm mắt niệm Phật hiệu:

- Cám ơn Thành thí chủ có lời giải thích, lão nạp sẽ cầu nguyện cho những người tử nạn hôm nay sớm siêu sinh, nhưng chúng ta nước lửa không dung, việc hôm nay.. e rằng cũng không nên coi là điều phải... truyền tụng.

Tiêu thánh cười dài:

- Bạch liên giáo xuất hiện hôm nay vì không muốn Tiêu Bân và Đoan Mộc Vô Nhai lấy tên tuổi Bạch liên giáo làm phương tiện mà thôi. Ha.ha.. Bạch liên giáo tự mình đứng vững, không cần phải xử dụng chút liên lạc nhỏ.

Ông tay khoát tay cho thuộc hạ. Trong lúc bọn Bạch liên giáo rút nhanh vào rừng, Tiêu thánh nghiêm nét mặt:

- Từ đây về Thiếu Lâm còn xa ngàn dặm, Tiêu Bân chưa giết hết mọi người không yên tâm. Các vị cẩn thận! Bạch liên giáo chỉ đối phó với triều đình họ Chu, nhưng từ lâu các phái cũng coi chúng tôi là kẻ thù, một phần do bọn Cẩm y vệ gây hiểu lầm, một phần chúng tôi ở vào thế không tự vệ không xong. Mong rằng sau này các vị hiểu cho chúng tôi muốn thế thiên hành đạo, lật đổ triều đình đã cướp công giáo chúng Minh giáo, thì cũng không thể chỉ chuyên làm những điều đi ngược lại thiên tính.

Tiêu thánh dứt lời, bốn anh em nhấc mình lên không, vùn vụt đi về hướng Tây.

Từ Mộ Lâm cau đôi mày rậm:

- Xem ra những điều Thành Tự Miễn nói ra không phải là hoa ngôn xảo ngữ! Tại hạ đã xem xét một xác chết, và thấy rõ bị lạnh đông cứng da thịt.

Chiêu Hòa thiền sư thở dài:

- Hàn ngọc vô hình chưởng, vô ảnh thần bộ.. trên giang hồ có mấy người xử dụng! Nhưng chúng ta làm sao có thể đối phó và nói lên điều này đây? Hỡi ôi! kiếp nạn này vô cùng lớn.

Từ Mộ Lâm quắc mắt:

- Thế nào gia phụ cũng phải yết kiến hoàng thượng mới được.

Một trong Võ Đang tam kiếm nói:

- Chỉ sợ Từ Mộ tiền bối cũng không thể gặp. Khi hoàng thượng lên ngôi có chiếu chỉ đến Võ Đang, tỏ lòng ngưỡng vọng và muốn được gặp sư tổ. Năm trước sư phụ tại hạ đích thân lai kinh vì có chỉ triệu, nhưng đến kinh thì chỉ được Tiêu công công tiếp và cho biết văn võ triều thần đã tâu can gián để hoàng thượng không hạ mình tiếp kiến những kẻ võ lâm giang hồ, sơn nhân, thảo dã.

- Nếu Võ đang chân nhân có chỉ triệu mà cũng không được gặp, thì gia phụ e rằng cũng khó mà gặp được. Nhất là gia phụ không có cảm tình với Tiêu Bân.

Tửu Cái rổn rảng:

- Mẹ nó! Xem ra chúng ta lâu nay nghe lời sai khiến của Tiêu Bân cũng chỉ hy sinh không công. Cung tàn điểu tận.

Từ Mộ phu nhân:

- Chúng ta đã cùng đi Thiếu Lâm vì Chiêu Hòa đại sư có lời mời, cũng muốn gặp chưởng môn các phái đến dự lễ khánh thành Đạt Ma bảo điện. Võ lâm có thái độ nào với.. Tiêu công công hẳn các chưởng môn cũng sẽ tìm quyết định. Trước mắt, làm sao chúng ta về tới Thiếu lâm an toàn là điều cần quan tâm nhất. Võ công của cao thủ đại nội, ngày nay khác xưa rất nhiều.

Chiêu Hòa thiền sư hướng sang Tích Nhân:

- Ngày rằm tháng sau Thiếu Lâm khánh thành Đạt Ma bảo điện. Phương trượng đã mời chưởng môn các phái đến tham dự. Có duyên gặp đây, lão tăng xin mời trưởng lão đến làm khách Thiếu Lâm một chuyến.

Tích Nhân cung kính:

- Vãn bối rất hân hạnh được mời. Nhưng vốn đang còn có nhiều việc trong kinh chưa giải quyết được. Mong đại sư niệm tình tha thứ.

Chiêu Hòa lộ vẻ thất vọng:

- Nếu trưởng lão đăng sơn thì thật là vinh dự cho Thiếu lâm, nhưng đã vậy, lão nạp đâu dám nài ép.

Tư Mã Minh cúi đầu thưa:

- Nếu việc trong kinh của trưởng lão không liên hệ đến sống chết của nhiều người, đệ tử mong trưởng lão cùng đến Thiếu Lâm, chưởng môn sư huynh sẽ có mặt ở đây. Và việc trước mắt, nói cho cùng, nếu Tiêu Bân đón đường lần nữa tất cả mọi người khó an toàn.

Từ Mộ phu nhân thẳng thắn:

- Tư Mã đạo trưởng nói không sai. Mong trưởng lão nhận thấy tình hình và cùng đến Thiếu Lâm lần này.

Nghĩ đến võ công Tiêu Bân và ba anh em Đoan Mộc Vô Nhai, nếu chúng trở lại, số cao thủ giang hồ đang có mặt sẽ bị tiêu diệt hết. Thấy việc đi thắp hương cho ngoại tổ không thực hiện được cũng đau lòng. Nhưng mạng người trước mắt quan trọng hơn. Tích Nhân đành chấp tay:

- Nếu chư vị thấy vãn bối có thể giúp được một tay trong việc đề phòng hiểm nguy, thì vãn bối không dám khước từ nữa.

Nghe Tích Nhân nhận lời, Chiêu Hòa thiền sư hớn hở:

- Lành thay! Lành thay! Lão nạp không dám nói rõ sự nhờ cậy, được trưởng lão đi cùng thì lão nạp an tâm khôn cùng.

Tư Mã Minh:

- Để đệ tử giới thiệu mọi người cùng trưởng lão.

Được giới thiệu ai, Tích Nhân cũng khiêm tốn làm lễ ra mắt. Những người như Tửu Cái, vợ chồng Từ Mộ Lâm Tích Nhân đã biết, thì phía mười tám vị La hán chùa Thiếu Lâm đều là sư đệ của Chiêu Hòa, còn ba đạo sĩ Võ Đang đều là cao đồ của chưởng môn hiện nay có tên Thái bình đạo trưởng, Thanh bình đạo trưởng, Hòa bình đạo trưởng. Cả ba đều khoảng năm mươi. Phái Hoa Sơn được giới thiệu có bốn người cũng đều là sư đệ của chưởng môn, khoảng trên năm mươi. Một người tên là Phong Bình, một người là Nhạc Minh, một người tên Tần Bính, người thứ tư là Cổ Khiếu. Bên Cái bang, ngoài Tửu Cái còn có ba khiếu hóa cũng trên năm mươi, đều mang trên vai bảy túi, tay cầm bỗng. Một người tên Ngô Nghi, một người tên Quách Đạt, và một người tên Lữ Đại. Số cao thủ võ lâm có mặt đều là tinh hoa của các môn phái, nên trong trận chiến vừa qua đã không ai bị thương. Sau khi chào hỏi làm quen, mọi người đều tỏ lời ca ngợi võ công Tích Nhân, thì trong rừng có một cô gái lớn tiếng:

- Gã là tên man tử láo khoét. Gã không phải họ Trần mà họ Lê, tên là Lê Tích Nhân.

Sau tiếng nói, trong rừng Đoàn San San phóng ra. Mặt nàng đanh lại:

- Lê Tích Nhân! Ngươi có giả dạng tới đâu, ta cũng nhận ra ngươi. Ngươi muốn giết ta thì ra tay đi. Ta không sợ đâu! Ngươi đã làm gì mẫu thân ta? Bà ta bị ngươi giết rồi phải không?

Thấy một cô gái Bạch liên giáo trong rừng phóng ra, chỉ mặt Tích Nhân quát mắng mọi người không khỏi ngạc nhiên. Tích Nhân nghe hỏi đến Vương Tố Thư cũng không khỏi bối rối. Không biết phải nói thế nào, chỉ cau mày:

- Tại hạ là Lê Tích Nhân hay Trần Tích Nhân thì đã sao? Mẫu thân cô nương tại hạ tuyệt đối không giết hại. Nhưng bà ta ở đâu, thì thật không biết được.

- Nhưng ngươi.. ngươi làm gì mẫu thân ta? Bà ta đã thay đổi? Bà ta từ dành tất cả tâm huyết cho Thiên long bang, cho ta lại bỏ Thiên long bang mà đi biệt tích?

Tích Nhân nghe San San nói mới biết Vương Tố Thư không còn ở Thiên long bang nữa, và hiện không biết ở đâu. Nghĩ tới tình yêu của bà cũng có chút xúc động, nên nhẫn nhịn:

- Cô nương hỏi tại hạ điều này, thì tại hạ đành chịu.

Đoàn San San lớn tiếng:

- Ta tự lượng võ công không bằng ngươi. Nhưng tội ngươi làm cho Thiên long bang tan nát, mẫu thân ta mất tích. Ta nhất quyết không để ngươi thung dung tự tại.

Nàng rút kiếm nhảy đến tấn công Tích Nhân. Thấy sự nông nổi của San San, Tích Nhân bực mình, chờ cây kiếm tời gần, lấy ngón tay búng mạnh. Chỉ với cái búng tay cây kiếm gãy ra làm bốn đoạn. San San bị công lực quá mạnh của Tích Nhân phải buông cán kiếm, toát cả hổ khẩu. Loạng choạng lùi lại phía sau. Cao thủ bên ngoài nhìn thấy chiêu thức tấn công của San San không phải tầm thường. Nàng cũng đáng xem là một kiếm thủ xuất sắc. Thế nhưng, Tích Nhân không tránh né, chỉ một cái búng tay đã làm cho kiếm gãy, thì võ công thật đáng nể phục. Bấy giờ từ trong rừng hai bóng người phi vút ra, đặt chân xuống bên San San, mỗi người chụp một cánh tay của nàng. Thân thủ của hai bóng trắng rất nhanh, và mọi người nhìn ra là Thiên cơ và Ma cơ.

Thiên cơ hướng tới Tích Nhân:

- Bản giáo xin lỗi Trần công tử vì đã sơ ý để cho thuộc hạ lén trốn đến đây gây rối. Chúng tôi sẽ đưa về căn cứ trừng trị nghiêm khắc.

Tích Nhân chưa biết nói gì, thì có tiếng cười lớn:

- Máu huyết họ Đoàn không làm thuộc hạ của ai cả! Và cũng không để bất cứ ai trừng phạt.

Sau tiếng nói, từ trong rừng một bóng người to lớn phóng ra với tốc độ như sao xẹt, chưa tới nơi chỉ lực đã phóng tới hai chị em Thiên cơ, sức chỉ kình xuyên không khí vang lên những tiếng tăng tăng như tên bắn. Thiên cơ, Ma cơ thấy chỉ kình quá mạnh vội thả San San, tung mình nhảy tránh. Người mới tới hạ chân thì cũng đã chụp lấy cánh tay San San. Tích Nhân nghe tiếng, nhìn võ công biết là Đoàn Hán Thiên nên không ngăn cản.

Khí thế xuất hiện của Đoàn Hán Thiên cũng làm cho cao thủ có mặt ngạc nhiên. Trong một đêm họ chứng kiến nhiều cao thủ phi thường. Đoàn Hán Thiên cầm tay con gái, hướng mắt tới Tích Nhân:

- Ta phải đem nó đi! Ngươi muốn cản trở?

Tích Nhân mỉm cười:

- Tiền bối đem con gái mình đi vãn bối cản trở làm gì? Giữa chúng ta đâu có thiên thù đại hận gì?

San San la lên:

- Gia gia.. phải trừng phạt gã. Vì gã mà Thiên long bang tan nát! Mối thù này..

Thiên Cơ quát:

- Không ai có thể ngang nhiên đem thuộc hạ của Bạch liên giáo ra đi trước mặt chúng ta!

Đoàn Hán Thiên cười dài:

- Nếu gã không ra tay, thì các ngươi là cái thứ gì có thể cản được ta! Trên đời này ngoài gã không ai ngăn cản được ta!

Sau tiếng cười, kéo tay con gái, Đoàn Hán Thiên phóng như cầu vồng lên không, một cái nhảy đã cách xa mấy chục trượng. Hai chị em Thiên cơ phóng theo, nhưng Đoàn Hán Thiên đánh ta hai chưởng vừa nhanh, vừa hùng hậu, buộc họ phải chếch mình sang hai bên tránh né. Sức chưởng kình của Hán Thiên đánh xuống đất làm sức phản chấn, ông ta lại lợi dụng sức phản chấn này phóng mình đi như mũi tên rời khỏi giây cung. Tốc độ khinh công làm cho cao thủ hiện diện không khỏi bàng hoàng. Có người phải kêu lên ngưỡng phục. Chị em Thiên cơ vội vàng rượt theo. Khinh công của hai nàng cũng nhanh như tên bắn. Nhưng Tích Nhân nghĩ rằng họ không thể nào đuổi kịp hai cha con Hán Thiên.

Nhạc Bằng Phi hỏi:

- Ông ta là ai?

- Ông ta là hậu duệ của Đoàn hoàng gia nước Đại lý, bang chủ Thiên long bang tên là Đoàn Hán Thiên.

Từ Mộ Lâm cảm khái:

- Thiên ngoại hữu thiên. Từ lâu nghe Thiên long bang làm bá chủ vùng tây nam Vân Nam. Bang chủ võ công rất cao. Nhưng không ngờ cao cường đến như vậy.

Chiêu Hòa thiền sư:

- Trên trăm năm trước, Đoàn hoàng gia nước Đại Lý võ công xếp hạng đầu trong số kỳ nhân trung nguyên. Ngày nay, võ công của Hán Thiên như thế kể cũng không thẹn với tiền nhân. Chỉ đáng tiếc nghe nói hành vi lại không làm người ta ngưỡng phục.

Tửu Cái:

- Lão được xếp trong hàng tứ si với ta, Du Thanh và Tiền lão bảng. Nhưng lão là võ si, thì có lẽ võ công hơn bọn chúng ta chút đỉnh.

Và ông ta gãi đầu:

- Chúng ta cũng có thể vừa đi vừa chuyện vãn kia mà! Mau ra khỏi khu rừng này để ta tìm chút rượu súc miệng chứ!

Mọi người nghe cùng cười xòa. Chiêu Hòa thiền sư mời Tích Nhân:

- Xin mời trưởng lão!

Tích Nhân thấy các cao thủ, ngay cả Côn Luân tứ kiếm cũng đều râu tóc hoa râm. Nếu đi ngang hàng với Chiêu Hòa thiền sư thì cũng thất lễ, vội nói:

- Vãn bối xin đi đoạn hậu.

Chiêu Hòa thiền sư ngạc nhiên, nhưng ông hiểu ngay, hiền từ:

- Vậy xin mời trưởng lão tùy nghi.

Côn Luân tứ kiếm thấy Tích Nhân muốn đi sau, cũng chờ cho mọi người đi trước rồi theo sau lưng Tích Nhân. Trong lúc đi đường, Tích Nhân được bốn anh em Tôn Tiền Khởi cho biết sau khi chia tay đêm hôm đó, họ định sáng đến thị trấn sẽ chia tay nhau, ai lo phận sự nấy, nhưng lại nhận thư của Tiêu Bân buộc tất cả phải có mặt ở kinh thành. Vì thế, không dám trái mạng. Khi đi tấn công Bạch liên giáo ở Tử kim sơn họ mới biết bị lợi dụng, và được Thiếu Lâm mời nên cùng đi chung nhau. Nhờ thế mới tránh được họa diệt khẩu. Trong lúc chuyện vãn, anh em tứ kiếm cũng khuyên Tích Nhân không nên quá khiêm nhượng, vì hiện là trưởng lão phái Côn Luân, địa vị còn cao hơn chưởng môn Côn Luân hiện nay. Quá khiêm nhường cũng làm cho uy tín Côn Luân bị coi thường. Tích Nhân đành phải ậm ừ cho qua. Khi trời sáng ra khỏi khúc đường rừng, đến gần một thôn nhỏ bên bờ Dĩnh giang, mọi người quyết định nghỉ ngơi trà bánh rồi mới đi tiếp. Có lẽ cũng biết sau khi qua khỏi khúc đường rừng, khách qua lại sẽ cần chỗ nghỉ ngơi, nên đầu thôn, ngay bìa rừng có một trà quá lộ thiên, cách thôn chừng vài dặm, có nhiều bàn ghế. Quán trà đã cũ, chủ nhân là một người đàn bà và người giúp việc cũng là một người đàn bà. Cả hai đều ăn nói nhậm lẹ, nhưng thân hình cục mịch, nhìn thấy biết ngay là người nông thôn nên không ai nghi ngờ gì. Tích Nhân dù còn trẻ, nhưng là trưởng lão của Côn Luân nên quần hào cũng tự động sắp xếp ngồi chung bàn với Chiêu Hòa thiền sư, Tửu Cái và vợ chồng Từ Mộ Lâm. Tuy là quán bên đường ở nông thôn, nhưng trong quán cũng có treo mấy con gà đã làm sạch, chất nhiều rau quả. Quần hào ngồi vào bàn, chủ quán và người làm vội vã mang trà nóng ra mời. Sau đó đến từng bàn để hỏi những món ăn cần làm, rồi bắt đầu thổi lửa. Chỉ giây lát mùi xào nấu xông lên thơm phức. Tò mò vẫn là bản tính của đàn bà, khi cạn chung trà Từ Mộ phu nhân đã hỏi:

- Võ công trưởng lão.. làm tiểu phụ vô cùng kính phục, phải chăng trưởng lão là người miền Nam?

Với sự xuất hiện và la hét của Đoàn San San, Tích Nhân thấy không nên che dấu với quần hào nên thẳng thắn:

- Tại hạ đúng là người Đại Việt. Che dấu hành tung vì đến Trung nguyên với mục đích cứu ngoại tổ là Đằng tiên lão nhân gia. Xin tha thứ tại hạ có thay đổi khuôn mặt.

Chàng buồn rầu:

- Vì nghe tin ngoại tổ bị Minh triều giam giữ, công việc giải thoát sẽ chẳng những đụng độ với cao thủ đại nội và cũng có thể xung đột với cao thủ võ lâm Trung nguyên nên phải che dấu hành tung. Tại hạ tên thật là Lê Tích Nhân.

Từ Mộ phu nhân cảm khái:

- Gia phụ cho biết hơn trăm năm trước võ công của Đại Việt rực sáng một góc trời nam, vang dội khắp nơi cũng không tin lắm. Mấy hôm nay mới thấy lời truyền quả không ngoa.

Tửu Cái:

- Hôm nay chứng kiến võ công của Huệ đế bệ hạ, và võ công Lê huynh đệ, lão nghĩ Đằng tiên lão nhân quả là thần tiên. Không hiểu Lão nhân làm sao có thể đào tạo hai người trẻ tuổi mà có nội lực còn cao hơn người có bảy tám chục năm hỏa hậu như vậy?

Tích Nhân muốn làm cho mọi người tin Huệ đế cũng có võ công phi thường:

- Vãn bối may mắn gặp nhiều kỳ duyên hãn hữu. Chu đại ca từng làm vua chắc có lẽ cũng dùng nhiều dược vật tuyệt thế và đã được ngoại tổ cũng như Tả Hữu Nhị Tướng truyền tặng một phần công lực.

Từ Mộ Lâm lộ vẻ suy nghĩ rồi buột miệng:

- Trong trận chiến với cao thủ đại nội ở Tử kim sơn vừa qua sao không thấy Đằng tiên lão nhân gia có mặt?

Tích Nhân thở dài:

- Ngoại tổ đã bị Tiêu Bân đánh trọng thương. Hàn ngọc âm chưởng độc hại vô cùng, dù có Tả Hữu Nhị Tướng trợ lực nhưng cũng không trục được hàn độc nên đã bỏ mình.

Nghe Đằng tiên lão nhân đã chết, quần hào đều sợ Tích Nhân đau buồn nên không ai muốn nhắc nhở nữa. Cổ Khiếu của phái Hoa Sơn bỗng la to:

- Trong trà có độc!

Nhạc Minh phóng tới chụp mụ chủ quán, nhưng chưa tới nơi thân hình đã rơi xuống đất. Mụ chủ quán cười to. Tiếng cười của một người đàn ông:

- Tất cả bọn ngươi đã dùng phải vô hương đoạn trường tán của công công. Nếu biết điều ngồi yên không xử dụng công lực thì trong vòng nửa giờ mới chết, và chết nhẹ nhàng. Bằng không.. ha ha..chết ngay tức khắc!

Sau lời kêu la của Cổ Khiếu, quần hào ai nấy đều động dung họ ngấm ngần vận công biết ngay có điều khác lạ. Nhạc Minh phóng tới chụp chủ quán, đang nằm dưới đất, là một cao thủ ông ta không dám kêu la để mất mặt, nhưng thân hình không ngớt run giật, trán đổ hồ hôi nhỏ giọt chứng tỏ rất đau đớn. Thấy Nhạc Minh như vậy, không ai dám vọng đọng. Tửu Cái là người nóng nảy quát to:

- Ta phải giết ngươi!

Chủ quán và người giúp việc phóng ra đường, tung mình chạy:

- Nếu các ngươi cử động thì chết ngay! Ta thương tình nhắc nhở cho lần cuối!

Tửu Cái công lực rất cao, nhưng ông ta phóng theo chỉ được mấy chục trượng thì cũng ngã rập người xuống đường. Hai gã kia dừng chân, một cười khẩy

- Ta đã cảnh cáo nhưng lão ăn mày ngươi không tin thì chết sớm hơn.

Hai gã đang cười bỗng nghe cổ bị nắm chặt, thân thể bị khống chế, tay chân không còn cử động được, người bị dở lên khỏi mặt đất, kéo như bay trở lại quán. Tích Nhân khi kiểm điểm thân thể thấy mình cũng bị độc, nhưng chất độc vào máu thì hóa giải, không làm ảnh hưởng gì nên sau khi Tửu Cái phóng theo bắt hai tên thì bước lại đỡ Nhạc Minh đặt nằm dài trên bàn, điểm huyệt ông ta rồi cũng vút theo. Với khinh công di hình của Tích Nhân hai gã không thể nhận ra, chỉ tập trung vào Tửu Cái nên bị Tích Nhân bắt dễ dàng. Ném hai tên xuống đất, Tích Nhân quay ra dìu Tửu Cái trở lại quán, ông ta không ngớt run rẩy, giọng yếu hẳn đi:

- Các vị không nên cử động để kéo dài sinh cơ.

Tích Nhân quát hai tên dụng độc:

- Thuốc giải đâu lấy ra ngay!

Bị bắt sống, nghe Tích Nhân quát hỏi, cặp mắt hai gã lộ vẻ đau khổ và sợ hãi, nhưng chỉ trong giây lát một tên cười khẩy:

- Ngươi có bắt được chúng ta cũng vô dụng. Chúng ta không có thuốc giải.

Tích Nhân tức giận:

- Ta sẽ dùng thủ pháp phân thân thác cốt làm cho các ngươi đau đớn không sao chịu được.

Tên giả làm chủ quán lạnh lùng:

- Chỉ sợ ngươi sẽ đau khổ còn hơn chúng ta.

Tích Nhân phóng chỉ điểm vào thân hình gã, gã cười to mấy tiếng:

- Chậm rồi! chậm mất rồi cậu bé ơi! Ngươi cũng chết mà thôi.

Tích Nhân điểm huyệt, dùng thuật phân thân thác cốt định làm cho gã đau đớn để đưa thuốc giải, nhưng thân thể gã chỉ run lên mấy lần rồi nằm yên. Xem lại đã trở thành xác chết. Tên giả dạng người giúp việc lúc này cũng đã nghẻo đầu qua một bên, không còn thở nữa.

Chiêu Hòa thiền sư thở dài:

- Thật ác độc! Xem ra chúng quyết giết cho hết chúng ta. Hai tên kia không tự vẫn bằng thuốc độc, thì kẻ sai bảo cũng không để thuốc giải trong mình chúng.

Ông ta nghiêm trang niệm Phật hiệu rồi hỏi Tích Nhân:

- Lê thí chủ thấy trong người thế nào?

Tích Nhân ngầm vận công lực thì thấy chân khí điều hòa, chất độc trong người hình như đã tiêu giải hết không còn triệu chứng gì, cũng lấy làm ngạc nhiên:

- Vãn bối thấy không có triệu chứng gì trúng độc.

Chiêu Hòa lộ vẻ mừng rỡ, niệm Phật hiệu rồi nói:

- Có thể thần công thí chủ quá cao minh hay trong người có khả năng chống độc. Lão nạp mong rằng thí chủ có thể cố gắng đem tin này đến cho các phái.

Tích Nhân thấy không biết cách nào giải độc cho quần hào lòng đau đớn:

- Vãn bối nếu không bị nạn nhất định làm tròn sứ mạng giao phó.

Chiêu Hòa thiền sư nói với mọi người:

- Lê thí chủ mang theo Phục ma kiếm của Côn Luân lão nhân có đủ uy tín để đưa tin này. Nhưng đây là việc rất lớn, mà Tiêu Bân danh vọng bao trùm võ lâm, việc này Lê thí chủ nói ra cũng không ai tin. Lão nạp viết bức thư tuyệt mạng, chúng ta cùng ký tên để giúp cho Lê thí chủ dễ ăn nói. Chẳng hay chư vị nghĩ sao?

Từ Mộ Lâm nghiến chặt hàm răng, rồi trở lại thái độ thong thả:

- Lâm mỗ và phu nhân chẳng những ký tên mà còn nói cho Lê thiếu hiệp hay bí mật của Thần kiếm sơn trang chỉ gia phụ và Lâm mỗ biết để giúp thêm cho tiếng nói của Lê thiếu hiệp.

Bấy giờ mọi người trong quán tranh ai cũng đã bắt đầu lộ vẻ đau đớn, riêng Nhạc Minh đang thoi thóp, còn Tửu Cái cũng trong tình trạng rất nguy ngập.

Chiêu Hòa thiền sư hỏi:

- Có ai mang theo giấy bút?

Quần hào đều là những người võ lâm, nên nghe hỏi mặt đều ngẩn ngơ. Chiêu Hòa:

- Xin Lê thí chủ xé dùm một miếng áo cà sa cho lão nạp.

Tích Nhân bước lại xé cho ông tấm áo cà sa bằng ba bàn tay, trải ngay ngắn lên bàn. Chiêu Hòa cắn ngón tay viết thơ. Từ Mộ Lâm Phu nhân thấy vậy, cũng nhờ:

- Xin thiếu hiệp xé cho tôi một tấm, tôi có vài chữ muốn gởi riêng cho hai đứa con của mình.

Tích Nhân thấy quần hào sắp chết, không biết làm sao, vốn là người tình cảm bất giác sa lệ. Khi đặt tấm vải cà sa trước mắt bà, nghẹn ngào:

- Vãn bối sẽ hết sức đưa thư cho phu nhân.

Từ phu nhân cảm khái:

- Thiếu hiệp là người võ công cao cường, lại giàu tình cảm, tiền đồ nhất định vô cùng sáng lạng.

Bà cũng cắn đầu ngón tay viết thư. Khi Từ Phu Nhân cắn ngón tay, Tích Nhân cau mày, phóng liền ra khỏi quán, vừa gặp một bóng trắng với khinh công siêu thượng từ một thân cây to phóng tới quán cũng và đặt chân xuống mặt đất. Tích Nhân muốn phóng chưởng đánh ngay, thì nghe tiếng cười thanh tao:

- Nhân đệ cải trang quá khéo!

Tích Nhân nhìn ra nữ nhân mái tóc trắng phau, thả dài xuống người nhưng dung nhan lại hoa nhường nguyệt thẹn. Mái tóc trắng phau lại làm bà ta có một vẻ đẹp kỳ lạ và người đàn bà đó không ai khác hơn là Vương Tố Thư. Tích Nhân kinh ngạc kêu lên:

- Tỷ tỷ!

Vương Tố Thư:

- Hãy cứu mọi người rồi sẽ nói chuyện.

Vương Tố Thư lấy ra một chai thuốc to:

- Nhân đệ phân phát cho mọi người. Ta tin thuốc giải bách độc của ta có thể giải được thất bộ đoạn trường tán.

Bà lớn tiếng:

- Xin chư vị nhai nhỏ rối mới muốt để thuốc mau phát sinh hiệu dụng.

Và bảo Tích Nhân:

- Nhân đệ phân phát càng nhanh càng tốt. Ta đi lấy nước.

Tích Nhân lòng mừng vô hạn, kêu lên:

- Chư vị cùng để ngửa tay lên bàn cho tại hạ.

Những viên thuốc bay ra khỏi tay Tích Nhân nhẹ nhàng rớt xuống bàn tay của quần hào. Lập tức họ lấy lên nhai nuốt. Sau khi đưa thuốc lên những người ngửa tay lên bàn, Tích Nhân đỡ Tửu Cái, nhét thuốc vào miệng ông ta. Nội công thâm hậu nên Tửu Cái vẫn còn có thể nhai nuốt thuốc, riêng Nhạc Minh của phái Hoa Sơn, Tích Nhân phải đỡ ông ta lên, giải huyệt tiếp trợ chân khí cho ông ta tỉnh táo mới bóp tan viên thuốc bỏ vào miệng cho ông ta. Vương Tố Thư trong lúc đó đi vào chỗ nấu ăn, lấy những chén to đổ đầy nước lã và dùng công lực làm những chén nước này bay đến bàn quần hào. Chén này bay theo chén kia liên tiếp như đường giây vô cùng ngoạn mục, các chén nước rớt xuống trước mặt mọi người không nghiêng đổ một giọt. Thấy công lực của Vương Tố Thư cao thâm như vậy ai cũng vô cùng ngưỡng phục. Tích Nhân khi ra ngoài chứng kiến tốc độ khinh công của Vương Tố Thư, bà đến nơi mà cặp mắt mình vẫn chưa nhận ra chân tướng, rồi nhìn thủ pháp của bà lúc này trong lòng cũng cực kỳ phân vân, không hiểu trong mấy tháng xa cách bà đã gặp kỳ duyên gì mà công lực tiến bộ phi thường. Xem ra nội lực và thân thủ của bà còn hơn Đoàn Hán Thiên một bực và cũng chẳng kém sút gì mình bao nhiêu. Tích Nhân cũng nhận thấy ngoài mái tóc kỳ lạ, khuôn mặt có nét u buồn thì như lại trẻ hẳn ra.

Vương Tố Thư đưa nước cho mọi người xong, nói:

- Chư vị uống nước xong có thể ngồi xuống đất vận công đề khí. Tiện thiếp tin tưởng Bách độc giải hoàn có thể khu trừ thất bộ đoạn trường tán. Nếu thuốc có hiệu dụng, trong vòng ăn xong bữa cơm, chư vị sẽ đổ mồ hôi, khi thấy có sự thúc bách trong bụng có thể đứng lên đi vào rừng.

Mọi người không ai bảo ai, bưng nước lên uống cạn. Tố Thư bảo Tích Nhân:

- Nhân đệ giúp tỷ tỷ dọn dẹp bàn ghế, rồi đỡ mọi người ngồi xuống hành công.

Tích Nhân vội vàng làm theo lời. Là nữ nhân, Tố Thư chỉ có thể dìu Từ Mộ Lâm phu nhân, còn tất cả thì Tích Nhân phải làm. Trong khi mọi người hành công Vương Tố Thư kéo Tích Nhân ra ngoài, tới gốc cây lớn:

- Ở đây chúng ta vẫn có thể giám thị cho họ được.

Nhận thấy chỉ cách căn quán vài chục trượng, Tích Nhân an tâm, siết nhẹ tay bà:

- Nếu họ được cứu cả, công đức của tỷ tỷ thật vô lượng.

Vương Tố Thư bỗng sa nước mắt:

- Ta.. ta không dám xuất hiện gặp Nhân đệ, chần chừ mãi. Nhưng cuối cùng nếu thấy không xuất hiện là không làm tròn lời hứa với tiên sư nên..

- Ồ! Sao tỷ tỷ lại không muốn gặp tiểu đệ?

Vương Tố Thư não nuột:

- Gặp để làm chi cho thêm đau khổ. Hỡi ôi! Ta thật không hiểu được ta? Chữ tình giống như ma ám! Vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát được!

Tích Nhân biết bà ta yêu mình và những lời xót xa là nói với mình. Trong lòng cũng chợt cảm thấy đau khổ, không biết phải làm sao cho phải. Nhìn mái tóc trắng phau của bà hỏi đánh lảng:

- Mái tóc của tỷ tỷ? Tỷ tỷ luyện võ công gì mà làm mái tóc phải thay màu như vậy?

Vương Tố Thư não nuột:

- Ngũ Tử Tư năm xưa nghĩ việc nhà, việc nước trong một đêm đầu bạc. Còn mái tóc của tỷ tỷ sau khi Nhân đệ rời đi hôm đó đã trở thành bạc trắng.

Không ngờ bà ta đau khổ đến như vậy, Tích Nhân vô cùng xúc động, không tự chủ nắm lấy tay bà ta, thở dài:

- Tỷ tỷ!

Vương Tố Thư xoay lại nhìn ánh mắt xúc động của Tích Nhân, cúi đầu xuống, dựa nhẹ vào người:

- Ta nghe được tiếng gọi ngọt ngào này, có chết vì Nhân đệ cũng cam tâm.

Tích Nhân nhìn cử chỉ e thẹn và lời nói chí thiết của bà cảm thấy chân tay thừa thải, chẳng biết phải làm sao. May mắn, Chiêu Hòa thiền sư công lực cao thâm, uống thuốc và vận khí một lúc nghe bụng sôi lên, liền đứng lên hấp tấp đi vào rừng. Nghe bước chân của ông, Tố Thư liền dang ra và Tích Nhân cũng la lên mừng rỡ:

- Thuốc đã có hiệu dụng!

Vương Tố Thư tự hào:

- Sư phụ ta đã tốn mấy chục năm để chế thuốc này, nhất định phải có hiệu quả.

- Tỷ tỷ có sư phụ hay sao?

Tố Thư:

- Sau khi Nhân đệ ra đi ta cũng gặp chuyện bất ngờ, muốn chết lại được gặp ông và võ công ta tiến bộ như hôm nay do sư phụ ban cho. Chuyện còn dài ta sẽ kể cho Nhân đệ biết sau. Bây giờ ta phải đi nấu một nồi cháo to cho quần hào đỡ dạ.

Tố Thư bước đi mấy bước, lấy ra phong thư, trở lại đưa cho Tích Nhân:

- Ta gặp lại được Nhân đệ hôm nay cũng nhờ Địa tạng thiền sư chỉ đường. Đây là thơ ông ta nhờ giao cho Nhân đệ.

Tích Nhân tiếp thơ, bà lại nhẹ giọng, buồn bã:

- Ta không muốn ai biết ta là Vương Tố Thư. Địa tạng thiền sư cho biết gia gia ta họ Thạch, từ nay ta là Thạch Tố Thư. Bất đắc dĩ quá ta mới xuất hiện. Nhân đệ đừng làm tiết lộ thân phận nhơ nhớp của ta. Sau khi họ bình phục ta đi ngay.

Tích Nhân nghe dặn, đành dấu tiếng thở dài.

Tích Nhân kính phục Địa Tạng thiền sư vô cùng, Tố Thư quay lưng đi liền mở thư ra đọc: “ Lão nạp dù nằm nơi hóc núi, nhưng nhờ Phật pháp khai tâm có thể có cặp mắt nhìn ra nhiều việc mà người thường không biết. Thí chủ tình nghiệp rất nặng. Ngoài vẻ đẹp của một nam nhân hiếm có còn có tướng Nội Mị Thoát làm nữ nhân nào gặp thí chủ cũng say mê ngay. Cả trăm năm mới có một nữ nhân hay nam nhân có tướng nội mị này. Mặc dù vậy, thí chủ lại tâm thành, lương thiện, võ công siêu quán nên sẽ là cứu tinh của võ lâm Trung nguyên đang tới lúc ma đạo sắp hoành hành. Trong những nữ nhân say mê và đã là tình nhân của thí chủ tâm Phật có, tâm ma ngàn trượng có. Sau này thí chủ sẽ biết. Riêng Thạch thí chủ, tức Vương Tố Thư đang ở giữa ma và Phật. Với tâm Phật, bà ta sẽ người đắc lực, hy sinh tất cả cho thí chủ, chuyên cần cứu nhân độ thế, làm không biết bao công đức cho đời. Ngược lại tâm ma vì đau khổ phát lên, với võ công và độc học của bà ta sẽ làm thêm cảnh đầu rơi máu chảy thêm tàn khốc. Đã là tiền duyên nghiệp chướng dù có tránh cũng không tránh khỏi, nhưng duyên nghiệp chập chùng, biến hóa theo nhân quả đời này sang kiếp khác. Với Tố Thư, tình yêu mà thí chủ ban cho sẽ là Phật pháp vô biên hóa độ. Thí chủ cũng đã cảm động rất nhiều với mối tình này, thì không cần câu chấp lẽ thường tình. Vài lời nhắn gởi. À! dung mạo mỗi người là của trời ban cho không cần che dấu. Vạn sự tùy duyên! Xem thơ hủy đi ngay.”

Tích Nhân nhận ra chính là bút tích của Địa Tạng, thở dài, vận công bóp lá thơ thành bột.

Sau khi hủy lá thư, Tích Nhân vào quán tranh nghe mùi nấu nướng xông ra thơm ngát. Tố Thư loay hoay trong bếp, vừa nấu cơm, vừa nấu cháo. Hai thứ chay mặn khác nhau. Riêng biệt. Tích Nhân thấy không việc gì làm cũng vào bếp giúp Tố Thư lặt rau, rửa xoang chảo. Bấy giờ những người đứng lên vào rừng đã nhiều. Nhưng hình như ai cũng mệt nhọc, khi trong rừng trở ra, liền ngồi điều tức.

Độ nửa giờ sau, Tố Thư múc cháo gà ra tô, và nói:

- Chư vị bây giờ có thể tạm dùng chén cháo, điều tức vài giờ nữa công lực sẽ hoàn toàn hồi phục.

Và bảo Tích Nhân:

- Nhân đệ giúp dùm tỷ tỷ bưng cháo cho mọi người.

Chiêu Hòa thiền sư xả công đứng lên cảm khái, cảm tạ Tố Thư:

- Nếu không có thí chủ, mấy chục mạng người ở đây bây giờ đã trở thành xác chết. Bần tăng xin đại diện mọi người cảm ơn cứu mạng.

Tố Thư chắp tay đáp lễ:

- Người giang hồ giúp nhau là chuyện thường, xin thiền sư không phải để tâm.

Từ Mộ Lâm phu nhân thấy Tích Nhân bưng cháo, vội nói:

- Lê thiếu hiệp để cho mọi người tự lấy. Tiểu phụ chắc chắn giờ này ai cũng có thể làm việc này.

Bà ta tiến lại lấy cháo cho mình, khen ngợi Tố Thư:

- Nữ hiệp võ công phi thường, sắc nước hương trời, nhưng xem ra việc nội trợ cũng nhanh nhẹn khôn cùng.

- Tiểu muội vốn thích nấu ăn từ nhỏ.

Theo chân Từ Mộ Lâm phu nhân, mọi người ăn mặn lần lượt đi lấy cháo gà. Khi thấy chỉ còn mười tám nhà sư Thiếu Lâm và Chiêu Hòa, Tố Thư lại thay nồi cháo khác và mời:

- Mời chư vị thiền sư.

Mười mấy nhà sư Thiếu Lâm đứng lên, người lấy cháo đầu tiên mang lại cho Chiêu Hòa, rồi sau đó mới lấy cho mình.

Tố Thư múc cháo xong nói:

- Một chén cháo dù là cháo gà hay cháo đậu cũng không thể làm quý vụ no lòng. Trong cháo có chút thuốc chế biến, có thể giúp chư vị mau phục hồi. Trong hai giờ nhất định sẽ hoàn toàn bình phục. Tiện nữ và Nhân đệ chuẩn bị cơm nước. Người giang hồ không cần câu nệ. Kẻ đầu độc thấy chư vị không chết, sẽ không thể bỏ qua. Chúng ta phải tranh thủ thời gian. Ăn xong vận công điều tức ngay. Mọi người cần có công lực để đối phó, chén muỗng để nguyên tại chỗ. Nhân đệ và tiện nữ sẽ thu dọn.

Thấy Tích Nhân là trưởng lão Côn Luân đã cứu mình thoát chết đêm qua, rồi trong lúc sắp chết vì đầu độc lại được một bạch phát nữ nhân võ công cao cường và gọi Tích Nhân là hiền đệ cứu cho, trong lòng quần hào ai cũng cảm ơn và kính phục không muốn thất lễ, nhưng biết những lời của Tố Thư rất xác đáng nên ăn xong, ai cũng bỏ tô chén tại chỗ, thu liễm tinh thần điều hòa công lực ngay. Tích Nhân đi thu dọn chén muỗng, đem ra mấy thùng nước bên ngoài để rửa, thì Tố Thư cũng mang nồi nêu ra và giành lấy:

- Nhân đệ không thể làm công chuyện của đàn bà! Có hai xác chết cần chôn cất kẻo tội nghiệp.

Tích Nhân ra mang hai xác chết ra ngoài, thấy bên đường có một vũng sâu liền đặt xuống, phát mấy chưởng kình vung đất lấp lại. Trở vào, nhìn mái tóc trắng cột sau lưng Tố Thư và cử chỉ đang ngồi rửa chén gọn gàng và nhanh nhẹn của bà, lòng vừa thương xót, vừa lo âu, dâng lên bao cảm xúc khó tả. Tố Thư vừa rửa xong mọi thứ, đặt lên gát gỗ bên mấy thùng nước đứng lên, thì có hai con chim anh vũ rất lớn, lông trắng như tuyết bay đến đậu bên bụi cây kế bên, một con cất tiếng:

- Sư muội! Trong vòng quan sát chung quanh không thấy có khách võ lâm rình rập.

Tố Thư bảo:

- Hay lắm! Hai sư huynh tìm thức ăn, nghỉ ngơi giây lát rồi tiếp tục quan sát thêm cho tiểu muội.

Con khác hỏi:

- Ai ăn hiếp sư muội phải không?

- Ai mà có thể ăn hiếp tiểu muội được!

Con Anh vũ nghiêng đầu ngó qua, nhìn lại:

- Ta thấy đôi mắt sư muội như mới khóc!

- Không đâu! tiểu muội nấu ăn, khói bay vô mắt.

Hai con Anh vũ cất cánh bay đi. Tích Nhân ngạc nhiên với hai con anh vũ quá to và nói tiếng người lưu loát, thông linh không khác chi người lại là sư huynh muội với Tố Thư, muốn tìm hiểu nhưng nghe giọng nói của Tố Thư biết nàng đã khóc trong lúc rửa chén, trong lòng cảm xúc kêu lên:

- Tỷ tỷ!

- Nhân đệ muốn hỏi ta về đôi anh vũ?

Biết quần hào đang nhắm mắt hành công, trong tình trạng gát bỏ mọi việc ngoài tai, Tích Nhân tiến lại nắm tay bàø:

- Không! đã có đôi anh vũ thông linh giám thị, chúng ta cũng có nhiều thì giờ, tiểu đệ muốn thả bộ ra ngoài một lúc.

Tố Thư ngoan ngoản, im lặng đi theo Tích Nhân. Khi xa quán độ vài chục trượng, thấy vừa có thể theo dõi tình hình trong quán, vừa có thể chuyện vãn với Tố Thư mà không ai bất ngờ nghe được. Tích Nhân dừng chân:

- Tỷ tỷ! Tiểu đệ không phải là gỗ đá. Chuyện đàm tiếu chê bai nếu có cũng không thành vấn đề. Từ nay tỷ tỷ đi theo tiểu đệ.

Người Tố Thu run lên, bà ta ngã vào ngực Tích Nhân, bật khóc:

- Ta biết ta không xứng đáng với hiền đệ.. tuổi tác chúng ta chênh lệch, ta là một người đàn bà có con..Có điều ta chẳng thể nào quên hiền đệ được. Ta biết mình điên rồ.. nhưng hỡi ôi, lý trí của ta không còn nữa. Ta như ma ám..

- Từ nay tỷ tỷ không cần phải cố quên.

Xoay người Tố Thư lại, nhìn sâu vào đôi mắt ướt đỏ nhạt nhèo nước mắt của bà:

- Tiểu đệ không quan tâm đến điều gì cả, chỉ mong tỷ tỷ thông cảm là trước khi gặp tỷ tỷ, tiểu đệ cũng đã có những người tri kỷ khác. Các nàng phải thông cảm cho nhau.

Tố Thư nhắm mắt, gục đầu vào ngực Tích Nhân, đôi vai run rẩy:

- Được hiền đệ hiểu được tình cảm của ta là hạnh phúc lớn mà ta không bao giờ dám mong, người khác không hờn trách chê bai, thì ta làm sao lại có thể có ý hờn ghen được.

Tích Nhân nhẹ ôm tấm thân kiều diễm vào người, vuốt ve:

- Thế thì tiểu đệ rất an tâm.

Tố Thư để cho Tích Nhân âu yếm một lúc, rồi dang ra, cầm tay Tích Nhân rảo bước đi:

- Nhân đệ hiểu được chân tình của ta, là ta thỏa mãn lắm rồi. Ta không mong gì khác. Từ giây phút này, Nhân đệ sống ta sống. Nhân đệ chết ta chết. Nhưng mối tình chúng ta không nên để ai biết. Nhân đệ là người chí tình chí nghĩa, quang minh chính đại. Nhưng có những việc không cần phải chính đại quang minh. Sự công khai cũng làm cho ta thêm tự ty mặc cảm với mọi người. Chỉ khi nào ta nhớ Nhân đệ quá không chịu được.. Nhân đệ cho ta gặp trong giây lát mà thôi.

Tích Nhân thở dài:

- Tiểu đệ đã yêu tỷ tỷ, muốn tỷ tỷ bình đẳng với những người khác. Nhưng tâm tình nữ nhân cũng rất phức tạp, tiểu đệ cũng không hiểu hết. Tiểu đệ để tùy tỷ tỷ. Làm sao tỷ tỷ thấy thoải mái thì tiểu đệ chìu theo.

Tích Nhân dừng chân, kéo Tố Thư vào lòng, cúi xuống. Tố Thư kiễng chân lên ôm lấy cổ chàng trai mà bà mê mẫn. Họ trao nhau những nụ hôn thắm thiết. Nhưng cả hai cùng biết họ không thể đi xa hơn những vuốt ve, những nụ hôn yêu. Họ rời nhau ra, Tích Nhân mỉm cười:

- Đêm nay, tiểu đệ muốn có thì giờ riêng với tỷ tỷ.

Đôi má Tố Thư đỏ hồng, cúi xuống thẹn thùng như con gái, giây lâu e ấp:

- Tỷ tỷ cũng muốn nhìn lại khuôn mặt thật của Nhân đệ.

- Chúng ta cần nấu ăn chưa?

- Có lẽ mình nên trở về và bắt đầu.

- Khuất tất cho tỷ tỷ quá!

- Ta vì Nhân đệ làm bất cứ điều gì cũng khoan khoái.

Tố Thư bỗng đưa đôi mắt nhìn Tích Nhân:

- Ta có một điều yêu cầu chẳng biết Nhân đệ bằng lòng không?

- Việc gì tiểu đệ cũng bằng lòng.

Tố Thư vui vẻ mỉm cười, nhưng thận trọng:

- Điều này rất quan trọng, liên hệ đến sư môn của hiền đệ. Ta biết Nhân đệ rất kính trọng Trần tiên tử, sư phụ của Nhân đệ, nên chỉ sợ Nhân đệ không chịu làm chưởng môn Bách độc môn.

- Kỳ Anh đại tỷ truyền dạy võ công, nhưng không phải là sư phụ. Nếu nói có tình sư đồ, thì tiểu đệ lại chỉ bái một người đã mất làm sư phụ và học võ công theo di thư mà thôi.

- Nếu vậy thì tỷ tỷ hy vọng tiểu đệ bằng lòng. Một người có thể có nhiều sư phụ. Tỷ tỷ hiện tại là đệ tử Bách độc môn. Tỷ tỷ được sư phụ cứu mạng, thu làm đệ tử, truyền võ công, nhưng là nữ nhân nên không thể làm chưởng môn. Trước khi sư phụ lâm chung dạy ta ra giang hồ tìm người có căn cơ hiệp cốt thu nhận làm đệ tỷ ký danh chấp chưởng chức chưởng môn Bách độc môn. Ta thấy không ai xứng đáng bằng Nhân đệ. Địa Tạng thiền sư cũng xa gần cho ta biết chỉ có Nhân đệ là xứng đáng.

- Bách độc môn là môn phái như thế nào?

- Là một môn phái ít người biết tới. Ngoài võ công đặc dị, họ chuyên nghiên cứu độc vật là làm thuốc giải để trừ độc. Tiêu chuẩn là cứu đời, nhưng lại phải biết về độc, tất cả độc vật trong thiên hạ nên việc chọn đệ tử Bách độc môn rất khắc khe. Phải thử thách rất nhiều. Nếu không sẽ làm hại rất lớn cho giang hồ. Cách đây bốn chục năm, sư phụ đóng cửa động cùng hai sư đệ và bốn đệ tử đi xuống miền Tây Bắc Đại Việt để mong chế phục đôi độc long, có thể là đôi tình long mà Nhân đệ đã giết. Không ngờ những thuốc khắc chế giống mãng xà mang theo lại không làm đôi độc long này bị ảnh hưởng, vũ khí mang theo lại không có bảo kiếm nên chưởng chỉ không chế phục được. Kết quả mọi người chết hết chỉ còn sư phụ bị thương nặng. Gãy hết hai chân. Trên đường trở về không may gặp bão lớn, nước lũ cuốn trôi vào một tuyệt cốc. Trong tuyệt cốc này lại có một bí động ghi chép võ công tuyệt thế, nhưng sư phụ lại hư cả hai chân, nên từ đó phải sống trong tuyệt cốc và bốn chục năm qua không còn Bách độc môn trên giang hồ.

- Nếu là môn phái theo tiêu chí cứu nhân độ thế thì tiểu đệ không ngại gì.

Tố Thư vui mừng:

- Chuyện còn dài, tỷ tỷ sẽ kể thêm nhiều việc cho Nhận đệ nghe. Bây giờ Nhân đệ lạy di vật của tiên sư để trở thành chưởng môn Bách độc môn.

Sự nhậm lẹ của Tố Thư làm Tích Nhân ngỡ ngàng, muốn ngăn lại, nhưng bà ta ngửa mặt lên trời huýt sáo mấy tiếng. Âm thanh nhẹ nhàng, nhưng Tích Nhân biết bà đã dùng nội công thượng thừa đưa âm thanh đi xa hàng mấy dặm. Sau khi huýt sáo, bà ta đến một thân cây lấy trong người ra một gói vải. Mở gói vải, bà lấy ra một bức tranh thêu, không biết dệt bàng vải gì rất óng ánh, trông giống như vàng. Bức tranh thêu một người đàn ông đang há miệng để nuốt rắn rết.. hàng trăm thứ độc vật vào miệng. Hai tay cầm hai nhành dương liễu giống như hình ảnh Quan Thế Âm rắc nước cam lồ. Bà trịnh trọng treo bức tranh lên thân cây. Sau đó lấy ra một chiếc hộp ngọc, trong hộp ngọc có một cây hương, dừng đá lửa thắp cây hương lên. Khi cây hương đã cháy, bà ta lấy một hộp ngọc xanh vuông vắn, lớn bằng hai bàn tay, dày mấy phân đặt sau cây hương. Tố Thư làm xong mấy việc này thì hai con anh vũ cũng bay tới. Chúng nhìn thấy bức tranh và chiếc hộp ngọc liền đáp xuống đứng hai bên trông rất nghiêm chỉnh. Khi hai con anh vũ đã đứng yên, Tố Thư trịnh trọng, rõ ràng từng tiếng:

- Bách độc môn lấy cứu nhân độ thế làm lẽ sống. Lấy đạm bạc, giản dị, hòa đồng với thiên nhiên làm cách sống. Đệ tử Bách độc môn tuyệt đối không tham danh lợi, mạng có thể mất nhưng không để mất lòng nhân ái. Đệ tử Bách độc môn có bổn phận phải luôn luôn tận tụy trau dồi kiến thức và võ công để có thể cứu người, giúp đời. Đệ tử Bách độc môn phải tuyệt đối trung thành với tôn chỉ của môn phái. Lê Tích Nhân, nếu ngươi có tâm nguyện cứu đời, không tham danh xa hoa phù phiếm, tự nguyện trở thành đệ tử Bách độc môn hãy tam khấu cửu bái trước hình tượng Bách độc tiên ông!

Tích Nhân ngỡ ngàng trước việc làm quá nhanh lẹ của Tố Thư, thấy không tiện ngăn cản, lo lắng đứng yên theo dõi, nhưng sau khi nghe tôn chỉ rất cao cả của Bách độc môn, thì không chần chờ vội quỳ cúi lạy sát đất ba lần, bái chín lần.

Sau khi Tích Nhân bái xong, Tố Thu lại quỳ gối mở hộp ngọc, lấy ra một con rắn bằng vàng, một chiếc chìa khóa cũng bằng vàng và một cuốn sách. Nàng cầm mấy vật này, đứng lên trang trọng:

- Lê sư đệ quỳ xuống nghe mạng lệnh ân sư, tiếp quản chưởng môn Bách độc môn.

Tích Nhân ngoan ngoản quỳ xuống.

Tố Thư nghiêm trang:

- Ta, sư tỷ Thạch Tố Thư, trước chứng kiến của hai sư huynh Thiên vũ và Địa vũ, thay mặt ân sư Bách độc Nam ông Thái Thanh Bình truyền Lê sư đệ tiếp quản chưởng môn lệnh bài, chìa khóa cung cấm và tâm pháp của bản môn. Từ nay tiếp tục duy trì môn hộ, hoằng dương tôn chỉ tri vật cứu nhân. Tiếp quản!

Tích Nhân đưa hai tay tiếp.

Sau khi trao con rắn, chìa khóa và sách cho Tích Nhân Tố Thư lại bảo:

- Xin chưởng môn đặt lệnh bài, chìa khóa cung cấm và bí kíp vào hộp ngọc, vái lạy ba lần và tuyên thệ suốt đời sẽ tận tụy cứu nhân, thực hiện tôn chỉ bản môn.

Tích Nhân quỳ lạy, tuyên thệ và đứng lên thì Tố Thư quỳ xuống, hai con anh vũ cũng bay ra đứng hai bên nàng. Tố Thư lại bảo:

- Nhân đệ đứng sang một bên.

Tích Nhân né ra, thì Tố Thư và hai con anh vũ cùng cúi đầu bái lạy. Hai con chim cử động rất nhịp nhàng với sự bái lạy của Tố Thư, khi khấu đầu xong nàng chấp tay nói:

- Đệ tử Thạch Tố Thư quyết tâm sống chết cùng chưởng môn sư đệ chấn hưng môn phái, không phụ lòng sư phụ.

Tố Thư nói xong, thì một con anh vũ cất tiếng:

- Thiên vũ suốt đời tuân lệnh sư đệ chưởng môn.

Địa vũ cũng lập lại giống như Thiên vũ rồi cả hai cùng bay đậu lên vai Tích Nhân, rất thân thiện.

Tố Thư thu xếp lại mọi vật, đưa lại cho Tích Nhân, mặt tươi như hoa:

- Từ nay chúng ta là người một nhà, chị em đồng môn.

Tích Nhân thu những vật nàng đưa cất vào người, thì nàng nói:

- Chúng ta về nấu cơm cho mọi người ăn. Chuyện Nhân đệ muốn hỏi cặn kẽ tỷ tỷ sẽ trình bày sau.

Nàng bảo đôi anh vũ:

- Hai sư huynh đi quan sát lần nữa xem có gì báo cho chưởng môn và sư muội biết.

Tích Nhân lòng nhiều phân vân, nhưng biết không đủ thì giờ tìm hiểu nên theo nàng trở lại quán tranh. Họ trở về quần hào ai cũng còn điều tức. Trong quán chỉ có mấy con gà, một ít đậu hũø và rau quả nên Tố Thư cũng chỉ nấu cơm và hai món xào cho mọi người. Nàng nấu xong thì mọi người cũng lục tục xả công. Côn Luân tứ kiếm thấy Tích Nhân trong bếp vội vào giành lấy công việc múc dọn. Từ Mộ Lâm phu nhân là đàn bà nên cũng vào giúp tay với Tố Thư. Có lẽ Từ Mộ phu nhân trong lòng mến phục Tích Nhân và Tố Thư nên cố tình làm thân. Tố Thư cũng biết Từ Mộ Lâm phu nhân là người có tên tuổi trong võ lâm nên cũng muốn thân thiện. Chỉ giây lát hai người đàn bà thân mật nhau, xưng hô tỷ muội.

Trong lúc mọi người ăn uống, ca tụng công ơn cứu tử, võ công của Tích Nhân và Tố Thư, thì hai con anh vũ bay vào quán tranh, đậu trên cây sà. Thấy hai con chim lạ mọi người phải đưa mắt nhìn, thì Thiên vũ líu lo:

- Báo cáo sư đệ chưởng môn, và sư muội có khách võ lâm tiến đến đây.

Tích Nhân biết con anh vũ nói với mình và Tố Thư nhưng vẫn còn ngỡ ngàng không biết phải nói gì, đưa mắt nhìn Tố Thư.

Tố Thư hỏi:

- Bao nhiêu người?

Thiên vũ không trả lời mà nhắm mắt, như suy nghĩ rồi lấy mỏ gõ xuống cây sà tám tiếng.

- Tám tên ấy từ hướng nào tới?

- Hướng nam.

- Chưởng môn và ta sẽ đi cản chúng tại. Hai sư huynh theo hướng bắc đi dò đường. Có gì chia nhau đi báo cáo cho Chiêu Hòa thiền sư và chưởng môn sư đệ.

- Ai là Chiêu Hòa?

Chiêu Hòa thiền sư niệm Phật hiệu, mỉm cười rất thích thú:

- Lão tăng là Chiêu Hòa.

- Ta sẽ báo cáo cho lão tăng.

Hai con chim ăn nói líu lo, tỏ ra thông linh không khác chi người làm mọi người ngạc nhiên lõ mắt ra nhìn. Khi chúng bay đi liền nổi tiếng xôn xao trầm trồ, khen ngợi. Tố Thư đứng lên:

- Tiểu nữ cùng sư đệ đi ngăn cản bọn cao thủ sắp tới. Chư vị cũng lên đường ngay. Dùng khinh công mà đi cho nhanh chóng. Nên đi luôn cả đêm, càng nhanh càng tốt.

Từ Mộ Lâm phu nhân:

- Ta và phu quân đi theo hai vị.

Tố Thư cười:

- Lục tỷ tỷ và Từ Mộ đại ca đi theo sư tỷ đệ chúng tôi là quá tốt. Nhưng tiểu muội chỉ muốn làm chúng hoang mang, không dám tiến nữa, rồi đuổi theo theo mọi người mà thôi. Chúng ta đi nhanh chừng nào thì càng làm cho chúng không đủ thì giờ sắp xếp nhân sự truy sát hay bố trí mai phục. Hiện giờ theo tiểu muội đoán chúng yên trí thuốc độc của chúng, trộn lẫn mười thứ cực độc khác nhau thì trong chốn thâm sơn cùng cốc này không có ai giải được. Bọn tới đây chỉ là bọn đi thăm dò mà thôi.

Từ Mộ Lâm khen ngợi:

- Cô nương nói phải lắm. Chúng tôi sẽ đi ngay.

Tố Thư đưa mắt cho Tích Nhân, thì người đang ngồi đã như làn mây trắng lướt ra ngoài. Tích Nhân cũng đột nhiên không còn ai thấy đâu nữa. Tửu Cái không nhịn được hỏi Từ Mộ Lâm phu nhân:

- Họ thuộc môn phái nào mà võ công khủng khiếp đến như vậy?

Phu nhân thở dài:

- Cô ta nhất định không chịu nói tên, chỉ nói môn phái đã có hàng mấy trăm năm nay, nhưng hành tung bất định, chỉ đi đây đi đó cứu đời mà thôi. Tuyệt đối không muốn có tên tuổi danh vọng trong giang hồ.

Tửu Cái:

- Ta xem ra không thể như vậy cho dù họ có ơn cứu mạng. Nhưng họ thần bí và võ công khủng khiếp qua e rằng.. không phải vậy. Sợ e có âm mưu gì không?

Tôn Tiền Khởi bất mãn, cười gằn:

- Sư phụ tại hạ không thể lầm lẫn. Tại hạ mong tiền bối không xúc phạm đến trưởng lão chúng tôi.

Tửu Cái nóng nảy:

- Ta chỉ nói lên sự dè dặt của ta, có gì mà khó chịu?

Tư Mã Minh gằn giọng:

- Đáng lẽ đã chết nhưng được cứu sống. Người ta còn đang chận địch cho mình lại nghi ngờ có phải là quân tử?

Tửu Cái quát:

- Ngươi mắng ta tiểu nhân phải không? Côn Luân lão nhân cũng không dám nói những lời như vậy với ta!

Và liền dùng chưởng đánh ra. Côn Luân Tứ Kiếm nhảy tránh và cùng rút kiếm ra khỏi vỏ. Chiêu Hòa thiền sư hốt hoảng la to:

- Tần thí chủ làm gì vậy?

Chiêu Hòa lắc mình đứng giữa thở dài:

- Chúng ta đang bị truy sát lại còn đánh nhau hay sao? Chúng ta nếu không có Lê trưởng lão cứu cho thì giờ này đã không còn sống.

Từ Mộ Lâm bước lại chắp tay nói với Côn Luân tứ kiếm:

- Chư vị cũng biết Tần tiền bối là người nghĩ sao nói vậy, nhưng tâm địa lương thiện vô cùng xin bỏ qua cho. Ông ta không có rượu trở nên người khó chịu, không sáng suốt. Lúc này chúng ta không thể sát phạt nhau.

Anh em Côn Luân tứ kiếm tức giận Tửu Cái nhưng thấy ra tay cũng không tiện đút kiếm vào vỏ phóng mình đi ngay. Nhóm cao thủ Hoa Sơn được Tích Nhân tận tâm cứu chữa Nhạc Minh nên cũng bất mãn Tửu Cái liền phóng theo.

Chiêu Hòa thiền sư đưa mắt ra hiệu cho thập bát La hán, mười tám nhà sư đi ngay. Những người còn lại cũng lập tức bỏ đi. Từ Mộ Lâm phu nhân bỗng cười dòn, kéo tay Tửu Cái:

- Nếu cặp mắt điệt nữ không lầm thì Lê trưởng lão là sư phụ của thúc thúc đấy. Không nên vô lễ nói lời mạo phạm.

Tửu Cái ngạc nhiên:

- Sao là sư phụ của ta?

- Có thể mà thôi! Lê trưởng lão cải trang, nhưng chỉ biến cải bộ mặt. Hình dáng không thay đổi. Bao kiếm đeo trên lưng vẫn là bao kiếm bọc vải mà vị công tử rất đẹp trai xuất hiện với cô gái không khác tiên nữ hạ phàm ở Nhạc dương lâu.

- Ồ! chẳng lẽ là gã sao?

- Điệt nữ hy vọng mình nhìn đúng.

Chiêu Hòa thấy mọi người đã đi khá xa, không biết việc vị công tử xuất hiện ở Nhạc dương lâu thế nào, cắt ngang câu chuyện:

- Mong Tần huynh không nên nghi ngờ. Nếu có cũng xin giữ trong lòng. Lão nạp hết lòng cảm ơn ân cứu tử của Lê trưởng lão và tuyệt đối tin tưởng ông ta.

Từ Mộ Lâm phu nhân:

- Không phải vì thụ ơn cứu mạng, nhưng trực giác của điệt nữ cho biết Lê trưởng lão là người rất có nhân tâm hiệp cốt. Tần thúc thúc không nên nghi ngờ.

Bà ta kéo tay trượng phu cả hai cùng phóng đi. Tửu Cái vừa chạy theo vừa nói:

- Con nha đầu Lục Ninh ngươi trí mưu viễn lự. Ngươi nói gã là người tốt thì ta phải tin. Nếu gặp lại ta sẽ xin lỗi gã, khấu đầu ba cái.

- Thúc thúc không cần như vậy.

Và cười:

- Thúc thúc không cần tam bái xin lỗi. Nhưng chắc phải làm lễ tam khấu ra mắt sư phụ như đã hứa.

Những lời đối đáp, tiếng cười của Từ Mộ Lâm phu nhân phút chốc không còn nghe thấy. Quán tranh bên đường trở nên như một quán hoang. Con đường núi quanh co cũng không một bóng người qua lại. Khi trời thật tối, hai bóng người nhanh như tên bắn từ phía nam con đường phi tới trước quán rồi dừng chân lại. Hai người một nam, một nữ. Người nam:

- Chúng ta nghỉ giây lát rồi rượt theo họ cũng không muộn.

- Hiền đệ đói không?

- Đói.

- Ta thắp đèn nấu cháo cho sư đệ.

- Tiểu đệ không đói cơm cháo mà đói tỷ tỷ.

Người nam nói xong kéo tay, bồng người nữ vào phía trong quán, ngồi xuống một chiếc ghế dài. Hai bóng người quấn quít ôm chặt lấy nhau, người nữ rên rỉ trong hạnh phúc nhưng rồi nấc nghẹn:

- Nhân đệ ơi! Ta biết ta không xứng đáng. ta không muốn là Nhân đệ nhơ bẩn vì ta.

Người nam:

- Chúng ta đã ôm ấp nhau thì tỷ tỷ còn phải nghĩ viễn vông gì nữa. Tình yêu tỷ tỷ dành cho tiểu đệ như vậy, tiểu đệ trân quý vô cùng.

- Nhân đệ chỉ ôm ấp ta giây lát, ta cũng muốn chết ngợp trong hạnh phúc rồi.

Người nam có lẽ làm điều gì đấy người nữ không nói nữa, rồi họ lại ôm chặt nhau, cởi bỏ cho nhau. Sau đó, từ phía quán tranh, trong màn đêm âm u, gió thổi lạnh lùng thỉnh thoảng lại nhè nhẹ có tiếng rên rỉ trong đê mê của một nữ nhân theo làn gió đưa ra con đường vắng lạnh.

Một lúc thật lâu sau, tiếng khóc của người nữ:

- Ta làm hoen ố Nhân đệ rồi! Ta làm hại Nhân đệ rồi! Hỡi ôi! Biết bao người sẽ đàm tiếu Nhân đệ.

Hai người không ai khác hơn là Tố Thư và Tích Nhân. Tích Nhân cả quyết:

- Tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp, nhưng tiểu đệ không phải mê đắm hương sắc của tỷ tỷ mà mê muội đâu. Tiểu đệ thật tình cảm xúc với tỷ tỷ. Tình yêu và sự đau khổ của tỷ tỷ xứng đáng để tiểu đệ thương yêu và đền đáp lại.

Tích Nhân thở dài:

- Thật ra tiểu đệ cũng xúc động với tỷ tỷ trong khi chúng ta ở bên nhau trong vực đá. Chúng ta đã có duyên nợ từ kiếp nào!

Tố Thư im lặng một lúc lâu:

- Không biết tiền duyên nghiệp chướng có đúng hay không? Tỷ tỷ trên mười năm nhờm gớm đàn ông, nhưng gặp Nhân đệ thì như si như dại. Hỡi ôi! đây là lần đầu tiên trong đời tỷ tỷ hiểu thế nào là ngọt ngào của ái ân. Đi tìm Nhân đệ lần này, tỷ tỷ cũng đi như trong ngây trong dại, biết là không nên, không phải nhưng lại không làm không được. Nhiều lúc tỷ tỷ tưởng như điên lên đánh rạp cả một góc rừng để tiết bớt đau khổ dằn vặt trong lòng.

Tích Nhân cảm động siết nhẹ thân hình nõn nà của Tố Thư đang ôm trong lòng kêu nhẹ:

- Tỷ tỷ!

Giây lâu Tích Nhân hỏi:

- Tỷ tỷ gặp.. sư phụ trong trường hợp nào. Việc Bách độc môn là như thế nào?

Tố Thư não nuột:

- Hôm Nhân đệ ra đi, tỷ tỷ như chết lặng, chỉ một buổi chiều mái tóc trở thành bạc trắng. Khi tỉnh dậy, liền phóng mình đi.. cũng chẳng biết phải đi đâu. Một phần thương tiếc, cảm thấy có tội với Lã Nhượng, một phần đau khổ biết sẽ không bao giờ gặp Nhân đệ nữa. Khi đến một vực sâu liền gieo mình tự vận.

- Ồ! tỷ tỷ!

- Nhưng số ta chưa chết. Ta rớt xuống trong lúc sư phụ ra ngoài động. Người dùng nhu kình đón đỡ ta. Sau đó cứu tỉnh. Người cho biết mình là ai, rất vui mừng được gặp ta. Mong ta nhận người làm sư phụ và tìm người duy trì tôn chỉ của Bách độc môn. Khi thấy mình không chết, nhìn tình trạng đau khổ của sư phụ ta đồng ý. Võ công của Bách độc môn không thích hợp với nữ nhân. Ta chỉ có thể học Thanh Nê bộ pháp và khinh công di hình hoán ảnh. Nhưng trong động lại có môn công phu mà nữ nhân trên đời ai cũng ao ước là Trường xuân công. Tập luyện hàng ngày sẽ làm cho mình trẻ lại.

- Hèn chi tiểu đệ thấy tỷ tỷ trẻ ra. Như cô gái. Công lực cũng tăng tiến vượt bực.

- Ta chỉ mới tập luyện thì có ảnh hưởng bao lăm đến dung mạo. Nhân đệ chỉ làm cho ta mừng mà thôi! Tuy ta không có thể luyện tiểu vô tướng công của bản môn. Nhưng trong lòng vực lại có nhiều kỳ hoa dị thảo. Ngoài ra còn có thể sai Thiên vũ và Địa vũ bay ra ngoài tìm thuốc. Sư phụ đã biến chế được hai viên thần dược. Nhờ hai viên thần dược này, công lực ta tăng thêm được trên hai chục năm. Thiên vũ và địa vũ cũng do được sư phụ nuôi dưỡng bằng những dược vật hiếm trên đời nên thông linh và có sức mạnh không thua chim ưng, chim điêu. Ngày có thể bay ngàn dặm. Vì trong động buồn bực và cũng sống trong hy vọng không để Bách độc môn mai một, sư phụ đã bắt Thiên vũ và địa vũ lạy mình làm sư phụ. Mỗi ngày bắt chúng học một ít yếu quyết võ công. Dặn dò tìm người đọc lại để truyền thụ và chỉ đường vào cấm cung. Nhưng dù thông linh đến đâu chúng cũng chỉ thuộc không quá trăm câu. Càng bắt nhớ nhiều càng quên. Khi biết mình sắp mất, sư phụ rất đau lòng thấy Bách độc môn sẽ không còn cách gì tồn tại, thì ta rơi xuống vực. Điều này làm sư phụ tin tưởng trời ban cơ hội cho Bách độc môn tồn tại, nên không câu chấp, cũng không cần biết ta là người tà ác, thu nhận. Năn nỉ ta làm môn đồ thì đúng hơn để đem hậu sự ký thác cho ta.

Tố Thư thở dài:

- Ta chỉ ở bảy ngày trong động thì sư phụ mất.

- Tỷ tỷ tiếp tục ở trong động bao lâu rồi ra ngoài?

- Chỉ bảy ngày nữa. Trường xuân công là môn công phu ngày nào cũng luyện chứ không phải như nội công tâm pháp khác. Trong động một mình làm ta buồn, và.. ta cũng nhớ Nhân đệ quá. Ta ra ngoài tìm đến bờ hồ, nơi ở với Nhân đệ trước kia, quyết định cất một căn nhà gỗ để ở suốt đời không bước chân ra giang hồ nữa.

Tố Thư lại thổn thức:

- Ta cất nhà ở vài ngày. Cảnh cũ, những nơi ta nằm bên Nhân đệ, những lúc ngồi uống trà, ăn cơm lại càng làm cho ta nhớ Nhân đệ quay quắt. Ta phát điên đập phá căn nhà, và khi lên đầu núi ta cũng đập phá cỏ cây, rồi ngồi khóc, kêu gào tên Nhân đệ. Địa tạng thiền sư khi ấy lại xuất hiện, ông ta hiền từ khuyên bảo ta không nên vì thất tình lục dục mà quên đi nguyện vọng tha thiết của Bách độc nam ông. Việc ông ta biết ta gặp sư phụ làm ta ngạc nhiên khôn cùng, tưởng ông ta như có cặp mắt thần thông. Quá kính phục ông ta nên ta nghe theo lời khuyên giải. Sau đó, ông ta khuyên ta đi gặp Nhân đệ, giúp cho Nhân đệ vì Nhân đệ đang phải đối phó với thế lực rất to lớn của Minh triều. Sau này còn phải đối phó với tà ma nữa. Ta biết Nhân đệ đang đi cứu ngoại tổ thế nào cũng đụng chạm với cao thủ đại nội nhà Minh nên vội vã đi ngay. Trước khi đi, thiền sư bảo ta về chùa để viết thư gởi cho Nhân đệ dặn dò vài việc riêng. Sau khi nhận thơ, ngài bảo ta đến đây mới gặp Nhân đệ được.

Tích Nhân nghe sự đau khổ của Tố Thư càng cảm xúc, siết nhẹ, thở dài:

- Thật khổ cho tỷ tỷ quá! Từ nay nàng mãi mãi bên ta.

Tố Thư lắc đầu:

- Không! Nhân đệ cho ta những giây phút thế này là quá lắm rồi. Khi nào ta nhớ Nhân đệ quá cho ta gặp trong giây lát là ta thỏa mãn lắm rồi.

- Còn tiểu đệ nhớ tỷ tỷ thì biết đâu mà tìm?

- Nhân đệ có thể nhớ ta sao?

Tố Thư lại bật khóc.

- Từ đêm nay, tiểu đệ sẽ rất nhớ tỷ tỷ.

Và rất chân thành:

- Tỷ tỷ đẹp không thua ai, và có lẽ tỷ tỷ là người yêu tiểu đệ nhất.

- Ta không tự ti với nhan sắc của ta. Chị em Hồng Lan, Phi Yến ta đã biết. Nhưng họ là những cô gái. Còn ta có cả một quá khứ, và tuổi tác. Hãy cho ta được âm thầm trong tình yêu mà lý trí không thể chế phục này. Nhân đệ hứa với ta đi.

- Tiểu đệ không hứa. Tiểu đệ làm theo những gì mà tỷ tỷ muốn.

Tích Nhân lại cúi xuống thì thầm:

- Nhưng tỷ tỷ chỉ muốn âm thầm, lâu lâu mới gặp thì phải bù cho tiểu đệ.

- Ồ! Nhân đệ chúng ta phải đuổi theo họ chứ.

- Không cần gấp đâu. Lão Tiêu Bân mang cả ba tên hầu tướng đuổi theo, nhưng bị hai ta đánh cho tan tác bỏ chạy, thì không còn dám huy động ai theo nữa, hay chận đầu đàng trước.

- Nhưng chúng ta trùng trình họ sẽ nghi ngờ, dị nghị.

- Tiểu đệ không quan tâm với việc đó.

- Ư! Nhân đệ!

Cả hai lại cho nhau ngọt ngào hạnh phúc ái ân, rủ rỉ chuyện trò. Mãi tới gần khuya, Tích Nhân và Tố Thư mới từ quán tranh dắt tay nhau thong thả ra ngoài. Dùng tuyệt đỉnh khinh công đuổi theo đoàn người. Khinh công di hình hoán ảnh của Tố Thư xử dụng thần diệu khôn cùng, so với Thái ất di hình của Tích Nhân cũng không thua kém. Lúc cùng nắm tay nhau, lúc rời ra cả hai như hai con chim to, vượt đèo qua suối vẫn vùn vụt lướt trong không khí. Quần hào cũng đi suốt đêm theo lời Tố Thư, nhưng có người khinh công rất kém, họ phải chờ đợi nhau nên sáng hôm sau đã thấy đoàn người trước mặt. Tố Thư lại dừng chân. Tích Nhân chưa kịp hỏi thì nàng bảo:

- Nhân đệ gặp họ đi. Tỷ tỷ không muốn xuất hiện nữa?

- Tỷ tỷ đâu cần phải tránh mặt.

Tố Thư rất cương quyết:

- Nhân đệ đã hứa làm theo lời tỷ tỷ.

Nhận ra vẻ cứng rắn của nàng, Tích Nhân bước lại kéo vào lòng, thở dài:

- Tỷ tỷ đã quyết định thì tiểu đệ làm theo. Sẽ bảo họ tỷ tỷ có việc gấp phải đi. Đêm nay tiểu đệ sẽ tìm tỷ tỷ.

Nhưng suy nghĩ giây lát nói:

- Tiểu đệ nghĩ họ đi suốt đêm cũng mệt mỏi chi bằng bảo họ tìm chỗ ăn uống, ngơi nghỉ rồi đi tiếp, chúng ta và Thiên vũ, Địa vũ giám thị cho họ.

- Nhân đệ tính vậy cũng đúng. Bọn Tiêu Bân đều bị thương chắc không còn lòng đuổi theo gây khó dễ. Đôi anh vũ cũng có thể kịp thời giúp chúng ta đề phòng bất trắc. Ta sẽ chờ đợi Nhân đệ cách chỗ họ tạm nghỉ về hướng tây trong vòng mười dặm.