Chúng tôi là một mùa thu và một mùa hè
Chu Xuân, không biết rằng có ngày chúng tôi lại trở thành bạn thân...
Edit: puha1182, devil1703
Chu Xuân là người bạn đầu tiên tôi biết khi vào trường đại học. Ngày hôm đó, tân sinh viên đi trình diện, thực tại có chút hưng phấn, đây là lần đầu tôi rời xa bố mẹ, độc lập sinh hoạt. Sau khi làm thủ tục đăng ký, nộp học phí, nhận được thứ cần thiết hàng ngày, tôi đẩy cửa phòng kí túc 430, lúc đó thấy cô nàng run lẩy bẩy đứng trên thang nhỏ cố hết sức mắc cái màn, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn tôi, gương mặt dính đầy mồ hồi và bụi bẩn như mèo, trông thật buồn cười, cô chớp chớp đôi mắt đen láy hướng về phía tôi cười ngọt ngào, vẻ mặt chân thành khiến tôi cảm động.
Không để tôi tự mình giới thiệu, điều tiếp theo xảy ra kì lạ ngoài mong đợi. Thấy cô nàng dũng cảm từ trên cầu thang nhảy xuống, tôi trợn mắt há mồm nhìn cô gái xinh đẹp rơi tự do trên không, ngay sau đó là tiếng binh binh bang bang vang lên, các bình các lọ, cả chậu rửa mặt rửa chân từ trên góc tủ bốn bề rơi xuống, cô ngồi trong đó ngây thơ nhìn tôi vẻ vô tội. Tôi sững sờ vài giây sau đó cũng chợt cười điên điên, đúng là màn ra mắt ấn tượng thật đáng nhớ.
Đây là điều đầu tiên tôi chứng kiến sau màn anh dũng ấy, không thể lường trước được, đó mới chỉ là bắt đầu. Buổi tối, trong phòng ngủ, một lần nữa tôi lại được lãnh hội những lời nói và hành động vô cùng cường hãn của cô ấy.
Sau khi dọn dẹp phòng kí túc, buổi chiều là lễ khai giảng và đại hội. Thời trung học, mỗi học kì đều có nghi lễ như vậy, thực không nghĩ ra, khi vào đại học những quy định đó vẫn không thay đổi. Sau một ngày bận rộn, các bạn cùng phòng mệt mỏi trở về kí túc xá, đám con gái tụ tập một chỗ, nói không hết chủ đề, rất nhanh chóng làm thân.
Với không mặt trẻ con, lại là người lớn tuổi nhất trong 7 chị em, nghiễm nhiên Mai Mai trở thành trưởng phòng kí túc.
Nói đến Bùi Tử Du, một cô gái tính cách ôn hòa, lặng lẽ ngồi đầu giường nghe chúng tôi thảo luận. Tuy không nói nhiều nhưng mỗi lần nhã nhặn mỉm cười lại làm tôi nghĩ đến nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Trần Đông, không ôn nhu dịu dàng như Tử Du, luôn ồn ào, náo nhiệt, lập tức được đặt cái biệt danh: Dưa. Đúng vậy, da trắng nõn nà lại có hai má lúm đồng tiền khả ái, cái ngoại hiệu này quả thực rất thích hợp với cô.
Cô gái thơ mộng nhất phòng chính xác là : Liễu Như Yên. Theo suy đoán của chính mình, thời điểm khi mang thai mẹ cô rất mê đọc truyện của nữ văn sĩ Quỳnh Dao, bởi vậy mới điên cuồng mong con gái có thể giống nữ chính trong truyện Quỳnh Dao. Dáng thướt tha như liễu, tựa sương khói mộng ảo. Theo Chu Xuân, có chút ghen ti với Như yên là cô trông thật xứng đáng là mẫu người chuẩn mực cho mọi người, mọi người đều nhất trí, các tên đó quá đẹp, nhanh như mây khói tan biến ... linh hồn ma quỷ
Trình Anh là nữ sinh duy nhất trong phòng có niềm đam mê võ hiệp, mang theo hai cái vali, nguyên một cái đã chất đầy truyện Kim Dung toàn tập, kêu gọi chúng tôi theo phương châm : tinh thần lương thực, tức là :có thể không ăn cơm, nhưng không thể không đọc Kim Dung. Cô đối với tiểu thuyết võ hiệp là hoàn toàn mê luyến, nghe tên là thấy rõ đó là điều hiển nhiên. Đẹp như thiên thần, đối với Dương Quá một lòng thủy chung, lại đem phần tình cảm cố kiềm chế gửi gắm cho đảo chủ Hoàng Dược Sư (1), cũng từng làm tôi có ấn tượng rất sâu sắc.
Không biết là trùng hợp ngẫu nhiên hay thầy cô giáo vụ sắp xếp có chủ ý mà cả 7 đứa chúng tôi, tính cách thì khác xa nhau nhưng lại cùng thuộc cung Thiên Bình, điều này làm chúng tôi rất vui mừng.
Mười giờ là thời điểm cả ký túc phải tắt đèn đi ngủ, cả lũ mới tức giận miễn cưỡng đứng dậy chui vào màn. Thời tiết cuối hè, đầu thu, không khí đầy hơi ẩm, chỉ một chút động đậy trên trán cũng dính một tầng mồ hôi mỏng.
Tôi lấy cái gối nhỏ kê đầu, với tay bật quạy, một làn gió mát thoải mái tùy thích thổi. Âm thanh của chiếc quát kêu ù ù khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi. Vào lúc đang buồn ngủ, Chu Xuân đội nhiên mở miệng nói : "Chị em, có muốn nghe mình kể chuyện cười không ?"
"Được" Tôi bất giác nói ngay theo.
Mấy bạn cùng phòng hứng trí, bản tính tò mò cũng được khai quật, lên tiếng giục: "Nhanh nói"
Chu Xuân hắng giọng, tỏ vẻ thần bí : " Là truyện cười không trong sáng lắm đâu. Tớ nói trước rồi đó, về sau tớ không muốn bị mang tiếng hư hỏng đâu nha."
Không biết tiếng cười từ đâu đột nhiên vang ra, Chu Xuân không thèm để ý đến, thấy chúng tôi không phản đối gì liền "vèo" một cái ngồi xuống, khoanh hai chân lại, như Đường Tăng nhập định (2), chậm rãi nói: "Có một người đàn ông, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, lại gia tài bạc triệu, là ước mơ của mỗi phụ nữ. Một người toàn diện như vậy, lại không thể tìm được một nửa lý tưởng của mình, không phải do anh đòi hỏi quá cao, mà bởi vì anh ta mắc bệnh khó nói."
Nói đến đây, Chu Xuân dừng lại, Liễu Như Yên nói leo:"Không phải anh ta có tật xấu gì đó chứ?"
Chu Xuân "hắc hắc" cười gượng, nói tiếp: "Anh ta chỉ cần mở miệng nói chuyện, các cô gái sẽ lập tức trốn mất xác, nguyên nhân chính là, giọng nói ẻo lả của anh ta cũng chả khác thái giám là mấy. Vì điều này, anh ta trầm mặc trong thời gian dài, rốt cuộc có ngày không cam chịu bị mọi người cười chê, liền tới bệnh viện tìm bác sĩ. Bác sĩ sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng thân thể, nói cho hắn không muốn đổi giọng không phải không có biện pháp, cách duy nhất là trở thành thái giám thật sự, ngoài ra vô phương cứu chữa. Là một người đàn ông trẻ khỏe sung sức, sao chịu dễ dàng đi vào khuôn khổ, do dự hồi lâu, vẫn quyết định thôi không chạy chữa. Tuổi tác ngày càng tăng, thấy bạn bè bên cạnh đều có vợ có chồng, sinh con sinh cái, còn mình vẫn bơ vơ một hình một bóng, trong lòng càng thêm cô đơn buồn tủi. Thế là, trong một buổi nọ, anh một mình tới bờ biển giải sầu. Thấy nhiều người ở đó bơi lội, liền cũng ngứa chân ngứa tay xuống nước. Anh được biết trong vòng phạm vi 1 km là an toàn, ra ngoài vùng là có cá mập. Anh ngâm trong nước một hồi, thấy tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, quăng lời cảnh báo ra khỏi đầu, hứng chí bơi ra xa, càng bơi càng xa, dần dần rời khỏi khu vực an toàn
Một trận gió cùng mùi tanh thổi qua, anh nghe bên dường như có tiếng người hét to, lúc này mới nhớ ra lời cảnh báo, cuống quýt định bơi trở về thì đã quá muộn. Hoa mắt lên, chợt thấy con cá mập hung dữ lao về phía anh, đột nhiên cảm thấy hạ thân đau buốt, trên mặt nước nổi lên vài giọt máu nhỏ, lúc này chỉ còn biết hoảng loạn mở miệng kêu to: "Cứu mạng a, cứu mạng a."
Chu Xuân hét lớn, miêu tả rất sinh động, dường như được tận mắt nhìn thấy, tôi hòan tòan đắm chìm trong bầu không khí căng thằng. Cô trước dùng giọng lanh lảnh kêu vài tiếng "Cứu mạng," sau đó ôm đầu, dùng tay giữ cổ họng mình ngăn lại âm thanh thô lỗ yếu ớt nói: "Cá mập tới."
Trong phòng ngủ im lặng như tờ, như thể ngay cả giọt nước rơi cũng có thể nghe rõ ràng. Tôi vẫn đang chờ Chu Xuân kể tiếp, cô nàng chậm chạp không lên tiếng. Này kết thúc rồi sao? Không đầu không cuối thật chẳng rõ ràng gì. Tôi thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi : "Chu Xuân, giọng cậu thay đổi là thế nào?"
Một hồi im lặng, phòng ngủ bỗng chốc phát ra một tràng cười lớn, Liễu Như Yên và Mai Mai cười nghiêng ngả, Trình Anh và Trần Đông vẫn cố gắng ôm bụng . Một người hòa nhã như Bùi Tử Duy cũng không ngừng phát ra tiếng cười nhỏ. Chu Xuân từ trên giường nhảy lên, gầm mạnh:"Diệp Tử đáng chết, chính cậu đổi giọng!" Lại chọc được cả phòng một phen che miệng cười không thôi, chỉ có tôi vô tội nhấp nháy cặp mắt ngây thơ, không hiểu chính mình đã nói sai cái gì.
Cho đến khi giáo vụ đi qua kiểm tra các phòng, bọn họ mới im lặng chưa thỏa mãn.
Rất lâu sau này, tôi mới hiểu ý truyện cười này. Từ ngày đó, mỗi lần nói "cá mập đến", tôi và Chu Xuân trở thành đối tượng bị cả phòng cười nhạo. Cũng vì thế, lỗ tai tôi không ít lần bị Chu Xuân chà đạp thảm hại.
Đương nhiên, sau buổi trò chuyện ấy, cả phòng chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Hướng đến thời gian bốn năm chung sống hòa bình, cùng nhau tiến bộ và có một nền tảng tình cảm vững chắc