Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 37: Ma Tông

Có thể bức Sở Tri Thị xuất ra kết giới, linh lực của “Cẩu” tất nhiên không thể khinh thường. Sở Tri Thị khó tránh khỏi nổi lên hoài nghi, nói không tới hai câu đã hỏi thăm Tạ Tri Vi về lai lịch của “Cẩu”.
Tạ Tri Vi đương nhiên không thể lộ ra, chỉ hơi hơi mỉm cười mập mờ cho qua.


Sở Tri Thị người này khôn khéo cỡ nào, nếu không phải Tạ Tri Vi suốt ngày giả bộ thâm trầm trước sau như một, hắn lại kính nể tín nhiệm Tạ Tri Vi, thật đúng là không dễ qua loa lấy lệ.


Có điều mặc dù Sở Tri Thị không dò hỏi nữa, nhưng đôi mắt lộ ra quan tâm nồng hậu, hiển nhiên là càng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Tạ Tri Vi đành phải nói: “Ngày sau ngươi sẽ biết thôi.”


Đây là lời nói thật, đại hội Phật Đạo gần ngay trước mắt, khi đó nam chính oanh oanh liệt liệt nhận tổ quy tông, muốn không biết cũng khó.
Từ lúc Tạ Tri Vi xuyên qua cho đến nay, đây là lần đầu tiên tiến vào Càn Dương Thành.


Tạ Tri Vi dùng ánh mắt quét qua sơ lược, trong lòng chấn động nghĩ, rất lớn rất phù hoa, cái này mẹ nó hơn mười cái Tạo Cực thành.


Từ Diễn Võ Trường đi đến Chính Điện, bậc thang kia quấn mười vòng ngay giữa sườn núi, hai bên lại không có dây xích sắt hay cọc gỗ gì đó che chắn, độ khó quả thực có thể sánh với Nhất Bộ Nhai ở ngoài Đăng Thiên thành. Đường đi ngược lại không khó, có điều người bình thường nếu nhìn xuống dưới sẽ hãi hùng khϊế͙p͙ vía, chân nhũn ra và run lên, không dịch chuyển được nửa bước chân.


Tạ Tri Vi chính là một người bình thường như vậy, cho nên rất thức thời không có đi trang bức, một đường mang theo Mục Hạc vòng qua Diễn Võ Trường, tiến thẳng đến sau núi.


Mục Hạc đồng dạng cũng là lần đầu tiên tới đây, nhưng không biết vì sao, tựa như giận dỗi không đi nhìn những kiến trúc cao lớn vàng son lộng lẫy kia, thậm chí lộ ra chút giả vờ cũng không chịu lộ.


Hắn chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Tạ Tri Vi sóng vai đi cùng với Sở Tri Thị, ánh mắt có chút ảm đạm, lại tựa hồ ẩn chứa một cây gai độc.
Lúc đi ngang qua Diễn Võ Trường, hắn ngoáy đầu lại nhìn những bóng người nhỏ bé, đông đúc như con kiến trên Diễn Võ Trường.


Sau đó Mục Hạc tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng hiện lên một chút độ cong, như là đang cười, lại như là đang trào phúng.
—— cả ngày nay hắn cứ lo được lo mất, lại quên mất, hắn là người từng đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, những kẻ phàm phu tục tử kia sao có thể đánh đồng với hắn?


Sư tôn không phải là Thẩm U, hắn cũng mạnh hơn Minh Không rất nhiều lần, sao có thể đem kết cuộc thảm hại của hắn ta dán vào trên người mình?
Tên Minh Không đáng thương kia chẳng qua chỉ có được một cái xác không hồn, thậm chí đến chết cũng không đợi được một ánh mắt ấm áp của Thẩm U.


Nhưng hắn và sư tôn mới nhận thức không được bao lâu, sư tôn đã thu hắn làm đệ tử duy nhất, còn khắp nơi quan tâm chăm sóc. Loại thái độ này, đã sớm vượt qua sư đồ bình thường, đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ càng tiến thêm một bước.


Mặt trời dần lặn về tây, ráng chiều phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên người Tạ Tri Vi, sắc xanh đen kia thoạt nhìn càng thêm tươi sáng, thật giống như không thuộc về thế giới này.
Mục Hạc không tự chủ cuộn năm ngón tay lại.
Đợi một thời gian nữa, chắc chắn sư tôn đối với ta cũng……


Sau núi mặc dù không náo nhiệt bằng trong Tạo Cực thành, nhưng mấy gian phòng khách nhà nghỉ cũng coi như sáng sủa. Ánh tịch dương một màu đỏ rực, lúc rơi xuống mái ngói phòng xá, bị một tầng ánh sáng nhạt chắn lại.


Ánh sáng nhạt này hiện lên nửa hình tròn, bao phủ bốn phía phòng xá, bên trong yên tĩnh, không giống như từng bị thứ gì chạm qua.
Sở Tri Thị nhìn bên trong một chút, nửa đùa nửa thật nói: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ con súc sinh kia chết đói rồi?”


Tạ Tri Vi trực tiếp đuổi hắn đi: “Tiểu sư đệ đưa đến đây là được, đi về trước đi.”
Sở Tri Thị nhíu mày, “Trang trọng vậy sao? Quả nhiên súc sinh này không phải vật tầm thường, chỉ mong lai lịch của nó sẽ không khiến ta giật mình.”


Tạ Tri Vi cười cười từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ có giật mình hay không ta không biết, nhưng ngày mà chân tướng rõ ràng, cũng là ngày mà ngươi tin phục với khí độ của nam chính. Từ đây ngươi âm thầm nổi lên ý định muốn kết giao, sau đó chậm rãi phát hiện các ngươi cùng chung chí hướng đều đang truy tìm nguyên nhân cái chết của Tạ Tri Vi, đến cuối cùng cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ của nam chính.


Sở Tri Thị đang chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua người Mục Hạc, bỗng nhiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý tứ sâu xa nói: “Đồ đệ của Nhị sư huynh tựa hồ không đơn giản.”


Nghe thấy tiếng chất vấn này, Mục Hạc mặt không đổi sắc lui về sau một bước, cúi đầu khẽ trả lời: “Tiểu sư thúc, đệ tử đương nhiên không đơn giản, sư tôn cũng nói ta là kỳ tài tu luyện, chẳng lẽ ngày đó ở Nhất Bộ Nhai người không nghe thấy sao?”


Tạ Tri Vi cảm thấy không đúng, tại sao một cặp đồng bọn trong tương lai, hiện tại nói chuyện lại đầy mùi thuốc súng. Sở Tri Thị cứ luôn không biết lựa lời tìm đường chết còn chưa tính, nam chính sau khi trở về từ Huyền Vân Sơn cũng kỳ quái đủ kiểu, chẳng những miệng không ngọt ngào, còn đối chọi gay gắt với Sở Tri Thị.


Sở Tri Thị rất rộng lượng mà cười lớn một tiếng, buông xuống cái tay giơ giữa không trung, “Ta trí nhớ kém, nếu đã như thế, nơi này giao cho nhị sư huynh.”
Dứt lời, lại liếc mắt nhìn Mục Hạc một cái, lúc này mới rời đi.


Tạ Tri Vi cảm thấy không thể hiểu thấu, đợi tới khi đưa tay kéo Mục Hạc đi lên phía trước, cách khoảng cách nửa thước, liền cảm nhận được một cổ linh lực mãnh liệt.
Linh lực phát ra từ trên người Mục Hạc từ trong ra ngoài hoàn toàn khác biệt với Đạo Tông.


Lúc này Tạ Tri Vi mới hiểu vừa rồi vì sao mà Sở Tri Thị chất vấn Mục Hạc, tại sao chỉ trong chốc lát, nam chính đã không thể khắc chế được Hắc Liên Bạch Liên trong cơ thể rồi?
Hoặc là nói, hắn căn bản không có ý định khắc chế? Hắn…… Hắn muốn hắc hóa?
Vì cái cọng lông


Tạ Tri Vi tiếp tục nghĩ mãi không ra, lại không dám hỏi, đành phải căn dặn hắn: “Mới vừa rồi tiểu sư thúc ngươi nổi lên nghi ngờ, sau này không thể tự tiện vận dụng linh lực của Hắc Liên Bạch Liên.” Ít nhất cũng nên ráng chịu đựng cho đến đại hội Phật Đạo ngươi nhận cha, đến lúc đó ta chuyển giao quyền giám hộ xong rồi, ngươi có muốn dùng Hắc Liên Bạch Liên pha trà uống hay là xé chơi đều mặc sức, tuyệt đối đừng có vào lúc này như xe bị tuột xích phá hủy tồn tại cảm của ta!


Có điều lại nói, nam chính có manh mối hắc hóa, ta hung dữ với hắn như vậy thật sự không sao chứ?
Tạ Tri Vi vô cùng khẩn trương, rơi vào trong mắt Mục Hạc lại là một loại ý tứ khác.
Sư tôn thế mà khẩn trương cho an nguy của ta như vậy? Thật tốt……
Nhưng, vẫn không đủ!


Dáng vẻ Mục Hạc cố chấp cũng đồng dạng bị Tạ Tri Vi ngầm hiểu —— đậu xanh quả nhiên là hắc tâm liên, lão tử đối với ngươi tốt như vậy, chẳng qua hung dữ với ngươi một câu, ngươi thế mà trừng ta! Quả nhiên mang gương mặt của Hà Tranh đều không phải là thứ tốt.


Tạ Tri Vi một mặt oán giận, một mặt không thể không hòa hoãn thần sắc, giơ tay loại bỏ kết giới bốn phía quanh phòng xá, dự định trước lấy “Cẩu” ra phân tán lực chú ý của nam chính.
Lập tức một tiếng mèo kêu vang lên, tiếp theo đó một cái bóng trắng vụt ra, lao thẳng tới chỗ Mục Hạc.


Đường đường Tuyết Ly Thú, làm sao nói chết là chết được.
Tạ Tri Vi vừa mới chuẩn bị chế nhạo Sở Tri Thị, bỗng nhiên biến sắc.
Cùng theo “Cẩu” chạy ra, còn có một tia hơi thở mười phần xa lạ, mặc dù không nhiều lắm, lại lạnh lẽo tới tận xương.


Tạ Tri Vi từ rất sớm đã chuẩn bị trước, rất nhanh đã nhận ra.
Đây là hơi thở của Ma Tông.
Nhiều ngày không gặp, “Cẩu” ở trong lòng ngực Mục Hạc khóc lóc lăn lộn om sòm, lập tức lộ ra bộ dáng đáng yêu, không thấy nửa điểm ngạo kiều của ngày thường, nghiễm nhiên trở thành một con cẩu.


Tạ Tri Vi mải lo tìm manh mối, vô ý thức sờ sờ đầu nó, nó “meo” một tiếng liền há mồm cắn.
Mục Hạc thấy thế cực kỳ đau lòng, kêu một tiếng “Sư tôn cẩn thận”, vội vàng nắm cái mũi của “Cẩu”, buộc nó há mồm.


Tình cảnh nhất thời lúng túng, Tạ Tri Vi gian nan rút tay ra, nhịn xuống xúc động đánh no đòn con mèo chết tiệt này, nói với Mục Hạc: “Đồ đệ, xem ra chúng ta đã oan uổng nó.”


Tuyết Ly Thú quen thói ở sạch, chỉ thích ở chung với người mà nó nhìn thuận mắt. Nếu là đồ vật nó không thích, nửa phần cũng không chấp nhận.
Loài này theo truyền thuyết do Thần tộc nuôi dưỡng, mà huyết thống hoàng tộc trên người Mục Hạc cũng do Thần tộc lưu lại.


Cho nên nó thích hoàng tộc, đồng thời chán ghét Ma tộc.
Cũng không biết sức chiến đấu của “Cẩu” thế nào, dù sao trong sách từng thoáng đề cập qua, trước kia có một con Tuyết Ly Thú oan gia ngõ hẹp gặp lính quèn của Ma Tông, chỉ trong vài phút đã xé bọn họ thành mảnh nhỏ.


Hiện tại xem ra, “Cẩu” xé y phục tên đệ tử đưa cơm kia, cũng không phải vì nó thấy cá mà hưng phấn, mà là muốn nhắc nhở hắn ta: có gia ghét nhất là ma khí ghê tởm ở đây, mau mau để gia chơi chết đi.


Nhưng Sở Tri Thị không rõ nội tình, trực tiếp thô bạo xuất ra kết giới phong ấn “Cẩu” với ma khí cùng một chỗ, đại khái có lẽ tâm trạng của “Cẩu” ngay lúc đó rất đậu xanh rau má đi.
Tạ Tri Vi sáng tỏ thông suốt trong chớp mắt, trong lòng sinh ra nghi ngờ càng lớn hơn.


Theo lý thuyết, Ma Tông tới đá quán là sau khi Tạ Tri Vi chết rồi, hiện giờ thời gian tuyến của hắn còn gần một năm, tại sao hiện tại bọn họ đã xâm nhập vào Đạo Tông?
Mục Hạc không hiểu ý tứ trong lời nói của Tạ Tri Vi, nghi hoặc hỏi: “Sư tôn nói chính là Cẩu sao?”


“Không sai, vào xem xem.” Tạ Tri Vi có chút ngưng trọng, dẫn đầu tiến vào phòng nhỏ.
Tức khắc một cổ mùi hôi thối xông vào mũi.
Tạ Tri Vi vội che mũi lại, lúc này mới không bị ngạt thở.


Vừa định ghét bỏ con mèo chết tiệt này ị phân bốc mùi thối ngút trời, nhưng ngay sau đó hắn ý thức được, này không phải mùi của vật được bài tiết ra, mà là thứ gì hư thối.
“Sư tôn coi chừng dưới chân.”


Mục Hạc ở sau người bỗng nhiên kéo hắn một cái, chân trước Tạ Tri Vi vừa hạ xuống, tức khắc lui về sau một bước, miễn cưỡng tựa vào trong lòng ngực của Mục Hạc.
Xuất phát từ bản năng, Mục Hạc duỗi cánh tay ra phía trước, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy Tạ Tri Vi.


Tạ Tri Vi không có phản ứng gì lớn, ngược lại khiến Mục Hạc giật nảy mình, ngay sau đó trái tim đập cuồng loạn như muốn phá vỡ lồng ngực.


Đây là lần khoảng cách gần nhất từ trước tới nay giữa hắn và sư tôn, giờ phút này hơi hơi ngẩng đầu, bờ môi thậm chí như có như không dán vào sau gáy Tạ Tri Vi, cũng có thể thấy rõ mấy sợi tóc ngắn bị trúc trâm bỏ sót.


Tạ Tri Vi phát giác được hơi thở của Mục Hạc, không cần nhìn cũng biết hai người hiện tại đang là cái tư thế gì.
Moá, hai tên nam bày ra tư thế kinh điển của Jack và Rose trong phim Titanic* có ổn không đấy?
Lại nói…… bàn tay nam chính đang sờ hướng nào vậy?


Tạ Tri Vi nhìn chằm chằm bàn tay Mục Hạc đang thuận theo cổ áo của hắn, chậm rãi đi xuống, cảm thấy da đầu có chút căng lên: “Đồ đệ, ngươi……”
Mục Hạc giống như bị điện giật, bỗng nhiên rụt tay lại, thành thành thật thật đứng vững.


Một lát sau, hắn thử ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của Tạ Tri Vi. Trong phút chốc, hắn dùng hết tất cả sức lực, xuất ra một cái vẻ mặt ngây thơ thuần khiết. Sau đó lại tận hết khả năng mang theo chút quan tâm: “Đệ tử không phải cố ý muốn mạo phạm sư tôn, chỉ là tim của sư tôn đập hình như có chút yếu, có chút xa, cho nên đệ tử……”


Đây đương nhiên là lời nói dối, nhưng cũng là mỗi lần tới gần Tạ Tri Vi, đều mang cho hắn trãi nghiệm chân thật nhất.


Tạ Tri Vi nghe vậy sửng sốt, tiếp theo điềm nhiên như không có việc gì mà nở nụ cười: “Toàn nói lời ngốc, sư tôn nếu như không khoẻ, chính mình đã sớm cảm thấy. Đây nhất định là ảo giác của ngươi.”


Mục Hạc dưới ánh mắt ôn hòa của hắn cúi đầu xuống, khẽ nói: “Sư tôn nói đúng, quả thật chỉ là ảo giác……”
Ý nghĩ của mình đối với sư tôn không bị phát hiện, nhưng vì sao tâm tình lúc này lại không cảm thấy may mắn?
Mà là sa sút……


Tạ Tri Vi che dấu tốt mấy phần không được tự nhiên, thầm nghĩ nam chính thật quá cẩn thận. Cho dù chỉ là sờ nghe tim đập, nhưng tư thế mới vừa rồi cũng quá làm cho người ta nói không nên lời, toàn bộ gương mặt hướng về biển cả xuân về hoa nở.
Cũng may nơi này không có biển, chỉ có……


Tạ Tri Vi nhìn dưới chân vừa thấy, tức khắc hít một ngụm khí lạnh, sau đó lại bị mùi hôi thối xông cho sặc cuồng ho không ngừng.


Hắn lấy tay áo đè kín miệng mũi, ở trong lòng điên cuồng gào thét: Đậu xanh đậu xanh đậu xanh! Tại sao lại để ta nhìn thấy thi thể ê này! Gương mặt nát thành như vậy hệ thống cũng không cho cái mosaic**!!!
Tạ Tri Vi cưỡng ép giả bộ trấn định, dịch một bước sang bên cạnh.


Thi thể trên mặt đất ăn mặc nửa cái tay áo, nửa cái quần, làn da trắng bệch, mái tóc màu đỏ, bị vuốt mèo xé rách trong miệng lộ ra mấy cái răng nanh.
Vẻ ngoài kỳ ba như vậy, là người của Ma Tông không có sai.


Bởi vì thời tiết đang ấm dần, mấy ngày nay thi thể đã hư thối nghiêm trọng, đại khái chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện dòi.
Cũng không biết ma nhân này tới đây làm gì, cách thức xuống sân khấu cũng quá thê thảm rồi.


Tạ Tri Vi nhìn “Cẩu” đang cuộn tròn trong lòng ngực của Mục Hạc, không tự chủ lại xê dịch sang một bên.
Mục Hạc biết lai lịch của “Cẩu”, bởi vậy không phải rất kinh ngạc, hỏi Tạ Tri Vi: “Sư tôn, người này là Ma Tông sao?”


Tạ Tri Vi vừa định gật đầu, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nữ kiều mị: “Tiểu ca ca nhãn lực không tồi, xem ra Ma Tông ta có ảnh hưởng rất lớn tới quý phái nha.”
Mục Hạc biến sắc, xoay người nhìn người vừa mới tới: “Ngươi là ai!”


Đối phương một thân váy đỏ, đứng nghiêng nghiêng dựa vào cạnh cửa, vòng eo mềm mại, không cần cố tình bày tư thế cũng đã phong tình vạn chủng.
Nàng ta không đáp lời, chỉ cười tủm tỉm nhìn Mục Hạc, sau đó ánh mắt vòng qua, dừng trên người Tạ Tri Vi.


Viên bảo thạch đỏ giữa trán hình dáng cánh sen kia hơi hơi lay động, càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp.
Vẻ mặt Tạ Tri Vi đầy cảnh giác, từng câu từng chữ trả lời cho nghi hoặc của Mục Hạc: “Ma Tông Thánh Nữ, Thu Trọng Vân.”
Hắn yên lặng gạch bớt tám chữ —— cô gái này cũng là bà xã ngươi.
—-


FM: * Mosaic: chính là cái hiệu ứng dùng ô vuông che mờ hình ảnh nhạy cảm như thế này


** Tư thế kinh điển trong phim Titanic, là đây ạ:v