Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 131: Tàn cuộc

Trong lúc nhất thời, Tạ Tri Vi quên mất chuyện mình muốn tắt hình ảnh.


Hắn bỗng nhiên nhớ tới, lúc này bản thân hắn vẫn còn chưa biết ảo giác của Mục Hạc nghiêm trọng đến mức nào, càng sẽ không bởi vì vậy mà quan tâm tới cảm xúc của Mục Hạc. Đó là khoảng thời gian mà hắn đối xử với Mục Hạc lãnh đạm nhất, bằng thái độ ác liệt nhất.


Thế mà Mục Hạc vẫn kiên quyết trước sau như một nói “Thích sư tôn”.


Tình cảm lúc đó so với tình cảm sau chuyện ba ngày ba đêm xảy ra, bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt xoa dịu không khác nhau bao nhiêu…… Từ đầu đến cuối, bất kể là hắn tìm đường chết như thế nào, giày vò ra làm sao, Mục Hạc đều chưa từng dao động.


Tính tình hắn rất kém, lại vô cùng để ý tới hình tượng. Bởi vậy, đời trước hắn không thích mà cũng không muốn kết thâm giao với ai, cuối cùng trở thành vị ảnh đế cô độc, tính khí quái gở ở trong mắt công chúng. Tuy rằng tránh đi rất nhiều phiền toái, nhưng đồng thời cũng tránh đi rất nhiều thứ mà đời người nên có.


Xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này, rốt cuộc là ai kiếm lời đây?
Hình ảnh tự động kết thúc, bóng dáng Mục Hạc giống như hiệu ứng đặc biệt dần dần ảm đạm, sau đó từ từ tan biến, thay thế bằng giao diện lạnh lẽo của hệ thống.


Tạ Tri Vi tựa như đang lẩm bẩm một mình: “Không tốt, không hề tốt một chút nào.”
Thảo Mãng Anh Hùng ở đầu bên kia hỏi: “Thứ gì không tốt? Hành vi của nam chính ư?”
Tạ Tri Vi từ chối cho ý kiến, dừng một lát, hỏi: “Lựa chọn mặc định có phải có thể thay đổi bất cứ lúc nào không?”


Thảo Mãng Anh Hùng nghĩ nghĩ: “Trên nguyên tắc thì đúng là như vậy. Thế nhưng một ngày anh chỉ có thể sử dụng hệ thống được một lần, bây giờ cũng chỉ còn lại bảy tám canh giờ, căn bản không thể chờ được đến ngày mai.”


Tạ Tri Vi chậm rãi ngẩng đầu: “Tức là nói, tôi chỉ có cơ hội lần này để sửa lại?”


“Thần tượng anh đợi một chút, để tôi đi điều tra quy trình của hệ thống.” Thảo Mãng Anh Hùng lật qua lật lại ghi chép, nói, “Thứ này vẫn tương đối nhân tính hóa. Sau cùng hệ thống sẽ tới tìm anh để xác nhận lại, lúc đó anh có thể điều chỉnh một lần cuối cùng. Nhớ kỹ, một lần cuối cùng, xong rồi là thật sự không còn cơ hội nào nữa.”


Thảo Mãng Anh Hùng dứt lời xong, thấy Tạ Tri Vi vẫn còn trầm mặc, nhịn không được nói: “Thần tượng, từ sau khi chọn cái thứ nhất thì anh vẫn luôn do dự, hỏi đông hỏi tây. Xem ra cái lựa chọn kia hơn phân nửa không phải là lựa chọn tốt nhất, bằng không anh cân nhắc một chút tới cái thứ hai?”


Tạ Tri Vi vẫn không hé răng, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát đang từ từ chảy xuống.
Thảo Mãng Anh Hùng ngập ngừng nói: “Lựa chọn thứ hai cũng tốt lắm, làm lại từ đầu, nhất định sẽ càng thú vị hơn đúng không nào?”


Tạ Tri Vi hỏi lại: “Đi cốt truyện theo đúng nguyên tác của cậu?”


“Thế nào, không muốn sao…… Thần tượng, anh thay đổi khẩu vị rồi ư?” Thảo Mãng Anh Hùng suy xét cho tâm trạng của hắn, “Như vậy cũng tốt. Thật ra tôi nhìn anh và nam chính tự mình trải qua cái hố này, phát hiện hướng đi của anh đã tránh được đủ loại cốt truyện cẩu huyết một cách hoàn mỹ. Ví dụ như anh khoác áo choàng của Xích Viêm có thể tương ái tương sát với nam chính, nam chính nhốt anh vào phòng tối cầm tù vĩnh viễn, có thể ngược thân anh ngược tâm hắn. Mâu thuẫn xung đột giữa anh và Cửu Châu Vương, có thể chuyển thành mâu thuẫn xung đột với nam chính, muốn ngừng mà không được…… Đa số độc giả nữ thích nhất là loại tình tiết như thế. Thế nhưng, cốt truyện của anh dù cho có gắn tag đam mỹ thì cũng thiếu những điểm lôi cuốn này.”


Tạ Tri Vi nói: “Vậy không phải chứng minh, cốt truyện của tôi có một không hai sao?”


Lời này nghe như đang giận dỗi, Thảo Mãng Anh Hùng bỗng nhận ra bên dưới giọng điệu mỉa mai của hắn có ẩn chứa thâm ý, tức khắc sửng sốt: “Thần tượng, anh chắc không phải muốn…… Khụ, anh thật sự động tâm với nam chính rồi sao?”


“Tôi không biết.” Tạ Tri Vi theo bản năng lảng tránh đề tài này, “Tôi chỉ muốn làm hết sức mình mà thôi.”


“Thần tượng, mặc dù tôi nói thế này có chút vô tình, nhưng đi đến đây rồi, anh chơi đùa thì tốt thôi, tuyệt đối đừng đưa bản thân mình vào trong đó, thật sự không được đâu.” Thảo Mãng Anh Hùng hiếm có dịp nghiêm túc lên, “Thời gian đã không còn nhiều, anh cảm thấy khả năng cứu được nam chính là bao nhiêu phần?”


Tạ Tri Vi nhìn về nơi mà hình ảnh Mục Hạc vừa biến mất, bỗng nhiên nói: “Tôi có lỗi với hắn.”
Thảo Mãng Anh Hùng trợn to mắt: “A?”
Tạ Tri Vi lặp lại lần nữa: “Tôi nói, tôi có lỗi với hắn.” Ngừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Tôi cũng có lỗi với rất nhiều người.”


Mục Hạc vốn nên có được cuộc sống sung sướng huy hoàng, lại bởi vì hắn xuất hiện, khiến cho toàn bộ cốt truyện lệch khỏi hướng đi chính. Trong nguyên tác nam chính sau khi sống lại gần như không gặp ủy khuất gì, thế mà bây giờ mạng sống như chuông treo chỉ mành.


Còn lại những người khác, Phô Mai mất đi một cánh tay, Mộng Mộng chết oan chết uổng, đám đệ tử Thiền Tông và Đạo Tông trong ngày xảy ra tai họa hoặc chết hoặc bị thương, bá tánh kinh thành trôi giạt khắp nơi……
Hắn có tư cách gì được chọn lựa chọn khác?


Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Cậu cứ coi như tôi tái phát bệnh hoang tưởng thời kỳ thiếu niên, muốn làm siêu anh hùng cứu vớt thế giới đi.”
Lần này, ngược lại là Thảo Mãng Anh Hùng nói không nên lời.


Hắn dùng ánh mắt hoàn toàn mới, một lần nữa cố gắng nhìn thấu vị thần tượng này của mình.


Làm một người bình dân, một tên trạch nam, hắn và loại đại minh tinh như Tạ Tri Vi gần như là người của hai thế giới khác nhau. Hắn chỉ biết Tạ Tri Vi khiêm tốn, có cá tính, hay nóng nảy. Mà sau khi tiếp xúc với con người thật, Tạ Tri Vi biểu hiện cũng không khác bao nhiêu so với những nhận biết đó, cho nên từ trước đến nay hắn đều hạ mình, tìm mọi cách lấy lòng. Thời gian dài, hắn cũng quen thuộc với thái độ của Tạ Tri Vi, nhưng hắn chỉ lo chú ý tới cốt truyện và nhân vật ở trong truyện, hoàn toàn xem nhẹ biểu hiện của “người xuyên việt” Tạ Tri Vi.


Bắt đầu từ khi nào, không cần cốt truyện và hệ thống cưỡng chế, Tạ Tri Vi cũng sẽ để ý đến cảm thụ của Mục Hạc và những nhân vật khác?
Hiện tại, mỗi một chuyện anh làm đều không có liên quan gì với hệ thống.


Sự xuất hiện của Tạ Tri Vi tuy đã làm cốt truyện thay đổi, Mục Hạc thay đổi. Nhưng đồng thời, Tạ Tri Vi sao lại không bị cốt truyện và Mục Hạc làm thay đổi?
Tạ Tri Vi đã hòa thành một thể với thế giới này.
Mà thế giới này, lại là thế giới do tác giả hắn sáng tạo ra.


Thảo Mãng Anh Hùng bỗng nhiên cười một tiếng.
Tạ Tri Vi hơi mím môi: “Ừm, đúng là có chút buồn cười.”
“Không, tôi đây là vui mừng.” Thảo Mãng Anh Hùng thu hồi ý cười, nói “Thần tượng, tôi cần phải cảm ơn anh.”
“Cậu trúng cái gió gì rồi hả?”


“Cảm ơn thần tượng đã đối đãi với thế giới này, đối đãi với mỗi người mỗi vật mà tôi viết ra bằng thái độ nghiêm túc như vậy.” Thảo Mãng Anh Hùng thành tâm thành ý nói, “Thầy Tạ, anh là một diễn viên tốt, anh vĩnh viễn là thần tượng của tôi.”


Lúc Tạ Tri Vi nghe thấy hắn ta nói hai chữ “diễn viên”, trên mặt có một tia cảm xúc phức tạp lướt qua trong chớp mắt. Hắn nhàn nhạt nói: “Đây không phải là nói thừa rồi sao.”


Thảo Mãng Anh Hùng lại giống như nai tơ ngốc nghếch cười hai tiếng, động viên hắn: “Thần tượng cố lên, bộ tiểu thuyết mới kia cũng sắp kết thúc, là HE hay BE thì phải trông cậy vào anh rồi. Chúc anh trước khi đi có thể thành công cứu vớt thế giới này!”


Tạ Tri Vi rời khỏi hệ thống, bỗng nhiên nhận ra đây đại khái là lần cuối cùng hắn đối thoại với Thảo Mãng Anh Hùng bên trong hệ thống.
Hắn cảm thấy rất có ý nghĩa: Tận tâm tận lực, dốc bầu nhiệt huyết, trong nháy mắt giống như hắn thật sự đã trở về thời kỳ niên thiếu.


Lúc này sắc trời sáng rỡ, thế lửa không giảm, băng tuyết ở ngoài mấy dặm xung quanh đều bị hơi nóng làm tan chảy, bầu trời vẫn như cũ bị tầng mây che phủ, liên tiếp mấy ngày liền ánh nắng không thể xuyên qua. Toàn bộ phủ Doãn vương đều bị pháp trận cắn nuốt, không thể thấy được cái gì ở bên trong.


Tạ Tri Vi cố gắng chịu đựng, tiếp tục tuần tra vòng quanh phủ Doãn vương, trong lúc đó nhịn không được lại mang bộ truyện kia ra, đối với mỗi một chi tiết nhỏ đồ đệ và sư phụ ở chung đều nhìn kỹ một lần. Có hai lần đồ đệ mặt dày mày dạn khăng khăng nói sư phụ thích mình, hai người ngươi truy ta đuổi rất buồn cười, Tạ Tri Vi nhịn không được cười hai tiếng, nhưng ánh sáng trong mắt hắn lại dần dần ảm đạm đi.


Đợi tới lúc đám người Nhan Tri Phi chạy đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng này:
Tạ Tri Vi cầm Thanh Bình Kiếm trong tay đi qua đi lại bên ngoài phủ Doãn vương, phía trên đạo bào xanh đen phảng phất mạ một tầng ánh sáng đỏ. Thỉnh thoảng hắn nhìn sâu vào trong biển lửa, buồn vui trên mặt khó mà phân biệt.


Sở Tri Thị vừa thấy, khẽ thì thầm với Nhan Tri Phi: “Hỏng rồi, Nhị sư huynh nhà chúng ta chắc là cứu đồ đệ ra không được, sắp ngốc luôn rồi.”
Đồng tử Cửu Châu Vương co rụt lại, hai ba bước chạy tới túm lấy vạt áo Tạ Tri Vi: “Doãn Thương Sơn đâu? Vương nhi đâu?”


Tạ Tri Vi chỉ chỉ vào trong ngọn lửa đang bao trùm phủ Doãn vương.
Cửu Châu Vương thất thanh nói: “Ngươi còn chưa cứu nó ra sao?”


Sở Tri Thị dùng một tay kéo Cửu Châu Vương ra: “Ông cũng không nhìn xem, trong đó đều là lệ khí, nguy hiểm đến mức nào. Lần trước chỉ có chút xíu đã khiến cho Thiền Tông nổ một nửa, nhị sư huynh ta sao có thể đi vào được?”
Nhan Tri Phi hỏi: “Doãn Thương Sơn cũng ở trong đó?”


Tạ Tri Vi mệt mỏi gật gật đầu, tựa như mỗi một giây trôi qua, sức lực của hắn đã bị thứ đồ vật vô hình nào đó rút đi một phần—— lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực với cốt truyện như thế này.
Thời gian còn lại: Năm canh giờ.


Nhan Tri Phi nhìn sắc mặt hắn, nói: “Tri Vi, đệ nghỉ tạm một lát đi, lượng sức mà làm.”


“Tạ Tri Vi, ngươi đã đồng ý với bổn vương như thế nào?” Cửu Châu Vương muốn tiến lên chất vấn một lần nữa, thế nhưng Sở Tri Thị giống như một ngọn núi cản đường, ông ta bó tay hết cách, cả giận nói, “Kim Liên ở trong tay ngươi, ngươi còn sợ cái gì?”


Nhan Tri Phi trầm giọng nói: “Kim Liên không phải là vạn năng, nếu Tri Vi vào đó gặp chuyện gì nguy hiểm, càng không có người đi cứu Mục Hạc.”


Độ Sinh lúc này cũng đuổi tới nơi, thở dài nói: “Uy lực trong đó không tầm thường, một khi đi vào hài cốt không còn. Tuy Tạ chân nhân có linh lực mạnh mẽ nhưng chưa chắc có thể tự bảo vệ mình.”


Cửu Châu Vương sốt ruột đến đổ mồ hôi đầy trán, ông ta căm tức nhìn Tạ Tri Vi một lát, hung hăng phất ống tay áo, không để ý tới hình tượng mà ngồi lên trên phế tích. Chợt nghe thấy một tiếng kêu “meo”, tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình, tiếp theo đó, có một cái bóng trắng giãy dụa bên dưới y phục của Cửu Châu Vương.


“Cẩu” toàn thân vô cùng bẩn thỉu, từ trong đống phế tích dưới mông Cửu Châu Vương chạy ra, nó nổi giận đùng đùng lại “meo” thêm một tiếng, nhào lên cắn trên tay ông ta.


Cửu Châu Vương trở tay không kịp, đau đến khuôn mặt dữ tợn, đám thủ vệ vội vàng bước tới lôi kéo nhưng vẫn gỡ không được, ngược lại càng chọc cho “Cẩu” bất mãn, cắn càng chặt hơn.


Sở Tri Thị vui sướng khi người gặp họa, thấp giọng cười nói: “Con mèo mập này vẫn còn hướng về tiểu tử kia, ở đây canh giữ suốt một ngày sao? Đúng lúc lắm, trút giận thay cho Nhị sư huynh.”
Doãn Vô Song thở hổn hển từ trong đám người chen ra ngoài, hoảng loạn hỏi: “Cha ta đâu? Cha ta ở đâu?”


Sở Tri Thị hất cằm về phía phương hướng mà Tạ Tri Vi vừa mới chỉ.
Nơi đó biển lửa cuồn cuộn, một vùng đỏ rực.
Doãn Vô Song tức khắc dâng lên nước mắt, hét to: “Các người hứa với ta là không giết ông ấy! Đồ lừa đảo! Tất cả các người đều là đồ lừa đảo!”


Cửu Châu Vương nhíu nhíu mày, khoát tay một cái, Doãn Vô Song ngay lập tức bị mấy tên thủ vệ kéo ra xa. Nàng giãy giụa, miệng không ngừng kêu khóc “Đồ lừa đảo”, bị cưỡng ép đẩy lên xe ngựa, chở đi mất.
Tạ Tri Vi có chút không đành lòng, nhìn về phía Cửu Châu Vương.


Trên tay Cửu Châu Vương vẫn còn treo“Cẩu” lủng lẳng không chịu nhả, ông ta khó chịu nói: “Yên tâm đi, bổn vương không đến mức ra tay với một đứa nhỏ, nhưng ở lại nơi này dù sao cũng không tiện, đưa vào trong cung để Trọng Vân chăm sóc cho con bé.”
Tạ Tri Vi gật đầu, không nói thêm gì nữa.


Doãn Thương Sơn chưa chắc đã chết, nhưng nếu không vào pháp trận được, ông ta có chết hay không đã không còn quan trọng nữa.
Tạ Tri Vi siết chặt Thanh Bình Kiếm, nhìn xem sắc trời. Hắn quyết tâm lại đánh cuộc một keo, thế nhưng kiên nhẫn canh giữ đến buổi chiều, bên trong pháp trận vẫn không có động tĩnh gì.


Thời gian còn lại: Hai canh giờ.
Chỉ chốc lát nữa thôi trời sẽ tối, có thể đợi được ánh trăng không?
Sở Tri Thị thấy Tạ Tri Vi gần như là không chớp mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, không khỏi hỏi: “Nhị sư huynh, có phải sư huynh đang đợi cái gì không?”


Tạ Tri Vi lắc đầu trong vô thức, nói: “Tiểu sư đệ, đệ lưu ý pháp trận giúp ta, ta muốn ngủ một lát.”


Sở Tri Thị sửng sốt, hắn nhìn quanh một vòng thấy sắc mặt mọi người đều đang khẩn trương, cảm thấy Tạ Tri Vi rất khác thường: “Nhị sư huynh, sư huynh thật sự nhàn đến nỗi muốn ngủ một giấc sao? Đệ còn cho rằng sư huynh sẽ lo lắng cho tiểu tử kia, không còn tâm trạng để làm bất cứ chuyện gì cơ đấy.”


Tạ Tri Vi bình tĩnh nói: “Ta nhất định phải ngủ.”
Phần thắng càng lúc càng nhỏ, nếu như đêm nay làm hết sức mình vẫn không có được kết quả như ý, vậy ít nhất trước khi ra đi, gặp mặt hắn một lần.
Tạ Tri Vi tìm một nơi thanh tĩnh, khoanh chân nhắm mắt lại.


Ngay sau đó, hắn đã ở trong một vùng tăm tối, nghe được giọng nói mà giờ phút này hắn vô cùng mong nhớ: “Là sư tôn phải không? Sư tôn rốt cuộc chịu gặp đệ tử rồi sao?”


Lúc này không có bất kỳ hình ảnh gì, ngay cả bóng người cũng không thấy. Linh lực của Mục Hạc đã suy yếu đến mức chỉ có thể đi vào giấc mộng.
Tạ Tri Vi buột miệng thốt ra: “Phải, vi sư ở đây.”