Sắc mặt Tạ Tri Vi không hề dao động, bàn tay cầm sách lại run run thấy rõ.
Sau đó, hắn gào thét ở trong lòng: Mẹ nó lần thứ hai! Lần thứ hai!!! Nắm tay nhau trọn đời em gái ngươi! Mục Hạc con hàng này có phải dự tính tuyên bố cái tâm nguyện này cho tất cả mọi người đều biết hay không!
Nói ra sẽ không linh, ngươi có hiểu không hả thiếu niên!
Lại còn cam đoan là đã thỏa thuận với cha hắn xong rồi, ha ha, rốt cuộc thỏa thuận cái gì vậy ê này?!
…… Đợi đã, sau khi Cửu Châu Vương biết con trai mình bị cong vậy mà không có làm ầm ĩ? Hôm nay nếu ông ta không nói, Tạ Tri Vi cũng không biết Mục Hạc đã đơn phương tuyên bố chuyện này.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tạ Tri Vi hiện lên mấy cái cảnh tượng.
Part 1: Cửu Châu Vương sai người khiêng mấy rương vàng bạc châu báu ném tới Tuế Hàn Cư, khinh miệt nói với hắn: “Cầm lấy những thứ này, vĩnh viễn không được gặp lại vương nhi.”
Part 2: Cửu Châu Vương dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, oán hận nói với hắn: “Dám dụ dỗ vương nhi, ngươi chết đi.”
Part 3: Cửu Châu Vương quỳ gối trước miếu đường tổ tông, lệ rơi đầy mặt: “Bổn vương quen thói phong lưu, sinh ra con trai vậy mà lại thích nam nhân, báo ứng đây mà…… Ta còn mặt mũi nào gặp lại hoàng thất tổ tiên nơi chín suối!”
Bất kể cảnh nào cũng đều là kiều đoạn kinh điển trong các kịch bản cẩu huyết, đủ để gây nên gió tanh mưa máu, vậy mà tất cả đều không có xảy ra. Tạ Tri Vi sững sờ nhìn Cửu Châu Vương, trong lòng thầm nói, lấy tính tình nóng nảy của Cửu Châu Vương, muốn nổi giận thì sớm đã nổi cơn. Hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy, ông ta chỉ chạy tới để giận dỗi.
Mục Hạc thỏa thuận với ông ta chắc không phải là……
Cửu Châu Vương nhìn không thấu Tạ Tri Vi ngoài mặt thì bình tĩnh mà trong lòng thì thay đổi xoành xoạch. Ông ta cho rằng hắn nhìn mình chằm chằm là đang ra oai, vì thế không khỏi cười lạnh, khoanh tay nói: “Cái gì Đạo Tông thượng tiên, cái gì cao nhân tuyệt thế, lại còn cái gì không ai bì nổi, cuối cùng không phải cũng là người của vương nhi sao.”
Cộp một tiếng, quyển sách trong tay Tạ Tri Vi rớt xuống.
Hắn vội vã đứng dậy nhặt sách, trong lòng trào dâng sóng to gió lớn: Rốt cuộc sau lưng bọn họ đã nói cái quỷ gì a a a!
Cửu Châu Vương thấy hắn cuối cùng cũng thay đổi thần sắc, trên mặt nổi lên mấy phần đắc ý: “Bổn vương lúc trước còn khó hiểu, vì sao vương nhi lại hồ đồ như vậy, đi xem trọng một kẻ bèo nước gặp nhau như ngươi còn hơn bổn vương người làm cha ruột này. Bây giờ thì rõ ràng rồi.”
Tạ Tri Vi đặt quyển sách lên trên bàn, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc: “Ngài rõ ràng cái gì?”
“Bổn vương xem trọng Chiếu Thủy hơn tất cả mọi thứ, người sống trên đời, cả đời chỉ cần một người là đủ, chỉ là đáng tiếc, vương nhi lòng như tro tàn, không muốn niếm trải những điều đẹp đẽ của thế gian này.” Cửu Châu Vương khe khẽ thở dài, “Có biết lúc nó nói với bổn vương là nó có người thương, bổn vương đã mừng thay cho nó thế nào không.”
Tạ Tri Vi cứng họng nói: “Nhưng, nhưng người này là……”
“Bổn vương ngay lúc đó quả thật bất ngờ, nhưng cái bất ngờ này xa xa không thể thắng được nỗi vui mừng của bổn vương khi thấy vương nhi đã lấy lại được tình cảm.”
Giữa hai cái có hại thì chọn cái có hại ít hơn đúng không? Gay dù sao cũng mạnh hơn bi quan chán đời chứ gì? Đây là cái logic gì thế này!
Cửu Châu Vương liếc mắt nhìn Tạ Tri Vi một cái: “Huống chi, tình cảm mà vương nhi đối đãi với bổn vương so với đối đãi với ngươi, là hoàn toàn khác nhau. Lòng hiếu thảo độc nhất vô nhị của nó, vẫn thuộc về bổn vương. Vương nhi quả nhiên chưa từng làm bổn vương thất vọng, bổn vương vui mừng còn không kịp. Bổn vương vốn định bất chấp tất cả để diệt trừ ngươi, Tạ Tri Vi, ngươi nhặt lại cái mạng, cần phải biết ơn vương nhi.”
…… Thì ra, chính là bởi vì không có ảnh hưởng tới địa vị người làm cha của ông ta, cho nên Cửu Châu Vương mới đồng ý không còn truy sát nữa?
Tạ Tri Vi không còn sức để phun tào —— hắn lúc đầu định vị cho mình quả thật là làm loại ɖú em tạm thời này. Xem ra, nếu như nam chính không cong, thành thật coi hắn là trưởng bối mà đối đãi tôn kính mới là cực kỳ nguy hiểm?
Tạ Tri Vi cuối cùng đã hiểu, vì cái lông gì đang yên đang lành Cửu Châu Vương lại chạy tới ra vẻ ta đây với hắn.
Đây là muốn lấy địa vị trưởng bối!
Mẹ nó, tuổi tác Tạ Tri Vi hàng thật lớn hơn Cửu Châu Vương ông ta gấp mấy lần, muốn chiếm lợi đúng không!
Tiếp theo, Tạ Tri Vi bỗng thấy Cửu Châu Vương lấy từ trong tay áo ra một vật.
Một khối ngọc bài trắng muốt sáng long lanh.
Tạ Tri Vi cảnh giác lên: “Làm cái gì?”
“Ngươi qua đây.” Cửu Châu Vương vẫy tay, chùm tua rua màu vàng phía dưới ngọc bài cũng theo đó mà đong đưa, “Chắc hẳn ngươi đã gặp qua. Đây là tín vật do mẫu phi của bổn vương để lại, năm đó bổn vương từng đưa cho Chiếu Thủy, về sau nhờ vào nó mà nhận lại vương nhi. Vật này vô cùng có ý nghĩa, hôm nay coi như bổn vương cho ngươi làm quà gặp mặt.”
Ông ta nói xong, thấy Tạ Tri Vi đứng yên không nhúc nhích thì nhướng mày: “Thế nào, vương nhi là rồng phượng trong loài người, ngươi còn chướng mắt?”
Ta nói này đại huynh đệ, con trai bảo bối của ông hiện giờ sống chết chưa rõ, ông cứ thế vội vã định hôn nhân đại sự cho hắn có thích hợp không đấy?
Nếu đối phương là hoàng hoa đại khuê nữ cũng coi như tạm được đi. Nhưng đối phương là một lão đạo sĩ có biết không!
Tạ Tri Vi có chút tự luyến nghĩ, lão đạo sĩ ngọc thụ lâm phong thế này, thiên hạ thật đúng là không có mấy ai.
Ngay sau đó hắn liền nhớ lại tình hình trong mộng cảnh, câu giận dỗi cuối cùng của Mục Hạc vẫn còn in rõ trong tâm trí hắn. Tạ Tri Vi bình tĩnh lùi lại phía sau, đứng thẳng người: “Vương gia chỉ sợ không biết, Tạ mỗ với hắn……”
“Khoan đã.” Cửu Châu Vương không đợi hắn nói xong, bỗng nhiên ngắt lời.
Tạ Tri Vi chỉ lo để ý chuyện của Mục Hạc, lúc này mới phát hiện ra động tĩnh. Tiếng vỗ cánh phành phạch xuyên qua khu rừng, một cái bóng màu đỏ cực lớn lướt qua khe cửa, tiếp theo đó bên ngoài truyền đến tiếng chim hót lảnh lót.
Cửu Châu Vương nhíu mày, bất ngờ ném ngọc bài về phía Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi không kịp chuẩn bị theo bản năng chụp lấy.
Cưỡng ép đưa?
Sau khi biết tình cảm của Mục Hạc đối với Tạ Tri Vi hắn là loại nào, thái độ của Cửu Châu Vương không cần thay đổi nhanh như vậy chứ! Quả nhiên chỉ có loại cha cực phẩm này mới có thể sinh ra loại con trai hiếm có kia.
Tạ Tri Vi vừa định ném trả lại cho ông ta, Cửu Châu Vương đã giơ tay lên: “Việc này tạm thời không nói, bổn vương dẫn ngươi đi gặp một người.”
Tạ Tri Vi đang định nói gì đó, cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra từ phía bên ngoài, hắn theo bản năng giấu ngọc bài vào trong tay áo.
Ngay sau đó, Thu Trọng Vân cười khanh khách xuất hiện ở cửa ra vào: “Tỷ phu và đạo trưởng đang nói cái gì mà thần bí thế, đi thôi, lên lưng Hỏa Phượng lại trò chuyện tiếp. Tiểu cô nương người ta còn đang chờ.”
“Rất tốt.” Cửu Châu Vương dường như chỉ đợi tin tức này, có chút nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Ngươi cũng cùng đi.”
Tạ Tri Vi hỏi một cách tự nhiên: “Đó là ai?”
Cửu Châu Vương lại không chịu nói rõ: “Gặp là biết, ngươi có quen.”
Tạ Tri Vi ở thế giới này so với lúc làm diễn viên năm ấy càng chú ý giữ chừng mực, đến nay quen biết không được mấy vị tiểu cô nương.
Mộng Mộng tính là một người, nhưng Mộng Mộng đã ngọc nát hương phai.
Có điều người mà hắn quen, hơn nữa lại có thể bị Cửu Châu Vương gọi tên, quả thật cũng có một người.
Doãn Vô Song.
Dưới sự chỉ dẫn của Cửu Châu Vương, Hỏa Phượng trong cơn gió tuyết đầy trời vững vàng đáp xuống mặt đất, Thu Trọng Vân sờ sờ cổ phượng, nhìn thấy căn tiểu viện ở trước mắt, ngạc nhiên nói: “Nơi này rất quen mắt…… Hình như có chút giống với nơi ở của đạo trưởng trong Tạo Cực Thành?”
Tạ Tri Vi bình tĩnh gật đầu, thầm nghĩ: Đúng là giống, ngay cả chủng loại cá vàng trong viện cũng giống nhau như đúc…… Lần đầu tiên ta tới nơi này cũng rất giật mình.
Đây là căn biệt viện nhỏ kia của Mục Hạc.
Hiện giờ Cửu Châu Vương cải trang trốn ra bên ngoài, chỉ sợ chỉ có nơi này là không nằm trong phạm vi khống chế của Doãn Thương Sơn. Ngay cả Thu Trọng Vân cũng chưa từng tới đây, vậy bằng cách nào mà Doãn Vô Song sờ tới được?
Lúc này, cửa mở, bên trong lộ ra một gương mặt giống Cửu Châu Vương y như đúc. Thấy mấy người bọn họ, người kia tức khắc cung kính nói: “Thuộc hạ tham kiến vương gia.”
Cửu Châu Vương nói: “Vô Nhan, ngươi vất vả rồi.”
Vô Nhan với gương mặt giống Cửu Châu Vương y như đúc lộ ra mấy phần khiêm tốn: “Đây đều là bổn phận của thuộc hạ.”
“Ừm, Vô Song đâu?”
“Quận chúa vừa đến, đang ở bên trong.”
Vô Nhan nghiêng người qua một bên, mở cửa mời mấy người bọn họ đi vào. Lúc này Tạ Tri Vi mới phát hiện trên cánh tay Vô Nhan có treo một đống màu trắng, cái đuôi theo động tác của Vô Nhan phất qua phất lại, tựa như đang chơi đánh đu.
Hắn ta cảm nhận được ánh mắt Tạ Tri Vi, có chút lúng túng nói: “Tuyết Ly Thú trời sinh thích cắn người, đã để Tạ chân nhân chê cười rồi.”
Tạ Tri Vi cũng từng bị “Cẩu” cắn qua, cho nên đồng cảm sâu sắc với Vô Nhan. Hắn một bên đi vào trong một bên hỏi: “Ngươi còn đang giả dạng vương gia, cứ chạy ra ngoài như vậy, Doãn Thương Sơn bên kia ứng phó bằng cách nào?”
Vô Nhan đang định mở miệng, bỗng nhiên nhìn về phía trong viện: “Quận chúa vào nhà đi, bên ngoài lạnh lẽo.”
Doãn Vô Song mắt điếc tai ngơ, cắn môi chậm rãi đi tới, dũng cảm đối mặt với Cửu Châu Vương: “Vương gia bá bá, lần này cha ta thật sự đã làm sai rồi sao?”
“Vô Song là một đứa bé hiểu chuyện, nếu đã hỏi ra, chắc chắn trong lòng con đã có đáp án.” Cửu Châu Vương nhẹ giọng nói, “Nếu không con cũng sẽ không tới gặp ta.”
Doãn Vô Song rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, vành mắt đỏ hoe: “Cha sao lại có thể…… trước kia ông ấy không phải như thế. Hiện giờ Mục Hạc ca ca cũng không chịu để ý tới con, con đành phải tới tìm vương gia bá bá.”
Thu Trọng Vân tinh mắt tiến lên đưa khăn lụa cho nàng lau nước mắt, dịu dàng nói: “Quận chúa chớ nên khổ sở, Mục Hạc ca ca của ngươi hiện giờ sắp bị cha ngươi hành hạ đến chết, hắn làm gì còn có sức lực để nói chuyện. Đợi chúng ta cứu hắn ra thì sẽ tốt thôi.”
Doãn Vô Song lắc đầu: “Ta không phải muốn nói chuyện với Mục Hạc ca ca, ta chỉ là không biết nên làm sao bây giờ.”
Cửu Châu Vương từ ái vỗ vỗ vai của nàng: “Đừng nôn nóng, vào nhà rồi từ từ nói. Bên chỗ bá bá có rất nhiều người, bọn họ đều rất lương thiện, một lòng muốn giúp cha con và Mục Hạc ca ca của con.”
Tạ Tri Vi nổi lên lòng tôn kính đối với Cửu Châu Vương.
Con hàng này quả nhiên có chút tài năng. Tuy rằng không biết Doãn Thương Sơn rốt cuộc đã làm trò đáng sợ gì, có thể khiến cho Doãn Vô Song thất vọng với ông ta như thế. Nhưng Doãn Vô Song lúc này rõ ràng là rất không có cảm giác an toàn, vô cùng bất lực.
Nàng chỉ là một tiểu loli ngây thơ hồn nhiên, quen thói tùy hứng, đạo lý lớn nghe không hiểu, Cửu Châu Vương cũng không nói những mặt thâm sâu với nàng. Chỉ nói người của ông ta ở đây rất nhiều, cũng đều là người tốt, còn có thể giúp nàng. Một câu là đủ khiến cho tiểu cô nương an tâm.
Doãn Vô Song lau nước mắt đi vào nhà, một bên khóc một bên kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay.
Doãn Thương Sơn thiết lập pháp trận ở trong phủ, không cho phép Doãn Vô Song tới đó, nói là bên trong giam giữ người xấu. Thế nhưng mỗi khi pháp trận phát ra hồng quang, ở trong đó đều sẽ truyền ra tiếng gầm nhẹ đầy thống khổ và ẩn nhẫn của một nam nhân.
Doãn Vô Song cảm thấy rất quen thuộc, nàng nói với Doãn Thương Sơn âm thanh này dường như là âm thanh của Mục Hạc ca ca.
Doãn Thương Sơn lại nói, sao có thể, Mục Hạc ca ca đã đi Đạo Tông rồi. Doãn Vô Song nửa tin nửa ngờ, bởi vì mấy ngày nay Cửu Châu Vương cũng ở trong Doãn phủ nhưng nàng không nghe Cửu Châu Vương nói cái gì.
Cho đến sáng hôm qua Doãn Thương Sơn mang theo Cửu Châu Vương ra phủ, không biết đi đâu làm gì. Nàng rất nhàm chán, bỗng nhiên thấy một con mèo trắng tiến vào. Nàng nhận ra con mèo trắng này, đây là “Cẩu”, Tuyết Ly Thú linh sủng của Mục Hạc.
Thế nhưng vì sao Tuyết Ly Thú lại đột nhiên xuất hiện ở trong phủ nhà nàng? Nàng bỗng nhiên nghĩ đến động tĩnh trong pháp trận ở hậu viện thường xuyên truyền ra, lần này lòng hiếu kỳ trào dâng, nàng âm thầm đi theo nó.
Thủ vệ trước pháp trận tất nhiên là ngăn cản, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của linh thú thượng cổ, bị “Cẩu” cào loạn cắn bừa một hồi, kêu rên thành một đống.
Doãn Vô Song thừa dịp loạn lẻn đi vào, sau đó chấn động. Cái pháp trận này quá khủng bố, một vùng đỏ sậm tựa như sắc máu đông đặc, nàng đứng cách thật xa cũng cảm thấy làn da bị bỏng đến sinh đau, mà cái người bị khóa ở trung tâm pháp trận kia, bất ngờ đúng là Mục Hạc.
Xương tỳ bà của Mục Hạc bị đâm thủng, nửa người phía trên máu me đầm đìa. Doãn Vô Song sợ hãi, có làm thế nào cũng không chịu tin Doãn Thương Sơn sẽ tàn nhẫn như thế, trong ấn tượng của nàng, cha của mình mãi mãi đều là cười tủm tỉm, sao có thể hại người.
Nàng còn kích động giúp Doãn Thương Sơn cãi lại: “Lần trước muội và cha chơi trên hòn giả sơn ở chỗ Mục Hạc ca ca, thấy muội ngã xuống từ trên hòn giả sơn, cha đã đau lòng muốn chết. Ông ấy sao có thể giết người? Cái người bịt mặt kia lúc ấy cũng ở đó, cha nếu muốn hại hắn thì lúc ấy đã ra tay rồi!”
Mục Hạc không tranh luận với nàng, chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu: “Cha muội mạnh đến nỗi có thể thiết lập pháp trận như thế này…… Ông ta vậy mà lại không cẩn thận, đứng ở bên cạnh muội cũng để cho muội ngã xuống từ trên hòn giả sơn.”
Doãn Vô Song che lỗ tai lại chạy đi, không bao lâu sau Doãn Thương Sơn đã trở về. Nàng nghênh đón muốn hỏi Doãn Thương Sơn một chút, Mục Hạc ở trong pháp trận rốt cuộc là chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng, Doãn Thương Sơn đã cười ha ha sờ sờ đầu nàng, cực kỳ hưng phấn mà tiến vào pháp trận.
Doãn Vô Song càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, do dự một hồi, quyết định cũng đi theo nhìn xem. Sau đó, nàng đã trông thấy Doãn Thương Sơn giết thủ vệ trước pháp trận.
Doãn Thương Sơn chỉ đứng đó động động ngón tay, ánh sáng đỏ trong pháp trận liền bay ra, xẹt qua cổ đám thủ vệ. Đầu của bọn họ rơi xuống ngay tại chỗ, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Doãn Vô Song liều mạng che miệng lại, không dám phát ra một tiếng nào. Nàng chạy về phòng núp trong ổ chăn run bần bật, mà Doãn Thương Sơn cũng không có tới thăm nàng. Qua thật lâu, nàng một lần nữa lấy hết can đảm đi tìm Doãn Thương Sơn, lại phát hiện cửa phòng Doãn Thương Sơn đã khóa, ai cũng không cho vào. Hơn nửa đêm, trong phòng Doãn Thương Sơn lại lộ ra ánh sáng màu đỏ, từ xa nhìn lại giống như một đóa hoa sen đỏ tươi.
Doãn Vô Song nhớ lại cảnh tượng Mục Hạc dùng hoa sen đỏ giết người trong khách điếm, nàng kinh hồn hoảng vía lại chạy đến bên ngoài pháp trận. Lúc này thủ vệ bị giết sạch, còn chưa kịp dọn dẹp. Nàng cắn chặt hàm răng vọt qua, nhưng lần này Mục Hạc vô cùng lạnh nhạt, một chữ cũng không nói, so với ban ngày giống như hai người khác nhau. Cũng không biết là cái gì đã chọc cho hắn tức giận.
Doãn Vô Song không biết làm sao, đành phải đánh bạo đi gõ cửa “Cửu Châu Vương”.
Vô Nhan từ trong lời nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể của nàng nhạy bén bắt được một ít tin tức, ngay trong đêm vội vã thả tin tức ra. Vì thế, Cửu Châu Vương đã nhân cơ hội an bài lần gặp gỡ chớp nhoáng này.
Cửu Châu Vương cảm khái nói: “Tuyết Ly Thú lập công lớn. Nó là linh sủng của vương nhi, hai ngày nay bị cắt đứt liên hệ, nhất định là nó đi tìm theo dấu linh lực của vương nhi.”
Doãn Vô Song nói hết một lượt, cảm xúc được trút ra, lúc này giọng nghẹn ngào rõ ràng đã yếu đi: “Vương gia bá bá, tối hôm qua vì sao Mục Hạc ca ca đột nhiên tức giận như vậy? Có phải vì cha con lại tổn thương ca ca rồi không?”
Tạ Tri Vi yên lặng nhìn về nơi khác, xem mình như là không khí.
Cửu Châu Vương khe khẽ thở dài: “Mục Hạc ca ca của con luôn luôn rộng lượng, sẽ không ghi hận cha con, nhưng trước mắt, con vẫn cần tiếp tục về phủ, giả bộ như chưa phát hiện ra chuyện gì.”
“Sau đó thì sao?”
“Không cần cấp, đợi bá bá thương lượng đối sách với mọi người xong, sẽ bảo vị bá bá giả này nói cho con biết.”
“Được.” Doãn Vô Song thở ra một hơi, nàng đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên dừng bước chân lại, “Nhưng vương gia bá bá phải hứa với con một chuyện, nếu không cái gì con cũng không làm.”
Đây là câu nói tự tin nhất của nàng trong hôm nay, ánh mắt nàng cũng hết sức kiên định. Tạ Tri Vi thậm chí cảm thấy, loại thần sắc hơi có vẻ chính chắn này xuất hiện ở trên mặt nàng, có chút không thích hợp.
Cửu Châu Vương hỏi: “Chuyện gì?”
Doãn Vô Song nói: “Mọi người muốn như thế nào cũng được, nhưng không được làm tổn thương cha con.”
Cửu Châu Vương một lời đáp ứng: “Được, bổn vương bảo đảm cha con sẽ nguyên vẹn.”
Doãn Vô Song lúc này mới nhẹ lòng, theo Vô Nhan cùng nhau rời đi, trên cánh tay Vô Nhan vẫn còn treo “Cẩu”, bóng lưng hắn lộ ra đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tạ Tri Vi âm thầm thở dài: Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, chỉ một câu nói đã có thể đuổi đi rồi. Sao không nghĩ tới, người chết cũng có thể nguyên vẹn.
Sóng mắt Thu Trọng Vân nhẹ nhàng rơi trên người Tạ Tri Vi: “Đạo trưởng, ngươi hiểu biết nhiều, có biết vì sao Doãn Thương Sơn đột nhiên giống như nổi điên, không chút kiêng dè mà giết người không? Dường như còn…… Bế quan?”
Em gái ngươi đã là người có chủ, có thể thu ánh mắt lại một chút được không ê này.
Tạ Tri Vi thấy Cửu Châu Vương cũng nhìn về phía mình, lập tức bày ra dáng vẻ cao thâm khó đoán, trang bức nói: “Tất nhiên là vì Hồng Liên.”
Cửu Châu Vương hỏi: “Hồng Liên?”
“Không sai. Trong bốn đóa hoa sen, Hồng Liên khó dung nhập vào thần thức nhất. Nếu chỉ riêng một mình nó thì còn đỡ, thế nhưng trên người Doãn Thương Sơn tràn đầy lệ khí Ma giới, hiện giờ có được Hồng Liên không chỉ không có ích, ngược lại sẽ làm linh lực của ông ta suy yếu, tinh thần hỗn loạn.”
“Khó trách ông ta đột nhiên nổi điên.” Thu Trọng Vân hiểu rõ gật gật đầu: “Vậy trong thần thức của cháu ngoại lớn còn có Hắc Liên Bạch Liên, hắn dung hợp tất cả lại bằng cách nào?”
Cửu Châu Vương đột nhiên hỏi Tạ Tri Vi: “Có một thời gian thân thể vương nhi không khỏe, nhưng sau khi ngươi đến thì chuyển biến tốt đẹp. Ngươi đã truyền linh lực cho nó?”
Tạ Tri Vi đương nhiên sẽ không từ chối cái công lao này: “Không sai. Nếu muốn cân bằng Hồng Liên, chỉ có sáp nhập thêm Kim Liên, còn không thì chỉ còn cách mượn dùng linh lực của người ngoài.”
“Xem ra, bước tiếp theo Doãn Thương Sơn vẫn sẽ tới tìm Thiền Tông, chúng ta cần phải giành quyền ra tay trước.” Cửu Châu Vương trầm ngâm một lát, phân phó Thu Trọng Vân: “Trọng Vân ngươi về cung trước đi, tùy thời cơ mà hành động.”
Thu Trọng Vân chậc một tiếng: “Lại bắt đầu thần bí, cũng được, bệ hạ còn đang đợi ta.”
Mắt thấy nàng cưỡi Hỏa Phượng rời đi, Cửu Châu Vương mới nói: “Tạ Tri Vi, Độ Sinh đại sư đã đồng ý lấy Kim Liên ra cứu vương nhi. Chỉ có điều pháp trận kia lợi hại, tính mạng vương nhi như ngàn cân treo sợi tóc, không thể trì hoãn thêm nữa. Ngươi nếu đã là người của nó, lại nhận ngọc bài bổn vương đưa cho ngươi……”
Tạ Tri Vi lấy ngọc bài trong tay áo ra, trực tiếp đặt lên trên bàn: “Vương gia cất lại đi.”
Ngọc bài kia và mặt bàn gỗ đỏ chạm vào nhau, phát ra một tiếng động khẽ.
Cửu Châu Vương vội cầm lên tay xem xét, thấy nó hoàn hảo không trầy xước gì thì mới yên tâm, chợt căm tức nhìn Tạ Tri Vi: “Ngươi…… Ngươi đây là có ý gì!”
Tạ Tri Vi bình tĩnh nhìn về phía ông ta: “Vương gia yêu con đến sốt ruột, vậy mà không tiếc lấy tín vật quý trọng nhất ra để mượn sức một kẻ mà mình không ưa. Nhưng mặc kệ là thiệt tình hay giả ý, vương gia đột nhiên ban cho ân cần, khiến Tạ mỗ rất là cảm động.”
Cửu Châu Vương không nói câu nào mà nhìn chằm chằm Tạ Tri Vi một lát, nheo mắt lại: “Đúng vậy, nếu không phải vì vương nhi, bổn vương mới không thèm để ý đến ngươi. Thế nhưng Tạ Tri Vi, tâm ý của vương nhi ngươi cũng đã nhìn thấy, ngay cả khối băng cũng bị hâm nóng!”
Sai rồi đại huynh đệ, khối băng hâm lên chỉ có bốc hơi, sẽ không nóng.
Cửu Châu Vương thấy sắc mặt Tạ Tri Vi không gợn sóng, đành phải hạ thấp thái độ một chút: “Lòng người đều là thịt lớn lên, năm đó ngươi dốc lòng dạy dỗ, bây giờ lại năm lần bảy lượt vận chuyển linh lực cho nó, nếu nó gặp chuyện không may, không phải tất cả những thứ này đều uổng phí sao? Coi như bổn vương cầu ngươi, chuyến này tất nhiên hung hiểm, nếu ngươi…… Bổn vương đem toàn bộ gia sản quyên góp cho Đạo Tông, tích công đức cho ngươi.”
Không hổ là Cửu Châu Vương, cầu người đi chịu chết còn đem đạo lý ra nói y như thật.
Đáng tiếc không hề có sức thuyết phục.
Tạ Tri Vi rốt cuộc mở miệng, chậm rãi nói: “Không cần nói nữa, ngọc bài này ngài hãy giữ đi, Tạ mỗ cái gì cũng không cần.”
Lần đầu tiên, sắc mặt Cửu Châu Vương trắng bệch: “Tạ Tri Vi ngươi……”
Tạ Tri Vi nói: “Ta cứu hắn.”
Cửu Châu Vương hơi trợn to mắt.
“Chỉ là muốn cho ngài biết, Tạ mỗ sở dĩ cứu hắn, không phải bởi vì cái ngọc bài này của ngài, cũng không phải bởi vì ngài hạ mình cầu ta, càng không phải bởi vì nghe ngài nói những cái gia sản công đức đó. Mà bởi vì……” Tạ Tri Vi nhìn về phía ông ta, chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Bởi vì ta nguyện ý.”
FM: Góc nhá hàng = =
Quý vị còn nhớ đoạn này không =)))
P/S: Có ai hóng không nhỉ →_→