Đa số mọi người đều bị Tạ Tri Vi làm kinh hãi. Thanh Bình Kiếm cũng là một trong các món bảo vật, mà cuộc đời Tạ Tri Vi chưa từng biết mùi thua trận, nếu như hắn muốn cứu Mục Hạc, chỉ sợ ở đây không có ai ngăn được.
Nhan Tri Phi thở dài nặng nề, phất ống tay áo ngụ ý không cần phải nhiều lời nữa, cùng Hạ Tri Ỷ trở lại hành lang tiếp tục truyền linh lực giữ mạng cho Sở Tri Thị. Tạ Tri Vi nghĩ thầm, chờ thông qua được cửa này, nhất định phải xin lỗi bồi thường thật tốt cho Nhan lão đại. Đạo Tông chính là hậu phương lớn, tuyệt đối không thể tổn thương tình cảm của bọn họ.
Mà trước mắt, cứu vớt nam chính đồng nghĩa với cứu vớt thế giới này.
Tạ Tri Vi dặn dò Mục Hạc: “Đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, tay nâng kiếm lên, Thanh Bình Kiếm liên tiếp bắn ra mấy đạo quang hoa mạnh mẽ đâm qua lớp linh lực đỏ sậm đang vây quanh Mục Hạc. Linh lực đỏ sậm kia vừa tiếp xúc với ánh sáng xanh thì giống như bị bỏng, cuồn cuộn trào dâng, xen lẫn trong đó là tiếng gào rít sắc nhọn, phảng phất như có vô số cô hồn dã quỷ đang than khóc ở cách xa ngàn vạn dặm.
Tạ Tri Vi chưa từng thấy qua cảnh tượng này, những người khác càng chưa thấy qua, nhất thời đều chỉ lo trợn mắt há hốc mồm nhìn trân trân, chỉ có âm thanh kỳ quái là quanh quẩn trong hư không. Mục Hạc quan sát biến hóa này, đôi mắt chậm rãi nheo lại.
Âm thanh kỳ quái yếu đi rất nhanh, sau đó càng có nhiều linh lực đỏ sậm từ bốn phương tám hướng tụ lại đây. Tất cả quang hoa của Thanh Bình Kiếm đều bị che lấp, giống như bị một thế giới khác cắn nuốt, vừa đảo mắt đã biến mất không còn tung tích.
Tạ Tri Vi lẩm bẩm nói: “Đây là……”
Quá khủng bố rồi. Thanh Bình Kiếm là thần vật có thể đâm xuyên qua Hồng Liên, đây là thứ quái quỷ gì, nhanh như vậy đã hóa giải được nó?
Trước Đại Hùng Bảo Điện, Cửu Châu Vương quát lớn: “Tạ Tri Vi, ngươi lại giở trò bàng môn tả đạo gì? Thương Sơn, nơi này giao cho ngươi, càng xem bổn vương càng phiền lòng.”
Một tiếng này phá vỡ sự yên lặng chết chóc, tất cả mọi người từ trong cảnh trố mắt cứng lưỡi lấy lại tinh thần, trong đó có mấy người dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Tạ Tri Vi, thật sự cho rằng đây là thuật pháp cao thâm gì đó của hắn.
Cửu Châu Vương nói xong, ngẩng đầu bước thẳng vào trong đại điện. Thu Trọng Vân giật mình, bước loạng choạng theo sau ông ta, miệng không ngừng oán trách: “Vương gia, ngài nói vậy là có ý gì, coi như ngài không để Ma Tông vào mắt, chúng ta mối thân thích này ngài có nhận hay không…… Ngài đợi đã, hôm nay có thế nào cũng phải nói cho rõ ràng!”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ hai người này đi rồi cũng tốt, bớt cho ở đây ồn ào đâm đau trái tim Mục Hạc —— cả đời chỉ có hai người thân, thời khắc mấu chốt mỗi người thay nhau bỏ đá xuống giếng.
Mục Hạc cũng giống như vậy không liếc mắt nhìn Cửu Châu Vương thêm nữa, sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, tựa như giếng cổ không gợn sóng: “Sư tôn, có thể kết luận, vụ nổ mạnh vừa rồi là do nó tạo ra…… Đệ tử thấy rất rõ ràng, trước tiên là từ cánh tay của Tiểu sư thúc.”
“Cánh tay?” Tạ Tri Vi lặp lại, hoàn toàn bừng tỉnh, “Cánh tay Tiểu sư thúc ngươi không phải bị Doãn……”
Mục Hạc bỗng nhiên nhắc nhở: “Sư tôn cẩn thận.”
Cùng lúc đó, Tạ Tri Vi cũng cảm thấy một cỗ linh lực mạnh mẽ đang áp sát. Hắn vội vã xoay người, nghi hoặc không thôi nhìn Doãn Thương Sơn với ý cười nhẹ nhàng đang từ từ đi tới.
Lúc trước ở dưới gầm giường của Mục Hạc, hắn từng đối mặt với Doãn Thương Sơn, khoảng cách lúc ấy gần như vậy hắn cũng không phát hiện ra đối phương có tu vi. Tại sao bây giờ lại đột ngột tăng nhiều lên?
Hoặc là nói, người này trước kia luôn cố tình giấu diếm, muốn tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác?
Vậy thì càng đáng sợ. Phải biết rằng, giả thiết của thế giới này là chỉ có người có tu vi cao mới có thể giấu diếm được người có tu vi thấp……
Doãn Thương Sơn với ý cười không giảm, giọng nói lại ép xuống đến gần như không thể nghe thấy: “Hai vị đều là người thông minh, sẽ không phí công làm chuyện không có kết quả, đúng không? Hiếm có dịp Mục Hạc hiền điệt thất thủ rơi vào tay ta, sao ta có thể dễ dàng buông tha?”
Tạ Tri Vi hồi tưởng lại tình trạng mà Thanh Bình Kiếm mới vừa gặp phải, kết hợp với tu vi thâm hậu của Doãn Thương Sơn, trong lòng biết rõ lấy cứng chọi cứng tuyệt đối sẽ không có lợi. Ngược lại càng dây dưa, càng khiến cho nhiều người mất đi tin tưởng đối với Mục Hạc, lại càng có tổn hại đối với hình tượng chói sáng của nhân vật Tạ Tri Vi trên thế gian này.
Hắn nhịn không được cũng thấp giọng hỏi: “Các hạ rốt cuộc là ai?”
Doãn Thương Sơn dù nôn nóng nhưng vẫn ung dung đáp: “Doãn gia nhiều thế hệ đều trung quân ái quốc, Doãn Thương Sơn ta chính là đời thứ chín, Tạ chân nhân quả nhiên ở thế ngoại quá lâu, không đem loại người phàm tục như chúng ta đặt ở trong lòng.”
Không đúng. Nếu là người của thế giới này, sao có thể bật hack lớn như vậy?
Tạ Tri Vi nhìn về phía Mục Hạc, mà Mục Hạc không rên một tiếng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Doãn Thương Sơn thấy sư đồ hai người không nói gì, không khỏi ý cười càng sâu: “Tạ chân nhân thiện tâm, đồ đệ gặp nạn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lúc này ngoại trừ người không liên quan, ở đây Đạo Tông cũng có hơn trăm người, ngươi cũng sẽ không thờ ơ đứng nhìn, đúng không?”
Ý vị uy hϊế͙p͙ trong lời nói này vừa liếc mắt là thấy rõ mồn một, Tạ Tri Vi kinh hãi trong lòng: “Các hạ muốn làm thế nào?”
Mục Hạc lạnh giọng nói tiếp: “Doãn vương gia, đối phó với ta là được rồi, đừng gây khó dễ cho sư tôn.”
Doãn Thương Sơn ý tứ sâu xa nhìn về phía hắn ta, ánh mắt chợt lóe tia sắc bén: “Được, ta muốn nghe chính là những lời này của hiền điệt.”
Đám người nhìn ba người bọn họ ở nơi đó lẩm bẩm thì thầm, sắc mặt Tạ Tri Vi và Mục Hạc càng lúc càng khó coi, Doãn Thương Sơn ngược lại cực kỳ vui vẻ, không biết là đang nói cái gì. Bỗng nhiên nghe thấy Doãn Thương Sơn khôi phục lại giọng điệu bình thường, nghiêm mặt nói: “Doãn mỗ có một chủ ý. Vừa rồi vương gia phát từ bi, muốn giữ lại mạng của Mục Hạc hiền điệt, đây là điều tất nhiên. Nhưng…… dù sao trên người Mục Hạc hiền điệt có ba món bảo vật. Mà hôm nay lấy hành vi bênh vực người mình của Tạ chân nhân ra xem, ngày sau ngài ấy chắc chắn sẽ tặng Thanh Bình Kiếm cho Mục Hạc hiền điệt, a đúng, trước kia ngài ấy từng tặng rồi. Nếu cứ thả cho hiền điệt rời đi như thế, các vị có yên tâm không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Không sai, Mục Hạc là người của Ma Tông, chỉ còn thiếu mỗi Kim Liên là có thể hợp nhất mấy món bảo vật, mà vụ nổ mạnh mới vừa rồi, rất có thể là do Mục Hạc vì muốn đoạt được Kim Liên mà gây ra. Nếu hôm nay thả cho hắn rời đi, ngày nào đó ngóc đầu trở lại, lấy được Kim Liên dễ như trở bàn tay…… Đến lúc đó, người trong thiên hạ còn có thể sống cảnh thái bình được không?
Tạ Tri Vi nhìn phản ứng của mọi người mà trong lòng thấp thỏm, đứng trước sinh tử tồn vong, nam chính không có một chút ưu thế nào.
Doãn Thương Sơn khe khẽ mỉm cười, câu nói kế tiếp thuận theo tự nhiên mà ra: “Mục Hạc hiền điệt có thể giao Kim Liên ra để tránh đi mối nghi ngờ này.”
Những lời này mới là trọng điểm, Tạ Tri Vi dường như hiểu ra cái gì đó.
Mà Mục Hạc cũng lên tiếng: “Ta vốn còn đang kinh ngạc, tại sao trộm mộ lại do thánh thượng phái tới, hóa ra là có người khác.”
Chỉ vẻn vẹn một câu nói mờ mịt, lại khiến cho tất cả rắc rối phức tạp trong đầu Tạ Tri Vi bỗng trở nên mạch lạc nối liền với nhau.
Kim chủ…… là Doãn Thương Sơn! Vậy kẻ giết Mao Tử và Lão Đỗ để diệt khẩu cũng là ông ta. Khó trách ngày đó ông ta xuất hiện tại khách điếm đúng lúc như vậy.
Doãn Thương Sơn dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía Mục Hạc, ý cười bên miệng vẫn không giảm: “Mục Hạc hiền điệt đã là tù nhân, tốt nhất nên ăn nói cho cẩn thận, nếu xảy ra sai lầm, không chừng sư tôn ngươi sẽ gặp nạn…… Tối nay Đạo Tông chỉ có một mình Sở Tri Thị bị thương, đối với Thiền Tông mà nói, quá không công bằng.”
Tạ Tri Vi sửng sốt, tên này lấy Đạo Tông để uy hϊế͙p͙ hắn, lại tiến thêm một bước lấy hắn để uy hϊế͙p͙ Mục Hạc.
Nhân vật này quả thực là…… Hắn tình nguyện lại đi một trăm cái đồng nhân văn để bổ sung cho phó bản Huyền Vân Kiếm Phái được đầy đủ cũng không muốn đánh cái này, đối với nam chính mà nói quá ngược rồi.
Doãn Thương Sơn chẳng những có mưu trí và tu vi kinh người, ông ta còn mơ ước mấy món bảo vật. Mục Hạc chắc chắn sẽ không chủ động giao ra, Doãn Thương Sơn nếu đã dám nói như thế, chứng tỏ ông ta có biện pháp đoạt đi từ trên người Mục Hạc.
Tạ Tri Vi thấp giọng nói ý nghĩ này với Mục Hạc, nhận được ánh mắt tán dương của Doãn Thương Sơn.
Mục Hạc vẫn như cũ nhàn nhạt nói: “Doãn vương gia cứ việc dùng thủ đoạn, ba đóa hoa sen ta tuyệt đối sẽ không giao ra.”
Doãn Thương Sơn ngạc nhiên hỏi: “Không sợ Tạ chân nhân khó xử sao?”
Nói nhảm, vừa rồi là kế hoãn binh. Bây giờ đem bảo vật giao cho ngươi để chết càng nhanh hơn à?
Tạ Tri Vi trầm giọng nói: “Thừa dịp người gặp nguy, mượn hoa hiến Phật, Đạo Tông tuyệt đối không đồng ý!”
Cốt truyện đi đến bước này, giống như lâm vào đường chết.
Mục Hạc không thể giao ra ba đóa hoa sen, Doãn Thương Sơn lại chiếm ưu thế không chịu thả người còn lấy Đạo Tông ra uy hϊế͙p͙ Tạ Tri Vi không cho nói rõ tình hình. Mà giờ này phút này Mục Hạc trở thành nghi phạm, một là không có đủ chứng cứ chứng minh hắn trong sạch, hai là không có đủ linh lực để đánh cho đối phương tâm phục khẩu phục.
Tạ Tri Vi không đợi được đến lúc đi hết cốt truyện, hắn gấp rút click mở hệ thống gọi Thảo Mãng Anh Hùng.
Tâm trạng Thảo Mãng Anh Hùng dường như không tệ, nhẹ nhàng nói: “Thần tượng, tôi tới rồi đây!”
Tạ Tri Vi hoàn toàn trái ngược với hắn ta, bán sống bán chết trực tiếp hỏi: “Ừm, Doãn Thương Sơn là tình huống gì vậy?”
“Thần tượng anh thật nghiêm túc nha…… đột nhiên hỏi ông ta làm gì?” Thảo Mãng Anh Hùng bị hắn ảnh hưởng nên không thể vui vẻ nổi, hắn ta ho khan hai tiếng, trầm ngâm nói: “Doãn Thương Sơn người này ư…… tình huống rất giống với Thẩm U.”
Tạ Tri Vi chấn động: “Cái gì, ông ta cũng là gay?”
“Không không không không……” Thảo Mãng Anh Hùng vội vàng xua tay, “Gay đó là do tác giả đồng nhân bẻ cong bừa bãi. Tôi nói giống nhau là vì lúc tôi viết đại cương cũng đã thêm cho ông ta rất nhiều thiết lập. Có điều khác với tình huống của Thẩm U, Thẩm U là nhân vật tôi thiết lập có tính cách tốt đẹp nhưng khuyết thiếu cốt truyện, còn Doãn Thương Sơn là nhân vật tôi thiết lập về cuộc đời, kinh nghiệm từng trải đặc biệt phong phú. Chỉ tiếc về sau không có dịp dùng tới, tôi cảm thấy phó bản triều đình này quá phức tạp sẽ lạc đề, dù sao đây cũng là truyện tu chân. Cho nên thần tượng, lúc anh đọc truyện chẳng phải cũng không care chuyện trên triều đình sao, tất cả đều trôi qua một cách mập mờ. Ngay cả hậu cung Doãn Vô Song cũng không được yêu thích lắm, áng văn này vốn lấy cốt truyện tu chân làm chủ.”
“Nhưng vì cái lông gì đến khi tôi đi cốt truyện thì độ khó của phó bản triều đình lại đột phá đến chân trời rồi?”
“Ấy, có sao?”
Tạ Tri Vi vừa thấy dáng vẻ rất ngốc rất ngây thơ này của hắn ta liền nổi giận: “Trao quyền cho cậu, tự mình lăn vào xem đi!”
Thảo Mãng Anh Hùng nghe lời lăn vào, Tạ Tri Vi nhịn không được quay về phía giao diện hệ thống miên man suy nghĩ, Mục Hạc mới vừa hơi trắng một chút, chịu nghe lời buông tha Phô Mai và Mộng Mộng, hơn nữa không còn nghĩ tới Kim Liên. Kết quả lại bị chắn ngang bởi chuyện phiền phức này, không biết hắn ta có đen trở lại hay không.
Trước mắt, chỉ có thể đối xử tốt với hắn ta gấp đôi. Người khác gây ra thương tổn, Tạ Tri Vi hắn chạy tới trấn an.
Nghĩ cũng thật buồn cười, đời trước hắn là đại minh tinh cao cao tại thượng, như ánh trăng được ngàn sao vây quanh, có bao giờ phải để tâm đến ai đó như thế này? Nhưng lại bị một nhân vật trong tiểu thuyết làm cho……
Thảo Mãng Anh Hùng bỗng nhiên xuất hiện, giống như rang đậu kêu réo hắn: “Thần tượng thần tượng thần tượng thần tượng!”
Sợi dây cung trong đầu thiếu chút nữa bị hắn ta kéo đứt, Tạ Tri Vi tức giận: “Nói!”
“Thần tượng, phát hiện trọng đại!” Thảo Mãng Anh Hùng cực kỳ kích động, thở hổn hển, “Có điều trước đó tôi phải nói cho anh biết về thiết lập của Doãn Thương Sơn. Cửu Châu Vương hiện tại là một phế nhân đúng không, ông ta nghi là hoàng đế đã hại ông ta thành như vậy, hơn nữa hoài nghi những huyết mạch hoàng thất khác cũng đều bị hoàng đế hạ độc thủ đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải? Cậu nhắc tới Cửu Châu Vương làm gì?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này. Tôi thiết lập chính là, họ Doãn có công lớn khai quốc, cho nên Doãn gia khác họ mới được phong vương. Nhưng họ Doãn cũng là nhân tinh, lén lút giữ lại một tay, chính là bí mật có liên quan tới thế giới khác. Cũng may mấy đời vương gia họ Doãn trước kia đều tương đối trung thành, nhưng Doãn Thương Sơn thì không giống, ông ta chịu đựng việc xem sắc mặt người khác quá đủ rồi, ông ta muốn tự mình làm chủ thế giới này.”
“Đậu xanh đây quả nhiên là thiết lập của Boss…… Trong tay ông ta có bí mật gì liên quan tới thế giới khác?”
“Doãn gia có thể tạm kết nối với thế giới khác trong thời gian ngắn, dẫn độ lệ khí nơi đó để cho mình sử dụng. Doãn Thương Sơn phá vỡ quy tắc tổ tiên, lấy lệ khí kia tu luyện đã rất nhiều năm, dưới gối ông ta chỉ có một con gái, còn là một loli ngốc, khẳng định không làm nên chuyện gì, cho nên ông ta muốn mau chóng ra tay. Chỉ có điều trong nguyên tác ông ta thần phục nam chính, những bí mật này đều đưa cho nam chính, cuối cùng mới khiến cho nam chính nảy sinh ý định tìm kiếm thế giới kia.”
Nghe Thảo Mãng Anh Hùng liên tục nói như vậy, mọi hành động của Doãn Thương Sơn đã hoàn toàn hợp logic, nhưng Tạ Tri Vi vẫn nghĩ không ra: “Trong nguyên tác ông ta thần phục nam chính thì không sai, nhưng hiện tại ông ta từng bước ép sát là cái quỷ gì?”
Thảo Mãng Anh Hùng nói đầy ẩn ý: “Bởi vì nam chính đã làm một cái hành động, mà hành động này lại có liên quan tới anh nha, thần tượng.”
“Hành động gì?”
“Đừng sốt ruột, trước đó để tôi cho anh xem nguyên văn viết như thế nào.” Thảo Mãng Anh Hùng nói xong, click mở nội dung tiểu thuyết.
Trước mặt Tạ Tri Vi xuất hiện mấy câu văn ngắn, đời trước lúc hắn xem tiểu thuyết, bởi vì đọc chớp nhoáng, căn bản không lưu ý lắm. Dư vị đọng lại lúc này chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ.
“Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm năm lướt qua như chớp mắt, Đạo Tông biến hóa ngày càng lớn. Mà Mục Hạc ở trong triều đình cũng công thành đoạt đất, thu tất cả triều thần vào dưới trướng, trong đó những kẻ cố ý mượn sức, ngoan cố không chịu theo đều bị hắn dùng Ngự Tâm Thuật thu phục dễ dàng. Ngắn ngủn mấy năm, vương triều lớn như vậy đã trở thành vật trong bàn tay của một mình hắn.”
Mấy chữ rải rác này thoạt nhìn không có gì bất ổn, nhưng Tạ Tri Vi cẩn thận cân nhắc, rốt cuộc phát hiện ra manh mối.
Mà Thảo Mãng Anh Hùng cũng không để lỡ thời cơ giải thích cho hắn: “Ngự Tâm Thuật là bàn tay vàng thô dài của nam chính. Đối phó với loại cáo già như Doãn Thương Sơn, nam chính chắc chắn là không dễ giải quyết, cuối cùng vẫn phải phát huy tác dụng của Ngự Tâm Thuật.”
Tạ Tri Vi còn chưa kịp hồi tưởng đã trực tiếp ngây ra như phỗng.
Thảo Mãng Anh Hùng tiếp tục nói: “Nam chính bởi vì anh hờn dỗi mà hủy đi Ngự Tâm Thuật…… Huỷ đi rồi…… Đáng tiếc tôi cho đến nay cứ sa vào đoạn cốt truyện chín khúc liên hoàn này, căn bản không kịp tỉnh ngộ a a a!”